Bên Ngoài Gió Lớn, Theo Em Về Nhà
-
Chương 42: Lời tỏ tình bị từ chối
Edit: Aeng앵
<strong>
Ngày chương trình kết thúc, Ngô An Toàn đến đón Hứa Tiếu Vi về thành phố W.
<strong>
Đến biệt thự đã là buổi sáng, Hứa Tiếu Vi về nhà ngủ một giấc, lúc thức dậy là buổi chiều. Lúc này Giang Tấn vẫn còn đang bận rộn ở công ty chưa trở về, cô thấy rất chán nên đã cùng dì Vương nói trò chuyện trêи ghế sofa.
<strong>
Trong lúc đó, một cuộc điện thoại từ Phó Thần gọi đến nói rằng có việc gấp cần tìm cô, Hứa Tiếu Vi liền thay quần áo và đi đến địa điểm hẹn.
<strong>
Từ sau buổi tối mà Sài Dật nói với cô rằng Phó Thần đối xử với cô so với người khác có sự khác biệt, Hứa Tiếu Vi bắt đầu duy trì một khoảng cách nhất định với hắn. Nhưng sau đêm giao thừa, Phó Thần đã nhìn cô vơi sánh mắt nhiều tầng ý vị, Hứa Tiếu Vi cũng không biết là vì cái gì, mà hỏi thẳng hắn thì cũng không hay lắm, chuyện này cứ như vậy dần biến mất trong bụng của cô.
<strong>
Cô biết rằng lòng tốt của Phó Thần đối với cô vượt xa tình cảm của anh em, và Hứa Tiếu Vi muốn lợi dụng buổi gặp mặt hôm nay để nói rõ mọi chuyện. Đến quán cà phê, Phó Thần đã gọi sẵn cà phê và món tráng miệng cho cô.
<strong>
Sau khi Hứa Tiếu Vi nói lời cảm ơn, Phó Thần thẳng thắn đi thẳng vào chủ đề, hoàn toàn không phù hợp với cách nói chuyện thông thường, "Tiểu Vi, chúng ta ở bên nhau đi."
<strong>
Động tác tháo túi trêи tay Hứa Tiếu Vi bỗng dừng lại, Cô liếc mắt nhìn ly cà phê mà Phó Thần cầm trêи tay và nghĩ không biết anh ta đã uống bao nhiêu ly trước khi nói những điều vô nghĩa như thế này.
<strong>
Phó Thần có lẽ nhìn thấy cảm xúc trêи mặt cô, nghiêm mặt nói: "Tiểu Vi, anh không có nói đùa với em, em cũng biết điều đó từ năm nhất sinh viên ..."
<strong>
"Tiền bối, tôi không có nói đùa với anh đâu." Hứa Tiếu Vi hai tay chống lên mép bàn, vẻ mặt nghiêm nghị hiếm thấy, "Tôi biết anh định nói gì tiếp theo, nhưng dù anh nói gì đi nữa, tôi mong tiền bối có thể thận trọng hơn trước."
<strong>
Phó Thần và Hứa Tiếu Vi quen biết nhau đã nhiều năm, nhưng họ cũng không hợp nhau cho lắm, ban đầu Phó Thần gặp Hứa Tiếu Ti là vì Đoạn Lam. Đoạn Lam vừa gặp đã yêu Phó Thần từ cái nhìn đầu tiên, nhưng vì ngại ngùng nên mặc dù anh ấy muốn đi xin số điện thoại nhưng lại phải nhờ Hứa Tiếu Vi xin giúp, ai biết sau khi qua lại với Đoạn Lam, vị trí của Hứa Tiếu Vi lại càng trở nên quan trọng hơn trong lòng Phó Thần.
<strong>
(💁🏻
♀️:" đây là biểu hiện của một tra nam mà các bạn nên tránh nha :)) ( ̄y▽, ̄)╭ ")
<strong>
Tính cách của Hứa Tiếu Vi rất rõ ràng, đối với tình yêu thì chỉ có yêu hoặc ghét, vì vậy nếu anh tỏ tình với cô lúc này, có nghĩa là anh thậm chí còn không thể làm bạn với cô.
<strong>
Theo lời của Hứa Tiếu Vi, đó là vì anh ta không muốn biết rằng mình vẫn có thể thân thiết với cô như một người bạn sau khi xa nhau một khoảng thời gian, nếu anh không thích cô ấy, anh ta sẽ không cho người kia hy vọng.
<strong>
Phó Thần trầm mặt xuống, cười chế giễu, "Vậy thì hãy coi những gì anh nói vừa rồi chỉ là một trò đùa. "
<strong>
Hứa Tiếu Vi nghe xong mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, Phó Thần nói rằng hôm nay coi như là một buổi gặp nhau giữa hai anh em lâu ngày không gặp nhau, Hứa Tiếu Vi cảm thấy không có chuyện gì, liền đồng ý gặp mặt anh ta.
<strong>
Nhưng trêи thực tế, cả hai người đều biết rằng dù mối quan hệ trong quá khứ có bền chặt đến đâu, họ cũng đã không gặp nhau lần nào trong sáu năm, suy nghĩ trong lòng ở hiện tại cũng sẽ khác biệt với trong quá khứ, không thể nào hòa hợp được với nhau.
<strong>
Cuộc trò chuyện được đề cập ở đây không chỉ là nói về những điều thú vị xảy ra ở trưởng học trong quá khứ, Phó Thần cũng nói chuyện với Hứa Tiếu Vi về tình hình gần đây của Truyền Đại W. Sau một thời gian ngắn, cuộc trò chuyện đột nhiên chuyển hướng.
<strong>
Phó Thần nhấp một ngụm cà phê, giả vờ như vô tình đề cập đến: "Nếu ai đó làm tổn thương em, em có chọn tha thứ không?"
<strong>
"Ví dụ như?"
<strong>
"Tiểu Lam......"
<strong>
"......"
<strong>
Lời nói chưa xong, Hứa Tiếu Vi liền cắt ngang những gì Phó Thần muốn nói tiếp theo, và nhẹ giọng gọi tên của anh ta, "Phó Thần, tôi đã nói rồi, vấn đề giữa tôi và cô ấy không có đơn giản như vậy, anh không biết thì sẽ tốt hơn. "
<strong>
Hứa Tiếu Vi cho rằng mối quan hệ giữa cô và Đoạn Lam chỉ là sự trả thù thuần túy, nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng việc này lại có những người khác tham gia vào.
<strong>
Khi quay phim , Hứa Tiếu Vi tình cờ nghe được Đoạn Lam thoại cho đầu dây bên kia, cô ấy ở cách xa cô nên không nghe rõ, nhưng từ giọng điệu của Đoạn Lam, cô biết cô ấy đang cầu cứu.
<strong>
Trực giác nói cho cô biết tai nạn xe cộ sáu năm trước không đơn gian như vậy.
<strong>
Nhưng bất chấp điều này, Phó Thần vẫn khăng khăng với ý của mình, "Em hãy nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với em và Tiểu Lam vào sáu năm trước. Vì sao lần này em lại nhắm vào cô ấy khi em trở lại?"
<strong>
Giọng điệu có phần cứng rắn hơn so với thường ngày, lại tăng thêm vài phần kiên định.
<strong>
Hứa Tiếu Vi thần thái tự nhiên bưng ly cà phê nhấp một ngụm, như thể cô không bị ảnh hưởng bởi anh ta, và cũng không có ý định trả lời quá nhiều về chủ đề này.
<strong>
Phó Thần biết anh hỏi cũng không ra được điều gì, anh thở dài, "Tiểu lam là một cô gái tốt, mặc dù anh không biết sáu năm trước cô ấy đã làm gì với em, có lẽ em năm đó em mất tích cũng là chuyện do cô ấy gây nên, nhưng hiện tại Tiểu Lam đã nhận được hình phạt thích đáng của mình, em và...... Em có thể tha thứ cho cô ấy không? "
<strong>
Sau một hồi tạm dừng, Phó Thần đã bỏ qua tên của Giang Tấn.
Hứa Tiếu Vi nghe vậy liền chế nhạo: " Tại sao? Bản án đau đớn trong sáu năm lại bị hủy bỏ chỉ bởi một vài thông báo? Tôi lại không rộng lượng như vậy đâu? "
<strong>
Còn đôi chân của cô, cô phải tìm ai để trả được món nợ này đây?
<strong>
Phó Thần: "Dù sao hai người cũng là chị em cũ. Hai người quen nhau nhiều năm như vậy. Anh không tin có thứ gì có thể vượt qua tình cảm này."
<strong>
Hứa Tiếu Vi trêи mặt nở nụ cười, "Tiền bối, anh chắc là chưa trải qua sự tàn khốc của xã hội này. Không phải anh cho rằng xã hội này hiền lành, mà là anh thực sự rất hiền. Có rất nhiều mặt tối mà anh không biết. Anh nói không có thứ gì có thể vượt qua tình cảm của tôi và cô ấy? Nếu ngay từ đầu tôi đã nói tôi và Đoạn Lam không có bất kỳ tình cảm nào? Đối với chuyện này anh thấy thế nào?"
Dứt lời, điện thoại trêи tay cô rung lên, trêи màn hình hiện lên hai chữ "Đoạn Lam".
Hứa Tiếu Vi nhìn xuống một lúc rồi mới trả lời, cuộc trò chuyện diễn ra thật ngắn ngủi, sau khi cúp điện thoại, cô quay sang nói với Phó Thần: " Không phải anh tò mò về những gì xảy ra giữa tôi và cô ấy vào sáu năm trước sao? Theo tôi đến Dinh Cư Các , tôi sẽ nói rõ ràng mọi chuyện cho anh."
<strong>
——
<strong>
Hai giờ sau Giang Tấn đến Đinh Cư Các theo địa chỉ mà Hứa Tiếu Vi cung cấp.
<strong>
Giang Tấn biết Hứa Tiếu Vi không thích đợi người khác nên đã đến sớm hơn nửa tiếng để đợi cô. Trong thời gian đó hắn ở trong xe tiếp tục làm việc bằng máy tính xách tay, bên ngoài cửa kính đã có một trận mưa nhẹ, trong chốc lát các hạt mưa nặng dần, có những giọt thì trong suốt như pha lê, có những giọt mưa lại tròn trịa rơi trêи cửa kính xe và chẳng mấy chốc lại rơi xuống.
<strong>
Trong khi Giang Tấn thả lỏng mắt, hắn nhìn thấy Đoạn Lam và Phó Trần lần lượt đi ra khỏi Đinh Cư Các, hai người đều trang bị kín mít. Nếu không phải lúc đi ngang qua xe của Giang Tấn, hắn có chú ý quan sát kĩ, bằng không hắn cũng đã không nhận ra họ.
<strong>
Đoạn Lam và Phó Thần rời đi, Giang Tấn cầm ô bước xuống xe, hắn vừa mới đi được vài bước đã nhìn thấy một người phụ nữ đang ôm hai tay run rẩy đứng trước cửa Đinh Cư Các .
<strong>
Giang Tấn bước tới, nghiêng ô về phía cô, vừa định đưa cho cô chiếc áo khoác đang khoác trêи tay anh, người phụ nữ trước mặt đã lao vào ôm anh không nói một lời.
<strong>
Giang Tấn dừng lại, hỏi cô: "Em có bị làm sao không? "
<strong>
Hứa Tiếu Vi vùi mặt vào áo khoác của anh lắc đầu và lẩm bẩm trả lời: "Không sao."
<strong>
Giang Tấn buông cô ra, dùng bàn tay trống rỗng ôm lấy cằm Hứa Tiếu Vi, nhưng khi anh nhìn thấy những giọt nước từ khóe mắt cô, nhất thời Giang Tấn không nói được lời nào, trái tim anh như bị một con dao cứa mạnh vào, một cơn đau nhói lên trong tim.
<strong>
Hứa Tiếu Vi ngẩng đầu lên, nỗ lực đem nước mắt kìm lại, cố gắng giải thích điều gì đó với Giang Tấn, nhưng cổ họng cô giống như bị mắc kẹt thứ gì đó, khiến cô không nói nên lời.
<strong>
Giang Tấn nhìn thấy vết dao trong lòng càng thêm tàn nhẫn, anh một tay ôm lấy bờ vai gầy gò của cô, giọng điệu buồn bã nhưng rất đỗi nhẹ nhàng, "Tôi sẽ không hỏi, chúng ta về nhà thôi."
<strong>
Ngày chương trình kết thúc, Ngô An Toàn đến đón Hứa Tiếu Vi về thành phố W.
<strong>
Đến biệt thự đã là buổi sáng, Hứa Tiếu Vi về nhà ngủ một giấc, lúc thức dậy là buổi chiều. Lúc này Giang Tấn vẫn còn đang bận rộn ở công ty chưa trở về, cô thấy rất chán nên đã cùng dì Vương nói trò chuyện trêи ghế sofa.
<strong>
Trong lúc đó, một cuộc điện thoại từ Phó Thần gọi đến nói rằng có việc gấp cần tìm cô, Hứa Tiếu Vi liền thay quần áo và đi đến địa điểm hẹn.
<strong>
Từ sau buổi tối mà Sài Dật nói với cô rằng Phó Thần đối xử với cô so với người khác có sự khác biệt, Hứa Tiếu Vi bắt đầu duy trì một khoảng cách nhất định với hắn. Nhưng sau đêm giao thừa, Phó Thần đã nhìn cô vơi sánh mắt nhiều tầng ý vị, Hứa Tiếu Vi cũng không biết là vì cái gì, mà hỏi thẳng hắn thì cũng không hay lắm, chuyện này cứ như vậy dần biến mất trong bụng của cô.
<strong>
Cô biết rằng lòng tốt của Phó Thần đối với cô vượt xa tình cảm của anh em, và Hứa Tiếu Vi muốn lợi dụng buổi gặp mặt hôm nay để nói rõ mọi chuyện. Đến quán cà phê, Phó Thần đã gọi sẵn cà phê và món tráng miệng cho cô.
<strong>
Sau khi Hứa Tiếu Vi nói lời cảm ơn, Phó Thần thẳng thắn đi thẳng vào chủ đề, hoàn toàn không phù hợp với cách nói chuyện thông thường, "Tiểu Vi, chúng ta ở bên nhau đi."
<strong>
Động tác tháo túi trêи tay Hứa Tiếu Vi bỗng dừng lại, Cô liếc mắt nhìn ly cà phê mà Phó Thần cầm trêи tay và nghĩ không biết anh ta đã uống bao nhiêu ly trước khi nói những điều vô nghĩa như thế này.
<strong>
Phó Thần có lẽ nhìn thấy cảm xúc trêи mặt cô, nghiêm mặt nói: "Tiểu Vi, anh không có nói đùa với em, em cũng biết điều đó từ năm nhất sinh viên ..."
<strong>
"Tiền bối, tôi không có nói đùa với anh đâu." Hứa Tiếu Vi hai tay chống lên mép bàn, vẻ mặt nghiêm nghị hiếm thấy, "Tôi biết anh định nói gì tiếp theo, nhưng dù anh nói gì đi nữa, tôi mong tiền bối có thể thận trọng hơn trước."
<strong>
Phó Thần và Hứa Tiếu Vi quen biết nhau đã nhiều năm, nhưng họ cũng không hợp nhau cho lắm, ban đầu Phó Thần gặp Hứa Tiếu Ti là vì Đoạn Lam. Đoạn Lam vừa gặp đã yêu Phó Thần từ cái nhìn đầu tiên, nhưng vì ngại ngùng nên mặc dù anh ấy muốn đi xin số điện thoại nhưng lại phải nhờ Hứa Tiếu Vi xin giúp, ai biết sau khi qua lại với Đoạn Lam, vị trí của Hứa Tiếu Vi lại càng trở nên quan trọng hơn trong lòng Phó Thần.
<strong>
(💁🏻
♀️:" đây là biểu hiện của một tra nam mà các bạn nên tránh nha :)) ( ̄y▽, ̄)╭ ")
<strong>
Tính cách của Hứa Tiếu Vi rất rõ ràng, đối với tình yêu thì chỉ có yêu hoặc ghét, vì vậy nếu anh tỏ tình với cô lúc này, có nghĩa là anh thậm chí còn không thể làm bạn với cô.
<strong>
Theo lời của Hứa Tiếu Vi, đó là vì anh ta không muốn biết rằng mình vẫn có thể thân thiết với cô như một người bạn sau khi xa nhau một khoảng thời gian, nếu anh không thích cô ấy, anh ta sẽ không cho người kia hy vọng.
<strong>
Phó Thần trầm mặt xuống, cười chế giễu, "Vậy thì hãy coi những gì anh nói vừa rồi chỉ là một trò đùa. "
<strong>
Hứa Tiếu Vi nghe xong mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, Phó Thần nói rằng hôm nay coi như là một buổi gặp nhau giữa hai anh em lâu ngày không gặp nhau, Hứa Tiếu Vi cảm thấy không có chuyện gì, liền đồng ý gặp mặt anh ta.
<strong>
Nhưng trêи thực tế, cả hai người đều biết rằng dù mối quan hệ trong quá khứ có bền chặt đến đâu, họ cũng đã không gặp nhau lần nào trong sáu năm, suy nghĩ trong lòng ở hiện tại cũng sẽ khác biệt với trong quá khứ, không thể nào hòa hợp được với nhau.
<strong>
Cuộc trò chuyện được đề cập ở đây không chỉ là nói về những điều thú vị xảy ra ở trưởng học trong quá khứ, Phó Thần cũng nói chuyện với Hứa Tiếu Vi về tình hình gần đây của Truyền Đại W. Sau một thời gian ngắn, cuộc trò chuyện đột nhiên chuyển hướng.
<strong>
Phó Thần nhấp một ngụm cà phê, giả vờ như vô tình đề cập đến: "Nếu ai đó làm tổn thương em, em có chọn tha thứ không?"
<strong>
"Ví dụ như?"
<strong>
"Tiểu Lam......"
<strong>
"......"
<strong>
Lời nói chưa xong, Hứa Tiếu Vi liền cắt ngang những gì Phó Thần muốn nói tiếp theo, và nhẹ giọng gọi tên của anh ta, "Phó Thần, tôi đã nói rồi, vấn đề giữa tôi và cô ấy không có đơn giản như vậy, anh không biết thì sẽ tốt hơn. "
<strong>
Hứa Tiếu Vi cho rằng mối quan hệ giữa cô và Đoạn Lam chỉ là sự trả thù thuần túy, nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng việc này lại có những người khác tham gia vào.
<strong>
Khi quay phim , Hứa Tiếu Vi tình cờ nghe được Đoạn Lam thoại cho đầu dây bên kia, cô ấy ở cách xa cô nên không nghe rõ, nhưng từ giọng điệu của Đoạn Lam, cô biết cô ấy đang cầu cứu.
<strong>
Trực giác nói cho cô biết tai nạn xe cộ sáu năm trước không đơn gian như vậy.
<strong>
Nhưng bất chấp điều này, Phó Thần vẫn khăng khăng với ý của mình, "Em hãy nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với em và Tiểu Lam vào sáu năm trước. Vì sao lần này em lại nhắm vào cô ấy khi em trở lại?"
<strong>
Giọng điệu có phần cứng rắn hơn so với thường ngày, lại tăng thêm vài phần kiên định.
<strong>
Hứa Tiếu Vi thần thái tự nhiên bưng ly cà phê nhấp một ngụm, như thể cô không bị ảnh hưởng bởi anh ta, và cũng không có ý định trả lời quá nhiều về chủ đề này.
<strong>
Phó Thần biết anh hỏi cũng không ra được điều gì, anh thở dài, "Tiểu lam là một cô gái tốt, mặc dù anh không biết sáu năm trước cô ấy đã làm gì với em, có lẽ em năm đó em mất tích cũng là chuyện do cô ấy gây nên, nhưng hiện tại Tiểu Lam đã nhận được hình phạt thích đáng của mình, em và...... Em có thể tha thứ cho cô ấy không? "
<strong>
Sau một hồi tạm dừng, Phó Thần đã bỏ qua tên của Giang Tấn.
Hứa Tiếu Vi nghe vậy liền chế nhạo: " Tại sao? Bản án đau đớn trong sáu năm lại bị hủy bỏ chỉ bởi một vài thông báo? Tôi lại không rộng lượng như vậy đâu? "
<strong>
Còn đôi chân của cô, cô phải tìm ai để trả được món nợ này đây?
<strong>
Phó Thần: "Dù sao hai người cũng là chị em cũ. Hai người quen nhau nhiều năm như vậy. Anh không tin có thứ gì có thể vượt qua tình cảm này."
<strong>
Hứa Tiếu Vi trêи mặt nở nụ cười, "Tiền bối, anh chắc là chưa trải qua sự tàn khốc của xã hội này. Không phải anh cho rằng xã hội này hiền lành, mà là anh thực sự rất hiền. Có rất nhiều mặt tối mà anh không biết. Anh nói không có thứ gì có thể vượt qua tình cảm của tôi và cô ấy? Nếu ngay từ đầu tôi đã nói tôi và Đoạn Lam không có bất kỳ tình cảm nào? Đối với chuyện này anh thấy thế nào?"
Dứt lời, điện thoại trêи tay cô rung lên, trêи màn hình hiện lên hai chữ "Đoạn Lam".
Hứa Tiếu Vi nhìn xuống một lúc rồi mới trả lời, cuộc trò chuyện diễn ra thật ngắn ngủi, sau khi cúp điện thoại, cô quay sang nói với Phó Thần: " Không phải anh tò mò về những gì xảy ra giữa tôi và cô ấy vào sáu năm trước sao? Theo tôi đến Dinh Cư Các , tôi sẽ nói rõ ràng mọi chuyện cho anh."
<strong>
——
<strong>
Hai giờ sau Giang Tấn đến Đinh Cư Các theo địa chỉ mà Hứa Tiếu Vi cung cấp.
<strong>
Giang Tấn biết Hứa Tiếu Vi không thích đợi người khác nên đã đến sớm hơn nửa tiếng để đợi cô. Trong thời gian đó hắn ở trong xe tiếp tục làm việc bằng máy tính xách tay, bên ngoài cửa kính đã có một trận mưa nhẹ, trong chốc lát các hạt mưa nặng dần, có những giọt thì trong suốt như pha lê, có những giọt mưa lại tròn trịa rơi trêи cửa kính xe và chẳng mấy chốc lại rơi xuống.
<strong>
Trong khi Giang Tấn thả lỏng mắt, hắn nhìn thấy Đoạn Lam và Phó Trần lần lượt đi ra khỏi Đinh Cư Các, hai người đều trang bị kín mít. Nếu không phải lúc đi ngang qua xe của Giang Tấn, hắn có chú ý quan sát kĩ, bằng không hắn cũng đã không nhận ra họ.
<strong>
Đoạn Lam và Phó Thần rời đi, Giang Tấn cầm ô bước xuống xe, hắn vừa mới đi được vài bước đã nhìn thấy một người phụ nữ đang ôm hai tay run rẩy đứng trước cửa Đinh Cư Các .
<strong>
Giang Tấn bước tới, nghiêng ô về phía cô, vừa định đưa cho cô chiếc áo khoác đang khoác trêи tay anh, người phụ nữ trước mặt đã lao vào ôm anh không nói một lời.
<strong>
Giang Tấn dừng lại, hỏi cô: "Em có bị làm sao không? "
<strong>
Hứa Tiếu Vi vùi mặt vào áo khoác của anh lắc đầu và lẩm bẩm trả lời: "Không sao."
<strong>
Giang Tấn buông cô ra, dùng bàn tay trống rỗng ôm lấy cằm Hứa Tiếu Vi, nhưng khi anh nhìn thấy những giọt nước từ khóe mắt cô, nhất thời Giang Tấn không nói được lời nào, trái tim anh như bị một con dao cứa mạnh vào, một cơn đau nhói lên trong tim.
<strong>
Hứa Tiếu Vi ngẩng đầu lên, nỗ lực đem nước mắt kìm lại, cố gắng giải thích điều gì đó với Giang Tấn, nhưng cổ họng cô giống như bị mắc kẹt thứ gì đó, khiến cô không nói nên lời.
<strong>
Giang Tấn nhìn thấy vết dao trong lòng càng thêm tàn nhẫn, anh một tay ôm lấy bờ vai gầy gò của cô, giọng điệu buồn bã nhưng rất đỗi nhẹ nhàng, "Tôi sẽ không hỏi, chúng ta về nhà thôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook