"Có chỗ nào không hiểu sao?" Dương Tắc cũng ngơ ngác, đối mặt với Vạn Thu, trong thời gian ngắn hắn không thể tìm được những câu giao tiếp thông thường.

Ánh mắt Vạn Thu đảo từ căn phòng rộng lớn sáng sủa đến khuôn mặt Dương Tắc, rất lâu sau mới ấp úng trả lời: "Cảm ơn."

Vạn Thu có hiểu toàn bộ đây là phòng ngủ của mình không?

Như vậy là vui vẻ sao? Thích thú sao?

Nhưng Dương Tắc lại không tìm được cảm xúc mà hắn mong đợi, Vạn Thu gần như cũng chỉ là tiếp nhận mà thôi.

"Hiện tại muốn tắm không?" Dương Tắc hỏi.

Vạn Thu ngẩng đầu, gật gật.

Trên người cậu có mùi, là mùi thuốc khử trùng mà mẹ không thích.

Trong phòng tắm, ánh đèn rọi khắp không gian rộng lớn khiến căn phòng được chạm khắc bằng đá quý trở nên càng tinh tế, Vạn Thu cứ ngỡ khung cảnh này chỉ có thể xuất hiện trong mơ.

Đôi mắt đen của cậu nhìn chằm chằm vào phòng tắm.

Thật sạch sẽ.

Làm sao mới có thể dọn sạch sẽ như vậy?

Rõ ràng hồi đó dù cố đến đâu Vạn Thu cũng không thể làm cho chiếc gương ở nhà sạch và trong suốt như vậy.

Nếu nó bị bẩn...

Có thể khôi phục như lúc đầu không?

Đứng ở một nơi như vậy, Vạn Thu lần đầu tiên cảm thấy sự hiện diện của mình giống như bụi bẩn.

Dương Tắc không đoán được Vạn Thu nghĩ gì, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng hiện tại Vạn Thu đang khẩn trương.

Bọn họ vẫn luôn nắm tay nhau, ngón tay của Vạn Thu cứng đờ như đứng dưới băng.

Vô thức hoảng loạn, nhưng lại không biết phải vùng vẫy thế nào.

"Nhấn nút màu đỏ này, nước sẽ chảy ra.

Nếu cảm thấy quá nóng, có thể nhấn nút màu xanh ở đây để điều chỉnh nhiệt độ..." Dương Tắc cố gắng giải thích cho Vạn Thu cách sử dụng nước trong phòng tắm, chuyển dời sự chú ý của Vạn Thu.

Trong lúc giải thích, Vạn Thu không hỏi bất kỳ câu hỏi nào.

"Hiểu sao?"

Vạn Thu đứng ở nơi đó, nhìn thẳng vào nơi Dương Tắc chỉ.

"Thử xem?" Dương Tắc đề nghị.

Vạn Thu đưa tay nhấn công tắc màu đỏ để mở nước nóng.

Dòng nước lập tức chảy xuống, Vạn Thu lùi lại một bước, không bị nước tắm xối ướt.

Vạn Thu vươn tay chạm vào làn nước mỏng mà đặc, nước trong tay vô cùng ôn hòa, như muốn nhẹ nhàng ôm lấy con người bằng cơ thể ấm áp của nó.

Đột nhiên Vạn Thu cảm thấy đau đớn như bị chích, theo phản xạ rụt lại, nhiệt độ của nước quá cao khiến tay cậu nóng bỏng.

Dương Tắc giật mình, đưa tay ra nhưng không chạm vào Vạn Thu: "Em bị bỏng à?"

Vạn Thu lắc đầu, cúi xuống nhìn tay mình.

Trên ngón tay thậm chí còn không có một chút vết đỏ nào.

Dương Tắc thở phào nhẹ nhõm, nhìn dòng nước chảy ra từ vòi hoa sen đã tỏa hơi nóng khắp phòng, hỏi Vạn Thu: "Em có biết cách cho nước lạnh vào không?"

Vạn Thu nhấn nút màu xanh.

"Đúng rồi, ấn một cái, nó sẽ nguội đi." Đối mặt với người em trai rõ ràng đã mười bốn tuổi, Dương Tắc lại như đang đối mặt với một đứa trẻ xa lạ.

Sau khi điều chỉnh nhiệt độ nước thích hợp, dòng nước ấm áp quấn quanh đầu ngón tay khiến Vạn Thu cảm thấy thoải mái.

So với việc thử nhiệt độ, Vạn Thu càng giống như vô ý nghịch nước hơn, đôi mắt sáng ngời của đứa trẻ phản chiếu trên mặt nước.

Dương Tắc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Vạn Thu, kỳ quái nói: "Vạn Thu, có cần anh hai giúp em tắm không?"

Nghe thấy tên mình, Vạn Thu ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt phản chiếu ảnh ngược của Dương Tắc.

Dương Tắc mơ hồ cảm thấy dưới đôi mắt này, thay vì nhìn Vạn Thu, hắn giống như đang nhìn chính mình, cảm xúc bị soi rọi không có chỗ che giấu.


Dương Tắc cho rằng Vạn Thu sẽ từ chối, nhưng Vạn Thu lại gật đầu.

Hắn có chút kinh ngạc.

Dương Tắc thực sự muốn gần gũi với Vạn Thu, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ tắm cho Vạn Thu vào ngày đầu tiên gặp nhau.

Hắn chỉ hỏi với thái độ thắc mắc nhưng không ngờ lại nhận được câu trả lời.

Có vẻ với Vạn Thu, việc cảnh giác người lạ chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, thật mau liền buông xuống đề phòng.

Hoặc là nói, sau khi Vạn Thu thấy Dương Tiêu Vũ tin tưởng hắn, nỗi sợ hãi và cảnh giác đã vơi nhanh chóng.

"Bây giờ Vạn Thu không thể tự tắm được sao?" Dương Tắc hỏi.
Vạn Thu chớp mắt, tựa hồ có chút nghi hoặc với câu hỏi này, nhưng vẫn đáp: "Có thể."

Dương Tắc trầm mặc.

Vậy tại sao em ấy lại nhờ mình?

Là vì mình hỏi sao?

Nhìn Vạn Thu đứng đó, Dương Tắc lại thăm dò: "Muốn anh hai giúp em cởi q/uần áo sao?"

Vạn Thu đang nhìn hắn, bóng dáng của Dương Tăc vẫn luôn phản chiếu trong đôi mắt ngây ngô.

Vạn Thu lại gật đầu.

Dương Tắc anh mắt phức tạp, chăm chú nhìn Vạn Thu, khom người nói: "Giơ tay lên nhé?"

Vạn Thu ngoan ngoãn giơ tay.

Đên bây giờ Dương Tắc đã rõ ràng - Vạn Thu sẽ không bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào.

Dương Tắc bảo Vạn Thu cởi qu/ần áo chỉ để kiểm tra xem trên người cậu có vết thương nào không, nếu trước đó chưa xử lý tốt, vết thương ngâm trong nước sẽ có hại cho quá trình hồi phục.

Vạn Thu chỉ mặc một lớp quần áo mỏng mùa hè, sau khi cởi ra, xương sườn gần như có thể nhìn thấy rõ ràng.

Bộ quần áo của Vạn Thu yếu ớt nằm trên các ngón tay Dương Tắc, nhiệt độ cơ thể của Vạn Thu thậm chí còn không bằng nhiệt độ lòng bàn tay hắn.

Nhìn thân hình gầy gò đầy vết sẹo, Dương Tăc cảm thấy cổ họng mình như bị bóp nghẹt.

Bóng tối như những chiếc gai đen, đâm vào máu thịt và trói chặt xương cốt của hắn.

Trên người Vạn Thu vẫn còn rất nhiều vết nước thuốc, có mùi của chất khử trùng, bởi vì thân thể quá gầy nên đầu của Vạn Thu trông khá to, cảm giác như đỡ được đầu thôi cũng khiến cơ thể cực kỳ khó khăn.

Mười bốn tuổi.

Dương Tắc nhớ rõ ràng tuổi của Vạn Thu.

Nhưng đây làm sao có thể là cơ thể của một đứa trẻ mười bốn tuổi?

"Có vết thương hở nào không?" Khi Dương Tắc lần nữa tìm được giọng nói trở về, lại cảm thấy cổ họng mình khô khốc, cảm xúc kỳ lạ xoáy sâu trong lòng khiến đầu óc hắn quay cuồng.

Vết thương hở nghĩa là gì? Vạn Thu không hiểu, cho nên không mở miệng.

Giọng nói của Dương Tắc còn trầm hơn trước: "Vạn Thu, quay người lại."

Dương Tắc không vui.

Vạn Thu nhạy cảm nhận ra tâm trạng của Dương Tắc, từ không vui lắm chuyển sang không vui.

Tại sao? Phải làm gì bây giờ?

Không thể chạy trốn, cũng không biết cách chống cự.

Vạn Thu cố gắng nghĩ ra biện pháp hữu hiệu, nhưng nghĩ mãi không ra.

Cậu chỉ còn cách dang tay ra, xoay nửa vòng trước mặt Dương Tắc.

Lông mi của Vạn Thu không khỏi run rẩy, cố gắng giấu đi sự khẩn trương.

"Gần đây em có bị thương không?" Sau khi nhìn lưng Vạn Thu, Dương Tắc chú ý tới một vết sẹo rõ ràng trên cánh tay, hẳn là dấu vết của một vết thương hở.

Ở những nơi khác càng có nhiều vết bầm tím và sẹo.

Vạn Thu cúi đầu nhìn vết thương gần như đã lành, là vết thương mới xảy ra không lâu, đáp: "Là do tai nạn xe."

Dương Tắc nhìn Vạn Thu, trên cơ thể còn có vết khâu lộn xộn, đủ thấy thương tích nhiều đến mức đe dọa đến tính mạng.

Bàn tay hắn muốn chạm vào vết thương, nhưng lại dừng giữa không trung, ngay cả dũng khí chạm vào cũng không có.


"Vạn Thu." Nhìn Vạn Thu quay tấm lưng mảnh khảnh về phía mình, không còn cặp mắt chăm chú quan sát, Dương Tắc lấy hết dũng khí nói ra điều hắn không dám nói: "Em còn nhớ rõ anh hai không?"

Bao nhiêu người có thể nhớ được ký ức trước năm tuổi?

Tại sao lại hỏi câu hỏi như vậy, là hy vọng cậu nhớ nó, hay sợ cậu nhớ nó?

Vạn Thu chớp mắt.

Cậu quay lại nhìn Dương Tắc.

Đôi mắt Dương Tắc rất tối, như chứa đầy mực đặc sệt.

Vạn Thu không biết Dương Tắc muốn nhận được đáp án gì.

Không biết trả lời thế nào mới khiến Dương Tắc hài lòng, dưới vẻ "không vui" tràn ngập căn phòng, Thu lựa chọn phương pháp an toàn nhất - giữ im lặng.

"Xin lỗi, anh hai không hỏi nữa." Dương Tắc che mắt lại, hắn còn hy vọng có thể che kín khuôn mặt mình.

Không muốn vẻ mặt mình khiến Vạn Thu lo lắng.

"Không có miệng vết thương, đi tắm đi." Dù đã nghe ngóng được tình trạng của Vạn Thu, Dương Tắc lại phát hiện bản thân thật sự không thể đứng trước mặt Vạn Thu một cách bình thường, "Anh hai ở bên ngoài chờ em, nếu có chỗ nào đau hay rửa không tới, có thể gọi cho anh."

Dương Tắc đóng cửa, đứng lặng tại chỗ lắng nghe tiếng nước chảy.

Hắn vô lực dựa vào bức tường cạnh cửa phòng tắm, thậm chí còn không dám thở.

Hắn đang cuống quít chạy trốn.

Vết thương trên người em trai, vẻ mặt bình tĩnh như không của em trai, tất cả dường như đang trỉ trích hắn.

Những vết sẹo không biết bị ai gây ra, vì sao lại lưu lại, dường như biến thành những ngón tay hung ác chỉ vào hắn, chế giễu, khinh miệt, buộc tội...

"Đây là tất cả là lỗi của mày.

"

"Mọi chuyện đều do mày gây ra! "

"Bởi vì mày làm mất đứa bé! "

Vạn Thu đứng trong bồn tắm, làn nước ấm áp lướt qua làn da thật dễ chịu.

Tại sao lại như vậy nhỉ?

Có phải do vòi hoa sen khác không?

Vạn Thu ngửa đầu nhìn vòi hoa sen, đầu vòi mỏng bị nước lấp kín, rơi xuống mịn màng, đều đặn, Vạn Thu chớp mắt, thấy vòi như đang nở hoa.

Cậu vô thức kiễng chân lên, muốn nhìn kỹ hơn vào đầu vòi hoa sen.

Dưới chân đột nhiên bị trượt, cơ thể mất trọng tâm ngã sang một bên.

Đôi tay loạn xạ múa may, đột nhiên một tay bắt được lan can, tay còn lại vô tình đẩy rơi đồ vệ sinh cá nhân đặt ở mép bồn.

Đồ đạc vương vãi khắp sàn nhà.

Dương Tắc nghe thấy âm thanh vội mở cửa phòng tắm, lúc này Vạn Thu tay ôm lan can, quỳ gối trong bồn tắm.

Nháy mắt Vạn Thu ngước nhìn Dương Tắc, hắn chợt thấy đôi mắt bị che khuất dưới mái tóc ươn ướt tràn đầy hoảng sợ.

"Vạn Thu..." Dương Tắc đột nhiên gọi tên Vạn Thu, lại thấy Vạn Thu nhắm mắt, buông lỏng bàn tay đang nắm lan can.

Vạn Thu cuộn tròn trong bồn tắm, vòng tay ôm hai chân, đem mặt vùi vào cánh tay, toàn thân căng chặt tựa như muốn kháng cự những gì sắp xảy ra.

Dương Tắc dừng tại chỗ.

Đồ vệ sinh cá nhân bừa bộn chắn giữa hai người.

Với Vạn Thu, sàn nhà vương vãi đồ vật là bằng chứng cho sai lầm của cậu.

Vạn Thu không run rẩy nhưng những ngón tay gầy gò nắm chặt, co ro trong góc, nơi dòng nước không chạm tới.

Dương Tắc há miệng, lại phát hiện bản thân ngay cả thanh âm cũng không phát ra được.

Hắn cúi xuống nhặt đồ vệ sinh cá nhân trên mặt đất, nhất thời không có dũng khí ngẩng đầu nhìn Vạn Thu.


Đột nhiên trong tầm nhìn của Dương Tắc có một bàn tay bé nhỏ vươn ra từ bồn tắm, cũng nhặt đồ dùng lên.

Đầu ngón tay Dương Tắc hơi dừng lại, ngước mắt nhìn đứa trẻ trước mặt.

Đôi mắt ươn ướt của đứa trẻ dường như đang lo lắng điều gì đó, lông mi khẽ run lên, giống như con mèo làm đổ rác, cuộn tròn như quả bóng rồi lại muốn cứu vãn thứ gì đó, bèn cụp đôi tai lại gần chủ nhân.

Rõ ràng vừa sợ hãi đến cứng đờ, lại vẫn tự tay dọn dẹp mớ hỗn độn.

Dương Tắc thậm chí còn cảm thấy đối với Vạn Thu, hành động dọn dẹp của mình ẩn chứa mối đe dọa thầm lặng.

"Có đau ở đâu không?" Dương Tắc hỏi đi hỏi lại mà không nhận được câu trả lời.

Vạn Thu lắc đầu.

Dương Tắc nhìn lan can, mặc dù lắp để đề phòng trượt ngã, nhưng không ngờ ngày đầu tiên lại dùng đến, thật là...may mắn.

Dương Tắc đưa tay xoa đầu Vạn Thu, nhưng Vạn Thu lại nhắm hai mắt, toàn thân cứng ngắc như cục đá.

Những bọt nước trên tóc Vạn Thu dính vào tay Dương Tắc, hơi lạnh như chảy dọc theo lòng bàn tay, chui vào trái tim hắn.

"Không sao đâu, cứ tắm tiếp đi."

Quần áo Dương Tắc đều bị hơi nước làm ướt, cảm giác áo sơ mi dính vào người thật khó chịu, là cảm giác nhớp nháp không loại bỏ được.

So với cơ thể, lại giống như mạch máu bị tắc nghẹt hơn, nó cản trở mọi cử động của hắn.

Vạn Thu lần nữa chìm dưới dòng nước, nhưng lại mở mắt lén quan sát Dương Tắc.

Cậu bé mềm mại được dòng nước tẩy rửa, ngay cả lông mi cũng dính nước, chảy xuống khóe mắt, rồi từ từ chảy xuống chân.

"Xin lỗi."

Giữa những âm thanh yếu ớt và mỏng manh của dòng nước, bên tai Vạn Thu dường như còn nghe thấy một âm thanh nhỏ hơn.

Vạn Thu ngẩng đầu, đôi mắt hơi nheo lại vì bị nước đập tí tách, nhìn không rõ biểu tình của Dương Tắc lúc này.

Vạn Thu cảm thấy Dương Tắc là một người anh kì lạ.

Rõ ràng trên dưới tràn ngập sự không vui, nhưng dường như chúng bị giam hãm trong cơ thể, không hề có ý định tràn ra ngoài.

Dương Tắc quay lưng lại, như cố ý để Vạn Thu không nhìn thấy.

"A Tắc, Vạn Thu, còn chưa tắm xong sao?" Dương Tiêu Vũ đột nhiên đập cửa, giọng nói trong trẻo xuyên qua cửa phòng tắm, đánh vỡ không gian vốn chỉ có tiếng nước róc rách, "Mẹ vào được không?"

"Tiêu Vũ." Giọng nói bất đắc dĩ của Sở Kiến Thụ vang lên.

Nếu không phải Sở Kiến Thụ còn ở đó, e rằng Dương Tiêu Vũ bây giờ đã phá cửa xông vào rồi.

"Bảo bối Vạn Thu, mẹ mang cho con mấy bộ quần áo, có thể ra ngoài để mẹ mặc cho không?" Dương Tiêu Vũ đập cửa phòng tắm, hiển nhiên đến khi cửa mở ra sẽ không bỏ cuộc.

Dương Tắc thở dài, cũng là nhẹ nhàng thở ra.

Lấy chiếc khăn tắm màu trắng quấn Vạn Thu vào trong, Dương Tắc chưa từng nghĩ chiếc khăn tắm lại to như vậy.

Vạn Thu thò cái đầu nhỏ ra khỏi chiếc khăn mềm mại, đôi mắt xinh đẹp khi nhìn hắn thật sự rất đáng yêu.

Thấp bé, yếu ớt và mỏng manh dễ vỡ.

Sở gia và Dương gia đều có gen rất tốt, hiếm khi thế hệ sau mang vóc dáng nhỏ nhắn hay lùn tịt.

Cơ thể Vạn Thu là kết quả của tình trạng suy dinh dưỡng kéo dài, Dương Tắc lại cảm thấy "đáng yêu", chẳng khác nào đang chế giễu sự vô tri vô giác của chính mình.

Vạn Thu quấn khăn tắm bước ra, thân hình gầy gò đến nỗi không biết cậu đang quấn khăn tắm hay khăn tắm đang quấn cậu.

Dương Tiêu Vũ nhìn cơ thể đã được tắm rửa sạch sẽ còn mang theo hơi nước của Vạn Thu, đột nhiên cúi xuống, vùi đầu vào cổ cậu.

Vạn Thu ngẩng cao đầu, để cho Dương Tiêu Vũ tùy ý làm động tác thân mật, hai tay ôm lấy chiếc khăn, như thể nếu buông ra chiếc khăn liền rơi mất.

"Bảo bối của chúng ta tắm xong có mùi thật thơm." Dương Tiêu Vũ nhìn bả vai gầy gò trong chiếc khăn tắm, "Mẹ sẽ cố gắng nuôi con thành một con heo nhỏ thơm thơm."

Vạn Thu tuy không biết "heo nhỏ thơm thơm" là cái gì, nhưng cậu biết nghĩa từ "heo".

Heo là động vật có thể ăn được.

Con người không thể biến thành heo, cũng không thể ăn.

Đây là nhiệm vụ bất khả thi.

"Mẹ bôi thuốc mỡ cho con trước nhé?" Dương Tiêu Vũ bế Vạn Thu đi đến ghế sofa.

Sở Kiến Thụ nhìn Dương Tiêu Vũ bế Vạn Thu rời khỏi, rồi mới nhìn Dương Tắc đang dùng khăn lau áo sơ mi trong phòng tắm.

"Đứa trẻ này lúc tắm làm ầm ĩ sao?" Sở Kiến Thụ nghĩ tới khuôn mặt ngoan ngoãn của Vạn Thu, cảm thấy không giống chút nào.

"Chỉ là ngoài ý muốn thôi." Dương Tắc nói.

"Đi thay quần áo đi, sắp đến giờ ăn tối rồi." Sở Kiến Thụ đề nghị.

Dương Tắc gật đầu, nhưng đi đến cửa lại dừng lại, quay đầu hỏi: "Ba, em trai có kiêng kỵ gì không?"

"Bây giờ xem ra chưa có, đứa nhỏ cái gì cũng ăn được." Sở Kiến Thụ suy nghĩ một chút, "Thằng bé rất thích hoa quả, có lẽ cũng thích đồ ngọt."

"Còn những thứ không thích thì sao?"


Mà Sở Kiến Thụ lại có chút thở dài: "Không rõ lắm."

"Con biết rồi ba, con đi thay quần áo."

Dương Tắc rời đi, Sở Kiến Thụ lại trầm mặc.

Là một người cha, Sở Kiến Thụ đã nhận ra tâm trạng Dương Tắc có thay đổi.

Ông quay đầu lại, nhìn hai người đang bôi thuốc trên ghế sofa.

Dưới những vùng bị quần áo che khuất của Vạn Thu là làn da trắng nõn di truyền từ Dương Tiêu Vũ, nhưng có lẽ do mùa hè đi nhặt rác mà không có bất kỳ phương pháp bảo vệ nào, những vùng tiếp xúc với ánh nắng bị rám đi rất nhiều.

Suy dinh dưỡng và gầy gò, nếu không phải ngũ quan quá mức ưu tú, chỉ e đứa trẻ này sẽ rất khó nhìn.

Cậu bé ngồi trên ghế sofa, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời nhưng luôn trống rỗng khi đối diện với bọn họ, giờ đây lại đầy ắp hình ảnh Dương Tiêu Vũ.

Mười bốn tuổi nhưng Vạn Thu dường như không có năng lực tư duy mà người bình thường nên có, bản năng khiến cậu chỉ ỷ lại vào một người, mà đối với người mang thân phận "mẹ" lại càng đặc biệt ỷ lại.

Lần đầu gặp Vạn Thu, Sở Kiến Thụ cũng thấy Vạn Thu quá ỷ lại vào Ninh Xảo Trân.

Nhìn vợ mình lúc này đang nhảy cẫng lên vì sung sướng, rõ ràng đã hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui tìm được đứa con thất lạc trở về mà đem những dị thường của Vạn Thu vứt ra sau đầu.

- ---------------

Mẹ cậu thật vui vẻ.

Vạn Thu vẫn luôn nhìn Dương Tiêu Vũ, khuôn mặt Dương Tiêu Vũ đều hiện rõ sự vui mừng, nhưng những lúc bôi thuốc sẽ cảm thấy không vui.

Tay của Dương Tiêu Vũ dừng lại trên ngực Vạn Thu, nơi còn thấy rõ vết khâu để lại, bà dùng ngón tay v.uốt ve vết sẹo, phảng phất như đã xuyên tới thời điểm vết thương còn mang bộ dạng gớm ghiếc, thịt máu lẫn lộn.

"Lúc đó nhất định rất đau phải không?" Đôi mắt Dương Tiêu Vũ nhìn chằm chằm vào vết sẹo.

Vạn Thu không lên tiếng, nhìn vẻ mặt Dương Tiêu Vũ, hẳn là không có ý muốn cậu phải trả lời.

Nhưng kỳ thật Vạn Thu không cảm thấy đau lắm.

Khoảng thời gian đó hầu hết đều bị sốt và chóng mặt.

Bởi vì bà ngoại vẫn luôn ở cạnh chăm sóc, Vạn Thu cảm thấy dù bị thương hay bị ốm cũng không khổ sở.

"Sau này nếu bị thương ở đâu, nhất định phải nói cho mẹ, biết không?" Dương Tiêu Vũ nhìn vết sẹo, nghĩ rằng Vạn Thu bây giờ còn nhỏ, nếu có thuốc men hỗ trợ và chăm sóc lĩ càng, vết sẹo sẽ mờ đến mức không thể nhìn thấy.

"Vâng." Vạn Thu đã nhớ rõ.

"Nào, Vạn Thu, mặc bộ quần áo này cho mẹ nhìn xem?" Sau khi vết sẹo đều được bôi đầy thuốc mỡ, Dương Tiêu Vũ lấy một bộ quần áo đưa cho Vạn Thu.

Vạn Thu cầm lấy quần áo, quần áo trong tay mềm mại, được làm bằng loại vải mà Vạn Thu chưa từng được chạm vào.

Vạn Thu vô thức siết chặt tay, quần áo theo đó cũng bị siết chặt.

Ngón tay Vạn Thu có vết chai do mỗi ngày cầm bút quá lâu, do mỗi ngày cầm kẹp sắt bới rác, những vết chai dày dường như dễ dàng làm hỏng bộ quần áo mỏng manh.

"Muốn mẹ giúp con mặc không?" Dương Tiêu Vũ nhìn thấy động tác chậm chạp của Vạn Thu, chủ động hỏi.

Vạn Thu ngước mắt lên, thấy vẻ mặt Dương Tiêu Vũ trông giống đùa giỡn hơn là nghiêm túc, bèn lắc đầu rồi tự mặc quần áo vào.

Đó là một bộ quần áo trắng tinh, thiết kế tương đối trung tính, lại có chút phồng, che đi những khớp xương gầy và hơi nhô ra của Vạn Thu, bộ quần áo cọ xát trên da rất thoải mái.

"Bảo bối của chúng ta trông vẫn còn nhỏ, mặc mấy bộ quần áo như vậy đúng là đáng yêu chết mất." Ánh mắt của Dương Tiêu Vũ dừng trên đùi Vạn Thu.

Vạn Thu mặc quần đùi, để lộ cả hai chân.

Thon dài, có độ cong nhưng không quá đẹp, các khớp xương nổi rõ, nhưng lấy tiêu chí đánh giá cái đẹp của mình, Dương Tiêu Vũ chắc chắn tương lai đôi chân này sẽ trở nên tuyệt hảo.

Vạn Thu vẫn đang trong giai đoạn phát triển, những vết sẹo khó coi kia nếu bôi thuốc sẽ dần biến mất.

Dương Tiêu Vũ nghĩ đến nguồn gốc của mấy vết sẹo, tâm tình liền trở nên tồi tệ.

Trong lúc Dương Tiêu Vũ im lặng, bà thấy Vạn Thu ngồi xuống.

Không chỉ ngồi xuống mà còn cuộn tròn hai chân, tay áo dài trắng như tuyết che đi đôi chân gầy guộc, có vẻ Vạn Thu đang cố ý che đi vết sẹo trên đó.

Dương Tiêu Vũ sửng sốt, lại nhìn Vạn Thu, lúc này lông mi có hơi cụp xuống, tựa hồ đang thấp thỏm.

Đôi mắt trong suốt sau khi chớp chớp một lúc mới quay lại nhìn Dương Tiêu Vũ.

Nháy mắt bà liền hiểu rõ hành động của Vạn Thu.

Cảm xúc của bà khi nhìn thấy vết sẹo đã bị bắt được, đứa nhỏ Vạn Thu đang cố gắng giấu đi những thứ khiến tâm trạng bà không vui, cố gắng xoa dịu cảm xúc của bà.

Dương Tiêu Vũ cũng chợt hiểu mình mới là nhân tố thực sự ảnh hưởng đến Vạn Thu.

Bà cười khổ, nhiều năm làm mẹ như vậy, vẫn là lần đầu tiên hiểu được đạo lý này.

"Đi thôi, mẹ đưa con đi ăn cơm." Dương Tiêu Vũ đột nhiên đứng dậy, nắm lấy tay Vạn Thu đi ra cửa.

Hiếm khi Sở Kiến Thụ thấy vợ mình kiềm chế cảm xúc tỉ mỉ và kiên nhẫn như vậy.

Đây là điều mà bọn họ làm cha mẹ nhưng vẫn luôn không thể mang đến cho gia đình.

Hiện tại thay đổi, có còn kịp không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương