Sở Vô Trần ở cửa sổ nhìn đến này hết thảy, tim như bị đao cắt. Còn có ba ngày, nếu trong vòng ba ngày Nam Cung Lạc còn không có xuất hiện, như vậy hắn cũng chỉ có thể phân phó hạ nhân chuẩn bị an bài hậu sự cho Sở Dịch Vân..

Dược tính vô cùng kỳ lạ, căn bản không phải thứ hắn có thể khống chế được..

Ba ngày, có thể vô cùng dài. Ba ngày, nhưng lại vô cùng ngắn..

Sở Vô Trần đã hai ngày không chợp mắt, hắn không biết mình hiện tại bộ dáng có bao nhiêu chật vật. Hắn không có giáo dục thật tốt tiểu nhi tử, cũng không có năng lực cứu sống đứa con lớn..

Hắn đột nhiên cảm thấy được bản thân vô cùng thất bại, Sở Vô Trần đột nhiên trở nên già hẳn đi.

Gần một đêm, gã sai vặt bưng một chút điểm tâm vào phòng, phát hiện Sở Vô Trần tóc qua một đêm đã gần như bạc trắng. giống như một cái ông lão sắp gần đất xa trời, khom thắt lưng, ngón tay lướt theo từng dòng chữ trên giấy. Như là một đứa hài từ đang chăm chú học hành, nhưng thật ra hoàn toàn khác biệt.

Thái dương đã muốn dần dần xuống núi, hắn bất lực..

Quyển y thư cuối cùng đã được lật đến trang cuối, hắn cũng không có biện pháp gì, đành phải trơ mắt nhìn con của hắn ra đi sao.

” ông nội —— ông nội —— cha thổ huyết!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương