Bên Người
-
Chương 54: Ý hận nhạt phai
Tôi nói xong cũng tỉnh táo hẳn luôn, chim nhỏ còn bị dọa cho xìu xuống một tí. Tôi vội vàng chữa cháy: “Ta chỉ là muốn, muốn hỏi…sao Khuất thái phó phát hiện ra tâm tư của huynh vậy. Dù gì thì trên triều hai ta cứ đối nghịch mà.”
Tôi nương theo dạ minh châu mà quan sát sắc mặt y. Đôi khi tôi cảm thấy hình như mắt mình bị bệnh dở hay sao ấy. Sao cứ những lúc muốn nhìn y lại chả nhìn ra được cái gì.
Y cúi đầu không nhìn tôi, chỉ tập trung chuyên môn vào hầu hạ chim nhỏ. Một lát sau y mới nhỏ giọng nói: “Hôm mà ta tặng đệ khăn gấm ấy, khi về nhà ta vẽ tranh đệ treo đầy phòng mà nhìn đến thẫn thờ, ai ngờ ông ấy bắt gặp…”
Y không có trả lời câu hỏi trước của tôi, chắc là không nghe thấy đâu. Tôi cũng thả lỏng chính mình nhưng cũng hơi thất vọng. Nghĩ lại trên giường chính là nơi dễ dàng hỏi mấy thứ mình thật sự muốn biết, nhưng tôi lại không muốn y để ý lòng tôi vẫn có khúc mắc.
Thôi được rồi, không cần hỏi làm gì cả.
“Vậy những bức họa đó đâu rồi?” Tôi hỏi theo.
“Ta cất giữ cẩn thận rồi…Ông cũng biết tranh họa quan trọng với ta nhường nào nên không động đến tranh của ta đâu.”
Cho nên là bắt ép huynh thành thân luôn à…
Lòng tôi nghĩ vậy thoáng lại thất thần, nhưng lại bị môi lưỡi nóng bỏng với lòng bàn tay ướt át của y kéo vào tình dục.
Dạ minh châu trong tay tôi tỏa ra ánh sáng nhu hòa, vật quý đúng là danh xứng với thực, nhỏ mà vẫn sáng vô cùng, nhẹ nhàng chứ không hề chói mắt. Quanh nó tản ra vòng sáng nhè nhẹ. Tôi với y dưới ánh sáng nhu hòa đó càng tăng thêm mấy phần nhu tình.
Tôi thở phì phò, “Ngày mai cũng không phải ngày nghỉ…Huynh, huynh đừng có mà làm…”
Y xoay người đè tôi xuống: “Tinh thần ta hàng trăm hàng vạn, đệ cũng còn một ngày nghỉ nữa cơ mà, huống hồ…”
Y kéo tôi ngồi dậy rồi quỳ gối trước mặt tôi, lúc này tôi mới nhận ra hai chân mình đã trần trùng trục lúc nào.
Sau khi chúng tôi thu thập xong thì y ôm tôi từ phía sau, tôi không nói chuyện cũng không nhúc nhích. Tôi biết y đang chần chừ muốn nói chuyện gì đó với tôi.
Y lại xích tôi lại gần y một chút, lồng ngực y dính vào sau lưng tôi, khi nói chuyện nó rung rung lên. Y mở miệng nói: “Giả chết là chủ ý của ta.”
“Lấy hôm cung yến làm cớ, ta chỉ nói chuyện này với một mình Tiêu Thường Thế, nhưng chẳng hiểu sao phụ thân ta lại nhìn ra. Sau đó ta rời kinh ẩn náu ở nhà Dương gia mấy tháng mới gửi thư báo bình an. Cũng chính khi đó phụ thân gửi thư cho ta nhưng ta lại không đọc, ông lại gửi đứt quãng thêm hai lá nữa, từ đầu đến cuối ta vẫn không hề hồi âm…”
Y mần mò về phía trước thì đụng phải tay của tôi thì nắm thật chặt lấy, do dự nói ra: “Ta nói đệ cũng đừng giận nhé…Ta giả chết…cũng chỉ vì không muốn nhìn thấy đệ mà thôi. Ta muốn từ nay không gặp đệ nữa, có thể tự mình tiêu diêu tự tại. Ta… Ta vốn là lòng không có miếu đường, cảm thấy làm quan cũng chẳng có nghĩa lý gì…Chỉ muốn đi vẽ núi non khắp thiên hạ này…”
Y nói vì ta mà làm quan là thật ư…
Lòng tôi xót đau.
Y thấy tôi không nói lời nào thì bắt đầu chậm rãi cọ cọ, cũng không giống cầu hoan, chỉ đơn giản là làm nũng mà thôi.
“Đệ tức rồi à?” Y nhỏ giọng nói: “Ta không muốn lừa đệ, thực sự lúc đó ta rất hận…”
Y ôm tôi rồi lay lay: “Nhưng sau đó thật sự không còn nữa! Nếu không sao ta lại muốn quay lại tìm đệ chứ…”
Tôi thấy y khẩn trương bất an như vậy cũng vội quay lại ôm lấy y, tôi đỏ mặt mà nói: “Ta không giận mà.”
Tôi chui vào lòng y, khó có khi được bộc bạch lòng mình. Tôi ấp úng: “Chuyện đã qua rồi, ta không có giận huynh đâu…Càng vui vì huynh tìm đến ta, nhưng cũng, đau lòng cho huynh lắm..”
Tôi nói xong câu cuối cùng nhưng y vẫn không lên tiếng, tôi cũng không thèm để ý y có đáp lại hay không, vừa nãy tôi cũng chỉ muốn nói một mình.
Bóng đêm dần sâu, mí mắt tôi càng lúc càng nặng. Tôi nhắm mắt lại, mặc kệ y ôm lấy tôi như lửa nóng, tôi như ôm một cái lò sưởi nhỏ, sưởi cả thân thể tôi ấm áp vô cùng.
Y bỗng nhiên mở miệng, thanh âm yếu ớt như là sợ tôi nghe thấy, càng giống như sợ đánh thức tôi hơn vậy. Y nhỏ giọng nói đến mức cả lồng ngực cũng không hề rung động: “Thật ra trước khi trở về tìm đệ ta đã quyết định…”
“Đệ thích dạng gì ta sẽ trở thành dạng đấy.”
Y ôm chặt lấy tôi.
“May mà đệ cũng thích.”
Tôi nương theo dạ minh châu mà quan sát sắc mặt y. Đôi khi tôi cảm thấy hình như mắt mình bị bệnh dở hay sao ấy. Sao cứ những lúc muốn nhìn y lại chả nhìn ra được cái gì.
Y cúi đầu không nhìn tôi, chỉ tập trung chuyên môn vào hầu hạ chim nhỏ. Một lát sau y mới nhỏ giọng nói: “Hôm mà ta tặng đệ khăn gấm ấy, khi về nhà ta vẽ tranh đệ treo đầy phòng mà nhìn đến thẫn thờ, ai ngờ ông ấy bắt gặp…”
Y không có trả lời câu hỏi trước của tôi, chắc là không nghe thấy đâu. Tôi cũng thả lỏng chính mình nhưng cũng hơi thất vọng. Nghĩ lại trên giường chính là nơi dễ dàng hỏi mấy thứ mình thật sự muốn biết, nhưng tôi lại không muốn y để ý lòng tôi vẫn có khúc mắc.
Thôi được rồi, không cần hỏi làm gì cả.
“Vậy những bức họa đó đâu rồi?” Tôi hỏi theo.
“Ta cất giữ cẩn thận rồi…Ông cũng biết tranh họa quan trọng với ta nhường nào nên không động đến tranh của ta đâu.”
Cho nên là bắt ép huynh thành thân luôn à…
Lòng tôi nghĩ vậy thoáng lại thất thần, nhưng lại bị môi lưỡi nóng bỏng với lòng bàn tay ướt át của y kéo vào tình dục.
Dạ minh châu trong tay tôi tỏa ra ánh sáng nhu hòa, vật quý đúng là danh xứng với thực, nhỏ mà vẫn sáng vô cùng, nhẹ nhàng chứ không hề chói mắt. Quanh nó tản ra vòng sáng nhè nhẹ. Tôi với y dưới ánh sáng nhu hòa đó càng tăng thêm mấy phần nhu tình.
Tôi thở phì phò, “Ngày mai cũng không phải ngày nghỉ…Huynh, huynh đừng có mà làm…”
Y xoay người đè tôi xuống: “Tinh thần ta hàng trăm hàng vạn, đệ cũng còn một ngày nghỉ nữa cơ mà, huống hồ…”
Y kéo tôi ngồi dậy rồi quỳ gối trước mặt tôi, lúc này tôi mới nhận ra hai chân mình đã trần trùng trục lúc nào.
Sau khi chúng tôi thu thập xong thì y ôm tôi từ phía sau, tôi không nói chuyện cũng không nhúc nhích. Tôi biết y đang chần chừ muốn nói chuyện gì đó với tôi.
Y lại xích tôi lại gần y một chút, lồng ngực y dính vào sau lưng tôi, khi nói chuyện nó rung rung lên. Y mở miệng nói: “Giả chết là chủ ý của ta.”
“Lấy hôm cung yến làm cớ, ta chỉ nói chuyện này với một mình Tiêu Thường Thế, nhưng chẳng hiểu sao phụ thân ta lại nhìn ra. Sau đó ta rời kinh ẩn náu ở nhà Dương gia mấy tháng mới gửi thư báo bình an. Cũng chính khi đó phụ thân gửi thư cho ta nhưng ta lại không đọc, ông lại gửi đứt quãng thêm hai lá nữa, từ đầu đến cuối ta vẫn không hề hồi âm…”
Y mần mò về phía trước thì đụng phải tay của tôi thì nắm thật chặt lấy, do dự nói ra: “Ta nói đệ cũng đừng giận nhé…Ta giả chết…cũng chỉ vì không muốn nhìn thấy đệ mà thôi. Ta muốn từ nay không gặp đệ nữa, có thể tự mình tiêu diêu tự tại. Ta… Ta vốn là lòng không có miếu đường, cảm thấy làm quan cũng chẳng có nghĩa lý gì…Chỉ muốn đi vẽ núi non khắp thiên hạ này…”
Y nói vì ta mà làm quan là thật ư…
Lòng tôi xót đau.
Y thấy tôi không nói lời nào thì bắt đầu chậm rãi cọ cọ, cũng không giống cầu hoan, chỉ đơn giản là làm nũng mà thôi.
“Đệ tức rồi à?” Y nhỏ giọng nói: “Ta không muốn lừa đệ, thực sự lúc đó ta rất hận…”
Y ôm tôi rồi lay lay: “Nhưng sau đó thật sự không còn nữa! Nếu không sao ta lại muốn quay lại tìm đệ chứ…”
Tôi thấy y khẩn trương bất an như vậy cũng vội quay lại ôm lấy y, tôi đỏ mặt mà nói: “Ta không giận mà.”
Tôi chui vào lòng y, khó có khi được bộc bạch lòng mình. Tôi ấp úng: “Chuyện đã qua rồi, ta không có giận huynh đâu…Càng vui vì huynh tìm đến ta, nhưng cũng, đau lòng cho huynh lắm..”
Tôi nói xong câu cuối cùng nhưng y vẫn không lên tiếng, tôi cũng không thèm để ý y có đáp lại hay không, vừa nãy tôi cũng chỉ muốn nói một mình.
Bóng đêm dần sâu, mí mắt tôi càng lúc càng nặng. Tôi nhắm mắt lại, mặc kệ y ôm lấy tôi như lửa nóng, tôi như ôm một cái lò sưởi nhỏ, sưởi cả thân thể tôi ấm áp vô cùng.
Y bỗng nhiên mở miệng, thanh âm yếu ớt như là sợ tôi nghe thấy, càng giống như sợ đánh thức tôi hơn vậy. Y nhỏ giọng nói đến mức cả lồng ngực cũng không hề rung động: “Thật ra trước khi trở về tìm đệ ta đã quyết định…”
“Đệ thích dạng gì ta sẽ trở thành dạng đấy.”
Y ôm chặt lấy tôi.
“May mà đệ cũng thích.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook