Bé Thích Khách, Tới Ám Sát Anh Đi Nè
-
Chương 2
4.
Tôi lại thất bại.
Mà hình như Úc Tử Kỳ bắt đầu đề phòng, dạo này không bước chân ra khỏi phủ.
Nhưng mà sư phụ dặn rồi, việc quân cơ không ngại nói dối.
Tôi quyết định đột nhập vào phủ của Úc Tử Kỳ lần nữa, nhất định hắn không thể ngờ là tôi lại tới đâu.
Màn đêm buông xuống.
Tôi mặc đồ đi đêm tìm khắp phủ, nhưng hôm nay lạ ghê, Úc Tử Kỳ không ở phòng hắn.
Tôi lật tung của phủ lên vẫn không tìm được, không biết làm sao đành ngồi chờ trong phòng hắn.
Phòng của Úc Tử Kỳ rất rộng, liếc qua là thấy hết.
Tôi rảnh quá hóa rồ, sờ bên này một tí, sờ bên kia một tí, lật quanh xem thử có giấu quyển truyện hài nào của Ổ Ẩm Ương không, lỡ tay đè trúng một chiếc bình gốm men xanh.
Mặt tường thình lình mở ra, để lộ một cánh cửa bí mật, vừa đủ cho một người chui lọt.
Tôi sững sờ.
Không phải là Úc Tử Kỳ sợ tôi đến gi.ết hắn nên chui vào mật thất trốn đấy chứ?
Tôi quả quyết lách người đi vào.
Đập vào mắt tôi là hành lang tối tăm, tôi đi dọc theo lối đi đi thẳng về phía trước, lúc gặp đường rẽ thì cứ chọn theo trực giác.
Lạ nhỉ...
Giống như tôi từng tới đây vậy.
Đột nhiên, một tiếng hét thảm thiết kéo tôi về thực tại.
Tôi vội vàng tìm chỗ nấp, lén lút nhìn về phía ấy, hóa ra đó là nhà lao ngầm.
Mấy chục sợi xích sắt trói chặt một người bị tra tấn tới biến dạng, chỉ còn một tay.
Còn Úc Tử Kỳ thì đang ngồi uống trà trên đài cao, nhìn qua có vẻ dịu dàng ấm áp, nhưng lại lạnh lùng lên tiếng: "Nhổ tiếp."
Lập tức có người đi tới nhổ móng tay người kia.
Người kia kêu không thành tiếng, thều thào xin tha, nhưng chỉ đổi lấy tiếng móng tay bị bứt khỏi da thịt.
Tôi sợ khiếp vía vội vàng dựa tường ngồi xuống.
Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi.
Chẳng lẽ người kia là sá.t th.ủ từng tới ám sá.t Úc Tử Kỳ thất bại bị tóm?
Vậy chẳng phải tôi sắp tiêu đời rồi sao?
Hủy đơn hủy đơn hủy đơn.
Tôi vội vàng bật dậy bỏ chạy, nhưng lại tông trúng một bóng người.
Tôi ngẩng đầu, chạm phải cặp mắt tối đen như vực sâu của Úc Tử Kỳ.
Hắn nửa ngồi nửa quỳ để ánh mắt của hắn ngang tầm mắt tôi, đưa tay nâng cằm tôi, lúc này tôi mới thấy tay hắn dính đầy m.áu tươi.
Mặt hắn tái nhợt vì bệnh, lúc này lại thoáng có ý cười.
Một lúc lâu sau, hắn thở dài, như tiếng rắn độ.c thè lưỡi.
"Phải làm sao đây ta, bị em phát hiện rồi..."
Tôi lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi không thấy gì cả!"
Hắn áp sát: "Vậy em cũng không thấy người bị cụt tay trái kia chứ?"
"Hắn cụt tay phải chứ!"
...
Bốn năm ám vệ tới bao vây.
Tôi nhìn gươm giáo kề cổ, dần dần nhận ra.
Hình như lỡ mồm rồi.
Úc Tử Kỳ nhanh tay nhét một viên thuốc vào miệng tôi, ấn cằm tôi một cái, thế là tôi nuốt ực vào bụng không kịp nhổ.
Tôi hoảng hốt: "Anh bắt tôi uống thuốc độc! Anh không phải người tốt!"
Hắn mỉm cười: "Ai nói với em ta là người tốt?"
"Không có ai cả."
Tôi thành thật nói: "Tôi cho rằng, anh đẹp trai như vậy thì không thể là người xấu được."
Hình như tôi bị ảo giác.
Vì tôi thấy hình như Úc Tử Kỳ giật mình một cái.
5.
Ôi chao, xem ra tôi không chỉ ngốc mà còn có trực giác kém nữa.
Úc Tử Kỳ thực sự rất xấu xa!
Hắn áp chế tôi bằng thuốc độ.c, bắt tôi làm nha hoàn bên người hắn.
Tôi dự định nhẫn nhục chịu đựng, chờ lấy được thuốc giải rồi gi.ết hắn cũng chưa muộn.
Nhưng tôi đường đường là một s.át thủ, sao có thể sống kiếp bưng trà rót nước chứ!
Chẳng thà gi.ết tôi đi còn hơn!
Lúc tôi bưng khay trà đứng ngoài thư phòng, cứng miệng phàn nàn như thế với hộ vệ số một bên cạnh Úc Tử Kỳ, hộ vệ lườm tôi:
"Ba ngày cô làm bể năm chén trà, ba ấm trà, đúng là cô không hợp kiếp sống bưng trà rót nước thật."
Tôi rụt cổ nhăn nhó.
"Mà nữa nha, cô là một tên thích khách nham hiểm giảo hoạt, sao còn dám hiên ngang chê đại nhân nhà tôi là người xấu à?
Tôi cúi gằm mặt xuống đất.
"Úc Cửu."
Úc Tử Kỳ đi về phía bọn tôi.
Lúc đi ngang qua, hắn lườm lườm hộ vệ Úc Cửu: "Biết sai chỗ nào chưa?"
Úc Cửu toát hết mồ hôi hột: "Thuộc hạ không nên buôn chuyện với nha hoàn của ngài ạ."
Úc Tử Kỳ: "Anh sai ở chỗ mô tả cô ấy bằng từ giảo hoạt, anh mà là học trò của tôi thì mười năm cũng chưa tốt nghiệp nổi."
...
Tôi cảm thấy sỉ nhục vô cùng.
Nhưng mà không có bằng chứng.
Úc Tử Kỳ giờ mới hai mươi bảy tuổi, đã là Đại học sĩ ở viện Hàn Lâm, làm thầy dạy vua ba năm.
Học trò của hắn không thiếu con nhà vương công hầu tước quý tộc.
Thực sự là thầy của vua.
Ở kinh thành bất kể quan to quan nhỏ, ai cũng phải nể mặt hắn ít nhiều.
Nghĩ vậy, tôi cũng thấy được an ủi đôi phần, dù sao trong mắt người tài ba như vậy, ai cũng là kẻ ngốc cả mà thôi.
Úc Tử Kỳ đang viết tấu chương
Tôi phải đứng cạnh mài mực.
Chữ của hắn đẹp ghê luôn á, tôi xem đến sững người, lúc định thần lại thì mới phát hiện thứ hắn viết không phải tấu chương.
Mà là mật thư.
Trên đó viết: Giờ Tý đêm nay, sẽ có người tới lấy mạ.ng hắn."
Úc Tử Kỳ hờ hững hỏi: "Thấy hết rồi hả?"
Tôi: "..."
Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi...
Lại là câu đó!
Tôi có thể nói là không thấy không?
Lúc tôi còn đang vắt óc tìm lời lấp liếm thì Úc Tử Kỳ đã đặt bút xuống, đưa cho tôi một tấm bản đồ rồi nói: "Đi thôi."
Tôi: "Đi đâu?"
"Đi nhà lao ngầm của Đại Lý Tự, gi.ết kẻ này."
...
Khá lắm!
Sẽ có người tới lấy mạng hắn.
Người này, chắc là tôi đó hả...
6.
Thực ra tôi cũng chẳng muốn đi.
Nhưng Úc Tử Kỳ cho nhiều quá, không chỉ dự chi thuốc giải một tháng mà còn trả tiền công cho tôi nữa.
Hầy, ngay cả sư phụ cũng chưa từng cho tôi nhiều tiền như thế.
Thế là tôi hào hứng nai nịt lên đường.
Địa hình của Đại Lý Tự rất phức tạp, may nhờ có bản đồ Úc Tử Kỳ đưa tôi mới không lạc đường.
Ái chà?
Bên này là đường cụt à?
Tôi cầm bản đồ đứng trên bờ tường, rút đ.ao quờ quạng xung quanh ngơ ngác.
Cúi đầu, vừa lúc va phải vào ánh mắt của hai anh cán bộ tuần tra nhà giam.
...
Tôi đang định chạy trốn thì thấy hai anh cán bộ tuần tra ăn ý nhìn lên trời, dời tầm mắt.
"Hôm nay trời tối thui đẹp ghê hỉ..."
"Ừ, cảnh đẹp ngày vui, đi, đi nhậu thôi!"
"Nhậu một bữa mát xế luôn hỉ..."
"Trước hết đi dạo một vòng vào trong nhà giam xem thử đi đường nào tới nhà lao ngầm đã..."
...
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen đặc, trầm tư.
Thái độ của họ kỳ lạ như vậy, nhất định là...
Sát khí của tôi quá mạnh, họ sợ quá không dám đối đầu với tôi!
Thế là tôi tự tin hơn hẳn, rón rén đi theo hai người họ tìm được nhà lao ngầm.
Không biết hôm nay có chuyện gì, trong nhà lao ngầm không có bao nhiêu người cả, tôi tung ít thuốc mê đã giải quyết hết.
Sau đó dễ như trở bàn tay tìm được mục tiêu cần ám sá.t.
Nghe nói hắn là Thị lang Bộ Lại tiền nhiệm, là một kẻ hung ác.
Nhưng mà lạ ghê, người này phạm tội nặng đã bị phán tử hình, không biết sao lúc này Úc Tử Kỳ lại muốn giết hắn làm gì nhỉ?
Lúc tôi xuất hiện, hắn đang ở nơi tối nhất trong ngục tối, nhìn khăn che mặt của tôi, lại nhìn thanh đ.ao trong tay tôi, nhưng không hề sợ hãi, thậm chí còn phá lên cười: "Úc Tử Kỳ phái ngươi đến à?"
Tôi không trả lời.
Hắn hừ một cái: "Lạ quá nhỉ, ta cho rằng, với tính cách của hắn, hắn sẽ đích thân tới giết ta."
Hắn nói đủ thứ trên trời dưới biển, nhưng tôi chẳng hiểu gì cả.
Người sắp ch.ết ai cũng nói nhiều vậy à?
Tôi sốt ruột, bước tới chọt một phát vào tim hắn.
Hắn không né tránh, nhưng bản năng của người sắp ch.ết khiến hắn chụp lấy tay tôi, kéo rớt khăn che mặt của tôi.
Hắn trợn tròn hai mắt nhìn tôi.
Ánh mắt hắn đầy khiếp sợ hoảng loạn.
"Là... cô?"
(Còn tiếp)
Tôi lại thất bại.
Mà hình như Úc Tử Kỳ bắt đầu đề phòng, dạo này không bước chân ra khỏi phủ.
Nhưng mà sư phụ dặn rồi, việc quân cơ không ngại nói dối.
Tôi quyết định đột nhập vào phủ của Úc Tử Kỳ lần nữa, nhất định hắn không thể ngờ là tôi lại tới đâu.
Màn đêm buông xuống.
Tôi mặc đồ đi đêm tìm khắp phủ, nhưng hôm nay lạ ghê, Úc Tử Kỳ không ở phòng hắn.
Tôi lật tung của phủ lên vẫn không tìm được, không biết làm sao đành ngồi chờ trong phòng hắn.
Phòng của Úc Tử Kỳ rất rộng, liếc qua là thấy hết.
Tôi rảnh quá hóa rồ, sờ bên này một tí, sờ bên kia một tí, lật quanh xem thử có giấu quyển truyện hài nào của Ổ Ẩm Ương không, lỡ tay đè trúng một chiếc bình gốm men xanh.
Mặt tường thình lình mở ra, để lộ một cánh cửa bí mật, vừa đủ cho một người chui lọt.
Tôi sững sờ.
Không phải là Úc Tử Kỳ sợ tôi đến gi.ết hắn nên chui vào mật thất trốn đấy chứ?
Tôi quả quyết lách người đi vào.
Đập vào mắt tôi là hành lang tối tăm, tôi đi dọc theo lối đi đi thẳng về phía trước, lúc gặp đường rẽ thì cứ chọn theo trực giác.
Lạ nhỉ...
Giống như tôi từng tới đây vậy.
Đột nhiên, một tiếng hét thảm thiết kéo tôi về thực tại.
Tôi vội vàng tìm chỗ nấp, lén lút nhìn về phía ấy, hóa ra đó là nhà lao ngầm.
Mấy chục sợi xích sắt trói chặt một người bị tra tấn tới biến dạng, chỉ còn một tay.
Còn Úc Tử Kỳ thì đang ngồi uống trà trên đài cao, nhìn qua có vẻ dịu dàng ấm áp, nhưng lại lạnh lùng lên tiếng: "Nhổ tiếp."
Lập tức có người đi tới nhổ móng tay người kia.
Người kia kêu không thành tiếng, thều thào xin tha, nhưng chỉ đổi lấy tiếng móng tay bị bứt khỏi da thịt.
Tôi sợ khiếp vía vội vàng dựa tường ngồi xuống.
Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi.
Chẳng lẽ người kia là sá.t th.ủ từng tới ám sá.t Úc Tử Kỳ thất bại bị tóm?
Vậy chẳng phải tôi sắp tiêu đời rồi sao?
Hủy đơn hủy đơn hủy đơn.
Tôi vội vàng bật dậy bỏ chạy, nhưng lại tông trúng một bóng người.
Tôi ngẩng đầu, chạm phải cặp mắt tối đen như vực sâu của Úc Tử Kỳ.
Hắn nửa ngồi nửa quỳ để ánh mắt của hắn ngang tầm mắt tôi, đưa tay nâng cằm tôi, lúc này tôi mới thấy tay hắn dính đầy m.áu tươi.
Mặt hắn tái nhợt vì bệnh, lúc này lại thoáng có ý cười.
Một lúc lâu sau, hắn thở dài, như tiếng rắn độ.c thè lưỡi.
"Phải làm sao đây ta, bị em phát hiện rồi..."
Tôi lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi không thấy gì cả!"
Hắn áp sát: "Vậy em cũng không thấy người bị cụt tay trái kia chứ?"
"Hắn cụt tay phải chứ!"
...
Bốn năm ám vệ tới bao vây.
Tôi nhìn gươm giáo kề cổ, dần dần nhận ra.
Hình như lỡ mồm rồi.
Úc Tử Kỳ nhanh tay nhét một viên thuốc vào miệng tôi, ấn cằm tôi một cái, thế là tôi nuốt ực vào bụng không kịp nhổ.
Tôi hoảng hốt: "Anh bắt tôi uống thuốc độc! Anh không phải người tốt!"
Hắn mỉm cười: "Ai nói với em ta là người tốt?"
"Không có ai cả."
Tôi thành thật nói: "Tôi cho rằng, anh đẹp trai như vậy thì không thể là người xấu được."
Hình như tôi bị ảo giác.
Vì tôi thấy hình như Úc Tử Kỳ giật mình một cái.
5.
Ôi chao, xem ra tôi không chỉ ngốc mà còn có trực giác kém nữa.
Úc Tử Kỳ thực sự rất xấu xa!
Hắn áp chế tôi bằng thuốc độ.c, bắt tôi làm nha hoàn bên người hắn.
Tôi dự định nhẫn nhục chịu đựng, chờ lấy được thuốc giải rồi gi.ết hắn cũng chưa muộn.
Nhưng tôi đường đường là một s.át thủ, sao có thể sống kiếp bưng trà rót nước chứ!
Chẳng thà gi.ết tôi đi còn hơn!
Lúc tôi bưng khay trà đứng ngoài thư phòng, cứng miệng phàn nàn như thế với hộ vệ số một bên cạnh Úc Tử Kỳ, hộ vệ lườm tôi:
"Ba ngày cô làm bể năm chén trà, ba ấm trà, đúng là cô không hợp kiếp sống bưng trà rót nước thật."
Tôi rụt cổ nhăn nhó.
"Mà nữa nha, cô là một tên thích khách nham hiểm giảo hoạt, sao còn dám hiên ngang chê đại nhân nhà tôi là người xấu à?
Tôi cúi gằm mặt xuống đất.
"Úc Cửu."
Úc Tử Kỳ đi về phía bọn tôi.
Lúc đi ngang qua, hắn lườm lườm hộ vệ Úc Cửu: "Biết sai chỗ nào chưa?"
Úc Cửu toát hết mồ hôi hột: "Thuộc hạ không nên buôn chuyện với nha hoàn của ngài ạ."
Úc Tử Kỳ: "Anh sai ở chỗ mô tả cô ấy bằng từ giảo hoạt, anh mà là học trò của tôi thì mười năm cũng chưa tốt nghiệp nổi."
...
Tôi cảm thấy sỉ nhục vô cùng.
Nhưng mà không có bằng chứng.
Úc Tử Kỳ giờ mới hai mươi bảy tuổi, đã là Đại học sĩ ở viện Hàn Lâm, làm thầy dạy vua ba năm.
Học trò của hắn không thiếu con nhà vương công hầu tước quý tộc.
Thực sự là thầy của vua.
Ở kinh thành bất kể quan to quan nhỏ, ai cũng phải nể mặt hắn ít nhiều.
Nghĩ vậy, tôi cũng thấy được an ủi đôi phần, dù sao trong mắt người tài ba như vậy, ai cũng là kẻ ngốc cả mà thôi.
Úc Tử Kỳ đang viết tấu chương
Tôi phải đứng cạnh mài mực.
Chữ của hắn đẹp ghê luôn á, tôi xem đến sững người, lúc định thần lại thì mới phát hiện thứ hắn viết không phải tấu chương.
Mà là mật thư.
Trên đó viết: Giờ Tý đêm nay, sẽ có người tới lấy mạ.ng hắn."
Úc Tử Kỳ hờ hững hỏi: "Thấy hết rồi hả?"
Tôi: "..."
Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi...
Lại là câu đó!
Tôi có thể nói là không thấy không?
Lúc tôi còn đang vắt óc tìm lời lấp liếm thì Úc Tử Kỳ đã đặt bút xuống, đưa cho tôi một tấm bản đồ rồi nói: "Đi thôi."
Tôi: "Đi đâu?"
"Đi nhà lao ngầm của Đại Lý Tự, gi.ết kẻ này."
...
Khá lắm!
Sẽ có người tới lấy mạng hắn.
Người này, chắc là tôi đó hả...
6.
Thực ra tôi cũng chẳng muốn đi.
Nhưng Úc Tử Kỳ cho nhiều quá, không chỉ dự chi thuốc giải một tháng mà còn trả tiền công cho tôi nữa.
Hầy, ngay cả sư phụ cũng chưa từng cho tôi nhiều tiền như thế.
Thế là tôi hào hứng nai nịt lên đường.
Địa hình của Đại Lý Tự rất phức tạp, may nhờ có bản đồ Úc Tử Kỳ đưa tôi mới không lạc đường.
Ái chà?
Bên này là đường cụt à?
Tôi cầm bản đồ đứng trên bờ tường, rút đ.ao quờ quạng xung quanh ngơ ngác.
Cúi đầu, vừa lúc va phải vào ánh mắt của hai anh cán bộ tuần tra nhà giam.
...
Tôi đang định chạy trốn thì thấy hai anh cán bộ tuần tra ăn ý nhìn lên trời, dời tầm mắt.
"Hôm nay trời tối thui đẹp ghê hỉ..."
"Ừ, cảnh đẹp ngày vui, đi, đi nhậu thôi!"
"Nhậu một bữa mát xế luôn hỉ..."
"Trước hết đi dạo một vòng vào trong nhà giam xem thử đi đường nào tới nhà lao ngầm đã..."
...
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen đặc, trầm tư.
Thái độ của họ kỳ lạ như vậy, nhất định là...
Sát khí của tôi quá mạnh, họ sợ quá không dám đối đầu với tôi!
Thế là tôi tự tin hơn hẳn, rón rén đi theo hai người họ tìm được nhà lao ngầm.
Không biết hôm nay có chuyện gì, trong nhà lao ngầm không có bao nhiêu người cả, tôi tung ít thuốc mê đã giải quyết hết.
Sau đó dễ như trở bàn tay tìm được mục tiêu cần ám sá.t.
Nghe nói hắn là Thị lang Bộ Lại tiền nhiệm, là một kẻ hung ác.
Nhưng mà lạ ghê, người này phạm tội nặng đã bị phán tử hình, không biết sao lúc này Úc Tử Kỳ lại muốn giết hắn làm gì nhỉ?
Lúc tôi xuất hiện, hắn đang ở nơi tối nhất trong ngục tối, nhìn khăn che mặt của tôi, lại nhìn thanh đ.ao trong tay tôi, nhưng không hề sợ hãi, thậm chí còn phá lên cười: "Úc Tử Kỳ phái ngươi đến à?"
Tôi không trả lời.
Hắn hừ một cái: "Lạ quá nhỉ, ta cho rằng, với tính cách của hắn, hắn sẽ đích thân tới giết ta."
Hắn nói đủ thứ trên trời dưới biển, nhưng tôi chẳng hiểu gì cả.
Người sắp ch.ết ai cũng nói nhiều vậy à?
Tôi sốt ruột, bước tới chọt một phát vào tim hắn.
Hắn không né tránh, nhưng bản năng của người sắp ch.ết khiến hắn chụp lấy tay tôi, kéo rớt khăn che mặt của tôi.
Hắn trợn tròn hai mắt nhìn tôi.
Ánh mắt hắn đầy khiếp sợ hoảng loạn.
"Là... cô?"
(Còn tiếp)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook