Bên Nhau Dài Lâu
-
Chương 6: Bất lực chia tay
Một đêm không mộng.
Khi nhớ lại, Chung Mẫn có chút xấu hổ. Nếu không phải ở trong bóng tối, nếu không phải không thể giải quyết được ấm ức trong lòng, cô sẽ không nói vậy với một chàng trai, nhất là anh. Nữ sinh tuổi này có tự ái cao, nó đáng để bảo vệ hơn là sinh mệnh. Ở trước mặt học sinh ưu tú, Chung Mẫn luôn đặc biệt chú trọng lời nói và việc làm của mình. Từ lâu cô đã phát hiện, thế giới vây quanh những người thông minh. Điều duy nhất cô có thể làm, chính là tận sức khiến mình không trông ngu xuẩn.
Mà hiện tại anh không chỉ biết cô ngu ngốc cỡ nào, còn chính mắt thấy cô khóc tức tưởi, không hề có phong độ. Với trí nhớ của anh mà nói, có lẽ sẽ nhớ rất dai. Thế thật là quá xấu hổ rồi.
Vì thế một khi gặp anh, tất cả ký ức xấu hổ đều hiện lên. Cho dù nói về đề tài gì, hình như đều có vẻ không thú vị và ngốc nghếch. Nhưng anh cũng chẳng đề cập tới chuyện này, đoán chừng đang nói với cô —— tớ giữ bí mật cho cậu.
Anh bất đắc dĩ biết bao —— nếu không phải lo lắng cho sự an toàn của cô, sao anh cố ý ở lại? Người có bệnh quáng gà chắc chắn sợ hãi bóng đêm! Nghĩ thế, trong lòng Chung Mẫn có một tia ấm áp.
Mẹ cô trở nên ôn hòa, không hề nhắc tới chuyện thi không tốt. Có lẽ là do ảnh hưởng của anh? Anh đã nói gì với bà?
Mỗi tối, bọn họ vẫn cùng nhau ôn tập. Nhưng giữa hai người dường như có một số cảm giác kỳ diệu không thể nói ra. Cô không cẩn thận đụng trúng tay anh, mặt sẽ đỏ thật lâu.
Đêm cuối cùng, anh cười nói, “Bốn đề đều làm đúng hết rồi.”
“Mấy đề này tương đối đơn giản thôi.”
“Không phải. Bốn đề này đều là đề thi của một tháng trước. Cậu quên rồi ư?”
“Thế à?”
“Đúng vậy, hai đề này cậu làm sai, hai cái còn lại hoàn toàn không điền vào. Có tiến bộ ——”
“Ha! Thật sao!” Chung Mẫn đắc ý, “Sao lại làm sai nhỉ? Mấy đề này cũng dễ mà —— dung dịch màu xanh nhạt chính là Iron(II) sulfate đấy ——”
“Tiến bộ ghê gớm thật!” Anh gật đầu cười nói.
“Nhờ có cậu! Cảm ơn cậu!”
“Là tự cậu cố gắng, tớ chỉ có tác dụng đốc thúc. Hơn nữa, cũng là dì đối với tớ rất tốt, mọi người trong nhà đều chiếu cố tớ ——”
Anh cắn răng, chọn lọc từ ngữ, “Chung Mẫn, bắt đầu từ ngày mai, tớ không thể giúp cậu ôn tập.”
“Tại sao?”
“Sáng nay thầy nói với tớ —— tớ đã thông qua kỳ thi tuyển. Đại khái là phải đi Bắc Kinh phỏng vấn.”
Đúng vậy, sao cô quên mất? Sáng nay, chủ nhiệm lớp cô cũng kêu vài người ra ngoài. Đoán chừng bọn họ cũng thông qua ——
“Chúc mừng cậu!” Cô trưng ra nụ cười tươi tắn.
“Cảm ơn, thật ra cũng nhờ dì chăm sóc, tớ mới có thể thông qua kỳ thi.”
“Có liên quan gì đến mẹ tớ, thành tích cậu đã tốt như vậy! Khi nào cậu đi?”
“Ngày mốt. Ngày mai phải tập luyện một ngày, buổi tối thu dọn hành lý, cho nên không có thời gian ——”
“Không sao không sao, cậu không cần lo cho tớ. Phỏng vấn quan trọng, cậu nhất định được thông qua! Thật tốt —— không cần tham gia thi đại học!”
“Hy vọng là thế!” Anh hé miệng cười, “Tớ đã nói là phải giúp cậu học bù ——”
“Thật sự không có gì đâu! Cậu đừng xin lỗi. Tớ sẽ ngại đấy —— trong khoảng thời gian này làm phiền cậu rồi!”
“Ý tớ là, cho dù tớ không ở đây, cậu cũng không được bỏ dở kế hoạch đó.”
“Vậy thì làm sao?”
Dưới quyển sách anh rút ra tờ giấy quen thuộc, trên trang giấy viết “Kế hoạch tác chiến của Chung Mẫn”, phía dưới là chi chít dòng chữ đánh dấu bút đỏ rất nhiều.
“Sau này tớ không thể đốc thúc cậu, cậu phải tự đốc thúc, làm xong một hàng thì đánh dấu phía sau.”
“Được. Khi nào thì cậu về? Tớ cho cậu xem.”
“Có lẽ một tuần.” Anh lại hơi lưỡng lự, “Ý của mẹ tớ là nếu lần này có thể thông qua, thì mấy tháng cuối sẽ trở về thành phố W, bọn họ đã lâu không gặp tớ nên rất nhớ tớ.”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu. Cậu bỏ mặc tớ, cô thầm nghĩ.
“Cậu không trở về sao?”
“Đương nhiên phải về chứ. Trở về lấy thư thông báo trúng tuyển, bằng tốt nghiệp. Nhưng mà không ở lại được lâu, cho nên căn phòng ở nhà cậu ——”
“Cậu muốn trả phòng?”
Hồi lâu sau anh mở miệng, “Mẹ tớ có ý này.”
Thật ra từ khi anh đề cập tới Bắc Kinh, trong lòng cô đã bắt đầu cô đơn. Thật vất vả mới thiết lập một mối quan hệ hòa hợp, trong một đêm liền chấm dứt. Cô ghét quan hệ giữa chủ cho thuê và khách trọ, bởi vì nó không kéo dài. Ba năm trước, cô rất thích một người chị, sau khi thi vào đại học chị ấy cũng rời khỏi. Cô khó chịu một thời gian, khi đó âm thầm suy nghĩ, nhất định phải thi vào trường đại học tại thành phố W, như vậy có thể học cùng người chị kia. Chị ấy gửi thư cho cô, kể với cô những chuyện mới mẻ trong đại học, khiến cô đầy khao khát với nơi đó. Thư từ qua lại nửa năm, có lẽ người chị kia sống trong cuộc sống tốt đẹp nên đã lãng quên cô, mà cô cũng vì học hành bù đầu mà quên đi chị ấy.
Hiện tại cảm giác này lại trào dâng. Ly biệt luôn xảy ra trước mắt như vậy mà không hề báo trước, khiến người ta trở tay không kịp, hô hấp nặng nề.
Một cảm giác phiền muộn dâng cao, mồ hôi ướt đẫm sau lưng. Sao lại so sánh cậu ấy với chị ấy chứ? Cậu ấy là con trai, đi thì đi thôi.
“Vậy cậu nghỉ ngơi sớm chút.” Cô rầu rĩ đứng lên.
“Chung Mẫn ——”
“Gì thế?”
“Cậu phải tin tưởng vào bản thân. Cho dù là lúc nào, cậu cũng lợi hại nhất —— hãy tin tớ!”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh trong suốt có thần, sự kiên định trong ánh mắt đó khiến cô không thể không tin. Mũi cô cay cay, lại muốn khóc ra.
“Ngủ ngon.”
Sau đó không còn thấy anh nữa, trừ một lần khi anh gần đi. Trước khi đi, bọn họ đến gọi người của lớp cô đi cùng. Ánh mắt anh hướng về cửa sổ tìm kiếm, cô xoay mặt qua, giả vờ đọc sách nhưng lại không biết mình đang đọc gì.
“Cậu sao thế? Mặt mày phờ phạc vậy.” Lượng Lượng hỏi.
“Không ngủ ngon.”
“Tớ biết rồi!” Ánh mắt Lượng Lượng sáng lên, “Cô Hồng Minh đi rồi, cậu đang nhớ cậu ấy.”
“Cậu nói bậy.”
Lượng Lượng hoảng sợ, “Được được, tớ không nói bậy. Đầu hẻm mở một tiệm trang sức mới, cậu muốn đi xem không?”
“Lần sau đi, tớ muốn về nhà nghỉ ngơi.”
“Được rồi.” Ánh mắt Lượng Lượng chứa vẻ hoang mang.
Trong phòng anh, mặt bàn đã thu dọn sạch sẽ, một chồng tư liệu đặt ở giữa, phía trên cùng là một tờ giấy được khối rubik đè lên để ngăn ngừa nó bị thổi bay.
Trên dòng chữ “Kế hoạch tác chiến của Chung Mẫn” có thêm một dòng chữ to:
Có tin tưởng thì nhất định sẽ thắng!!
Hai dấu chấm than to đùng.
Chung Mẫn ôm sách trong phòng mình bưng qua, đặt trên bàn anh, “Được rồi, nếu cậu đã nói vậy.” Trong phòng vẫn còn sót lại cái bóng của anh, học ở đây càng chuyên tâm hơn bình thường.
Một tuần sau, anh không trở về. Mẹ anh gọi điện đến báo rằng cả nhà bọn họ đã đi thành phố N tham gia hôn lễ của chị họ. Sau đó nữa, danh sách trúng tuyển đã có, anh quả nhiên nằm trong danh sách, được nhận vào Thanh Hoa.
Hiệu trưởng vội vàng muốn dán biểu ngữ, nhưng sắp thi đại học, không tiện ảnh hưởng đến tâm trạng của các học sinh khác, chỉ đành tạm hoãn.
Thời tiết càng ngày càng nóng, bầu không khí áp lực của theo tháng bảy mà nặng nề hơn. Cô đã quên anh, chỉ là thỉnh thoảng khi ngẩng đầu, trông thấy lá ngô đồng xanh ngát ngoài cửa sổ, ý nghĩ của cô sẽ trôi về phía xa xăm…
Cậu ấy đang ở đâu? Có vui vẻ không? Tưởng tượng bộ dáng anh mặc áo sơ mi đeo cà vạt, trong lòng cô buồn cười, chị họ nhất định đành chịu với cậu phù rể này.
Đến giờ, khi nhớ lại thời gian thi cử trước đó, trong lòng cô vẫn sợ hãi. Mặc dù đã trôi qua nhiều năm, ký ức vẫn còn sót lại những mảnh nhỏ. Mồ hôi tuôn ra như mưa, vùi đầu trả lời đề thi, con ruồi bay tới bay lui dưới bàn, dưới đèn huỳnh quang cái bóng của quạt trần chuyển động đến quáng mắt. Cô biến thành người máy, chỉ có đầu óc mệt mỏi rã rời, không còn bất cứ suy nghĩ nào.
Cô thật sự dùng hết sức.
Khi nhớ lại, Chung Mẫn có chút xấu hổ. Nếu không phải ở trong bóng tối, nếu không phải không thể giải quyết được ấm ức trong lòng, cô sẽ không nói vậy với một chàng trai, nhất là anh. Nữ sinh tuổi này có tự ái cao, nó đáng để bảo vệ hơn là sinh mệnh. Ở trước mặt học sinh ưu tú, Chung Mẫn luôn đặc biệt chú trọng lời nói và việc làm của mình. Từ lâu cô đã phát hiện, thế giới vây quanh những người thông minh. Điều duy nhất cô có thể làm, chính là tận sức khiến mình không trông ngu xuẩn.
Mà hiện tại anh không chỉ biết cô ngu ngốc cỡ nào, còn chính mắt thấy cô khóc tức tưởi, không hề có phong độ. Với trí nhớ của anh mà nói, có lẽ sẽ nhớ rất dai. Thế thật là quá xấu hổ rồi.
Vì thế một khi gặp anh, tất cả ký ức xấu hổ đều hiện lên. Cho dù nói về đề tài gì, hình như đều có vẻ không thú vị và ngốc nghếch. Nhưng anh cũng chẳng đề cập tới chuyện này, đoán chừng đang nói với cô —— tớ giữ bí mật cho cậu.
Anh bất đắc dĩ biết bao —— nếu không phải lo lắng cho sự an toàn của cô, sao anh cố ý ở lại? Người có bệnh quáng gà chắc chắn sợ hãi bóng đêm! Nghĩ thế, trong lòng Chung Mẫn có một tia ấm áp.
Mẹ cô trở nên ôn hòa, không hề nhắc tới chuyện thi không tốt. Có lẽ là do ảnh hưởng của anh? Anh đã nói gì với bà?
Mỗi tối, bọn họ vẫn cùng nhau ôn tập. Nhưng giữa hai người dường như có một số cảm giác kỳ diệu không thể nói ra. Cô không cẩn thận đụng trúng tay anh, mặt sẽ đỏ thật lâu.
Đêm cuối cùng, anh cười nói, “Bốn đề đều làm đúng hết rồi.”
“Mấy đề này tương đối đơn giản thôi.”
“Không phải. Bốn đề này đều là đề thi của một tháng trước. Cậu quên rồi ư?”
“Thế à?”
“Đúng vậy, hai đề này cậu làm sai, hai cái còn lại hoàn toàn không điền vào. Có tiến bộ ——”
“Ha! Thật sao!” Chung Mẫn đắc ý, “Sao lại làm sai nhỉ? Mấy đề này cũng dễ mà —— dung dịch màu xanh nhạt chính là Iron(II) sulfate đấy ——”
“Tiến bộ ghê gớm thật!” Anh gật đầu cười nói.
“Nhờ có cậu! Cảm ơn cậu!”
“Là tự cậu cố gắng, tớ chỉ có tác dụng đốc thúc. Hơn nữa, cũng là dì đối với tớ rất tốt, mọi người trong nhà đều chiếu cố tớ ——”
Anh cắn răng, chọn lọc từ ngữ, “Chung Mẫn, bắt đầu từ ngày mai, tớ không thể giúp cậu ôn tập.”
“Tại sao?”
“Sáng nay thầy nói với tớ —— tớ đã thông qua kỳ thi tuyển. Đại khái là phải đi Bắc Kinh phỏng vấn.”
Đúng vậy, sao cô quên mất? Sáng nay, chủ nhiệm lớp cô cũng kêu vài người ra ngoài. Đoán chừng bọn họ cũng thông qua ——
“Chúc mừng cậu!” Cô trưng ra nụ cười tươi tắn.
“Cảm ơn, thật ra cũng nhờ dì chăm sóc, tớ mới có thể thông qua kỳ thi.”
“Có liên quan gì đến mẹ tớ, thành tích cậu đã tốt như vậy! Khi nào cậu đi?”
“Ngày mốt. Ngày mai phải tập luyện một ngày, buổi tối thu dọn hành lý, cho nên không có thời gian ——”
“Không sao không sao, cậu không cần lo cho tớ. Phỏng vấn quan trọng, cậu nhất định được thông qua! Thật tốt —— không cần tham gia thi đại học!”
“Hy vọng là thế!” Anh hé miệng cười, “Tớ đã nói là phải giúp cậu học bù ——”
“Thật sự không có gì đâu! Cậu đừng xin lỗi. Tớ sẽ ngại đấy —— trong khoảng thời gian này làm phiền cậu rồi!”
“Ý tớ là, cho dù tớ không ở đây, cậu cũng không được bỏ dở kế hoạch đó.”
“Vậy thì làm sao?”
Dưới quyển sách anh rút ra tờ giấy quen thuộc, trên trang giấy viết “Kế hoạch tác chiến của Chung Mẫn”, phía dưới là chi chít dòng chữ đánh dấu bút đỏ rất nhiều.
“Sau này tớ không thể đốc thúc cậu, cậu phải tự đốc thúc, làm xong một hàng thì đánh dấu phía sau.”
“Được. Khi nào thì cậu về? Tớ cho cậu xem.”
“Có lẽ một tuần.” Anh lại hơi lưỡng lự, “Ý của mẹ tớ là nếu lần này có thể thông qua, thì mấy tháng cuối sẽ trở về thành phố W, bọn họ đã lâu không gặp tớ nên rất nhớ tớ.”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu. Cậu bỏ mặc tớ, cô thầm nghĩ.
“Cậu không trở về sao?”
“Đương nhiên phải về chứ. Trở về lấy thư thông báo trúng tuyển, bằng tốt nghiệp. Nhưng mà không ở lại được lâu, cho nên căn phòng ở nhà cậu ——”
“Cậu muốn trả phòng?”
Hồi lâu sau anh mở miệng, “Mẹ tớ có ý này.”
Thật ra từ khi anh đề cập tới Bắc Kinh, trong lòng cô đã bắt đầu cô đơn. Thật vất vả mới thiết lập một mối quan hệ hòa hợp, trong một đêm liền chấm dứt. Cô ghét quan hệ giữa chủ cho thuê và khách trọ, bởi vì nó không kéo dài. Ba năm trước, cô rất thích một người chị, sau khi thi vào đại học chị ấy cũng rời khỏi. Cô khó chịu một thời gian, khi đó âm thầm suy nghĩ, nhất định phải thi vào trường đại học tại thành phố W, như vậy có thể học cùng người chị kia. Chị ấy gửi thư cho cô, kể với cô những chuyện mới mẻ trong đại học, khiến cô đầy khao khát với nơi đó. Thư từ qua lại nửa năm, có lẽ người chị kia sống trong cuộc sống tốt đẹp nên đã lãng quên cô, mà cô cũng vì học hành bù đầu mà quên đi chị ấy.
Hiện tại cảm giác này lại trào dâng. Ly biệt luôn xảy ra trước mắt như vậy mà không hề báo trước, khiến người ta trở tay không kịp, hô hấp nặng nề.
Một cảm giác phiền muộn dâng cao, mồ hôi ướt đẫm sau lưng. Sao lại so sánh cậu ấy với chị ấy chứ? Cậu ấy là con trai, đi thì đi thôi.
“Vậy cậu nghỉ ngơi sớm chút.” Cô rầu rĩ đứng lên.
“Chung Mẫn ——”
“Gì thế?”
“Cậu phải tin tưởng vào bản thân. Cho dù là lúc nào, cậu cũng lợi hại nhất —— hãy tin tớ!”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh trong suốt có thần, sự kiên định trong ánh mắt đó khiến cô không thể không tin. Mũi cô cay cay, lại muốn khóc ra.
“Ngủ ngon.”
Sau đó không còn thấy anh nữa, trừ một lần khi anh gần đi. Trước khi đi, bọn họ đến gọi người của lớp cô đi cùng. Ánh mắt anh hướng về cửa sổ tìm kiếm, cô xoay mặt qua, giả vờ đọc sách nhưng lại không biết mình đang đọc gì.
“Cậu sao thế? Mặt mày phờ phạc vậy.” Lượng Lượng hỏi.
“Không ngủ ngon.”
“Tớ biết rồi!” Ánh mắt Lượng Lượng sáng lên, “Cô Hồng Minh đi rồi, cậu đang nhớ cậu ấy.”
“Cậu nói bậy.”
Lượng Lượng hoảng sợ, “Được được, tớ không nói bậy. Đầu hẻm mở một tiệm trang sức mới, cậu muốn đi xem không?”
“Lần sau đi, tớ muốn về nhà nghỉ ngơi.”
“Được rồi.” Ánh mắt Lượng Lượng chứa vẻ hoang mang.
Trong phòng anh, mặt bàn đã thu dọn sạch sẽ, một chồng tư liệu đặt ở giữa, phía trên cùng là một tờ giấy được khối rubik đè lên để ngăn ngừa nó bị thổi bay.
Trên dòng chữ “Kế hoạch tác chiến của Chung Mẫn” có thêm một dòng chữ to:
Có tin tưởng thì nhất định sẽ thắng!!
Hai dấu chấm than to đùng.
Chung Mẫn ôm sách trong phòng mình bưng qua, đặt trên bàn anh, “Được rồi, nếu cậu đã nói vậy.” Trong phòng vẫn còn sót lại cái bóng của anh, học ở đây càng chuyên tâm hơn bình thường.
Một tuần sau, anh không trở về. Mẹ anh gọi điện đến báo rằng cả nhà bọn họ đã đi thành phố N tham gia hôn lễ của chị họ. Sau đó nữa, danh sách trúng tuyển đã có, anh quả nhiên nằm trong danh sách, được nhận vào Thanh Hoa.
Hiệu trưởng vội vàng muốn dán biểu ngữ, nhưng sắp thi đại học, không tiện ảnh hưởng đến tâm trạng của các học sinh khác, chỉ đành tạm hoãn.
Thời tiết càng ngày càng nóng, bầu không khí áp lực của theo tháng bảy mà nặng nề hơn. Cô đã quên anh, chỉ là thỉnh thoảng khi ngẩng đầu, trông thấy lá ngô đồng xanh ngát ngoài cửa sổ, ý nghĩ của cô sẽ trôi về phía xa xăm…
Cậu ấy đang ở đâu? Có vui vẻ không? Tưởng tượng bộ dáng anh mặc áo sơ mi đeo cà vạt, trong lòng cô buồn cười, chị họ nhất định đành chịu với cậu phù rể này.
Đến giờ, khi nhớ lại thời gian thi cử trước đó, trong lòng cô vẫn sợ hãi. Mặc dù đã trôi qua nhiều năm, ký ức vẫn còn sót lại những mảnh nhỏ. Mồ hôi tuôn ra như mưa, vùi đầu trả lời đề thi, con ruồi bay tới bay lui dưới bàn, dưới đèn huỳnh quang cái bóng của quạt trần chuyển động đến quáng mắt. Cô biến thành người máy, chỉ có đầu óc mệt mỏi rã rời, không còn bất cứ suy nghĩ nào.
Cô thật sự dùng hết sức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook