Bệnh Độc Thân
-
Chương 13
Thời gian làm việc buổi chiều, học viên tới phòng vẽ không nhiều, hôm nay vô cùng ít, tổng cộng có hai người tới.
Hai người đều là nữ, trong đó có một người là sinh viên đại học ở gần đây, đã học ở chỗ Hướng Mặc một thời gian. Một người khác là học viên lần đầu đến trải nghiệm, nói rằng từ nhỏ đã hứng thú với vẽ tranh.
Sinh viên đại học đăng ký khoá học manga anime, bản thân cô đã có căn bản, hướng dẫn cũng dễ hơn rất nhiều, nhưng học viên mới chỉ mới tiếp xúc với phác hoạ, nên Hướng Mặc phải bắt đầu nói về các loại bút chì.
Trong phòng vẽ mở một bản nhạc nhẹ, ánh mặt trời loang lổ xuyên qua lá cây ngô đồng chiếu vào trong phòng, kèm theo tiếng chim hót trong trẻo lại vui tai, làm tăng thêm sự an ổn yên bình của nhà cổ.
Thực ra Hướng Mặc có khá nhiều học viên có trình độ không cần đăng kí lớp, nhưng ở thành thị ồn ào náo nhiệt có thể tìm thấy một chỗ tĩnh tâm để vẽ tranh không dễ, bởi vậy rất nhiều học viên đều xem nơi này của Hướng Mặc thành nơi thư giãn, quá trình vẽ tranh, cũng là quá trình tu tâm dưỡng tình.
“Số H càng cao, chứng tỏ lõi bút chì càng cứng.”(*)
(*) Độ cứng của bút chì phân loại theo thang độ cứng 9H, 8H, 7H, 6H, 5H, 4H, 3H, 2H, H, F, HB, B, 2B, 3B,…9B. Ký hiệu H (Hard) nghĩa là độ cứng của lõi bút chì và B (Black) là độ đậm của lõi bút chì. Trong đó, số H càng cao, chì càng cứng, màu chì càng nhạt. Số B càng cao, chì càng mềm, màu chì càng đậm.
Hướng Mặc nói xong liền nhẹ nhàng kéo ra một đường thẳng trên giấy vẽ, tiếp theo đưa bút chì trong tay cho học viên, để cho cô tự mình lĩnh hội.
Học viên học theo cách cầm bút của Hướng Mặc, nhẹ nhàng kéo lên giấy vẽ, nhưng lại xuất hiện một vòng cung đầu thô đuôi nhẹ, rõ ràng không thẳng.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
“Khó quá ạ.” Học viên lại cố vẽ thêm một đường nữa, nhưng vẫn không vẽ đẹp nhẹ nhàng uyển chuyển như Hướng mặc.
“Đường nét là nền tảng, cần phải luyện nhiều hơn.” Hướng Mặc nói, “Thầy khuyên em có từ bỏ thì nên bỏ từ bây giờ, vì phác hoạ rất khó để bắt đầu.”
“Em chuẩn bị tâm lý rồi ạ.” Trong giọng nói của học viên mang theo vài phần giác ngộ, “Nếu đã quyết tâm học vẽ, em nhất định sẽ không từ bỏ.”
Học viên trong phòng vẽ đa số là người lớn không giống như học sinh ở các trường công, vì học viên ở đây đa số đều được thúc đẩy bởi sự hứng thú, không chỉ đơn thuần là vượt qua kì thi. Dạy những người như vậy cũng bớt lo, vì mọi người đều có tính tự giác.
“Em luyện đường nét trước đi, tí nữa thầy dạy em về phối cảnh.”
Hướng Mặc vừa nói xong câu này, trên tầng đột nhiên vang lên tiếng bước chân đi xuống.
Đỗ Trì mặc quần áo ra ngoài, đeo một túi vải từ trên tầng xuống, xem ra là có việc phải ra ngoài.
Tầm mắt hai người giao nhau, Hướng Mặc thuận miệng chào hỏi: “Đi ra ngoài à?”
Đỗ Trì không dừng bước: “Đi hiệu sách Trung cổ.”
Cuộc đối thoại đơn giản dừng lại, nhịp điệu làm việc của hai người không bị đối phương ảnh hưởng. Hướng Mặc tiếp tục đi xem học viên khác đang vẽ nhân vật manga anime, mà Đỗ Trì thì ra sân khởi động xe máy của mình.
Quan hệ hàng xóm chính là như thế, gặp thì chào hỏi, sau đó cũng không ảnh hưởng gì đến nhau nữa.
Nhưng Hướng Mặc không nghĩ tới chính là, hành động đơn giản như vậy, cũng bị hiểu theo nghĩa khác.
Tiếng gầm rú của xe phân khối lớn đi xa, học viên nữ tóc búi thu tầm mắt lại, cười trộm hỏi Hướng Mặc: “Thầy Hướng, anh ấy là bạn trai mới của thầy ạ?”
“Bạn trai mới?” Học viên mới đang tập vẽ đường nét đột nhiên quay đầu, tóc đuôi ngựa sau đầu vì động tác của cô mà bay sang một bên.
Phòng vẽ Bút Mặc có nhóm Wechat cho học viên giao lưu, từ khi Đỗ Trì được học viên biết đến với tư cách là người mẫu mới, hắn ở trong nhóm cũng đã được mặc định thành bạn trai của Hướng Mặc.
Hướng Mặc phủ nhận cũng vô dụng. Nhưng anh vẫn phải phủ nhận một lần nữa: “Không phải, lo vẽ tranh của em đi.”
Tóc búi lại cười trộm hai cái, không tiếp tục nói chuyện này nữa, nhưng trong mắt đuôi ngựa lại đầy ấp lòng hiếu học —- người xưa gọi là hóng hớt.
Nếu trong phòng vẽ đều là học viên quen biết, Hướng Mặc sẽ mặc cho các cô đùa giỡn, nhưng tóc đuôi ngựa tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên đến, có câu ‘Việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài’, Hướng Mặc cũng không muốn làm cho người ta cảm thấy phòng vẽ không chuyên nghiệp.
Điện thoại di động đặt ở một bên rung lên hai lần, Hướng Mặc cầm lên nhìn, chỉ thấy trong nhóm phòng vẽ yên tĩnh xuất hiện hai tin nhắn mới.
[Em thấy bạn trai của thầy Hướng rồi nè!]
[Đẹp trai cực!]
Phía dưới lại có thêm hai ba người phụ hoạ, Hướng Mặc không nói gì quay đầu nhìn lại, chỉ thầy tóc búi nghịch ngợm lè lưỡi với anh.
Không muốn giải thích nhiều nữa, Hướng Mặc cất di động, trở lại bên cạnh tóc đuôi ngựa, giảng cho cô nghe về luật phối cảnh.
Thật ra không phải học viên nào đến phòng vẽ trải nghiệm đều sẽ đăng ký học, dù sao học phí cũng tận mấy ngàn tệ. Hướng Mặc không am hiểu ngôn ngữ tiêu thụ, chỉ có thể nghiêm túc giảng một tiết học, sau học viên có đăng kí khoá học không thì phải xem duyên phận.
Không biết qua bao lâu, ngoài cổng lại vang lên tiếng gầm rù từ xa đến.
Tóc đuôi ngựa vốn đang nghiêm túc nghe giảng lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt lại xuất hiện lòng hiếu học quen thuộc kia.
Đỗ Trì đeo túi vải từ ngoài cửa đi vào, cũng không biết có phải bị ánh mắt của hai học viên doạ sợ không, khó hiểu chậm lại bước chân, hỏi Hướng Mặc: “Trên mặt tôi có gì à?”
“Không có.” Hướng Mặc đau đầu nói, “Về nhanh vậy?”
Nên ở bên ngoài thêm một chút.
“Tìm được mấy quyển sách.” Cũng may Đỗ Trì không có ý ở lại phòng vẽ nói chuyện, khó hiểu nhìn hai học viên kia, cất bước lên tầng.
Như mọi khi, cầu thang gỗ vẫn phát ra tiếng ‘ọp ẹp’ nhè nhẹ.
Chờ bóng dáng Đỗ Trì biến mất ở hành lang, tóc búi hưng phấn thòi ra từ sau giá vẽ, hỏi Hướng Mặc: “Thầy Hướng, bạn trai thầy làm công việc gì vậy ạ?”
Tiếng ‘ọp ẹp’ trên tầng chợt dừng lại, Hướng Mặc rất hiểu ngôi nhà cổ này, trên đường lên tầng, Đỗ Trì chắc chắn nghe được những lời này.
“Không phải bạn trai thầy.” Hướng Mặc không tự chủ tăng âm lượng, chỉ sợ Đỗ Trì hiểu lầm là anh để học viên gọi như vậy.
“He he, nói sai rồi, là bạn con trai.” Hoàn Tử Đầu lập tức đổi giọng, “Vậy anh đẹp trai trên tầng làm gì vậy ạ?”
Hướng Mặc đột nhiên cảm thấy, anh ngày thường quá bao che cho học viên. Sau khi quen thân, không một ai coi anh là thầy, đối xử với anh còn tuỳ tiện hơn anh nhà bên.
“Không rõ lắm.” Hướng Mặc trả lời qua loa, “Lo vẽ tranh của em cho tốt đi.”
Vốn tưởng rằng thời gian còn lại có thể an nhàn trôi qua, ai ngờ chỉ chốc lát sau, trên tầng lại vang lên tiếng xuống tầng, Đỗ Trì lười biếng mang đôi dép lào xuống, nói với Hướng mặc: “Tôi đi lấy chuyển phát nhanh, muốn tôi lấy giúp luôn không?”
Tiền thuê nhà đắt đỏ, nhưng khu phố lại không có điểm chuyển phát nhanh, muốn lấy hàng chỉ có thể đi ra ngoài khu vực này.
Hướng Mặc quả thật có đơn hàng chưa lấy, lúc trước anh và Đỗ Trì chưa bao giờ giúp đỡ nhau qua lại, nhưng từ ngày hai người bắt đầu ăn cơm chung, có rất nhiều chuyện đều trở thành lẽ đương nhiên.
Giúp vứt rát, giúp mang đồ này nọ, cho dù Hướng Mặc đã quen với cuộc sống độc thân cũng không thể không thừa nhận, hai người so với một người, đúng là tiết kiệm không ít chuyện.
“Cảm ơn.” Hướng Mặc nói, “Để tôi gửi mã số nhận hàng cho cậu.”
Chụp lại màn hình tin nhắn, gửi qua WeChat Đỗ Trì, khi Hướng Mặc ngước ra khỏi màn hình di động, phát hiện tóc búi và tóc đuôi ngựa đang nhìn nhau, trong ánh mắt hai người như tìm được đồng bạn.
“Tập trung vẽ tranh.” Hướng Mặc bất đắc dĩ nói.
Vừa rồi anh còn cảm thấy học viên trong phòng vẽ tốt hơn học sinh trường công lập, giờ xem ra, cũng không tốt hơn chỗ nào, không tập trung vẫn là không tập trung.
Không quá mười phút, Đỗ Trì ôm hai hộp chuyển phát nhanh trở về phòng vẽ.
Cũng giống như lần trước, hắn buông chuyển phát nhanh xuống liền đi lên tầng, không nói gì nhiều.
Thấy trong mắt hai học viên tràn đầy khát vọng giao tiếp, Hướng Mặc không thể không ngồi xuống bên cạnh tóc đuôi ngựa, để cho cô tập trung luyện nét. Mặc dù lớp học này là trải nghiệm miễn phí, nhưng nếu đã học thì phải nghiêm túc đúng không?
Dưới sự giám sát của Hướng Mặc, trong phòng vẽ dần dần yên tĩnh, nhưng chỉ lát sau, trong hành lang lại vang lên tiếng bước chân.
Tóc búi và tóc đuôi ngựa ăn ý liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phía cầu thang, mà Đỗ Trì chỉ trong vài giờ, đã là lần thứ ba xuống tầng.
Hướng Mặc không nói gì nhìn về Đỗ Trì, ánh mắt mang theo oán giận: Anh đừng ảnh hưởng đến lớp học của tôi được không hả?
Đỗ Trì rất vô tội, hỏi Hướng Mặc: “Tối nay muốn ăn gì? Tôi đi mua thức ăn.”
Hướng Mặc nghe được tiếng hít thở.
Thôi xong, bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Anh từ bỏ kháng cự: “Cà tím thịt bằm.”
Đỗ Trì vừa ra ngoài, vừa nói: “Không phải hôm qua ăn món này rồi à?”
Hướng Mặc không có mất trí nhớ, đương nhiên nhớ rõ, anh đã lười việc kiên kỵ hai học viên, nhàn nhạt nói: “Cậu làm rất ngon.”
Tiếng hít vào còn lớn hơn nữa.
Đỗ Trì vừa rời đi, tóc búi đã vội không chờ nổi hỏi: “Thầy Hướng, thế mà còn bảo không phải bạn trai thầy à?”
Tóc đuôi ngựa phụ họa gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy.”
Hướng Mặc đang muốn nói qua loa cho xong chuyện, mà lúc này di động của anh vang lên. Nhìn màn hình, là tin nhắn của Đàm Tống.
[Đàm Tống: Mặc Mặc, anh nhớ em]
Sau ngày đó, Hướng Mặc không liên lạc với Đàm Tống nữa, nhưng anh không nghĩ tới, Đàm Tống rõ ràng đi dứt khoát như thế mà giờ giờ lại tìm anh.
Anh đương nhiên sẽ không trả lời tin nhắn, mà xoá bạn thì lại hơi vô tình.
Hướng Mặc thất thần nghĩ đến chuyện của Đàm Tống, mà hai học viên còn đang đợi anh trả lời, anh bất chấp tất cả nói: “Cậu ấy không phải bạn trai thầy, là chồng của thầy. Giờ lo vẽ tranh được chưa?”
Vừa nói ra, hai người kia lại trầm mặc một cách kỳ lạ.
Hướng Mặc cất điện thoại di động, ngẩng đầu lên, phát hiện hai người đang nhìn về đằng sau anh, anh theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy Đỗ Trì đang đứng ở cửa.
“Quên mang điện thoại di động.” Đỗ Trì giải thích, khoé miệng lộ ra nụ cười như có như không, “Vợ ơi.”
Hướng Mặc: “…”
Đã lớn đầu như vậy rồi, ra ngoài còn quên mang điện thoại di động?
Đỗ Trì lại lên tầng, mà cảm xúc trong mắt hai học viên là thứ Hướng Mặc không hiểu nhất.
Giống như cách mà các giáo viên khác cố ý bắt lỗi, Hướng Mặc đi tới giá vẽ tóc búi, trách cứ: “Vẽ lâu vậy rồi, hình dạng còn chưa ra là sao đây?”
Vốn dĩ chỉ cố ý bắt lỗi, nhưng Hướng Mặc bỗng phát hiện có gì đó không đúng, lấy trình độ tóc búi, đáng ra không vẽ chậm như thế.
Tầm mắt nhìn xuống băng keo bốn góc giấy vẽ, Hướng Mặc nheo mắt lại. Tóc búi thấy mọi chuyện sắp bị bại lộ, muốn nhanh chóng dán băng dính vào bảng vẽ, nhưng Hướng Mặc đã rút được tờ giấy trước mắt cô.
Lật qua, quả nhiên, nhóc con này vẽ hai người đàn ông đang ôm nhau ở mặt sau, từ cách ăn mặc, đúng thật là Hướng Mặc và Đỗ Trì.
Đúng lúc Đỗ Trì cầm điện thoại từ trên tầng xuống, hắn tò mò đi đến bên người Hướng Mặc, buồn cười nhìn bức tranh, hỏi tóc búi: “Em vẽ à?”
Hoàn Tử Đầu gật đầu, hỏi: “Được không ạ?”
Đỗ Trì nghiêng đầu, học trong bức vẽ đi tới phía sau Hướng Mặc, ôm eo anh, môi dán vào bên tai anh nói: “Như vậy à?”
Hướng Mặc bị ôm bất ngờ không kịp đề phòng, anh căn bản không nghĩ Đỗ Trì sẽ phối hợp như thế, ngơ ngác quay đầu lại: “Cậu làm gì thế?”
Đỗ Trì cười nói: “Ôm vợ.”
Hướng Mặc muốn tát vào cái miệng mình một cái, chắc đầu óc bị úng nước mới nói được câu Đỗ Trì là chồng của anh.
Nội tâm có nóng nảy đến đâu thì cũng không thể hiện ra trước mặt học viên được, Hướng Mặc chụp cái chân chó trên eo ra, xụ mặt, đang muốn trách mắng tóc búi, nhưng vào lúc này, tóc đuôi ngựa đột nhiên đến trước mặt Hướng Mặc, kích động nói: “Thầy ơi, em cũng có thể đạt được trình độ như chị ấy ạ? Em muốn đăng kí!”
Lời thuyết giáo đã đến bên miệng, Hướng Mặc đành phải nuốt trở về.
Anh trả lại bức tranh cho học viên tốt của mình, thản nhiên nói: “Vẽ rất tốt, lần sau không được phép vẽ nữa.”
——————–
Hai người đều là nữ, trong đó có một người là sinh viên đại học ở gần đây, đã học ở chỗ Hướng Mặc một thời gian. Một người khác là học viên lần đầu đến trải nghiệm, nói rằng từ nhỏ đã hứng thú với vẽ tranh.
Sinh viên đại học đăng ký khoá học manga anime, bản thân cô đã có căn bản, hướng dẫn cũng dễ hơn rất nhiều, nhưng học viên mới chỉ mới tiếp xúc với phác hoạ, nên Hướng Mặc phải bắt đầu nói về các loại bút chì.
Trong phòng vẽ mở một bản nhạc nhẹ, ánh mặt trời loang lổ xuyên qua lá cây ngô đồng chiếu vào trong phòng, kèm theo tiếng chim hót trong trẻo lại vui tai, làm tăng thêm sự an ổn yên bình của nhà cổ.
Thực ra Hướng Mặc có khá nhiều học viên có trình độ không cần đăng kí lớp, nhưng ở thành thị ồn ào náo nhiệt có thể tìm thấy một chỗ tĩnh tâm để vẽ tranh không dễ, bởi vậy rất nhiều học viên đều xem nơi này của Hướng Mặc thành nơi thư giãn, quá trình vẽ tranh, cũng là quá trình tu tâm dưỡng tình.
“Số H càng cao, chứng tỏ lõi bút chì càng cứng.”(*)
(*) Độ cứng của bút chì phân loại theo thang độ cứng 9H, 8H, 7H, 6H, 5H, 4H, 3H, 2H, H, F, HB, B, 2B, 3B,…9B. Ký hiệu H (Hard) nghĩa là độ cứng của lõi bút chì và B (Black) là độ đậm của lõi bút chì. Trong đó, số H càng cao, chì càng cứng, màu chì càng nhạt. Số B càng cao, chì càng mềm, màu chì càng đậm.
Hướng Mặc nói xong liền nhẹ nhàng kéo ra một đường thẳng trên giấy vẽ, tiếp theo đưa bút chì trong tay cho học viên, để cho cô tự mình lĩnh hội.
Học viên học theo cách cầm bút của Hướng Mặc, nhẹ nhàng kéo lên giấy vẽ, nhưng lại xuất hiện một vòng cung đầu thô đuôi nhẹ, rõ ràng không thẳng.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
“Khó quá ạ.” Học viên lại cố vẽ thêm một đường nữa, nhưng vẫn không vẽ đẹp nhẹ nhàng uyển chuyển như Hướng mặc.
“Đường nét là nền tảng, cần phải luyện nhiều hơn.” Hướng Mặc nói, “Thầy khuyên em có từ bỏ thì nên bỏ từ bây giờ, vì phác hoạ rất khó để bắt đầu.”
“Em chuẩn bị tâm lý rồi ạ.” Trong giọng nói của học viên mang theo vài phần giác ngộ, “Nếu đã quyết tâm học vẽ, em nhất định sẽ không từ bỏ.”
Học viên trong phòng vẽ đa số là người lớn không giống như học sinh ở các trường công, vì học viên ở đây đa số đều được thúc đẩy bởi sự hứng thú, không chỉ đơn thuần là vượt qua kì thi. Dạy những người như vậy cũng bớt lo, vì mọi người đều có tính tự giác.
“Em luyện đường nét trước đi, tí nữa thầy dạy em về phối cảnh.”
Hướng Mặc vừa nói xong câu này, trên tầng đột nhiên vang lên tiếng bước chân đi xuống.
Đỗ Trì mặc quần áo ra ngoài, đeo một túi vải từ trên tầng xuống, xem ra là có việc phải ra ngoài.
Tầm mắt hai người giao nhau, Hướng Mặc thuận miệng chào hỏi: “Đi ra ngoài à?”
Đỗ Trì không dừng bước: “Đi hiệu sách Trung cổ.”
Cuộc đối thoại đơn giản dừng lại, nhịp điệu làm việc của hai người không bị đối phương ảnh hưởng. Hướng Mặc tiếp tục đi xem học viên khác đang vẽ nhân vật manga anime, mà Đỗ Trì thì ra sân khởi động xe máy của mình.
Quan hệ hàng xóm chính là như thế, gặp thì chào hỏi, sau đó cũng không ảnh hưởng gì đến nhau nữa.
Nhưng Hướng Mặc không nghĩ tới chính là, hành động đơn giản như vậy, cũng bị hiểu theo nghĩa khác.
Tiếng gầm rú của xe phân khối lớn đi xa, học viên nữ tóc búi thu tầm mắt lại, cười trộm hỏi Hướng Mặc: “Thầy Hướng, anh ấy là bạn trai mới của thầy ạ?”
“Bạn trai mới?” Học viên mới đang tập vẽ đường nét đột nhiên quay đầu, tóc đuôi ngựa sau đầu vì động tác của cô mà bay sang một bên.
Phòng vẽ Bút Mặc có nhóm Wechat cho học viên giao lưu, từ khi Đỗ Trì được học viên biết đến với tư cách là người mẫu mới, hắn ở trong nhóm cũng đã được mặc định thành bạn trai của Hướng Mặc.
Hướng Mặc phủ nhận cũng vô dụng. Nhưng anh vẫn phải phủ nhận một lần nữa: “Không phải, lo vẽ tranh của em đi.”
Tóc búi lại cười trộm hai cái, không tiếp tục nói chuyện này nữa, nhưng trong mắt đuôi ngựa lại đầy ấp lòng hiếu học —- người xưa gọi là hóng hớt.
Nếu trong phòng vẽ đều là học viên quen biết, Hướng Mặc sẽ mặc cho các cô đùa giỡn, nhưng tóc đuôi ngựa tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên đến, có câu ‘Việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài’, Hướng Mặc cũng không muốn làm cho người ta cảm thấy phòng vẽ không chuyên nghiệp.
Điện thoại di động đặt ở một bên rung lên hai lần, Hướng Mặc cầm lên nhìn, chỉ thấy trong nhóm phòng vẽ yên tĩnh xuất hiện hai tin nhắn mới.
[Em thấy bạn trai của thầy Hướng rồi nè!]
[Đẹp trai cực!]
Phía dưới lại có thêm hai ba người phụ hoạ, Hướng Mặc không nói gì quay đầu nhìn lại, chỉ thầy tóc búi nghịch ngợm lè lưỡi với anh.
Không muốn giải thích nhiều nữa, Hướng Mặc cất di động, trở lại bên cạnh tóc đuôi ngựa, giảng cho cô nghe về luật phối cảnh.
Thật ra không phải học viên nào đến phòng vẽ trải nghiệm đều sẽ đăng ký học, dù sao học phí cũng tận mấy ngàn tệ. Hướng Mặc không am hiểu ngôn ngữ tiêu thụ, chỉ có thể nghiêm túc giảng một tiết học, sau học viên có đăng kí khoá học không thì phải xem duyên phận.
Không biết qua bao lâu, ngoài cổng lại vang lên tiếng gầm rù từ xa đến.
Tóc đuôi ngựa vốn đang nghiêm túc nghe giảng lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt lại xuất hiện lòng hiếu học quen thuộc kia.
Đỗ Trì đeo túi vải từ ngoài cửa đi vào, cũng không biết có phải bị ánh mắt của hai học viên doạ sợ không, khó hiểu chậm lại bước chân, hỏi Hướng Mặc: “Trên mặt tôi có gì à?”
“Không có.” Hướng Mặc đau đầu nói, “Về nhanh vậy?”
Nên ở bên ngoài thêm một chút.
“Tìm được mấy quyển sách.” Cũng may Đỗ Trì không có ý ở lại phòng vẽ nói chuyện, khó hiểu nhìn hai học viên kia, cất bước lên tầng.
Như mọi khi, cầu thang gỗ vẫn phát ra tiếng ‘ọp ẹp’ nhè nhẹ.
Chờ bóng dáng Đỗ Trì biến mất ở hành lang, tóc búi hưng phấn thòi ra từ sau giá vẽ, hỏi Hướng Mặc: “Thầy Hướng, bạn trai thầy làm công việc gì vậy ạ?”
Tiếng ‘ọp ẹp’ trên tầng chợt dừng lại, Hướng Mặc rất hiểu ngôi nhà cổ này, trên đường lên tầng, Đỗ Trì chắc chắn nghe được những lời này.
“Không phải bạn trai thầy.” Hướng Mặc không tự chủ tăng âm lượng, chỉ sợ Đỗ Trì hiểu lầm là anh để học viên gọi như vậy.
“He he, nói sai rồi, là bạn con trai.” Hoàn Tử Đầu lập tức đổi giọng, “Vậy anh đẹp trai trên tầng làm gì vậy ạ?”
Hướng Mặc đột nhiên cảm thấy, anh ngày thường quá bao che cho học viên. Sau khi quen thân, không một ai coi anh là thầy, đối xử với anh còn tuỳ tiện hơn anh nhà bên.
“Không rõ lắm.” Hướng Mặc trả lời qua loa, “Lo vẽ tranh của em cho tốt đi.”
Vốn tưởng rằng thời gian còn lại có thể an nhàn trôi qua, ai ngờ chỉ chốc lát sau, trên tầng lại vang lên tiếng xuống tầng, Đỗ Trì lười biếng mang đôi dép lào xuống, nói với Hướng mặc: “Tôi đi lấy chuyển phát nhanh, muốn tôi lấy giúp luôn không?”
Tiền thuê nhà đắt đỏ, nhưng khu phố lại không có điểm chuyển phát nhanh, muốn lấy hàng chỉ có thể đi ra ngoài khu vực này.
Hướng Mặc quả thật có đơn hàng chưa lấy, lúc trước anh và Đỗ Trì chưa bao giờ giúp đỡ nhau qua lại, nhưng từ ngày hai người bắt đầu ăn cơm chung, có rất nhiều chuyện đều trở thành lẽ đương nhiên.
Giúp vứt rát, giúp mang đồ này nọ, cho dù Hướng Mặc đã quen với cuộc sống độc thân cũng không thể không thừa nhận, hai người so với một người, đúng là tiết kiệm không ít chuyện.
“Cảm ơn.” Hướng Mặc nói, “Để tôi gửi mã số nhận hàng cho cậu.”
Chụp lại màn hình tin nhắn, gửi qua WeChat Đỗ Trì, khi Hướng Mặc ngước ra khỏi màn hình di động, phát hiện tóc búi và tóc đuôi ngựa đang nhìn nhau, trong ánh mắt hai người như tìm được đồng bạn.
“Tập trung vẽ tranh.” Hướng Mặc bất đắc dĩ nói.
Vừa rồi anh còn cảm thấy học viên trong phòng vẽ tốt hơn học sinh trường công lập, giờ xem ra, cũng không tốt hơn chỗ nào, không tập trung vẫn là không tập trung.
Không quá mười phút, Đỗ Trì ôm hai hộp chuyển phát nhanh trở về phòng vẽ.
Cũng giống như lần trước, hắn buông chuyển phát nhanh xuống liền đi lên tầng, không nói gì nhiều.
Thấy trong mắt hai học viên tràn đầy khát vọng giao tiếp, Hướng Mặc không thể không ngồi xuống bên cạnh tóc đuôi ngựa, để cho cô tập trung luyện nét. Mặc dù lớp học này là trải nghiệm miễn phí, nhưng nếu đã học thì phải nghiêm túc đúng không?
Dưới sự giám sát của Hướng Mặc, trong phòng vẽ dần dần yên tĩnh, nhưng chỉ lát sau, trong hành lang lại vang lên tiếng bước chân.
Tóc búi và tóc đuôi ngựa ăn ý liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phía cầu thang, mà Đỗ Trì chỉ trong vài giờ, đã là lần thứ ba xuống tầng.
Hướng Mặc không nói gì nhìn về Đỗ Trì, ánh mắt mang theo oán giận: Anh đừng ảnh hưởng đến lớp học của tôi được không hả?
Đỗ Trì rất vô tội, hỏi Hướng Mặc: “Tối nay muốn ăn gì? Tôi đi mua thức ăn.”
Hướng Mặc nghe được tiếng hít thở.
Thôi xong, bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Anh từ bỏ kháng cự: “Cà tím thịt bằm.”
Đỗ Trì vừa ra ngoài, vừa nói: “Không phải hôm qua ăn món này rồi à?”
Hướng Mặc không có mất trí nhớ, đương nhiên nhớ rõ, anh đã lười việc kiên kỵ hai học viên, nhàn nhạt nói: “Cậu làm rất ngon.”
Tiếng hít vào còn lớn hơn nữa.
Đỗ Trì vừa rời đi, tóc búi đã vội không chờ nổi hỏi: “Thầy Hướng, thế mà còn bảo không phải bạn trai thầy à?”
Tóc đuôi ngựa phụ họa gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy.”
Hướng Mặc đang muốn nói qua loa cho xong chuyện, mà lúc này di động của anh vang lên. Nhìn màn hình, là tin nhắn của Đàm Tống.
[Đàm Tống: Mặc Mặc, anh nhớ em]
Sau ngày đó, Hướng Mặc không liên lạc với Đàm Tống nữa, nhưng anh không nghĩ tới, Đàm Tống rõ ràng đi dứt khoát như thế mà giờ giờ lại tìm anh.
Anh đương nhiên sẽ không trả lời tin nhắn, mà xoá bạn thì lại hơi vô tình.
Hướng Mặc thất thần nghĩ đến chuyện của Đàm Tống, mà hai học viên còn đang đợi anh trả lời, anh bất chấp tất cả nói: “Cậu ấy không phải bạn trai thầy, là chồng của thầy. Giờ lo vẽ tranh được chưa?”
Vừa nói ra, hai người kia lại trầm mặc một cách kỳ lạ.
Hướng Mặc cất điện thoại di động, ngẩng đầu lên, phát hiện hai người đang nhìn về đằng sau anh, anh theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy Đỗ Trì đang đứng ở cửa.
“Quên mang điện thoại di động.” Đỗ Trì giải thích, khoé miệng lộ ra nụ cười như có như không, “Vợ ơi.”
Hướng Mặc: “…”
Đã lớn đầu như vậy rồi, ra ngoài còn quên mang điện thoại di động?
Đỗ Trì lại lên tầng, mà cảm xúc trong mắt hai học viên là thứ Hướng Mặc không hiểu nhất.
Giống như cách mà các giáo viên khác cố ý bắt lỗi, Hướng Mặc đi tới giá vẽ tóc búi, trách cứ: “Vẽ lâu vậy rồi, hình dạng còn chưa ra là sao đây?”
Vốn dĩ chỉ cố ý bắt lỗi, nhưng Hướng Mặc bỗng phát hiện có gì đó không đúng, lấy trình độ tóc búi, đáng ra không vẽ chậm như thế.
Tầm mắt nhìn xuống băng keo bốn góc giấy vẽ, Hướng Mặc nheo mắt lại. Tóc búi thấy mọi chuyện sắp bị bại lộ, muốn nhanh chóng dán băng dính vào bảng vẽ, nhưng Hướng Mặc đã rút được tờ giấy trước mắt cô.
Lật qua, quả nhiên, nhóc con này vẽ hai người đàn ông đang ôm nhau ở mặt sau, từ cách ăn mặc, đúng thật là Hướng Mặc và Đỗ Trì.
Đúng lúc Đỗ Trì cầm điện thoại từ trên tầng xuống, hắn tò mò đi đến bên người Hướng Mặc, buồn cười nhìn bức tranh, hỏi tóc búi: “Em vẽ à?”
Hoàn Tử Đầu gật đầu, hỏi: “Được không ạ?”
Đỗ Trì nghiêng đầu, học trong bức vẽ đi tới phía sau Hướng Mặc, ôm eo anh, môi dán vào bên tai anh nói: “Như vậy à?”
Hướng Mặc bị ôm bất ngờ không kịp đề phòng, anh căn bản không nghĩ Đỗ Trì sẽ phối hợp như thế, ngơ ngác quay đầu lại: “Cậu làm gì thế?”
Đỗ Trì cười nói: “Ôm vợ.”
Hướng Mặc muốn tát vào cái miệng mình một cái, chắc đầu óc bị úng nước mới nói được câu Đỗ Trì là chồng của anh.
Nội tâm có nóng nảy đến đâu thì cũng không thể hiện ra trước mặt học viên được, Hướng Mặc chụp cái chân chó trên eo ra, xụ mặt, đang muốn trách mắng tóc búi, nhưng vào lúc này, tóc đuôi ngựa đột nhiên đến trước mặt Hướng Mặc, kích động nói: “Thầy ơi, em cũng có thể đạt được trình độ như chị ấy ạ? Em muốn đăng kí!”
Lời thuyết giáo đã đến bên miệng, Hướng Mặc đành phải nuốt trở về.
Anh trả lại bức tranh cho học viên tốt của mình, thản nhiên nói: “Vẽ rất tốt, lần sau không được phép vẽ nữa.”
——————–
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook