Bệnh Viện Tâm Thần Và Thế Giới Thực
-
8: Anh Không Đi Thì Em Đi
Bao nhiêu năm về sau, cuối cùng tôi mới nhận ra, lúc ấy y tá Ngưu nói chữ Đáng thương đầu tiên là dành cho bác sĩ Hàn, còn chữ đáng Đáng thương thứ hai là dành cho tôi.
Kỳ thật trước kia bà ấy đã dự liệu được kết cục dành cho tôi.
Đương nhiên dưới một điều kiện tiên quyết là, nếu như những sự tình rối rắm này không có 424 dính vào.
Một luồng ánh sáng màu trắng chiếu vào con ngươi của tôi, tôi nhắm mắt lại, đột nhiên nhảy lên trên mặt bàn, giống con khỉ đang phát điên nhe răng trợn mắt trước mặt nhóm Javert .
Y tá Ngưu thẹn thùng mà kéo tôi về lại chỗ ngồi, vuốt ve mái tóc rối bời của tôi rồi nói, "Ngoan! Nghe lời một chút." Y tá Ngưu nói xong, ngẩng đầu nhìn hai vị cảnh sát áy trước mặt náy vạn phần nói: "Thật xin lỗi, con bé vẫn luôn như thế này."
Một người da hơi ngăm đen trong nhóm cảnh sát gật đầu thông cảm, rồi nhìn tôi, một đứa từ nãy tới giờ vẫn cứ ngẩn ngơ, "Chào đồng chí, chúng tôi là cảnh sát thuộc sở cảnh sát Bắc Kinh, lần này tới là để tìm hiểu tình huống có liên quan tới em một chút...!Cụ thể là về vụ việc của bác sĩ Hàn Cửu bị thương, chúng tôi cần em thuật lại những chuyện đã phát sinh cũng như lý do khi tranh chấp cùng bác sĩ Hàn Cửu." Cảnh sát nói xong, giương mắt nhìn y tá Ngưu một chút.
Y tá Ngưu ra hiệu, gật gật đầu tựa ở bên tai của tôi nói "Con kể cho mấy chú nghe những chuyện đã phát sinh lúc đấy, con nhớ được cái gì thì kể cái đấy, đừng quá rụt rè, nhớ được gì thì kể."
Tôi nhìn vào mắt của y tá Ngưu, bĩu môi nghĩ nghĩ, bắt đầu tận dụng hết khả năng hồ ngôn loạn ngữ của tôi, "Bà ta nói bà ta phải chết, bà ta còn muốn tôi phải theo bà ta cùng chết, bà ta còn nhắc gì đến nhà vệ sinh mà liên quan đến tên của bà ấy, bà ấy nói tất cả mọi người đều giễu cợt bà ấy, bà ấy nói muốn giết tôi." Tôi xáo trộn những mảnh kí ức nguyên vẹn của mình, giản lược phớt lờ qua chuyện bà ấy kể về những điều có liên quan tới 087.
Chú cảnh sát đi đền gần về phía tôi, nghiêm túc hỏi "Em nói cho rõ ràng một chút, có phải sau khi bà ấy nói những lời này thì liền tự gây thương tích trước mặt em đúng không?"
Tôi gật gật đầu: "Không có, bà ấy muốn giết tôi, nhưng chưa có đụng vào tôi được, do tôi chạy thoát khỏi, sau đó 424 liền đến, rồi bà ấy đâm 424, tôi liền đâm cho bà ấy mấy nhát, cuối cùng là đâm chết bà ấy." Tôi há miệng run rẩy nói, một đôi mắt cảnh giác lại khủng hoảng nhìn qua cảnh sát.
Chú cảnh sát trông dáng người thấp bé hơn một chút, thấy người cảnh sát bên cạnh đang định hỏi chuyện nên giơ tay ngăn cản đối phương, "327 đúng không? Em không cần căng thẳng, em suy nghĩ kỹ một chút, rồi thuật lại những lời em vừa kể về bác sĩ Hàn một lần nữa, có được hay không?"
Tôi lắc đầu, nắm tay đặt trên huyệt thái dương của mình, hết sức chú tâm kể lại, "Bà ấy nói...!bà ấy chính mắt trông thấy cái chết của các vị thần trên thảo nguyên gì đấy...!rồi bà ấy nhắc đến nhà vệ sinh, bà ấy bảo là mọi người đều khi dễ bà ta, nói xấu bà ta, bà ta muốn giết tôi, bà ta muốn giết tôi....!"
Hai chú cảnh sát, tổng cộng bốn ánh mắt, đều là loại ánh mắt mà chẳng ai có thể suy đoán được họ đang nghĩ gì, trông rất chuyên nghiệp để thăm dò tôi thật kỹ càng, sau một hồi nghĩ sâu tính kỹ thật lâu, chú cảnh sát da ngăm đen kia khép lại bản ghi chép, nói với y tá Ngưu: "Tốt, nếu là thế này, chúng tôi coi như đã nắm bắt được tình hình, đưa thêm một vị khác đến tra hỏi...!Đưa người bệnh Mạc Khi tới đi, còn có một số vấn đề chúng tôi muốn hỏi cậu ta."
Y tá Ngưu gật gật đầu trút được gánh nặng, giống như người vừa bị tra hỏi hồi nãy là bà ấy vậy.
Bà ấy kéo tay của tôi dẫn tôi ra ngoài cửa, lúc đứng trước cửa phòng, tôi nhìn thấy 424 từ bên cạnh đi qua.
Lần này, trong ánh mắt của anh không có bất kỳ sắc thái nào, không mãnh liệt, cũng không ôn hòa, hờ hững như một con bướm trong lồng kính, tĩnh mịch mà xa cách.
Y tá Ngưu đặt tôi trên ghế ngồi trong hành lang, sau khi dặn dò tôi vài câu, lại quay người đi theo 424 vào phòng.
Tôi dựa thân thể của mình vào tường, phát hiện vách tường cách âm không được tốt cho lắm, nghe ngóng cẩn thận thì vẫn có thể dễ dàng nắm bắt được toàn bộ quá trình tra khảo của 424 và cảnh sát.
Đầu tiên là chú cảnh sát da ngăm bắt đầu tra hỏi, "Mạc Khi có đúng không? Lúc ấy tại sao cậu lại xuất hiện ở tầng hầm? Lúc cậu vào tầng hầm thì tình huống của 327 và bác sĩ Hàn như thế nào?"
Giọng nói của 424 đột nhiên trở nên cứng nhắc như nam châm, y a y a giống như phát ra từ trong mấy cái máy, tôi biết anh ấy đang giả vờ diễn như một người ngoài hành tinh, "Bởi vì tò mò vì sao 327 hơn nửa đêm còn ra khỏi phòng bệnh, tôi liền đi theo ra ngoài, sau đó cùng xuống tầng hầm, tôi dùng một công cụ có công nghệ cao mở cửa phòng ra thì trông thấy bác sĩ Hàn đang cầm dao, bà ấy chĩa con dao về phía tôi rồi đâm tới, sau đó 327 lại cầm lấy con dao đâm bác sĩ Hàn."
Hai vị cảnh sát hẳn là đang ngẩn người, sau đó tôi lại nghe được một giọng nói trầm thấp của một chú cảnh sát phát ra, "Cho nên, là cậu bị bác sĩ Hàn làm cho bị thương trước, sau đó 327 mới cầm dao gây thương tổn cho bác sĩ Hàn có đúng không? Như vậy...!327 gây thương tích cho bác sĩ Hàn là có nguyên nhân đúng chứ?"
Dù cách một vách tường, tôi vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí ngưng tụ dưới ánh đèn trắng choang đó, 424 trầm mặc rất lâu, đột nhiên hô lên: "Tôi không biết, tôi không biết, tôi không biết!" 424 hét toáng lên, trong phòng tức khắc truyền ra một tràng bạo loạn, tôi lờ mờ nghe thấy hai chú cảnh sát thay phiên nhau khuyên can, "Đồng chí, cậu không nên kích động như thế, y tá Ngưu trước hết dẫn cậu ấy ra ngoài được không? Thuốc an thần ấy? Các vị có không?"
Chỉ chốc lát sau, 424 vừa mới phát điên liền bị y tá Ngưu dẫn ra ngoài.
Anh nhàn nhạt liếc tôi một cái, một mặt tức giận ngồi xuống bên cạnh tôi.
Y tá Ngưu vỗ vỗ bả vai 424, lo lắng trấn an, "Cậu tỉnh táo một chút đi, không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu mà." Nói hết lời, vị cảnh sát da hơi ngăm lại từ trong phòng nhô đầu ra, trong tay chú ấy cầm bản ghi chép của mình, ra hiệu với y tá Ngưu, "Y tá Ngưu, còn có một số vấn đề cần phải nói với chị, những chuyện này tương đối phức tạp, chúng ta vào trong rồi nói, đúng rồi, cho hỏi là viện trưởng đang ở đâu?"
Y tá Ngưu cúi thấp người, lộ ra một loại cảm giác hèn mọn nhu nhược bẩm sinh, "À, hôm nay người nhà của viện trưởng có sinh nhật, bà ấy nói là sẽ đến muộn một chút, hay là mọi người hỏi tôi trước đi."
Cảnh sát gật gật đầu "Được rồi, chúng ta vào trong nói chuyện." Vị cảnh sát ngu ngốc kia nhìn tôi và 424, ngay sau đó mời y tá Ngưu vào phòng thẩm vấn.
Tôi và 424 ăn ý dựa vào vách tường, nghe được cảnh sát và y tá Ngưu khe khẽ bàn luận bên trong, "Là như thế này, theo chúng tôi điều tra, Hàn Cửu là bác sĩ tâm lý, lại dùng một loại thuốc trấn an tinh thần một khoảng thời gian dài.
Chúng tôi đã mời tới chuyên gia thẩm định, bản thân Hàn Cửu cũng có khả năng mắc phải loại bệnh tâm thần phân liệt cũng như một loại bệnh tâm lý nào đấy.
Nhưng bởi vì người bị hại lẫn nghi phạm đều mắc những chứng bệnh tâm thần hoặc nặng hoặc nhẹ, bây giờ chúng tôi rất khó suy đoán ra lúc ấy chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng dựa theo luật pháp, nếu như bọn họ đều có bệnh tâm thần, vụ án này không thể được xếp vào phạm tội hình sự được."
Y tá Ngưu yếu ớt trả lời, "Như vậy, hai đứa bé này đều không có chuyện gì thật sao?"
Cảnh sát nói "Theo tình huống trước mắt thì là như vậy."
Y tá Ngưu truy vấn "Vậy còn bác sĩ Hàn thì sao? Cô ấy hiện giờ thế nào?"
Cảnh sát nói "Nhờ có chị kịp thời báo cảnh sát, cộng thêm các biện pháp cấp cứu trong bệnh viện, hiện giờ cô ấy đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng về sau, chúng tôi sẽ tiến hành một số những bài kiểm tra chẩn đoán kỹ càng hơn về tình trạng tâm lý của Hàn Cửu, nếu như xác định được cô ấy mắc chứng tâm thần phân liệt, cũng rất có thể cô ấy sẽ bị giam lỏng trong đây...!"
Tôi nhấc đầu mình về phía trước, không còn nghe bọn họ nói chuyện nữa.
Liếc mắt sang bên cạnh, 424 cũng đang dùng cặp mắt thanh tú kia nhìn qua tôi, thừa dịp người ở bên trong phòng chưa đi ra, anh ấy nhẹ nhàng nói với tôi, "Em không đi, anh cũng không đi."
Tôi ngồi thẳng lên, xoay người dùng một loại ánh mắt tò mò nhìn qua anh, trong tròng mắt của anh lộ ra vẻ kiên định, khiến tôi không khỏi có chút rung động.
Tôi không biết điều anh muốn nói là cái gì, nhưng trong nội tâm tôi lại tự động được sưởi ấm, "Anh nói cái gì?"
Anh cúi người, một khuôn mặt anh tuấn chăm chú nhìn chằm chằm vào tôi, "Anh mặc kệ rốt cuộc vì sao mà em không nguyện ý rời khỏi nơi này, anh chỉ nói cho em biết, anh tới đây là để tìm em, em không đi, anh sẽ cùng em ở lại trong cái bệnh viện tâm thần này, và sẽ tiếp tục chờ đợi."
Trái tim tôi lỡ một nhịp, cảm xúc chập trùng lên xuống trong lồng ngực của tôi, cuồn cuồn tựa như thủy triều, trong lúc nhất thời khối óc của tôi như xuyên qua thiên quân vạn mã.
Lúc ấy tôi cảm thấy thật khủng hoảng, có lẽ tôi đã bị cuốn vào một loại sự kiện hiện tượng gì đó rất thần bí.
Thế nhưng tại sao nó lại muốn tìm tới tôi? Vì cái gì?
Tôi từ trên ghế đứng lên, tôi biết tôi mắc bệnh tâm thần, cho nên cho dù tôi làm bất kỳ chuyện gì thì cũng chẳng có ai thấy làm lạ.
Thế nhưng khi tôi xoay người, tôi cảm thấy mình tựa như một con báo săn mồi đang lao đầu phóng về phía trước trên thảo nguyên rộng lớn.
Tôi chạy không biết bao lâu, rốt cục mới phát hiện, sống trong bệnh viện tâm thần Trường An thẫn thờ không mục đích được mười sáu năm, trừ căn phòng bệnh của mình, chỗ ngoặt trên cầu thang, tầng hầm và cả bãi đất trống ngoài sân, tôi chưa từng đi ra bên ngoài bao giờ.
Vừa mới chạy thục mạng một lúc lâu như vậy, tôi mệt mỏi rã rời đứng trước một gian phòng xa lạ, một tràng những tiếng gào thét chói tai từ bên trong truyền tới, tôi giật mình, ngược lại tôi hơi hiếu kỳ muốn đi vào trong gian phòng kia xem thế nào.
Nhìn he hé qua khe hở nhỏ xíu ở cửa phòng, một chùm sáng trắng nhàn nhạt rọi vào trong mắt của tôi, lông ngỗng màu trắng tung bay đầy trời, lấp ló sau đó là mấy bệnh nhân người gầy trơ xương đang cầm gối điên cuồng đánh nhau, bên cạnh thì có mấy người phụ nữ ngồi chen chúc với nhau, giống như mấy con khỉ đang vò đầu bứt tai.
Trong đó còn có một cậu bé không có tóc cũng chẳng biết là nam hay nữ đang chạy lung tung, trong tay cầm một đầu dải lụa màu vàng, lảm nha lảm nhảm la hét không đầu đuôi.
Tôi đờ đẫn mà quan sát hết thảy mọi thứ, đột nhiên bản năng của tôi lại nổi lên một cỗ chán ghét với cảnh tượng trước mắt này.
Kỳ quái thật đấy, mỗi ngày tôi đều sống trong phòng bệnh của mình, cơ hội để nhìn thấy những cảnh tượng này cũng chẳng ít.
Thế nhưng vì sao hiện giờ, khi chứng kiến hết thảy những hành vi trước mắt này, tôi lại cảm thấy chán ghét đến mức buồn nôn vậy nhỉ?
Tôi cau mày thật chặt, từng bước một lùi về sau.
Nhưng khi bước chân kế tiếp vừa giẫm hụt xuống, tôi loạng choạng ngã trên người của một người nào đấy.
Tôi tiến về phía trước một cách thận trọng, quay người trông thấy Cung Diệu Thấm mặc một thân đồng phục bệnh nhân sạch sẽ, đang nghiêng người nhìn tôi.
Cung Diệu Thấm trong mái tóc ngắn thì trông có hơi già một chút, đôi mắt trong vắt và thanh thuần ban đầu giờ đã trở nên to hơn, phía trên khóe mắt được tô điểm một lớp màu đen trùng điệp.
Đầu của chị ta phía bên trái hơi nghiêng nghiêng, nhìn tôi rồi toét lên một nụ cười như trông thấy oan gia ngõ hẹp, "Mày cái thứ con hoang này, rốt cục cũng bị tao bắt được rồi nhé!"
Thần kinh của tôi như có tiếng sấm nhảy đùng đoàng, tôi quay người tính bỏ chạy thật xa.
Ai ngờ rằng phản xạ của Cung Diệu Thấm lại nhanh đến vậy, chị ta hung hăng liền kéo giật tôi trở về, tác động một lực đẩy thẳng tôi xuống đất, tôi ngồi rạp xuống đất, thậm chí tôi còn cảm thấy xương mông của mình dường như đã bị nứt ra đầy đau đớn.
Tôi nhíu mày, ngẩng đầu tức giận trừng mắt Cung Diệu Thấm.
Ngay lúc này, trong tay Cung Diệu Thấm đột nhiên xuất hiện một con dao lạnh lẽo như băng tuyết.
Tôi sững sờ, chuyện cũ hiện rõ mồn một trước mắt, mặt của bác sĩ Hàn, bàn tay bị thương của 424, cả cái thư viện dưới tầng hầm...!mà ngay giờ đây hết thảy đều bị con dao lạnh lẽo ánh bạc của Cung Diệu Thấm làm cho lay động..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook