Bên Anh Trọn Đời
Chương 14: Bà dựa vào cái gì mà dám chỉ trích

Bùi Thiên Ngân đứng trên cầu thang, nhìn thấy mẹ con Tiểu Uyển đang bận bịu không ngừng. So với nét mặt hồng hào của bọn họ, sắc mặt cô trắng bệch, không có lấy một tia máu.

Sự mệt mỏi vì bị những cơn đau đầu hành hạ, cộng thêm việc trong người đang mang thai khiến cơ thể cô không chịu được gánh nặng. Thậm chí đã có lúc, cô cảm thấy lo sợ, sợ rằng một mình trong đêm khuya thanh vắng ngủ thiếp đi, rồi không bao giờ tỉnh lại được nữa.

"Chị Bùi..."

Tôn Tiểu Uyển nhìn thấy Bùi Thiên Ngân bẽn lẽn thưa một tiếng, nụ cười trên khuôn mặt trong phút chốc biến mất, giống như một đứa trẻ vừa làm chuyện sai trái. Trước ánh nhìn của Bùi Thiên Ngân, cô ta cúi thấp đầu, nhưng chiếc thẻ ngân hàng trong tay vẫn sáng lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.

Bùi Thiên Ngân đi xuống cầu thang, ánh mắt dừng trên chiếc thẻ ngân hàng trong tay của Tôn Tiểu Uyển, nếu cô nhớ không lầm thì chiếc thẻ đó là của Hàn Thần Dương.

Lồng ngực cô bắt đầu cảm thấy khó chịu, đến việc hít thở cũng nhói đau.

"Chị Bùi, chị sao vậy?"

Tôn Tiểu Uyển đưa tay đỡ Bùi Thiên Ngân:" Có phải hôm qua anh Thần Dương lại đánh chị phải không?"

Bùi Thiên Ngân gạt tay của cô ta ra, miễn cưỡng chịu đựng abrn thân đang hoa mắt chóng mặt. Cô ngồi trên sofa, mồ hôi không ngừng tuôn trên đôi gò má đã sưng tấy, nhưng ánh mắt thì vẫn khó chịu nhìn Tôn Tiểu Uyển.

"Cô có vẻ rất mong đợi Thần Dương đánh tôi thì phải?"

Tôn Tiểu Uyển lắc đầu vô tội: "Không phải, chị Bùi, em chỉ lo lắng cho chị, bố chị cũng mất cả rồi, anh Thần Dương lại không đối xử tốt với chị..."

Bùi Thiên Ngân nghe thấy những lời nói ấy liền bất giác mỉm cười, như thế này là muốn sát muối vào vết thương lòng? Hay là muốn xé rách vết thương cũ đã lành của cô?

"Bố mẹ tôi mất rồi, nhưng Hàn Thần Dương vẫn là chồng của tôi, dù cho anh ấy có đối xử tốt với tôi hay không cũng là chuyện của vợ chồng chúng tôi."

Nụ cười trên mặt Bùi Thiên Ngân càng thêm sắc sảo: "Huống hồ...cho dù tôi có bất hạnh cỡ nào, cũng không tới lượt Tôn Tiểu Uyển cô đồng cảm? Dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn là vợ danh chính ngôn thuận của anh Hàn, còn cô...chẳng qua cũng chỉ là kẻ thứ ba...hoặc thậm chí đến người thứ ba cũng chẳng đủ tư cách."

Giọng cô rất nhẹ, không chút đay nghiến, càng không mang bất kì hàm ý chửi rủa ác độc nào, nhẹ nhàng đến mức người khác cũng không thể đoán được tâm tư, nhưng chính sự điềm đạm ấy của Bùi Thiên Ngân lại khiến Tôn Tiểu Uyển hoàn toàn bị kích động.

Tôn Tiểu Uyển lúc này bỗng cảm thấy lúng túng như bị ai đó vạch mặt gọi tên.

"Quên không nói với cô là, vốn dĩ tôi đã muốn ly hôn, nhưng Thần Dương của cô lại một mực không đồng ý.

Bùi Thiên Ngân mỉm cười lạnh lùng, cầm túi xách và áo khoác đứng dậy, chỉ tay vào những vật dụng mới mua trong phòng: "Còn nữa...nhân tiện nhắc nhở cô một câu, Hàn Thần Dương không thích sặc sỡ, những thứ này ném hết đi thì hay hơn."

Tôn Tiểu Uyển cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của Bùi Thiên Ngân, khuôn mặt hồng hào giờ đã trắng bệch ra.

"Cô Bùi, sao cô lại ức hiếp Tiểu Uyển nhà tôi vậy chứ?"

Lâm Thục Trân đứng nhìn một hồi, đến khi không chịu được nữa bà ta mới bước lại trách móc: "Tiểu Uyển của chúng tôi là em gái của Thần Dương."

"Bà đang trách móc tôi sao?"

Bùi Thiên Ngân quay đầu về phía Lâm Thục Trân, ngày trước đã từng học luật, dù cho thân phận bây giờ đã yếu đuối đến mức không chịu nổi một đòn nữa, nhưng khi cô nghiêm túc, những người có ý muốn cậy thế bắt nạt cô cũng không thể dễ dàng thực hiện được.

"Bà dựa vào cái gì mà dám chỉ trích tôi?"

"Tôi..."

Lâm Thục Trân sợ hãi nghẹn đứng giọng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương