Bệnh "Không Thể Yêu"
Chương 28: Đồng thoại trứng mặt trời (07)

Lúc Ứng Sênh Nam nhìn thấy câu này vẫn đang ở trường thi đấu mô tô tán gái, anh ta khó tin nhìn cô gái, vui mừng nói, “Nào, cô gái, véo tôi một cái xem.”

Cô gái duỗi bàn tay trắng nõn ra sờ sờ trên mặt anh ta một chút, giậm chân một cái nói: “Đáng ghét, ăn đậu hủ của người ta.”

Ứng Sênh Nam sốt ruột trừng mắt nhìn cô gái một cái, “Này, ai ăn đậu hũ của ai hả? Tôi bảo em véo tôi, véo tôi đấy, em hiểu không? Là q-i-a qiu! Không phải là---! Là véo không phải mò nha chị hai.” Nói xong, đưa tay tát vô mặt mình không cái.

Cảm giác đau đớn hết sức rõ ràng, câu trả lời kia vẫn còn ở đó!

Vì vậy, cô gái nhìn Ứng Sênh Nam giống như vượn gô-ri-la, vui sướng chạy ra khỏi trường thi đấu, thầm mắng một câu: “Bệnh thần kinh...”

Buổi tối Kiều San và Tả Dịch cùng đến nhà hàng mới mở gần tiểu khu ăn cơm. Kiều San tay cầm đùi dê, ăn đến miệng đầy dầu mỡ, ngước mắt nhìn người nào đó ngồi đối diện dùng dao nĩa cắt đùi dê, nói: “Tả keo kiệt, anh ăn thịt dê nướng như vậy không thấy phiền sao?”

Tả Dịch nhìn cô một cái, không nói gì, đem đùi dê đã được cắt xong bỏ vào trong đĩa, đợi đến lúc đĩa đầy thì không chút keo kiệt đưa đến trước mặt Kiều San.

Kiều San khiếp sợ: “Anh cắt lâu như vậy là cho tôi?”

Tả Dịch: “Là bạn trai, chẳng lẽ anh không nên làm vậy?”

Kiều San à một tiếng, âm cuối kéo thật dài, “Anh được đấy, anh em tốt, nhập vai nhanh vậy hửm?” Cô đưa miếng đùi dê đã gặm được một nửa qua, “Ừ, không có gì báo đáp, ăn đi.”

Vốn chỉ đùa một chút, cô có thể dự đoán được Tả Dịch sẽ phát huy tinh thần độc miệng vô tình mà giễu cợt cô, thế mà kết quả lại ngược lại, Tả Dịch dùng miệng cắn thịt đùi dê cô đưa qua, cắn xong còn ưu nhã lau miệng nói: “Thì ra em thích hôn gián tiếp à?”

Trong lòng cô có thể dùng bốn chữ “sóng to gió lớn” để hình dung. Anh ta trở nên không biết xấu hổ từ khi nào vậy?

Cẩn thận ngẫm lại, dường như gần đây Tả Dịch đối với cô rất tốt, suy cho cùng vẫn là do Ứng Sênh Nam ép chặt quá. Tả Dịch bây giờ không còn là nam độc miệng cô quen lúc trước, quả thật như hai người khác nhau.

Kiều San lau tay, mở kho nhân duyên trong điện thoại ra, đưa cho Tả Dịch, “Ừm, đây là các cô gái trong kho nhân duyên của tôi có thể kết duyên với anh, anh chọn một người, tôi làm mai cho hai người.”

Tả Dịch lấy điện thoại qua nhìn, đúng trọng tâm đánh giá nói: “Chương trình điện thoại của em là ai cài thế? Lắp đặt giao diện này có thể thiếu đấy? Khách hàng thể nghiệm có khó khăn không?”

Kiều San lườm anh một cái: “Anh thì biết cái gì? Đây là do tôi bỏ ra mười vạn tìm người cài chương trình đấy! Chương trình này có thể thực hiện trên điện thoại, ipad, laptop đều đồng bộ, bên trong đựng gần ngàn khách hàng triển vọng, có gần trăm khách hàng chờ xử lý, còn có gần năm mươi khách hàng cao cấp...”

Tả Dịch: “Phân loại không rõ lắm, cảm giác người sử dụng thể nghiệm chỉ có một chữ... kém. Tối về qua nhà anh, anh ưu hóa chương trình miễn phí cho em.”

Kiều San ngẩn người nhìn anh, “Anh làm ông chủ còn biết mấy chương trình này?”

Tả Dịch: “Em cho rằng dựa vào mặt có thể lên làm ông chủ sao?”

Kiều San im lặng, sự thật chứng minh, bản lĩnh của anh còn cao hơn giá trị nhan sắc của anh.

Sau khi ăn xong về nhà, Kiều San mang laptop qua cho anh, Tả Dịch dùng một đêm để giúp cô ưu hóa chương trình, nói là ưu hóa, thực tế là sửa chữa mật mã trên chương trình lần nữa, có thể mặc sức tăng thêm thay đổi sắp xếp, sử dụng càng thêm đơn giản nhanh gọn. Anh vứt giao diện ban đầu, thiết kế sửa chữa lần nữa, dùng phân màu làm chủ.

Ưu hóa xong chương trình, Tả Dịch tải ảnh của Kiều San vào trong laptop. Sáng hôm sau, anh nhập chương trình vào cho điện thoại của Kiều San, bảo cô thể nghiệm chương trình sau khi được cập nhập.

Kiều San mở giao diện, ồ một tiếng: “Giao diện lại biến thành màu đỏ, giao diện này đẹp quá, thoạt nhìn đơn giản, nhưng cảm giác thiết kế lại rất mạnh mẽ, anh làm sao?”

“Ừm.” Tả Dịch ra dấu với cô, “Thử chức năng.”

Kiều San nhìn thấy trong phân loại có thêm một phân loại tên là “Thực nghiệm: Cô bạn gái nhỏ của Tả Dịch”, cô chạm nhẹ mở ra, trên màn hình lập tức hiện ra hình ảnh cô miệng đầy mỡ gặm đùi dê, ấn thêm một cái, tất cả tư liệu của cô đều nhảy ra.

Lướt xem đến phần cuối tư liệu, có hai trái tim nhỏ, ở giữa có một sợi tơ hồng, Tả Dịch giải thích nói: “Ấn vào sợi tơ hồng này nó sẽ đứt, ấn thêm một cái nó sẽ liền lại. Nếu em nối liền sợi tơ hồng này, có nghĩa là nhân duyên của khách hàng đã thành, chương trình sẽ tự động chuyển khách hàng đến chỗ “Đã thoát đơn“.”

Kiều San thử chức năng này một chút, quả nhiên có thể tự động phân loại. Điện thoại và laptop đồng bộ, chức năng này đối với Kiều San mà nói rất hữu dụng, lúc trước thì dùng một tiếng để hoàn thành, giờ dựa vào cái này thì chỉ vài giây là xong.

Hiệu suất công việc được nâng cao, cô lại có chút luyến tiếc tặng Tả Dịch cho cô gái khác.

*

Trước sinh nhật của mẹ Kiều một ngày, Tiếu Già, Kiều San Tả Dịch lên đường đến Minh Dương.

Từ Cẩm Dương đến Minh Dương ngồi xe năm tiếng, Tiếu Già vốn muốn để cho Kiều San ngồi xe của anh, không ngờ bị Tả Dịch chặn ngang một chân, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt tiễn Kiều San và Đô Đô lên xe tình địch.

Giữa trưa bọn họ dừng ở trạm nghỉ trên đường cao tốc. Trạm nghỉ không có quán cơm, chỉ có ăn đồ ăn nhanh, vì vậy Tả Dịch lấy từ trong cốp xe oto ra một bàn xếp nhỏ để trên mặt đất, lại lấy ra đồ ăn lạnh đã làm trước đó, Tiếu Già cũng cầm bánh bao mình làm ra, miễn cưỡng ngồi cùng một bàn.

Ba người một chó vây quanh cái bàn xếp nhỏ đang chuẩn bị ăn, bỗng có một chiếc xe việt dã chạy tới, cửa kính xe hạ xuống, Ứng Sênh Nam thò nửa người ra, chỉ vào Đô Đô chuẩn bị dùng cơm nói: “Con chó kia, chờ tao xuống xe rồi ăn!”

Đô Đô quả thật dừng lại, ném lạp xưởng trong miệng vào lại trong bát, nghiêng đầu qua nhìn anh ta.

Ứng Sênh Nam xuống xe, đi tới, không hề có chút khách sáo nhét một ổ bánh mì vào trong miệng, ánh mắt của ba người một chó tụ tập ở trên mặt anh ta, anh ta có chút lúng túng nói: “Mấy người nhìn tôi làm gì, mấy người cũng ăn đi, ăn đi ha.”

Kiều San hỏi anh ta: “Tại sao anh lại ở đây?”

Ứng Sênh Nam: “Anh... Anh đến thành phố Minh Dương thị sát công việc, Ứng Thực Hiên cũng có chi nhánh ở Minh Dương, anh đi tuần tra một chút.”

Kiều San không tin: “Lão cầm thú, đừng cho là tôi không biết anh muốn làm gì? Dẹp ngay tâm địa gian giảo của anh đi, hiện tại Tả Dịch là người đàn ông của tôi, anh đừng mơ tưởng dạy hư anh ấy tán gái.”

Động tác đưa thức ăn vào trong miệng của Tiếu Già dừng lại, rũ mí mắt xuống.

Ứng Sênh Nam: “Em gái Kiều, em hiểu lầm rồi, đối tượng em dâu trong lòng anh đây vĩnh viễn là em, bắt đầu là em kết thúc cũng là em, sẽ chỉ là em, không có bất kỳ ai khác! Anh thề, anh thề với trời, nếu anh nói láo, thiên lôi đánh xuống.”

“Ầm ầm...”

Bầu trời mây mưa càng lúc càng dày, tiếng sấm rất hợp với tình cảnh lúc này.

Kiều San chỉ lên trời: “Lão cầm thú, ngay cả ông trời cũng không tin lời anh nói!”

Ứng Sênh Nam lau lau tay, ngồi xổm trên mặt đất nắm lấy lỗ tai nói: “Em dâu, em phải tin anh, lời anh nói đều xuất phát từ đáy lòng cả.”

Tả Dịch cắt ngang bọn họ: “Mau ăn đi, trời mưa sẽ làm trễ tốc độ, tốt nhất chúng ta nên chạy tới thành phố Minh Dương trước khi trời tối.”

Sáu giờ chiều, cuối cùng đám người bọn họ cũng đến Minh Dương.

Nhà Kiều San nằm ở một khu biệt thự ở vùng ngoại ô Minh Dương, trước khi đến Kiều San đã thương lượng xong với Tả Dịch, anh dùng thân phận bạn trai ở trong nhà cô. Kiều San ngược lại không ngờ nửa đường lại xuất hiện một Ứng Sênh Nam.

Nhà Kiều San tụ tập không ít bạn bè thân thích, phần lớn là đến đây chúc mừng sinh nhật mẹ Kiều. Bạn bè thân thích nhìn thấy Kiều San mang về hai người đàn ông xa lạ thì kinh ngạc không thôi, hai người đều lái xe sang trọng, giá trị nhan sắc không phân cao thấp với Tiếu Già, còn khí chất hơn cả Tiếu Già một bật. Bạn bè thân thích đều cảm khái: “Con bé Kiều San này đúng là bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân*.

(*bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân: ý là ngày thường không có biểu hiện gì vượt trội, thoáng cái làm ra thành thích kinh người. = tức là trước giờ Kiều San không có bạn trai dẫn về nhà, đợt này dẫn về lần cả 2 trai đẹp ý:D:D)

Mẹ Kiều đã hơn năm mươi nhưng vẫn giữ được vẻ thướt tha thùy mị, vừa nhìn thấy Tả Dịch và Ứng Sênh Nam, bệnh nghề nghiệp lại nổi lên, không ngừng nói chuyện. Biết Tả Dịch là bạn trai con gái dẫn về, Ứng Sênh Nam là phụ huynh của con rể tương lai thì nhiệt tình tiếp đãi vào nhà. Vừa mở miệng là khen ngợi Kiều San chỉ có ở trên trời, không có ở dưới đất, cho đến hôm nay Kiều San mới phát hiện, thì ra ở trong miệng mẹ cô ưu tú như vậy...

Con rể tương lai đẹp trai như vậy, trên mặt mẹ Kiều lấp lánh ánh sáng chói lóa, ở trước mặt bạn bè thân thích cười đến mức cảnh xuân sáng lạn.

Ngày mai sẽ là thọ yến năm mươi của mẹ Kiều, trong nhà đã đến không ít thân thích. Sau bữa cơm chiều mẹ Kiều bắt đầu sắp xếp chỗ ở, Ứng Sênh Nam được xếp ở nhà cậu Kiều San, còn mình Tả Dịch, mẹ Kiều vỗ tay một cái, “Ai ya, thân thích trong nhà đến đông quá, không còn dư phòng, Tả Dịch này, như vậy đi, tối nay con ngủ đỡ ở phòng San San nhà dì, giường của con bé lớn, hai đứa muốn lăn thế nào cũng không thành vấn đề!”

Tả Dịch không có ý kiến: “Được ạ.”

Kiều San đen mặt, véo anh một cái: “Được cái gì mà được! Nam nữ thụ thụ bất thân anh biết không hả?”

Ứng Sênh Nam cắn khoai lang nhìn sang, nói: “Hai em là người yêu thì sớm hay muộn cũng phải kết hôn, đằng nào cũng ngủ chung một giường đúng không?”

Mẹ Kiều cảm thấy Ứng Sênh Nam thật sự hiểu chuyện, nói với Kiều San: “Nha đầu thối con đấy, bạn trai không ngại ngủ chung một giường với con thì thôi, con ghét bỏ cái gì hả?”

“...” Kiều San: “Mẹ, con là con ruột của mẹ sao?”

Mẹ Kiều: “Nhặt về đấy! Đi, đi, hai con mau lên phòng rửa mặt đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đối phó với một đám thân thích đấy.”

Kiều San cúi gằm đầu, “Vậy được rồi, chúng con lên phòng đây.” Nói xong thì kéo cánh tay Tả Dịch đi lên lầu.

Ứng Sênh Nam đưa mắt nhìn đôi trai tài gái sắc, có một ảo giác như đang nhìn hai người bọn họ vào động phòng vậy.

Lúc này chuông cửa “Reng reng” vang lên, mẹ Kiều vội vàng dọn dẹp bàn trà, làm phiền Ứng Sênh Nam nói: “Nhà thông gia, cháu có thể mở cửa giúp dì không?”

Ứng Sênh Nam: “Không thành vấn đề.”

Ngoài nhà sấm sét vang dội, mưa to tầm tả. Ứng Sênh Nam mở cửa, vừa gió vừa mưa táp vào, đứng ngoài cửa là một cô gái mặc váy dài màu trắng, cao ước chừng 1m7, ngũ quan thâm thúy, ẩm ướt ở trên mặt, làm tôn lên làn da như ngọc càng trắng nõn hơn.

Cô gái mím chặt đôi môi thâm tím, hai mắt như trân châu đen vừa mới vớt từ trong nước ra, càng ướt át càng hiện ra vẻ linh động.

Ứng Sênh Nam không biết dùng từ nào để hình dung vẻ đẹp của cô gái trước mặt này, tuổi anh ta đã không còn nhỏ, lúc còn bé từng thích Vương Tổ Hiền nữ minh tinh Hồng Kông. Cô gái này có ngũ quan thanh lệ thoát tục giống Vương Tổ Hiền, nhưng lại không có phong trần sau khi ra ngoài xã hội.

Sáng rõ, sạch sẽ, xinh đẹp.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Ứng Sênh Nam về cô gái này, sao lại có cô gái xinh đẹp như vậy?

Mẹ Kiều thấy hai người rất lâu không vào nhà bèn chạy ra dắt cô gái đi vào, lấy khăn mặt vừa lau tóc cho cô gái vừa càm ràm: “Sao lại đến đây một mình? Còn đến trễ như vậy? Anh trai của con không lo cho con à?”

Cô gái nhỏ giọng nói: “Anh trai, bận việc.”

Mẹ Kiều tức giận tới mức run rẩy: “Vậy nên thằng nhóc đó cứ an tâm để một cô bé như con chạy qua đây?”

Cô gái nói: “Anh trai, bảo tài xế đưa con qua.”

Lúc này mẹ Kiều mới thở phào nhẹ nhõm, “Không phải tới đây một mình là được rồi, ăn cơm chưa? Dì nấu mì cho con ăn, San San đã ngủ rồi.”

Cô gái bĩu môi: “Nhưng con muốn gặp San San nha.”

Mẹ Kiều hết cách với cô gái, bắt chuyện với Ứng Sênh Nam: “Nhà thông gia, đây là con gái của chị dì, Điềm Giản, cháu giúp dì chăm sóc con bé một chút, dì đi gọi Kiều San xuống.”

Ứng Sênh Nam nhìn hai mắt cô gái, “Dạ, dì đi đi.”

Chờ mẹ Kiều lên lầu, Ứng Sênh Nam chủ động rót nước cho Điềm Giản. Điềm Giản nhận ly nước trong tay anh ta, sợ hãi nói một tiếng cảm ơn. Ứng Sênh Nam nhìn thấy trên cổ tay cô gái có một vòng tay đặc biệt, phía trên có khắc mấy chữ to:

“Tôi tên Điềm Giản, điện thoại liên lạc cho người nhà tôi là: 156****1220.”

Ứng Sênh Nam ngồi xuống bên cạnh cô, không khỏi có chút khẩn trương: “Em tên Điềm Giản? Anh tên Ứng Sênh Nam, em có thể gọi anh là lão Ứng.”

Đàn ông nói chuyện không hề quanh co lòng vòng, người ở tuổi như anh cũng không che dấu tâm tình của mình.

Điềm Giản tựa như có chút sợ anh ta, bưng ly nước, mím môi xê dịch qua đầu bên kia của ghế sofa, nhỏ giọng hỏi anh ta: “Anh là người xấu sao?”

Ứng Sênh Nam cho rằng cô đang nói đùa, cười nói: “Những cô gái nhỏ như em thật sự biết nói đùa.”

Điềm Giản cảnh giác nhíu mày, “Nếu anh là người xấu, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Nhìn vẻ mặt cô gái thành thật, đột nhiên phát giác được cái gì đó. Anh ta hỏi cô: “Năm nay em bao nhiêu tuổi?”

Cô gái do dự một chút, trả lời: “Anh trai nói không thể tùy tiện nói cho người lạ biết số tuổi.”

Ứng Sênh Nam ý thức được gì đó, thu lại vẻ cợt nhả, thần sắc nghiêm chỉnh lại. Anh ta đổi sang giọng điệu mềm mại hơn: “Anh không phải là người xấu, anh là bạn tốt của San San.”

Điềm Giản nghi ngờ nhìn anh ta: “Anh là... bạn tốt của San San?” Rốt cuộc cô gái cũng nới lỏng cảnh giác, vươn bàn tay nhỏ trắng nõn về phía Ứng Sênh Nam, “Xin chào, em tên Điềm Giản, năm nay 19 tuổi.”

Cô gái ngốc mười chín tuổi. Ứng Sênh Nam yên lặng tính toán một cái, không ngờ mình lại lớn hơn cô ấy mười mấy tuổi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương