Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi
Chương 1: Đánh dấu phía trên núi Côn Lôn

"Nơi này chính là Đệ Cửu Phong."

Một vị nam tử trung niên dắt Giang Lan đi lên đỉnh núi.

Nơi này là một trong chín đại chủ phong của phái Tiên Sơn Côn Lôn.

"Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là đệ tử ở nơi này và cũng là đệ tử duy nhất của Đệ Cửu Phong."

"Hoàn cảnh nơi này cũng không được tốt cho lắm, nếu như ngươi học được thành tựu và muốn rời đi thì nhớ nói với ta một tiếng là được, nhưng nếu kiếp số của ta sắp tới, ngươi muốn rời đi cũng không được. ”

Giang Lan nghe nam tử trung niên dặn dò, khẽ gật đầu.

Hắn đã rất vất vả lắm mới gia nhập vào núi Côn Lôn, đương nhiên sẽ không tùy tiện rời khỏi.

Xuyên qua thế giới này lâu lắm rồi, vẫn luôn nghe nói núi Côn Lôn rất cường đại.

Nơi này là Đại Hoang giới, Thần Ma đi đầy đất, Tiên Nhân thì nhiều như đi hội.

Không cẩn thận sẽ phải chịu tai họa ngập đầu.

Với hắn, gia nhập vào Côn Lôn mới tính là an toàn.

Tuy thiên phú của hắn không được tốt, nhưng may thay cuối cùng cũng được Đệ Cửu Phong thu nhận và nhận ra rằng nơi này là nơi mà không một đệ tử nào muốn tới.

Khi hắn đến, có rất nhiều kẻ cười trên nỗi đau.

Thậm chí còn có người đặt cược xem hắn có thể trụ lại được bao lâu.

"Phía sau Đệ Cửu Phong có một hang động, bên trong hang động nối liền với U Minh."

"Khí tức của U Minh rất khác biệt so với linh khí thiên địa, U Minh đối với người bình thường sẽ có tổn hại."

"Đối với tu sĩ cũng không tốt."

"Và thân là đệ tử của Đệ Cửu Phong, tất nhiên sẽ bị khí tức này quấy nhiễu."

"Nhưng nếu tiếp tục kiên trì, nhất định sẽ có phụ trợ tu vi."

"Chỉ có điều rất nhiều người không thể chịu đựng được."

"Đây cũng là nguyên nhân vì sao Đệ Cửu Phong vẫn không có đệ tử gia nhập. ”

Nam tử trung niên nhìn Giang Lan và nói:

"Bắt đầu từ hôm nay, Mạc Chính Đông ta, phong chủ của Đệ Cửu Phong chính là sư phụ của ngươi."

"Ta sẽ dốc hết khả năng để bồi dưỡng ngươi."

"Ta hy vọng ngươi có thể ở lại Đệ Cửu Phong."

"Mà nhiệm vụ của Đệ Cửu Phong chính là trấn thủ cửa vào U Minh. ”

Giang Lan hơi ngạc nhiên, cửu phong Côn Lôn, hắn biết Côn Lôn có thông đạo nối liền với Thiên Giới, nhưng hắn chưa từng nghe qua Côn Lôn còn có U Minh.

U Minh ở Đệ Cửu Phong, thông đạo Thiên Giới hẳn là ở Đệ Nhất Phong nhỉ?

Hắn không xác định được bởi dù sao đối phương đã nói rõ ràng như vậy, hắn cũng không nên nghi ngờ.

Quỳ xuống tại chỗ, dập đầu ba cái:

"Đệ tử bái kiến sư phụ."

Hắn chưa biết tiền đồ sau này của mình như nào, may mắn là không còn ở bên ngoài chịu nguy hiểm nữa.

【Đinh! 】

Nghe được tiếng âm thanh máy móc này, Giang Lan sửng sốt một chút liền hớn hở vui mừng.

Cuối cùng thống ca cũng đã đến, ta đã chờ ngày này nhiều năm lắm rồi đấy.

[Kích hoạt hệ thống đánh dấu Hỗn Nguyên. 】

【Thiên địa ban đầu, Hỗn Nguyên làm chủ, hóa thành Đại Đạo Mạch Lạc, trải rộng khắp thế gian. 】

【Túc chủ có thể đến gần Đại Đạo Mạch Lạc để đánh dấu, càng đến gần Đại Đạo Mạch Lạc thì càng đánh dấu được nhiều thứ tốt. 】

【Ở phía trên Đại Đạo Mạch Lạc, có thể đánh dấu vĩnh viễn, ngoại trừ lần đầu tiên ra, thì những lần đánh dấu sau sẽ nhận được ít hơn nhiều so với lần đầu. 】

【Tới gần ngọn nguồn Đại Đạo Mạch Lạc, túc chủ cần phải có đầy đủ thể phách và mệnh cách,  nếu thực lực của túc chủ quá thấp, sẽ không cách nào nhận được quà tặng của Đại Đạo Mạch Lạc. 】

[Mỗi ngày, túc chủ chỉ có thể tiến thành đánh dấu một lần.] 

Sau khi nghe xong lời giới thiệu, Giang Lan đã hiểu về hệ thống đánh dấu này.

Nhưng mà Đại Đạo Mạch Lạc là cái gì?

Hắn căn bản không thể nhìn thấy nó.

Theo lý thuyết, nơi nào càng đặc thù, thì nơi đó càng cách Đại Đạo Mạch Lạc càng gần.

Mà ở trên Đại Đạo Mạch Lạc là có thể dánh dấu vĩnh viễn.

Dù cho đồ vật nhận được không bằng lần đầu tiên, nhưng nó vẫn là tài nguyên tu luyện.

"Một nơi đặc thù như núi Côn Lôn, chắc hẳn có Đại Đạo Mạch Lạc nhỉ?" Trong lòng Giang Lan đã có quyết định.

Tiếp đó liền thầm niệm:

"Hệ thống, đánh dấu ở chỗ này."

Nơi này là đường lên Đệ Cửu Phong, thuộc về một bộ phận của núi Côn Lôn, cho dù không phải là Đại Đạo Mạch Lạc, nhưng chắc cũng phải gần Đại Đạo Mạch Lạc.

Khó để đoán được sẽ có chuyện gì xảy ra.

Hơn nữa hắn hiện tại không thể trực tiếp đánh dấu ở phía trên Đại Đạo Mạch Lạc.

Bởi vì tu vi không đủ, khó có thể thành công.

Rất nhanh Giang Lan đã nghe được âm thanh hệ thống:

【Đinh! 】

【Đánh dấu thành công, chúc mừng túc chủ nhận được quà tặng của Đại Đạo Mạch Lạc: Thiên Hành Cửu Bộ (thân pháp).】

【 Thiên Hành Cửu Bộ: một trong những thân pháp cao nhất của Đại Hoang giới, một khi tu luyện Đại Thành liền có thể dạo khắp Đại Hoang, Tiên Ma không thể chạm, Thần Quỷ không thể đến gần. 】

Sau khi nghe hệ thống giải thích, Giang Lan cảm nhận có một quyển công pháp xuất hiện trong đầu mình, chính là "Thiên Hành Cửu Bộ".

Ngoài ra, hắn có loại trực giác cho rằng, chỉ cần một ý niệm thôi liền có thể lấy quyển sách này ra ngoài.

Thậm chí có thể trực tiếp học tập thân pháp này trong đầu.

"Thiên Hành Cửu Bộ? Chưa từng nghe nói qua, tuy nhiên nhìn giới thiệu liền biết nó rất lợi hại rồi."

“Nhưng bây giờ, ta vẫn là người bình thường, cho dù có học được thì cũng không dùng được. ”

Nhận được công pháp này, trong lòng Giang Lan vô cùng hào hứng.

Ít nhất hệ thống đánh dấu là thật.

Mặc dù không có nhắc nhở liên quan đến Đại Đạo Mạch Lạc, nghĩa là không cách nào lặp lại đánh dấu.

Tất nhiên, bây giờ hắn cũng không dám học tập ngay lập tức.

Một khi xảy ra hiện tượng lạ, khó nói có thể gặp phải bất trắc hay không.

Sư phụ Mạc Chính Đông của hắn rốt cuộc là người như thế nào, hắn cũng không biết.

Không thể không có lòng phòng bị.

"Đứng lên, đi theo ta." Khuôn mặt Mạc Chính Đông không có biểu lộ cảm xúc dư thừa nào.

Hắn ta thu đồ đệ không chỉ có một vị, cuối cùng không có một ai ở lại cả.

Và cũng không biết Giang Lan sẽ kiên trì bao lâu.

Sau đó, Giang Lan đi theo Mạc Chính Đông đến một viện tử.

"Về sau nơi này chính là chỗ ở của ngươi, ta ở trên đỉnh núi, gặp vấn đề gì có thể thoải mái đến hỏi ta." Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan, rồi tiếp tục nói:

"Trưa mai đi lên đỉnh núi tìm ta, ta dẫn ngươi đi xem cửa vào U Minh và dạy ngươi tâm pháp nhập môn."

Nói xong những lời này, Mạc Chính Đông liền biến mất tại chỗ.

Giang Lan hoàn toàn không nhìn thấy đối phương biến mất như thế nào. 

"Đây chính là uy năng của tiên nhân sao."

Nói không ghen tị chính là giả.

Nếu như là trước kia, Giang Lan có lẽ sẽ cảm thấy loại cảnh giới này cách hắn rất xa.

Nhưng hiện tại không giống, hắn cảm thấy không cần bao lâu nữa là có thể đạt tới loại cảnh giới vừa làm cho người hâm mộ, vừa có cảm giác an toàn này.

Giang Lan đi vào viện tử.

Hắn đi vào trong viện tử và ngồi chờ trời tối.

Màn đêm buông xuống, Giang Lan mới nhìn quyển sách trong đầu.

Bốn chữ lớn phía trên phảng phất có lực hấp dẫn vô biên, như thể ẩn chứa huyền bí của thiên địa.

Theo ý niệm của hắn, Thiên Hành Cửu Bộ bắt đầu mở ra.

Quyển sách lật từng tờ một, lúc đầu còn chậm rãi, sau đó càng ngày càng nhanh.

Tiếp đó liền có vô số thông tin bắt đầu dung nhập vào trong não hãi Giang Lan.

Rầm

Trong não hãi Giang Lan giống như xảy ra một vụ nổ, ngay sau đó hắn cảm giác mình đi tới một thế giới khác.

Biển sao vạn vật rực rỡ.

Hắn cảm giác mình đang ở trong Đại Thiên thế giới, thiên địa ở dưới chân hắn.

Mặc hắn hành tẩu.

Dậm chân mà đi, chín bước liền bước tới chân trời góc biển.

Trong lúc ầm ầm, Giang Lan tỉnh lại.

Hắn nhìn thân thể của mình, có một loại cảm giác, bây giờ chạy bộ, cho dù là tu tiên giả bình thường, cũng không dí được hắn.

"Đây là ta còn chưa có tu vi, nếu như ta có tu vi, Thiên Hành Cửu Bộ sẽ nhanh cỡ nào?"

"Chỉ cần ta tu luyện đại thành, đi khắp Đại Hoang cũng không cần lo lắng."

"Lần đầu tiên đã đánh dấu được đồ vật này, nếu như tiếp tục đánh dấu thì sẽ ra sao đây?"

Trong lúc nhất thời Giang Lan nóng lòng muốn đi nơi khác đánh dấu tiếp.

Hắn mong ngày hôm sau đến càng nhanh.

Nhưng lần này phải đổi một chỗ tốt hơn để đánh dấu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương