"Ba mau đem tin vui này nói cho mẹ đi."

"Mẹ nhất định sẽ chạy như bay về."

Đêm khuya, Sở Kiến Thụ ngồi trong thư phòng, trên màn hình máy tính là là kết quả xét nghiệm ADN mới được gửi qua.

Mặc dù trong lòng đã khẳng định bảy tám phần, nhưng khi thật sự được xác nhận từ kết quả, trong lòng ông như có khối đá lớn theo lơ lửng rồi đột nhiên rơi xuống đất.

Những ngày này Sở Kiến Thụ không khỏi chờ mong, hiện tại ông thật sự cao hứng, nhịn không được đứng lên rồi đi hai vòng.

Cho rằng sẽ không còn cơ hội gặp lại con trai nhỏ, vậy mà lại tìm thấy rồi.

Nếu vợ mình biết tin, nhất định sẽ cực kì vui vẻ.

Đứa bé kia thật là đẹp mắt, thừa hưởng hết những ưu điểm của hai người họ, nếu nuôi dưỡng tốt khẳng định sẽ là một đứa nhỏ xinh đẹp hơn nữa.

Nhưng bộ dạng gầy yếu của đứa bé lại hiện lên, lần đầu tiên ông đứng gần đứa bé kia như vậy.
Trưởng thành không tốt, tóc khô vàng, thấp bé, gầy yếu, trên cánh tay lại có vết bạo lực gia đình, tính cách quá mức trầm lặng,...!Hết thảy những điều này như dội một gáo nước lạnh vào Sở Kiến Thụ.

Tình hình còn tệ hơn ông tưởng tượng.

Ông cũng từng nghĩ tới chuyện dù bị lừa bán, nhưng nếu được làm con trai trong nhà, ít nhất cũng sống tốt một chút.

Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại, thậm chí còn rất nghiêm trọng.

Vợ ông vì mất con mà cơ thể lẫn tinh thần đều có bệnh, lúc sau nhận nuôi Sở Ức Quy thì dần dần có chuyển biến, bây giờ nhìn qua đã tốt hơn rất nhiều.

Nếu biết con trai ở một nơi mà mình không ngó tới, phải sống cuộc sống quá mức gian nan...

Tiếng chuông điện thoại của Sở Kiến Thụ vang lên.

"Alo, Văn Thu."

"Sở tổng, thông tin về đứa nhỏ mà ngài nhờ tôi điều tra vừa mới được tổng hợp, ngài có muốn nhận ngay bây giờ không?" Giọng một người đàn ông trung niên từ di động truyền đến, tiếng nói rõ ràng vang lên trong thư phòng lúc đêm khuya, là trợ lý của Sở Kiến Thụ, tên Tống Văn Thu.

"Văn Thu." Sở Kiến Thụ hít một hơi thật sâu, đặt điện thoại lên bàn, mở loa ngoài, tiếng nói mang theo vài phần vui mừng.

"Hôm nay tôi cùng đứa bé kia làm xét nghiệm ADN, là đứa bé đó."

Tống Văn Thu dừng một chút, lập tức nói: "Chúc mừng Sở tổng, phu nhân nhất định sẽ rất vui."

"Tôi cũng rất vui." Người trung niên nho nhã cũng kiềm chế niềm vui sướng, nhịn không được mà chia sẻ với người bạn của mình một lúc lâu.

"Bây giờ ngài muốn xem tư liệu về đứa nhỏ Vạn Thu sao?" Tống Văn Thu đã đổi mới cách xưng hô.

"Đúng vậy, anh đưa tôi đi." Rất nhanh tư liệu mà Sở Kiến Thụ yêu cầu Tống Văn Thu điều tra được gửi qua, không nghĩ tới những tin tức tốt lại đến cùng lúc như vậy.

Sở Kiến Thụ mở tư liệu trên máy tính, thông tin không nhiều nhưng mỗi một câu đều khái quát chính xác cuộc đời của Vạn Thu.


Tống Văn Thu ở đối diện nói: "Vạn Thu năm nay mười bốn tuổi, lúc năm tuổi bị một người đàn bà tên là Vạn Tiểu Hoa đưa đến nông thôn, bà ta mắc bệnh tâm thần, chồng chết sớm, có một người con gái tên Ninh Xảo Trân, mọi người trong thôn chỉ cho rằng Vạn Thu là do Ninh Xảo Trân hạ sinh ở bên ngoài nên không có ai hoài nghi."

Sở Kiến Thụ nhìn tư liệu, nghe Tống Văn Thu nói, sự vui sướng trong đầu dần dần trầm xuống.

"Vạn Tiểu Hoa chết đuối trong làng khi Vạn Thu mười một tuổi, sau đó được Ninh Xảo Trân nuôi dưỡng, Ninh Xảo Trân năm nay ba mươi chín tuổi, không có công việc nghiêm túc, bây giờ đang thuê một căn phòng trong thôn cũ, ở cùng người họ hàng xa tên Ninh Hải, theo như điều tra thì hai người này có quan hệ vợ chồng."

Họ hàng xa? Lông mày Sở Kiến Thụ bất giác nhíu chặt.

Tuy trong lòng đã chuẩn bị thật tốt, nhưng hiện tại chân chính biết rõ sự tình, ông thật sự khó tiếp thu hoàn cảnh sống của Vạn Thu.

"Trong lúc được Vạn Tiểu Hoa nuôi nấng, Vạn Thu không đi học, mười một tuổi sau khi ở với Ninh Xảo Trân mới bắt đầu đến trường, năm nay khai giảng sẽ lên lớp 6.

Vì tuổi lớn hơn so với đám bạn cùng lứa, tính cách rụt rè, không thích nói chuyện nên trên lớp không có bạn, thành tích học tập luôn đội sổ, thầy giáo trong trường nói trí lực đứa nhỏ có vẻ có vấn đề, đã từng đề nghị đi làm kiểm tra, nhưng mà..."

Nhưng rõ ràng Ninh Xảo Trân không quan tâm tới tình hình sức khỏe Vạn Thu, sẽ không làm bất cứ kiểm tra nào.

Nếu không bọn họ có thể tìm thấy tin tức Vạn Thu sớm hơn, bằng thân phận và địa vị của Sở Kiến Thụ trong giới y học, vẫn luôn chú ý rất nhiều tới những đứa trẻ tầm tuổi này.

Móng tay Sở Kiến Thụ vô thức đâm vào lòng bàn tay, ông càng biết nhiều thì càng khó tiếp nhận.

Nhìn đống tư liệu trên máy tính như đang viết ra lỗi lầm của mình, cuối cùng Sở Kiến Thụ nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy tâm tình thật không ổn.

"Ức Quy, cháu đứng ở cửa làm gì?" Bên ngoài đột nhiên có tiếng người giúp việc vang lên, Sở Kiến Thụ mở to mắt, kinh ngạc nhìn về phía cửa.


"Ức Quy?" Sở Kiến Thụ lập tức mở cửa, nhìn thấy Sở Ức Quy tay bưng trà đứng ở đó.

Thiếu niên dưới ánh đèn hành lang mờ mịt, nghiêng người nhìn về phía Sở Kiến Thụ, dáng người mảnh khảnh, thân hình cao ráo, mái tóc ngắn mềm mại hơi che đi đôi mày sắc bén.

Khuôn mặt lẫn khí chất đều hết sức nổi bật, có thể thấy dáng vẻ này đã được nuôi dưỡng rất tốt, đúng là cảnh đẹp ý vui.

"Ba, chúc mừng ba tìm được cậu ấy." Giọng nói thiếu niên du dương như đàn cello trong đêm khuya, dễ nghe vô cùng, thanh âm không có nửa phần ghen ghét hay bất mãn, bình tĩnh như mặt hồ không gió, trong trẻo vắng lặng.

"Ức Quy, cho dù Vạn Thu trở về, con vẫn là con chúng ta." Sở Kiến Thụ cầm lấy chén trà trong tay Sở Ức Quy, đem khay đưa cho người giúp việc.

Người giúp việc nghe được bí mật kinh thiên động địa này thì vô cùng kinh ngạc, có chút lo lắng nhìn Sở Ức Quy, rồi lại bất đắc dĩ bưng khay dời đi.

Sở Ức Quy cùng tuổi Vạn Thu, được nhận nuôi cũng là vì trấn an tinh thần bất ổn của phu nhân nhà họ Sở, đứa trẻ này ngoan ngoãn hiểu chuyện, là một người con hoàn mỹ, vẫn luôn được người nhà yêu thích.

"Con biết, ba không cần lo lắng, ba mẹ vẫn luôn đối xử tốt với con." Sở Ức Quy nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: "Con với Vạn Thu, ai là anh ai là em?"

"Vạn Thu so với con lớn hơn một chút, con là em." Sở Kiến Thụ mỉm cười nói: "Chỉ là thằng bé nhìn qua nhỏ hơn con."

"Là anh trai sao." Sở Ức Quy mỉm cười nói.

"Không cần quá để ý, con và Vạn Thu đều là con của chúng ta." Sở Kiến Thụ nhịn không được lại nói tiếp.

Sở Ức Quy mỉm cười lắc đầu: "Không có gì ạ, con cũng rất vui vẻ."
Sở Kiến Thụ có chút chần chờ, đứa nhỏ Sở Ức Quy này, chỉ có khuyết điểm ở chỗ luôn làm tốt yêu cầu "con ngoan" quá mức, làm người ta khó mà nắm được những suy nghĩ thật trong lòng.

"Chuyện này khi nào thì nói cho mẹ ạ?" Nhìn thấy Sở Kiến Thụ chần chờ, Sở Ức Quy chủ động đổi chủ đề.


"Ba cũng đang suy nghĩ, hiện tại không nên nói mẹ con thì hơn." Sở Kiến Thụ nhớ tới tình trạng Vạn Thu, liền không có cách nào tưởng tượng được nếu để người vợ tính cách nóng nảy của mình biết thì sẽ có phản ứng gì.

Sở Ức Quy nhìn chăm chú Sở Kiến Thụ, nói: "Có lẽ nói thẳng với mẹ thì tốt hơn."

"Sao?" Sở Kiến Thụ ngước mắt.

"Đối với mẹ mà nói, mất đi anh trai rất đau khổ, hơn nữa vì chuyện này mà cảm xúc luôn không tốt.

Một khi mẹ biết ba cố ý giấu giếm tin tức của anh trai chỉ sợ càng thêm tức giận."

Sở Ức Quy nghiêm túc kiến nghị: "Đây là chuyện tốt, không nên tức giận."

Nghe Sở Ức Quy rất tự nhiên gọi Vạn Thu hai tiếng anh trai, Sở Kiến Thụ bất giác thở phào nhẹ nhõm.

"Đứa nhỏ kia quả thật sống không tốt, chỉ sợ bà ấy sẽ..."

"Đó là chuyện mẹ nên biết và quyết định." Sở Ức Quy nghiêm túc trả lời: "Con tin mẹ sẽ lý trí."

Sở Kiến Thụ nhìn đứa con trước mặt, bất kể là IQ hay EQ đều không thể bắt bẻ, thậm chí vượt trội hơn anh trai hơn rất nhiều.

"Ức Quy, con đúng là đứa con ngoan." Thanh âm Sở Kiến Thụ giữa không trung hỗn loạn, như có như không thở dài.

"Ba mau đem tin vui này nói cho mẹ đi." Sở Ức Quy bình tĩnh, vẫn thúc giục như cũ: "Mẹ nhất định sẽ chạy như bay về."

Sở Kiến Thụ nghĩ đến người vợ đang ở nước ngoài, rất có thể sẽ hấp tấp trở về, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Sở Ức Quy nhìn, lại không mở miệng, an tĩnh trầm mặc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương