Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều
-
C3: Kén ăn
Edit: Ry
Phong Yêu nhìn căn phòng trang trí toàn đồ hình động vật nhỏ, tiếng gió đã ngừng vì có linh lực của y áp chế, im ắng tới mức chỉ còn tiếng khò khè của đứa nhỏ trên giường nhi đồng. Đây là nhà họ Túc, y mạo hiểm trốn tránh trận pháp để vào đây, may mà tối nay có khá nhiều tiểu yêu ở bên ngoài, yêu khí hỗn tạp, y mới có thể tránh tai mắt của Túc Thanh Phong.
Mảnh vỡ có thần lực đó vẫn luôn là bí mật của y, hôm nay nó có biểu hiện lạ thường, chứng tỏ đang nói cho y biết cảnh giới tắc nghẽn bấy lâu sắp có hi vọng! Hoặc là y đã chờ được cơ duyên ở núi Tức Linh!
Nhưng khi y lao lực chui được vào nhà họ Túc, tới nơi mà mảnh vỡ chỉ dẫn, chỉ thấy hai đứa nhỏ, một đứa nằm ngáy o o, đứa còn lại hình như bị y dọa rồi.
Phong Yêu lặp đi lặp lại xác nhận, thậm chí ban nãy khi mới tới gần nhà họ Túc, mảnh vỡ còn có yêu lực rất yếu chỉ dẫn, y mới tìm tới căn phòng này. Nhưng trong phòng hoàn toàn không có cơ duyên y muốn, chỉ có hai con non nhỏ yếu... Y không khỏi nhìn đứa bé ở gần mình nhất, sau đó bất ngờ phát hiện.
Nhóc con này thế mà lại không khóc?
Phong Yêu ở núi Tức Linh nhiều năm cũng đã gặp rất nhiều con non, y trời sinh tràn đầy phong linh, những đứa bé đó không chịu nổi uy áp của y, mỗi lần thấy y đều sẽ gào khóc. Mặc dù lần này Phong Yêu cố tình đè nén uy áp, nhưng bé con này tận mắt thấy y nhảy cửa sổ vào mà không hề có một phản ứng nào...
"Con non của nhà họ Túc... Chẳng lẽ đây là đứa bé bẩm sinh tàn tật kia?"
Phong Yêu cau mày nhìn đứa nhỏ, đối diện với cặp mắt trong veo, cứ thấy quái quái.
Trong phòng ngoài hai đứa trẻ ra thì không còn vật nào khác, mảnh vỡ đã dẫn dắt y từ tận núi Tức Linh đến đây, chắc chắn không thể là nhầm lẫn. Nếu nói nơi này có gì đặc biệt, vậy chỉ có hai đứa bé con kia.
Chẳng lẽ cơ duyên độ kiếp của y nằm trên người một trong hai đứa trẻ này?
Túc Lê thấy yêu quái kia quan sát mình, từ lúc y vào phòng đã tìm kiếm thứ gì đó, giờ có vẻ thứ y muốn tìm nằm trên người cậu.
"Nhóc có thấy thứ gì kì lạ không?" Phong Yêu bước mấy bước đã tới trước giường nhi đồng, nhìn xuống Túc Lê, thấy bé con không nói chuyện thì đổi cách hỏi: "Cái gì đó phát sáng hoặc lấp lánh."
Giọng Phong Yêu khàn, hơi trầm, nói chuyện như tiếng gió lùa, vừa lạ vừa đáng sợ.
Theo từng bước chân của Phong Yêu, Túc Lê cũng tựa lưng vào thành giường, sau lưng còn có em trai đang ngủ say, không tốt lắm. Con yêu quái trước mặt có tai nhọn, có cánh gió, hẳn là Phong Yêu của tộc Tinh Quái. Trên mặt y có vết cháy, lại liên tưởng tới vụ sấm sét oanh liệt chiều nay, rất có thể đây chính là con yêu quái mới độ kiếp.
Cậu cau mày, sao con yêu quái này lại tìm đến? Y tới nơi ở của con người làm gì?
"Không có à?" Phong Yêu lẩm bẩm: "Kì lạ."
"Không sợ ta à?" Phong Yêu thấy ánh mắt đứa nhỏ nhìn mình không hề có vẻ sợ hãi, cảm giác kì lạ trước đó lại nổi lên.
Túc Lê điều khiển thần lực Phượng Hoàng trong người, cẩn thận quan sát hành động của Phong Yêu. Cậu mới thức tỉnh, còn chưa hoàn toàn khống chế được cơ thể, chỉ có thể sử dụng một ít yêu thuật nhỏ. Với tình huống hiện tại, cậu không thể cứng đối cứng với Phong Yêu, chỉ có thể lòng vòng giải quyết vấn đề... Lại thêm trong phòng còn có em trai đang ngủ, bên ngoài có người nhà.
Không dễ giải quyết lắm. Túc Lê đánh giá tình trạng của Phong Yêu, chú ý tới bàn tay y đặt trên thành giường đang cầm một mảnh đá đỏ thẫm, khối đá đó có những đường vân thẫm màu phức tạp, lại có vẻ thật quen thuộc.
Mảnh vỡ? Yêu quái độ kiếp...
Phong Yêu thấy đứa nhỏ nhìn mảnh vỡ trong tay mình, hơi do dự, khàn giọng hỏi: "Nhóc từng thấy thứ này?"
Nghĩ tới chỉ dẫn mơ hồ lúc xảy ra độ kiếp, Túc Lê bỗng vươn tay, chạm vào mảnh vỡ đỏ thẫm đó.
Ánh sáng đỏ tản ra ---
Con ngươi Phong Yêu co rụt, không thể tin nổi. Tất cả yểm hộ của y tan thành mây khói, kính cửa sổ vỡ tung như bị gió bão quét qua, vụn thủy tinh biến thành lưỡi dao cắm lên mặt đất. Y vung cánh tay dài che cho hai đứa trẻ, bàn tay cầm mảnh vỡ như bị thiêu đốt, đau đớn vô cùng, đồng thời thấy rõ nó đang tỏa ra ánh sáng nóng bỏng.
"Ai!"
Một tiếng quát, Phong Yêu không có thời gian suy nghĩ nữa, quay người hóa thành cái bóng bay ra khỏi phòng.
Chớp mắt sau ba Túc đã xông vào với vẻ lo lắng, thấy cửa sổ mở toang và con nhỏ ngơ ngác ngồi trên giường, sắc mặt hắn lập tức sa sầm.
Căn phòng rất bừa bãi, đứa nhỏ thì đang ngủ ngon lành, đứa lớn thì ngồi trên giường.
"Bé bé không sợ nhé, không có gì phải sợ hết." Ba Túc thấy mình đến chậm, sợ hãi bế con lên dỗ dành, ánh mắt lại hằm hằm nhìn ra cửa sổ. Rốt cuộc là yêu quái phương nào mà dám lẻn vào nhà hắn!
Túc Lê được cha ôm chặt, rủ mắt nhìn chằm chằm ngón tay mình.
Cảm giác vừa chạm vào mảnh vỡ kia vẫn còn, cậu sẽ không nhận nhầm, thứ trong mảnh vỡ đó chính là thần lực của cậu. Chuyện này rốt cuộc là sao, tại sao mảnh đá đó lại có thần lực của cậu...?
Nghĩ đến đây, đầu đột nhiên nổi lên cơn đau, một giọng nói trầm, bất đắc dĩ lại bao dung gọi tên cậu.
- -- "A Ly."
Cậu chưa phân biệt được giọng nói ấy đến từ đâu, ý thức đã chìm trong bóng tối.
- -
"Tình trạng thằng bé tốt hơn nhiều rồi, lúc chiều bác sĩ Bạch sẽ tới xem. Anh kiểm tra trận pháp rồi, con yêu quái đó lẻn vào nhà."
"Đợt trước thấy cục nói có ác yêu chuyên môn bắt cóc con non mang đi bán, không ngờ lại dám để mắt tới nhà chúng ta."
...
Túc Lê mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy có người đứng bên giường, hình như đang nói chuyện điện thoại, tiếng cứ loạn lên, cậu không nghe rõ.
Mất một lúc thì ý thức hỗn độn mới dần tỉnh táo, kí ức tối qua bỗng ùa về.
Thôi chết, chuyện hôm qua, cha sẽ không nghi ngờ gì chứ?
Cậu còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp đối phó, người đàn ông đứng bên giường bỗng ngừng nói chuyện, dường như là nhận ra cậu đã tỉnh, vội vàng hỏi han: "Bé bé, bé thấy sao rồi? Đầu còn đau không? Papa ở đây rồi, mình không sợ nhé."
Túc Lê được ba Túc bế lên, bàn tay to rộng của người lớn nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu, im lặng an ủi, lại chứa đầy lo lắng không thể làm lơ.
Dường như cha không để ý động tĩnh cậu và yêu quái kia tạo ra, chỉ quan tâm cậu có khó chịu ở đâu không.
Túc Lê nao nao. Lúc nhìn ra ngoài, cậu phát hiện cửa sổ bị vỡ tối qua đã trở lại như ban đầu, đồ đạc trong phòng cũng rất ngay ngắn, như thể vụ con yêu quái đó xông vào chỉ là một giấc mộng kì lạ của cậu.
"Bé bé đói chưa? Papa chuẩn bị cho bé măm măm nhé." Ba Túc vừa an ủi con nhỏ vừa ra ngoài: "Đau thì phải nói với papa nhé, papa thổi phù phù cho bé bé hết đau."
Chuyện tối qua quá phức tạp, hắn chưa bắt được con yêu quái đột nhập trái phép kia, bé bé đã ngất. Hắn vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ cấp cứu, ai dè hôm qua bác sĩ đi công tác, chiều nay mới về. Đến nửa đêm thì bé bé cứ mê sảng, không ngừng kêu đau, còn mơ màng gọi tên ai đó, khiến ba Túc sốt ruột chết đi được.
Cũng may bác sĩ nói thằng bé tỉnh dậy sẽ không sao nữa, cụ thể thì phải đợi chiều khám xem thế nào.
Túc Lê được đặt trên ghế, ngẩng lên là có thể thấy ba Túc đang đứng trước bàn bếp pha sữa bột.
Cậu nhìn xuống lòng bàn tay. Cảm giác tối qua khi chạm vào mảnh vỡ đã biến mất, nhưng sự quen thuộc đó khiến cậu không khỏi hưng phấn.
Sao con Phong Yêu đó lại có mảnh vỡ như vậy, y tới nhà họ Túc tìm cái gì?
Chắc chắn không phải mơ, nhưng thái độ tối qua của Phong Yêu, sao y lại đột ngột bỏ đi...
Với cả hình như đêm qua có người gọi cậu.
A Ly...? Túc Lê rủ mắt, giọng nói ấy rất quen, dường như lâu rất lâu về trước cậu đã từng nghe rồi.
"Bé bé đợi chút nhé, papa sắp xong rồi." Ba Túc lo con bị đói, vừa pha sữa vừa an ủi.
Túc Lê hoàn hồn, nhìn cha đang pha sữa ở đằng trước.
Từ khi có ký ức đến giờ, cậu luôn là người đi chăm sóc, chứ chưa có ai chăm sóc cậu như vậy. Sinh sản của con người khác với yêu và linh. Khi nhàn hạ, cậu cũng thích nghe tiểu yêu kể những chuyện lý thú ở nhân gian, kể về cha mẹ, kể về trẻ nhỏ, cũng biết cha mẹ nhân tộc chăm chút con mình rất cẩn thận. Nhưng khi sự săn sóc ấy dành cho cậu, Túc Lê lại thấy lạ lẫm và lúng túng.
"Bé bé uống nào, papa đi xem em dậy chưa nhé?"
Giờ này chắc nhóc con kia sắp dậy rồi. Ba Túc đặt bình sữa lên bàn trước mặt đứa nhỏ, quay đi vào phòng hai anh em xem thử, đi hai bước phải ngoảnh lại kiểm tra, thấy Túc Lê vẫn ngồi ngay ngắn mới yên tâm.
Túc Lê thò tay cầm bình sữa, trầm tư.
Lúc là Phượng Hoàng, cậu rất ít khi ăn ngũ cốc của nhân gian, những thứ cậu ăn luôn là thịt yêu thú dư thừa linh lực. Không nói tới cách ăn kì lạ này, sau khi đầu thai cậu mới được ăn thứ ngọt như sữa bột. Nó chẳng có tí linh lực nào, ăn mấy thứ này đồng nghĩa với nạp thêm tạp chất vào cơ thể, bất lợi cho tu luyện, nhưng hình như chúng là đồ ăn thiết yếu cho con non của nhân tộc.
Được rồi, giờ trong mắt mọi người cậu chính là con non của nhân tộc.
Hai tay Túc Lê ôm bình sữa, không quen lắm kề miệng vào ống hút, vừa mút một cái, lập tức nhận ra sữa này khác với bình thường!
?! Không đúng!
Cậu đã tới thế giới này hai năm, hai năm ý thức đờ đẫn, nhưng trong tiềm thức vẫn chú ý vấn đề ẩm thực.
Sau khi sắp xếp lại kí ức, cậu biết sữa bột hiện là một trong những thức ăn chính của mình. Có điều bình sữa trước mặt hoàn toàn khác với thứ cậu luôn uống. Trước giờ sữa cậu uống không có linh lực, nhưng hôm nay trong cái bình này chứa đựng không ít linh lực.
Thế giới này tồn tại linh lực là chuyện đêm qua cậu mới biết. Túc Lê cứ tưởng mình chỉ có thể dùng thần lực trong cơ thể để tu luyện, từ từ hồi phục tu vi, nhưng hôm nay cậu lại cảm nhận được linh lực trong đồ ăn. Tức là dù không cảm nhận được linh lực ở thế giới xung quanh, cậu lại có thể dùng cách hấp thụ đồ ăn có linh lực để gia tăng tu vi!
Túc Lê nhìn chằm chằm bình sữa trong tay, rất ngạc nhiên, vậy cũng được nữa à?!
"Em trai chưa dậy rồi." Ba Túc vào phòng nhi đồng một chuyến lại đi ra, nhìn bé con đang ngồi trên ghế uống sữa. Thấy màu của cái bình thì sửng sốt, sau đó hốt hoảng chạy tới giật ra khỏi tay đứa nhỏ, lo lắng nói: "Mới rời mắt một cái. Papa sai rồi, bé bé có thấy khó chịu ở đâu không?"
Tình trạng của Túc Lê đặc thù, hai vợ chồng đã hỏi rất nhiều bác sĩ yêu tộc, họ đều đề nghị thời kì sơ sinh không nên cho con ăn đồ ăn có linh lực. Con non trời sinh tàn tật gần như không có khả năng hấp thụ linh lực, cho chúng ăn những thứ này chỉ có hại chứ không có lợi.
Thế nên ba Túc mới đi mua sữa bột và đồ ăn của con người về nuôi Túc Lê, cẩn thận từng li từng tí với ẩm thực, sinh hoạt thường ngày của con, không ngờ mới ngoảnh đi có mấy phút, bé con đã cầm bình sữa của em trai.
"Con có đau ở đâu không? Để papa gọi cho bác sĩ."
Giờ Túc Lê mới biết mình lấy nhầm bình, đây là bình sữa của em trai Túc Minh.
Nghĩ vậy cậu khẽ nhíu mày, tại sao sữa của Túc Minh có linh lực mà sữa của cậu lại không có?
Ba Túc thử dùng linh lực kiểm tra tình trạng cơ thể của con, quả nhiên chỉ cảm thấy cái hang trống rỗng không đáy. Hắn sợ đứa nhỏ ăn sai đồ có vấn đề, vội vàng bế con lên dỗ dành, tay cầm điện thoại gọi cho bác sĩ yêu tộc hỏi tình huống.
"Vâng vâng, thằng bé cầm bình của Minh Minh. Phản ứng lạ? Tạm thời không thấy nôn cũng không khóc, tình trạng cơ thể có vẻ vẫn bình thường." Ba Túc vừa gọi điện vừa kiểm tra tình trạng của Túc Lê, xác định mấy phản ứng bài xích mà bác sĩ nói đều không xuất hiện thì mới thở ra một hơi: "Bác sĩ, có cần tiếp tục quan sát không? Hay là tôi đưa thằng bé tới phòng khám kiểm tra nhé."
Túc Lê lại nhìn bình sữa trên bàn, cậu mới uống được có một ngụm, muốn thử xem có phải đúng như mình nghĩ không. Cậu đành kéo áo của cha, nói một chữ: "Đói."
Bé con mặc áo ngủ lông xù ngoan ngoãn nằm trong lòng ba Túc, cái tay nằm thành cục tròn vo túm áo hắn, non nớt nói một âm tiết, đáng yêu mà cũng đáng thương vô cùng.
Ba Túc đang sốt hết cả ruột, thấy cục cưng kêu đói thì tim cũng nhũn ra, đành phải hỏi bác sĩ: "Giờ có thể cho thằng bé ăn gì không? Bé bé vừa kêu đói bụng."
Chăm sóc Túc Lê mấy năm, đây lần đầu tiên nghe được bé con chủ động kêu đói, hắn chỉ muốn thỏa mãn nguyện vọng của con ngay.
Bác sĩ ở đầu kia điện thoại lại hỏi vài câu.
Ba Túc cẩn thận trả lời từng vấn đề, được bác sĩ cho phép rồi mới cầm bình sữa của Túc Lê, kề vào miệng bé con. Không ngờ đứa nhỏ mút một ngụm rồi không uống nữa, lại nhìn bình sữa của em trai.
Ba Túc không hiểu, chẳng lẽ bé bé bắt đầu kén ăn rồi?
-
Trong hỗn độn tăm tối, âm thanh quẩn quanh giữa không gian tĩnh lặng vô ngần, tựa như tiếng ai tha thiết gọi, lại như tiếng nỉ non bất đắc dĩ. Trên mặt đất là những trận pháp với đường nét phức tạp, một người đàn ông mặc trường bào màu đen, những vết rách trên bộ đồ để lộ làn da trắng bệch của hắn. Hắn ngồi quỳ trên mặt đất, bị gông xiềng nặng nề màu đen trói buộc. Mà ở ngay trước mặt hắn, cách không xa, là một đồ đằng hình Phượng Hoàng đang tỏa ánh sáng đỏ yếu ớt.
Người đàn ông vươn tay, chưa kịp chạm tới đồ đằng, ánh đỏ mong manh ấy đã vụt tắt ---
Hắn nao nao, lại nhẹ nhàng gọi.
"A Ly."
[Tác giả có lời muốn nói]:
Chặng đường nuôi trẻ còn rất dài! Trước khi trưởng thành không yêu đương hẹn hò gì nhe!
PS: Công là Ly Huyền Thính!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook