Bên Người
Chương 13: Bí mật kinh người

Thời tiết càng ngày càng lạnh.

Vì chuẩn bị Niên tế nên Lễ Bộ báo cáo ra mấy khoản chi tiêu không ngừng. Mấy năm qua chuẩn bị từ bây giờ thì cũng nhàn nhàn mà làm, nhưng năm nay làm Niên tế sớm, tuy nói là không cần phải làm to nhưng cũng đủ để bọn tôi bận tối mặt tối mày.

Trong lục bộ thì Hộ Bộ là bận nhất, cả năm chả được nghỉ ngơi mấy. Bộ nào cũng cần tiền, trong cung cũng cần chi tiêu. Tôi cũng không giống như người ta chỉ đeo cái danh hư chứ thực ra tôi là chưởng thư của cả Hộ Bộ.

[掌书] Chưởng Thư, cách gọi khác là Thượng thư, người đứng đầu một trong lục bộ, ngang chức Bộ trưởng ngày nay bên mình. Phụ tá cho Chưởng thư là Thị Lang, ngang với Thứ Trưởng.

Trần Du không chỉ một lần nói với tôi là không vội, tôi cứ thư thả.

“Có phải đệ lại tránh ta đấy à?”

“Không có mà…” Tôi bất đắc dĩ nói, “Thật sự giờ đệ đang bận lắm.”

Y chỉ hừ lạnh một cái, ra vẻ là tin đấy.

Ngày hôm sau Thánh thượng triệu tôi tiến cung.

Tôi cũng chả thể nói là thích đương kim thiên tử, cảm xúc của tôi với người khá phức tạp. Năm đó người mượn tay tôi để diệt trừ quyền lực nhà họ Khuất, nhưng khi Khuất Nghiêu chết thì lại giận tím mặt, nếu không cũng chả có chuyện máu chảy thành sông sau đó. Cứ nghĩ rằng hai người quen nhau từ thuở thiếu thời tình cảm sẽ gắn bó lắm, nhưng cuối cùng cũng chả đọ lại với quyền lực.

Thánh thượng mặc dù tháo chức quyền của Khuất Nghiêu nhưng sau đấy vẫn đối xử rất tốt với tôi, lễ lạt ban thưởng thăng quan làm chu đáo đâu vào đấy vô cùng thỏa đáng.

Thậm chí có một ngày người hỏi tôi: “Trong nhà Khuất Nghiêu có không ít cô nương vừa đẹp vừa ngoan, tuổi tác cũng không cách biệt với ngươi mấy. Ta thấy ngươi suốt ngày vùi đầu vào công việc ở Hộ Bộ mà chả màng giai nhân làm bạn trong nhà, hay là ta thay ngươi định mối chung thân nào đó nhé.”

Khi đó Khuất Nghiêu đã thành thân được một khoảng thời gian, thê tử trong nhà đã có tin vui, tôi cũng mừng cho y nhưng cũng âm thầm nản lòng thoái chí, trộm đau trong lòng mà thôi.

Raw [六甲] (lục giáp) ý chỉ người phụ nữa có thai.

Thế mà lúc này Thánh thượng đột nhiên lại muốn làm mai cho tôi?

Thánh thượng làm việc cứ không theo lẽ thường. Ngày trước người chỉ là một hoàng tử bị rẻ rúng dễ nói chuyện, nhưng giờ thành thiên tử rồi lại thành ra không dễ nói chuyện. Người đối xử với tôi ân cần hòa khí, nhưng có đôi khi là hơi nuông chiều thật sự.

Gần vua như gần cọp, lúc ấy tôi toát mồ hôi hột, vội vàng quỳ xuống: “Tạ Thánh thượng ân điển, nhưng trong lòng thần còn vướng chuyện quốc gia, tiếp thu giáo lý nhà Phật (Phật quang phổ chiếu) quyết cả đời không muốn lập gia đình, đời này khổ tu không muốn làm khổ nữ tử nhà người.”

Đây là khi quân rồi, cái gì mà Phật quang phổ chiếu đều là tôi bịa ra đấy, nhưng thật sự là vì tôi không muốn thành thân.

Cần gì phải làm khổ con gái nhà người ta, thất đức lắm.

Thánh thượng nghe xong cũng ngơ ngác, nhưng vẫn nhẹ gật đầu: “Cũng đúng, nhìn dáng vẻ thanh lãnh với đời này của ngươi thì trừ Phật Tổ ra chắc ngươi chả có hứng thú nổi với người nào được.”

Tôi á khẩu không trả lời được, tôi mà thanh lãnh á? Nhưng tôi cũng không nói gì được, đành chấp nhận.

Người thấy tôi cứ quỳ vậy thì cũng gọi tôi dậy: “Mỗi lần thấy ngươi quỳ ta cứ thấy trong lòng không được tự nhiên, sau này cho ngươi tới gặp ta thì không cần quỳ đâu.”

Tâm tôi chả để ý lắm: “Thần quỳ trước quân vốn là thiên đạo.”

“Ài, thiên đạo…” Người cũng chả buồn quan tâm.

Tôi đã sớm phát hiện, mỗi lần người triệu tôi một mình vào cung cũng chỉ để nói vài ba câu chuyện không quan trọng, cái gì mà ngoài cung có đồ chơi gì mới không, hay mấy chuyện lý thú gần đây, hôm nay ngự trù làm đồ khó ăn lắm, đúng là một đống chuyện trên trời dưới bể, nhưng tâm tư lại chả bao giờ đặt vào mấy chuyện đó cả.

Người luôn sững sờ nghĩ đến những chuyện khác.

Thánh thượng luôn lải nhải trước mắt tôi, tôi còn nghĩ rằng quan hệ giữa hai tôi tốt thế cơ à…

Nhưng cũng chỉ là người bận bịu chuyện chính sự nhiều quá nên đâm ra nhàm chán muốn tìm người nói chuyện tí mà thôi.

Nhưng chả biết lần này người muốn nói gì với tôi đây?

Tôi đi theo thái giám, trong lòng nổi lên rất nhiều suy đoán.

Lâu rồi người cũng chưa gọi tôi vào cung, nếu có vào cung cũng chỉ giống như với các đại thần khác mà thôi, tụ tập lại thương lượng chuyện lớn. Tự dưng lần này lại triệu một mình tôi nên đâm ra tôi cũng hãi hãi, sợ người lại bắt tôi thành thân.

Chắc Thánh thượng lại thấy nhàm chán muốn tìm người giải tỏa chút mà thôi, có lẽ người cũng từng triệu các đại thần khác rồi cũng nên, chắc có khi còn đang chờ tôi nữa, hoặc có lẽ người…

“Ngươi đừng có mà hôn nữa! Á! …Người sắp tới rồi…Á..Ấy đừng…”

Tôi nghe thấy cái giọng nỉ non này liền sững sờ, vô thức ngẩng đầu lên, trước mắt là cửa điện đang đóng chặt, tôi ngớ ra mới lập tức cúi đầu.

“Ưm…á..”

Đây…đây là giọng bệ hạ mà?

Lập tức tôi toát mồ hôi như tắm, sắp bị cái tình huống này dọa cho sắp chết rồi.

Tôi liếc mắt nhìn công công cạnh mình, mặt hắn không đổi sắc lập tức dẫn tôi sang chỗ khác xa xa đứng.

Tôi nhướng mày nhìn vị công công hòa ái cười nói này: “Hoàng thượng còn đang bề bộn nhiều việc chính vụ, Trình đại nhân xin chờ một lát.”

“Tất nhiên tất nhiên…” Tôi lau mồ hôi, “Hoàng thượng chăm chỉ chính sự, cũng là phúc của quốc gia…”

Thật ra cũng không đợi lâu lắm, nhưng tôi cứ cứng ngắc cả người mà đứng đợi, trong lòng thì thấp thỏm không biết liệu mình có sống nổi để bước ra khỏi cửa cung hôm nay không. Tôi vô ý biết được bí mật hoàng thất, biết đâu sẽ phải bỏ mạng nơi này…

Tôi nhớ tới thầy mình, nghĩ tôi không thể giữ đạo hiếu với thầy được nữa, giờ người đang khổ tu trong một ngôi chùa cầu phúc cho vị sư nương không may mất sớm, nói không chừng sau này còn thêm cho cả tôi mất…

Chợt tôi nhớ tới Trần Du, nếu tự dưng tôi chết đi thế này liệu y có thương tâm quá độ không. Y nói y sẽ chờ tôi mà, sợ là chờ không nổi nữa.

Tôi còn nghĩ tới cả Khuất Nghiêu, sau khi chết tôi sẽ được gặp y, tôi có thể tự mình nói xin lỗi y, nói năm đó tôi không có vu cáo cho y đâu, nhưng nghĩ tới đó đâm ra lại nghĩ ra y đã có vợ có con cả rồi…

“Trình đại nhân, Trình đại nhân à…” Công công cười nói: “Bệ hạ thỉnh ngài vào trong.”

Công công do dự một hồi mới nói: “Nô tài cả gan, xin ngài đừng ngẩng đầu nhìn.”

Tôi gật đầu, run rẩy bước chân vào cửa điện.

Đúng là kỳ quái, năm đó tôi đi cáo trạng tham quan, trộm tra trọng án, nhưng đều không có bị khiếp đảm như lần này. Chỉ là biết chuyện của Thánh thượng thôi là đã bị hoảng thành dạng này rồi.

“Để ái khanh đợi lâu rồi.”

Tôi cúi người quỳ xuống đất, nói: “Bệ hạ xử lý chuyện chính sự là chuyện đương nhiên, thần nào có phải đợi lâu.”

Người chắc cũng không ngờ tôi sẽ nói vậy, lát sau mới nói: “Đã bảo ngươi không cần phải quỳ với ta mà.” Người bảo vậy tôi cũng làm theo. Tôi đứng dậy, vẫn không ngẩng đầu lên.

“Hôm nay gọi người tới đây cũng chả có chuyện gì lớn cả, chỉ là muốn tâm sư dăm ba câu với ngươi thôi. Ta thích nói chuyện với ngươi nhất, chứ một mình ta ở trong cung miết cũng chán lắm…”

“Có ta ở đây rồi mà vẫn còn chán ư?” Một giọng nam đượm ý cười vang lên.

Sau đó tôi nghe thấy tiếng quần áo cọ vào nhau.

To gan…Dám ngắt lời Thánh thượng, lại còn…

Có tiếng động nhỏ vang lên, là tiếng Thánh thượng đẩy tay nam tử kia ra.

“Chỉ là ta không nghĩ tới sẽ có một vài người sớm trở về như thế..” Thánh thượng nói đến chữ ‘một vài người’ thì như nghiến răng nghiến lợi lắm, giống như mấy khuê tình u oán vậy, hình như người đã phải chờ người kia thật lâu.

Tôi rùng mình, không phải là vì cái giọng điệu này. Mà là tôi cảm giác thực sự mình không thể nhìn thấy tia nắng ngày mai thật rồi.

Người kia cười nói: “Chỉ là một chuyến đi Tây Nam thôi sao ngươi lại nhớ ta thế à?”

Tây Nam ư? Trước đây không lâu vùng Tây Nam có đám thổ phỉ náo loạn, giết người cướp của, đến ngay cả quan tỉnh cũng không quản được đành phải cầu cứu lên kinh. Thánh thượng phải phái người đi xử lý, nhưng không có điều động tướng lĩnh gì, chỉ nói trong lòng tự có suy tính.

Người này là của Binh Bộ ư? Hay là vị tướng quân nào? Tôi nghe giọng cũng đoán không ra.

Thánh thượng hừ một tiếng: “Ai nhớ ngươi chứ! Chính ngươi muốn tự mình đi!”

Tôi nuốt ngụm nước bọt, xem ra quan hệ của hai người không hề tầm thường, tình cảm còn rất tốt.

Thánh thượng lại thì thầm với người kia, sau đó mới nói với tôi: “Trình Dữ, chuyện hôm nay cũng chỉ là ngoài ý muốn, ngươi đừng để trong lòng.” Tôi nghe trong đó có chút ý tứ áy náy còn xen lẫn chút ngượng ngùng của Thánh thượng.

Người lại nói chuyện thêm vài câu với tôi, cũng toàn là chuyện lặt vặt mà thôi, bảo tôi nghỉ ngơi đừng quá mệt nhọc làm gì. Việc của Hộ Bộ cũng không quan trọng bằng việc của bản thân.

“Mấy cái thứ về niên tế cũng không cần phải quá dụng tâm đâu. Ngươi biết ta cũng không thích mấy cái này mà, ngươi hãy nghỉ ngơi nhiều hơn đi…thư thản một chút.”

Trong lòng tôi không hiểu, nhưng vẫn thưa vâng.

Người lại hỏi tình trạng gần đây của tôi thế nào, tôi đều thành thật trả lời.

Tôi cũng tương đương tuổi tác với Thánh thượng, người lớn hơn tôi một hai tuổi. Lúc tôi làm quan thì người vừa mới đăng cơ không lâu, vẫn bị quấn quanh trong giai đoạn phân loạn tranh giành. Nhưng người dặn dò tôi như một tiểu bối, mặc dù quân thượng hạ thần  (vua trên quan ở dưới) cũng không phải có gì sai, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi là lạ.

Tôi cũng không biết người đàn ông kia đã đi hay chưa, tóm lại tôi không còn nghe thấy giọng y nữa, chỉ nghe thấy giọng của Thánh thượng thôi.

Tôi cũng không biết cuối cùng mình ra cửa cung bằng cách nào, trở về phủ đệ ra sao. Trên cả quãng đường đầu tôi cứ quay quay, không ngờ mình cũng có ngày  gặp phải sự tình này.

Tôi cứ nơm nớp sợ, sợ Thánh thượng cho phép tôi sống thêm mấy ngày thôi. Nhưng cứ nghĩ tới nghĩ lui chán, tôi lại có một loại hưng phấn khi biết được một chuyện bí mật, lại có cảm giác thoải mái khi có người cùng chung chí hướng với mình.

Uầy, thì ra đương kim Thánh thượng cũng giống tôi, là đồng tính, có lẽ còn là phía dưới hihi…

Nhưng dù có nghĩ thoáng hơn một chút thì tôi vẫn không thể ngủ yên nổi, đến Khuất Nghiêu cũng không mơ thấy. Hôm sau tỉnh lại, lúc đánh cờ với Trần Du cũng thường ngây người. Trần Du thấy tôi như vậy không nhịn nổi phải hỏi tôi: “Đệ sao thế? Sao nhìn suy sụp thế này?”

“Ta…”

Tôi nên nói thế nào giờ, nói y biết đương kim Thánh thượng là Long Dương chi hảo, tôi lại còn vô ý nghe thấy người và người kia ve vãn nhau à. Rồi cả chuyện tôi cảm thấy thiên tử ở bên dưới nữa ư?

Không, tôi không thể kéo cả Trần Du vào chuyện này được…

Tôi trăm từ ngàn chữ, cuối cùng lại chỉ có thể thốt lên:

“…Không có gì.” Tôi miễn cưỡng vui cười, “Chỉ là không ngủ ngon mà thôi.”

Y nghi hoặc nhìn tôi nhưng cũng không nói gì.

Hôm sau đột nhiên y lặng lẽ nói với tôi: “Mặc Bạn à, ta phát hiện ra Thánh thượng thích nam tử.”

Trong lòng tôi giật thót, nói: “Việc này không nói lung tung được đâu!”

“Ta nhìn thấy mà,” Y lại thần thần bí bí, “Thấy hắn đang hôn một người đàn ông đến tách ra không rời ấy.”

Cái gì cơ? Tôi vội lo lắng đến an nguy của y, tôi còn chưa nhìn thấy mặt người kia, y lại còn nhìn thấy không sót tí gì, Thánh thượng liệu có giết người diệt khẩu hay không?

Tôi còn chưa hỏi y y đã nói tiếp: “Nhưng nhìn Thánh thượng không để tâm lắm đâu, hắn chỉ bảo ta đừng kể ra ngoài là được.”

Tôi nhẹ thở phảo, trong lòng tự dưng thấy an tâm hẳn.

Y còn nói: “Đệ đừng nói chuyện này với hắn nhé.”

Tôi trịnh trọng gật đầu, nói: “Tuyệt đối không nói đâu.”

Chia sẻ:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương