Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao
-
C73: Chương 73
Vạn Thu nhận được cơ hội tham gia lớp học ngoại khóa và học khiêu vũ.
Cậu đột nhiên trở nên rất bận rộn, phải tham gia lớp học của Tưởng Thành Phong từ thứ hai đến thứ sáu, đến lớp khiêu vũ vào thứ bảy, chủ nhật và nhận tư vấn tâm lý từ Yến Hoa hai lần một tuần.
Nhưng, rất phong phú.
Vạn Thu cảm thấy hài lòng khi biết mình nên làm gì, có thể làm gì.
Trước khi học lớp khiêu vũ, Vạn Thu đã theo Dương Tiêu Vũ đến tham quan lớp khiêu vũ chuyên nghiệp được tài trợ.
Mà lần đó đối với Vạn Thu còn chấn động hơn cả lúc Sở Chương dẫn cậu đi tham quan.
Dương Tiêu Vũ nói, nơi này đều là những vũ công chuyên nghiệp, họ sẽ được cử đi thi đấu ở các nơi khác nhau.
Vạn Thu nhìn thấy chiếc váy nhỏ vẽ ra những vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, như thể phác thảo những bông hoa đang nở rộ rực rỡ.
Vạn Thu thích màu sắc ấm áp và tràn đầy sức sống.
Dương Tiêu Vũ nói, con trai trong khiêu vũ là chỗ dựa, là người hỗ trợ những bông hoa mỏng manh nở rộ.
Vạn Thu nhìn mình trong gương, đột nhiên cảm thấy có trách nhiệm với việc khiêu vũ.
Sau khi Vạn Thu được gửi đến lớp học khiêu vũ, cậu đã gặp được giáo viên của mình.
Là một nữ giáo viên cực kỳ xinh đẹp.
Dáng người cao ráo, chân tay thon dài.
Đứng trong lớp, Vạn Thu nhìn những bạn học xấp xỉ tuổi mình, những bước nhảy duyên dáng của họ khiến cậu bị thu hút.
Mà việc Vạn Thu phải làm, là học nền tảng.
Vạn Thu rất nỗ lực trong những việc đòi hỏi sự chăm chỉ. Cũng may thể lực của cậu tương đối tốt.
Có lẽ vì bồi dưỡng từ nhỏ nên dù gầy gò nhưng Vạn Thu sẽ cực kì kiên trì.
Liên tục mấy tuần đào tạo cơ bản, mỗi ngày đều đi học.
Vạn Thu thật bận rộn.
Nhưng không biết vì sao, cậu không cảm thấy bận rộn khiến mình khổ sở.
Cậu không cần phải lúc nào cũng chờ đợi, mà đã chủ động làm điều gì đó.
Một buổi sáng nọ, khi Vạn Thu thức dậy và rửa mặt sạch sẽ, cậu cẩn thận đánh giá mình trong gương.
Anh cả nói, hãy nhìn kỹ bản thân nhiều hơn.
Vạn Thu nghiêng người nhìn mình trong gương.
Cậu đã bí mật cao lên sao?
Hay là do mọi khi cậu vẫn luôn cúi thấp đầu, cong sống lưng?
Dường như có nhiều năng lượng hơn, đây chính là thành quả học tập mà anh cả đề cập đến sao?
Vạn Thu là con trai, tương đối nổi bật trong lớp khiêu vũ đa số là nữ.
Vạn Thu rất ít khi nói chuyện, vẫn luôn chăm chú luyện tập với giáo viên.
Ngẫu nhiên sẽ nhận được ánh mắt tò mò từ các bạn nữ.
Nhìn bộ trang phục hoàn toàn khác biệt với các bạn nữ, Vạn Thu mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Dường như có sự khác biệt giữa con gái và con trai.
Lần đầu tiên có bạn nhảy, khi nắm tay bạn nữ, Vạn Thu phát hiện bàn tay của mình còn lớn hơn tay bạn nữ một chút.
Tay con gái rất mềm mại, giống như mẹ.
Trong số tất cả mọi người, người thân thiết nhất với Vạn Thu là một cô gái.
Tên cô gái là Chu Bồi Ngọc.
Có lẽ vì Chu Bồi Ngọc lần nào cũng trở thành bạn nhảy của Vạn Thu, Vạn Thu sẽ thân thiết với cô gái này hơn bất kỳ ai khác.
Chu Bồi Ngọc mười bốn tuổi, cao bằng Vạn Thu, đã học từ nhỏ và vô cùng ưu tú.
Nhưng Vạn Thu có vẻ gầy hơn Chu Bồi Ngọc.
Trong mắt Vạn Thu, Chu Bồi Ngọc rất xinh đẹp, mặc dù cô ấy luôn ở trước mặt cậu nói mình mập hơn mọi người, muốn giảm cân.
Mặc dù Vạn Thu nói với Chu Bồi Ngọc, cậu rất xinh đẹp, nhưng Chu Bồi Ngọc vẫn không tin lắm.
Chu Bồi Ngọc là người bạn nữ đầu tiên của Vạn Thu, cũng là bạn nhảy đầu tiên của cậu.
Vạn Thu bất tri bất giác sẽ nhìn Chu Bồi Ngọc nhiều hơn.
Chu Bồi Ngọc cột tóc đuôi ngựa, mỗi lần xõa xuống, nhìn rất dài, rất nặng.
Chu Bồi Ngọc cũng có quan hệ tốt với các bạn học khác, thích nói chuyện, cũng thích cười.
Chu Bồi Ngọc luôn bị giáo viên mắng khi nhảy, còn bị Vạn Thu phát hiện khi đang âm thầm khóc.
Vạn Thu nhìn Chu Bồi Ngọc đang khóc, chân tay luống cuống.
Nhưng sau khi Chu Bồi Ngọc khóc xong lại trở về bộ dáng như cũ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Vạn Thu nhìn, cảm thấy cô gái này đặc biệt sáng ngời.
Vạn Thu có thông tin liên lạc của Chu Bồi Ngọc, thỉnh thoảng bọn họ sẽ nhắn tin với nhau.
Sau khi được anh cả dạy, Vạn Thu đã học được cách trả lời tin nhắn.
Vạn Thu đem chuyện của Chu Bồi Ngọc nói với Yến Hoa.
Yến Hoa chỉ mỉm cười lắng nghe và cho Vạn Thu một số lời khuyên về việc kết bạn.
"Những người đi cùng cậu mỗi ngày là ai vậy?" Chu Bồi Ngọc rất tò mò về việc Vạn Thu lần nào đến lớp cũng sẽ có người đi theo bên cạnh.
"Hôm nay là anh hai.".Giờ giải lao, Vạn Thu ngồi trong phòng tập nhảy cùng Chu Bồi Ngọc trò chuyện.
"Vậy hôm qua là ai?"
"Là mẹ."
Chu Bồi Ngọc nghiêng đầu: "Tuần trước thì sao?"
"Là em trai, còn có chú Bạch." Mỗi lần Vạn Thu bước ra, xung quanh luôn có người đi theo.
"Sao người nhà cậu lúc nào cũng theo cậu đến lớp vậy? Cậu lớn thế này mà còn để ba mẹ đi theo hả? Tớ không thích việc ba mẹ cứ suốt ngày quản tớ chút nào."
Lời nói của Chu Bồi Ngọc khiến Vạn Thu suy tư thật lâu.
Một lần tan lớp, Vạn Thu ngồi ở ghế phụ hỏi Dương Tắc: "Anh hai, em đã lớn tuổi rồi phải không?"
Dương Tắc bình tĩnh đáp: "Vạn Thu không còn nhỏ nữa."
"Vậy không thể bị mọi người quản nữa sao?" Vạn Thu hỏi.
Dương Tắc nghe vậy liền sửng sốt, chậm rãi đỗ xe bên đường, hỏi: "Bạn học của em nói với em sao?"
Vạn Thu gật đầu: "Là Chu Bồi Ngọc nói."
"Ừm." Dương Tắc bụm mặt, đang suy nghĩ nên nói cái gì, một thiếu niên đã mười lăm tuổi, lúc nào cũng có người nhà bên cạnh quả thực có chút không thích hợp.
Dương Tắc cũng biết đây là bệnh nhỏ của gia đình họ, họ không thể yên tâm nếu xung quanh Vạn Thu không có người đáng tin cậy đi theo.
"Hoàn cảnh của mỗi gia đình đều khác nhau, không thể quơ đũa cả nắm được." Dương Tắc nói.
Vạn Thu lại hỏi: "Chu Bồi Ngọc nói không đúng sao?"
Dương Tắc suy nghĩ một chút, nói: "Em ấy nói đúng, nhưng... anh hai đi theo em, vì muốn ở cùng em."
Vạn Thu gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Dương Tắc biết mối quan hệ giữa Vạn Thu và Chu Bồi Ngọc đang dần trở nên tốt đẹp hơn, hoặc là nói tất cả mọi người trong Sở gia đều biết.
Nghĩ đến Chu Bồi Ngọc thỉnh thoảng nói với Vạn Thu những lời mà Vạn Thu không hiểu, luôn khiến họ đau đầu.
Ví dụ như lần Chu Bồi Ngọc hỏi tại sao Vạn Thu lại nhờ người khác giúp mình mặc quần áo.
Ví dụ như lần Chu Bồi Ngọc hỏi tại sao giáo viên luôn khen ngợi cậu khi rõ ràng cậu làm không tốt.
Trong số đó, gần như đều trực tiếp chọc thủng chút tư tâm nho nhỏ của bọn họ đối với Vạn Thu.
Không muốn Vạn Thu nghĩ rằng đây là một điều kỳ lạ, nhưng cũng không muốn bóp méo quan niệm bình thường của Vạn Thu.
Vạn Thu dò hỏi anh cả qua qua điện thoại, nhưng tin nhắn anh cả trả lời giống như những gì Chu Bồi Ngọc đã nói.
—— Không bình thường, đương nhiên không bình thường, em đã mười lăm tuổi, bọn họ coi em như đứa trẻ năm tuổi sao? Em đã là một thiếu niên trưởng thành, phải học cách tự mình rủ bạn gái đi chơi!!! Hẹn với em ấy!! Hẹn gặp Chu Bồi Ngọc!!
Nhưng Vạn Thu không hiểu tại sao lại phải hẹn gặp Chu Bồi Ngọc.
Việc này có liên quan tới việc không cho ba mẹ đi theo sao?
Vạn Thu theo kịp tiến độ khiêu vũ, cũng vì mọi người trong Sở gia đều có thể làm được, mà trong đó Dương Tiêu Vũ là người vượt trội nhất.
Vạn Thu tập luyện ở nhà, sẽ dành phần lớn thời gian ở bên Dương Tiêu Vũ.
Mỗi lần khiêu vũ cùng mẹ, mẹ nhất định sẽ mặc một bộ váy cực kì xinh đẹp.
Chiếc váy lộng lẫy, tay áo dài đính những ngôi sao lấp lánh ôm lấy cánh tay thon thả, mái tóc buộc cao, lúc ấy tất cả đều lấp lánh trong mắt Vạn Thu.
Khi Vạn Thu nhìn chiếc váy Dương Tiêu Vũ mặc theo động tác của cậu mà uốn thành một đường cung tuyệt đẹp, trong lòng liền có cảm giác vui vẻ vi diệu.
Liệu Chu Bồi Ngọc khi mặc váy có đẹp như mẹ không?
Mơ hồ, ý thức về giới tính mà Vạn Thu chưa bao giờ để ý đến bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Bước nhảy của nam và nữ không giống nhau, trang phục của nam và nữ cũng không giống nhau, khác giới tính, chính là khác nhau.
Mà sau đó, Tưởng Thành Phong đã phát hiện ra mối quan tâm của Vạn Thu, lần đầu giáo dục cho Vạn Thu về giới tính.
Vạn Thu cái hiểu cái không.
Giống như hiểu, lại giống như không hiểu.
Dường như có thể dung nhập vào cuộc sống, nhưng lại dường như không thể.
Sau đó, Vạn Thu bắt đầu thi cuối kỳ và nghỉ đông.
Vạn Thu làm bài thi cuối kỳ tốt hơn bài giữa kỳ, còn được Dương Tiêu Vũ khen ngợi, cậu vô cùng vui vẻ.
Vạn Thu chia sẻ với Chu Bồi Ngọc chuyện mình đạt điểm cao vào cuối kỳ.
Chu Bồi Ngọc lại gửi tin nhắn: Cậu học trường cấp hai nào? Xếp hạng thứ mấy vậy?
Vạn Thu: Tớ học ở nhà.
Chu Bồi Ngọc: Cậu không đến trường à?
Vạn Thu: Gia sư dạy tớ.
Chu Bồi Ngọc: Lợi hại như vậy sao? Chẳng lẽ nhà cậu rất có tiền?
Vạn Thu nghĩ tới chỗ tiền cậu đặt dưới giường, trả lời: Đúng vậy.
Chu Bồi Ngọc: Vậy cậu đang nghỉ đông sao?
Vạn Thu: Nghỉ ngơi.
Chu Bồi Ngọc: Tớ cũng nghỉ ngơi, tớ thi xong rồi, thành tích không tệ, cậu muốn ra ngoài ăn mừng không?
Vạn Thu ngây ngẩn cả người.
Chu Bồi Ngọc: Tớ còn rủ thêm các học sinh khác trong lớp cùng tham gia, càng đông càng vui mà.
Chu Bồi Ngọc: Cậu có tới không?
Chu Bồi Ngọc: Người đâu rồi?
Vạn Thu cầm điện thoại, ngơ ngác.
Vạn Thu muốn đáp lại Chu Bồi Ngọc, nhưng trong đầu lại trống rỗng.
Cậu nhận được lời mời đi chơi với bạn bè.
Đây là lời mời đầu tiên từ một người bạn trong cuộc đời của cậu.
Cậu có thể đi sao?
Vạn Thu: Tớ không biết.
Chu Bồi Ngọc: Cậu không biết cái gì, kỳ nghỉ ba mẹ cậu không cho cậu ra ngoài à?
Chu Bồi Ngọc: Cậu đi hỏi đi.
Vạn Thu cầm điện thoại muốn tìm những người khác, nhưng bọn họ còn chưa tan làm, cậu liền gõ cửa phòng Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy cũng có kỳ nghỉ, Tưởng Thành Phong cố ý sắp xếp để ngày nghỉ của Vạn Thu và Sở Ức Quy trùng nhau.
"Anh?" Khi Sở Ức Quy nhìn thấy Vạn Thu, Vạn Thu đang rất kích động vì nhận được lời mời từ bạn bè.
Vạn Thu ôm điện thoại.
Cẩn thận mở điện thoại ra cho Sở Ức Quy xem.
Phía sau điện thoại, là ánh mắt lấp lánh chờ mong, giống như vì sao sáng rực trong màn đêm.
Sở Ức Quy thao tác một chút trên điện thoại Vạn Thu, liền hiểu chuyện đang xảy ra.
Hắn cười: "Anh tới hỏi em có thể đi chơi cùng bạn bè không hả?"
Vạn Thu gật đầu.
"Ừm, tại sao lại không thể chứ?" Sở Ức Quy nói với Vạn Thu một cách khẳng định: "Đương nhiên anh có thể đi."
Vạn Thu nhận được lời khẳng định, những ngôi sao chờ mong lập tức tuôn ra, hóa thành vui vẻ.
"Được rồi, trước tiên phải nói cho ba mẹ biết, cho họ biết anh đi đâu, sau đó cùng Bạch quản gia thương lượng một chút về chuyện đi lại, tốt nhất nên biết khi nào anh sẽ về."
Sở Ức Quy đẩy điện thoại của Vạn Thu trở về, nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Mang theo nhiều tiền chút, có thể anh sẽ cần, chiêu đãi bạn bè cũng rất quan trọng, không thể luôn để người khác trả tiền."
"Nếu anh nghe không hiểu điều gì đó, hãy im lặng, không cần phải trả lời tất cả các câu hỏi."
Vạn Thu nghe, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào Sở Ức Quy.
Từ chờ mong, đến thiếu kiên nhẫn, rồi đến mờ mịt.
Sở Ức Quy dừng nói, chờ Vạn Thu mở miệng.
Hai tay Vạn Thu nắm lấy điện thoại, hỏi: "Em không đi sao?"
Sở Ức Quy sửng sốt: "Đương nhiên em sẽ không đi, đây là bạn của anh."
"Nhưng, em là bạn của anh." Theo quan điểm của Vạn Thu, nếu bạn bè muốn cùng nhau ra ngoài chơi, không phải không nên bỏ rơi bất cứ người nào sao?
"Bạn của bạn, không nhất thiết là bạn."
Lời nói của Sở Ức Quy khiến Vạn Thu có chút khó hiểu, nhưng cậu cũng biết Sở Ức Quy đang từ chối.
Sở Ức Quy nói: "Em không thể đi, bạn của anh không mời em."
Vạn Thu không hiểu lắm.
Nhưng nhìn Sở Ức Quy, Vạn Thu đột nhiên cảm thấy Sở Ức Quy khi từ chối thật lạnh lùng.
Rõ ràng là một căn phòng ấm áp, nhưng dường như có một cơn gió đông lẻn vào thông qua kẽ hở trên cửa sổ.
Vạn Thu trở về phòng, trả lời Chu Bồi Ngọc.
Vạn Thu: Tớ có thể đi.
Chu Bồi Ngọc: Thế là được rồi, 12 giờ ngày kia tớ sẽ gửi địa điểm cho cậu, đừng đến muộn đấy.
Vạn Thu cầm điện thoại.
Lời nói của Chu Bồi Ngọc cứ văng vẳng trong đầu cậu.
Vạn Thu: Tớ có thể đưa em trai đến đó không?
Chu Bồi Ngọc: Em trai cậu? Người đợi cậu trước cửa ấy hả?
Vạn Thu: Ừ.
Chu Bồi Ngọc: Được, đương nhiên được! Nhất định phải gọi cậu ta tới, tớ sẽ gọi thêm nhiều chị em hơn.
Vạn Thu nhìn tin nhắn của Chu Bồi Ngọc, dường như nhìn thấy được niềm hạnh phúc tràn ngập trên màn hình.
Vạn Thu chớp mắt, xua đi ý nghĩ kỳ lạ này.
Làm sao từ tin nhắn có thể biết được Chu Bồi Ngọc đang vui vẻ chứ?
Vạn Thu lại gõ cửa phòng Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy đứng trước mặt cậu, một lần nữa cậu lại mở điện thoại đưa cho Sở Ức Quy.
Sau khi Sở Ức Quy nhìn thấy, lại không còn cười với Vạn Thu như trước nữa.
"Anh, tại sao nhất định phải đưa em đi cùng? Rõ ràng đây là lần đầu tiên anh đi chơi cùng bạn bè, anh còn rất mong chờ phải không?" Sở Ức Quy hỏi.
Vạn Thu cầm điện thoại, ngước mắt lén nhìn đối phương.
Là không vui sao?
Không phải.
Vạn Thu không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Cậu chỉ theo bản năng mà làm như vậy thôi.
Vì đó là một điều rất vui vẻ.
Vạn Thu cũng hy vọng Sở Ức Quy vui vẻ.
Thật lâu sau, Sở Ức Quy thở dài.
"Cảm ơn anh trai." Vạn Thu thấy nụ cười trở lại trên khuôn mặt tuấn tú kia, "Em sẽ đi cùng anh."
Vạn Thu không vui lắm.
Cậu vẫn không nhìn thấy được niềm vui của Sở Ức Quy.
Mặc dù cậu hy vọng khi bản thân vui vẻ sẽ có thể truyền cho Sở Ức Quy một chút, nhưng dường như cậu luôn thất bại.
Mà Sở Ức Quy dường như nhận ra điều đó.
Liền nói với Vạn Thu.
"Em rất mong chờ, anh trai." Sở Ức Quy gõ nhẹ lên đầu Vạn Thu, Vạn Thu theo bản năng nhắm mắt lại.
Mà khi Vạn Thu nhắm mắt lại, cậu nghe thấy tiếng cười của Sở Ức Quy.
Giống như Sở Ức Quy hiện tại thực sự cảm thấy vui vẻ.
Vạn Thu hay ngồi ở cửa, bởi vì thói quen này mà Bạch quản gia dứt khoát đặt một cái ghế nhỏ ở cửa để cậu ngồi đợi mọi người về nhà.
Người đầu tiên trở về là Dương Tắc, hôm nay Dương Tắc lại mang về một món quà, đó là một đôi găng tay dày dặn, rất đáng yêu, phía sau găng tay còn đính hai con thỏ con, trông vô cùng ngây thơ.
Trong nhà ấm áp, Vạn Thu đeo găng tay thỏ vào, nói với Dương Tắc: "Anh hai."
"Sao vậy?" Dương Tắc nhìn Vạn Thu đeo găng tay, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng.
"Hôm nay bạn em mời em ra ngoài chơi."
Vạn Thu cũng không biết mình đang thăm dò hay đang chia sẻ niềm vui với người khác.
Dương Tắc sửng sốt, nghĩ đến cô bé hướng ngoại hoạt bát đó.
Sự mong đợi nhỏ nhoi của Vạn Thu giống như ánh nắng mùa đông chiếu lên lớp tuyết dày, phản chiếu những tia huỳnh quang nho nhỏ.
Dương Tắc mỉm cười nói với Vạn Thu: "Thật tốt, Vạn Thu nhà chúng ta cũng muốn ra ngoài chơi sao, bao giờ, có muốn anh hai đưa em không?"
"Ngày kia." Vạn Thu chớp mắt nói.
"Trời trở lạnh rồi, em mặc thêm quần áo vào, lát nữa anh sẽ bảo quản gia phối cho em một bộ đồ để mặc ra ngoài."
Dương Tắc đưa tay xoa xoa tóc Vạn Thu.
Sau bao nhiêu tiết học ngoại khóa, cuối cùng Vạn Thu cũng có một người bạn cùng lớp.
Cậu rất vui vẻ.
Dương Tắc không còn nhớ rõ bản thân có từng chờ mong để gặp bạn bè không.
Nhưng nhìn Vạn Thu, những cảm xúc non nớt thời niên thiếu dường như lại một lần nữa hiện về.
Dương Tắc bước vào cửa, nhìn Vạn Thu vẫn ngồi trên ghế với ánh mắt trông ngóng ra ngoài liền thấy buồn cười.
Bạch quản gia ở một bên cũng cười với Dương Tắc, nói: "Hy vọng hôm nay tiên sinh và phu nhân có thể về sớm."
Dương Tắc gật đầu.
"Tuổi trẻ thật tốt." Bạch quản gia trộm cảm khái.
Dương Tắc nhướng mày: "Chú Bạch, chú cũng đâu có già như vậy đâu."
"Lời này của nhị thiếu gia không phải ý nói tôi già rồi sao?" Bạch quản gia nói làm Dương Tắc lộ vẻ ngượng ngùng, mà càng ngượng ngùng lại càng khiến hắn trở nên nghiêm túc, Bạch quản gia thấy vậy không khỏi bật cười.
Dương Tắc sờ mũi, cảm thấy Bạch quản gia càng ngày càng thích trêu chọc bọn họ.
Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ cùng nhau trở về.
Điều đầu tiên họ nhìn thấy khi bước vào cửa là Vạn Thu đeo găng tay thỏ con.
"Bảo bối, mẹ về rồi." Dương Tiêu Vũ khom người xuống, Vạn Thu theo thói quen lập tức xuống ghế, ôm lấy Dương Tiêu Vũ.
Vạn Thu ngửi được hơi thở của gió và tuyết trên người Dương Tiêu Vũ, mang theo một chút lạnh lẽo, bên ngoài lại có tuyết rơi rồi.
"Ba mẹ." Sau khi Dương Tiêu Vũ buông cậu ra, cậu liền chủ động nói, "Bạn con mời con ra ngoài chơi."
Dương Tiêu Vũ nhướng mày: "Chu Bồi Ngọc?"
Vạn Thu gật đầu.
Dương Tiêu Vũ có ấn tượng tương đối sâu sắc về Chu Bồi Ngọc.
Phòng tập của Vạn Thu không phải là phòng tập do bà đứng tên, bà đã chọn một địa điểm có nhiều học viên nổi danh do Sở Chương đề cử.
Có nhiều nữ học khiêu vũ hơn nam, mà tính cách và vấn đề tâm lý của Vạn Thu khiến cậu có phần không hòa hợp với những người xung quanh.
Vì Vạn Thu thường im lặng nên vấn đề của cậu không bị bại lộ, nhưng cũng khó để kết giao bạn bè.
Chu Bồi Ngọc là người đầu tiên, vì tính cách hòa đồng nên được chọn làm bạn nhảy của Vạn Thu, mối quan hệ của họ cũng vì thế mà dần trở nên tốt đẹp.
"Khi nào thì đi?" Sở Kiến Thụ đưa áo khoác cho Bạch quản gia, trực tiếp hỏi Vạn Thu.
"Ngày kia." Vạn Thu trả lời.
"Mấy giờ?" Sở Kiến Thụ hỏi dứt khoát.
Vạn Thu lắc đầu, thời gian vẫn chưa ấn định, lúc sau mới thông báo.
"Ở đâu?"
Vạn Thu vẫn lắc đầu.
"Khi nào xác định rõ rồi thì tới tìm ba, ba cho con tiền tiêu vặt." Sở Kiến Thụ bày tỏ sự ủng hộ đối với hành vi kết bạn của Vạn Thu.
"Phải để người đi theo thôi." Dương Tiêu Vũ nói, nếu bà đẩy công việc lên một chút là ngày kia có thể cùng Vạn Thu đi, nhưng Vạn Thu rất nhạy cảm, tuy không muốn để Vạn Thu một mình, nhưng bà cũng không muốn phá hỏng buổi hẹn đầu tiên của Vạn Thu.
Bạn bè tụ tập mà có phụ huynh theo cùng thì xấu hổ phải biết.
Huống chi Dương Tiêu Vũ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Vạn Thu vô cùng vui vẻ và chờ mong, bà không đành lòng.
Sở Kiến Thụ nhíu mày nói với Dương Tiêu Vũ: "Dù sao cũng là hoạt động của mấy đứa nhỏ..."
Vạn Thu lại nói: "Em trai sẽ đi cùng."
Sở Kiến Thụ sửng sốt.
Dương Tiêu Vũ ngạc nhiên: "Sao Sở Ức Quy lại muốn đi cùng?"
"Em trai cũng là bạn."Vạn Thu nói.
Cùng bạn bè ra ngoài chơi không phải là như thế này sao?
Tại sao ba mẹ lại biểu hiện ra vẻ mặt khác nhau vậy?
"Nếu như Ức Quy đi theo..." Dương Tiêu Vũ vẫn rất tin tưởng Sở Ức Quy, "Cái đó hẳn không thành vấn đề."
Sở Kiến Thụ không biết vì sao, cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Con chọn được gì để mặc chưa?" Dương Tiêu Vũ lập tức nắm tay Vạn Thu, đi thẳng đến tủ quần áo của cậu.
Sở Kiến Thụ nhìn bóng lưng Dương Tiêu Vũ, một lần nữa thở phào nhẹ nhõm.
Vạn Thu đang dần trở nên cởi mở hơn.
Hoặc là nói, sau khi nhận ra địa vị trong gia đình, đã sẵn lòng sống đúng với bản thân của mình.
Dương Tiêu Vũ cũng ít nhiều chịu ảnh hưởng, bây giờ sẽ không còn bài xích chuyện Vạn Thu ra ngoài như trước nữa.
Bạn bè sao.
Vạn Thu cũng kết bạn rồi.
Sở Kiến Thụ nghĩ đến vòng bạn bè của các con mình, tự viết thêm tên Chu Bồi Ngọc vào vòng bạn bè của Vạn Thu.
Vạn Thu yên tĩnh nằm trên chiếc giường ấm áp trong phòng ngủ, đã tắt đèn.
Ngày mai cậu sẽ ra ngoài chơi với bạn bè.
Những thứ chỉ thuộc về người khác trong ký ức giờ đây cũng đã thuộc về cậu.
Cùng bạn bè ra ngoài thì phải chơi cái gì?
Mặc dù cậu đã hỏi Chu Bồi Ngọc, nhưng Chu Bồi Ngọc lại nói bản thân đã đặt lịch trình hoàn hảo rồi, bảo cậu đừng nghĩ tới nữa.
Trong đầu Vạn Thu phác họa ra bộ dáng của Chu Bồi Ngọc.
Giống như nhắm mắt lại liền có thể thấy cô gái hòa đồng đang đứng trước mặt mình.
Đột nhiên có thông báo tin nhắn gửi đến, Vạn Thu quay lại nhìn ánh sáng trên màn hình điện thoại.
Cậu lấy điện thoại dưới ổ chăn, mở ra xem.
Là tin nhắn từ Sở Chương.
Sở Chương: Ngày mai đi chơi với bạn bè, có phải hồi hộp đến mức không ngủ được không?
Vạn Thu cầm điện thoại, không biết trả lời thế nào.
Vạn Thu không biết có phải mình vì hồi hộp mà không ngủ được hay không, nhưng đúng là cậu vẫn chưa ngủ.
Sở Chương: Ngày mai nhớ gửi ảnh đi chơi cho anh nhé! Anh bây giờ rất cần những bức ảnh đáng yêu của Vạn Thu để kéo dài sinh mệnh đó!
Mỗi khi Vạn Thu làm chuyện gì, cậu cũng sẽ nghĩ đến việc gửi tin nhắn thông báo cho Sở Chương, mặc dù tốc độ trả lời của Sở Chương rất chậm, thường phải mấy tiếng mới trả lời một lần.
Vạn Thu: Vâng.
Sở Chương: Anh biết em chưa ngủ mà.
Sở Chương: Ngày mai có nhiều người không?
Vạn Thu tính toán rồi nhắn: Chín.
Sở Chương: Quao, một nhóm nhỏ trong lớp học.
Sở Chương: Những người này đều là con gái sao?
Sở Chương: Vạn Thu có biết cách đối xử với con gái không?
Sở Trương: Muốn anh cả dạy em cách đối xử với con gái không?
Sở Chương gửi liên tục mấy tin nhắn, nhưng Vạn Thu đều không trả lời.
Đồng hồ sinh học trong người Vạn Thu luôn rất đều đặn, cuối cùng cậu không thể kiên trì nữa mà nằm trong ổ chăn ngủ mất.
Điện thoại vẫn luôn sáng lên, trên đó đều là tin nhắn của Sở Chương.
Sở Chương: Vạn Thu phải ngủ ngon nha.
Sở Chương: Hy vọng ngày mai sẽ là một ngày vui vẻ đối với Vạn Thu.
Sở Chương: Ngủ ngon nhé.
————————
Editor có lời muốn nói:
Sắp có một bước ngoặt lớn trong suy nghĩ của em bé rồi.
Cậu đột nhiên trở nên rất bận rộn, phải tham gia lớp học của Tưởng Thành Phong từ thứ hai đến thứ sáu, đến lớp khiêu vũ vào thứ bảy, chủ nhật và nhận tư vấn tâm lý từ Yến Hoa hai lần một tuần.
Nhưng, rất phong phú.
Vạn Thu cảm thấy hài lòng khi biết mình nên làm gì, có thể làm gì.
Trước khi học lớp khiêu vũ, Vạn Thu đã theo Dương Tiêu Vũ đến tham quan lớp khiêu vũ chuyên nghiệp được tài trợ.
Mà lần đó đối với Vạn Thu còn chấn động hơn cả lúc Sở Chương dẫn cậu đi tham quan.
Dương Tiêu Vũ nói, nơi này đều là những vũ công chuyên nghiệp, họ sẽ được cử đi thi đấu ở các nơi khác nhau.
Vạn Thu nhìn thấy chiếc váy nhỏ vẽ ra những vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, như thể phác thảo những bông hoa đang nở rộ rực rỡ.
Vạn Thu thích màu sắc ấm áp và tràn đầy sức sống.
Dương Tiêu Vũ nói, con trai trong khiêu vũ là chỗ dựa, là người hỗ trợ những bông hoa mỏng manh nở rộ.
Vạn Thu nhìn mình trong gương, đột nhiên cảm thấy có trách nhiệm với việc khiêu vũ.
Sau khi Vạn Thu được gửi đến lớp học khiêu vũ, cậu đã gặp được giáo viên của mình.
Là một nữ giáo viên cực kỳ xinh đẹp.
Dáng người cao ráo, chân tay thon dài.
Đứng trong lớp, Vạn Thu nhìn những bạn học xấp xỉ tuổi mình, những bước nhảy duyên dáng của họ khiến cậu bị thu hút.
Mà việc Vạn Thu phải làm, là học nền tảng.
Vạn Thu rất nỗ lực trong những việc đòi hỏi sự chăm chỉ. Cũng may thể lực của cậu tương đối tốt.
Có lẽ vì bồi dưỡng từ nhỏ nên dù gầy gò nhưng Vạn Thu sẽ cực kì kiên trì.
Liên tục mấy tuần đào tạo cơ bản, mỗi ngày đều đi học.
Vạn Thu thật bận rộn.
Nhưng không biết vì sao, cậu không cảm thấy bận rộn khiến mình khổ sở.
Cậu không cần phải lúc nào cũng chờ đợi, mà đã chủ động làm điều gì đó.
Một buổi sáng nọ, khi Vạn Thu thức dậy và rửa mặt sạch sẽ, cậu cẩn thận đánh giá mình trong gương.
Anh cả nói, hãy nhìn kỹ bản thân nhiều hơn.
Vạn Thu nghiêng người nhìn mình trong gương.
Cậu đã bí mật cao lên sao?
Hay là do mọi khi cậu vẫn luôn cúi thấp đầu, cong sống lưng?
Dường như có nhiều năng lượng hơn, đây chính là thành quả học tập mà anh cả đề cập đến sao?
Vạn Thu là con trai, tương đối nổi bật trong lớp khiêu vũ đa số là nữ.
Vạn Thu rất ít khi nói chuyện, vẫn luôn chăm chú luyện tập với giáo viên.
Ngẫu nhiên sẽ nhận được ánh mắt tò mò từ các bạn nữ.
Nhìn bộ trang phục hoàn toàn khác biệt với các bạn nữ, Vạn Thu mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Dường như có sự khác biệt giữa con gái và con trai.
Lần đầu tiên có bạn nhảy, khi nắm tay bạn nữ, Vạn Thu phát hiện bàn tay của mình còn lớn hơn tay bạn nữ một chút.
Tay con gái rất mềm mại, giống như mẹ.
Trong số tất cả mọi người, người thân thiết nhất với Vạn Thu là một cô gái.
Tên cô gái là Chu Bồi Ngọc.
Có lẽ vì Chu Bồi Ngọc lần nào cũng trở thành bạn nhảy của Vạn Thu, Vạn Thu sẽ thân thiết với cô gái này hơn bất kỳ ai khác.
Chu Bồi Ngọc mười bốn tuổi, cao bằng Vạn Thu, đã học từ nhỏ và vô cùng ưu tú.
Nhưng Vạn Thu có vẻ gầy hơn Chu Bồi Ngọc.
Trong mắt Vạn Thu, Chu Bồi Ngọc rất xinh đẹp, mặc dù cô ấy luôn ở trước mặt cậu nói mình mập hơn mọi người, muốn giảm cân.
Mặc dù Vạn Thu nói với Chu Bồi Ngọc, cậu rất xinh đẹp, nhưng Chu Bồi Ngọc vẫn không tin lắm.
Chu Bồi Ngọc là người bạn nữ đầu tiên của Vạn Thu, cũng là bạn nhảy đầu tiên của cậu.
Vạn Thu bất tri bất giác sẽ nhìn Chu Bồi Ngọc nhiều hơn.
Chu Bồi Ngọc cột tóc đuôi ngựa, mỗi lần xõa xuống, nhìn rất dài, rất nặng.
Chu Bồi Ngọc cũng có quan hệ tốt với các bạn học khác, thích nói chuyện, cũng thích cười.
Chu Bồi Ngọc luôn bị giáo viên mắng khi nhảy, còn bị Vạn Thu phát hiện khi đang âm thầm khóc.
Vạn Thu nhìn Chu Bồi Ngọc đang khóc, chân tay luống cuống.
Nhưng sau khi Chu Bồi Ngọc khóc xong lại trở về bộ dáng như cũ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Vạn Thu nhìn, cảm thấy cô gái này đặc biệt sáng ngời.
Vạn Thu có thông tin liên lạc của Chu Bồi Ngọc, thỉnh thoảng bọn họ sẽ nhắn tin với nhau.
Sau khi được anh cả dạy, Vạn Thu đã học được cách trả lời tin nhắn.
Vạn Thu đem chuyện của Chu Bồi Ngọc nói với Yến Hoa.
Yến Hoa chỉ mỉm cười lắng nghe và cho Vạn Thu một số lời khuyên về việc kết bạn.
"Những người đi cùng cậu mỗi ngày là ai vậy?" Chu Bồi Ngọc rất tò mò về việc Vạn Thu lần nào đến lớp cũng sẽ có người đi theo bên cạnh.
"Hôm nay là anh hai.".Giờ giải lao, Vạn Thu ngồi trong phòng tập nhảy cùng Chu Bồi Ngọc trò chuyện.
"Vậy hôm qua là ai?"
"Là mẹ."
Chu Bồi Ngọc nghiêng đầu: "Tuần trước thì sao?"
"Là em trai, còn có chú Bạch." Mỗi lần Vạn Thu bước ra, xung quanh luôn có người đi theo.
"Sao người nhà cậu lúc nào cũng theo cậu đến lớp vậy? Cậu lớn thế này mà còn để ba mẹ đi theo hả? Tớ không thích việc ba mẹ cứ suốt ngày quản tớ chút nào."
Lời nói của Chu Bồi Ngọc khiến Vạn Thu suy tư thật lâu.
Một lần tan lớp, Vạn Thu ngồi ở ghế phụ hỏi Dương Tắc: "Anh hai, em đã lớn tuổi rồi phải không?"
Dương Tắc bình tĩnh đáp: "Vạn Thu không còn nhỏ nữa."
"Vậy không thể bị mọi người quản nữa sao?" Vạn Thu hỏi.
Dương Tắc nghe vậy liền sửng sốt, chậm rãi đỗ xe bên đường, hỏi: "Bạn học của em nói với em sao?"
Vạn Thu gật đầu: "Là Chu Bồi Ngọc nói."
"Ừm." Dương Tắc bụm mặt, đang suy nghĩ nên nói cái gì, một thiếu niên đã mười lăm tuổi, lúc nào cũng có người nhà bên cạnh quả thực có chút không thích hợp.
Dương Tắc cũng biết đây là bệnh nhỏ của gia đình họ, họ không thể yên tâm nếu xung quanh Vạn Thu không có người đáng tin cậy đi theo.
"Hoàn cảnh của mỗi gia đình đều khác nhau, không thể quơ đũa cả nắm được." Dương Tắc nói.
Vạn Thu lại hỏi: "Chu Bồi Ngọc nói không đúng sao?"
Dương Tắc suy nghĩ một chút, nói: "Em ấy nói đúng, nhưng... anh hai đi theo em, vì muốn ở cùng em."
Vạn Thu gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Dương Tắc biết mối quan hệ giữa Vạn Thu và Chu Bồi Ngọc đang dần trở nên tốt đẹp hơn, hoặc là nói tất cả mọi người trong Sở gia đều biết.
Nghĩ đến Chu Bồi Ngọc thỉnh thoảng nói với Vạn Thu những lời mà Vạn Thu không hiểu, luôn khiến họ đau đầu.
Ví dụ như lần Chu Bồi Ngọc hỏi tại sao Vạn Thu lại nhờ người khác giúp mình mặc quần áo.
Ví dụ như lần Chu Bồi Ngọc hỏi tại sao giáo viên luôn khen ngợi cậu khi rõ ràng cậu làm không tốt.
Trong số đó, gần như đều trực tiếp chọc thủng chút tư tâm nho nhỏ của bọn họ đối với Vạn Thu.
Không muốn Vạn Thu nghĩ rằng đây là một điều kỳ lạ, nhưng cũng không muốn bóp méo quan niệm bình thường của Vạn Thu.
Vạn Thu dò hỏi anh cả qua qua điện thoại, nhưng tin nhắn anh cả trả lời giống như những gì Chu Bồi Ngọc đã nói.
—— Không bình thường, đương nhiên không bình thường, em đã mười lăm tuổi, bọn họ coi em như đứa trẻ năm tuổi sao? Em đã là một thiếu niên trưởng thành, phải học cách tự mình rủ bạn gái đi chơi!!! Hẹn với em ấy!! Hẹn gặp Chu Bồi Ngọc!!
Nhưng Vạn Thu không hiểu tại sao lại phải hẹn gặp Chu Bồi Ngọc.
Việc này có liên quan tới việc không cho ba mẹ đi theo sao?
Vạn Thu theo kịp tiến độ khiêu vũ, cũng vì mọi người trong Sở gia đều có thể làm được, mà trong đó Dương Tiêu Vũ là người vượt trội nhất.
Vạn Thu tập luyện ở nhà, sẽ dành phần lớn thời gian ở bên Dương Tiêu Vũ.
Mỗi lần khiêu vũ cùng mẹ, mẹ nhất định sẽ mặc một bộ váy cực kì xinh đẹp.
Chiếc váy lộng lẫy, tay áo dài đính những ngôi sao lấp lánh ôm lấy cánh tay thon thả, mái tóc buộc cao, lúc ấy tất cả đều lấp lánh trong mắt Vạn Thu.
Khi Vạn Thu nhìn chiếc váy Dương Tiêu Vũ mặc theo động tác của cậu mà uốn thành một đường cung tuyệt đẹp, trong lòng liền có cảm giác vui vẻ vi diệu.
Liệu Chu Bồi Ngọc khi mặc váy có đẹp như mẹ không?
Mơ hồ, ý thức về giới tính mà Vạn Thu chưa bao giờ để ý đến bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Bước nhảy của nam và nữ không giống nhau, trang phục của nam và nữ cũng không giống nhau, khác giới tính, chính là khác nhau.
Mà sau đó, Tưởng Thành Phong đã phát hiện ra mối quan tâm của Vạn Thu, lần đầu giáo dục cho Vạn Thu về giới tính.
Vạn Thu cái hiểu cái không.
Giống như hiểu, lại giống như không hiểu.
Dường như có thể dung nhập vào cuộc sống, nhưng lại dường như không thể.
Sau đó, Vạn Thu bắt đầu thi cuối kỳ và nghỉ đông.
Vạn Thu làm bài thi cuối kỳ tốt hơn bài giữa kỳ, còn được Dương Tiêu Vũ khen ngợi, cậu vô cùng vui vẻ.
Vạn Thu chia sẻ với Chu Bồi Ngọc chuyện mình đạt điểm cao vào cuối kỳ.
Chu Bồi Ngọc lại gửi tin nhắn: Cậu học trường cấp hai nào? Xếp hạng thứ mấy vậy?
Vạn Thu: Tớ học ở nhà.
Chu Bồi Ngọc: Cậu không đến trường à?
Vạn Thu: Gia sư dạy tớ.
Chu Bồi Ngọc: Lợi hại như vậy sao? Chẳng lẽ nhà cậu rất có tiền?
Vạn Thu nghĩ tới chỗ tiền cậu đặt dưới giường, trả lời: Đúng vậy.
Chu Bồi Ngọc: Vậy cậu đang nghỉ đông sao?
Vạn Thu: Nghỉ ngơi.
Chu Bồi Ngọc: Tớ cũng nghỉ ngơi, tớ thi xong rồi, thành tích không tệ, cậu muốn ra ngoài ăn mừng không?
Vạn Thu ngây ngẩn cả người.
Chu Bồi Ngọc: Tớ còn rủ thêm các học sinh khác trong lớp cùng tham gia, càng đông càng vui mà.
Chu Bồi Ngọc: Cậu có tới không?
Chu Bồi Ngọc: Người đâu rồi?
Vạn Thu cầm điện thoại, ngơ ngác.
Vạn Thu muốn đáp lại Chu Bồi Ngọc, nhưng trong đầu lại trống rỗng.
Cậu nhận được lời mời đi chơi với bạn bè.
Đây là lời mời đầu tiên từ một người bạn trong cuộc đời của cậu.
Cậu có thể đi sao?
Vạn Thu: Tớ không biết.
Chu Bồi Ngọc: Cậu không biết cái gì, kỳ nghỉ ba mẹ cậu không cho cậu ra ngoài à?
Chu Bồi Ngọc: Cậu đi hỏi đi.
Vạn Thu cầm điện thoại muốn tìm những người khác, nhưng bọn họ còn chưa tan làm, cậu liền gõ cửa phòng Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy cũng có kỳ nghỉ, Tưởng Thành Phong cố ý sắp xếp để ngày nghỉ của Vạn Thu và Sở Ức Quy trùng nhau.
"Anh?" Khi Sở Ức Quy nhìn thấy Vạn Thu, Vạn Thu đang rất kích động vì nhận được lời mời từ bạn bè.
Vạn Thu ôm điện thoại.
Cẩn thận mở điện thoại ra cho Sở Ức Quy xem.
Phía sau điện thoại, là ánh mắt lấp lánh chờ mong, giống như vì sao sáng rực trong màn đêm.
Sở Ức Quy thao tác một chút trên điện thoại Vạn Thu, liền hiểu chuyện đang xảy ra.
Hắn cười: "Anh tới hỏi em có thể đi chơi cùng bạn bè không hả?"
Vạn Thu gật đầu.
"Ừm, tại sao lại không thể chứ?" Sở Ức Quy nói với Vạn Thu một cách khẳng định: "Đương nhiên anh có thể đi."
Vạn Thu nhận được lời khẳng định, những ngôi sao chờ mong lập tức tuôn ra, hóa thành vui vẻ.
"Được rồi, trước tiên phải nói cho ba mẹ biết, cho họ biết anh đi đâu, sau đó cùng Bạch quản gia thương lượng một chút về chuyện đi lại, tốt nhất nên biết khi nào anh sẽ về."
Sở Ức Quy đẩy điện thoại của Vạn Thu trở về, nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Mang theo nhiều tiền chút, có thể anh sẽ cần, chiêu đãi bạn bè cũng rất quan trọng, không thể luôn để người khác trả tiền."
"Nếu anh nghe không hiểu điều gì đó, hãy im lặng, không cần phải trả lời tất cả các câu hỏi."
Vạn Thu nghe, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào Sở Ức Quy.
Từ chờ mong, đến thiếu kiên nhẫn, rồi đến mờ mịt.
Sở Ức Quy dừng nói, chờ Vạn Thu mở miệng.
Hai tay Vạn Thu nắm lấy điện thoại, hỏi: "Em không đi sao?"
Sở Ức Quy sửng sốt: "Đương nhiên em sẽ không đi, đây là bạn của anh."
"Nhưng, em là bạn của anh." Theo quan điểm của Vạn Thu, nếu bạn bè muốn cùng nhau ra ngoài chơi, không phải không nên bỏ rơi bất cứ người nào sao?
"Bạn của bạn, không nhất thiết là bạn."
Lời nói của Sở Ức Quy khiến Vạn Thu có chút khó hiểu, nhưng cậu cũng biết Sở Ức Quy đang từ chối.
Sở Ức Quy nói: "Em không thể đi, bạn của anh không mời em."
Vạn Thu không hiểu lắm.
Nhưng nhìn Sở Ức Quy, Vạn Thu đột nhiên cảm thấy Sở Ức Quy khi từ chối thật lạnh lùng.
Rõ ràng là một căn phòng ấm áp, nhưng dường như có một cơn gió đông lẻn vào thông qua kẽ hở trên cửa sổ.
Vạn Thu trở về phòng, trả lời Chu Bồi Ngọc.
Vạn Thu: Tớ có thể đi.
Chu Bồi Ngọc: Thế là được rồi, 12 giờ ngày kia tớ sẽ gửi địa điểm cho cậu, đừng đến muộn đấy.
Vạn Thu cầm điện thoại.
Lời nói của Chu Bồi Ngọc cứ văng vẳng trong đầu cậu.
Vạn Thu: Tớ có thể đưa em trai đến đó không?
Chu Bồi Ngọc: Em trai cậu? Người đợi cậu trước cửa ấy hả?
Vạn Thu: Ừ.
Chu Bồi Ngọc: Được, đương nhiên được! Nhất định phải gọi cậu ta tới, tớ sẽ gọi thêm nhiều chị em hơn.
Vạn Thu nhìn tin nhắn của Chu Bồi Ngọc, dường như nhìn thấy được niềm hạnh phúc tràn ngập trên màn hình.
Vạn Thu chớp mắt, xua đi ý nghĩ kỳ lạ này.
Làm sao từ tin nhắn có thể biết được Chu Bồi Ngọc đang vui vẻ chứ?
Vạn Thu lại gõ cửa phòng Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy đứng trước mặt cậu, một lần nữa cậu lại mở điện thoại đưa cho Sở Ức Quy.
Sau khi Sở Ức Quy nhìn thấy, lại không còn cười với Vạn Thu như trước nữa.
"Anh, tại sao nhất định phải đưa em đi cùng? Rõ ràng đây là lần đầu tiên anh đi chơi cùng bạn bè, anh còn rất mong chờ phải không?" Sở Ức Quy hỏi.
Vạn Thu cầm điện thoại, ngước mắt lén nhìn đối phương.
Là không vui sao?
Không phải.
Vạn Thu không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Cậu chỉ theo bản năng mà làm như vậy thôi.
Vì đó là một điều rất vui vẻ.
Vạn Thu cũng hy vọng Sở Ức Quy vui vẻ.
Thật lâu sau, Sở Ức Quy thở dài.
"Cảm ơn anh trai." Vạn Thu thấy nụ cười trở lại trên khuôn mặt tuấn tú kia, "Em sẽ đi cùng anh."
Vạn Thu không vui lắm.
Cậu vẫn không nhìn thấy được niềm vui của Sở Ức Quy.
Mặc dù cậu hy vọng khi bản thân vui vẻ sẽ có thể truyền cho Sở Ức Quy một chút, nhưng dường như cậu luôn thất bại.
Mà Sở Ức Quy dường như nhận ra điều đó.
Liền nói với Vạn Thu.
"Em rất mong chờ, anh trai." Sở Ức Quy gõ nhẹ lên đầu Vạn Thu, Vạn Thu theo bản năng nhắm mắt lại.
Mà khi Vạn Thu nhắm mắt lại, cậu nghe thấy tiếng cười của Sở Ức Quy.
Giống như Sở Ức Quy hiện tại thực sự cảm thấy vui vẻ.
Vạn Thu hay ngồi ở cửa, bởi vì thói quen này mà Bạch quản gia dứt khoát đặt một cái ghế nhỏ ở cửa để cậu ngồi đợi mọi người về nhà.
Người đầu tiên trở về là Dương Tắc, hôm nay Dương Tắc lại mang về một món quà, đó là một đôi găng tay dày dặn, rất đáng yêu, phía sau găng tay còn đính hai con thỏ con, trông vô cùng ngây thơ.
Trong nhà ấm áp, Vạn Thu đeo găng tay thỏ vào, nói với Dương Tắc: "Anh hai."
"Sao vậy?" Dương Tắc nhìn Vạn Thu đeo găng tay, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng.
"Hôm nay bạn em mời em ra ngoài chơi."
Vạn Thu cũng không biết mình đang thăm dò hay đang chia sẻ niềm vui với người khác.
Dương Tắc sửng sốt, nghĩ đến cô bé hướng ngoại hoạt bát đó.
Sự mong đợi nhỏ nhoi của Vạn Thu giống như ánh nắng mùa đông chiếu lên lớp tuyết dày, phản chiếu những tia huỳnh quang nho nhỏ.
Dương Tắc mỉm cười nói với Vạn Thu: "Thật tốt, Vạn Thu nhà chúng ta cũng muốn ra ngoài chơi sao, bao giờ, có muốn anh hai đưa em không?"
"Ngày kia." Vạn Thu chớp mắt nói.
"Trời trở lạnh rồi, em mặc thêm quần áo vào, lát nữa anh sẽ bảo quản gia phối cho em một bộ đồ để mặc ra ngoài."
Dương Tắc đưa tay xoa xoa tóc Vạn Thu.
Sau bao nhiêu tiết học ngoại khóa, cuối cùng Vạn Thu cũng có một người bạn cùng lớp.
Cậu rất vui vẻ.
Dương Tắc không còn nhớ rõ bản thân có từng chờ mong để gặp bạn bè không.
Nhưng nhìn Vạn Thu, những cảm xúc non nớt thời niên thiếu dường như lại một lần nữa hiện về.
Dương Tắc bước vào cửa, nhìn Vạn Thu vẫn ngồi trên ghế với ánh mắt trông ngóng ra ngoài liền thấy buồn cười.
Bạch quản gia ở một bên cũng cười với Dương Tắc, nói: "Hy vọng hôm nay tiên sinh và phu nhân có thể về sớm."
Dương Tắc gật đầu.
"Tuổi trẻ thật tốt." Bạch quản gia trộm cảm khái.
Dương Tắc nhướng mày: "Chú Bạch, chú cũng đâu có già như vậy đâu."
"Lời này của nhị thiếu gia không phải ý nói tôi già rồi sao?" Bạch quản gia nói làm Dương Tắc lộ vẻ ngượng ngùng, mà càng ngượng ngùng lại càng khiến hắn trở nên nghiêm túc, Bạch quản gia thấy vậy không khỏi bật cười.
Dương Tắc sờ mũi, cảm thấy Bạch quản gia càng ngày càng thích trêu chọc bọn họ.
Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ cùng nhau trở về.
Điều đầu tiên họ nhìn thấy khi bước vào cửa là Vạn Thu đeo găng tay thỏ con.
"Bảo bối, mẹ về rồi." Dương Tiêu Vũ khom người xuống, Vạn Thu theo thói quen lập tức xuống ghế, ôm lấy Dương Tiêu Vũ.
Vạn Thu ngửi được hơi thở của gió và tuyết trên người Dương Tiêu Vũ, mang theo một chút lạnh lẽo, bên ngoài lại có tuyết rơi rồi.
"Ba mẹ." Sau khi Dương Tiêu Vũ buông cậu ra, cậu liền chủ động nói, "Bạn con mời con ra ngoài chơi."
Dương Tiêu Vũ nhướng mày: "Chu Bồi Ngọc?"
Vạn Thu gật đầu.
Dương Tiêu Vũ có ấn tượng tương đối sâu sắc về Chu Bồi Ngọc.
Phòng tập của Vạn Thu không phải là phòng tập do bà đứng tên, bà đã chọn một địa điểm có nhiều học viên nổi danh do Sở Chương đề cử.
Có nhiều nữ học khiêu vũ hơn nam, mà tính cách và vấn đề tâm lý của Vạn Thu khiến cậu có phần không hòa hợp với những người xung quanh.
Vì Vạn Thu thường im lặng nên vấn đề của cậu không bị bại lộ, nhưng cũng khó để kết giao bạn bè.
Chu Bồi Ngọc là người đầu tiên, vì tính cách hòa đồng nên được chọn làm bạn nhảy của Vạn Thu, mối quan hệ của họ cũng vì thế mà dần trở nên tốt đẹp.
"Khi nào thì đi?" Sở Kiến Thụ đưa áo khoác cho Bạch quản gia, trực tiếp hỏi Vạn Thu.
"Ngày kia." Vạn Thu trả lời.
"Mấy giờ?" Sở Kiến Thụ hỏi dứt khoát.
Vạn Thu lắc đầu, thời gian vẫn chưa ấn định, lúc sau mới thông báo.
"Ở đâu?"
Vạn Thu vẫn lắc đầu.
"Khi nào xác định rõ rồi thì tới tìm ba, ba cho con tiền tiêu vặt." Sở Kiến Thụ bày tỏ sự ủng hộ đối với hành vi kết bạn của Vạn Thu.
"Phải để người đi theo thôi." Dương Tiêu Vũ nói, nếu bà đẩy công việc lên một chút là ngày kia có thể cùng Vạn Thu đi, nhưng Vạn Thu rất nhạy cảm, tuy không muốn để Vạn Thu một mình, nhưng bà cũng không muốn phá hỏng buổi hẹn đầu tiên của Vạn Thu.
Bạn bè tụ tập mà có phụ huynh theo cùng thì xấu hổ phải biết.
Huống chi Dương Tiêu Vũ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Vạn Thu vô cùng vui vẻ và chờ mong, bà không đành lòng.
Sở Kiến Thụ nhíu mày nói với Dương Tiêu Vũ: "Dù sao cũng là hoạt động của mấy đứa nhỏ..."
Vạn Thu lại nói: "Em trai sẽ đi cùng."
Sở Kiến Thụ sửng sốt.
Dương Tiêu Vũ ngạc nhiên: "Sao Sở Ức Quy lại muốn đi cùng?"
"Em trai cũng là bạn."Vạn Thu nói.
Cùng bạn bè ra ngoài chơi không phải là như thế này sao?
Tại sao ba mẹ lại biểu hiện ra vẻ mặt khác nhau vậy?
"Nếu như Ức Quy đi theo..." Dương Tiêu Vũ vẫn rất tin tưởng Sở Ức Quy, "Cái đó hẳn không thành vấn đề."
Sở Kiến Thụ không biết vì sao, cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Con chọn được gì để mặc chưa?" Dương Tiêu Vũ lập tức nắm tay Vạn Thu, đi thẳng đến tủ quần áo của cậu.
Sở Kiến Thụ nhìn bóng lưng Dương Tiêu Vũ, một lần nữa thở phào nhẹ nhõm.
Vạn Thu đang dần trở nên cởi mở hơn.
Hoặc là nói, sau khi nhận ra địa vị trong gia đình, đã sẵn lòng sống đúng với bản thân của mình.
Dương Tiêu Vũ cũng ít nhiều chịu ảnh hưởng, bây giờ sẽ không còn bài xích chuyện Vạn Thu ra ngoài như trước nữa.
Bạn bè sao.
Vạn Thu cũng kết bạn rồi.
Sở Kiến Thụ nghĩ đến vòng bạn bè của các con mình, tự viết thêm tên Chu Bồi Ngọc vào vòng bạn bè của Vạn Thu.
Vạn Thu yên tĩnh nằm trên chiếc giường ấm áp trong phòng ngủ, đã tắt đèn.
Ngày mai cậu sẽ ra ngoài chơi với bạn bè.
Những thứ chỉ thuộc về người khác trong ký ức giờ đây cũng đã thuộc về cậu.
Cùng bạn bè ra ngoài thì phải chơi cái gì?
Mặc dù cậu đã hỏi Chu Bồi Ngọc, nhưng Chu Bồi Ngọc lại nói bản thân đã đặt lịch trình hoàn hảo rồi, bảo cậu đừng nghĩ tới nữa.
Trong đầu Vạn Thu phác họa ra bộ dáng của Chu Bồi Ngọc.
Giống như nhắm mắt lại liền có thể thấy cô gái hòa đồng đang đứng trước mặt mình.
Đột nhiên có thông báo tin nhắn gửi đến, Vạn Thu quay lại nhìn ánh sáng trên màn hình điện thoại.
Cậu lấy điện thoại dưới ổ chăn, mở ra xem.
Là tin nhắn từ Sở Chương.
Sở Chương: Ngày mai đi chơi với bạn bè, có phải hồi hộp đến mức không ngủ được không?
Vạn Thu cầm điện thoại, không biết trả lời thế nào.
Vạn Thu không biết có phải mình vì hồi hộp mà không ngủ được hay không, nhưng đúng là cậu vẫn chưa ngủ.
Sở Chương: Ngày mai nhớ gửi ảnh đi chơi cho anh nhé! Anh bây giờ rất cần những bức ảnh đáng yêu của Vạn Thu để kéo dài sinh mệnh đó!
Mỗi khi Vạn Thu làm chuyện gì, cậu cũng sẽ nghĩ đến việc gửi tin nhắn thông báo cho Sở Chương, mặc dù tốc độ trả lời của Sở Chương rất chậm, thường phải mấy tiếng mới trả lời một lần.
Vạn Thu: Vâng.
Sở Chương: Anh biết em chưa ngủ mà.
Sở Chương: Ngày mai có nhiều người không?
Vạn Thu tính toán rồi nhắn: Chín.
Sở Chương: Quao, một nhóm nhỏ trong lớp học.
Sở Chương: Những người này đều là con gái sao?
Sở Chương: Vạn Thu có biết cách đối xử với con gái không?
Sở Trương: Muốn anh cả dạy em cách đối xử với con gái không?
Sở Chương gửi liên tục mấy tin nhắn, nhưng Vạn Thu đều không trả lời.
Đồng hồ sinh học trong người Vạn Thu luôn rất đều đặn, cuối cùng cậu không thể kiên trì nữa mà nằm trong ổ chăn ngủ mất.
Điện thoại vẫn luôn sáng lên, trên đó đều là tin nhắn của Sở Chương.
Sở Chương: Vạn Thu phải ngủ ngon nha.
Sở Chương: Hy vọng ngày mai sẽ là một ngày vui vẻ đối với Vạn Thu.
Sở Chương: Ngủ ngon nhé.
————————
Editor có lời muốn nói:
Sắp có một bước ngoặt lớn trong suy nghĩ của em bé rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook