Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao
-
Chương 104
Mấy đứa trẻ ở bên cạnh sôi nổi thò đầu qua nhìn Sở Ức Quy và Vạn Thu dựa vào nhau, cười đùa chỉ tay vào bọn họ.
"Oa, anh Sở lớn như vậy mà còn làm nũng!"
Sở Ức Quy không hề xấu hổ, rất ít khi nói đùa: "Dù sao đây cũng là anh trai anh mà."
Bọn trẻ nói cười đùa giỡn, còn nghịch ngợm bắt chước hai người, cũng dựa vào nhau.
Sở Ức Quy quay đầu nói với Vạn Thu: "Anh, em có việc phải đi một lát, anh ở đây đợi em nhé."
"Ừm." Vạn Thu đáp.
Sở Ức Quy dựa vào Vạn Thu, giống như ôm một túi chườm nóng ấm áp, xua tan sóng đông lạnh giá.
Ngay cả hơi thở cũng thật ấm áp.
Sở Ức Quy đứng dậy, rời khỏi Vạn Thu, không khí trở thành thứ ngăn cách họ.
Sở Ức Quy tới cửa.
Đứng trước mặt viện trưởng, quay đầu lại nhìn Vạn Thu.
Vạn Thu cũng đang nhìn hắn.
Sau đó hắn dời ánh mắt, đi theo sau viện trưởng.
Trời vẫn sáng, Sở Ức Quy đi trong hành lang, không khí lạnh hơn trong phòng một chút, ánh mắt hướng ra phía ngoài cửa sổ.
Trên chiếc sân đơn sơ vẫn chất đầy tuyết, còn xích đu, bập bênh... đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Sở Ức Quy ngẩng đầu nhìn chiếc đèn được buộc trên đầu một cây cột dài, chưa bật lên.
Chiếc đèn vào ban ngày trông khá đơn sơ và mộc mạc.
Đến tối lại tản ra ánh vàng sáng ngời, giống như ánh mặt trời vậy.
Đích đến là phòng tiếp khách ở bên kia góc của cô nhi viện.
Sở Ức Quy bước qua khung cửa hơi cũ, nhìn thấy người đàn ông được cho là vô cùng khẩn thiết.
Người nọ dáng cao vai rộng, mái tóc hoa râm, mang một cặp kính không gọng.
Chiếc áo khoác dài đen lặng lẽ buông xuống, trên tay cầm một chiếc khăn quàng cổ kẻ sọc.
Ngay cả mái tóc hoa râm và nếp nhăn nơi khóe mắt cũng không thể che giấu được vẻ ngoài vô cùng xuất sắc khi còn trẻ.
Không giống Sở Kiến Thụ, người đàn ông này nhìn qua càng có nhiều phần phong độ trí thức.
"Con là... Sở Ức Quy phải không?"
Ngay cả khi không cần hỏi, cả hai bên đều có thể nhận được câu trả lời của mình.
Khi nhìn đối phương, giống như từ trong gương có thể tìm thấy những điểm tương đồng với mình.
"Chào con, ba là Nhiễm Vĩnh Duệ." Nhiễm Vĩnh Duệ nói ra tên của mình.
Đầu ngón tay Sở Ức Quy khẽ run lên, cuối cùng cũng nở một nụ cười thỏa đáng: "Xin chào ngài Nhiễm, cháu là Sở Ức Quy."
Viện trưởng lặng lẽ đóng cửa lại, đứng ngoài cửa thở dài.
"Ngài Nhiễm, mời ngồi."
Sở Ức Quy mời Nhiễm Vĩnh Duệ ngồi trên ghế sofa trong phòng tiếp khách.
Nhiễm Vĩnh Duệ ngồi xuống, đưa mắt nhìn theo Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy dễ dàng tìm thấy khay trà trong phòng khách, pha trà rồi đặt trước mặt Nhiễm Vĩnh Duệ.
"Cô nhi viện không có lá trà ngon, xin thứ lỗi."
Nhiễm Vĩnh Duệ nhìn động tác thuần thục của Sở Ức Quy, chỉ nói: "Cảm ơn con."
Ông đang đánh giá Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy cũng đang nhìn ông, mặc dù có vẻ không mấy hứng thú với Nhiễm Vĩnh Duệ.
"Đây là phòng khách, thường là nơi dùng để gặp gỡ các cha mẹ có ý định nhận nuôi khi đến thăm cô nhi viện."
Sở Ức Quy ngồi trước mặt Nhiễm Vĩnh Duệ.
Nhiễm Vĩnh Duệ gật đầu.
Tách trà bốc khói trắng, không khí có chút im lặng.
"Mặc dù ba nghĩ chúng ta nên làm xét nghiệm ADN, nhưng sau khi nhìn thấy con, ba cảm thấy đây cũng chỉ là một bước xác nhận không quan trọng mà thôi." Nhiễm Vĩnh Duệ thở dài.
Sở Ức Quy chỉ cười nói: "Nhìn qua có lẽ cháu đã di truyền dáng vẻ của ngài."
Câu trả lời không chút do dự của Sở Ức Quy khiến Nhiễm Vĩnh Duệ có chút bối rối.
Nhiễm Vĩnh Duệ hỏi: "Gia đình hiện tại nhận nuôi con là gia đình như thế nào?"
Sở Ức Quy trả lời: "Bọn họ là một gia đình rất giàu có, vật chất không có gì có thể chê trách."
Nhiễm Vĩnh Duệ bắt được ý trong lời của Sở Ức Quy, lại hỏi: "Vậy về mặt tinh thần con thấy không tốt sao?"
Nhưng Sở Ức Quy lại lắc đầu: "Là một gia đình đang dần hoàn thiện, cháu nhận được rất nhiều thứ ở đó."
Nhiễm Vĩnh Duệ nghe, không hiểu sao lại cảm thấy giọng nói Sở Ức Quy dường như có chút xa cách.
"Ba nghe viện trưởng nói thành tích học tập ở trường của con rất tốt, vẫn luôn đứng thứ nhất."
Sở Ức Quy gật đầu.
"Học ở trường không có khó khăn gì sao?"
Sở Ức Quy cười nói: "Có, chỉ là ba mẹ sẽ thuê cho cháu những gia sư tốt nhất, khó khăn gì cũng có thể nhanh chóng giải quyết."
Nụ cười của Nhiễm Vĩnh Duệ cuối cùng cũng lộ ra mấy phần chua xót: "Nghe có vẻ là một gia đình rất tốt, trông con khỏe mạnh như vậy, nhất định ở gia đình con, con đã được đối xử rất tốt."
"Đúng vậy." Sở Ức Quy đáp.
"...Vậy sao?"
Trong tiếng thở dài của Nhiễm Vĩnh Duệ dường như chứa đựng điều gì đó.
Như thể biết món quà trong hộp là gì, nhưng vẫn mở ra với sự háo hức và vui sướng, sau đó nhìn thấy những thứ y hệt như những gì mình đoán trước.
"Ba hiện tại của con là người như thế nào?"
Lần này câu hỏi của Nhiễm Vĩnh Duệ không nhận được trả lời.
Ông thấy Sở Ức Quy mỉm cười từ chối: "Xin lỗi, đây không phải chuyện có thể tóm gọn trong một hai câu, e rằng khó mà giải thích với ngài."
Vẻ mặt của Nhiễm Vĩnh Duệ khựng lại.
Nhiễm Vĩnh Duệ cầm tách trà lên, nhiệt độ của tách trà hơi cao, cầm quai cũng có thể cảm nhận được độ nóng của thành cốc.
Trà đắng dường như mang theo vài phần hơi ẩm, cũng không mát lạnh như bản chất vốn có của nó.
"Con có tò mò gì về ba không?" Nhiễm Vĩnh Duệ nói.
Sở Ức Quy cũng không hỏi ngay.
Nhiễm Vĩnh Duệ nhận ra sự chần chờ của Sở Ức Quy.
Ông đặt tách trà lên bàn, rút tay lại, có chút khẩn trương nắm thành quyền.
"Tại sao trước kia ngài lại vứt bỏ cháu?”
Khi nghe câu hỏi này, nội tâm Nhiễm Vĩnh Duệ nổi lên chút vui mừng.
Nếu còn quan tâm, chứng tỏ duyên phận giữa bọn họ không nên bị cắt đứt.
"Ba không biết con được sinh ra." Sắc mặt Nhiễm Vĩnh Duệ có chút kỳ lạ, nhưng vẫn tiếp tục, "Trước kia ba đã mắc sai lầm, sau đó không biết chuyện gì xảy ra."
Sở Ức Quy bình tĩnh hỏi: "Ý của ngài là, ngài có lỗi với người cố ý sinh ra cháu rồi bỏ rơi cháu?”
Sắc mặt Nhiễm Vĩnh Duệ hơi cứng đờ.
Sở Ức Quy quan sát Nhiễm Vĩnh Duệ cẩn thận, lại nói: "Chuyện này nghe có vẻ không hợp lý."
Nhiễm Vĩnh Duệ thở dài: "Người chưa trưởng thành sẽ luôn làm một số chuyện không thể tưởng tượng được."
"Xem ra người chưa trưởng thành này cũng là đang ám chỉ chính ngài."
Giọng điệu của Sở Ức Quy không có chút dao động nào, thậm chí không hề do dự mà tiếp tục hỏi.
"Vậy tại sao bây giờ ngài mới biết về cháu?"
Ngón tay Nhiễm Vĩnh Duệ siết chặt, nhưng cuối cùng vẫn thả lỏng ra: "Ba tình cờ phát hiện ra."
Nhưng Sở Ức Quy lại không hỏi tình cờ như thế nào, dường như cũng không quan tâm.
"Nhiễm tiên sinh, bây giờ ngài đến gặp cháu, là muốn cháu trở về với gia đình ngài sao?" Sở Ức Quy hỏi.
Dáng ngồi của Sở Ức Quy thẳng tắp, giống như những gì thầy giáo đã dạy cho hắn.
Được học đủ thứ, thành tích hoàn hảo, ngoại hình xuất sắc.
Đủ để nhận được lời khen ngợi trong mắt bất cứ ai.
Khi nghe viện trưởng khen ngợi Sở Ức Quy, Nhiễm Vĩnh Duệ liền suy nghĩ về dáng về của đứa trẻ này.
Không giống những lời khen lấy lệ của giáo viên dành học sinh, hành động và cách cư xử của Sở Ức Quy đã để lại ấn tượng sâu sắc trong ký ức của viện trưởng.
Chỉ nghe những ví dụ từ viện trưởng cũng đủ để Nhiễm Vĩnh Duệ đánh giá Sở Ức Quy cực cao.
Mà khi nhìn thấy Sở Ức Quy, giống như khuôn mặt hoàn hảo mơ hồ trong lòng đã được gắn thêm khuôn mặt, trở thành một hình ảnh hoàn chỉnh.
"Ba có còn cơ hội không?" Nhiễm Vĩnh Duệ không che giấu sự mong đợi của mình đối với Sở Ức Quy.
"Ngài nói do một sai lầm mới sinh ra cháu, cho nên bây giờ bà ấy nhất định không phải là vợ của ngài." Sở Ức Quy trực tiếp chỉ ra câu này, "Có phải là… ngoại tình không?"
"Không... Lúc đó ba chưa kết hôn với người vợ hiện tại." Nhiễm Vĩnh Duệ nói.
Sở Ức Quy nheo mắt lại: "Vậy là trong lúc đính hôn sao?"
Lần này Nhiễm Vĩnh Duệ không phản bác.
Sở Ức Quy nói tiếp: "Nếu ngài để cháu trở về, không sợ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa ngài và vợ sao?"
Nhiễm Vĩnh Duệ lặng lẽ hít vào một ngụm khí, rồi lại lặng lẽ thở ra.
"Con là...một đứa trẻ rất thông minh, vượt qua tưởng tượng của ba, rất giống ba."
Nhiễm Vĩnh Duệ cụp mắt xuống, dường như đang chìm trong hồi ức.
Cuối cùng chỉ bất đắc dĩ cười cười.
"Vợ của ba sẵn lòng tiếp nhận con, ba được sự cho phép của bà ấy, bà ấy sẵn lòng làm mẹ của con, nếu con sẵn lòng..."
Nhiễm Vĩnh Duệ đã có chút vội vàng muốn nhận được câu trả lời sẵn lòng trở về của Sở Ức Quy.
"Ngài và vợ ngài không có con sao? Không cần được bọn họ đồng ý sao?" Sở Ức Quy không nhanh không chậm hỏi một vấn đề khác.
Vẻ mặt còn chút ổn trọng của Nhiễm Vĩnh Duệ cuối cùng cũng lộ ra vài phần dao động.
Giống như một giọt nước rơi xuống biển cả, chỉ tạo ra gợn sóng lăn tăn không thể phát hiện được.
Nhiễm Vĩnh Duệ nhắm mắt lại, dường như đang kìm nén điều gì đó.
Khi mở mắt ra lần nữa, đáy mắt đỏ ngầu lại không thể kìm nén hoàn hảo như cảm xúc của mình.
"Con của ba, bởi vì một tai nạn mà...rời xa ba."
Sở Ức Quy hiểu ra, xin lỗi: "Xin lỗi, mong ngài nén bi thương."
Nhiễm Vĩnh Duệ hít một hơi thật sâu: "Ba đã chấp nhận chuyện này rồi."
"Ngài và vợ ngài không có ý định sinh thêm một đứa con nữa sao?" Sở Ức Quy hỏi.
"Đúng vậy."
Sở Ức Quy gật đầu: "Cháu kiến nghị hai người có thể nhận nuôi một đứa con, cháu là do sai lầm mà sinh ra, nếu bây giờ vào gia đình ngài, vợ của ngài sẽ có khúc mắc."
Nhiễm Vĩnh Duệ lắc đầu: "Quan hệ huyết thống là một điều rất quan trọng."
Lông mi Sở Ức Quy khẽ run lên, quay đầu đi.
Trong mơ hồ, dường như hắn vẫn còn cảm nhận được sức nặng của anh trai đang tựa vào vai mình.
Sở Ức Quy một lần nữa lấy lại tinh thần, nhìn Nhiễm Vĩnh Duệ nói: "Quan hệ huyết thống cũng không quan trọng như ngài nghĩ đâu."
Nhiễm Vĩnh Duệ nói: "Con vẫn còn quá nhỏ."
"Vậy ngài hy vọng vợ của ngài sẽ để cho đứa con ngoài giá thú gọi mình là mẹ nửa đời còn lại sao?” Sở Ức Quy hỏi.
Lần này Nhiễm Vĩnh Duệ im lặng rất lâu.
"Bà ấy hiểu." Nhiễm Vĩnh Duệ cuối cùng cũng nói.
"Để người mình yêu phiền lòng, đây chính là chuyện ngài muốn làm sao?" Sở Ức Quy rũ mắt, không nhìn người trước mặt.
Nhiễm Vĩnh Duệ mím môi, cuối cùng chỉ nói: "Con vẫn còn nhỏ."
Lần này Sở Ức Quy cũng không nói tiếp.
Càng ngày càng yên lặng, Nhiễm Vĩnh Duệ cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên.
"Cháu không muốn hỏi thêm vấn đề gì nữa."
"Con có thể hỏi thêm về những chuyện con quan tâm."
Nhiễm Vĩnh Duệ nhận ra Sở Ức Quy dường như muốn kết thúc chủ đề, lập tức ngắt lời Sở Ức Quy.
"Ba là giáo sư đại học, cũng có một số quan hệ, con học rất giỏi, ba có thể cho con rất nhiều chỉ dẫn sau này."
Nhiễm Vĩnh Duệ cố gắng giới thiệu bản thân.
"Ba đã là giáo sư nhiều năm, còn giữ liên lạc với rất nhiều sinh viên xuất sắc."
"Là vậy sao..." Sở Ức Quy lẩm bẩm.
Người đàn ông này, có lẽ đã dành gần hết cuộc đời trong trường học, vẫn giữ lại sự ngây thơ và cái tôi chỉ có trong môi trường đó.
"Ba mẹ hiện tại của cháu là những người rất giàu có, tiền có thể giải quyết được phần lớn những vấn đề."
Nhiễm Vĩnh Duệ cau mày: "Nhưng ba nghe nói đó chỉ là một gia đình thương nhân, không khí gia đình có ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của con."
Sở Ức Quy nói: "Nếu ngài coi gia đình là tài nguyên, vậy thì tài nguyên nào cũng như nhau, không có khác biệt."
Nhiễm Vĩnh Duệ nhận thấy Sở Ức Quy dường như không dễ thuyết phục.
"Nhưng gia đình hiện tại của con đã có ba đứa con ruột rồi không phải sao? Con là con nuôi, chỉ sợ cũng không được kế thừa tài sản gì, cũng không thể nhận được toàn bộ tình yêu của ba mẹ."
Nụ cười của Sở Ức Quy phai dần.
Hắn nhìn chăm chú vào Nhiễm Vĩnh Duệ.
"Chỉ cần con về nhà, con sẽ là đứa con duy nhất của chúng ta." Nhiễm Vĩnh Duệ không dừng lại, "Vợ chồng ba sẽ thương yêu con, cũng chỉ yêu thương mình con thôi."
Nước trà không biết từ khi nào đã ngừng bốc hơi.
Mùi thơm ban đầu tràn ngập không gian nhỏ đã tan đi, để lại mùi gỗ mục thoang thoảng trên đồ đạc cũ kỹ.
Sở Ức Quy lặng lẽ ngồi đối diện Nhiễm Vĩnh Duệ.
Hắn chỉ cụp mắt xuống, không nói một lời.
Nhiễm Vĩnh Duệ thở dài: "Ba..."
"Cháu có một anh trai." Lần này Sở Ức Quy ngắt lời Nhiễm Vĩnh Duệ.
Nhiễm Vĩnh Duệ gật đầu đáp: "Ba biết, gia đình con ở có ba anh em, là một gia đình rất phức tạp."
Sở Ức Quy nheo mắt lại, động tác nhỏ này khiến Nhiễm Vĩnh Duệ nhớ đến những gì vợ mình đã nói.
- -"Mỗi lần cảm thấy không vui, anh đều sẽ nheo mắt lại."
"Anh trai cháu không nói chuyện văn nhã hay trôi chảy được như Nhiễm tiên sinh, thậm chí có những lúc muốn biểu đạt cũng rất khó."
Nhiễm Vĩnh Duệ không hiểu lời của Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy lại ngước mắt lên, nghiêm túc nói với Nhiễm Vĩnh Duệ: "Nhưng mỗi một câu anh ấy nói, cháu đều rất thích."
Vẻ mặt của Nhiễm Vĩnh Duệ có chút vi diệu.
Đây là đang nói ông nói chuyện không dễ nghe, Sở Ức Quy không thích.
Nhiễm Vĩnh Duệ đỡ trán, thở dài một hơi: "Xin lỗi, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy con, ba kích động quá."
"Vậy hôm nay đến đây thôi." Sở Ức Quy vừa nói vừa chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng Nhiễm Vĩnh Duệ ngay lập tức hỏi: "Con có thể phối hợp với ba làm xét nghiệm ADN được không?"
"Ngài lại cảm thấy đây là chuyện cần thiết sao?" Sở Ức Quy hỏi.
Nhiễm Vĩnh Duệ gật đầu.
"Được."
Thẳng đến khi Sở Ức Quy rời khỏi phòng tiếp khách, Nhiễm Vĩnh Duệ vẫn ngồi trên ghế, cảm thấy chán nản.
Sở Ức Quy hoàn toàn khác với những học sinh mà ông từng đối mặt.
Không giống như một đứa trẻ lớn lên trong một hoàn cảnh ngây ngô non nớt.
Mà là một thiếu niên đặc biệt, có suy nghĩ của riêng mình.
Trong suốt cuộc trò chuyện, ông như một người ngoài cuộc vậy.
Bình tĩnh xem bộ phim hài nhẹ nhàng mang tên Nhiễm Vĩnh Duệ.
Hay do ông suy nghĩ nhiều chăng?
Nhiễm Vĩnh Duệ xoa xoa giữa mày.
Sở Ức Quy rời khỏi phòng tiếp khách, bước đi trong hành lang yên tĩnh.
Viện trưởng vẫn đang đợi trong văn phòng, nhìn thấy bóng dáng của Sở Ức Quy lập tức đứng dậy, đi hai bước ra cửa chặn Sở Ức Quy.
"Tiểu Sở, thế nào rồi?"
Sở Ức Quy quay đầu đi, bình tĩnh nói: "Nhiễm tiên sinh nói ông ấy còn chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Vẻ mặt viện trưởng có chút vi diệu: "A, vậy sao? Quả nhiên là lần đầu thấy con nên có chút kích động mà."
Sở Ức Quy không tỏ ý kiến.
Viện trưởng thở dài: "Ông ấy lúc nào cũng rất nghiêm túc, hơn nữa đã đến đây nhiều lần, người ta khá tốt, còn dạy đám trẻ học, nghe nói là là một giáo sư rất giỏi."
Sở Ức Quy gật đầu, cũng không nói thêm gì.
"Phẩm chất cũng tương đối tốt, giống như giáo viên vậy, đều là nghề dạy người, có thể làm giáo sư nhất định có nét đặc biệt riêng." Viện trưởng mỉm cười với Sở Ức Quy, "Cũng khó trách con ưu tú như vậy."
Sở Ức Quy rất bình tĩnh, không phản bác hay phủ nhận.
"Có thể thấy mặt nhau là tốt rồi, nói thế nào cũng là ruột thịt, trên thế giới này có lẽ ai cũng muốn biết người cùng máu mủ với mình là người như thế nào." Viện trưởng cảm khái.
Trong lúc viện trưởng nói những lời này, lại phát hiện Sở Ức Quy từ lúc bắt đầu đến giờ chưa từng đáp lại lời của mình.
Bà nhìn Sở Ức Quy, chỉ thấy Sở Ức Quy mỉm cười.
Dường như không đánh giá bất cứ điều gì xung quanh mình.
Những đứa trẻ ít nói từ nhỏ dường như luôn biết lắng nghe.
Ngay cả bây giờ, dù là những điều liên quan mật thiết đến mình cũng chỉ yên lặng lắng nghe.
"Nhưng bây giờ con có một gia đình rất tốt, cũng có quan hệ rất tốt với anh trai đúng không?" Viện trưởng đổi chủ đề nói.
Lần này Sở Ức Quy lại trả lời: "Đúng vậy."
"Thế nào cũng được, tất cả đều theo lựa chọn của con, nếu con không muốn quay về, không ai có thể ngăn cản con."
Viện trưởng dùng hai tay nắm lấy tay Sở Ức Quy.
Thiếu niên trưởng thành khỏe mạnh, thậm chí làm người ta khó đoán tuổi tác, bàn tay cũng thật rắn chắc, rất có cảm giác an toàn.
"Cảm ơn viện trưởng." Sở Ức Quy nói.
Viện trưởng buông tay Sở Ức Quy ra.
Mang theo nụ cười.
"Đi đi. Anh trai con chắc đã đợi rất lâu rồi, sẽ lo lắng cho con đấy."
"Vậy cháu đi trước, viện trưởng."
Viện trưởng nhìn bóng dáng rời đi của Sở Ức Quy.
Thiếu niên lưng thẳng tắp, ngoại hình tuấn tú, là đứa trẻ đặc biệt nhất kể từ khi bà mở cô nhi viện.
"Viện trưởng." Giọng nói trầm khàn của một người đàn ông trung niên từ phía sau cắt đứt dòng hồi ức của viện trưởng.
Nhiễm Vĩnh Duệ không biết đã đứng bên cạnh từ lúc nào.
Viện trưởng lập tức quay lại chào hỏi: "Nhiễm tiên sinh, lần đầu gặp mặt cảm thấy thế nào?"
Đôi mắt sau cặp kính có chút tiếc nuối: "Thằng bé giỏi hơn những gì tôi nghĩ."
Viện trưởng nghe Sở Ức Quy được khen ngợi, cũng không giấu được vẻ tự hào.
"Đứa trẻ này thật sự rất xuất sắc, trước đây đã được nhận nuôi mấy lần, nhưng đều vì cùng một lý mà bị mang về."
Nhiễm Vĩnh Duệ lần đầu tiên nghe nói đến chuyện này, liền hỏi: "Lý do là gì?"
"Nghe những người nhận nuôi Sở Ức Quy nói, đứa nhỏ này quá thông minh, lại quá trầm lặng nên có chút khó ở chung, mặc dù tôi không cảm thấy như vậy."
Viện trưởng không có nhiều thời gian để ý đến mỗi một đứa trẻ, trong trí nhớ của bà, Sở Ức Quy là một đứa trẻ thường xuyên giúp đỡ bà không ít việc vặt.
"Thằng bé trời sinh ưu tú, hay nói đúng hơn là rất xuất sắc." Nhiễm Vĩnh Duệ lộ ra vài phần tươi cười.
"Đúng vậy, hơn nữa người nhận nuôi thằng bé bây giờ rất tốt với thằng bé, thằng bé thực sự sống rất tốt ở đó."
Lời nói của viện trưởng chỉ nhận được cái gật đầu của Nhiễm Vĩnh Duệ.
"Nếu thằng bé có thể nhận tôi làm ba thì tốt rồi, huyết thống sẽ mang đến cho thằng bé những cảm xúc khác nhau."
Viện trưởng bất đắc dĩ thở dài: "Ngay từ đầu ngài cũng không phải cố ý bỏ rơi thằng bé, ai có thể ngờ mọi chuyện lại như vậy."
"Tôi có thể làm gì để khiến thằng bé vui vẻ một chút không? Ví dụ như thằng bé thích cái gì? Đáng tiếc hôm nay tôi không chuẩn bị quà." Nhiễm Vĩnh Duệ nghiêng đầu hỏi.
Mặc dù Nhiễm Vĩnh Duệ là một người nghiêm túc nhưng vẫn sẵn lòng tiếp xúc với bọn trẻ, viện trưởng cũng có chút cảm động.
"Thằng bé Tiểu Sở..." Viện trưởng muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên lại nghẹn lại ở cổ họng.
Sở Ức Quy thích gì?
Viện trưởng cố nhớ lại, nhưng phát hiện ra mình trước nay chưa từng thực sự chú ý đến sở thích của Sở Ức Quy.
Tất cả trẻ em sẽ vui vẻ khi nhận được thứ gì đó, Sở Ức Quy cũng sẽ tỏ ra vui vẻ.
Nhưng viện trưởng vẫn còn nhớ một số chuyện đã xảy ra khi Sở Ức Quy còn bé.
Lúc đó mọi người đều được tặng kẹo bông gòn do tình nguyện viên mang tới.
Chỉ là một đứa trẻ đang chơi đùa đã bị ngã, làm rơi kẹo xuống đất, rất bẩn.
Sở Ức Quy bèn đưa kẹo bông gòn cho đối phương.
Đó chỉ là một điều nhỏ thôi.
Khi đó viện trưởng chỉ cảm thấy đây là bằng chứng cho thấy Sở Ức Quy quan tâm đến những đứa trẻ khác.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại...
Dường như bà không nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Sở Ức Quy khi đó.
"Viện trưởng?" Giọng nói của Nhiễm Vĩnh Duệ cắt ngang ký ức của viện trưởng.
"Ừm, có lẽ anh có thể hỏi thằng bé." Viện trưởng theo bản năng lựa chọn trả lời một cách mơ hồ.
Bà có quá nhiều con, mỗi đứa đều cần được bà để ý đến.
Việc không biết rõ sở thích của từng đứa trẻ cũng là điều bình thường.
"Vậy sao." Nhiễm Vĩnh Duệ kì thật không cường tráng, mặc dù rất cao nhưng cũng rất gầy.
Cũng vì vậy mà vẻ mặt nghiêm túc của Nhiễm Vĩnh Duệ luôn có chút khắc nghiệt.
"Nhưng nếu muốn nói về người thằng bé thích," viện trưởng mỉm cười khi nói điều này, "Vậy thì chắc chắn là thích anh trai rồi."
Vẻ mặt của Nhiễm Vĩnh Duệ khựng lại, trong cuộc trò chuyện ban nãy, cũng có một ‘anh trai’ được nhắc đến.
"Anh trai đó là anh em trong nhà của thằng bé sao?" Nhiễm Vĩnh Duệ hỏi.
"Đúng vậy, hôm nay cũng cùng nhau đến, lúc này có lẽ đang chơi game với bọn trẻ."
Nhiễm Vĩnh Duệ đảo mắt nhìn căn phòng phát ra tiếng cười vui vẻ của bọn trẻ, hỏi: "Tôi có thể đi gặp người đó không?"
"Ngài..." Bản thân viện trưởng muốn từ chối, nhưng xét đến tính cách của Nhiễm Vĩnh Duệ, vẫn nói: "Ngài có thể đứng ở cửa nhìn xem, xin hãy nhẹ nhàng một chút."
Nhiễm Vĩnh Duệ gợi khóe miệng, nhưng đôi mắt sau chiếc kính lại không hề có ý cười: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn đã nhắc nhở."
Viện trưởng nhìn Nhiễm Vĩnh Duệ rời đi.
Hai cha con giống nhau, bóng lưng cũng giống nhau.
Nhưng vì lý do nào đó, viện trưởng lại cảm thấy sự giống nhau này khiến hai người họ càng trở nên khác biệt.
——————
Ôi càng ngày càng thương Ức Quy ((
"Oa, anh Sở lớn như vậy mà còn làm nũng!"
Sở Ức Quy không hề xấu hổ, rất ít khi nói đùa: "Dù sao đây cũng là anh trai anh mà."
Bọn trẻ nói cười đùa giỡn, còn nghịch ngợm bắt chước hai người, cũng dựa vào nhau.
Sở Ức Quy quay đầu nói với Vạn Thu: "Anh, em có việc phải đi một lát, anh ở đây đợi em nhé."
"Ừm." Vạn Thu đáp.
Sở Ức Quy dựa vào Vạn Thu, giống như ôm một túi chườm nóng ấm áp, xua tan sóng đông lạnh giá.
Ngay cả hơi thở cũng thật ấm áp.
Sở Ức Quy đứng dậy, rời khỏi Vạn Thu, không khí trở thành thứ ngăn cách họ.
Sở Ức Quy tới cửa.
Đứng trước mặt viện trưởng, quay đầu lại nhìn Vạn Thu.
Vạn Thu cũng đang nhìn hắn.
Sau đó hắn dời ánh mắt, đi theo sau viện trưởng.
Trời vẫn sáng, Sở Ức Quy đi trong hành lang, không khí lạnh hơn trong phòng một chút, ánh mắt hướng ra phía ngoài cửa sổ.
Trên chiếc sân đơn sơ vẫn chất đầy tuyết, còn xích đu, bập bênh... đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Sở Ức Quy ngẩng đầu nhìn chiếc đèn được buộc trên đầu một cây cột dài, chưa bật lên.
Chiếc đèn vào ban ngày trông khá đơn sơ và mộc mạc.
Đến tối lại tản ra ánh vàng sáng ngời, giống như ánh mặt trời vậy.
Đích đến là phòng tiếp khách ở bên kia góc của cô nhi viện.
Sở Ức Quy bước qua khung cửa hơi cũ, nhìn thấy người đàn ông được cho là vô cùng khẩn thiết.
Người nọ dáng cao vai rộng, mái tóc hoa râm, mang một cặp kính không gọng.
Chiếc áo khoác dài đen lặng lẽ buông xuống, trên tay cầm một chiếc khăn quàng cổ kẻ sọc.
Ngay cả mái tóc hoa râm và nếp nhăn nơi khóe mắt cũng không thể che giấu được vẻ ngoài vô cùng xuất sắc khi còn trẻ.
Không giống Sở Kiến Thụ, người đàn ông này nhìn qua càng có nhiều phần phong độ trí thức.
"Con là... Sở Ức Quy phải không?"
Ngay cả khi không cần hỏi, cả hai bên đều có thể nhận được câu trả lời của mình.
Khi nhìn đối phương, giống như từ trong gương có thể tìm thấy những điểm tương đồng với mình.
"Chào con, ba là Nhiễm Vĩnh Duệ." Nhiễm Vĩnh Duệ nói ra tên của mình.
Đầu ngón tay Sở Ức Quy khẽ run lên, cuối cùng cũng nở một nụ cười thỏa đáng: "Xin chào ngài Nhiễm, cháu là Sở Ức Quy."
Viện trưởng lặng lẽ đóng cửa lại, đứng ngoài cửa thở dài.
"Ngài Nhiễm, mời ngồi."
Sở Ức Quy mời Nhiễm Vĩnh Duệ ngồi trên ghế sofa trong phòng tiếp khách.
Nhiễm Vĩnh Duệ ngồi xuống, đưa mắt nhìn theo Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy dễ dàng tìm thấy khay trà trong phòng khách, pha trà rồi đặt trước mặt Nhiễm Vĩnh Duệ.
"Cô nhi viện không có lá trà ngon, xin thứ lỗi."
Nhiễm Vĩnh Duệ nhìn động tác thuần thục của Sở Ức Quy, chỉ nói: "Cảm ơn con."
Ông đang đánh giá Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy cũng đang nhìn ông, mặc dù có vẻ không mấy hứng thú với Nhiễm Vĩnh Duệ.
"Đây là phòng khách, thường là nơi dùng để gặp gỡ các cha mẹ có ý định nhận nuôi khi đến thăm cô nhi viện."
Sở Ức Quy ngồi trước mặt Nhiễm Vĩnh Duệ.
Nhiễm Vĩnh Duệ gật đầu.
Tách trà bốc khói trắng, không khí có chút im lặng.
"Mặc dù ba nghĩ chúng ta nên làm xét nghiệm ADN, nhưng sau khi nhìn thấy con, ba cảm thấy đây cũng chỉ là một bước xác nhận không quan trọng mà thôi." Nhiễm Vĩnh Duệ thở dài.
Sở Ức Quy chỉ cười nói: "Nhìn qua có lẽ cháu đã di truyền dáng vẻ của ngài."
Câu trả lời không chút do dự của Sở Ức Quy khiến Nhiễm Vĩnh Duệ có chút bối rối.
Nhiễm Vĩnh Duệ hỏi: "Gia đình hiện tại nhận nuôi con là gia đình như thế nào?"
Sở Ức Quy trả lời: "Bọn họ là một gia đình rất giàu có, vật chất không có gì có thể chê trách."
Nhiễm Vĩnh Duệ bắt được ý trong lời của Sở Ức Quy, lại hỏi: "Vậy về mặt tinh thần con thấy không tốt sao?"
Nhưng Sở Ức Quy lại lắc đầu: "Là một gia đình đang dần hoàn thiện, cháu nhận được rất nhiều thứ ở đó."
Nhiễm Vĩnh Duệ nghe, không hiểu sao lại cảm thấy giọng nói Sở Ức Quy dường như có chút xa cách.
"Ba nghe viện trưởng nói thành tích học tập ở trường của con rất tốt, vẫn luôn đứng thứ nhất."
Sở Ức Quy gật đầu.
"Học ở trường không có khó khăn gì sao?"
Sở Ức Quy cười nói: "Có, chỉ là ba mẹ sẽ thuê cho cháu những gia sư tốt nhất, khó khăn gì cũng có thể nhanh chóng giải quyết."
Nụ cười của Nhiễm Vĩnh Duệ cuối cùng cũng lộ ra mấy phần chua xót: "Nghe có vẻ là một gia đình rất tốt, trông con khỏe mạnh như vậy, nhất định ở gia đình con, con đã được đối xử rất tốt."
"Đúng vậy." Sở Ức Quy đáp.
"...Vậy sao?"
Trong tiếng thở dài của Nhiễm Vĩnh Duệ dường như chứa đựng điều gì đó.
Như thể biết món quà trong hộp là gì, nhưng vẫn mở ra với sự háo hức và vui sướng, sau đó nhìn thấy những thứ y hệt như những gì mình đoán trước.
"Ba hiện tại của con là người như thế nào?"
Lần này câu hỏi của Nhiễm Vĩnh Duệ không nhận được trả lời.
Ông thấy Sở Ức Quy mỉm cười từ chối: "Xin lỗi, đây không phải chuyện có thể tóm gọn trong một hai câu, e rằng khó mà giải thích với ngài."
Vẻ mặt của Nhiễm Vĩnh Duệ khựng lại.
Nhiễm Vĩnh Duệ cầm tách trà lên, nhiệt độ của tách trà hơi cao, cầm quai cũng có thể cảm nhận được độ nóng của thành cốc.
Trà đắng dường như mang theo vài phần hơi ẩm, cũng không mát lạnh như bản chất vốn có của nó.
"Con có tò mò gì về ba không?" Nhiễm Vĩnh Duệ nói.
Sở Ức Quy cũng không hỏi ngay.
Nhiễm Vĩnh Duệ nhận ra sự chần chờ của Sở Ức Quy.
Ông đặt tách trà lên bàn, rút tay lại, có chút khẩn trương nắm thành quyền.
"Tại sao trước kia ngài lại vứt bỏ cháu?”
Khi nghe câu hỏi này, nội tâm Nhiễm Vĩnh Duệ nổi lên chút vui mừng.
Nếu còn quan tâm, chứng tỏ duyên phận giữa bọn họ không nên bị cắt đứt.
"Ba không biết con được sinh ra." Sắc mặt Nhiễm Vĩnh Duệ có chút kỳ lạ, nhưng vẫn tiếp tục, "Trước kia ba đã mắc sai lầm, sau đó không biết chuyện gì xảy ra."
Sở Ức Quy bình tĩnh hỏi: "Ý của ngài là, ngài có lỗi với người cố ý sinh ra cháu rồi bỏ rơi cháu?”
Sắc mặt Nhiễm Vĩnh Duệ hơi cứng đờ.
Sở Ức Quy quan sát Nhiễm Vĩnh Duệ cẩn thận, lại nói: "Chuyện này nghe có vẻ không hợp lý."
Nhiễm Vĩnh Duệ thở dài: "Người chưa trưởng thành sẽ luôn làm một số chuyện không thể tưởng tượng được."
"Xem ra người chưa trưởng thành này cũng là đang ám chỉ chính ngài."
Giọng điệu của Sở Ức Quy không có chút dao động nào, thậm chí không hề do dự mà tiếp tục hỏi.
"Vậy tại sao bây giờ ngài mới biết về cháu?"
Ngón tay Nhiễm Vĩnh Duệ siết chặt, nhưng cuối cùng vẫn thả lỏng ra: "Ba tình cờ phát hiện ra."
Nhưng Sở Ức Quy lại không hỏi tình cờ như thế nào, dường như cũng không quan tâm.
"Nhiễm tiên sinh, bây giờ ngài đến gặp cháu, là muốn cháu trở về với gia đình ngài sao?" Sở Ức Quy hỏi.
Dáng ngồi của Sở Ức Quy thẳng tắp, giống như những gì thầy giáo đã dạy cho hắn.
Được học đủ thứ, thành tích hoàn hảo, ngoại hình xuất sắc.
Đủ để nhận được lời khen ngợi trong mắt bất cứ ai.
Khi nghe viện trưởng khen ngợi Sở Ức Quy, Nhiễm Vĩnh Duệ liền suy nghĩ về dáng về của đứa trẻ này.
Không giống những lời khen lấy lệ của giáo viên dành học sinh, hành động và cách cư xử của Sở Ức Quy đã để lại ấn tượng sâu sắc trong ký ức của viện trưởng.
Chỉ nghe những ví dụ từ viện trưởng cũng đủ để Nhiễm Vĩnh Duệ đánh giá Sở Ức Quy cực cao.
Mà khi nhìn thấy Sở Ức Quy, giống như khuôn mặt hoàn hảo mơ hồ trong lòng đã được gắn thêm khuôn mặt, trở thành một hình ảnh hoàn chỉnh.
"Ba có còn cơ hội không?" Nhiễm Vĩnh Duệ không che giấu sự mong đợi của mình đối với Sở Ức Quy.
"Ngài nói do một sai lầm mới sinh ra cháu, cho nên bây giờ bà ấy nhất định không phải là vợ của ngài." Sở Ức Quy trực tiếp chỉ ra câu này, "Có phải là… ngoại tình không?"
"Không... Lúc đó ba chưa kết hôn với người vợ hiện tại." Nhiễm Vĩnh Duệ nói.
Sở Ức Quy nheo mắt lại: "Vậy là trong lúc đính hôn sao?"
Lần này Nhiễm Vĩnh Duệ không phản bác.
Sở Ức Quy nói tiếp: "Nếu ngài để cháu trở về, không sợ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa ngài và vợ sao?"
Nhiễm Vĩnh Duệ lặng lẽ hít vào một ngụm khí, rồi lại lặng lẽ thở ra.
"Con là...một đứa trẻ rất thông minh, vượt qua tưởng tượng của ba, rất giống ba."
Nhiễm Vĩnh Duệ cụp mắt xuống, dường như đang chìm trong hồi ức.
Cuối cùng chỉ bất đắc dĩ cười cười.
"Vợ của ba sẵn lòng tiếp nhận con, ba được sự cho phép của bà ấy, bà ấy sẵn lòng làm mẹ của con, nếu con sẵn lòng..."
Nhiễm Vĩnh Duệ đã có chút vội vàng muốn nhận được câu trả lời sẵn lòng trở về của Sở Ức Quy.
"Ngài và vợ ngài không có con sao? Không cần được bọn họ đồng ý sao?" Sở Ức Quy không nhanh không chậm hỏi một vấn đề khác.
Vẻ mặt còn chút ổn trọng của Nhiễm Vĩnh Duệ cuối cùng cũng lộ ra vài phần dao động.
Giống như một giọt nước rơi xuống biển cả, chỉ tạo ra gợn sóng lăn tăn không thể phát hiện được.
Nhiễm Vĩnh Duệ nhắm mắt lại, dường như đang kìm nén điều gì đó.
Khi mở mắt ra lần nữa, đáy mắt đỏ ngầu lại không thể kìm nén hoàn hảo như cảm xúc của mình.
"Con của ba, bởi vì một tai nạn mà...rời xa ba."
Sở Ức Quy hiểu ra, xin lỗi: "Xin lỗi, mong ngài nén bi thương."
Nhiễm Vĩnh Duệ hít một hơi thật sâu: "Ba đã chấp nhận chuyện này rồi."
"Ngài và vợ ngài không có ý định sinh thêm một đứa con nữa sao?" Sở Ức Quy hỏi.
"Đúng vậy."
Sở Ức Quy gật đầu: "Cháu kiến nghị hai người có thể nhận nuôi một đứa con, cháu là do sai lầm mà sinh ra, nếu bây giờ vào gia đình ngài, vợ của ngài sẽ có khúc mắc."
Nhiễm Vĩnh Duệ lắc đầu: "Quan hệ huyết thống là một điều rất quan trọng."
Lông mi Sở Ức Quy khẽ run lên, quay đầu đi.
Trong mơ hồ, dường như hắn vẫn còn cảm nhận được sức nặng của anh trai đang tựa vào vai mình.
Sở Ức Quy một lần nữa lấy lại tinh thần, nhìn Nhiễm Vĩnh Duệ nói: "Quan hệ huyết thống cũng không quan trọng như ngài nghĩ đâu."
Nhiễm Vĩnh Duệ nói: "Con vẫn còn quá nhỏ."
"Vậy ngài hy vọng vợ của ngài sẽ để cho đứa con ngoài giá thú gọi mình là mẹ nửa đời còn lại sao?” Sở Ức Quy hỏi.
Lần này Nhiễm Vĩnh Duệ im lặng rất lâu.
"Bà ấy hiểu." Nhiễm Vĩnh Duệ cuối cùng cũng nói.
"Để người mình yêu phiền lòng, đây chính là chuyện ngài muốn làm sao?" Sở Ức Quy rũ mắt, không nhìn người trước mặt.
Nhiễm Vĩnh Duệ mím môi, cuối cùng chỉ nói: "Con vẫn còn nhỏ."
Lần này Sở Ức Quy cũng không nói tiếp.
Càng ngày càng yên lặng, Nhiễm Vĩnh Duệ cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên.
"Cháu không muốn hỏi thêm vấn đề gì nữa."
"Con có thể hỏi thêm về những chuyện con quan tâm."
Nhiễm Vĩnh Duệ nhận ra Sở Ức Quy dường như muốn kết thúc chủ đề, lập tức ngắt lời Sở Ức Quy.
"Ba là giáo sư đại học, cũng có một số quan hệ, con học rất giỏi, ba có thể cho con rất nhiều chỉ dẫn sau này."
Nhiễm Vĩnh Duệ cố gắng giới thiệu bản thân.
"Ba đã là giáo sư nhiều năm, còn giữ liên lạc với rất nhiều sinh viên xuất sắc."
"Là vậy sao..." Sở Ức Quy lẩm bẩm.
Người đàn ông này, có lẽ đã dành gần hết cuộc đời trong trường học, vẫn giữ lại sự ngây thơ và cái tôi chỉ có trong môi trường đó.
"Ba mẹ hiện tại của cháu là những người rất giàu có, tiền có thể giải quyết được phần lớn những vấn đề."
Nhiễm Vĩnh Duệ cau mày: "Nhưng ba nghe nói đó chỉ là một gia đình thương nhân, không khí gia đình có ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của con."
Sở Ức Quy nói: "Nếu ngài coi gia đình là tài nguyên, vậy thì tài nguyên nào cũng như nhau, không có khác biệt."
Nhiễm Vĩnh Duệ nhận thấy Sở Ức Quy dường như không dễ thuyết phục.
"Nhưng gia đình hiện tại của con đã có ba đứa con ruột rồi không phải sao? Con là con nuôi, chỉ sợ cũng không được kế thừa tài sản gì, cũng không thể nhận được toàn bộ tình yêu của ba mẹ."
Nụ cười của Sở Ức Quy phai dần.
Hắn nhìn chăm chú vào Nhiễm Vĩnh Duệ.
"Chỉ cần con về nhà, con sẽ là đứa con duy nhất của chúng ta." Nhiễm Vĩnh Duệ không dừng lại, "Vợ chồng ba sẽ thương yêu con, cũng chỉ yêu thương mình con thôi."
Nước trà không biết từ khi nào đã ngừng bốc hơi.
Mùi thơm ban đầu tràn ngập không gian nhỏ đã tan đi, để lại mùi gỗ mục thoang thoảng trên đồ đạc cũ kỹ.
Sở Ức Quy lặng lẽ ngồi đối diện Nhiễm Vĩnh Duệ.
Hắn chỉ cụp mắt xuống, không nói một lời.
Nhiễm Vĩnh Duệ thở dài: "Ba..."
"Cháu có một anh trai." Lần này Sở Ức Quy ngắt lời Nhiễm Vĩnh Duệ.
Nhiễm Vĩnh Duệ gật đầu đáp: "Ba biết, gia đình con ở có ba anh em, là một gia đình rất phức tạp."
Sở Ức Quy nheo mắt lại, động tác nhỏ này khiến Nhiễm Vĩnh Duệ nhớ đến những gì vợ mình đã nói.
- -"Mỗi lần cảm thấy không vui, anh đều sẽ nheo mắt lại."
"Anh trai cháu không nói chuyện văn nhã hay trôi chảy được như Nhiễm tiên sinh, thậm chí có những lúc muốn biểu đạt cũng rất khó."
Nhiễm Vĩnh Duệ không hiểu lời của Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy lại ngước mắt lên, nghiêm túc nói với Nhiễm Vĩnh Duệ: "Nhưng mỗi một câu anh ấy nói, cháu đều rất thích."
Vẻ mặt của Nhiễm Vĩnh Duệ có chút vi diệu.
Đây là đang nói ông nói chuyện không dễ nghe, Sở Ức Quy không thích.
Nhiễm Vĩnh Duệ đỡ trán, thở dài một hơi: "Xin lỗi, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy con, ba kích động quá."
"Vậy hôm nay đến đây thôi." Sở Ức Quy vừa nói vừa chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng Nhiễm Vĩnh Duệ ngay lập tức hỏi: "Con có thể phối hợp với ba làm xét nghiệm ADN được không?"
"Ngài lại cảm thấy đây là chuyện cần thiết sao?" Sở Ức Quy hỏi.
Nhiễm Vĩnh Duệ gật đầu.
"Được."
Thẳng đến khi Sở Ức Quy rời khỏi phòng tiếp khách, Nhiễm Vĩnh Duệ vẫn ngồi trên ghế, cảm thấy chán nản.
Sở Ức Quy hoàn toàn khác với những học sinh mà ông từng đối mặt.
Không giống như một đứa trẻ lớn lên trong một hoàn cảnh ngây ngô non nớt.
Mà là một thiếu niên đặc biệt, có suy nghĩ của riêng mình.
Trong suốt cuộc trò chuyện, ông như một người ngoài cuộc vậy.
Bình tĩnh xem bộ phim hài nhẹ nhàng mang tên Nhiễm Vĩnh Duệ.
Hay do ông suy nghĩ nhiều chăng?
Nhiễm Vĩnh Duệ xoa xoa giữa mày.
Sở Ức Quy rời khỏi phòng tiếp khách, bước đi trong hành lang yên tĩnh.
Viện trưởng vẫn đang đợi trong văn phòng, nhìn thấy bóng dáng của Sở Ức Quy lập tức đứng dậy, đi hai bước ra cửa chặn Sở Ức Quy.
"Tiểu Sở, thế nào rồi?"
Sở Ức Quy quay đầu đi, bình tĩnh nói: "Nhiễm tiên sinh nói ông ấy còn chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Vẻ mặt viện trưởng có chút vi diệu: "A, vậy sao? Quả nhiên là lần đầu thấy con nên có chút kích động mà."
Sở Ức Quy không tỏ ý kiến.
Viện trưởng thở dài: "Ông ấy lúc nào cũng rất nghiêm túc, hơn nữa đã đến đây nhiều lần, người ta khá tốt, còn dạy đám trẻ học, nghe nói là là một giáo sư rất giỏi."
Sở Ức Quy gật đầu, cũng không nói thêm gì.
"Phẩm chất cũng tương đối tốt, giống như giáo viên vậy, đều là nghề dạy người, có thể làm giáo sư nhất định có nét đặc biệt riêng." Viện trưởng mỉm cười với Sở Ức Quy, "Cũng khó trách con ưu tú như vậy."
Sở Ức Quy rất bình tĩnh, không phản bác hay phủ nhận.
"Có thể thấy mặt nhau là tốt rồi, nói thế nào cũng là ruột thịt, trên thế giới này có lẽ ai cũng muốn biết người cùng máu mủ với mình là người như thế nào." Viện trưởng cảm khái.
Trong lúc viện trưởng nói những lời này, lại phát hiện Sở Ức Quy từ lúc bắt đầu đến giờ chưa từng đáp lại lời của mình.
Bà nhìn Sở Ức Quy, chỉ thấy Sở Ức Quy mỉm cười.
Dường như không đánh giá bất cứ điều gì xung quanh mình.
Những đứa trẻ ít nói từ nhỏ dường như luôn biết lắng nghe.
Ngay cả bây giờ, dù là những điều liên quan mật thiết đến mình cũng chỉ yên lặng lắng nghe.
"Nhưng bây giờ con có một gia đình rất tốt, cũng có quan hệ rất tốt với anh trai đúng không?" Viện trưởng đổi chủ đề nói.
Lần này Sở Ức Quy lại trả lời: "Đúng vậy."
"Thế nào cũng được, tất cả đều theo lựa chọn của con, nếu con không muốn quay về, không ai có thể ngăn cản con."
Viện trưởng dùng hai tay nắm lấy tay Sở Ức Quy.
Thiếu niên trưởng thành khỏe mạnh, thậm chí làm người ta khó đoán tuổi tác, bàn tay cũng thật rắn chắc, rất có cảm giác an toàn.
"Cảm ơn viện trưởng." Sở Ức Quy nói.
Viện trưởng buông tay Sở Ức Quy ra.
Mang theo nụ cười.
"Đi đi. Anh trai con chắc đã đợi rất lâu rồi, sẽ lo lắng cho con đấy."
"Vậy cháu đi trước, viện trưởng."
Viện trưởng nhìn bóng dáng rời đi của Sở Ức Quy.
Thiếu niên lưng thẳng tắp, ngoại hình tuấn tú, là đứa trẻ đặc biệt nhất kể từ khi bà mở cô nhi viện.
"Viện trưởng." Giọng nói trầm khàn của một người đàn ông trung niên từ phía sau cắt đứt dòng hồi ức của viện trưởng.
Nhiễm Vĩnh Duệ không biết đã đứng bên cạnh từ lúc nào.
Viện trưởng lập tức quay lại chào hỏi: "Nhiễm tiên sinh, lần đầu gặp mặt cảm thấy thế nào?"
Đôi mắt sau cặp kính có chút tiếc nuối: "Thằng bé giỏi hơn những gì tôi nghĩ."
Viện trưởng nghe Sở Ức Quy được khen ngợi, cũng không giấu được vẻ tự hào.
"Đứa trẻ này thật sự rất xuất sắc, trước đây đã được nhận nuôi mấy lần, nhưng đều vì cùng một lý mà bị mang về."
Nhiễm Vĩnh Duệ lần đầu tiên nghe nói đến chuyện này, liền hỏi: "Lý do là gì?"
"Nghe những người nhận nuôi Sở Ức Quy nói, đứa nhỏ này quá thông minh, lại quá trầm lặng nên có chút khó ở chung, mặc dù tôi không cảm thấy như vậy."
Viện trưởng không có nhiều thời gian để ý đến mỗi một đứa trẻ, trong trí nhớ của bà, Sở Ức Quy là một đứa trẻ thường xuyên giúp đỡ bà không ít việc vặt.
"Thằng bé trời sinh ưu tú, hay nói đúng hơn là rất xuất sắc." Nhiễm Vĩnh Duệ lộ ra vài phần tươi cười.
"Đúng vậy, hơn nữa người nhận nuôi thằng bé bây giờ rất tốt với thằng bé, thằng bé thực sự sống rất tốt ở đó."
Lời nói của viện trưởng chỉ nhận được cái gật đầu của Nhiễm Vĩnh Duệ.
"Nếu thằng bé có thể nhận tôi làm ba thì tốt rồi, huyết thống sẽ mang đến cho thằng bé những cảm xúc khác nhau."
Viện trưởng bất đắc dĩ thở dài: "Ngay từ đầu ngài cũng không phải cố ý bỏ rơi thằng bé, ai có thể ngờ mọi chuyện lại như vậy."
"Tôi có thể làm gì để khiến thằng bé vui vẻ một chút không? Ví dụ như thằng bé thích cái gì? Đáng tiếc hôm nay tôi không chuẩn bị quà." Nhiễm Vĩnh Duệ nghiêng đầu hỏi.
Mặc dù Nhiễm Vĩnh Duệ là một người nghiêm túc nhưng vẫn sẵn lòng tiếp xúc với bọn trẻ, viện trưởng cũng có chút cảm động.
"Thằng bé Tiểu Sở..." Viện trưởng muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên lại nghẹn lại ở cổ họng.
Sở Ức Quy thích gì?
Viện trưởng cố nhớ lại, nhưng phát hiện ra mình trước nay chưa từng thực sự chú ý đến sở thích của Sở Ức Quy.
Tất cả trẻ em sẽ vui vẻ khi nhận được thứ gì đó, Sở Ức Quy cũng sẽ tỏ ra vui vẻ.
Nhưng viện trưởng vẫn còn nhớ một số chuyện đã xảy ra khi Sở Ức Quy còn bé.
Lúc đó mọi người đều được tặng kẹo bông gòn do tình nguyện viên mang tới.
Chỉ là một đứa trẻ đang chơi đùa đã bị ngã, làm rơi kẹo xuống đất, rất bẩn.
Sở Ức Quy bèn đưa kẹo bông gòn cho đối phương.
Đó chỉ là một điều nhỏ thôi.
Khi đó viện trưởng chỉ cảm thấy đây là bằng chứng cho thấy Sở Ức Quy quan tâm đến những đứa trẻ khác.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại...
Dường như bà không nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Sở Ức Quy khi đó.
"Viện trưởng?" Giọng nói của Nhiễm Vĩnh Duệ cắt ngang ký ức của viện trưởng.
"Ừm, có lẽ anh có thể hỏi thằng bé." Viện trưởng theo bản năng lựa chọn trả lời một cách mơ hồ.
Bà có quá nhiều con, mỗi đứa đều cần được bà để ý đến.
Việc không biết rõ sở thích của từng đứa trẻ cũng là điều bình thường.
"Vậy sao." Nhiễm Vĩnh Duệ kì thật không cường tráng, mặc dù rất cao nhưng cũng rất gầy.
Cũng vì vậy mà vẻ mặt nghiêm túc của Nhiễm Vĩnh Duệ luôn có chút khắc nghiệt.
"Nhưng nếu muốn nói về người thằng bé thích," viện trưởng mỉm cười khi nói điều này, "Vậy thì chắc chắn là thích anh trai rồi."
Vẻ mặt của Nhiễm Vĩnh Duệ khựng lại, trong cuộc trò chuyện ban nãy, cũng có một ‘anh trai’ được nhắc đến.
"Anh trai đó là anh em trong nhà của thằng bé sao?" Nhiễm Vĩnh Duệ hỏi.
"Đúng vậy, hôm nay cũng cùng nhau đến, lúc này có lẽ đang chơi game với bọn trẻ."
Nhiễm Vĩnh Duệ đảo mắt nhìn căn phòng phát ra tiếng cười vui vẻ của bọn trẻ, hỏi: "Tôi có thể đi gặp người đó không?"
"Ngài..." Bản thân viện trưởng muốn từ chối, nhưng xét đến tính cách của Nhiễm Vĩnh Duệ, vẫn nói: "Ngài có thể đứng ở cửa nhìn xem, xin hãy nhẹ nhàng một chút."
Nhiễm Vĩnh Duệ gợi khóe miệng, nhưng đôi mắt sau chiếc kính lại không hề có ý cười: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn đã nhắc nhở."
Viện trưởng nhìn Nhiễm Vĩnh Duệ rời đi.
Hai cha con giống nhau, bóng lưng cũng giống nhau.
Nhưng vì lý do nào đó, viện trưởng lại cảm thấy sự giống nhau này khiến hai người họ càng trở nên khác biệt.
——————
Ôi càng ngày càng thương Ức Quy ((
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook