Bên Nhau Tròn Chín Năm, Bạn Trai Tặng Tôi Một Cái Máy Tính Second-Hand Bỏ Đi
-
Chương 69: Phiên ngoại 4
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học
Càng gần đến kỳ thi, tôi càng cảm thấy mọi thứ không chân thực lắm. Bạn thấy những người đó, họ đã có dự định hay cố gắng để bình tĩnh, những khuôn mặt đó giống như tranh bích họa, tất cả nằm chất chồng lên nhau trên một mặt phẳng. Tôi luôn cảm thấy rằng tôi không nằm trong số đó.
Năm nay, kỳ thi tuyển sinh đại học thống nhất không phát dụng cụ cho các thí sinh. Buổi tối trước ngày thi anh giúp tôi chuẩn bị kỹ càng. Anh ấy dường như muốn đảm bảo rằng mọi thứ không có chút thiếu sót nào.
“Tẩy không cần phải thử, nó không thể bị hỏng.”
Anh buồn cười nhìn vào cục tẩy trong tay rồi lại nhìn tôi. Cả hai chúng tôi đều cười. So với tôi tôi, anh còn quan tâm vấn đề này hơn, nhưng chưa bao giờ mở miệng hỏi tôi, tôi chủ động nói với anh, tôi không lo lắng.
Thật khó để nói tại sao, một năm qua tôi đã học tập rất chăm chỉ, mỗi ngày đều trôi qua rất nhanh. Trong cuộc đời tôi chưa từng có khoảng thời gian nào trôi qua nhanh như vậy. Cuộc sống mỗi ngày thực sự giống nhau, thức dậy, đi đến lớp học, về nhà, ngủ.
Nó giống như việc đi bộ từ một căn phòng nhỏ đến một căn phòng lớn.
Vì vậy, một ngày nọ tôi nói với anh tôi, tôi cảm thấy rằng tôi đi học cảm giác không được tự do. Anh gật đầu chấp nhận và cũng nói rằng anh ấy cảm thấy rằng anh không được tự do trong công việc. Sau đó chúng tôi người đi học người đi làm sau khi ăn sáng.
Trong năm nay tôi đã đọc rất nhiều. Không ai nói cho tôi biết ý chí tự do của con người là gì. Không ai có thể cho tôi biết câu trả lời cho câu hỏi của tôi. Ngay cả anh cũng không thể.
Trước kỳ thi mọi người thay phiên nhau quan tâm đến tôi, mẹ, em gái và Tóc Xoán đều đến dặn dò tôi.
“Đừng lo lắng, hãy trả lời tốt các câu hỏi, thi xong hai ngày sau trở về, tất cả mọi người đều nhớ con.”
“Anh Tiểu Nguyện, em muốn ăn kẹo đường ~ lời hứa, anh xem, kẹo này ~”
“Hãy đến nhà anh ngay sau kỳ thi! Chúng ta sẽ cày game cả đêm!”
Tôi đáp ứng từng yêu cầu một. Là một linh vật với yêu cầu của mọi người tôi luôn đồng ý. Sau khi mọi người đi rồi, tôi nhảy lên ghế sofa để ăn kẹo và chơi game. Anh tôi véo mặt tôi. “Có phải thông đồng với mọi người xong rồi khônh?”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, đôi mắt tôi vô tội. Tất cả những điều này phải là sự sắp đặt của thần định mệnh. Tôi chỉ là một linh vật yếu đuối, bất lực và tội nghiệp mà thôi.
Với tâm trạng thoải mái như vậy, tôi bắt đầu làm bài thi trong hai ngày. Kinh nghiệm làm bài là: bàn thì cứng, thời tiết luôn mưa, câu khó thì không chọn c. Bất luận như nào cũng phải làm hết đề.
Khi tôi rời phòng thi, tôi cảm thấy mình đang đi ra khỏi căn phòng lớn và sẽđi đến căn phòng lớn hơn. Mẹ đợi tôi ở ngoài phòng thi. Mẹ ôm tôi rất chặt. Xuyên qua vai mẹ, tôi thấy anh đứng phía sau. Anh đưa tay ra vuốt tóc tôi.
“Tiểu Nguyện vất vả rồi.”
Kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc.
Buổi tối mọi người hẹn đi ra ngoài ăn liên hoan. Tôi rất mệt và không đi linh tinh đâu nữa. Về đến nhà tôi đi thẳng đến giá vẽ, đã rất lâu rồi rôi không vẽ. Tôi đang vẽ bức tranh trong đầu thì anh đến nhìn một lát, bỗng nhiên hỏi, “Em có còn nhớ thỏa thuận giữa chúng ta không?”
“Ah? Thỏa thuận gì cơ?”
Lập tức mặt của anh dường như bị tô phủ bằng màu vẽ đen.
“Thỏa thuận sau kỳ thi chúng ta chính thức ở bên nhau.”
“Ồ, em nhớ rồi.” Tôi gật đầu.
“…”
“Được rồi, tối nay em muốn ăn gì?”
“Thịt.” Sau đó tôi quay đầu lại và hôn lên mặt anh một cái, rồi nhanh chóng cắn cánh tay anh ta, định chạy trốn lại bị anh bắt được. Tôi đẩy anh ra anh buông tay.
“Rồi, anh không di chuyển.”
Tôi mới hài lòng, nhảy lên dính chặt lấy anh. Ngực anh hơi run, anh cười. “Tiểu Nguyện, sao em có thể chơi vui đến thế.”
Tôi biến thành ma cà rồng và mắt điếc tai ngơ cắn cổ nhân loại và bắt đầu cởi áo sơmi của nạn nhân. Nhân loại ôm lấy tôi … “Anh không muốn để em rời xa anh. Thực ra đây mới là điều làm anh lo lắng.”
Trước khi cởi xong, tôi quyết tâm để lại dấu ấn của riêng mình, ma cà rồng Tiểu Nguyện đã từng dạo chơi ở nơi đây. “Nếu em gặp được người em thích ở trường đại học thì làm sao đây?”
Tôi đẩy anh xuống thảm và muốn làm những bước tiếp theo. Hai bàn tay anh không bị khống chế đặt lên eo tôi. “Tiểu Nguyện em nghĩ sao?”
“Em muốn ăn bánh trứng.”
“Không hỏi em cái này.”
“Nếu anh cho làm bánh trứng cho em ăn, em sẽ yêu anh nhiều hơn.” Tôi hiểu cảm giác của anh, tôi chỉ biết rằng trong khoảng thời gian dài dằng dặc sau này tôi từng bước đến bên cạnh anh ấy và mỗi ngày tôi sẽ tiếp tục trưởng thành hơn.
“Thành giao.”
Vấn đề duy nhất bây giờ là sau kỳ thi tuyển sinh đại học là tôi phải ăn rất nhiều bánh trứng mỗi ngày, lỡ đâu tôi biến thành một chàng trai béo ú bay lên trời mất thì làm sao giờ.
END
Bánh trứng
Vậy là phiên ngoại cuối cùng đã kết thúc rồi.
Cho đến năm 2019 topic Tiểu Nguyện vẫn nhận được rất nhiều comment. Có thời gian Hạ Xưa sẽ edit vài cmt đặc sắc nha.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học
Càng gần đến kỳ thi, tôi càng cảm thấy mọi thứ không chân thực lắm. Bạn thấy những người đó, họ đã có dự định hay cố gắng để bình tĩnh, những khuôn mặt đó giống như tranh bích họa, tất cả nằm chất chồng lên nhau trên một mặt phẳng. Tôi luôn cảm thấy rằng tôi không nằm trong số đó.
Năm nay, kỳ thi tuyển sinh đại học thống nhất không phát dụng cụ cho các thí sinh. Buổi tối trước ngày thi anh giúp tôi chuẩn bị kỹ càng. Anh ấy dường như muốn đảm bảo rằng mọi thứ không có chút thiếu sót nào.
“Tẩy không cần phải thử, nó không thể bị hỏng.”
Anh buồn cười nhìn vào cục tẩy trong tay rồi lại nhìn tôi. Cả hai chúng tôi đều cười. So với tôi tôi, anh còn quan tâm vấn đề này hơn, nhưng chưa bao giờ mở miệng hỏi tôi, tôi chủ động nói với anh, tôi không lo lắng.
Thật khó để nói tại sao, một năm qua tôi đã học tập rất chăm chỉ, mỗi ngày đều trôi qua rất nhanh. Trong cuộc đời tôi chưa từng có khoảng thời gian nào trôi qua nhanh như vậy. Cuộc sống mỗi ngày thực sự giống nhau, thức dậy, đi đến lớp học, về nhà, ngủ.
Nó giống như việc đi bộ từ một căn phòng nhỏ đến một căn phòng lớn.
Vì vậy, một ngày nọ tôi nói với anh tôi, tôi cảm thấy rằng tôi đi học cảm giác không được tự do. Anh gật đầu chấp nhận và cũng nói rằng anh ấy cảm thấy rằng anh không được tự do trong công việc. Sau đó chúng tôi người đi học người đi làm sau khi ăn sáng.
Trong năm nay tôi đã đọc rất nhiều. Không ai nói cho tôi biết ý chí tự do của con người là gì. Không ai có thể cho tôi biết câu trả lời cho câu hỏi của tôi. Ngay cả anh cũng không thể.
Trước kỳ thi mọi người thay phiên nhau quan tâm đến tôi, mẹ, em gái và Tóc Xoán đều đến dặn dò tôi.
“Đừng lo lắng, hãy trả lời tốt các câu hỏi, thi xong hai ngày sau trở về, tất cả mọi người đều nhớ con.”
“Anh Tiểu Nguyện, em muốn ăn kẹo đường ~ lời hứa, anh xem, kẹo này ~”
“Hãy đến nhà anh ngay sau kỳ thi! Chúng ta sẽ cày game cả đêm!”
Tôi đáp ứng từng yêu cầu một. Là một linh vật với yêu cầu của mọi người tôi luôn đồng ý. Sau khi mọi người đi rồi, tôi nhảy lên ghế sofa để ăn kẹo và chơi game. Anh tôi véo mặt tôi. “Có phải thông đồng với mọi người xong rồi khônh?”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, đôi mắt tôi vô tội. Tất cả những điều này phải là sự sắp đặt của thần định mệnh. Tôi chỉ là một linh vật yếu đuối, bất lực và tội nghiệp mà thôi.
Với tâm trạng thoải mái như vậy, tôi bắt đầu làm bài thi trong hai ngày. Kinh nghiệm làm bài là: bàn thì cứng, thời tiết luôn mưa, câu khó thì không chọn c. Bất luận như nào cũng phải làm hết đề.
Khi tôi rời phòng thi, tôi cảm thấy mình đang đi ra khỏi căn phòng lớn và sẽđi đến căn phòng lớn hơn. Mẹ đợi tôi ở ngoài phòng thi. Mẹ ôm tôi rất chặt. Xuyên qua vai mẹ, tôi thấy anh đứng phía sau. Anh đưa tay ra vuốt tóc tôi.
“Tiểu Nguyện vất vả rồi.”
Kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc.
Buổi tối mọi người hẹn đi ra ngoài ăn liên hoan. Tôi rất mệt và không đi linh tinh đâu nữa. Về đến nhà tôi đi thẳng đến giá vẽ, đã rất lâu rồi rôi không vẽ. Tôi đang vẽ bức tranh trong đầu thì anh đến nhìn một lát, bỗng nhiên hỏi, “Em có còn nhớ thỏa thuận giữa chúng ta không?”
“Ah? Thỏa thuận gì cơ?”
Lập tức mặt của anh dường như bị tô phủ bằng màu vẽ đen.
“Thỏa thuận sau kỳ thi chúng ta chính thức ở bên nhau.”
“Ồ, em nhớ rồi.” Tôi gật đầu.
“…”
“Được rồi, tối nay em muốn ăn gì?”
“Thịt.” Sau đó tôi quay đầu lại và hôn lên mặt anh một cái, rồi nhanh chóng cắn cánh tay anh ta, định chạy trốn lại bị anh bắt được. Tôi đẩy anh ra anh buông tay.
“Rồi, anh không di chuyển.”
Tôi mới hài lòng, nhảy lên dính chặt lấy anh. Ngực anh hơi run, anh cười. “Tiểu Nguyện, sao em có thể chơi vui đến thế.”
Tôi biến thành ma cà rồng và mắt điếc tai ngơ cắn cổ nhân loại và bắt đầu cởi áo sơmi của nạn nhân. Nhân loại ôm lấy tôi … “Anh không muốn để em rời xa anh. Thực ra đây mới là điều làm anh lo lắng.”
Trước khi cởi xong, tôi quyết tâm để lại dấu ấn của riêng mình, ma cà rồng Tiểu Nguyện đã từng dạo chơi ở nơi đây. “Nếu em gặp được người em thích ở trường đại học thì làm sao đây?”
Tôi đẩy anh xuống thảm và muốn làm những bước tiếp theo. Hai bàn tay anh không bị khống chế đặt lên eo tôi. “Tiểu Nguyện em nghĩ sao?”
“Em muốn ăn bánh trứng.”
“Không hỏi em cái này.”
“Nếu anh cho làm bánh trứng cho em ăn, em sẽ yêu anh nhiều hơn.” Tôi hiểu cảm giác của anh, tôi chỉ biết rằng trong khoảng thời gian dài dằng dặc sau này tôi từng bước đến bên cạnh anh ấy và mỗi ngày tôi sẽ tiếp tục trưởng thành hơn.
“Thành giao.”
Vấn đề duy nhất bây giờ là sau kỳ thi tuyển sinh đại học là tôi phải ăn rất nhiều bánh trứng mỗi ngày, lỡ đâu tôi biến thành một chàng trai béo ú bay lên trời mất thì làm sao giờ.
END
Bánh trứng
Vậy là phiên ngoại cuối cùng đã kết thúc rồi.
Cho đến năm 2019 topic Tiểu Nguyện vẫn nhận được rất nhiều comment. Có thời gian Hạ Xưa sẽ edit vài cmt đặc sắc nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook