Bệnh "Không Thể Yêu"
-
Chương 24: Đồng thoại trứng mặt trời (3)
Văn Văn ngồi ở trên giường, đôi mắt đen nhánh chớp chớp mấy cái, dùng âm thanh non nớt hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại ôm nam thần của con khóc? Mẹ như vậy con sẽ ghen, sẽ tức giận đó.”
Cô bé giả bộ tức giận bĩu môi, trợn tròn đôi mắt đen nhánh lên.
Quách Phỉ ý thức được mình luống cuống nên buông Giản Thời Chương ra, ngồi ở mép giường sờ sờ đầu bé giải thích nói: “Là mẹ vui quá mà khóc đấy, vừa rồi ngài Giản đã đồng ý, đặc biệt viết một bài hát cho Văn Văn đấy, Văn Văn có vui không?”
Tin tức này đối với cô bé mà nói, thật sự là một niềm vui bất ngờ cực kỳ lớn. Bé dùng đôi tay nhỏ đầy thịt che miệng lại, không thể tin nhìn về phía Giản Thời Chương, “Chú nam thần, chú thật sự viết nhạc cho cháu sao?”
Giản Thời Chương cố gắng hết mức để cho bản thân bình tĩnh, “Ừ” một tiếng: “Văn Văn có đúng không? Nói cho chú biết, cháu thích loại nhạc nào?”
Văn Văn nắm cằm, xoay chuyển con ngươi, “Chú nam thần, cháu rất thích “Kịch đèn chiếu” của chú, âm nhị hồ nghe thật là hay, chú viết thêm một ca khúc về kịch đèn chiếu được không? Tốt nhất là có cháu trong đó!”
Giản Thời Chương hỏi bé: “Văn Văn rất thích kịch ảnh sao?”
Cô bé gật đầu: “Thích ạ.”
Anh ta hỏi: “Vậy, hôm nào chú dẫn cháu đi xem, được không?”
Cô bé nhút nhát liếc nhìn Quách Phỉ, cẩn thận hỏi: “Mẹ, có thể không mẹ?”
Quách Phỉ muốn nói gì đó, đột nhiên xoay người, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cố ép nước mắt xuống, “Dưỡng bệnh cho tốt trước đi.”
Văn Văn: “Dạ, sẽ tốt mà, con sẽ ngoan ngoãn uống thuốc! Con sẽ không giống như cậu bạn nhà bên, không chịu uống thuốc. Không uống thuốc không phải là đứa bé ngoan, chỉ làm khổ chính mình thôi, mọi người thấy con nói đúng không?”
Vẻ mặt cô bé ngây thơ hồn nhiên nhìn người lớn trong phòng.
Mặc dù Kiều San Tả Dịch và Tiếu Già không biết rốt cuộc thầy thuốc đã nói gì, nhưng nhìn phản ứng của hai người, suy nghĩ cũng biết tình huống có thể rất không lạc quan. Người kiếm chế trong long nhất chính là Tiếu Già, mấy ngày nay Văn Văn phát sốt nhiều lần, chẳng hề khá hơn, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Quách Phỉ, cả trái tim nặng triễu. Anh ta thấy không có ai nói chuyện, đành phá vỡ bầu không khí im lặng này: “Đúng, Văn Văn là ngoan nhất.”
Văn Văn thử hỏi: “Vậy con ngoan như thế, buổi tối có thể ăn trứng mặt trời không?” Bé vươn đầu lưỡi nhỏ ra, liếm liếm khóe môi, “Hít” một tiếng cảm khái nói: “Rất lâu rồi không được ăn...”
Trong phòng bệnh, ngoại trừ Văn Văn, tâm tình của đám người lớn đều cực kỳ đè nén.
Kiều San giật nhẹ góc áo Tả Dịch, ra dấu anh đi ra ngoài với mình. Đi đến hành lang, vừa vặn bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh bên cạnh, Kiều San đi qua gọi bác sĩ lại, “Xin đợi lát, bác sĩ khoan đi đã!”
Bác sĩ nam nghe thấy tiếng thì dừng chân lại, nhìn Kiều San và Tả Dịch, vấn: “Có chuyện gì?”
Kiều San hít sâu một hơi, nói: “Bác sĩ, rốt cuộc Văn Văn bị làm sao vậy?”
Bác sĩ thở dài một tiếng nói: “Bệnh ung thư máu, khoang miệng bị nhiễm dẫn đến phát sốt, tình hình không mấy lạc quan, các người chuẩn bị tâm lý cho tốt đi.”
“Sẽ... chết sao?” Kiều San giống như bị điện giật, tứ chi run lên, đôi môi tê dại.
Bác sĩ: “Không hẳn, cho dù phẫu thuật ghép tuỷ thành công cũng không thể chứng minh con bé sẽ không có chuyện gì. Trẻ em mắc bệnh này rất nhiều, nhưng phần lớn đều không qua khỏi, nhìn cha mẹ còn rất trẻ, hai người an ủi bẹn bè cho tốt đi, có thể sinh thêm đứa nữa.”
Luôn nói sinh lão bệnh tử đều do số trời, nhưng dù sao Văn Văn vẫn còn là con nít, vẫn chưa trưởng thành đã đối mặt với cái chết. Vẫn chưa cảm nhận được sự yêu thương của ba thì lại sắp rời đi. Chuyện này đối với bé mà nói, rất là tàn nhẫn.
Kiều San không quay lại phòng bệnh, cùng Tả Dịch rời khỏi bệnh viện. Đi ra khỏi bệnh viện thì sắc trời đã không còn sớm, mặt trời chiều hạ xuống, hoàng hôn hợp lại bốn phía, đèn đường trên đường phố gần như sáng lên trong nháy mắt.
Cô chậm rãi đi trên đường, Tả Dịch không đi cùng cô mà đi sau lưng cô, tầm mắt vẫn luôn nhìn cái đầu nhỏ rũ xuống của cô. Cũng không biết đi được bao lâu, cuối cùng Kiều San cũng dừng lại, cúi đầu nhìn mặt đường.
Tả Dịch đi tới, dùng bàn tay đè đầu của cô, nói: “Bên kia có một quán bán hàng, đi qua ngồi chút đi.”
Kiều San ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh: “Anh cũng biết đến đó ăn vặt sao?”
Tả Dịch không phủ nhận, thấp giọng hỏi cô: “Muốn ăn tôm càng đỏ không?”
Đói bụng một ngày rốt cục dạ dày cũng phản ứng, cô cúi đầu nhìn xuống bụng của mình, vuốt vuốt, nói: “Đói rồi, muốn ăn, anh mời?”
Tả Dịch thuận tay vòng qua eo cô ôm hờ, sau đó, tay của anh vẫn luôn duy trì tư thế đó, giống như ôm cô nhưng cánh tay hoàn toàn không đặt lên người cô, đợi đến trước quán thì anh mới thu tay lại cho vào túi quần, tìm chỗ trống ngồi xuống.
Kiều San ngồi đối diện anh, mặt ủ mày chau, “Có đôi lúc tôi cảm thấy vận mệnh thật sự rất bất công, Văn Văn thông minh như thế, sao có thể bị bệnh này chứ?”
Tả Dịch lấy khăn tay ra, rút một đôi đũa lau sạch rồi đưa cho cô, “Kết quả không thể thay đổi được, lấp đầy bụng trước đi, ok?”
“Ồ...” Kiều San nhận lấy đũa, học theo bộ dáng của anh dùng nước trà rửa chén.
Đợi tôm hùm tê cay lên, Kiều San mang bao tay nhựa vội vàng chọn hai con cho vào chén, để nguội một con, còn một con cầm trong tay. Cô đói quá rồi, cho nên không thèm lọt vỏ tôm cứ thể mà bỏ vào trong miệng nhai, sau đó mớm vỏ và thịt lại nhổ ra.
Tả Dịch hờ hững hỏi: “Cô không biết bóc vỏ tôm?”
Kiều San: “Tôm này nhiều vỏ thế sao bóc?”
Tả Dịch liếc nhìn cô một cái, bỏ con tôm trong tay mình đã được bóc vỏ vào trong chén cô, Kiều San rất nhanh ăn sạch nó, ngước mặt trông chờ nhìn anh, tựa như một con chó hướng về phía chủ nhân của mình xin ăn, “Tả keo kiệt, thêm con nữa đi.”
“Với tư cách là một con người, hai tay hai chân của cô còn chờ phải phát triển.” Bao tay nhựa vẫn không ngăn cản được độ linh hoạt của ngón tay anh, lột con tôm hùm kia vừa nhanh vừa độc vừa chuẩn. Anh tùy ý đùa bỡn tôm hùm cay trong mười ngón tay thon dài, bóc sạch vỏ ngoài, cầm thịt chấm dầu muối cay, không chút keo kiệt bỏ vào trong chén nhỏ của Kiều San.
100 con tôm hùm, 80 con vào miệng Kiều San.
Tâm tình Kiều San không tốt, lồng ngực khó chịu, đứng dậy khứ đến tủ lạnh lấy hai chai bia lạnh, “Tối nay chúng ta không say không về.”
Tả Dịch tựa lưng vào ghế, nhìn cô thản nhiên nói, “Với tửu lượng của cô mà còn muốn uống rượu? Đầu bị nhúm nước rồi hả?”
Kiều San giơ một chai bia lên, một chân đứng ở trên ghế, hùng hổ nói rằng: “Không có,“ cô chọc vào trái tim nói:“Chỉ là chỗ này khó chịu, muốn uống bia, không phải người xưa đã nói rồi sao? Giải sầu như thế nào? Chỉ có Đỗ Khang*!
(* rượu Đỗ Khang; còn là tên người phát minh ra phương pháp ủ rượu)
Dứt lời, nhét chai bia vào trong miệng, dùng răng cạy nắp chai. Kết quả dùng sức quá mạnh, không chỉ không mở được nắp bình mà răng bắt đầu đau. Cô che miệng kêu rên, nhìn chằm chằm chia bia trước mặt, muống chửi mà chửi không được, trong mắt tích tụ một tầng hơi nước, như muốn khóc vậy.
Tả Dịch cầm chai bia qua, nhìn thấy nắp chai cứng ngắc nhếch lên một góc, bên trên có dấu răng nhỏ, có chút đáng yêu. Anh xấu xa cười ra tiếng, lấy dụng cụ mở nắp chai từ hộp giấy ở đằng sau, lắc lắc trước mắt cô, “Nhìn thấy không? Muốn uống bia mà chỉ số IQ không đủ thì làm sao uống được?”
Dùng khui bia mở nắp chai, anh dùng lực một chút, âm thanh vang lên, nắp chai được mở ra.
Anh đặt chai bia trước mặt cô lần nữa, dặn dò nói: “Đừng uống nhiều quá.”
Cổ họng Kiều San khô rát, nhìn thấy chai bia thì cảm thấy thứ này cực kỳ giải khát, rót hai ly, một ly đưa cho Tả Dịch, một ly để lại cho mình. Cô nói: “Tửu lượng của hai chúng ta đều không tốt, uống ít chút, nào, làm ly này, quét sạch phiền não!”
Tả Dịch không uống, nhìn cô gái trước mặt lúc đầu chỉ nói uống một ly, thế mà lại liên tiếp rót thêm hai ba ly nóc xuống bụng, chẳng mấy chốc, hai chai thấy đáy, lại ôm hai chai bia uống cho hết.
Cuối cùng mặt Kiều San ửng hồng, đập đầu xuống mặt bàn, chén đũa bia đều rung lên.
Cô gục xuống bàn yên tĩnh được mấy giây thì gối mặt lên cánh tay, nhìn Tả Dịch nói: “Tôi... Từ trước đến nay đều cảm thấy, bệnh hiểm nghèo, tử vong đều cách mình rất xa, thật sự không nghĩ đến chuyện này, nhưng không ngờ lại có một ngày cũng tới bên cạnh tôi. Nó bất cận nhân tình xâm hại một bạn nhỏ, thật sự rất bất công, rất không công bằng...”
Kiều San nện đầu xuống bàn, phát ra tiếng vang “bốp bốp“.
Người ở bàn bên cạnh quay đầu sang nhìn, Tả Dịch đi qua kéo cô lên, “Cô uống say rồi, về nhà thôi.”
Kiều San giãy dụa ở trong lòng anh, giống như con sâu uống éo cả người, dụng giọng điệu làm nũng nói: “Tôi không say, tôi không say...”
“Được được, cô không say cô không say.” Anh vừa mới dứt lời, người nào đó cứ như tảng đá, đập mạnh vào trong ngực anh.
Anh bất đắc dĩ liếc nhìn bốn phía, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ cõng cô lên lưng. Anh không lái xe, chỉ có thể đứng ở đầu đường bắt xe. Anh cõng Kiều San mới đi qua được hai trụ đèn đường thì ông trời không thương xót đổ mưa xuống.
Nước mưa lách tách rơi xuống, càng lúc càng lớn, nện lên người hai người.
Tả Dịch bước nhanh hơn, cõng cô đi đến ven đường bắt xe. Chẳng mấy chốc quần áo hai người đều ướt sũng, Kiều San gục ở trên lưng anh ngủ như chết, không hề có chút cảm nhận được thời tiết biến đổi. Tả Dịch cũng phục cô, cầm tinh con heo à?
Vừa đúng lúc có một cô gái đi ngang qua, lấy một cái dù dư ra, giúp Tả Dịch bung dù, xấu hổ giơ cái dù sang, giúp anh che mưa.
Tả Dịch nhìn cô gái đó, tỏ vẻ cảm ơn: “Cảm ơn, có thể làm phiền cô dùng cái dù này che cho người trên lưng tôi được không? Cứ mặc kệ tôi.”
Trai đẹp lúc nào cũng có sức hấp dẫn hơn, nói cái gì thì là cái đó, cô gái dời cái ô ra phía sau, che mưa cho Kiều San. Cô gái hỏi: “Anh đẹp trai, đây là bạn gái của anh hay là em gái vậy?”
Trong tay cô gái cầm di động, màn hình vẫn sáng, là giao diện wechat, đã chuẩn bị sẵn sàng thêm anh vào.
Anh ho một tiếng, nói xạo: “Bạn gái.”
Cô gái liếc nhìn Kiều San gục ở trên vai Tả Dịch, chảy cả nước miếng, vẻ mặt tiếc nuối, “Vậy sao... Vậy tôi làm người tốt đến cùng, đợi xe taxi tới tôi sẽ rời đi, tôi giúp hai người che mưa.”
Tả Dịch: “Cảm ơn.”
Cô gái hé miệng cười cười, hỏi anh: “Anh đẹp trai, có thể thêm wechat không? Anh yên tâm, tôi không có ý đồ gì đâu.”
Tả Dịch: “Wechat tương đối cá nhân, tùy tiện cho người khác bạn gái sẽ không vui, vậy đi, cô lưu mail của tôi, ngày khác tôi sẽ cho trợ lý liên lạc với cô, bày tỏ cảm ơn.”
Cô gái có chút xấu hổ, vội vàng xua tay: “Không cần không cần, thôi vậy.”
Mưa rơi mỗi lúc một lớn, cô gái che dù cho mình lại che dù cho Kiều San, hai tay mỏi nhừ. Đợi một hồi vẫn không thấy chiếc xe nào, rõ ràng có hơi mất kiên nhẫn. Cô gái quay đầu nhìn Tả Dịch, cả người anh đã ướt đẫm, nước mưa thuận theo tóc từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Cô gái trên lưng ngược lại được che dù tốt, ngủ rất say sưa.
Cuối cùng cũng đợi được taxi.
Tả Dịch nhét Kiều San vào trong xe, quay người lại nói cảm ơn với cô gái kia: “Tối nay cảm ơn cô nhiều.”
Cô gái cười cười: “Không cần cảm ơn đâu, mau lên xe đi, bye bye anh đẹp trai.”
Đưa mắt nhìn xe taxi chạy đi xa, cô gái cảm khái. Bạn trai nhà người ta, thật là tuyệt mà.
Xe taxi chỉ có thể đưa đến ngoài tiểu khu, anh ôm lấy Kiều San giống như heo chết xuống xe. Mưa rơi xuống mặt cô, miệng cô, thỉnh thoảng cô sẽ gào lên một câu: “Uống ngon! Nào, thêm một ly!”
Tửu lượng kém còn học người ta mượn rượu giải sầu, muốn chết sao?
Đến cửa tiểu khu bảo vệ bung dù lớn chạy qua giúp bọn họ che mưa. Đi ngang qua phòng bảo vệ, Tả Dịch hỏi: “Cô Lý có ở đây không?”
Bảo vệ nam nói: “Hôm nay cô ấy nghỉ nên đi hẹn hò với bạn trai rồi, sao vậy, anh tìm cô ấy có chuyện gì à? Ồ... Đây không phải là cô Kiều sao? Sao lại say thành như vậy? Mau mau mau, đừng nói chuyện nữa, tôi che dù đưa hai người lên lầu, mau chóng mang cô Kiều về nhà thay quần áo đi, coi chừng bị cảm lạnh đó.”
Tả Dịch gật đầu, dưới sự hộ tống của bảo vệ đi vào thang máy.
Vừa lên lầu liền nghe thấy tiếng chó sủa, chắc hẳn là đói bụng rồi, nghe thấy tiếng con chó dùng móng vuốt không ngừng cào cánh cửa. Anh ôm Kiều San về nhà của mình, đặt ở trên ghế sofa, lấy khăn sạch tới bọc trên đầu cô, giúp cô lau khô nước trên tóc.
Cả người anh ướt còn nghiêm trọng hơn cả Kiều San, nước không ngừng chảy từ trên tóc xuống, nhỏ vào trên mặt Kiều San.
Anh chỉnh lại nhiệt độ trong phòng, thay quần áo ướt thành một bộ đồ thể thao khô ráo, nhìn Kiều San ướt nhẹp nằm trên ghế, nhất thời không biết nên ra tay thế nào.
Bảo vệ nữ đã nghỉ, không có ai có thể giúp anh. Nhưng nếu để cô ướt nhẹp như vậy ngủ tới sáng thì càng không thể.
Anh thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống, nhắm mắt lại, giúp cô cởi áo T-shirt, sau đó tìm chăn bọc kín cô lại, rồi lại mò mẫn kéo quần của cô. Cả quá trình dựa vào sức tưởng tượng để làm, cuối cùng Kiều San bị anh bọc thành cái bánh chưng.
Anh ôm bánh chưng Kiều đặt lên giường trong phòng ngủ, kê dưới đầu cô một cái gối, giúp cô vuốt tóc ướt ra ngoài, dùng ngón tay túm lại rồi lấy máy sấy chậm rãi sấy khô cho cô.
Lần này Kiều San ngủ rất ngoan, không giống như lần trước, ôm lấy anh vừa ói vừa làm loạn.
Sợi tóc tung tay trên tay anh, anh sợ nhiệt độ quá nóng sẽ khiến da đầu cô khó chịu, hơn phân nửa sức gió đều bị bàn tay của anh ngăn lại.
Có hơi nóng, nhưng không có gì đáng ngại.
Giúp cô sấy tóc xong, dường như hết chuyện để làm, nhưng lại muốn làm chút chuyện gì đó cho cô, nhìn cô, chỉ yên tĩnh nhìn vào cô.
Anh tìm một cây lược gỗ công nghệ, ngồi xếp bằng trên đất, cầm lấy mái tóc thả xuống dưới của cô, giúp cô chải nó.
Răng lược mềm nhẹ đè lên huyệt vị da đầu cô, cường độ không nặng không nhẹ, khiến người đang trong giấc mộng cực kỳ thoải mái. Kiều San đang rơi vào ác mộng đột nhiên lại tiến vào trạng thái ngủ sâu, không còn mộng mị nữa rồi.
Giúp cô chải tóc xong, Tả Dịch lại bắt đầu nhàm chán.
Làm cái gì đây? Còn có thể làm cái gì cho cô đây?
Chà... Thắt bím tóc đi.
Tay Tả Dịch rất khéo, dường như làm cái gì cũng thuận buồm xuôi gió, vô thức thắt cho cô một bím tóc bát cổ*.
(* bím này t nghĩ có lẽ mà bím tóc từ trên đỉnh đầu xuống á)
Bím tóc cho cô xong thì đứng dậy ngồi ở bên giường, ma xui quỷ khiến cúi người xuống, lúc cách một nắm tay thì dừng lại, lẳng lặng nhìn cô. Anh xòe bàn tay ra so, kinh ngạc phát hiện, không ngờ bàn tay của anh có thể bọc cả khuôn mặt của cô lại.
Phụ nữ thật là xinh xắn mà, giống như búp bê vậy.
Trên người cô dường như có vô số sợi chỉ nhỏ dính vào anh, khiến thân thể anh không kiềm chế được mà càng đè thấp hơn... Cuối cùng đầu mũi của anh chạm vào đầu mũi của cô, đôi môi đụng nhẹ vào môi cô.
Đầu mũi và môi đều có xúc cảm lạnh băng, chẳng mấy chốc như chạm vào ngọc ấm dần lên.
Yết hầu Kiều San giật giật, lè lưỡi liếm liếm môi, đầu lưỡi mềm mại của cô cọ cọ trên môi anh, anh giật nảy mình, đó là cảm giác rung động ngày thường anh chưa bao giờ cảm nhận được.
Anh cố gắng hết mức để bản thân bình tĩnh, nhưng trên người dần dần nóng lên, không còn cách nào ngăn lại.
Anh học theo Kiều San, lè lưỡi, liếm liếm đôi môi cô. Cô gái này... rõ ràng buổi tối ăn tôm hùm cay nhưng môi cô lại có chút ngọt ngào.
Ừm... Mùi vị không tệ.
Vì vậy lè lưỡi liếm thêm mấy lần, bắt đầu thử cạy môi cô ra.
Dường như Kiều San rất phối hợp, há miệng để đầu lưỡi của anh trực tiếp đi vào.
Sau đó, Kiều San không hề báo trước mà đóng môi lại...
Tả Dịch kêu đau một tiếng, nhíu mày thu đầu lưỡi lại, miệng hơi có mùi máu. Anh thật sự không nhịn được rồi, lật bánh chưng Kiều lên, vỗ một cái thật đau vô mông cô.
Cô bé giả bộ tức giận bĩu môi, trợn tròn đôi mắt đen nhánh lên.
Quách Phỉ ý thức được mình luống cuống nên buông Giản Thời Chương ra, ngồi ở mép giường sờ sờ đầu bé giải thích nói: “Là mẹ vui quá mà khóc đấy, vừa rồi ngài Giản đã đồng ý, đặc biệt viết một bài hát cho Văn Văn đấy, Văn Văn có vui không?”
Tin tức này đối với cô bé mà nói, thật sự là một niềm vui bất ngờ cực kỳ lớn. Bé dùng đôi tay nhỏ đầy thịt che miệng lại, không thể tin nhìn về phía Giản Thời Chương, “Chú nam thần, chú thật sự viết nhạc cho cháu sao?”
Giản Thời Chương cố gắng hết mức để cho bản thân bình tĩnh, “Ừ” một tiếng: “Văn Văn có đúng không? Nói cho chú biết, cháu thích loại nhạc nào?”
Văn Văn nắm cằm, xoay chuyển con ngươi, “Chú nam thần, cháu rất thích “Kịch đèn chiếu” của chú, âm nhị hồ nghe thật là hay, chú viết thêm một ca khúc về kịch đèn chiếu được không? Tốt nhất là có cháu trong đó!”
Giản Thời Chương hỏi bé: “Văn Văn rất thích kịch ảnh sao?”
Cô bé gật đầu: “Thích ạ.”
Anh ta hỏi: “Vậy, hôm nào chú dẫn cháu đi xem, được không?”
Cô bé nhút nhát liếc nhìn Quách Phỉ, cẩn thận hỏi: “Mẹ, có thể không mẹ?”
Quách Phỉ muốn nói gì đó, đột nhiên xoay người, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cố ép nước mắt xuống, “Dưỡng bệnh cho tốt trước đi.”
Văn Văn: “Dạ, sẽ tốt mà, con sẽ ngoan ngoãn uống thuốc! Con sẽ không giống như cậu bạn nhà bên, không chịu uống thuốc. Không uống thuốc không phải là đứa bé ngoan, chỉ làm khổ chính mình thôi, mọi người thấy con nói đúng không?”
Vẻ mặt cô bé ngây thơ hồn nhiên nhìn người lớn trong phòng.
Mặc dù Kiều San Tả Dịch và Tiếu Già không biết rốt cuộc thầy thuốc đã nói gì, nhưng nhìn phản ứng của hai người, suy nghĩ cũng biết tình huống có thể rất không lạc quan. Người kiếm chế trong long nhất chính là Tiếu Già, mấy ngày nay Văn Văn phát sốt nhiều lần, chẳng hề khá hơn, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Quách Phỉ, cả trái tim nặng triễu. Anh ta thấy không có ai nói chuyện, đành phá vỡ bầu không khí im lặng này: “Đúng, Văn Văn là ngoan nhất.”
Văn Văn thử hỏi: “Vậy con ngoan như thế, buổi tối có thể ăn trứng mặt trời không?” Bé vươn đầu lưỡi nhỏ ra, liếm liếm khóe môi, “Hít” một tiếng cảm khái nói: “Rất lâu rồi không được ăn...”
Trong phòng bệnh, ngoại trừ Văn Văn, tâm tình của đám người lớn đều cực kỳ đè nén.
Kiều San giật nhẹ góc áo Tả Dịch, ra dấu anh đi ra ngoài với mình. Đi đến hành lang, vừa vặn bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh bên cạnh, Kiều San đi qua gọi bác sĩ lại, “Xin đợi lát, bác sĩ khoan đi đã!”
Bác sĩ nam nghe thấy tiếng thì dừng chân lại, nhìn Kiều San và Tả Dịch, vấn: “Có chuyện gì?”
Kiều San hít sâu một hơi, nói: “Bác sĩ, rốt cuộc Văn Văn bị làm sao vậy?”
Bác sĩ thở dài một tiếng nói: “Bệnh ung thư máu, khoang miệng bị nhiễm dẫn đến phát sốt, tình hình không mấy lạc quan, các người chuẩn bị tâm lý cho tốt đi.”
“Sẽ... chết sao?” Kiều San giống như bị điện giật, tứ chi run lên, đôi môi tê dại.
Bác sĩ: “Không hẳn, cho dù phẫu thuật ghép tuỷ thành công cũng không thể chứng minh con bé sẽ không có chuyện gì. Trẻ em mắc bệnh này rất nhiều, nhưng phần lớn đều không qua khỏi, nhìn cha mẹ còn rất trẻ, hai người an ủi bẹn bè cho tốt đi, có thể sinh thêm đứa nữa.”
Luôn nói sinh lão bệnh tử đều do số trời, nhưng dù sao Văn Văn vẫn còn là con nít, vẫn chưa trưởng thành đã đối mặt với cái chết. Vẫn chưa cảm nhận được sự yêu thương của ba thì lại sắp rời đi. Chuyện này đối với bé mà nói, rất là tàn nhẫn.
Kiều San không quay lại phòng bệnh, cùng Tả Dịch rời khỏi bệnh viện. Đi ra khỏi bệnh viện thì sắc trời đã không còn sớm, mặt trời chiều hạ xuống, hoàng hôn hợp lại bốn phía, đèn đường trên đường phố gần như sáng lên trong nháy mắt.
Cô chậm rãi đi trên đường, Tả Dịch không đi cùng cô mà đi sau lưng cô, tầm mắt vẫn luôn nhìn cái đầu nhỏ rũ xuống của cô. Cũng không biết đi được bao lâu, cuối cùng Kiều San cũng dừng lại, cúi đầu nhìn mặt đường.
Tả Dịch đi tới, dùng bàn tay đè đầu của cô, nói: “Bên kia có một quán bán hàng, đi qua ngồi chút đi.”
Kiều San ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh: “Anh cũng biết đến đó ăn vặt sao?”
Tả Dịch không phủ nhận, thấp giọng hỏi cô: “Muốn ăn tôm càng đỏ không?”
Đói bụng một ngày rốt cục dạ dày cũng phản ứng, cô cúi đầu nhìn xuống bụng của mình, vuốt vuốt, nói: “Đói rồi, muốn ăn, anh mời?”
Tả Dịch thuận tay vòng qua eo cô ôm hờ, sau đó, tay của anh vẫn luôn duy trì tư thế đó, giống như ôm cô nhưng cánh tay hoàn toàn không đặt lên người cô, đợi đến trước quán thì anh mới thu tay lại cho vào túi quần, tìm chỗ trống ngồi xuống.
Kiều San ngồi đối diện anh, mặt ủ mày chau, “Có đôi lúc tôi cảm thấy vận mệnh thật sự rất bất công, Văn Văn thông minh như thế, sao có thể bị bệnh này chứ?”
Tả Dịch lấy khăn tay ra, rút một đôi đũa lau sạch rồi đưa cho cô, “Kết quả không thể thay đổi được, lấp đầy bụng trước đi, ok?”
“Ồ...” Kiều San nhận lấy đũa, học theo bộ dáng của anh dùng nước trà rửa chén.
Đợi tôm hùm tê cay lên, Kiều San mang bao tay nhựa vội vàng chọn hai con cho vào chén, để nguội một con, còn một con cầm trong tay. Cô đói quá rồi, cho nên không thèm lọt vỏ tôm cứ thể mà bỏ vào trong miệng nhai, sau đó mớm vỏ và thịt lại nhổ ra.
Tả Dịch hờ hững hỏi: “Cô không biết bóc vỏ tôm?”
Kiều San: “Tôm này nhiều vỏ thế sao bóc?”
Tả Dịch liếc nhìn cô một cái, bỏ con tôm trong tay mình đã được bóc vỏ vào trong chén cô, Kiều San rất nhanh ăn sạch nó, ngước mặt trông chờ nhìn anh, tựa như một con chó hướng về phía chủ nhân của mình xin ăn, “Tả keo kiệt, thêm con nữa đi.”
“Với tư cách là một con người, hai tay hai chân của cô còn chờ phải phát triển.” Bao tay nhựa vẫn không ngăn cản được độ linh hoạt của ngón tay anh, lột con tôm hùm kia vừa nhanh vừa độc vừa chuẩn. Anh tùy ý đùa bỡn tôm hùm cay trong mười ngón tay thon dài, bóc sạch vỏ ngoài, cầm thịt chấm dầu muối cay, không chút keo kiệt bỏ vào trong chén nhỏ của Kiều San.
100 con tôm hùm, 80 con vào miệng Kiều San.
Tâm tình Kiều San không tốt, lồng ngực khó chịu, đứng dậy khứ đến tủ lạnh lấy hai chai bia lạnh, “Tối nay chúng ta không say không về.”
Tả Dịch tựa lưng vào ghế, nhìn cô thản nhiên nói, “Với tửu lượng của cô mà còn muốn uống rượu? Đầu bị nhúm nước rồi hả?”
Kiều San giơ một chai bia lên, một chân đứng ở trên ghế, hùng hổ nói rằng: “Không có,“ cô chọc vào trái tim nói:“Chỉ là chỗ này khó chịu, muốn uống bia, không phải người xưa đã nói rồi sao? Giải sầu như thế nào? Chỉ có Đỗ Khang*!
(* rượu Đỗ Khang; còn là tên người phát minh ra phương pháp ủ rượu)
Dứt lời, nhét chai bia vào trong miệng, dùng răng cạy nắp chai. Kết quả dùng sức quá mạnh, không chỉ không mở được nắp bình mà răng bắt đầu đau. Cô che miệng kêu rên, nhìn chằm chằm chia bia trước mặt, muống chửi mà chửi không được, trong mắt tích tụ một tầng hơi nước, như muốn khóc vậy.
Tả Dịch cầm chai bia qua, nhìn thấy nắp chai cứng ngắc nhếch lên một góc, bên trên có dấu răng nhỏ, có chút đáng yêu. Anh xấu xa cười ra tiếng, lấy dụng cụ mở nắp chai từ hộp giấy ở đằng sau, lắc lắc trước mắt cô, “Nhìn thấy không? Muốn uống bia mà chỉ số IQ không đủ thì làm sao uống được?”
Dùng khui bia mở nắp chai, anh dùng lực một chút, âm thanh vang lên, nắp chai được mở ra.
Anh đặt chai bia trước mặt cô lần nữa, dặn dò nói: “Đừng uống nhiều quá.”
Cổ họng Kiều San khô rát, nhìn thấy chai bia thì cảm thấy thứ này cực kỳ giải khát, rót hai ly, một ly đưa cho Tả Dịch, một ly để lại cho mình. Cô nói: “Tửu lượng của hai chúng ta đều không tốt, uống ít chút, nào, làm ly này, quét sạch phiền não!”
Tả Dịch không uống, nhìn cô gái trước mặt lúc đầu chỉ nói uống một ly, thế mà lại liên tiếp rót thêm hai ba ly nóc xuống bụng, chẳng mấy chốc, hai chai thấy đáy, lại ôm hai chai bia uống cho hết.
Cuối cùng mặt Kiều San ửng hồng, đập đầu xuống mặt bàn, chén đũa bia đều rung lên.
Cô gục xuống bàn yên tĩnh được mấy giây thì gối mặt lên cánh tay, nhìn Tả Dịch nói: “Tôi... Từ trước đến nay đều cảm thấy, bệnh hiểm nghèo, tử vong đều cách mình rất xa, thật sự không nghĩ đến chuyện này, nhưng không ngờ lại có một ngày cũng tới bên cạnh tôi. Nó bất cận nhân tình xâm hại một bạn nhỏ, thật sự rất bất công, rất không công bằng...”
Kiều San nện đầu xuống bàn, phát ra tiếng vang “bốp bốp“.
Người ở bàn bên cạnh quay đầu sang nhìn, Tả Dịch đi qua kéo cô lên, “Cô uống say rồi, về nhà thôi.”
Kiều San giãy dụa ở trong lòng anh, giống như con sâu uống éo cả người, dụng giọng điệu làm nũng nói: “Tôi không say, tôi không say...”
“Được được, cô không say cô không say.” Anh vừa mới dứt lời, người nào đó cứ như tảng đá, đập mạnh vào trong ngực anh.
Anh bất đắc dĩ liếc nhìn bốn phía, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ cõng cô lên lưng. Anh không lái xe, chỉ có thể đứng ở đầu đường bắt xe. Anh cõng Kiều San mới đi qua được hai trụ đèn đường thì ông trời không thương xót đổ mưa xuống.
Nước mưa lách tách rơi xuống, càng lúc càng lớn, nện lên người hai người.
Tả Dịch bước nhanh hơn, cõng cô đi đến ven đường bắt xe. Chẳng mấy chốc quần áo hai người đều ướt sũng, Kiều San gục ở trên lưng anh ngủ như chết, không hề có chút cảm nhận được thời tiết biến đổi. Tả Dịch cũng phục cô, cầm tinh con heo à?
Vừa đúng lúc có một cô gái đi ngang qua, lấy một cái dù dư ra, giúp Tả Dịch bung dù, xấu hổ giơ cái dù sang, giúp anh che mưa.
Tả Dịch nhìn cô gái đó, tỏ vẻ cảm ơn: “Cảm ơn, có thể làm phiền cô dùng cái dù này che cho người trên lưng tôi được không? Cứ mặc kệ tôi.”
Trai đẹp lúc nào cũng có sức hấp dẫn hơn, nói cái gì thì là cái đó, cô gái dời cái ô ra phía sau, che mưa cho Kiều San. Cô gái hỏi: “Anh đẹp trai, đây là bạn gái của anh hay là em gái vậy?”
Trong tay cô gái cầm di động, màn hình vẫn sáng, là giao diện wechat, đã chuẩn bị sẵn sàng thêm anh vào.
Anh ho một tiếng, nói xạo: “Bạn gái.”
Cô gái liếc nhìn Kiều San gục ở trên vai Tả Dịch, chảy cả nước miếng, vẻ mặt tiếc nuối, “Vậy sao... Vậy tôi làm người tốt đến cùng, đợi xe taxi tới tôi sẽ rời đi, tôi giúp hai người che mưa.”
Tả Dịch: “Cảm ơn.”
Cô gái hé miệng cười cười, hỏi anh: “Anh đẹp trai, có thể thêm wechat không? Anh yên tâm, tôi không có ý đồ gì đâu.”
Tả Dịch: “Wechat tương đối cá nhân, tùy tiện cho người khác bạn gái sẽ không vui, vậy đi, cô lưu mail của tôi, ngày khác tôi sẽ cho trợ lý liên lạc với cô, bày tỏ cảm ơn.”
Cô gái có chút xấu hổ, vội vàng xua tay: “Không cần không cần, thôi vậy.”
Mưa rơi mỗi lúc một lớn, cô gái che dù cho mình lại che dù cho Kiều San, hai tay mỏi nhừ. Đợi một hồi vẫn không thấy chiếc xe nào, rõ ràng có hơi mất kiên nhẫn. Cô gái quay đầu nhìn Tả Dịch, cả người anh đã ướt đẫm, nước mưa thuận theo tóc từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Cô gái trên lưng ngược lại được che dù tốt, ngủ rất say sưa.
Cuối cùng cũng đợi được taxi.
Tả Dịch nhét Kiều San vào trong xe, quay người lại nói cảm ơn với cô gái kia: “Tối nay cảm ơn cô nhiều.”
Cô gái cười cười: “Không cần cảm ơn đâu, mau lên xe đi, bye bye anh đẹp trai.”
Đưa mắt nhìn xe taxi chạy đi xa, cô gái cảm khái. Bạn trai nhà người ta, thật là tuyệt mà.
Xe taxi chỉ có thể đưa đến ngoài tiểu khu, anh ôm lấy Kiều San giống như heo chết xuống xe. Mưa rơi xuống mặt cô, miệng cô, thỉnh thoảng cô sẽ gào lên một câu: “Uống ngon! Nào, thêm một ly!”
Tửu lượng kém còn học người ta mượn rượu giải sầu, muốn chết sao?
Đến cửa tiểu khu bảo vệ bung dù lớn chạy qua giúp bọn họ che mưa. Đi ngang qua phòng bảo vệ, Tả Dịch hỏi: “Cô Lý có ở đây không?”
Bảo vệ nam nói: “Hôm nay cô ấy nghỉ nên đi hẹn hò với bạn trai rồi, sao vậy, anh tìm cô ấy có chuyện gì à? Ồ... Đây không phải là cô Kiều sao? Sao lại say thành như vậy? Mau mau mau, đừng nói chuyện nữa, tôi che dù đưa hai người lên lầu, mau chóng mang cô Kiều về nhà thay quần áo đi, coi chừng bị cảm lạnh đó.”
Tả Dịch gật đầu, dưới sự hộ tống của bảo vệ đi vào thang máy.
Vừa lên lầu liền nghe thấy tiếng chó sủa, chắc hẳn là đói bụng rồi, nghe thấy tiếng con chó dùng móng vuốt không ngừng cào cánh cửa. Anh ôm Kiều San về nhà của mình, đặt ở trên ghế sofa, lấy khăn sạch tới bọc trên đầu cô, giúp cô lau khô nước trên tóc.
Cả người anh ướt còn nghiêm trọng hơn cả Kiều San, nước không ngừng chảy từ trên tóc xuống, nhỏ vào trên mặt Kiều San.
Anh chỉnh lại nhiệt độ trong phòng, thay quần áo ướt thành một bộ đồ thể thao khô ráo, nhìn Kiều San ướt nhẹp nằm trên ghế, nhất thời không biết nên ra tay thế nào.
Bảo vệ nữ đã nghỉ, không có ai có thể giúp anh. Nhưng nếu để cô ướt nhẹp như vậy ngủ tới sáng thì càng không thể.
Anh thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống, nhắm mắt lại, giúp cô cởi áo T-shirt, sau đó tìm chăn bọc kín cô lại, rồi lại mò mẫn kéo quần của cô. Cả quá trình dựa vào sức tưởng tượng để làm, cuối cùng Kiều San bị anh bọc thành cái bánh chưng.
Anh ôm bánh chưng Kiều đặt lên giường trong phòng ngủ, kê dưới đầu cô một cái gối, giúp cô vuốt tóc ướt ra ngoài, dùng ngón tay túm lại rồi lấy máy sấy chậm rãi sấy khô cho cô.
Lần này Kiều San ngủ rất ngoan, không giống như lần trước, ôm lấy anh vừa ói vừa làm loạn.
Sợi tóc tung tay trên tay anh, anh sợ nhiệt độ quá nóng sẽ khiến da đầu cô khó chịu, hơn phân nửa sức gió đều bị bàn tay của anh ngăn lại.
Có hơi nóng, nhưng không có gì đáng ngại.
Giúp cô sấy tóc xong, dường như hết chuyện để làm, nhưng lại muốn làm chút chuyện gì đó cho cô, nhìn cô, chỉ yên tĩnh nhìn vào cô.
Anh tìm một cây lược gỗ công nghệ, ngồi xếp bằng trên đất, cầm lấy mái tóc thả xuống dưới của cô, giúp cô chải nó.
Răng lược mềm nhẹ đè lên huyệt vị da đầu cô, cường độ không nặng không nhẹ, khiến người đang trong giấc mộng cực kỳ thoải mái. Kiều San đang rơi vào ác mộng đột nhiên lại tiến vào trạng thái ngủ sâu, không còn mộng mị nữa rồi.
Giúp cô chải tóc xong, Tả Dịch lại bắt đầu nhàm chán.
Làm cái gì đây? Còn có thể làm cái gì cho cô đây?
Chà... Thắt bím tóc đi.
Tay Tả Dịch rất khéo, dường như làm cái gì cũng thuận buồm xuôi gió, vô thức thắt cho cô một bím tóc bát cổ*.
(* bím này t nghĩ có lẽ mà bím tóc từ trên đỉnh đầu xuống á)
Bím tóc cho cô xong thì đứng dậy ngồi ở bên giường, ma xui quỷ khiến cúi người xuống, lúc cách một nắm tay thì dừng lại, lẳng lặng nhìn cô. Anh xòe bàn tay ra so, kinh ngạc phát hiện, không ngờ bàn tay của anh có thể bọc cả khuôn mặt của cô lại.
Phụ nữ thật là xinh xắn mà, giống như búp bê vậy.
Trên người cô dường như có vô số sợi chỉ nhỏ dính vào anh, khiến thân thể anh không kiềm chế được mà càng đè thấp hơn... Cuối cùng đầu mũi của anh chạm vào đầu mũi của cô, đôi môi đụng nhẹ vào môi cô.
Đầu mũi và môi đều có xúc cảm lạnh băng, chẳng mấy chốc như chạm vào ngọc ấm dần lên.
Yết hầu Kiều San giật giật, lè lưỡi liếm liếm môi, đầu lưỡi mềm mại của cô cọ cọ trên môi anh, anh giật nảy mình, đó là cảm giác rung động ngày thường anh chưa bao giờ cảm nhận được.
Anh cố gắng hết mức để bản thân bình tĩnh, nhưng trên người dần dần nóng lên, không còn cách nào ngăn lại.
Anh học theo Kiều San, lè lưỡi, liếm liếm đôi môi cô. Cô gái này... rõ ràng buổi tối ăn tôm hùm cay nhưng môi cô lại có chút ngọt ngào.
Ừm... Mùi vị không tệ.
Vì vậy lè lưỡi liếm thêm mấy lần, bắt đầu thử cạy môi cô ra.
Dường như Kiều San rất phối hợp, há miệng để đầu lưỡi của anh trực tiếp đi vào.
Sau đó, Kiều San không hề báo trước mà đóng môi lại...
Tả Dịch kêu đau một tiếng, nhíu mày thu đầu lưỡi lại, miệng hơi có mùi máu. Anh thật sự không nhịn được rồi, lật bánh chưng Kiều lên, vỗ một cái thật đau vô mông cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook