Buông con bồ câu trong tay ra, miệng huýt sáo một tiếng, vài cái bóng đen tránh ở chỗ tối đích đồng loạt xuất hiện ở trước mặt Nam Cung Lạc.

” tham kiến chủ nhân.”.

” Ám Tinh, ngươi dẫn dắt mười tên bộ hạ Dạ Ưng đi thông báo cho Dịch Vân nhanh chóng rút lui khỏi Sở gia, sau đó ở phái năm tên bộ hạ Dạ Ưng đi tìm kiếm tung tích Sở Vô Trần, vô luận như thế nào cũng phải đem hắn dẫn tới gặp Dịch Vân.”.

Quỳ trên mặt đất Ám Tinh ngẩng đầu, mặt nhăn mày nhó có thể nhìn ra nhiệm vụ lần này phi thường khó khăn..

” hồi bẩm chủ nhân, tìm được Sở Vô Trần cũng không khó chính là chúng thuộc hạ biết dùng biện pháp gì mới có thể đem Sở Vô Trần dẫn tới nơi Thiếu chủ nhân?”

” ta đây thứ yếu chỉ muốn cho hắn xem một vở kịch hay, làm cho cái kia lão súc sinh hảo hảo xem thấy tiểu nhi tử hắn thương yêu nhất như thế nào ra tay giết hại huynh đệ ruột thịt của mình!” Nam Cung Lạc đem sự tình chân tướng nói cho Ám Tinh, nghe được chân tướng Ám Tinh ngẩng đầu trong ánh mắt tràn ngập ngọn lửa phẫn nộ.

” trên đời cư nhiên có người như vậy! để cho thuộc hạ giết hắn đi!”

” không thể!” Nam Cung Lạc ấn lại bả vai Ám Tinh nói: ” Vân nhi nhiều năm chịu khổ sở như vậy, cuối cùng còn bị thân sinh phụ thân hiểu lầm nhiều năm như vậy, nhìn hắn như vậy sủng ái Trạch nhi, trong lòng của hắn nhất định rất khổ tâm.”

Vân nhi đối Trạch nhi như vậy sủng ái, hắn như thế nào bỏ được đứa con chính mình nhìn lớn lên chịu nhiều ủy khuất như vậy chứ? Nam Cung Lạc phất tay làm cho Ám Tinh đi chuẩn bị..

Ban đêm lại trở về cái yên tĩnh vốn có của nó, hết thảy tựa hồ như không có phát sinh..

Ngày hôm sau, Trạch nhi khi…tỉnh lại mặt trời đã lên cao ba sào. Mới vừa tỉnh lại tiểu hài tử dụi dụi mắt to, nhìn đến trên bàn có một khối cầu nhỏ đang chuyển động, vội chạy tới xem thì thấy con thỏ đáng ghét kia đang nằm ôm lấy củ cải trắng vui vẻ và thưởng thức. Trạch nhi vui vẻ ôm lấy bánh nhân đậu đang nằm co thành một khối cầu trên bàn ăn, rốt cục nhìn thấy đồng minh chiến hữu tiểu Trạch nhi dùng mặt cọ cọ, bánh nhân đậu không chịu nổi Trạch nhi chà đạp liền nhảy ra khỏi vòng ôm ấp tiếp tục tìm một chỗ nào thoải mái mà đánh chén tiếp củ cải trắng ngon ngọt của mình.

Trạch nhi đi nhiều ngày như vậy, rốt cục có thể ngồi xuống ăn một bữa cơm no, một chén cháo hoa làm cho hắn ăn cảm thấy vui vẻ hơn so với một bữa cơm thịnh soạn trước đây, thiếu chút nữa cái chén cũng muốn ăn mất, cái bụng được ăn no cảm thấy phi thường thoải mái. Còn hơn thế nữa là hai người một lớn một nhỏ ăn đến nỗi cái phụng phình to ra, đều nằm ở trên giường thoải mái hưởng thụ..

” tiểu quai quai, có chống đỡ được hay không?” Trạch nhi xoay người xoa xoa cái bụng nhỏ của bánh nhân đậu, cái bụng phình to lên làm cho Trạch nhi ngoạn tâm nổi lên lại trạc trạc (lay lay, nhéo nhéo). Bánh nhân đâu cảm thấy không thoải mái giương chân đạp một cái Trạch nhi, sau đó nằm úp người lại hướng mông về phía Trạch nhi..

” uy! bánh nhân đậu, tôi tìm được thúc thúc, người tốt lắm, ta nghĩ sẽ giúp phụ thân lấy được giải dược.” Trạch nhi nói xong, hai cái mí mắt bắt đầu muốn dính vào nhau.” bánh nhân đậu, ta tại sao lại mệt nhọc thế này? Ta trước ngủ một chút a…” nói xong thanh âm càng ngày càng nhỏ, sau đó Trạch nhi lại ngủ.

” ta cũng không tin, ngươi sẽ không cần con của mình.” Sở Dịch Lôi đứng bên ngoài cười gian trá quan sát chuyện đang xảy ra trong phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương