Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao
-
Chương 106
Sở Ức Quy đang gấp rút tham gia thi tuyển sinh cấp 3 nên thời gian của hai người không khớp, không thể cùng nhau về nhà.
Vì lo lắng cho hai đứa em trai, Dương Tắc dứt khoát dọn về ở lại đây.
Mỗi ngày Vạn Thu và Phó Chính Vũ sẽ chơi ở sân thể dục một lúc, chờ Dương Tắc tan tầm tới đón rồi cùng về nhà.
Phó Chính Vũ đôi khi sẽ trêu chọc Vạn Thu, nói Vạn Thu giống như một đại thiếu gia ngày nào cũng phải có người đón người đưa.
Vạn Thu không phản bác chuyện này.
Mỗi lần đứng ở cổng trường, Dương Tắc đều vô cùng bắt mắt, hơn nữa vóc dáng cao lớn, có học sinh trong lớp còn suy đoán hắn có phải là vệ sĩ được gia đình Vạn Thu thuê hay không.
Sau khi tạm biệt Phó Chính Vũ, Vạn Thu ngồi vào ghế phụ, tự giác thắt dây an toàn.
"Hôm nay học bài có tốt không?" Dương Tắc hỏi vấn đề lặp đi lặp lại hàng ngày.
"Học rất tốt ạ." Vạn Thu trả lời không có chút thiếu kiên nhẫn nào.
Chỉ là hôm nay Dương Tắc lại không im lặng nữa, gõ gõ ngón tay lên vô lăng: "Gần đây việc học hơi nặng phải không?"
Vạn Thu vẫn đang học gia sư.
"Tàm tạm ạ."
Dương Tắc cau mày: "Nhưng dạo gần đây sắc mặt em không tốt lắm, hay em đang phiền lòng điều gì? Hay là em không nghỉ ngơi tốt?"
Hai người nói điều này cả một ngày, Vạn Thu sờ sờ gương mặt.
Tới gần cửa sổ xe rồi nhìn mình trong gương chiếu hậu.
Mặc dù cậu cảm thấy rất bình thường, nhưng...
Vạn Thu đặt ngón tay lên môi, ấn xuống.
Có vẻ không được đỏ như trước.
"Gần đây em vẫn luôn ngủ không ngon." Vạn Thu ngập ngừng nói.
"Tại sao?" Dương Tắc hỏi.
"Lúc nào cũng gặp ác mộng."
Hai người lặp lại đề tài giống hệt như lúc nói với Phó Chính Vũ, nhưng không giống như đối mặt với Phó Chính Vũ, Vạn Thu luôn muốn thảo luận nhiều hơn khi đối mặt với Dương Tắc.
"Nếu anh hai gặp ác mộng thì sẽ làm gì?"
"Anh sẽ vận động, khi cơ thể mệt mỏi và đổ mồ hôi, tắm rửa một chút sẽ dễ ngủ hơn."
Dương Tắc không nhận được câu đáp lại của Vạn Thu, chiếc xe liền giảm tốc độ.
Dương Tắc suy tư hai giây rồi quay xe đi chệch khỏi đường về nhà.
Vạn Thu nhìn con đường ngày càng xa lạ: "Anh hai?"
"Đến phòng tập đi, bây giờ vẫn còn hơi lạnh, đợi khi thời tiết nóng lên thì có thể đi công viên." Dương Tắc vừa lái xe vừa nói với Vạn Thu: "Thử đổ mồ hôi xem, có lẽ em có thể ngủ ngon."
Vạn Thu mở to mắt: "Nhưng hôm nay em còn phải học."
"Làm việc nên kểt hợp nghỉ ngơi, trường học cũng quy định phải có tiết thể chất, chốc nữa anh sẽ báo lại gia sư giúp em."
Vạn Thu nhìn sườn mặt của Dương Tắc, anh hai cậu có vẻ đã quyết tâm làm điều này.
Dương Tắc đưa Vạn Thu đến phòng tập gym gần đó.
Không giống như ở nhà, có rất nhiều thiết bị được sắp xếp gọn gàng cạnh nhau, những người yêu thích tập thể hình tốp năm tốp ba cùng vận động, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Dương Tắc từ nhỏ đã rèn luyện thể lực, hắn biết rất nhiều.
Dưới sự hướng dẫn của Dương Tắc, Vạn Thu đã tiêu hao sức lực.
"Khiêu vũ là một bài tập tốt cho thể lực, thể lực của Vạn Thu rất tốt."
Dương Tắc cũng khen ngợi Vạn Thu.
Tiếc là Vạn Thu dường như không cảm thấy nhẹ nhõm vì điều này.
"Có phải anh hai làm điều thừa thãi rồi không?" Dương Tắc hỏi.
Vạn Thu lắc đầu: "Có thể cùng anh hai nghĩ ra giải pháp, em rất vui."
Dương Tắc cũng có chút bất đắc dĩ, rõ ràng mục đích an ủi Vạn Thu, nhưng cuối cùng lại được Vạn Thu an ủi lại.
Khi Vạn Thu và Dương Tắc rời phòng tập, cùng nhau đi xuống cầu thang, bọn họ nghe thấy tiếng cười từ phía sau.
"Mới có ngày thứ hai mà đã đau thế này rồi."
"Vớ vẩn, ngày thứ hai mới đau chứ? Tôi đã bao giờ cố tập nhiều như vậy khi ở nhà đâu?"
"Cẩn thận chút, đi xuống cầu thang như vậy sẽ bị ngã đấy."
Vạn Thu bất giác bị câu nói này chạm vào đâu đó trong lòng, quay người lại.
Một người trong đám người có lẽ bị đau cơ do tập luyện gắng sức, tư thế khi đi xuống cầu thang rất kỳ lạ.
Trong lúc đùa giỡn, người nọ mất thăng bằng, bất ngờ ngã xuống cầu thang, trượt xuống hai bậc.
Người đàn ông ngồi chổng vó trên bậc thềm trước mặt Vạn Thu.
Hai người chạm mắt nhau.
Một tràng cười vang lên từ đám bạn của người đàn ông.
"Tôi nói cậu đi xuống cầu thang mà không thèm chú ý gì, ngã rồi thấy chưa? Ngã có đau không? Còn ngã chổng vó trước mặt học sinh nữa ha ha ha ha."
"Xin lỗi, xin lỗi nha, đều là chuyện tốt của mấy người đấy!" Người đàn ông chật vật xin lỗi Vạn Thu, sau đó quay đầu chỉ vào một đám bạn vừa cười vừa chửi.
Vạn Thu nhìn người đàn ông bám vào lan can khó khăn đứng dậy, nhưng không bị thương.
"Đi thôi, Vạn Thu." Dương Tắc kéo Vạn Thu.
Vạn Thu không biết tại sao, cảnh tượng một người lạ ngã xuống cầu thang cứ hiện lên trước mắt cậu.
Nhìn khuôn mặt đột nhiên thất thần của Vạn Thu, Dương Tắc thở dài.
Ngày thường Vạn Thu gặp gì đó phiền não, Sở Ức Quy luôn là người biết cách làm gì đó.
Nhưng Dương Tắc không phải Sở Ức Quy.
Về đến nhà, bữa tối do dì giúp việc chuẩn bị đã được đặt trên bàn, còn đang bốc khói, nhưng dì giúp việc đã tan làm rồi.
Sở Ức Quy vẫn chưa trở lại.
"Giờ này vẫn chưa tan học sao?"
Dương Tắc đã gửi vài tin nhắn cho Sở Ức Quy, nói nếu cần thì hắn sẽ tới đón Sở Ức Quy tan trường.
Vạn Thu lặng lẽ ăn bữa tối.
Khi Dương Tắc đặt điện thoại xuống, hắn mới chú ý đến vẻ mặt của Vạn Thu.
Dương Tắc vốn không giỏi giao tiếp, liền gắp một miếng thịt vào bát của Vạn Thu.
"Bất luận thế nào, nếu cần gì thì tới tìm anh hai nhé."
Vạn Thu ngước mắt lên.
Dương Tắc không nhìn Vạn Thu, cúi đầu che giấu biểu cảm mỗi lần căng thẳng sẽ trở nên nghiêm túc, "Anh hai nhất định sẽ giúp em."
Vạn Thu chớp chớp mắt, cúi đầu.
Đưa miếng thịt vào miệng.
Nước thịt chảy ra trong miệng, ăn rất ngon.
Buổi tối, Dương Tắc vẫn đang bận rộn một số công việc trong phòng, nhưng hôm nay gia sư đều đã nghỉ nên Vạn Thu cũng sẽ không chủ động sắp xếp kế hoạch học tập của mình.
Vạn Thu không học nữa, đứng trước cửa phòng Sở Ức Quy.
Cậu muốn nhìn thấy ngôi nhà nhỏ bọn họ cùng nhau xây trong phòng ngủ của Sở Ức Quy.
Nhưng Vạn Thu sẽ không vào phòng ngủ của người khác khi không được phép.
Vạn Thu đi vào phòng khách, bật TV lên xem bộ phim hoạt hình yêu thích của mình.
Vạn Thu ôm hai chân, cuộn tròn trên ghế sofa.
Cậu vẫn luôn thích những bộ phim hoạt hình đầy màu sắc này.
Chỉ là hôm nay lại không thể tập trung được.
Tiếng khóa cửa xoay rất nhỏ, dễ dàng bị tiếng TV át đi.
Nhưng Vạn Thu đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sofa, tới đứng ở cửa.
Dưới ánh mắt mong đợi của Vạn Thu, cánh cửa được mở ra, Sở Ức Quy ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của Vạn Thu.
"Em về rồi, anh trai." Sở Ức Quy mỉm cười nói.
"Mừng em về nhà, anh đi hâm nóng bữa tối cho em nhé." Vạn Thu lùi lại một bước, quay người bước đi.
Nhưng khi Vạn Thu quay người lại, Sở Ức Quy đột nhiên nắm lấy tay cậu.
"Không cần đâu anh, hôm nay em ăn ở bên ngoài rồi." Sở Ức Quy nói.
Ăn rồi.
Vạn Thu đứng tại chỗ.
Đi ăn cùng Lý Thước sao?
Vạn Thu nghĩ.
Vạn Thu ở bên cạnh Sở Ức Quy, vô thức ngửi thấy mùi khác trên áo khoác của Sở Ức Quy.
Vạn Thu dùng chóp mũi ngửi ngửi, đó là một mùi hương xa lạ.
Sở Ức Quy bị nhiễm mùi hương khác.
"Hôm nay anh không học sao?" Sở Ức Quy đột nhiên hỏi.
"Hôm nay anh hai xin nghỉ cho anh." Vạn Thu nói.
"Xin nghỉ sao?" Sở Ức Quy thử dò hỏi.
"Mừng em về nhà." Lúc này trong phòng vang lên giọng nói của Dương Tắc, "Xin lỗi em út, vừa nãy anh còn đang làm việc."
"Không sao đâu anh, em về rồi." Sở Ức Quy cũng lên tiếng chào Dương Tắc.
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy cởi áo khoác, rửa tay.
Vạn Thu đi theo Sở Ức Quy.
Sau đó Sở Ức Quy nắm tay Vạn Thu.
Ngay cả trong một căn nhà không quá rộng lớn, Sở Ức Quy vẫn nắm tay Vạn Thu.
Vạn Thu ngước mắt lên, vẻ mặt có chút vui mừng.
Sở Ức Quy cũng mỉm cười.
Sở Ức Quy dẫn Vạn Thu vào phòng ngủ của mình, bật đèn trong căn nhà nhỏ mà họ cùng nhau xây dựng.
Ánh đèn rực rỡ chiếu sáng nội thất tinh xảo của căn nhà nhỏ.
Vạn Thu ngồi trên ghế đẩu của mình trong phòng Sở Ức Quy, nhìn căn nhà nhỏ sáng lấp lánh.
"Sắp đến sinh nhật của em rồi." Sở Ức Quy đột nhiên nói.
Vạn Thu sửng sốt, ngẩng đầu.
Sở Ức Quy lại mỉm cười nói: "Có phải anh đang suy nghĩ quà cho em không?"
Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy thực sự rất lợi hại, chuyện gì cậu nghĩ tới cũng biết.
Đại khái bởi vì Vạn Thu như viết lên trên hai chữ kinh ngạc lên mặt, có chút quá rõ ràng, Sở Ức Quy buồn cười.
"Hôm nay Phó Chính Vũ và Lý Thước nhắc tới, Lý Thước nói cho em biết."
Sở Ức Quy trực tiếp chọc thủng sự tò mò của Vạn Thu.
Vạn Thu luôn chuẩn bị kỹ càng quà tặng cho mọi người trong gia đình, mặc dù tặng cậu quà gì thì mọi người cũng đều vui vẻ.
"Nếu lần này anh trai chuẩn bị quà, có thể lại cho em một căn nhà khác như thế này được không?" Sở Ức Quy dùng ngón trỏ chạm vào mép hộp thủ công.
Vạn Thu mở to mắt: "Quà giống nhau không chán sao?"
Sở Ức Quy cười: "Bởi vì em rất thích."
Sở Ức Quy nhìn căn nhà nhỏ sáng sủa bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Chỉ cần Sở Ức Quy về phòng, những ngọn đèn trong căn nhà nhỏ này nhất định sẽ sáng lên.
Trong ngăn kéo của Sở Ức Quy có rất nhiều pin.
Từng có một lần, vì một bóng đèn không sáng nên Sở Ức Quy đã mua linh kiện khác để thay thế.
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy, em trai cậu thực sự vui vẻ khi nhìn căn nhà nhỏ, như thể bọn họ đang cùng nhau sống ở trong này.
Vạn Thu gật đầu: "Lần này anh sẽ chọn một cái đẹp hơn."
Sở Ức Quy bật cười thành tiếng.
"Tối nay ngủ chung nhé?" Sở Ức Quy hỏi.
Vạn Thu gật đầu.
Vạn Thu cũng biết, cậu và em trai vẫn luôn rất thân thiết.
Cũng sẽ không vì bận học tập mà trở nên xa cách.
Sở Ức Quy vẫn nói chuyện với cậu rất nhiều.
Nếu buổi tối ngủ không ngon giấc, cậu còn có thể chui vào ổ chăn của Sở Ức Quy.
Bọn họ sẽ nắm tay nhau đến trường.
Sẽ cùng nhau ăn cơm trưa.
Rõ ràng cái gì cũng không thay đổi.
Nhưng dường như lại có một lỗ trống kì lạ đang ngày càng lớn dần.
Thu cũng không biết nữa.
- -
Vạn Thu lại nằm mơ.
Cậu đứng trong một không gian đầy khói bụi và bồ hóng.
Cậu cúi đầu lau bụi trên mu bàn tay, nhìn thấy một dòng chữ quen thuộc.
- -Chúc mừng sinh nhật.
Vạn Thu mờ mịt chớp mắt.
Vạn Thu nghe thấy gì đó, giống như vật nặng rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng trầm đục nặng nề.
Khoảnh khắc ngước mắt lên, cậu nhìn thấy một chiếc cầu thang.
Bầu trời tối tăm, khói bụi mịt mù, cầu thang hiện ra dưới chân cậu, kéo dài tưởng nhưu vô tận.
Trong thế giới trống rỗng, chỉ có những bậc thang màu đen là rõ ràng.
Vạn Thu đứng trên đầu cầu thang.
Bối rối nhìn xuống phía dưới.
Dường như có người đã ngã dưới chân cầu thang.
Bóng người một chân màu đen hiện lên với dáng vẻ vặn vẹo.
Giống như tàn thuốc vương vãi khắp sàn nhà.
Đột nhiên trước mắt Vạn Thu xuất hiện dòng chữ màu đen.
Vạn Thu nhìn thấy rõ, đó là những dòng chữ quen thuộc nằm sâu trong ký ức mình.
Nhưng nó khác với mọi lần trước.
Lần này, những dòng chữ dày đặc bao trùm tầm nhìn của Vạn Thu.
"Sở Vạn Thu đẩy Sở Ức Quy xuống cầu thang."
"Chân của Sở Ức Quy bị gãy, xương đâm thủng da thịt, máu chảy khắp sàn nhà."
"Chúc mừng sinh nhật."
"Cút về ngôi nhà tồi tàn của mày đi, đồ rác rưởi."
"Sở Ức Quy được đưa đến bệnh viện, nhưng không có ai báo cảnh sát."
"Không giải quyết được gì."
...
"Hắn đã rời Sở gia."
Vạn Thu nhìn những mảnh sâu trong ký ức xuất hiện trong tầm nhìn của mình một cách lộn xộn.
Ác ý đen tuyền lan ra như mực.
Chúng hòa vào dòng máu đen trên mặt đất dưới chân cầu thang.
Sau đó lan rộng ra toàn bộ thế giới của Vạn Thu.
Cậu đứng ở trên cao nhìn xuống.
Thấy rõ đôi mắt của người nằm trên mặt đất.
Là đôi mắt quen thuộc mà cậu luôn nhìn chăm chú, đôi mắt của Sở Ức Quy.
Đôi mắt ấy luôn nhìn cậu, bây giờ lại không có dịu dàng, không có chuyên chú, không có thân mật.
Nó lạnh như băng, tràn ngập sương mù, phẫn nộ và căm ghét...
Vạn Thu mắc kẹt trong một thế giới bị bóng tối bao phủ, bị băng tuyết ăn mòn.
Vạn Thu chậm rãi cúi đầu, những dòng chữ màu đen vấy bẩn tay cậu...
Phảng phất như dính cả máu.
Vạn Thu bỗng nhiên mở mắt.
Cậu ngủ trên giường của mình.
Ngẩng đầu lên nhìn về phía mép giường, vẫn còn căn nhà nhỏ thủ công mà cậu chuẩn bị cho em trai làm quà sinh nhật.
Rõ ràng cậu rất nghiêm túc chuẩn bị quà cho em trai, cũng rất mong chờ đến sinh nhật em trai.
Nhưng nội dung trong đoạn ký ức, lời chúc mừng của cậu dành cho em trai lại tràn đầy ác ý lạnh lẽo.
Vạn Thu không thể phán đoán chính xác mọi thứ trong những lời nói đầy ác ý đó.
Cậu không hiểu, cậu không rõ.
Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Ban ngày nghĩ gì, ban đêm sẽ mơ thấy cái đó."
Vạn Thu lẩm bẩm.
Chắc hẳn cũng giống như lời anh hai nói, chỉ vì lý do này mà thôi.
Vạn Thu vẫn nhớ, những điều trong ký ức của cậu nhất định đều là sự thật.
Nhưng những lời trong trí nhớ của cậu nói cậu sẽ lại bị ba mẹ bỏ rơi, còn ba mẹ lại nói sẽ không bỏ rơi cậu.
Suy nghĩ của Vạn Thu rối tung rối mù, không tìm ra được bất cứ manh mối nào.
Cậu xuống giường đi tới cửa phòng Sở Ức Quy.
Em trai cậu dường như không có thói quen đóng cửa, từ trong phòng còn lộ ra ánh sáng mờ ảo của căn nhà nhỏ.
Vạn Thu ngồi cuộn tròn cửa.
Từ chỗ này không thể thấy được giường của Sở Ức Quy.
Nhưng giấc mơ kia khiến Vạn Thu không muốn cách xa Sở Ức Quy thêm một chút nào.
Hành lang không lớn, không rộng như hành lang trong biệt thự.
Cũng có thể nhìn thấy ánh đèn của thành phố từ bên ngoài, chiếu sáng các phòng ở tầng trên.
Những ngọn đèn thủ công trong phòng Sở Ức Quy sáng lên như đèn ngủ.
Rõ ràng ánh đèn khắp nơi dường như đang cố gắng chiếu sáng Vạn Thu, nhưng Vạn Thu lại sợ đến mức co mình lại.
Bản thân vẫn còn hơi buồn ngủ, nhưng bây giờ đã hoàn toàn tiêu tán.
Vạn Thu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.
Từ hành lang nhỏ có thể nhìn thấy cửa lớn, cánh cửa đen như mực đó như thể đang dần mở ra.
Dường như có thứ gì đó đang đi qua cánh cửa.
Vạn Thu mở to hai mắt, không dám nhìn, cũng không dám không nhìn.
Như thể một khi cậu dời ánh mắt, cánh cửa đó sẽ mở ra.
Đột nhiên Vạn Thu cảm thấy có gì đó đang đến gần mình từ phía sau.
Hơi thở của cậu dần trở nên dồn dập.
Toàn thân Vạn Thu cứng đờ vì sợ hãi, khi cảm nhận có một bàn tay vươn ra từ phía sau, đầu óc Vạn Thu đột nhiên ngừng hoạt động.
Bàn tay mang theo hơi ấm bịt miệng Vạn Thu lại, ngăn không cho âm thanh sợ hãi của Vạn Thu phát ra.
Khi hơi thở quen thuộc truyền vào chóp mũi, Vạn Thu không cần quay đầu lại cũng biết người đứng sau mình là ai.
Nỗi sợ hãi lúc này đã bị xua tan.
"Suỵt, anh đừng phát ra tiếng, sẽ làm phiền anh hai."
Sở Ức Quy thì thầm trấn an Vạn Thu, nửa ôm nửa kéo Vạn Thu vào phòng.
Sở Ức Quy trước nay đều không bao giờ đóng cửa, lần này đã đóng lại.
Vạn Thu được Sở Ức Quy buông ra.
Nhưng tay Sở Ức Quy vẫn không rời khỏi bên tai Vạn Thu.
Những ngón tay dịu dàng luồn vào trong tóc Vạn Thu, sau khi rút tay lại, ngón tay cảm thấy ẩm ướt và mát lạnh.
"Ra rất nhiều mồ hôi, anh rất sợ sao?"
Sở Ức Quy vẫn nhẹ nhàng nói chuyện, giọng nói cất lên trong màn đêm không hề đột ngột.
Hắn lấy khăn giấy ở bên cạnh lau mồ hôi cho Vạn Thu, cũng không có ý định bật đèn.
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy, dù trong ánh sáng mờ ảo vẫn rất đẹp, khiến cậu cứ không ngừng nhìn.
Mùi khói bụi, nỗi lo lắng trong giấc mơ đã bị hơi thở của Sở Ức Quy làm tiêu tan.
Sở Ức Quy thở dài.
"Xin lỗi, anh trai." Sở Ức Quy đặt khăn giấy trong tay xuống, khăn giấy nhàu nát quấn quanh ngón tay.
Vạn Thu đột nhiên nghe thấy lời xin lỗi, nhưng lại rất bối rối.
Sở Ức Quy xin lỗi cái gì?
"Xin lỗi anh, làm anh bất an rồi."
Sở Ức Quy kéo Vạn Thu lên giường, hai người cùng nằm xuống.
Khi Vạn Thu nằm trong chăn bông mềm mại, cậu mới nhận ra cơ thể mình không biết từ lúc nào đã lạnh toát.
Hơi ấm còn chưa tiêu tan trong chăn của Sở Ức Quy đã làm dịu đi thân nhiệt của cậu.
"Không phải em không muốn nói với anh, chỉ là em chưa tìm được cơ hội để nói với anh."
Vạn Thu bối rối, nghiêng người, cậu có thể nhìn thấy khuôn mặt hoàn hảo của Sở Ức Quy trong gang tấc.
Cậu nghe Sở Ức Quy nói.
"Người đàn ông mà anh gặp ở cô nhi viện, chính là ba ruột của em."
Khi thông tin này đột ngột nói ra, Vạn Thu không thể lập tức phản ứng.
Nhưng sau khi hiểu được nội dung, hô hấp của Vạn Thu đột nhiên cứng lại.
"Ông ấy đã mất con của mình, bây giờ muốn đưa em trở về."
--"Cút về ngôi nhà tồi tàn của mày đi, đồ rác rưởi."
Vạn Thu không giấu được vẻ kinh ngạc, cậu nhìn Sở Ức Quy đang tỏ ra bình tĩnh trước mặt mình.
"Em không có ý định giấu anh, nhưng cũng không có ý định nói cho anh biết."
Vạn Thu nhận ra điều gì đó.
"Em không muốn làm anh khó chịu."
Trong lúc vô tình, Vạn Thu dường như lại ngửi thấy mùi cháy kỳ lạ đó.
--"Hắn đã rời Sở gia."
Những ký ức đó liệu có trở thành sự thật không?
Đột nhiên Vạn Thu ngồi dậy.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Sở Ức Quy, chiếc chăn bông từ trên người bọn họ rơi xuống.
Vạn Thu đè lên người Sở Ức Quy, dùng hai tay ấn bả vai Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy luôn ổn định về mặt cảm xúc, bây giờ lại lộ ra vài phần kinh ngạc.
Vạn Thu mở miệng muốn nói gì đó.
Nhưng cậu phát hiện mình không thể nói được gì.
Cảm giác đột ngột khiến cậu muốn đè nén Sở Ức Quy, nhưng lại không biết mình muốn nói gì.
Vạn Thu buông hai tay khỏi vai Sở Ức Quy, ngồi lên giường, cúi đầu.
Sở Ức Quy ngồi dậy.
"Cho nên em mới không muốn nói chuyện này cho anh biết, anh nhất định sẽ suy nghĩ rất nhiều."
Sở Ức Quy thở dài, tựa cằm lên đầu Vạn Thu.
"Nhưng có lẽ em nên nói chuyện này sớm hơn."
Vạn Thu cảm thấy rất buồn.
Buồn đến nỗi khó mà chải vuốt rõ xem hiện tại mình đang nghĩ gì.
Những suy nghĩ lẫn lộn cuồn cuộn ở trong đầu.
"Xin lỗi, anh trai, em sẽ mau chóng xử lý tốt chuyện này."
Giọng nói của Sở Ức Quy vẫn trấn an Vạn Thu như mọi khi.
Nhưng lần này, không có cách nào trấn an Vạn Thu được.
Vạn Thu liếc nhìn đôi chân của Sở Ức Quy.
Những thứ xuất hiện trong giấc mơ, bóng người màu đen với đôi chân vặn vẹo, tro bụi bay đầy trời khiến Vạn Thu buồn đến mức không thở được.
Ngày hôm sau, Dương Tắc nhìn thấy Vạn Thu từ phòng Sở Ức Quy đi ra.
"Sao vậy? Nửa đêm lại gặp ác mộng sao?" Dương Tắc cũng nhận ra tâm trạng của Vạn Thu hôm nay có vẻ uể oải, "Hay hôm nay xin nghỉ một ngày, anh hai đưa em đi bệnh viện kiểm tra nhé?"
Vạn Thu lắc đầu.
"Nhưng..." Dương Tắc cảm thấy đau lòng khi thấy Vạn Thu như vậy, "Vậy hôm nay có thể xin nghỉ, ở nhà nghỉ ngơi được không?"
Vạn Thu vẫn lắc đầu.
"Em còn đang lớn, nếu cứ như vậy, sức khỏe sẽ không tốt." Dương Tắc khó mà ra lệnh cho Vạn Thu, chỉ có thể hết lời khuyên bảo.
Nhưng hôm nay Vạn Thu lại bướng bỉnh một cách đáng kinh ngạc.
Dương Tắc nhìn Sở Ức Quy, nhưng Sở Ức Quy sẽ chỉ làm theo ý muốn của Vạn Thu.
Dương Tắc gọi điện thoại cho Sở Kiến Thụ, muốn Yến Hoa lại đến nhìn xem.
Nhưng Vạn Thu đột nhiên nắm lấy góc áo của hắn: "Không cần bác sĩ Yến."
"Vậy anh hai tìm cho em một bác sĩ khác nhé?" Dương Tắc hỏi.
Vạn Thu vẫn lắc đầu.
Bây giờ Dương Tiêu Vũ ở nước ngoài, cũng khó để thảo luận kĩ với Dương Tiêu Vũ.
Gặp ác mộng mỗi đêm về cơ bản có liên quan đến căng thẳng tinh thần.
"Vậy trong thời gian này chúng ta tạm nghỉ học đi." Dương Tắc băn khoăn không biết Vạn Thu có phải chịu áp lực học tập quá lớn không.
Lần này Vạn Thu không gật đầu, nhưng cũng không từ chối.
Dương Tắc gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của Vạn Thu, nhờ giáo viên chủ nhiệm quan sát trạng thái của Vạn Thu, nếu có chuyện gì hắn sẽ đến đón ngay lập tức.
"Vui vẻ lên chút nhé, Vạn Thu." Dương Tắc nói: "Ngày mai là sinh nhật của Ức Quy phải không? Em đã mong chờ lâu rồi mà."
Vạn Thu như bừng tỉnh, nói: "Hôm nay em sẽ đợi em trai tan học."
Sở Ức Quy liếc nhìn Vạn Thu một lúc.
"Không cần anh hai tới đón sao?" Dương Tắc hỏi.
"Vâng."
"Được rồi." Dương Tắc thở dài.
Sở Ức Quy không nói gì.
Dương Tắc nhìn Sở Ức Quy từ gương chiếu hậu, mà Sở Ức Quy lại luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng đầu ngón tay trước sau như một vẫn hướng về phía Vạn Thu.
Giống như đang đợi Vạn Thu nắm lấy tay mình.
Vì lo lắng cho hai đứa em trai, Dương Tắc dứt khoát dọn về ở lại đây.
Mỗi ngày Vạn Thu và Phó Chính Vũ sẽ chơi ở sân thể dục một lúc, chờ Dương Tắc tan tầm tới đón rồi cùng về nhà.
Phó Chính Vũ đôi khi sẽ trêu chọc Vạn Thu, nói Vạn Thu giống như một đại thiếu gia ngày nào cũng phải có người đón người đưa.
Vạn Thu không phản bác chuyện này.
Mỗi lần đứng ở cổng trường, Dương Tắc đều vô cùng bắt mắt, hơn nữa vóc dáng cao lớn, có học sinh trong lớp còn suy đoán hắn có phải là vệ sĩ được gia đình Vạn Thu thuê hay không.
Sau khi tạm biệt Phó Chính Vũ, Vạn Thu ngồi vào ghế phụ, tự giác thắt dây an toàn.
"Hôm nay học bài có tốt không?" Dương Tắc hỏi vấn đề lặp đi lặp lại hàng ngày.
"Học rất tốt ạ." Vạn Thu trả lời không có chút thiếu kiên nhẫn nào.
Chỉ là hôm nay Dương Tắc lại không im lặng nữa, gõ gõ ngón tay lên vô lăng: "Gần đây việc học hơi nặng phải không?"
Vạn Thu vẫn đang học gia sư.
"Tàm tạm ạ."
Dương Tắc cau mày: "Nhưng dạo gần đây sắc mặt em không tốt lắm, hay em đang phiền lòng điều gì? Hay là em không nghỉ ngơi tốt?"
Hai người nói điều này cả một ngày, Vạn Thu sờ sờ gương mặt.
Tới gần cửa sổ xe rồi nhìn mình trong gương chiếu hậu.
Mặc dù cậu cảm thấy rất bình thường, nhưng...
Vạn Thu đặt ngón tay lên môi, ấn xuống.
Có vẻ không được đỏ như trước.
"Gần đây em vẫn luôn ngủ không ngon." Vạn Thu ngập ngừng nói.
"Tại sao?" Dương Tắc hỏi.
"Lúc nào cũng gặp ác mộng."
Hai người lặp lại đề tài giống hệt như lúc nói với Phó Chính Vũ, nhưng không giống như đối mặt với Phó Chính Vũ, Vạn Thu luôn muốn thảo luận nhiều hơn khi đối mặt với Dương Tắc.
"Nếu anh hai gặp ác mộng thì sẽ làm gì?"
"Anh sẽ vận động, khi cơ thể mệt mỏi và đổ mồ hôi, tắm rửa một chút sẽ dễ ngủ hơn."
Dương Tắc không nhận được câu đáp lại của Vạn Thu, chiếc xe liền giảm tốc độ.
Dương Tắc suy tư hai giây rồi quay xe đi chệch khỏi đường về nhà.
Vạn Thu nhìn con đường ngày càng xa lạ: "Anh hai?"
"Đến phòng tập đi, bây giờ vẫn còn hơi lạnh, đợi khi thời tiết nóng lên thì có thể đi công viên." Dương Tắc vừa lái xe vừa nói với Vạn Thu: "Thử đổ mồ hôi xem, có lẽ em có thể ngủ ngon."
Vạn Thu mở to mắt: "Nhưng hôm nay em còn phải học."
"Làm việc nên kểt hợp nghỉ ngơi, trường học cũng quy định phải có tiết thể chất, chốc nữa anh sẽ báo lại gia sư giúp em."
Vạn Thu nhìn sườn mặt của Dương Tắc, anh hai cậu có vẻ đã quyết tâm làm điều này.
Dương Tắc đưa Vạn Thu đến phòng tập gym gần đó.
Không giống như ở nhà, có rất nhiều thiết bị được sắp xếp gọn gàng cạnh nhau, những người yêu thích tập thể hình tốp năm tốp ba cùng vận động, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Dương Tắc từ nhỏ đã rèn luyện thể lực, hắn biết rất nhiều.
Dưới sự hướng dẫn của Dương Tắc, Vạn Thu đã tiêu hao sức lực.
"Khiêu vũ là một bài tập tốt cho thể lực, thể lực của Vạn Thu rất tốt."
Dương Tắc cũng khen ngợi Vạn Thu.
Tiếc là Vạn Thu dường như không cảm thấy nhẹ nhõm vì điều này.
"Có phải anh hai làm điều thừa thãi rồi không?" Dương Tắc hỏi.
Vạn Thu lắc đầu: "Có thể cùng anh hai nghĩ ra giải pháp, em rất vui."
Dương Tắc cũng có chút bất đắc dĩ, rõ ràng mục đích an ủi Vạn Thu, nhưng cuối cùng lại được Vạn Thu an ủi lại.
Khi Vạn Thu và Dương Tắc rời phòng tập, cùng nhau đi xuống cầu thang, bọn họ nghe thấy tiếng cười từ phía sau.
"Mới có ngày thứ hai mà đã đau thế này rồi."
"Vớ vẩn, ngày thứ hai mới đau chứ? Tôi đã bao giờ cố tập nhiều như vậy khi ở nhà đâu?"
"Cẩn thận chút, đi xuống cầu thang như vậy sẽ bị ngã đấy."
Vạn Thu bất giác bị câu nói này chạm vào đâu đó trong lòng, quay người lại.
Một người trong đám người có lẽ bị đau cơ do tập luyện gắng sức, tư thế khi đi xuống cầu thang rất kỳ lạ.
Trong lúc đùa giỡn, người nọ mất thăng bằng, bất ngờ ngã xuống cầu thang, trượt xuống hai bậc.
Người đàn ông ngồi chổng vó trên bậc thềm trước mặt Vạn Thu.
Hai người chạm mắt nhau.
Một tràng cười vang lên từ đám bạn của người đàn ông.
"Tôi nói cậu đi xuống cầu thang mà không thèm chú ý gì, ngã rồi thấy chưa? Ngã có đau không? Còn ngã chổng vó trước mặt học sinh nữa ha ha ha ha."
"Xin lỗi, xin lỗi nha, đều là chuyện tốt của mấy người đấy!" Người đàn ông chật vật xin lỗi Vạn Thu, sau đó quay đầu chỉ vào một đám bạn vừa cười vừa chửi.
Vạn Thu nhìn người đàn ông bám vào lan can khó khăn đứng dậy, nhưng không bị thương.
"Đi thôi, Vạn Thu." Dương Tắc kéo Vạn Thu.
Vạn Thu không biết tại sao, cảnh tượng một người lạ ngã xuống cầu thang cứ hiện lên trước mắt cậu.
Nhìn khuôn mặt đột nhiên thất thần của Vạn Thu, Dương Tắc thở dài.
Ngày thường Vạn Thu gặp gì đó phiền não, Sở Ức Quy luôn là người biết cách làm gì đó.
Nhưng Dương Tắc không phải Sở Ức Quy.
Về đến nhà, bữa tối do dì giúp việc chuẩn bị đã được đặt trên bàn, còn đang bốc khói, nhưng dì giúp việc đã tan làm rồi.
Sở Ức Quy vẫn chưa trở lại.
"Giờ này vẫn chưa tan học sao?"
Dương Tắc đã gửi vài tin nhắn cho Sở Ức Quy, nói nếu cần thì hắn sẽ tới đón Sở Ức Quy tan trường.
Vạn Thu lặng lẽ ăn bữa tối.
Khi Dương Tắc đặt điện thoại xuống, hắn mới chú ý đến vẻ mặt của Vạn Thu.
Dương Tắc vốn không giỏi giao tiếp, liền gắp một miếng thịt vào bát của Vạn Thu.
"Bất luận thế nào, nếu cần gì thì tới tìm anh hai nhé."
Vạn Thu ngước mắt lên.
Dương Tắc không nhìn Vạn Thu, cúi đầu che giấu biểu cảm mỗi lần căng thẳng sẽ trở nên nghiêm túc, "Anh hai nhất định sẽ giúp em."
Vạn Thu chớp chớp mắt, cúi đầu.
Đưa miếng thịt vào miệng.
Nước thịt chảy ra trong miệng, ăn rất ngon.
Buổi tối, Dương Tắc vẫn đang bận rộn một số công việc trong phòng, nhưng hôm nay gia sư đều đã nghỉ nên Vạn Thu cũng sẽ không chủ động sắp xếp kế hoạch học tập của mình.
Vạn Thu không học nữa, đứng trước cửa phòng Sở Ức Quy.
Cậu muốn nhìn thấy ngôi nhà nhỏ bọn họ cùng nhau xây trong phòng ngủ của Sở Ức Quy.
Nhưng Vạn Thu sẽ không vào phòng ngủ của người khác khi không được phép.
Vạn Thu đi vào phòng khách, bật TV lên xem bộ phim hoạt hình yêu thích của mình.
Vạn Thu ôm hai chân, cuộn tròn trên ghế sofa.
Cậu vẫn luôn thích những bộ phim hoạt hình đầy màu sắc này.
Chỉ là hôm nay lại không thể tập trung được.
Tiếng khóa cửa xoay rất nhỏ, dễ dàng bị tiếng TV át đi.
Nhưng Vạn Thu đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sofa, tới đứng ở cửa.
Dưới ánh mắt mong đợi của Vạn Thu, cánh cửa được mở ra, Sở Ức Quy ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của Vạn Thu.
"Em về rồi, anh trai." Sở Ức Quy mỉm cười nói.
"Mừng em về nhà, anh đi hâm nóng bữa tối cho em nhé." Vạn Thu lùi lại một bước, quay người bước đi.
Nhưng khi Vạn Thu quay người lại, Sở Ức Quy đột nhiên nắm lấy tay cậu.
"Không cần đâu anh, hôm nay em ăn ở bên ngoài rồi." Sở Ức Quy nói.
Ăn rồi.
Vạn Thu đứng tại chỗ.
Đi ăn cùng Lý Thước sao?
Vạn Thu nghĩ.
Vạn Thu ở bên cạnh Sở Ức Quy, vô thức ngửi thấy mùi khác trên áo khoác của Sở Ức Quy.
Vạn Thu dùng chóp mũi ngửi ngửi, đó là một mùi hương xa lạ.
Sở Ức Quy bị nhiễm mùi hương khác.
"Hôm nay anh không học sao?" Sở Ức Quy đột nhiên hỏi.
"Hôm nay anh hai xin nghỉ cho anh." Vạn Thu nói.
"Xin nghỉ sao?" Sở Ức Quy thử dò hỏi.
"Mừng em về nhà." Lúc này trong phòng vang lên giọng nói của Dương Tắc, "Xin lỗi em út, vừa nãy anh còn đang làm việc."
"Không sao đâu anh, em về rồi." Sở Ức Quy cũng lên tiếng chào Dương Tắc.
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy cởi áo khoác, rửa tay.
Vạn Thu đi theo Sở Ức Quy.
Sau đó Sở Ức Quy nắm tay Vạn Thu.
Ngay cả trong một căn nhà không quá rộng lớn, Sở Ức Quy vẫn nắm tay Vạn Thu.
Vạn Thu ngước mắt lên, vẻ mặt có chút vui mừng.
Sở Ức Quy cũng mỉm cười.
Sở Ức Quy dẫn Vạn Thu vào phòng ngủ của mình, bật đèn trong căn nhà nhỏ mà họ cùng nhau xây dựng.
Ánh đèn rực rỡ chiếu sáng nội thất tinh xảo của căn nhà nhỏ.
Vạn Thu ngồi trên ghế đẩu của mình trong phòng Sở Ức Quy, nhìn căn nhà nhỏ sáng lấp lánh.
"Sắp đến sinh nhật của em rồi." Sở Ức Quy đột nhiên nói.
Vạn Thu sửng sốt, ngẩng đầu.
Sở Ức Quy lại mỉm cười nói: "Có phải anh đang suy nghĩ quà cho em không?"
Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy thực sự rất lợi hại, chuyện gì cậu nghĩ tới cũng biết.
Đại khái bởi vì Vạn Thu như viết lên trên hai chữ kinh ngạc lên mặt, có chút quá rõ ràng, Sở Ức Quy buồn cười.
"Hôm nay Phó Chính Vũ và Lý Thước nhắc tới, Lý Thước nói cho em biết."
Sở Ức Quy trực tiếp chọc thủng sự tò mò của Vạn Thu.
Vạn Thu luôn chuẩn bị kỹ càng quà tặng cho mọi người trong gia đình, mặc dù tặng cậu quà gì thì mọi người cũng đều vui vẻ.
"Nếu lần này anh trai chuẩn bị quà, có thể lại cho em một căn nhà khác như thế này được không?" Sở Ức Quy dùng ngón trỏ chạm vào mép hộp thủ công.
Vạn Thu mở to mắt: "Quà giống nhau không chán sao?"
Sở Ức Quy cười: "Bởi vì em rất thích."
Sở Ức Quy nhìn căn nhà nhỏ sáng sủa bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Chỉ cần Sở Ức Quy về phòng, những ngọn đèn trong căn nhà nhỏ này nhất định sẽ sáng lên.
Trong ngăn kéo của Sở Ức Quy có rất nhiều pin.
Từng có một lần, vì một bóng đèn không sáng nên Sở Ức Quy đã mua linh kiện khác để thay thế.
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy, em trai cậu thực sự vui vẻ khi nhìn căn nhà nhỏ, như thể bọn họ đang cùng nhau sống ở trong này.
Vạn Thu gật đầu: "Lần này anh sẽ chọn một cái đẹp hơn."
Sở Ức Quy bật cười thành tiếng.
"Tối nay ngủ chung nhé?" Sở Ức Quy hỏi.
Vạn Thu gật đầu.
Vạn Thu cũng biết, cậu và em trai vẫn luôn rất thân thiết.
Cũng sẽ không vì bận học tập mà trở nên xa cách.
Sở Ức Quy vẫn nói chuyện với cậu rất nhiều.
Nếu buổi tối ngủ không ngon giấc, cậu còn có thể chui vào ổ chăn của Sở Ức Quy.
Bọn họ sẽ nắm tay nhau đến trường.
Sẽ cùng nhau ăn cơm trưa.
Rõ ràng cái gì cũng không thay đổi.
Nhưng dường như lại có một lỗ trống kì lạ đang ngày càng lớn dần.
Thu cũng không biết nữa.
- -
Vạn Thu lại nằm mơ.
Cậu đứng trong một không gian đầy khói bụi và bồ hóng.
Cậu cúi đầu lau bụi trên mu bàn tay, nhìn thấy một dòng chữ quen thuộc.
- -Chúc mừng sinh nhật.
Vạn Thu mờ mịt chớp mắt.
Vạn Thu nghe thấy gì đó, giống như vật nặng rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng trầm đục nặng nề.
Khoảnh khắc ngước mắt lên, cậu nhìn thấy một chiếc cầu thang.
Bầu trời tối tăm, khói bụi mịt mù, cầu thang hiện ra dưới chân cậu, kéo dài tưởng nhưu vô tận.
Trong thế giới trống rỗng, chỉ có những bậc thang màu đen là rõ ràng.
Vạn Thu đứng trên đầu cầu thang.
Bối rối nhìn xuống phía dưới.
Dường như có người đã ngã dưới chân cầu thang.
Bóng người một chân màu đen hiện lên với dáng vẻ vặn vẹo.
Giống như tàn thuốc vương vãi khắp sàn nhà.
Đột nhiên trước mắt Vạn Thu xuất hiện dòng chữ màu đen.
Vạn Thu nhìn thấy rõ, đó là những dòng chữ quen thuộc nằm sâu trong ký ức mình.
Nhưng nó khác với mọi lần trước.
Lần này, những dòng chữ dày đặc bao trùm tầm nhìn của Vạn Thu.
"Sở Vạn Thu đẩy Sở Ức Quy xuống cầu thang."
"Chân của Sở Ức Quy bị gãy, xương đâm thủng da thịt, máu chảy khắp sàn nhà."
"Chúc mừng sinh nhật."
"Cút về ngôi nhà tồi tàn của mày đi, đồ rác rưởi."
"Sở Ức Quy được đưa đến bệnh viện, nhưng không có ai báo cảnh sát."
"Không giải quyết được gì."
...
"Hắn đã rời Sở gia."
Vạn Thu nhìn những mảnh sâu trong ký ức xuất hiện trong tầm nhìn của mình một cách lộn xộn.
Ác ý đen tuyền lan ra như mực.
Chúng hòa vào dòng máu đen trên mặt đất dưới chân cầu thang.
Sau đó lan rộng ra toàn bộ thế giới của Vạn Thu.
Cậu đứng ở trên cao nhìn xuống.
Thấy rõ đôi mắt của người nằm trên mặt đất.
Là đôi mắt quen thuộc mà cậu luôn nhìn chăm chú, đôi mắt của Sở Ức Quy.
Đôi mắt ấy luôn nhìn cậu, bây giờ lại không có dịu dàng, không có chuyên chú, không có thân mật.
Nó lạnh như băng, tràn ngập sương mù, phẫn nộ và căm ghét...
Vạn Thu mắc kẹt trong một thế giới bị bóng tối bao phủ, bị băng tuyết ăn mòn.
Vạn Thu chậm rãi cúi đầu, những dòng chữ màu đen vấy bẩn tay cậu...
Phảng phất như dính cả máu.
Vạn Thu bỗng nhiên mở mắt.
Cậu ngủ trên giường của mình.
Ngẩng đầu lên nhìn về phía mép giường, vẫn còn căn nhà nhỏ thủ công mà cậu chuẩn bị cho em trai làm quà sinh nhật.
Rõ ràng cậu rất nghiêm túc chuẩn bị quà cho em trai, cũng rất mong chờ đến sinh nhật em trai.
Nhưng nội dung trong đoạn ký ức, lời chúc mừng của cậu dành cho em trai lại tràn đầy ác ý lạnh lẽo.
Vạn Thu không thể phán đoán chính xác mọi thứ trong những lời nói đầy ác ý đó.
Cậu không hiểu, cậu không rõ.
Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Ban ngày nghĩ gì, ban đêm sẽ mơ thấy cái đó."
Vạn Thu lẩm bẩm.
Chắc hẳn cũng giống như lời anh hai nói, chỉ vì lý do này mà thôi.
Vạn Thu vẫn nhớ, những điều trong ký ức của cậu nhất định đều là sự thật.
Nhưng những lời trong trí nhớ của cậu nói cậu sẽ lại bị ba mẹ bỏ rơi, còn ba mẹ lại nói sẽ không bỏ rơi cậu.
Suy nghĩ của Vạn Thu rối tung rối mù, không tìm ra được bất cứ manh mối nào.
Cậu xuống giường đi tới cửa phòng Sở Ức Quy.
Em trai cậu dường như không có thói quen đóng cửa, từ trong phòng còn lộ ra ánh sáng mờ ảo của căn nhà nhỏ.
Vạn Thu ngồi cuộn tròn cửa.
Từ chỗ này không thể thấy được giường của Sở Ức Quy.
Nhưng giấc mơ kia khiến Vạn Thu không muốn cách xa Sở Ức Quy thêm một chút nào.
Hành lang không lớn, không rộng như hành lang trong biệt thự.
Cũng có thể nhìn thấy ánh đèn của thành phố từ bên ngoài, chiếu sáng các phòng ở tầng trên.
Những ngọn đèn thủ công trong phòng Sở Ức Quy sáng lên như đèn ngủ.
Rõ ràng ánh đèn khắp nơi dường như đang cố gắng chiếu sáng Vạn Thu, nhưng Vạn Thu lại sợ đến mức co mình lại.
Bản thân vẫn còn hơi buồn ngủ, nhưng bây giờ đã hoàn toàn tiêu tán.
Vạn Thu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.
Từ hành lang nhỏ có thể nhìn thấy cửa lớn, cánh cửa đen như mực đó như thể đang dần mở ra.
Dường như có thứ gì đó đang đi qua cánh cửa.
Vạn Thu mở to hai mắt, không dám nhìn, cũng không dám không nhìn.
Như thể một khi cậu dời ánh mắt, cánh cửa đó sẽ mở ra.
Đột nhiên Vạn Thu cảm thấy có gì đó đang đến gần mình từ phía sau.
Hơi thở của cậu dần trở nên dồn dập.
Toàn thân Vạn Thu cứng đờ vì sợ hãi, khi cảm nhận có một bàn tay vươn ra từ phía sau, đầu óc Vạn Thu đột nhiên ngừng hoạt động.
Bàn tay mang theo hơi ấm bịt miệng Vạn Thu lại, ngăn không cho âm thanh sợ hãi của Vạn Thu phát ra.
Khi hơi thở quen thuộc truyền vào chóp mũi, Vạn Thu không cần quay đầu lại cũng biết người đứng sau mình là ai.
Nỗi sợ hãi lúc này đã bị xua tan.
"Suỵt, anh đừng phát ra tiếng, sẽ làm phiền anh hai."
Sở Ức Quy thì thầm trấn an Vạn Thu, nửa ôm nửa kéo Vạn Thu vào phòng.
Sở Ức Quy trước nay đều không bao giờ đóng cửa, lần này đã đóng lại.
Vạn Thu được Sở Ức Quy buông ra.
Nhưng tay Sở Ức Quy vẫn không rời khỏi bên tai Vạn Thu.
Những ngón tay dịu dàng luồn vào trong tóc Vạn Thu, sau khi rút tay lại, ngón tay cảm thấy ẩm ướt và mát lạnh.
"Ra rất nhiều mồ hôi, anh rất sợ sao?"
Sở Ức Quy vẫn nhẹ nhàng nói chuyện, giọng nói cất lên trong màn đêm không hề đột ngột.
Hắn lấy khăn giấy ở bên cạnh lau mồ hôi cho Vạn Thu, cũng không có ý định bật đèn.
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy, dù trong ánh sáng mờ ảo vẫn rất đẹp, khiến cậu cứ không ngừng nhìn.
Mùi khói bụi, nỗi lo lắng trong giấc mơ đã bị hơi thở của Sở Ức Quy làm tiêu tan.
Sở Ức Quy thở dài.
"Xin lỗi, anh trai." Sở Ức Quy đặt khăn giấy trong tay xuống, khăn giấy nhàu nát quấn quanh ngón tay.
Vạn Thu đột nhiên nghe thấy lời xin lỗi, nhưng lại rất bối rối.
Sở Ức Quy xin lỗi cái gì?
"Xin lỗi anh, làm anh bất an rồi."
Sở Ức Quy kéo Vạn Thu lên giường, hai người cùng nằm xuống.
Khi Vạn Thu nằm trong chăn bông mềm mại, cậu mới nhận ra cơ thể mình không biết từ lúc nào đã lạnh toát.
Hơi ấm còn chưa tiêu tan trong chăn của Sở Ức Quy đã làm dịu đi thân nhiệt của cậu.
"Không phải em không muốn nói với anh, chỉ là em chưa tìm được cơ hội để nói với anh."
Vạn Thu bối rối, nghiêng người, cậu có thể nhìn thấy khuôn mặt hoàn hảo của Sở Ức Quy trong gang tấc.
Cậu nghe Sở Ức Quy nói.
"Người đàn ông mà anh gặp ở cô nhi viện, chính là ba ruột của em."
Khi thông tin này đột ngột nói ra, Vạn Thu không thể lập tức phản ứng.
Nhưng sau khi hiểu được nội dung, hô hấp của Vạn Thu đột nhiên cứng lại.
"Ông ấy đã mất con của mình, bây giờ muốn đưa em trở về."
--"Cút về ngôi nhà tồi tàn của mày đi, đồ rác rưởi."
Vạn Thu không giấu được vẻ kinh ngạc, cậu nhìn Sở Ức Quy đang tỏ ra bình tĩnh trước mặt mình.
"Em không có ý định giấu anh, nhưng cũng không có ý định nói cho anh biết."
Vạn Thu nhận ra điều gì đó.
"Em không muốn làm anh khó chịu."
Trong lúc vô tình, Vạn Thu dường như lại ngửi thấy mùi cháy kỳ lạ đó.
--"Hắn đã rời Sở gia."
Những ký ức đó liệu có trở thành sự thật không?
Đột nhiên Vạn Thu ngồi dậy.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Sở Ức Quy, chiếc chăn bông từ trên người bọn họ rơi xuống.
Vạn Thu đè lên người Sở Ức Quy, dùng hai tay ấn bả vai Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy luôn ổn định về mặt cảm xúc, bây giờ lại lộ ra vài phần kinh ngạc.
Vạn Thu mở miệng muốn nói gì đó.
Nhưng cậu phát hiện mình không thể nói được gì.
Cảm giác đột ngột khiến cậu muốn đè nén Sở Ức Quy, nhưng lại không biết mình muốn nói gì.
Vạn Thu buông hai tay khỏi vai Sở Ức Quy, ngồi lên giường, cúi đầu.
Sở Ức Quy ngồi dậy.
"Cho nên em mới không muốn nói chuyện này cho anh biết, anh nhất định sẽ suy nghĩ rất nhiều."
Sở Ức Quy thở dài, tựa cằm lên đầu Vạn Thu.
"Nhưng có lẽ em nên nói chuyện này sớm hơn."
Vạn Thu cảm thấy rất buồn.
Buồn đến nỗi khó mà chải vuốt rõ xem hiện tại mình đang nghĩ gì.
Những suy nghĩ lẫn lộn cuồn cuộn ở trong đầu.
"Xin lỗi, anh trai, em sẽ mau chóng xử lý tốt chuyện này."
Giọng nói của Sở Ức Quy vẫn trấn an Vạn Thu như mọi khi.
Nhưng lần này, không có cách nào trấn an Vạn Thu được.
Vạn Thu liếc nhìn đôi chân của Sở Ức Quy.
Những thứ xuất hiện trong giấc mơ, bóng người màu đen với đôi chân vặn vẹo, tro bụi bay đầy trời khiến Vạn Thu buồn đến mức không thở được.
Ngày hôm sau, Dương Tắc nhìn thấy Vạn Thu từ phòng Sở Ức Quy đi ra.
"Sao vậy? Nửa đêm lại gặp ác mộng sao?" Dương Tắc cũng nhận ra tâm trạng của Vạn Thu hôm nay có vẻ uể oải, "Hay hôm nay xin nghỉ một ngày, anh hai đưa em đi bệnh viện kiểm tra nhé?"
Vạn Thu lắc đầu.
"Nhưng..." Dương Tắc cảm thấy đau lòng khi thấy Vạn Thu như vậy, "Vậy hôm nay có thể xin nghỉ, ở nhà nghỉ ngơi được không?"
Vạn Thu vẫn lắc đầu.
"Em còn đang lớn, nếu cứ như vậy, sức khỏe sẽ không tốt." Dương Tắc khó mà ra lệnh cho Vạn Thu, chỉ có thể hết lời khuyên bảo.
Nhưng hôm nay Vạn Thu lại bướng bỉnh một cách đáng kinh ngạc.
Dương Tắc nhìn Sở Ức Quy, nhưng Sở Ức Quy sẽ chỉ làm theo ý muốn của Vạn Thu.
Dương Tắc gọi điện thoại cho Sở Kiến Thụ, muốn Yến Hoa lại đến nhìn xem.
Nhưng Vạn Thu đột nhiên nắm lấy góc áo của hắn: "Không cần bác sĩ Yến."
"Vậy anh hai tìm cho em một bác sĩ khác nhé?" Dương Tắc hỏi.
Vạn Thu vẫn lắc đầu.
Bây giờ Dương Tiêu Vũ ở nước ngoài, cũng khó để thảo luận kĩ với Dương Tiêu Vũ.
Gặp ác mộng mỗi đêm về cơ bản có liên quan đến căng thẳng tinh thần.
"Vậy trong thời gian này chúng ta tạm nghỉ học đi." Dương Tắc băn khoăn không biết Vạn Thu có phải chịu áp lực học tập quá lớn không.
Lần này Vạn Thu không gật đầu, nhưng cũng không từ chối.
Dương Tắc gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của Vạn Thu, nhờ giáo viên chủ nhiệm quan sát trạng thái của Vạn Thu, nếu có chuyện gì hắn sẽ đến đón ngay lập tức.
"Vui vẻ lên chút nhé, Vạn Thu." Dương Tắc nói: "Ngày mai là sinh nhật của Ức Quy phải không? Em đã mong chờ lâu rồi mà."
Vạn Thu như bừng tỉnh, nói: "Hôm nay em sẽ đợi em trai tan học."
Sở Ức Quy liếc nhìn Vạn Thu một lúc.
"Không cần anh hai tới đón sao?" Dương Tắc hỏi.
"Vâng."
"Được rồi." Dương Tắc thở dài.
Sở Ức Quy không nói gì.
Dương Tắc nhìn Sở Ức Quy từ gương chiếu hậu, mà Sở Ức Quy lại luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng đầu ngón tay trước sau như một vẫn hướng về phía Vạn Thu.
Giống như đang đợi Vạn Thu nắm lấy tay mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook