Bến Đỗ Cuối Cùng
-
Chương 9: Bảo vệ
Dưới sự trợ giúp của bạn tốt Minh Vũ, cuối cùng Nhật Phong cũng thành công thuyết phục An Thanh cho phép nghỉ học ở trường mẫu giáo. Tuy nhiên vẫn phải đến trường rút hồ sơ.
Hôm nay là thứ bảy, An Thanh tương đối rảnh rỗi, đã tan làm từ chiều. Nhưng đáng tiếc hai ngày nay xe cô đang bảo trì sửa chữa nên tạm thời được bạn tốt của con trai đưa đón tận tình.
Chiếc Porsche màu trắng dừng tại cổng trường mẫu giáo trước giờ tan trường tầm15 phút. Lúc này đã có một vài phụ huynh đến trường chờ sẵn. Sự xuất hiện bất ngờ của một siêu xe hoành tráng thu hút khá nhiều sự chú ý xung quanh. Đã bao giờ trong trường lại có một học sinh có gia thế lớn như thế mà bọn họ không hề hay biết. Khi An Thanh dắt Nhật Phong bước xuống xe, mọi người xung quanh không ai dám hó hé một lời.
Một số người trong số đó có con học cùng lớp với Nhật Phong. Đây chẳng phải là đứa trẻ không cha mà con bọn họ ngày ngày chế nhạo hay sao. Còn người đàn ông đang mỉm cười vẫy tay chào bọn họ phía trong xe là ai? Là cha đứa trẻ hay là tình nhân của người mẹ không ra gì? Trong đầu mỗi người một suy nghĩ.
Ban đầu An Thanh quyết định để Nhật Phong ở lại trong xe cùng Minh Vũ nhưng cậu cứ một mực đòi đi theo nên cô đành mang cậu đi cùng.
Minh Vũ nhìn theo hai bóng lưng một lớn một nhỏ đang bước đi giữa những lời to nhỏ xung quanh không khỏi cảm thấy buồn thay cho cô. Nhưng bóng hình đó quá mạnh mẽ. Chiếc áo sơ mi trắng với váy đen công sở cùng đôi giày cao gót đắt tiền vẫn khiến An Thanh trở nên sang trọng hơn bất kì người nào đang mở miệng nói xấu cô.
Dáng người mảnh khảnh kiêu ngạo bước xuống xe. Gương mặt vô cảm cùng ánh mắt sắc bén của cô mang đến cho mọi người xung quanh một áp lực vô hình. Dưới tầng uy hiếp đó, bọn họ không thể nào đứng trước mặt hai mẹ con cô mà thị uy, chỉ biết đứng sau lưng mà nói xấu. Trên đôi giày cao gót, từng bước chân của cô vẫn vững vàng và tự tin. Đôi mắt xinh đẹp luôn nhìn thẳng về phía trước.
Minh Vũ nhìn sự mạnh mẽ của cô cũng không biết rằng mình đang vui hay buồn. Nhìn thấy cô như thế này là phúc hay họa? Anh không biết. Cô mạnh mẽ là một chuyện tốt. Nhưng anh biết đây chỉ là vỏ bọc an toàn do cô tự mình tạo ra mà thôi.
Vì An Thanh cô đơn đã lâu, nên tính cách của cô theo thời gian mà mỗi lúc càng trở nên kiên cường và độc lập. Điều này tương đồng với việc cô không cần một chỗ dựa. Nghĩ đến đây, Minh Vũ cảm thấy vô cùng mất mát và hụt hẫng. Anh nhìn ra bầu trời lặng gió, từng đám mây màu trắng tinh khiết đang trôi lững lờ giữa bầu trời xanh thẳm nhưng đã nhuốm màu xám nhạt. Có lẽ trời sắp mưa rồi.
An Thanh để Nhật Phong chơi ngoài hành lang còn mình thì bước vào phòng hiệu trưởng. Tiếp đón An Thanh là một người phụ nữ đã ngoài ba mươi tuổi. Với quyết định rút hồ sơ của An Thanh, cô ta tìm mọi cách khuyên nhủ nhưng không thành công.
_ Em suy nghĩ một lần nữa đi. Chỉ còn 2 tháng nữa là kết thúc năm học rồi.
_ Xin lỗi chị, tôi đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Một thời gian trước, cô giáo ép buộc con tôi vận động mạnh. Khi cháu lên cơn suyễn cũng không ai đưa đến bệnh viện. Con tôi suýt nữa thì mất mạng. Một tuần trước con tôi bị bắt nạt thương tích đầy mình. Kéo dài 2 tháng nữa, con tôi gặp chuyện. Các người có đền nổi không?
Lời khuyên nhủ cuối cùng của hiệu trưởng như một giọt nước tràn li. Bao nhiêu tức giận từ trước đến giờ đều được bùng phát ra ngoài.
_ Trẻ con giỡn với nhau thôi mà.
_ Trẻ con giỡn với nhau mà đi kì thị tập thể một đứa trẻ. Xô nó té ngã từ ghế đá xuống đất? Xin lỗi những trò đùa giỡn đó tôi không chịu nổi.
An Thanh cầm toàn bộ hồ sơ trên bàn tức giận bỏ ra ngoài. Hiệu trưởng vô cùng lo lắng vội đi theo cô cố gắng khuyên nhủ. Nếu chẳng may chuyện này lan ra ngoài, danh tiếng của trường sẽ nhanh chóng bị hủy hoại.
Vừa ra đến cửa An Thanh đã thấy Nhật Phong đang ngồi trên ghế đá với hai nắm tay siết chặt. Cậu căm hận nhìn lên một đứa trẻ đang đứng trước mặt mình. Đứa trẻ kia khoanh hai tay khinh thường nhìn xuống Nhật Phong bắt đầu nói chuyện.
_ Cái thằng con hoang này. Mày nhìn tao như vậy là sao? Lần trước chưa sợ hay sao mà còn dám đến trường. Mày không có tư cách học cùng tụi tao. Cái đồ không cha. Mẹ mày cũng không tốt lành gì.
Hiệu trưởng giật mình nhìn đứa trẻ đó, những lời này được nói ra từ một cậu bé 5 tuổi hay sao? Nhật Phong đứng bật người dậy, đẩy ngã đứa trẻ đó xuống đất. Ánh mắt cậu bỗng chốc trở nên hoang dại và điên cuồng lao tới đấm vào mặt kẻ đang ngã xuống đất.
_ Không được nói mẹ tao như thế.
Đứa trẻ kia cũng không vừa liền vật ngược lại Nhật Phong. Hai đứa trẻ bắt đầu đánh nhau. An Thanh vừa định chạy đến liền có một người đàn ông to lớn kéo Nhật Phong khỏi người đứa trẻ kia ném cậu sang một bên. Với sức lực của gã liền khiến cả người cậu rơi mạnh xuống đất. Dù cho đau đớn đến tận xương tủy nhưng ánh mắt điên cuồng của Nhật Phong không một phút nào vơi đi.
_ Nhật Phong.
An Thanh vội chạy đến ôm lấy con trai. Cánh tay nhỏ bé của Nhật Phong cố chấp đẩy cô ra. Một mực muốn tự mình đứng lên.
_ Mày còn dám đánh con trai tao. Xem hôm nay tao làm cách nào đánh chết mày. Đồ nghiệt chủng không được giáo dục. Quả là mẹ nào con nấy.
Khi người đàn ông vừa dứt lời An Thanh đã ôm trọn Nhật Phong vào lòng, sẵn sàng che chở cho cậu tất cả. Cô nhìn lên người đàn ông cao lớn bằng ánh mắt lạnh lẽo không chút sợ hãi.
_ Muốn đụng đến thằng bé sao? Nằm mơ.
Trong vòng tay của mẹ, Nhật Phong vùng vẫy muốn thoát ra, cậu phải bảo vệ mẹ. Dù có chuyện gì xảy ra cậu cũng muốn che chở cho cô.
_ Cô không nhớ lần trước sao? Tôi không nương tay với phụ nữ. Nhất là loại đàn bà hư hỏng như cô.
An Thanh mím môi, hai mắt vẫn lạnh tanh nhìn người đàn ông. Cô không có năng lực chống lại nhưng dùng bản thân mình bảo vệ con trai an toàn thì hoàn toàn có thể.
Gã cười khẩy một tiếng rồi vung tay lên. An Thanh nhắm hờ mắt, tay ôm chặt Nhật Phong vào lòng, chuẩn bị đón nhận cái tát trời giáng như lần trước. Nhưng vài giây trôi qua vẫn không có chuyện gì xảy ra. Không gian im lặng như tờ. Cô cảm thấy mờ mịt nên mở mắt ra. Đập vào mắt An Thanh lúc này là đôi giày da đen đắt tiền quen thuộc. Nhật Phong nhìn người vừa mới đến không rời mắt, trong lòng cậu là sự xúc động và mừng rỡ.
_ Mày làm gì? Buông ra.
Gã bắt đầu lúng túng. Cổ tay bị người nào đó giữ chặt, dù có vùng vẫy bao nhiêu cũng không thoát được. Điều buồn cười nhất là gã từng là một đại ca giang hồ tiếng tăm lừng lẫy với vóc người cao lớn và gương mặt dữ tợn. Tuy đã giải nghệ nhiều năm nhưng tuyệt đối là một nhân vật nguy hiểm, không thể chọc vào. Trước giờ chỉ có gã chèn ép người khác, tuyệt đối không có ai đụng đến được gã. Nhưng chật vật mãi gã vẫn không thoát được sự khống chế của một chàng trai trẻ tuổi đậm chất thư sinh nhu nhược.
Một tay Minh Vũ đặt trong túi quần, một tay giữ lại cánh tay của người đàn ông, bộ dạng muốn bao nhiêu nhàn nhã liền có bấy nhiêu nhàn nhã. Tựa như việc khống chế gã chỉ là một việc cỏn con, không mấy tốn sức. Anh hơi nhếch môi tạo thành một nụ cười châm biếm nhưng trong ánh mắt đầy sát khí.
Cánh tay vừa kiêu ngạo vung lên liền bị bẻ ngược về phía sau. Gã hét lên đầy đau đớn.
_ Đánh phụ nữ và trẻ em. Tiểu nhân. - Minh Vũ lên tiếng.
_ Mày là ai? Đừng xen vào chuyện người khác.
Minh Vũ không nhân nhượng dùng chân đạp người đàn ông ngã lăn ra đất.
_ Người ông sắp đánh là vợ con tôi. Sao là chuyện của người khác được?
Hai từ "vợ con" khiến cho gã chấn động. Ngay cả An Thanh cũng ngạc nhiên nhìn Minh Vũ, chỉ riêng Nhật Phong không biểu hiện sự bất ngờ mà thay vào đó là một nụ cười nhẹ. Gã không hiểu từ đâu lại xuất hiện một người chồng, người cha như thế.
_ Là do mày không biết dạy con. Để nó đánh nhau như thế. - Gã biện minh.
_ Vậy một đứa trẻ có thể nói ra những lời dơ bẩn không khác gì cha mình. Chắc là ông cũng biết dạy con.
Minh Vũ cười cười trả lời lại. Người đàn ông cứng họng không thể cãi lại bất kì điều gì. Nhưng như thế cũng không sao, gã sẽ dùng vũ lực để giải quyết tất cả.
Người đàn ông nhân lúc Minh Vũ nới lỏng tay liền thoát khỏi sự khống chế của anh. Gã vốn khinh thường bề ngoài thư sinh nhã nhặn của Minh Vũ nên không quá cẩn thận. Lợi dụng điểm này anh dễ dàng né đòn của gã rồi phản công lại. Từng cú đá gọn gàng, nhanh nhẹn, chuẩn xác và rất có lực nhanh chóng đánh gục người đàn ông hiếu chiến.
Minh Vũ vẫn cười, anh bước từng bước chậm rãi đến trước mặt người đàn ông đang nằm dưới đất, nắm cổ áo gã lôi ngược dậy.
_ Bố Nhật Phong, anh dừng tay lại đi. Đừng đánh nữa. Chúng ta từ từ nói chuyện.
Ánh mắt sắc lạnh của Minh Vũ ngay lập tức bắn về phía Hiệu trưởng. Anh cười nhạt, nụ cười chứa đầy sự khinh bỉ.
_ Vậy lúc ông ta đánh vợ tôi, nhục mạ con trai tôi. Cô có ngăn ông ta lại không? Cùng ông ta "từ từ nói chuyện".
Lúc này, rất nhiều phụ huynh đã vây xung quanh xem trò vui. Bọn họ nhìn cảnh tượng đẫm máu này ai ai cũng hiểu rõ, từ bây giờ không ai có cơ hội đụng đến mẹ con cậu bé này nữa. Cậu bé cũng có cha, không những thế còn rất giàu có và đáng sợ. Nhưng mọi người vẫn không hiểu vì sao đến lúc này anh mới xuất hiện.
Hiệu trưởng tất nhiên không thể phản bác lại lời của Minh Vũ. Nhưng người đàn ông này là một nhân vật không thể trêu vào. Nếu làm phật lòng gã, có khi toàn bộ ngôi trường sẽ bị phá nát trong phòng một ngày.
_ Nhưng ông ta là người có thế lực. Anh có thể nhường một bước không. Dù sao Nhật Phong cũng rút hồ sơ rồi, anh cũng bỏ qua đi.
_ Bỏ qua? Vợ con tôi chịu đựng biết bao nhiêu chuyện bất công. Cô muốn tôi bỏ qua liền bỏ qua? Không bao giờ. Nợ cũ nợ mới, hôm nay tôi sẽ trả đủ. Cô còn nói thêm một lời nữa, ngày mai bỏ công việc hiệu trưởng này đi.
Lời này Minh Vũ không hề đùa giỡn, nó hoàn toàn là sự thật. Ba mẹ anh là bác sĩ nhưng không phải cả dòng họ của anh đều theo ngành này. Trong đại gia đình của anh vẫn có những nhân vật có tiếng tăm trong nhiều lĩnh vực. Minh Vũ vốn không phải là người thích dùng gia thế ra uy hiếp người khác nhưng nếu có người muốn dùng nó nói chuyện với anh, tất nhiên anh sẽ không nhường.
Vị hiệu trưởng nọ hoàn toàn im lặng, không dám nói thêm dù chỉ là một chữ. Trường bị phá nát còn có thể tu sửa nhưng mất việc rồi rất khó để tìm lại. Nhất là việc cô đang làm. Cô hoàn toàn tin tưởng những lời Minh Vũ nói. Thái độ đó, ngữ khí đó là nói được làm được, không đơn giản chỉ là hù dọa.
Thấy không còn ai ngăn cản. Minh Vũ liền nện một cú đấm xuống mặt người đàn ông.
_ Đây là vì con trai ông nhục mạ vợ con tôi.
Một cú đấm nữa tiếp tục giáng xuống. Gã ho sặc sụa phun ra một chiếc răng khiến mọi người xung quanh phút chốc lạnh người. Cú đấm này chứa bao nhiêu phần sức lực?
_ Ông dám đánh con trai tôi?
Minh Vũ đứng dậy, tiếp tục nắm cổ áo lôi gã đứng lên cùng anh rồi đấm vào đạp vào bụng cho gã té xuống đất.
_ Đây là hậu quả của việc đánh vợ tôi. Đụng đến vợ con của Hàn Minh Vũ này mãi mãi sẽ không có cái kết tốt. Muốn kiện hay bất bình điều gì cứ đến bất cứ nơi nào tìm người của Hàn Gia. Nhất định chúng tôi sẽ đón tiếp chu đáo.
Nhìn thấy thái độ của người đàn ông, Minh Vũ liền cất tiếng sau đó ném về phía gã một tấm danh thiếp. Một vài phụ huynh có mặt ở sân trường có hoạt động trong lĩnh vực chính trị, kinh doanh và một số ngành khác khi nghe đến Hàn Gia đều tái mặt và cảm thấy vô cùng may mắn vì không đụng đến gia đình này.
Minh Vũ nhìn sang An Thanh và Nhật Phong đang quỳ dưới đất khẽ nhíu mày. Anh không quan tâm đến thành quả nãy giờ của mình liền chạy đến bế bổng Nhật Phong lên. Hai tay cậu cũng rất thoải mái vòng tay sang ôm lấy cổ Minh Vũ, úp mặt vào vai anh, không nói nên lời. An Thanh cũng đứng lên, phủi bớt đất cát trên quần áo của mình và Nhật Phong. Ánh mắt cô nhìn anh vô cùng phức tạp.
_ Hai người có sao không?
_ Con đau. - Nhật Phong nắm lấy chiếc áo sơ mi của Minh Vũ kéo nhẹ. Giọng nói cậu thể hiện sự ấm ức nhưng có phần làm nũng.
_ Em không sao.
_ Được rồi, chúng ta đi.
Minh Vũ một tay bế Nhật Phong, một tay nắm tay An Thanh, ba người rời khỏi sân trường đông đúc.
Vừa đi anh vừa hỏi thăm Nhật Phong liên tục. Rất may cậu chỉ đau vì va chạm mạnh xuống nền đất, cũng không vị trầy xước hay gãy xương, chỉ cần uống thuốc giảm đau là ổn.
An Thanh để còn trai nằm sấp dựa vào lòng mình. Cô nhất thời không thể lên tiếng, chỉ biết chậm rãi vuốt tóc Nhật Phong. Những lời Minh Vũ nói lúc nãy, cô biết chỉ là diễn kịch nhưng tại sao trong lòng vẫn rung động.
_ Lúc nãy cũng may mà anh đến... - An Thanh bỏ dở câu nói, phân vân không viết nói tiếp như thế nào.
Minh Vũ lặng thinh, không khởi động xe liền mà im lặng nhìn An Thanh ngồi ghế qua một chiếc gương.
_ Em muốn anh là chồng em không?
Bất ngờ, Minh Vũ lên tiếng. An Thanh chưa kịp tiêu hóa hết câu hỏi này thì anh liền khởi động xe.
_ Thôi đừng để ý những lời đó.
Minh Vũ biết mình đã quá xúc động dẫn đến thất thố. Nhưng anh không kìm lòng được. Qua chuyện ngày hôm nay anh chợt nhận ra dù cho cô không cần một chỗ dựa nhưng anh vẫn cố chấp muốn bảo vệ hai mẹ con cô. Dù gì đi nữa, bây giờ cũng chưa phải lúc để tỏ tình. Anh chưa biết tình cảm của cô ra sao. Nếu chẳng may cô không có cảm xúc với anh thì sau khi nói ra thì mối quan hệ tốt đẹp bây giờ của bọn họ sẽ bị phá bỏ.
Từng giọt mưa đầu mùa nhanh chóng rơi xuống. Từ thưa thớt trở nên dày đặc và nặng nề. Mưa tuôn xối xả như muốn cuốn đi tất cả những gì bất công mà An Thanh cùng Nhật Phong phải chịu đựng trong suốt thời gian qua.
Trong cơn mưa đầu mùa nặng hạt, chiếc Porsche màu trắng chậm rãi chuyển bánh, di chuyển đều đều trong làn mưa trắng xóa...
Hôm nay là thứ bảy, An Thanh tương đối rảnh rỗi, đã tan làm từ chiều. Nhưng đáng tiếc hai ngày nay xe cô đang bảo trì sửa chữa nên tạm thời được bạn tốt của con trai đưa đón tận tình.
Chiếc Porsche màu trắng dừng tại cổng trường mẫu giáo trước giờ tan trường tầm15 phút. Lúc này đã có một vài phụ huynh đến trường chờ sẵn. Sự xuất hiện bất ngờ của một siêu xe hoành tráng thu hút khá nhiều sự chú ý xung quanh. Đã bao giờ trong trường lại có một học sinh có gia thế lớn như thế mà bọn họ không hề hay biết. Khi An Thanh dắt Nhật Phong bước xuống xe, mọi người xung quanh không ai dám hó hé một lời.
Một số người trong số đó có con học cùng lớp với Nhật Phong. Đây chẳng phải là đứa trẻ không cha mà con bọn họ ngày ngày chế nhạo hay sao. Còn người đàn ông đang mỉm cười vẫy tay chào bọn họ phía trong xe là ai? Là cha đứa trẻ hay là tình nhân của người mẹ không ra gì? Trong đầu mỗi người một suy nghĩ.
Ban đầu An Thanh quyết định để Nhật Phong ở lại trong xe cùng Minh Vũ nhưng cậu cứ một mực đòi đi theo nên cô đành mang cậu đi cùng.
Minh Vũ nhìn theo hai bóng lưng một lớn một nhỏ đang bước đi giữa những lời to nhỏ xung quanh không khỏi cảm thấy buồn thay cho cô. Nhưng bóng hình đó quá mạnh mẽ. Chiếc áo sơ mi trắng với váy đen công sở cùng đôi giày cao gót đắt tiền vẫn khiến An Thanh trở nên sang trọng hơn bất kì người nào đang mở miệng nói xấu cô.
Dáng người mảnh khảnh kiêu ngạo bước xuống xe. Gương mặt vô cảm cùng ánh mắt sắc bén của cô mang đến cho mọi người xung quanh một áp lực vô hình. Dưới tầng uy hiếp đó, bọn họ không thể nào đứng trước mặt hai mẹ con cô mà thị uy, chỉ biết đứng sau lưng mà nói xấu. Trên đôi giày cao gót, từng bước chân của cô vẫn vững vàng và tự tin. Đôi mắt xinh đẹp luôn nhìn thẳng về phía trước.
Minh Vũ nhìn sự mạnh mẽ của cô cũng không biết rằng mình đang vui hay buồn. Nhìn thấy cô như thế này là phúc hay họa? Anh không biết. Cô mạnh mẽ là một chuyện tốt. Nhưng anh biết đây chỉ là vỏ bọc an toàn do cô tự mình tạo ra mà thôi.
Vì An Thanh cô đơn đã lâu, nên tính cách của cô theo thời gian mà mỗi lúc càng trở nên kiên cường và độc lập. Điều này tương đồng với việc cô không cần một chỗ dựa. Nghĩ đến đây, Minh Vũ cảm thấy vô cùng mất mát và hụt hẫng. Anh nhìn ra bầu trời lặng gió, từng đám mây màu trắng tinh khiết đang trôi lững lờ giữa bầu trời xanh thẳm nhưng đã nhuốm màu xám nhạt. Có lẽ trời sắp mưa rồi.
An Thanh để Nhật Phong chơi ngoài hành lang còn mình thì bước vào phòng hiệu trưởng. Tiếp đón An Thanh là một người phụ nữ đã ngoài ba mươi tuổi. Với quyết định rút hồ sơ của An Thanh, cô ta tìm mọi cách khuyên nhủ nhưng không thành công.
_ Em suy nghĩ một lần nữa đi. Chỉ còn 2 tháng nữa là kết thúc năm học rồi.
_ Xin lỗi chị, tôi đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Một thời gian trước, cô giáo ép buộc con tôi vận động mạnh. Khi cháu lên cơn suyễn cũng không ai đưa đến bệnh viện. Con tôi suýt nữa thì mất mạng. Một tuần trước con tôi bị bắt nạt thương tích đầy mình. Kéo dài 2 tháng nữa, con tôi gặp chuyện. Các người có đền nổi không?
Lời khuyên nhủ cuối cùng của hiệu trưởng như một giọt nước tràn li. Bao nhiêu tức giận từ trước đến giờ đều được bùng phát ra ngoài.
_ Trẻ con giỡn với nhau thôi mà.
_ Trẻ con giỡn với nhau mà đi kì thị tập thể một đứa trẻ. Xô nó té ngã từ ghế đá xuống đất? Xin lỗi những trò đùa giỡn đó tôi không chịu nổi.
An Thanh cầm toàn bộ hồ sơ trên bàn tức giận bỏ ra ngoài. Hiệu trưởng vô cùng lo lắng vội đi theo cô cố gắng khuyên nhủ. Nếu chẳng may chuyện này lan ra ngoài, danh tiếng của trường sẽ nhanh chóng bị hủy hoại.
Vừa ra đến cửa An Thanh đã thấy Nhật Phong đang ngồi trên ghế đá với hai nắm tay siết chặt. Cậu căm hận nhìn lên một đứa trẻ đang đứng trước mặt mình. Đứa trẻ kia khoanh hai tay khinh thường nhìn xuống Nhật Phong bắt đầu nói chuyện.
_ Cái thằng con hoang này. Mày nhìn tao như vậy là sao? Lần trước chưa sợ hay sao mà còn dám đến trường. Mày không có tư cách học cùng tụi tao. Cái đồ không cha. Mẹ mày cũng không tốt lành gì.
Hiệu trưởng giật mình nhìn đứa trẻ đó, những lời này được nói ra từ một cậu bé 5 tuổi hay sao? Nhật Phong đứng bật người dậy, đẩy ngã đứa trẻ đó xuống đất. Ánh mắt cậu bỗng chốc trở nên hoang dại và điên cuồng lao tới đấm vào mặt kẻ đang ngã xuống đất.
_ Không được nói mẹ tao như thế.
Đứa trẻ kia cũng không vừa liền vật ngược lại Nhật Phong. Hai đứa trẻ bắt đầu đánh nhau. An Thanh vừa định chạy đến liền có một người đàn ông to lớn kéo Nhật Phong khỏi người đứa trẻ kia ném cậu sang một bên. Với sức lực của gã liền khiến cả người cậu rơi mạnh xuống đất. Dù cho đau đớn đến tận xương tủy nhưng ánh mắt điên cuồng của Nhật Phong không một phút nào vơi đi.
_ Nhật Phong.
An Thanh vội chạy đến ôm lấy con trai. Cánh tay nhỏ bé của Nhật Phong cố chấp đẩy cô ra. Một mực muốn tự mình đứng lên.
_ Mày còn dám đánh con trai tao. Xem hôm nay tao làm cách nào đánh chết mày. Đồ nghiệt chủng không được giáo dục. Quả là mẹ nào con nấy.
Khi người đàn ông vừa dứt lời An Thanh đã ôm trọn Nhật Phong vào lòng, sẵn sàng che chở cho cậu tất cả. Cô nhìn lên người đàn ông cao lớn bằng ánh mắt lạnh lẽo không chút sợ hãi.
_ Muốn đụng đến thằng bé sao? Nằm mơ.
Trong vòng tay của mẹ, Nhật Phong vùng vẫy muốn thoát ra, cậu phải bảo vệ mẹ. Dù có chuyện gì xảy ra cậu cũng muốn che chở cho cô.
_ Cô không nhớ lần trước sao? Tôi không nương tay với phụ nữ. Nhất là loại đàn bà hư hỏng như cô.
An Thanh mím môi, hai mắt vẫn lạnh tanh nhìn người đàn ông. Cô không có năng lực chống lại nhưng dùng bản thân mình bảo vệ con trai an toàn thì hoàn toàn có thể.
Gã cười khẩy một tiếng rồi vung tay lên. An Thanh nhắm hờ mắt, tay ôm chặt Nhật Phong vào lòng, chuẩn bị đón nhận cái tát trời giáng như lần trước. Nhưng vài giây trôi qua vẫn không có chuyện gì xảy ra. Không gian im lặng như tờ. Cô cảm thấy mờ mịt nên mở mắt ra. Đập vào mắt An Thanh lúc này là đôi giày da đen đắt tiền quen thuộc. Nhật Phong nhìn người vừa mới đến không rời mắt, trong lòng cậu là sự xúc động và mừng rỡ.
_ Mày làm gì? Buông ra.
Gã bắt đầu lúng túng. Cổ tay bị người nào đó giữ chặt, dù có vùng vẫy bao nhiêu cũng không thoát được. Điều buồn cười nhất là gã từng là một đại ca giang hồ tiếng tăm lừng lẫy với vóc người cao lớn và gương mặt dữ tợn. Tuy đã giải nghệ nhiều năm nhưng tuyệt đối là một nhân vật nguy hiểm, không thể chọc vào. Trước giờ chỉ có gã chèn ép người khác, tuyệt đối không có ai đụng đến được gã. Nhưng chật vật mãi gã vẫn không thoát được sự khống chế của một chàng trai trẻ tuổi đậm chất thư sinh nhu nhược.
Một tay Minh Vũ đặt trong túi quần, một tay giữ lại cánh tay của người đàn ông, bộ dạng muốn bao nhiêu nhàn nhã liền có bấy nhiêu nhàn nhã. Tựa như việc khống chế gã chỉ là một việc cỏn con, không mấy tốn sức. Anh hơi nhếch môi tạo thành một nụ cười châm biếm nhưng trong ánh mắt đầy sát khí.
Cánh tay vừa kiêu ngạo vung lên liền bị bẻ ngược về phía sau. Gã hét lên đầy đau đớn.
_ Đánh phụ nữ và trẻ em. Tiểu nhân. - Minh Vũ lên tiếng.
_ Mày là ai? Đừng xen vào chuyện người khác.
Minh Vũ không nhân nhượng dùng chân đạp người đàn ông ngã lăn ra đất.
_ Người ông sắp đánh là vợ con tôi. Sao là chuyện của người khác được?
Hai từ "vợ con" khiến cho gã chấn động. Ngay cả An Thanh cũng ngạc nhiên nhìn Minh Vũ, chỉ riêng Nhật Phong không biểu hiện sự bất ngờ mà thay vào đó là một nụ cười nhẹ. Gã không hiểu từ đâu lại xuất hiện một người chồng, người cha như thế.
_ Là do mày không biết dạy con. Để nó đánh nhau như thế. - Gã biện minh.
_ Vậy một đứa trẻ có thể nói ra những lời dơ bẩn không khác gì cha mình. Chắc là ông cũng biết dạy con.
Minh Vũ cười cười trả lời lại. Người đàn ông cứng họng không thể cãi lại bất kì điều gì. Nhưng như thế cũng không sao, gã sẽ dùng vũ lực để giải quyết tất cả.
Người đàn ông nhân lúc Minh Vũ nới lỏng tay liền thoát khỏi sự khống chế của anh. Gã vốn khinh thường bề ngoài thư sinh nhã nhặn của Minh Vũ nên không quá cẩn thận. Lợi dụng điểm này anh dễ dàng né đòn của gã rồi phản công lại. Từng cú đá gọn gàng, nhanh nhẹn, chuẩn xác và rất có lực nhanh chóng đánh gục người đàn ông hiếu chiến.
Minh Vũ vẫn cười, anh bước từng bước chậm rãi đến trước mặt người đàn ông đang nằm dưới đất, nắm cổ áo gã lôi ngược dậy.
_ Bố Nhật Phong, anh dừng tay lại đi. Đừng đánh nữa. Chúng ta từ từ nói chuyện.
Ánh mắt sắc lạnh của Minh Vũ ngay lập tức bắn về phía Hiệu trưởng. Anh cười nhạt, nụ cười chứa đầy sự khinh bỉ.
_ Vậy lúc ông ta đánh vợ tôi, nhục mạ con trai tôi. Cô có ngăn ông ta lại không? Cùng ông ta "từ từ nói chuyện".
Lúc này, rất nhiều phụ huynh đã vây xung quanh xem trò vui. Bọn họ nhìn cảnh tượng đẫm máu này ai ai cũng hiểu rõ, từ bây giờ không ai có cơ hội đụng đến mẹ con cậu bé này nữa. Cậu bé cũng có cha, không những thế còn rất giàu có và đáng sợ. Nhưng mọi người vẫn không hiểu vì sao đến lúc này anh mới xuất hiện.
Hiệu trưởng tất nhiên không thể phản bác lại lời của Minh Vũ. Nhưng người đàn ông này là một nhân vật không thể trêu vào. Nếu làm phật lòng gã, có khi toàn bộ ngôi trường sẽ bị phá nát trong phòng một ngày.
_ Nhưng ông ta là người có thế lực. Anh có thể nhường một bước không. Dù sao Nhật Phong cũng rút hồ sơ rồi, anh cũng bỏ qua đi.
_ Bỏ qua? Vợ con tôi chịu đựng biết bao nhiêu chuyện bất công. Cô muốn tôi bỏ qua liền bỏ qua? Không bao giờ. Nợ cũ nợ mới, hôm nay tôi sẽ trả đủ. Cô còn nói thêm một lời nữa, ngày mai bỏ công việc hiệu trưởng này đi.
Lời này Minh Vũ không hề đùa giỡn, nó hoàn toàn là sự thật. Ba mẹ anh là bác sĩ nhưng không phải cả dòng họ của anh đều theo ngành này. Trong đại gia đình của anh vẫn có những nhân vật có tiếng tăm trong nhiều lĩnh vực. Minh Vũ vốn không phải là người thích dùng gia thế ra uy hiếp người khác nhưng nếu có người muốn dùng nó nói chuyện với anh, tất nhiên anh sẽ không nhường.
Vị hiệu trưởng nọ hoàn toàn im lặng, không dám nói thêm dù chỉ là một chữ. Trường bị phá nát còn có thể tu sửa nhưng mất việc rồi rất khó để tìm lại. Nhất là việc cô đang làm. Cô hoàn toàn tin tưởng những lời Minh Vũ nói. Thái độ đó, ngữ khí đó là nói được làm được, không đơn giản chỉ là hù dọa.
Thấy không còn ai ngăn cản. Minh Vũ liền nện một cú đấm xuống mặt người đàn ông.
_ Đây là vì con trai ông nhục mạ vợ con tôi.
Một cú đấm nữa tiếp tục giáng xuống. Gã ho sặc sụa phun ra một chiếc răng khiến mọi người xung quanh phút chốc lạnh người. Cú đấm này chứa bao nhiêu phần sức lực?
_ Ông dám đánh con trai tôi?
Minh Vũ đứng dậy, tiếp tục nắm cổ áo lôi gã đứng lên cùng anh rồi đấm vào đạp vào bụng cho gã té xuống đất.
_ Đây là hậu quả của việc đánh vợ tôi. Đụng đến vợ con của Hàn Minh Vũ này mãi mãi sẽ không có cái kết tốt. Muốn kiện hay bất bình điều gì cứ đến bất cứ nơi nào tìm người của Hàn Gia. Nhất định chúng tôi sẽ đón tiếp chu đáo.
Nhìn thấy thái độ của người đàn ông, Minh Vũ liền cất tiếng sau đó ném về phía gã một tấm danh thiếp. Một vài phụ huynh có mặt ở sân trường có hoạt động trong lĩnh vực chính trị, kinh doanh và một số ngành khác khi nghe đến Hàn Gia đều tái mặt và cảm thấy vô cùng may mắn vì không đụng đến gia đình này.
Minh Vũ nhìn sang An Thanh và Nhật Phong đang quỳ dưới đất khẽ nhíu mày. Anh không quan tâm đến thành quả nãy giờ của mình liền chạy đến bế bổng Nhật Phong lên. Hai tay cậu cũng rất thoải mái vòng tay sang ôm lấy cổ Minh Vũ, úp mặt vào vai anh, không nói nên lời. An Thanh cũng đứng lên, phủi bớt đất cát trên quần áo của mình và Nhật Phong. Ánh mắt cô nhìn anh vô cùng phức tạp.
_ Hai người có sao không?
_ Con đau. - Nhật Phong nắm lấy chiếc áo sơ mi của Minh Vũ kéo nhẹ. Giọng nói cậu thể hiện sự ấm ức nhưng có phần làm nũng.
_ Em không sao.
_ Được rồi, chúng ta đi.
Minh Vũ một tay bế Nhật Phong, một tay nắm tay An Thanh, ba người rời khỏi sân trường đông đúc.
Vừa đi anh vừa hỏi thăm Nhật Phong liên tục. Rất may cậu chỉ đau vì va chạm mạnh xuống nền đất, cũng không vị trầy xước hay gãy xương, chỉ cần uống thuốc giảm đau là ổn.
An Thanh để còn trai nằm sấp dựa vào lòng mình. Cô nhất thời không thể lên tiếng, chỉ biết chậm rãi vuốt tóc Nhật Phong. Những lời Minh Vũ nói lúc nãy, cô biết chỉ là diễn kịch nhưng tại sao trong lòng vẫn rung động.
_ Lúc nãy cũng may mà anh đến... - An Thanh bỏ dở câu nói, phân vân không viết nói tiếp như thế nào.
Minh Vũ lặng thinh, không khởi động xe liền mà im lặng nhìn An Thanh ngồi ghế qua một chiếc gương.
_ Em muốn anh là chồng em không?
Bất ngờ, Minh Vũ lên tiếng. An Thanh chưa kịp tiêu hóa hết câu hỏi này thì anh liền khởi động xe.
_ Thôi đừng để ý những lời đó.
Minh Vũ biết mình đã quá xúc động dẫn đến thất thố. Nhưng anh không kìm lòng được. Qua chuyện ngày hôm nay anh chợt nhận ra dù cho cô không cần một chỗ dựa nhưng anh vẫn cố chấp muốn bảo vệ hai mẹ con cô. Dù gì đi nữa, bây giờ cũng chưa phải lúc để tỏ tình. Anh chưa biết tình cảm của cô ra sao. Nếu chẳng may cô không có cảm xúc với anh thì sau khi nói ra thì mối quan hệ tốt đẹp bây giờ của bọn họ sẽ bị phá bỏ.
Từng giọt mưa đầu mùa nhanh chóng rơi xuống. Từ thưa thớt trở nên dày đặc và nặng nề. Mưa tuôn xối xả như muốn cuốn đi tất cả những gì bất công mà An Thanh cùng Nhật Phong phải chịu đựng trong suốt thời gian qua.
Trong cơn mưa đầu mùa nặng hạt, chiếc Porsche màu trắng chậm rãi chuyển bánh, di chuyển đều đều trong làn mưa trắng xóa...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook