Edit: Ry

Ba Túc nghi hoặc: "Chẳng lẽ gì?"

"Không có gì."

Nếu như trước đó chỉ là hoài nghi, vậy hiện tại Trần Kinh Hạc có thể khẳng định con non trước mặt mình chính là Phượng Hoàng đại nhân. Y nghĩ đến vừa rồi mình liệt kê ra cả đống phương án giáo dục, không khỏi chột dạ. Nhưng nhiều năm ở bên Túc Ly đại nhân xem thời thế, bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện giúp Kinh Hạc tiên sinh vờ như không thấy.

Ba Túc thấy Trần Kinh Hạc đột nhiên im lặng, thế là cho rằng lời ban nãy có hơi quá thẳng thừng, đả kích lòng tự tin của người ta, bèn giải thích: "Giờ yêu cầu với con non không hà khắc như ngày xưa nữa. Bé Lê khỏe lại, cũng thông minh hơn rất nhiều, chắc chắn sẽ theo kịp được tiến độ học tập. Chỉ là chúng tôi muốn cho thằng bé đi theo tuyến đường bình thường, đi nhà trẻ trước, rồi tiểu học..."

Ba Túc nói một thôi một hồi, khó tránh khỏi xen lẫn một chút đạo lý ở trên trường.

Trần Kinh Hạc tìm được bậc thang, lập tức tiếp lời: "Anh nói đúng."

Túc Thanh Phong thấy Trần Kinh Hạc hiểu được thì rất mừng. Nghe nói tộc Huyền Hạc mấy trăm năm nay không có con non, Trần Kinh Hạc không hiểu cách chăm sóc trẻ em cũng là bình thường. Hắn chợt nhớ ra chuyện này: "Ngài ở đây đợi tôi một chút."

Trần Kinh Hạc: "?"

Ba Túc nhanh chóng trở lại, mang theo ba quyển sách, đặt vào tay Kinh Hạc, giới thiệu: "Đây là <Hướng dẫn chăm sóc non nhỏ>, những điều cần chú ý khi chăm con đều được viết trong này. Còn quyển này là <Làm thế nào để trở thành một phụ huynh tốt>. Nhân tộc dạy con có hệ thống cả, chúng ta cần phải học hỏi họ, còn nữa..."

Trần Kinh Hạc cầm ba quyển sách nặng trịch: "...?"

Hôm nay là cuối tuần, Phong Yêu được nghỉ, Túc Úc thì trời chưa sáng đã tót đi đá bóng. Mẹ Túc đang gọi video làm việc, Túc Minh chơi với con rối, điều khiển xe chạy khắp phòng. Ba Túc và Trần Kinh Hạc uống trà bàn luận về việc giáo dục con nhỏ, Túc Lê đứng nghe một hồi đã díu hết cả mắt, đành đi ra góc nhắm mắt tu luyện. Cậu chải vuốt xong linh lực trong cơ thể mới nhận ra có người đứng bên cạnh.

Túc Lê mở mắt, phát hiện là Trần Kinh Hạc.

Cậu nhìn quanh, không thấy cha, bèn hỏi: "Bát bát của ta đâu?"

"Hắn có điện thoại, hình như là chuyện bên trường học." Trần Kinh Hạc liếc nhìn Túc Dư Đường đang ngồi làm việc ở đằng kia, sau đó nhìn Túc Lê, thử gọi một tiếng: "Túc Ly đại nhân?"

Túc Lê: "Là ta."

"Sao ngài lại biến thành như thế này?" Trần Kinh Hạc choáng.

Túc Lê khựng lại, sau đó giải thích: "Ta cũng không biết. Sau khi độ kiếp thất bại, thần hồn của ta trôi dạt rất nhiều năm, về sau bắt được cơ duyên đầu thai, trở thành con nhà họ Túc. Giờ anh hỏi ta những chuyện này, ta cũng khó mà giải thích. Những năm qua đã xảy ra chuyện gì? Phượng Hoàng Thần Sơn sau đó như thế nào...?"

Đứa nhỏ phát âm ngọng nghịu, bập bẹ từng chữ, hoàn toàn khác với chất giọng mà Trần Kinh Hạc quen thuộc, thậm chí có rất nhiều từ y phải căng tai lắng nghe mới hiểu được Túc Lê nói gì.

Túc Lê thấy Trần Kinh Hạc đờ ra, bèn quơ tay trước mắt y: "Kinh Hạc?"

Bàn tay nhỏ đung đưa trông như quả bóng đồ chơi, không có uy hiếp thì thôi, còn đáng yêu chết đi được.

Trần Kinh Hạc rùng mình, nhìn bàn tay mũm mĩm kia, im lặng một lúc lâu mới đáp: "Ngài chờ một chút, tôi cần điều chỉnh lại tư duy."

Túc Lê: "?"

--

Túc Thanh Phong đi từ thư phòng ra: "Thứ Hai phải nộp đơn nên giờ phải lên trường lấy giấy tờ."

Hắn thấy Trần Kinh Hạc ngồi trên thảm, hình như là đang nói chuyện với bé bé, nhưng tư thế ngồi quá ngay ngắn, y thế mà lại ngồi quỳ chân trước mặt một đứa trẻ.

Tộc Huyền Hạc từ thời Thượng Cổ đã theo hầu Phượng Hoàng, đây là lần đầu Túc Thanh Phong thấy Trần Kinh Hạc ngồi quỳ trước mặt người khác. Bây giờ không phải năm xưa, yêu tộc gặp nhau cũng không còn quá đặt nặng vấn đề tôn ti, nghe nói tộc Huyền Hạc giàu nứt đố đổ vách, nhưng ở vài khía cạnh vẫn rất bảo thủ...

Ban đầu hắn đề phòng Trần Kinh Hạc là sợ y tới cướp con mình, nhưng giờ nghe chừng có thể là người ta tìm Phượng Hoàng lâu quá nên hơi mát mát rồi.

"Bé bé thích người máy." Túc Thanh Phong lấy mấy món đồ chơi tới, nhét vào tay Trần Kinh Hạc, hướng dẫn: "Ngài cứ ngồi xuống thoải mái đi, muốn tiếp cận con trẻ thì không thể chỉ nói chuyện không, ngài phải chơi cùng thì mới thành lập được hữu nghị."

Người máy khoa tay múa chân, Trần Kinh Hạc dựa theo chỉ đạo của Túc Thanh Phong chỉnh lại tư thế.

Ba Túc rất hài lòng: "Vậy không tốt hơn à. Tôi phải tới trường làm chút việc, trưa ngài muốn ăn gì? Có thích món gì không? Có ăn được cay không?"

Trần Kinh Hạc bị hỏi một lèo, theo không kịp: "Cái gì cũng được, tôi không kiêng*."

*Khúc này là biết người ta là papa của Phượng Hoàng đại nhân nên hơi rén tí =))))) Sau hai người này còn thành bạn vong niên mà =))))

Ba Túc vừa lòng gật đầu, sau đó ôm Túc Lê thơm một cái: "Papa đi lấy giấy tờ nha, về lại tập đạp xe với bé bé."

Túc Lê: "Ạ."

Ba Túc thơm thêm cái nữa: "Ngoan quá đi mất."

Trần Kinh Hạc: "..."

Mẹ Túc đang làm việc nghe thế bảo: "Anh về nhớ mua chút đồ ăn vặt nhé, sô cô la Minh Minh thích hết rồi."

Túc Minh lanh lảnh kêu: "Sô cô la!"

Ba Túc ừ ừ, nhanh chóng ra cửa.

Người máy trên thảm vẫn đang khua khoắng làm động tác, xe đồ hàng của Túc Minh nhiều lần đâm vào thảm, sau đó leo cả lên, bàn chân nhỏ chạy lạch bạch chạy tới.

Đứa nhỏ tắt người máy, lại nhấc xe đồ chơi lao lên thảm, để nó chạy sang hướng khác, bập bẹ bảo: "Anh nói tiếp đi."

Trần Kinh Hạc liếc Túc Dư Đường, sau đó tiếp tục thì thầm: "Năm đó ngài độ kiếp thất bại, Phượng Hoàng Thần Sơn suy kiệt thần lực, mất đi che chở. Tuy là tiểu yêu trong núi đều có chỗ đi, nhưng năm đó tu đạo giới xảy ra rất nhiều náo động, vô số đại yêu tham dự phân tranh, tam giới tử thương nặng nề, rất nhiều yêu quái của Thần Sơn chết trong chiến trận."

Túc Lê nghe Kinh Hạc kể mới biết tại sao thời kì của cậu được Phong Yêu gọi là Thượng Cổ, tất cả là do một trận tranh giành nổ ra giữa tam giới. Linh khí của tam giới suy bại, tu sĩ các tộc vì cơ hội đắc đạo thành tiên mà cướp đoạt linh mạch khắp nơi, dẫn tới chiến tranh, tam giới chết vô số người. Cậu được biết phần lớn tu sĩ của Yêu tộc hi sinh trong trận chiến đó, mà đại yêu còn sống cho tới nay đa số là trưởng lão của các tộc, đã bế quan rất nhiều năm. Phượng Hoàng Thần Sơn năm đó có rất nhiều đại yêu, có người chết bởi chiến tranh, có người chết già, có người ẩn cư, quanh đi quẩn lại chỉ còn mình Kinh Hạc trà trộn ở nhân gian.

"Linh khí của Phượng Hoàng Thần Sơn ngay giây phút ngài độ kiếp thất bại đã bắt đầu suy tàn, nhưng nhờ có Ly Huyền Thính hi sinh bản thân, để lại chuôi kiếm trấn thủ, nhờ vậy mới bảo tồn được chút linh mạch cuối cùng, che chở cho Thần Sơn khỏi chiến loạn." Trần Kinh Hạc hồi tưởng những năm tháng đó, nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói tiếp: "Nhưng đó đều là chuyện từ thời Thượng Cổ. Từ khi nhập tu đạo, mệnh số đã không còn là do mình."

Túc Lê trầm giọng: "Anh vừa mới nói Ly Huyền Thính?"

Trần Kinh Hạc: "Vâng là hắn. Hắn giao chuôi kiếm Huyền Thính cho tôi, về sau không còn tung tích."

Năm đó y muốn bảo vệ cơ nghiệp của Thần Sơn, linh mạch suy kiệt cũng không chịu đi. Lần cuối cùng gặp nam nhân kia, hắn đưa cho y một cái chuôi kiếm không trọn vẹn, cũng giao Phượng Hoàng Thần Sơn cho y. Huyền Thính là thần kiếm bản mạng của Phượng Hoàng, trên thân kiếm là Phượng Hoàng Thần Hỏa vĩnh viễn không tắt, chứa đựng sức sống cuối cùng của Phượng Hoàng ở thế gian. Chính nhờ có chuôi kiếm đó mà y mới có thể bảo vệ được Thần Sơn trong chiến loạn, sống cho tới hôm nay.

"Ly Huyền Thính...?" Túc Lê lập tức nghĩ đến thiếu niên với khuôn mặt bình thản trong mơ. Cậu vẫn nhớ dáng vẻ hắn ôm kiếm đứng trước mặt mình, mặt mày lạnh nhạt, lại có một sự chính trực kiên cường không thể coi khinh. Cậu nao nao: "Ly Huyền Thính? Kiếm Huyền Thính?"

"Túc Ly đại nhân?" Trần Kinh Hạc phát hiện bất thường, nhưng vẫn giải thích: "Ngài quên rồi sao? Kiếm Huyền Thính là kiếm bản mạng của ngài, rèn từ vô số thiên linh địa bảo, kiếm đúc từ thần hỏa, thân kiếm từ xương rồng, là thần kiếm đệ nhất Yêu giới."

Túc Lê hoàn toàn không có ấn tượng: "Vậy Ly Huyền Thính?"

"Ly Huyền Thính chính là kiếm linh, từ khi thần kiếm xuất thế đã bắt đầu đi theo ngài."

Trần Kinh Hạc nói xong cũng cau mày: "Ngài không nhớ ra hắn?"

Túc Lê ngơ ngác: "Ta không nhớ."

Trần Kinh Hạc sửng sốt: "Vậy ngài còn nhớ những chuyện ở Phượng Hoàng Thần Sơn không?"

Y do dự, cuối cùng vẫn lấy chuôi kiếm ra. Chuôi kiếm vừa rời tay đã lập tức bay tới chỗ Túc Lê, bồi hồi quanh cậu không muốn rời.

Trần Kinh Hạc giải thích: "Đây chính là chuôi kiếm Huyền Thính, ngài quên rồi ư?"

Lúc Trần Kinh Hạc lấy chuôi kiếm ra, Túc Dư Đường đã để ý bên này. Thấy chuôi kiếm kia lơ lửng trên đầu bé bé, chị không khỏi thắc mắc sao Trần Kinh Hạc còn chưa hết hi vọng. Tối qua thử một lần rồi còn gì? Giờ lại lấy cái đó ra, tính làm đồ chơi cho bé bé à.

"Kinh Hạc tiên sinh." Chị lập tức đi tới, lại thấy con nhỏ ngẩng lên tập trung nhìn chuôi kiếm.

Túc Dư Đường sửng sốt: "Bé bé?"

Túc Lê nhìn chuôi kiếm trước mặt, cảm giác nhảy nhót ẩn sâu trong huyết mạch đột nhiên tăng vọt. Ảnh kiếm đang lơ lửng trên thần hồn chuyển động, một cây kiếm nhỏ tỏa ánh xanh chui ra từ lòng bàn tay cậu, va chạm với chuôi kiếm màu đen kia, ánh đỏ lập tức bùng nổ.

Mẹ Túc ôm ngay Túc Minh bên cạnh vào lòng, lao tới định kéo Túc Lê. Nhưng chuôi kiếm kia sau khi va chạm với khối sáng màu xanh đã dung hợp lại làm một, rồi lấy đó làm trung tâm, ba ngàn kiếm ý tản ra, phòng khách lập tức bị ánh kiếm bao phủ.

Trần Kinh Hạc ngẩng đầu, hoa văn màu đỏ trên ảnh kiếm xanh xanh từng chút chạy xuống chuôi kiếm, hình thành thân kiếm. Mà chuôi kiếm Huyền Thính y mang theo mình cả vạn năm đột nhiên vỡ vụn, hóa thành tro bụi.

"Anh phát sáng." Túc Minh ôm tay mẹ, mở to mắt: "Mama, anh hai sáng lên."

Mẹ Túc sợ muốn chết, chị nhìn ảnh kiếm khắc đầy thần quang màu đỏ, cùng với Túc Lê ngồi bên dưới thanh kiếm: "Bé bé đừng sợ, để mama đuổi nó đi."

Chị lo cho con, vươn tay tới bất chấp ánh kiếm mãnh liệt, nhưng ánh kiếm dù sáng lại không có chút sát ý nào. Túc Dư Đường vội vàng kéo Túc Lê đang ngồi im tới bên mình, ôm vào ngực bảo vệ.

"Trói!"

Trần Kinh Hạc bấm pháp quyết, bày thiên la địa võng, muốn giam cầm kiếm ý đầy trời này trong căn phòng.

Ảnh kiếm xanh xanh bay lên cao, hoa văn đỏ trên thân càng thêm rõ rệt. Mẹ Túc che chở cho hai con, nhìn cây kiếm thần kì lại quái dị kia. Rõ ràng thế kiếm hùng mạnh như vậy, lại không hề gây tổn thương tới xung quanh, thậm chí những nơi được ánh kiếm chiếu rọi còn có một sự ấm áp.

Kiếm luôn là vũ khí, đây là lần đầu tiên chị gặp một cây kiếm giấu đi tất cả sắc bén của mình, như là sợ sẽ làm tổn thương đến ai.

--

Túc Lê không nghe được tiếng những người khác, cậu kinh ngạc nhìn ảnh kiếm, dường như xuyên qua đó thấy được bóng người đằng sau.

Ánh mặt trời chói mắt xuyên qua tán cây, bóng chồng bóng, nhà cây trên Thần Mộc Ngô Đồng yên tĩnh vô cùng. Thiếu niên mặc áo bào đen ngồi trước mặt cậu, quyển trục trong tay đã mở được một nửa.

"Huyền Thính, học trận pháp không thể chỉ học thuộc lòng." Túc Lê ngồi trước mặt thiếu niên, mở một cuốn sách ra, giải thích: "Ngươi nhìn chỗ này đi, mỗi nơi kết nối với mắt trận tương ứng với cửa sinh cửa tử. Lập mắt trận ở đâu, cửa sinh cửa tử đặt ở đâu, sau đó kết nối với trận điểm. Vậy chẳng phải sẽ ra một trận pháp hoàn chỉnh sao?"

Thiếu niên áo đen ngẩn ra, đôi mắt đầy vẻ ngây thơ, một lúc sau hắn mới nói: "Ta học thuộc, chẳng phải cũng là học sao?"

Túc Ly nói: "Không giống nhau. Thế gian này có bao nhiêu trận đồ*? Nhưng trận pháp lại có thể thiên biến vạn biến. Ngươi biết trận pháp tru sát mạnh nhất là cái nào không?"

*Trận đồ là tranh vẽ trận pháp, mọi người hiểu nó như kiểu tranh mẫu/công thức trong sách giáo khoa cho người ta học theo ấy.

Thiếu niên áo đen hỏi: "Là cái nào?"

Túc Ly tự hào giương cằm: "Là kiếm trận. Người thiện kiếm sẽ còn tạo ra được kiếm vực, trong kiếm vực có tới vài trăm kiếm trận, mỗi bước đều có thể giết người."

"Ngươi là kiếm linh mà không thiện kiếm, nói ra coi chừng thành trò cười cho người khác."

Bóng cây bên ngoài căn nhà dần chao nghiêng, thiếu niên áo đỏ một tay cầm quyển trục, tay kia ấn trán thiếu niên áo đen, cười nói: "Huyền Thính, ngươi cần phải mau chóng học được thì mới có thể hành trận bát phương, đánh đâu thắng đó."

Thiếu niên áo đen bỗng hỏi: "Học xong sẽ bảo vệ được ngươi à?"

"Tất nhiên rồi."

Âm thanh dần trôi, thời gian như thoi đưa.

Khuôn mặt của thiếu niên áo đen trở nên mơ hồ, thay vào đó là ánh lửa nghênh trời, và huyền lôi lăn lộn giữa mây đen. Mây đen ngập đầu, sấm chớp phun trào, ba ngàn kiếm trận nháy mắt thành hình, kiếm vực được bọc trong từng lớp ánh đỏ trải rộng khắp Phượng Hoàng Thần Sơn. Kiếm Huyền Thính tinh thông ngàn vạn kiếm trận treo trên đỉnh cao, một bước thành kiếm vực, mười bước tạo kiếm trận, chính diện nghênh đón huyền lôi đang uy hiếp tính mạng của kiếm chủ.

...

Ánh kiếm màu đỏ dần tan đi, phòng khách trở lại như thường.

Trần Kinh Hạc triệt tiêu thiên la địa võng: "Không sao, kiếm Huyền Thính sẽ không chủ động hại người, hẳn là..."

Y nói được nửa câu thì mắc kẹt, nhìn chằm chằm vào ngực Túc Dư Đường.

"Sao vậy?" Mẹ Túc nhận thấy ánh mắt y, cúi đầu nhìn xuống. Túc Minh vẫn đang ôm chặt một bên tay chị, nhưng Túc Lê ở bên tay kia đã biến mất, chỉ còn quần áo ngủ vắt vẻo.

Sau đó, một cục màu đỏ lăn từ trong áo ngủ ra, lăn lông lốc tới thảm mới dừng. Cục lông đỏ hình thành tương phản rõ rệt với tấm thảm màu xám, những sợi lông tơ mượt mà áp sát vào cơ thể, đó là một chú chim non chưa từng thấy.

Chim non có bộ lông màu đỏ, phần đầu lại có vài sợi lông vũ trắng, trông rất giống Thần Loan Điểu non, nhưng cũng lại không giống lắm.

Mẹ Túc sững sờ: "Bé bé?"

Bé bé nhà chị hóa nguyên hình rồi?!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương