Bệnh Viện Tâm Thần Và Thế Giới Thực
-
10: Thanh Minh Thời Tiết Vũ Phân Phân Lộ Thượng Hành Nhân Dục Đoạn Hồn
Ngay lúc nắm đấm của 231 vừa rơi xuống, 345 lại đột nhiên chạy vội đến ngăn cản.
Khuôn mặt béo núc ních của cậu ấy bị 231 đấm cho một quyền, chỉ có điều lớp mỡ ấy cứ ung dung lắc lư mấy lần trong không trung, cái cảm giác kia, cứ như thể cậu ấy chỉ đang chơi một trò chơi vừa vui vừa thư thái với 231 vậy.
Nhưng về sau 345 đã cảm thấy đau đớn, òa một tiếng khóc thét lên, nhưng cái thân béo tròn vẫn che chở cho Mao Đầu ở đằng sau lưng, "Không được đánh ông nội."
Giọng nói của 345 bi ba bi bô như đứa con nít, dường như là trí thông minh của cậu ấy không hề phát triển mặc cho cơ thể thì trông càng phì nhiêu.
Nhưng chính vì vậy nên khi người khác nghe thấy, lại như bị kích hoạt một loại bản năng của lòng thương xót.
Tôi bước lên, hung hăng trừng mắt liếc 231, sau đó nghiêm túc nói với anh ta, "Anh có muốn mình giống bác sĩ Hàn không? Không muốn thì biến nhanh lên!"
Tôi đã nói xong, 231 lui về phía sau mấy bước, quay đầu không biết lại nhìn mông lung cái gì đấy, suy nghĩ rất lâu rồi chỉ vào 345 nói, "Về sau không cho mày ăn phân của tao!" Dứt lời anh ta quay người rời đi.
Tôi quay người, trông thấy Mao Đầu đứng đằng sau đang cúi đầu, cả người trông thật tiều tụy lại tái nhợt.
Ông ấy không tiếp tục nói chuyện cùng tôi và 345, chỉ tự đến chỗ cửa sổ bên cạnh giường của ông, tiếng thét chói tai lại vang lên, "Thứ bất hiếu! Thật là oan nghiệt mà! Á! Á! ··· "
Tôi đứng đó với 345, chúng tôi có cảm giác như thế giới đã trở lại trật tự của nó một lần nữa.
Ngồi ngây ngốc trong phòng bệnh chờ đợi ba ngày, tôi vẫn chẳng thấy 424 trở về.
Thế là tôi nghĩ, 424 lần này chỉ sợ là lành ít dữ nhiều rồi.
Nhưng tôi còn nợ anh ấy nhiều thứ như vậy, thế mà anh ấy lại cứ như vậy mà chết sao? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu như 424 trở về, mỗi ngày anh ấy đều phải cùng tôi chơi trò chơi của người bình thường, rồi mỗi ngày cứ nói mê sảng muốn dẫn tôi đi đâu đấy.
Những yêu cầu từ những người bạn chung phòng trong bệnh viện tâm thần, trừ yêu cầu của anh ấy, tôi đều có thể thỏa mãn, cho nên...!bây giờ anh ấy không có ở đây, có phải là tôi nên cảm thấy thoải mái hay không?
Đang nằm trên giường, nhìn lên trần nhà đối diện với ánh trăng mờ ảo trên đầu, tôi đang suy nghĩ miên man thì chợt nghe thấy âm thanh kỳ quái từ giường đối diện.
Tôi hơi nghiêng đầu về phía mép giường, thì thấy Mao Đầu đang há miệng run rẩy mặc chiếc áo khoác nhồi bông màu vàng vào và đi dép lê bước ra khỏi cửa.
Lúc này đã là 11:30 giờ đêm, ngoại trừ chiếc đồng hồ trên vách tường, toàn bộ phòng bệnh không còn chút tiếng động nào.
Mao Đầu rón rén đi ra khỏi phòng, rõ ràng là ông ấy đã khiêu khích trí tò mò của tôi.
Tôi bò dậy khỏi giường, cầm chiếc áo khoác bông màu vàng mặc vào rồi đi theo phía sau.
Tôi cứ như vậy chú tâm theo sát bóng hình gầy gò gù cả người xuống của Mao Đầu, nhưng tôi cũng rất sợ lỡ như ông ấy lại phát hiện.
Kỳ thật ngay lúc đó tôi đơn thuần chỉ là sinh lòng hiếu kì với hành vi kỳ lạ của Mao Đầu, mà câu chuyện tôi nhận được sau đó lại càng khiến tôi sinh ra tâm lý bài xích với cái thế giới thực ngoài kia, quả nhiên là vận mệnh xui khiến mà.
Đi theo Mao Đầu đi xuống cầu thang, từ cửa sau của bệnh viện tâm thần Trường An ra ngoài, tôi đến một chỗ trong sân nhỏ mọc đầy cỏ khô.
Bên trong sân nhỏ tối đen như mực, toàn bộ cây cối xung quanh đều bị màn đêm nhuộm đen kịt, ánh trăng treo trên đỉnh đầu trông lại càng thê lương, cứ như mũi dao găm sắc bén đâm vào từng ngóc ngách trong sân, thậm chí trong từng hành động cử chỉ, những hạt bụi nhỏ dưới vầng sáng lăng lệ này trông cũng giống như những hạt ngọc trai óng ánh.
Tôi núp mình dưới một gốc tương đối rậm rạp, he hé một con mắt nhìn xem Mao Đầu đang đứng trong sân.
Mà lúc này đây, điều khiến tôi bất ngờ chính là sự xuất hiện của y tá Ngưu.
Truyện Hot
Trong tay của y tá Ngưu cầm theo một ngọn đèn dầu nho nhỏ kiểu châu Âu không có nắp che, bà ấy vẫn mặc bộ đồng phục y tá màu hồng, khoác một chiếc áo khoác nỉ vì thời tiết vào ban đêm mùa này hơi rét lạnh, bà ấy bước ra khỏi bóng tối từ phía bên cạnh, như một ưu hồn cầm đèn đi trong đêm tối đến trước mặt Mao Đầu.
Ánh đèn dần dần sáng lên, tôi nhìn thấy y tá Ngưu cầm một xấp giấy màu vàng đưa cho Mao Đầu, nói với đối phương, "Đây là những gì tôi còn giữ lại khi tiễn đưa người đó, vì để ở trong phòng y tế quá lâu, có chút hơi ẩm, nhưng hôm nay tôi đã sấy khô hết rồi, nếu không dùng được nữa, tôi cũng không còn cách nào, ông cũng biết, mấy ngày nay bởi vì vụ của bác sĩ Hàn với mấy đứa bé kia, bệnh viện phong tỏa, có muốn đi ra ngoài cũng rất khó."
Mao Đầu thông cảm gật đầu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve xấp giấy vàng trong ngực.
Về sau tôi mới biết được, cái xấp giấy kia gọi tiền giấy, nó thường được đốt đi để cúng cho người thân đã qua đời, "Không có gì, hôm nay là ngày giỗ của bà ấy, tôi chỉ muốn đốt một chút tiền cho bà ấy, đốt hay không đốt thì thật ra quan trọng nhất vẫn là tấm lòng, tôi chỉ muốn bà ấy biết rằng, tôi vẫn nhớ bà ấy." Mao Đầu nói, đưa tay lau dòng nước mắt đang lăn từ khóe mắt.
Y tá Ngưu khẽ thở dài một hơi, ngọn đèn cầm trong tay được để dưới đất, nhìn Mao Đầu lại nói, "Vậy ông cẩn thận một chút, tôi đi trước." Rồi quay người rời đi.
Mao Đầu ôm thật chặt xấp giấy vàng trong tay, biểu cảm trên mặt chợt trở nên xúc động lại thêm chút sầu muộn.
Thân thể gầy còm của ông run rẩy, trông ngóng thân ảnh của y tá Ngưu khuất dần đi.
Mà trong cơn gió chiều đêm tiêu điều, tôi dường như lại nghe thấy tiếng của y tá Ngưu lẩm bẩm một mình, "Thanh minh thời tiết vũ phân phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn."
Đợi đến khi cái bóng của y tá Ngưu đã mất hẳn, Mao Đầu ngồi xổm một mình trên mặt đất.
Ông cầm trong tay xấp tiền giấy lần lượt lấy từng tờ ra, sau đó nhét các góc vào ngọn đèn dầu, và trong không trung tức khắc phừng lên một ngọn lửa nhỏ, bập bùng uyển chuyển tựa như là một đàn phù du màu đỏ cam mỹ lệ.
Những tờ tiền giấy kia, cứ như vậy từ trong tay Mao Đầu, từng tờ một bắt lửa, sau đó tan thành tro bụi bay lang thang quanh nhân gian.
Ngay thời khắc đó, lòng tôi tuôn trào một niềm hưng phấn lẫn cùng sợ hãi đối với ngọn lửa cùng đêm đen mà tôi không tài nào hiểu nổi.
Trong màn đêm đen tĩnh mịch, cái bóng màu vàng của Mao Đầu bị vây quanh bởi những đốm lửa, trong từng luồng khí nóng cùng những đốm sáng chói lọi, tôi có thể thấy rõ những giọt nước mắt chực trào trên khuôn mặt của Mao Đầu.
Mà lần này, giọng nói của Mao Đầu mặc dù có hơi khàn khàn, nhưng khi nghe vào tai lại cực kỳ trầm ổn ôn hòa, "Ngọc Lan à! Anh tới thăm em đây, em có nhìn thấy anh không? Ngọc Lan, em có biết không, sau khi em chết, anh sống một thân một mình long đong lận đận biết bao nhiêu, Ngọc Lan ơi, vì sao em lại ra đi một mình sớm như vậy, vì sao ông trời còn chưa mang cái lão già họm hẹm như anh đi cơ chứ, tại sao ông ta lại cứ để anh sống ở đây một mình, Ngọc Lan em có biết không, hiện giờ anh có sống hay chết, thật ra cũng không có gì khác biệt."
Tôi nhớ được một câu thơ trong một bản thơ cổ từ trên giá sách mà có lần tôi vô tình đọc được, Như oán như tố, như khóc như mộ. (1) Tôi không nhớ tên của bài thơ, nhưng thứ duy nhất làm tôi có thể liên tưởng đến Mao Đầu trong tình cảnh lúc này, chính là câu thơ này.
(1) Đây là một câu thơ trong “Tiền Xích Bích phú”của Tô Thức.
Câu thơ trên ý chỉ tiếng sáo sao mà thiết tha nghẹn ngào, giống như là đang ưu oán, lại giống như nhớ thương, cũng giống như đang khóc, mà cũng giống như đang muốn tố cáo vậy.
Chữ "mộ" thường được xem như "hâm mộ", nhưng kỳ thật nó lại có ý là "tưởng niệm, không muốn xa rời".
(Source: Baidu)
Từng câu nói của Mao Đầu, mặc dù tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng lại đâm thật sâu vào trong tim tôi.
Tôi có thể cảm nhận được, đây là một chuyện trong quá khứ cực kì bi thương, so với bất cứ câu chuyện nào mà tôi từng đọc trong thư viện trước đây thì càng thêm chua xót cõi lòng.
Cả người tôi dựa vào thân cây to lớn đen nhánh đằng sau, cứ như vậy trơ ra một vẻ mặt ngơ ngác quan sát Mao Đầu, hồi lâu, đột nhiên bị một ai đó sau lưng ôm thật chặt khiến tôi tỉnh lại.
Tôi nhịn không được hét lên, quay đầu giống như một cỗ tượng gỗ, tôi nhìn thấy gương mặt của 424 phản chiếu dưới bóng trăng, phá lệ thâm thúy.
Ngay thời khắc này, tôi không thể không thừa nhận, trái tim của tôi khấp khởi bật lên một loại cảm giác hường phấn bất thường, tôi rất vui vẻ.
424 nâng lên một nụ cười cố hữu với tôi, sau đó anh lại dựng ngón tay ngay trước môi Xuỵt một cái.
Tôi không hiểu, nên dùng ngữ điệu thản nhiên hỏi: "Cái gì?"
Gương mặt của 424 lướt qua một vẻ thất vọng, trong nháy mắt nghe được phía xa xa Mao Đầu đã ngừng không còn ‘như oán như tố, như khóc như mộ’ nữa, hoảng hốt lại thận trọng mà hô lên về phía chúng tôi, "Ai! Ai ở đấy?"
Tôi và 424 đều bất động, Mao Đầu sau một lúc đợi chờ trong im lặng, vậy mà ông ta đã tưởng ông trời hiển linh, si ngốc hỏi chúng tôi, "Ngọc Lan, là em sao? Ngọc Lan, là em đến thăm anh sao?" Mao Đầu nói xong, đứng dậy bước về phía chúng tôi.
424 thở dài, kéo tôi đi tới một nơi được vầng trăng sáng chiếu rọi.
Mao Đầu nhìn thấy chúng tôi, thất vọng dừng bước.
424 nhìn tôi một chút, sau đó kéo tôi đi đến đứng cạnh đống lửa nơi Mao Đầu đốt vàng mã, ngữ khí của anh lễ phép lại ôn hòa, "Ông ơi, thật xin lỗi, chúng cháu lo lắng cho ông, mới cùng theo ông tới đây, chúng cháu không muốn quấy rầy ông nữa, ông đừng tức giận, chúng cháu đi liền bây giờ."
Mao Đầu xua tay, "Thôi, không sao đâu, tôi đã quen ở một mình nhiều năm như vậy, không dễ gì mà hôm nay lại nghe nói có hai đứa trẻ quan tâm đến tôi, tôi cảm động còn không kịp đây."
Tôi cũng không biểu tình gì, thật ra tôi rất muốn cất lời nói là mình chỉ hiếu kì, thế nhưng khi tôi nhìn thấy những giọt nước mắt tuyệt vọng còn đọng lại trên khóe mắt của Mao Đầu, tôi lập tức nói không nên lời nữa.
Con người chứ đâu phải cỏ cây, ai nỡ lòng mà vô tình.
Tôi rốt cục cũng hiểu được ý của câu này rồi.
424 gật nhẹ đầu, kéo tôi ngồi vào chỗ đối diện với Mao Đầu.
Ngọn lửa nhảy múa xung quanh như những con đom đóm đang bay chờn vờn trước mắt chúng tôi, đôi khi chúng còn đốt một lỗ nhỏ trên chiếc áo khoác bông màu vàng của tôi.
Tôi cảm nhận được hơi ấm trong ánh lửa, và cũng cảm nhận được một loại ôn nhu xen lẫn với ngọn lửa này khiến nó khác với những ngọn lửa khác.
Sau đó, tôi hoàn toàn không hề tò mò 424 làm thế nào mà lại đột nhiên xuất hiện, tôi cũng hoàn toàn không hỏi thăm vết thương trên lưng của 424 đã lành hay chưa.
Tôi không biết rằng bởi vì vết thương phía sau lưng quá sâu, cho dù sau này đã khỏi hẳn, mỗi lần trời đổ mưa vết thương đó lại hành hạ anh đau đớn kịch liệt, tôi cũng chẳng hay biết, từ nhỏ đến lớn anh tựa cẩm y ngọc thực (2), tất cả những lần thân thể của anh bị tổn thương, đều là vì tôi.
Anh cứ như vậy, tự dưng xuất hiện trong cuộc sống tiêu điều tịch mịch lại còn nồng nặc mùi máu tươi tanh tưởi, rồi thay đổi thế giới của tôi trở nên ngập tràn sắc màu thêm một lần nữa.
(2) Cẩm y ngọc thực - 錦衣玉食: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc.
Nghĩa bóng: Cuộc sống giàu sang.
Đốt hết xấp tiền giấy, ánh sáng đèn dầu trở lại bình thường, chung quanh ấm áp đến mức khiến người ta muốn ngủ, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi trên người có chút kinh hãi.
Mao Đầu ngồi đối diện với chúng tôi với vẻ mặt già nua đầy mệt mỏi, như muốn nói với chúng tôi, hoặc với chính mình, "Anh không bao giờ tưởng tượng là mình có thể sống lâu đến vậy, hôm nay là ngày giỗ của em, còn có những người khác tới thăm em nữa này, em có biết không, tụi nhỏ đều là những đứa trẻ đáng thương, thật đáng thương biết bao.
Ngọc Lan, Ngọc Lan ơi, anh muốn em dẫn anh đi cùng biết bao, Ngọc Lan...” Vừa nói, trên đôi mắt của Mao Đầu đã ngấn lệ đầy chua xót.
424 bên cạnh bị lời nói của Mao Đầu lây nhiễm, rốt cục nhịn không được nữa đành phải hỏi, "Ông ơi, ông đừng khóc, nếu trong nội tâm ông không vui, có thể tâm sự cùng chúng cháu một chút...!Ngọc Lan, bà ấy là người như thế nào đối với ông?"
Mao Đầu nhàn nhạt nhìn thoáng qua 424, đột nhiên biến thành cụ già thích ngược dòng quá khứ, hoài niệm ôn lại chuyện cũ mà trong sách hay nói.
Vả lại, ngay lúc đó tôi cứ tỉnh tỉnh mê mê, hoàn toàn không phát hiện, giờ phút này Mao Đầu chẳng khác gì một người bình thường cả.
Hoặc nói đúng hơn, căn bản ông ấy chính là một người bình thường, "Ngọc Lan, là vợ của tôi, chúng tôi sống chung với nhau ròng rã 56 năm, 56 năm trời, tôi yêu cô ấy, cô ấy yêu tôi, chúng tôi là những người hạnh phúc nhất trên thế gian này, chỉ đáng tiếc là...!cô ấy đã sớm rời khỏi tôi."
"Như vậy, là do bà cụ rời đi, ông mới tới đây đúng không ạ?" 424 nhẹ nhàng hỏi Mao Đầu, bên trong đôi mắt dần thành thật lộ ra lòng hiếu kỳ của anh đối với chuyện của Mao Đầu.
Mao Đầu lắc đầu "À, nếu mà nói đến chuyện này thì dài lắm...!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook