Dù cho đã sớm ngờ đến khả năng này, nhưng khi nghe đến đây, Đới Lâm vẫn cảm thấy tim mình thắt lại.

Đó thực sự là...!quỷ!

"Tối qua, khi tôi bảo y tá đi kiểm tra phòng, họ đều nói mọi thứ đều bình thường mà!"

"Đúng vậy, chúng tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, lúc đó, bác sĩ đi kiểm tra phòng cũng chẳng hiểu tại sao, căn cứ theo tình trạng của thi thể thì lúc kiểm tra phòng thật sự đã chết rồi…"

Đột nhiên, Đới Lâm hiểu ra…

Chắc chắn đây là "kiệt tác" của vị viện trưởng kia rồi.

Quả nhiên là sự tồn tại được mệnh danh là "Thần Thánh".

Đới Lâm nghiến răng, nói "Bác sĩ Triệu, tôi định...!xin nghỉ việc"

"Hả? Bác, bác sĩ Đới, tôi, tôi không nghe lầm đấy chứ?".

"Tháng này tôi phải đi rồi, phiền mọi người hủy hết lịch hẹn khám bệnh giúp tôi nhé".

"Bác sĩ Đới, không lẽ anh định ra ngoài tự mở phòng khám, mở phòng mạch tư sao?"

"Tôi nói thật lòng đó, đơn xin thôi việc tôi sẽ viết ngay bây giờ "

"..."

Sau khi trời sáng, Đới Lâm soạn thảo một bản đơn xin thôi việc, giao cho vị trưởng khoa đang trợn mắt há hốc mồm, rồi về nhà.

Cho dù mọi người ở bệnh viện có giữ lại thế nào, thì hắn cũng không thể ở lại được nữa.


Đới Lâm mặc dù là người địa phương thành phố W, nhưng hắn là một thân một mình, sau khi thi đậu học viện y học, hắn không lấy thêm một phân tiền trong nhà, một người ở bên ngoài sinh hoạt cho tới nay, cha mẹ hắn thì sống cùng với em trai vừa mới lên trung học Số 2.

Về đến nhà, lười biếng súc miệng rửa mặt, hắn chỉnh đồng hồ báo thức, rồi vừa đặt lưng xuống gối đã chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy đã là chín giờ sáng.

Hắn lập tức vào phòng tắm xả nước lạnh ngắt lên người, vừa tắm vừa suy nghĩ kế sách ứng phó tiếp theo.

Theo như điều khoản trong bản hợp đồng quỷ quái kia, hậu quả của việc vi ước chính là cái chết.

Hắn nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của bác sĩ bệnh viện, bằng không cái giá phải trả chính là mạng sống của hắn.

Đới Lâm chẳng muốn mạo hiểm tính mạng mình để thử thách những thứ siêu nhiên không thể tưởng tượng nổi này.

Mấu chốt bây giờ là phải khống chế được "chú vật" bệnh viện đã cấy vào người hắn, chính là đôi mắt này.

Đúng như Ấn Vô Khuyết đã nói, quỷ là thứ không thể giết chết, chỉ có thể dùng "chú vật" để áp chế chúng ở một mức độ nhất định.

Và các bác sĩ cũng chỉ có thể dựa vào thủ đoạn này để điều trị cho bệnh nhân.

Phần lớn các bác sĩ khi đối mặt với quỷ đều rơi vào thế hạ phong.

Ngay cả những bác sĩ giỏi nhất khi đối mặt với những con quỷ đáng sợ nhất cũng thường bó tay.

Trình độ y thuật của bác sĩ có liên quan mật thiết đến "chú vật".

Vì vậy, Đới Lâm phải tìm cách khai phá năng lực của đôi mắt.

Bất kể là loại bác sĩ như nào, hắn đều bằng mọi giá phải nâng cao y thuật của bản thân.

Trong quá khứ, y thuật chỉ là phương tiện cứu chữa thêm nhiều bệnh nhân.


Còn bây giờ, y thuật còn tượng trưng cho khả năng giữ mạng của bác sĩ.

Sau khi nuốt đôi quỷ thủ, Đới Lâm cảm nhận được dường như đôi mắt đã có được năng lực mới.

Hắn nhìn lọ sữa tắm trong phòng tắm, nhắm mắt phải lại, mở to mắt trái.

Ngay sau đó...!hắn kinh hãi nhìn thấy đằng sau lọ sữa tắm, rõ ràng có vài ngón tay đang lơ lửng.

Cùng lúc, Đới Lâm cảm thấy hô hấp khó khăn, toàn bộ đại não như muốn nứt ra.

Những ngón tay ấy khiến hắn cảm nhận được mối đe dọa rõ ràng, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, rất có thể nó sẽ phản phệ bản thân hắn!

Hắn vội vàng nheo mắt lại, vài ngón tay kia liền lập tức thu về.

Cảm giác kì lạ trong cơ thể cũng biến mất hoàn toàn.

"Quả nhiên… thực sự hấp thu một phần năng lực của con quỷ rồi…."

Song năng lực này rõ ràng không dễ kiểm soát, áp lực lên cơ thể không nhỏ chút nào.

Tắm rửa xong, tinh thần Đới Lâm đã khá hơn rất nhiều.

Tiếp đến, hắn lấy một cuốn sổ ra, bắt đầu ghi chép lại toàn bộ những manh mối đã thu thập được.

Trước hết, hắn phải tìm hiểu xem sự thay đổi của đôi mắt có ảnh hưởng xấu đến cơ thể hay không, hắn cần đến bệnh viện nhãn khoa chuyên nghiệp để kiểm tra thêm.

Tiếp theo chính là, hắn không thể nghe theo những gì Ấn Vô Khuyết hay bất kì kẻ nào nói, đám người này nhất định có năng lực siêu nhiên.

Thế nhưng bản hợp đồng quái gở này có thực sự có thể khống chế sống chết của hắn hay không, hắn cần phải tìm cách xác nhận.


Nếu không bản thân hắn sẽ hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của bọn chúng, mặc người điều khiển!

Hắn đã từng cố gắng lấy đồ đạc bên trong bệnh viện ra ngoài, nhưng sau khi dịch chuyển xong, hắn lại phát hiện ngay cả một mẩu giấy hắn cũng không thể lấy ra.

Có lẽ không thể lấy đồ ra, hoặc là.....!với năng lực hiện tại của hắn vẫn chưa thủ lấy đồ được.

Sau khi ghi chép xong, Đới Lâm đặt bút lên vở, ngay dưới chữ "Hợp đồng".

Thông thường trong các bản hợp đồng đều có điều khoản vi phạm, chẳng qua là bồi thường thiệt hại vi phạm hợp đồng.

Nhưng bản hợp đồng này lại khác, cái giá phải trả cho việc vi phạm chỉ vỏn vẹn một chữ "Chết".

Và bình thường hợp đồng phải là hai bản giống nhau, nhưng bản này chỉ có duy nhất một bản.

Sinh tử đều nằm trong lòng bàn tay, cái bệnh viện này nhất định có khả năng khiến hắn ta chết.

Nhưng Đới Lâm chưa bao giờ sẵn sàng chấp nhận việc mạng sống của mình bị thao túng trong tay người khác.

"Các điều khoản trong hợp đồng đều rất nghiêm ngặt, rất khó tìm ra sơ hở." Đới Lâm vẫn nhớ rõ các điều khoản trong hợp đồng, "Điều quan trọng là bệnh viện có quyền cuối cùng trong việc giải thích các điều khoản trong hợp đồng."

Đới Lâm cuối cùng quyết định chơi an toàn trước và trả tiền thuê nhà tháng này cho chủ nhà, bày tỏ ý định hủy hợp đồng thuê.

Khi còn trẻ, hắn đã được bệnh viện thăng chức phó bác sĩ trưởng.

Nhưng bây giờ hắn đã trở thành thực tập sinh.

Vì hắn phải túc trực suốt thời gian thực tập nên rõ ràng là không thể thuê nhà suốt, chưa kể việc bạn thuê căn nhà này hoàn toàn là vì nó rất gần bệnh viện.

Rồi sau đó, hắn bắt đầu lướt web, tìm kiếm từ khóa "bảo hiểm nhân thọ".

Tiếp đó, hắn lại đến một công ty bảo hiểm nhân thọ, tham khảo một gói bảo hiểm tai nạn con người có tỷ lệ hiệu suất chi phí cao nhất.

Công việc này so với bác sĩ bình thường nguy hiểm hơn rất nhiều, nên hắn muốn phòng ngừa bất trắc.

Sau khi tư vấn xong, Đới Lâm bước ra khỏi cửa công ty bảo hiểm.


Vào lúc này, hắn chú ý đến một người phụ nữ vẻ mặt chất chứa nỗi âu sầu, ánh mắt lóe lên vẻ sợ hãi bất an.

Đúng lúc này, Đới Lâm đột nhiên cảm thấy mắt trái đau dữ dội!

Người phụ nữ đi ngang qua hắn, nhưng vì choáng váng nên đã va phải Đới Lâm.

"Xin...xin lỗi..." Người phụ nữ vội vàng xua xua tay, tỏ ý muốn nói lời xin lỗi.

"Không sao đâu." Đới Lâm xua tay và nhìn người phụ nữ.

Người phụ nữ dung mạo vô cùng xinh đẹp, đoan trang, dáng người cao ráo, thế nhưng lúc này, hai gò má lại hốc hác, đôi mắt ngập tràn vẻ sợ hãi.

"Tiên sinh...?"

Đới Lâm lấy ra tấm danh thiếp mà bác sĩ Cao đã đưa cho hắn sau khi kết thúc tuyển dụng, hắn đưa cho cô và nói: "Nếu cô có nhu cầu thì hãy đến đây."

Người phụ nữ sửng sốt và nhận lấy tấm danh thiếp.

Vì Đới Lâm đi ra từ một công ty bảo hiểm nên trong tiềm thức cô nghĩ rằng đó hẳn là danh thiếp của một nhân viên công ty bảo hiểm.

Sau khi Đới Lâm rời đi, cô cầm tấm danh thiếp lên nhìn nhưng choáng váng.

"Cái...cái gì thế này?"

Trên tấm danh thiếp màu đỏ rực, là hình một bộ xương khô đen kịt, ngay phía trên bộ xương, là một dấu thập tự màu đen.

Phía dưới, là một dòng chữ: "Bệnh viện số 444 Khoa Oán Linh Bác sĩ chủ trị Cao Hạp Nhan".

Cô ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện ra………………

Con đường trước cửa công ty bảo hiểm lúc nãy vẫn còn chật ních người qua lại, bây giờ lại trở nên vắng vẻ lạ thường, thỉnh thoảng mới có hai ba người đi ngang qua!

"Lại...lại nữa rồi!" Sắc mặt cô ta bỗng chốc tái mét.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương