Bẻ Kiếm Bên Trời
-
Chương 6: Bạch y tam cô nương
Vi Quân Hiệp quỳ phục xuống bên mình nữ lang hồi lâu rồi hoang mang đứng lên. Chàng đảo mắt nhìn bốn phía thì chẳng thấy ai. Trong lòng chàng thoáng một ý nghĩ bỏ trốn đi, vì không một ai biết việc này. Chàng nghĩ rằng mình bỏ đi rồi. Sau có ai thấy nữ lang nằm chết ở đây, chắc cũng khó lòng biết được tại sao mà nàng chết.
Vi Quân Hiệp chỉ nghĩ bụng thế thôi, vì lúc này trong lòng chàng tuyệt chưa nghĩ gì đến thân nhân nữ lang sẽ đi tìm đến chàng để báo thù và cảm thây trong lòng cực kỳ áy náy xót xa, muốn khóc không ra nước mắt.
Hồi lâu Vi Quân Hiệp mới đứng lên. Vì chàng quỳ quá lâu, hai chân tê dại, phải chống mũi kiếm xuống đất mới đứng dậy được.
Giữa lúc ấy chàng đưa mắt nhìn đầu mũi kiếm thì chẳng thấy dính chút máu nào, vẫn sáng loáng như thường.
Chàng ngơ ngẩn không hiểu ra sao, lại đảo mắt nhìn trên mặt đất chỗ nữ lang nằm, đồng thời nhìn lại nữ lang một lần nữa thì vừa lúc nàng hé mở một mắt.
Nữ lang thấy Vi Quân Hiệp nhìn mình, vội nhắm mắt lại.
Vi Quân Hiệp lại ngẩn người ra, nhưng chỉ trong giây lát chàng hiểu rõ ngay. Vì chàng nhớ lại nhát kiếm mình đâm không trúng vào đối phương không không biết cách nào cố ý giả chết. Nàng giả bộ khéo đến nỗi lúc hoang mang mình tưởng thật và luống cuống không biết làm thế nào.
Vi Quân Hiệp nghĩ vậy, bất giác nổi giận, quát hỏi :
- Sao cô nương lại giả chết?
Nữ lang cười ha hả đứng phắt dậy vỗ tay nói :
- Thú quá, thú quá! Ngươi tưởng ngươi đâm chết ta rồi phải không?
Vi Quân Hiệp biết rõ nếu mình còn dây dưa với nàng thì còn bị nàng trêu chọc. Sẵn thanh trường kiếm trong tay, chàng liền rung lên đâm chênh chếch lại. Nhát kiếm này chàng định đâm thật sự chứ không nể nang chút nào.
Nữ lang la lên một tiếng lanh lảnh :
- Úi chà!
Rồi nàng lạng người đi tránh khỏi.
Vi Quân Hiệp thấy thân pháp nàng tránh đòn chẳng khác gì chiếc là rụng.
Vừa rồi nữ lang chưa bị thương mà nàng đã giả chết, cả mặt nàng cũng lợt lạt mới kỳ. Bây giờ thân pháp nàng vô cùng vi diệu. Những tình trạng này khiến cho Vi Quân Hiệp biết rõ võ công nàng còn hơn mình. Nếu đua hơi với nàng nữa thì e rằng sẽ bị nàng trêu cợt cho kỳ đến không chịu được nữa.
Vi Quân Hiệp đâm nữ lang không trúng. Nhân lúc nàng lảng tránh, chàng lập tức xoay mình, rảo bước đi ngay.
Nữ lang lớn tiếng gọi :
- Ô kìa! Sao ngươi lại bỏ đi? Nếu ngươi bỏ đi ngay thì không bao giờ thành tay bảo tiêu được.
Vi Quân Hiệp nghe nói cười dở mếu dở, bất đắc dĩ phải dừng bước. Chàng tức giận gắt lên :
- Thực tình cô nương còn muốn điều chi nữa?
Lúc này bộ mặt thiếu nữ lại tỏ ra cực kỳ nhu hòa. Nàng nói :
- Chính ngươi đột nhiên lượm thanh bảo kiếm rồi hùng hổ nào đâm nào chém. Thế mà bây giờ còn mở miệng ra hỏi ta muốn gì? Ngươi thật là một kẻ bá đạo tàn nhẫn!
Vi Quân Hiệp không biết làm thế nào đành tra kiếm vào vỏ, chắp tay nói :
- Cô nương võ công đã cao cường, miệng lưỡi lại như nước chảy, Vi mỗ đành bái phục chịu thua cô rồi.
Chàng nghĩ bụng từ đây trở đi có gặp chuyện xui xẻo thì gặp ma quỷ hung dữ còn hơn là gặp phải những vị nữ lang tuyệt sắc như cô này.
Nữ lang cười rất tươi hỏi :
- Ngươi chịu thua rồi ư?
Vi Quân Hiệp tức mình đáp :
- Phải rồi! Không còn chuyện gì nữa chứ!
Nữ lang nghẹo đầu nghĩ một lát rồi đáp :
- Hãy còn! Đã hết đâu.
Vi Quân Hiệp nhảy xổ lại hỏi :
- Còn gì nào? Cô muốn sao bây giờ?
Nữ lang lại hỏi :
- Ngươi quên rồi ư? Vừa lúc nãy ngươi biểu có quen biết Lao thúc thúc và y đã xảy ra chuyện gì? Sao ngươi chưa nói hết đã nói sang chuyện bảo tiêu? Bây giờ ngươi nói nốt đi.
Vi Quân Hiệp tuy rất khó chịu nhưng cũng đáp :
- Đúng thế.
Chính ra chàng muốn đem chuyện gặp Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ kể tận tường cho nàng nghe. Nếu quả nàng quen biết Lao Tất Hỷ thì may ra biết được ít nhiều điều ngoắt ngoéo trong vụ này.
Nhưng lúc này chàng không muốn dây dưa với nàng nhiều, chỉ mong bỏ đi cho mau. Vì chàng sợ còn lẩn quẩn bên nàng thì không biết đến bao giờ mới dứt ra đi được mà còn bị nàng làm cho phải hổ thẹn hay sợ hãi nữa là khác. Vì thế chàng liền đêm những việc xảy ra rút ngắn lại nói :
- Tại hạ đi theo sư thúc gần tới đây thì gặp Lao đại hiệp. Lúc đó trời đã tối rồi. Đại hiệp cứ nhìn tại hạ và lặp lại mãi hai chữ: “Lạ thật! Lạ thật!”.
Nữ lang hỏi xen vào :
- Có chuyện chi mà lạ?
Vi Quân Hiệp trợn mắt lên nói :
- Tại hạ biết đâu đấy? Chỉ nghe Lao đại hiệp nói vậy mà thôi!
Nữ lang ra chiều tức giận nói :
- Ai to tiếng với ngươi? Sao ngươi lại gay gắt với ta làm gì?
Vi Quân Hiệp đành dằn nỗi bực tức xuống nói :
- Lao đại hiệp nói vậy rồi kêu tại hạ đi theo, nói là có một việc khẩn cấp muốn thương lượng với tại hạ.
Nữ lang lại hỏi xen vào :
- Y có việc khẩn yếu ư? Sao y không hỏi thẳng ngay, còn bảo ngươi đi theo làm gì?
Vi Quân Hiệp lại to tiếng :
- Tại hạ...
Nhưng chàng chỉ nói hai tiếng rồi hít mạnh một hơi hạ thấp giọng xuống nói :
- Tại hạ không biết.
Nữ lang hỏi :
- Thế rồi ngươi có đi theo không?
Vi Quân Hiệp đáp :
- Tại hạ đi theo đại hiệp gần đến tòa cổ thành thì đại hiệp biểu tại hạ hay vào trong khu rừng gần đó chờ y một chút. Thế rồi y bỏ đi. Chừng nửa giờ, Lao đại hiệp trở lại thì người đã bị trọng thương. Vì lúc đó đang đêm mà trời lại mưa như trút nước, đại hiệp không cho tại hạ hỏi nhiều chỉ biểu tại hạ dìu y vào trong tòa cổ thành. Nhưng vừa qua cổng, đại hiệp tiến vào rồi nằm chết ở dưới dãy hành lang.
Nữ lang giật mình hỏi :
- Nhưng không phải y chết chứ.
Vi Quân Hiệp đáp :
- Đúng thế! Y quả không chết mà chỉ giả vờ.
Nữ lang bất giác cưới hích hích ra chiều đắc ý.
Vi Quân Hiệp trợn mắt lên nói tiếp :
- Trong tòa cổ thành còn có khá đông người đang đánh nhau lục đục trong bóng tối. Ý hẳn Lao đại hiệp sợ mình cũng bị lôi cuốn vào vòng chiến, nên mới giả chết.
Nữ lang đột nhiên hỏi xen vào :
- Sao ngươi biết y giả chết?
Vi Quân Hiệp thở dài đáp :
- Cô nương! Cô đừng hỏi vặn nhiều có hay hơn không?
Nữ lang hứ một tiếng rồi hỏi :
- Ngươi gặp ta chứ có phải gặp quỷ đâu? Ngươi bắt ta cứ phải nghe ngươi nói lăng nhăng không cho ta hỏi nghĩa làm sao?
Vi Quân Hiệp không biết nói thế nào, ngẩn người ra một lúc rồi kể tiếp :
- Lao đại hiệp kêu tại hạ dìu y đưa lên một căn phòng trên gác tòa cổ thành. Đến gian phòng này, y mới nói tới nguyên nhân y kêu thiếu hiệp đi. Nguyên nhân đó là tìm kiếm giúp y một người.
Nữ lang thốt nhiên thi lễ trước Vi Quân Hiệp, khiến cho chàng rất đỗi ngạc nhiên hỏi :
- Có chuyện chi vậy?
Nữ lang cười đáp :
- Tiện nữ muốn hỏi thiếu hiệp một câu được chăng?
Vi Quân Hiệp bị nữ lang trêu cợt, khí tức xông lên đút lấy cổ họng nói không ra tiếng. Chàng đứng thộn mặt ra nhìn nàng chằm chặp.
Nữ lang gạn hỏi :
- Lao thúc thúc bảo thiếu hiệp kiếm ai?
Vi Quân Hiệp rít mạnh luôn mấy hơi rồi mới thốt nên lời :
- Lao đại hiệp... nói chưa hết lời... thì y đã tắt thở chết thật rồi.
Nữ lang hững hờ nói :
- Y không chết đâu.
Vi Quân Hiệp cãi :
- Nhất định là Lao đại hiệp chết rồi!
Nữ lang dường như nói để trêu tức :
- Ta quyết là y không chết. Tiện nữ đã nói thế nào là đúng thế.
Vi Quân Hiệp không thể nhịn được nữa, kéo gân cổ lên hét thật to :
- Lao đại hiệp chết rồi. Chắc chắn trăm phần trăm là y chết rồi!
Vi Quân Hiệp đỏ mặt tía tai lên cãi cho kỳ được, nữ lang vẫn thản nhiên, lạnh lùng, chậm rãi nói nửa ra lễ phép, nửa ra ỡm ờ :
- Thiếu hiệp quát tháo làm chi cho mệt sức? Lao thúc thúc chưa chết thì dù thiếu hiệp có gầm trời kêu đất, y vẫn không chết mà!
Vi Quân Hiệp lúc này điên tiết lên rồi. Chàng vừa to tiếng vừa nêu ra biện pháp để chứng minh lời mình nhất định không sai. Chàng hằn học nói :
- Lao đại hiệp chết, thi thể nay còn nằm rành rành trong tòa cổ thành, cô có muốn theo tại hạ vào đó để chứng nghiệm thì tại hạ dẫn đi.
Nữ lang đáp :
- Được lắm! Nhưng trường hợp thiếu hiệp nói nhăng thì sao?
Vi Quân Hiệp vẫn còn tức giận, vênh mặt lên đáp :
- Sự thực ở ngay trước mắt, cô nương không muốn vào thì thôi, hà tất phải kiếm cớ dông dài?
Nữ lang ôn tồn nói :
- Ta biết thế nào thiếu hiệp cũng thua cuộc. Vậy thiếu hiệp đưa ta đi.
Vi Quân Hiệp nghe nữ lang nói vậy lại hối hận mình vội giận mất khôn, chàng lẩm bẩm :
- Mình thật là ngu xuẩn. Thị bảo Lao Tất Hỷ chưa chết thì nhường phần phải cho thị có hay hơn không. Mình tranh hơi với thị làm chi, để cứ phải quanh quẩn với thị hoài, biết bao giờ mới ly khai ra được? Mình đã trót lỡ lời thì đành phải dẫn thị đến tòa cổ thành chứ biết sao bây giờ?
Vi Quân Hiệp vừa ngẫm nghĩ vừa liếc mắt nhìn trộm nữ lang thì thấy nàng hai má ửng hồng, cặp mắt trong như nước hồ thu. Thiệt là một trang tuyệt sắc giai nhân.
Vi Quân Hiệp ngắm nàng bất giác nảy ra một ý nghĩ kỳ khôi, chàng tự nhủ :
- Giả tỷ cô này là người câm không biết nói thì mình nguyện ý ở với nàng suốt đời cũng không ân hận.
Nữ lang cũng liếc mắt nhìn Vi Quân Hiệp tủm tỉm cười.
Vi Quân Hiệp vội nói :
- Chúng ta đi thôi!
Nữ lang đáp :
- Được rồi! Ngươi đi trước dẫn được, để ta theo sau.
Vi Quân Hiệp đề tụ chân khí băng mình đi. Chàng nhỏ lên hụp xuống hai cái, vượt lên trước nữ lang cách xa đến ba trượng. Chân trước chưa chấm đất, chàng đã nhổ chân sau, liên tiếp thoăn thoắt nhảy đi không ngớt.
Vi Quân Hiệp là dòng giống võ học uyên thâm, nên võ công chàng rất có căn bản. Nhất là lúc này, chàng chỉ lăm le bỏ rơi nữ lang thật xa để khoa trương khinh công của mình, nên chàng lao đi càng lẹ. Chỉ trong chớp mắt đã quay về đến đường lớn.
Vi Quân Hiệp dừng bước lại một chút, ngoảnh đầu nhìn lại phía sau mà không thấy bóng nữ lang đâu. Chàng yên trí bỏ rơi nữ lang một quãng khá xa rồi.
Chàng vừa giơ tay lên vuốt mồ hôi trán thì đột nhiên một mùi thơm khác lạ từ phía sau vai mình đưa tới. Rồi một bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt như bạch ngọc đã đưa ra một tấm khăn tay mùi hương ngào ngạt. Tiếng oanh thỏ thẻ cất lên :
- Ngươi cầm tấm khăn này mà lau mồ hôi.
Vi Quân Hiệp thộn mặt ra chiều e thẹn không biết chui vào đâu cho được.
Đoạn chàng vội quay mặt đi tiếp tục cắm đầu chạy về phía trước.
Thanh âm nữ lang lại vang lên ở phía sau chàng :
- Ngươi mệt quá rồi, hãy nghỉ một lúc rồi hãy chạy không được ư?
Vi Quân Hiệp chỉ hừ một tiếng chứ không trả lời. Chân không dừng bước băng băng chạy về phía trước.
Chàng chạy một lúc nữa thì tòa cổ thành dưới chân núi đã ngất ngưởng hiện ra trước mắt.
Vi Quân Hiệp chạy luôn một mạch nữa đến cổng thành, chàng trỏ tay về phía trước nói :
- Ở trong kia kìa!
Nữ lang vẫn theo sát sau lưng Vi Quân Hiệp. Chàng mệt quá thở lên hồng hộc mà nữ lang vẫn chưa hề gì, tựa hồ như người mới đi dăm bảy bước.
Nàng khoa chân tiến về phía trước mặt Vi Quân Hiệp, lả lướt nói :
- Tòa cổ thành này xem ra có vẻ âm u lạnh lẽo. Không chừng trong đó có ma cũng nên.
Vi Quân Hiệp thấy nữ lang trêu mình hỏi móc :
- Cô mà cũng sợ ma ư? Tại hạ tưởng ma quỷ nào thấy cô cũng phải sợ thì đúng hơn.
Nữ lang nhăn răng ra cười nói :
- Không phải đâu! Hiện giờ có ma chăng nữa thì chỉ một con tiểu quỷ sợ ta mà thôi.
Vi Quân Hiệp biết nữ lang cố ý chọc mình, chàng toan nói trả đũa mấy câu, nhưng lại sợ bị nàng xoắn lấy hỏi vặn cho thêm tức mình, nên chàng chỉ trừng mắt lên nói :
- Thôi đi mau lên!
Thiếu nữ đưa tay ra đẩy cổng.
Mấy tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cổng sắt từ từ mở ra.
Nữ lang cùng Vi Quân Hiệp đồng thời khoa chân bước vào.
Hai người vừa đi được mấy bước, bỗng nghe đánh sầm một tiếng. Hai cánh cổng sắt đã đóng chặt lại.
Vi Quân Hiệp cùng nữ lang đều ngoái cổ lại coi thì thấy một người đàn bà xõa tóc, toàn thân mặc đồ trắng, đứng tựa lưng vào cánh cổng.
Giữa bóng tối lờ mờ mà đột nhiên có người đàn bà thấp thoáng như ma quỷ hiện hình, càng thêm vẻ rùng rợn.
Vi Quân Hiệp không khỏi sợ hãi, bủn rủn cả người. Trống ngực đánh thình thình.
Nhưng sau chàng cố trấn tĩnh tâm thần thì nhận ra ngay bóng trắng đó chính là Thái Sơn Yêu Cơ Bạch U U. Nhưng chàng không lên tiếng, có ý định mượn cơ hội này để hăm dọa nữ lang chơi.
Vi Quân Hiệp nghĩ vậy, liền ngoảnh sang bên nhìn nữ lang thì sự thực đã khác hẳn với ý nghĩ của chàng. Vẻ mặt nữ lang ra chiều bình tĩnh hơn chàng nhiều. Dường như nàng không biết gì là kinh hãi, mà chi hơi ngạc nhiên.
Nàng lên tiếng :
- Úi chà! Bạch a di! Sao a di ở đây?
Bạch U U vẫn ẩn thân trong khu vực tòa cổ thành từ trước. Mụ thấy có người vào, lại giở trò quỷ thuật. Mụ rung hai tay một cái cho nội lực đẩy áo bạch bào ra phía trước. Nhưng hai tay mụ vừa giơ lên thì nữ lang đã lên tiếng.
Bạch U U liền khoa chân tiến về phía trước ngưng thần nhìn nội lực rồi đột nhiên lùi lại một bước, sắc mặt mụ đệ nhất xám xịt ra chiều kinh hãi.
Vi Quân Hiệp tưởng chừng không tin ở mắt mình, vì Thái Sơn Yêu Cơ Bạch U U có lối võ công đặc biệt, lại là mọt nhân vật nổi danh trong tà phái. Mấy năm nay mụ một mình đi lại trong chốn giang hồ mà chẳng ai dám gây chuyện với mụ. Sao bây giờ vừa trông thấy nữ lang, mụ đã sợ hãi đến thế? Chẳng lẽ mụ cũng như mình sợ nữ lang rắc rối khó mà thoát ly được.
Bỗng thấy Bạch U U bật lên tiếng cười rồi nói :
- Tam cô nương! Đã lâu nay không gặp. Cô nương lớn mau quá, cơ hồ ta không nhận ra ai nữa.
Nữ lang cười hỏi :
- Bạch a di! Giả tỷ a di không nhận ra tiểu nữ thì a di sẽ đối phó bằng cách nào?
Bạch U U bị nữ lang hỏi móc, cười dở, mếu dở, đáp :
- Cô nương nói giỡn hoài! Mụ... mụ... xin cáo từ thôi!
Nữ lang không hỏi nữa, đáp ngay :
- Xin a di tùy tiện.
Bạch U U lùi lại một bước rồi không hiểu mụ nghĩ sao, đứng lại hỏi :
- Tam cô nương! Hay là chúng ta hãy đùa chơi một lúc?
Nữ lang lấy làm kỳ hỏi lại :
- Có trò gì mà đùa?
Bạch U U đáp :
- Kêu cả bọn họ vào đây chơi.
Nữ lang lắc đầu đáp :
- Không phải tiểu nữ đâu. Vụ này là thế nào đây?
Bạch U U liền gạt phắt :
- Không có chi cả! Không có chi cả!
Mụ vừa nói mở hé cánh cổng, lách mình bước ra.
Nữ lang vội la gọi :
- Bạch a di! A di hãy quay lại đã!
Bình nhật Thái Sơn Yêu Cơ Bạch U U là một tay nổi tiếng về tà thuật. Thế mà bây giờ phải ngán nữ lang này. Mụ vừa quay lại, vừa thò tay vào bọc móc ra một phong thơ giơ lên nói :
- Tam cô nương! Cô nương cứ coi phong thơ nay là hiểu hết đầu đuôi.
Dường như mụ e dè không dám đến gần nữ lang, tay mụ cầm phong thơ quẳng lại cho nàng.
Nữ lang đưa tay bắt phong thơ, mở đọc rất nhanh một lượt, vẻ mặt nàng trở nên hớn hở, nàng reo lên :
- Thú quá! Thú quá!
Bạch U U nói :
- Chẳng có gì thú vị đâu! Âm Giáo chủ đã bị trọng thương, Lao Tất Hỷ cùng Lôi Đại Khuê cũng chết cả rồi.
Nữ lang lại khoa chân múa tay :
- Thế thì lại càng thú! Sao? Lao thúc thúc chết rồi ư? Hay là ai đi nói bậy?
Nữ lang vừa tiến lại gần thêm một bước.
Mụ hoảng hốt luống cuống để vạt áo trường bào giắt vào khe cổng mà không dám mở cổng ra nữa, cầm đao cắt đánh soạt một tiếng. Nửa vạt áo trường bào còn giắt lại ở khe cổng, người mụ băng băng chạy đi ngay.
Nữ lang cười ha hả nói :
- A di đi đấy ư? Miễn cho tiểu nữ khỏi tiễn đưa.
Lúc này Vi Quân Hiệp kinh hãi đến cực điểm, vì chàng thấy Bạch U U cũng kinh hoàng như thế, huống chi là mình.
Chàng hỏi ngay :
- Cô... cô là ai?
Vi Quân Hiệp chỉ nghĩ bụng thế thôi, vì lúc này trong lòng chàng tuyệt chưa nghĩ gì đến thân nhân nữ lang sẽ đi tìm đến chàng để báo thù và cảm thây trong lòng cực kỳ áy náy xót xa, muốn khóc không ra nước mắt.
Hồi lâu Vi Quân Hiệp mới đứng lên. Vì chàng quỳ quá lâu, hai chân tê dại, phải chống mũi kiếm xuống đất mới đứng dậy được.
Giữa lúc ấy chàng đưa mắt nhìn đầu mũi kiếm thì chẳng thấy dính chút máu nào, vẫn sáng loáng như thường.
Chàng ngơ ngẩn không hiểu ra sao, lại đảo mắt nhìn trên mặt đất chỗ nữ lang nằm, đồng thời nhìn lại nữ lang một lần nữa thì vừa lúc nàng hé mở một mắt.
Nữ lang thấy Vi Quân Hiệp nhìn mình, vội nhắm mắt lại.
Vi Quân Hiệp lại ngẩn người ra, nhưng chỉ trong giây lát chàng hiểu rõ ngay. Vì chàng nhớ lại nhát kiếm mình đâm không trúng vào đối phương không không biết cách nào cố ý giả chết. Nàng giả bộ khéo đến nỗi lúc hoang mang mình tưởng thật và luống cuống không biết làm thế nào.
Vi Quân Hiệp nghĩ vậy, bất giác nổi giận, quát hỏi :
- Sao cô nương lại giả chết?
Nữ lang cười ha hả đứng phắt dậy vỗ tay nói :
- Thú quá, thú quá! Ngươi tưởng ngươi đâm chết ta rồi phải không?
Vi Quân Hiệp biết rõ nếu mình còn dây dưa với nàng thì còn bị nàng trêu chọc. Sẵn thanh trường kiếm trong tay, chàng liền rung lên đâm chênh chếch lại. Nhát kiếm này chàng định đâm thật sự chứ không nể nang chút nào.
Nữ lang la lên một tiếng lanh lảnh :
- Úi chà!
Rồi nàng lạng người đi tránh khỏi.
Vi Quân Hiệp thấy thân pháp nàng tránh đòn chẳng khác gì chiếc là rụng.
Vừa rồi nữ lang chưa bị thương mà nàng đã giả chết, cả mặt nàng cũng lợt lạt mới kỳ. Bây giờ thân pháp nàng vô cùng vi diệu. Những tình trạng này khiến cho Vi Quân Hiệp biết rõ võ công nàng còn hơn mình. Nếu đua hơi với nàng nữa thì e rằng sẽ bị nàng trêu cợt cho kỳ đến không chịu được nữa.
Vi Quân Hiệp đâm nữ lang không trúng. Nhân lúc nàng lảng tránh, chàng lập tức xoay mình, rảo bước đi ngay.
Nữ lang lớn tiếng gọi :
- Ô kìa! Sao ngươi lại bỏ đi? Nếu ngươi bỏ đi ngay thì không bao giờ thành tay bảo tiêu được.
Vi Quân Hiệp nghe nói cười dở mếu dở, bất đắc dĩ phải dừng bước. Chàng tức giận gắt lên :
- Thực tình cô nương còn muốn điều chi nữa?
Lúc này bộ mặt thiếu nữ lại tỏ ra cực kỳ nhu hòa. Nàng nói :
- Chính ngươi đột nhiên lượm thanh bảo kiếm rồi hùng hổ nào đâm nào chém. Thế mà bây giờ còn mở miệng ra hỏi ta muốn gì? Ngươi thật là một kẻ bá đạo tàn nhẫn!
Vi Quân Hiệp không biết làm thế nào đành tra kiếm vào vỏ, chắp tay nói :
- Cô nương võ công đã cao cường, miệng lưỡi lại như nước chảy, Vi mỗ đành bái phục chịu thua cô rồi.
Chàng nghĩ bụng từ đây trở đi có gặp chuyện xui xẻo thì gặp ma quỷ hung dữ còn hơn là gặp phải những vị nữ lang tuyệt sắc như cô này.
Nữ lang cười rất tươi hỏi :
- Ngươi chịu thua rồi ư?
Vi Quân Hiệp tức mình đáp :
- Phải rồi! Không còn chuyện gì nữa chứ!
Nữ lang nghẹo đầu nghĩ một lát rồi đáp :
- Hãy còn! Đã hết đâu.
Vi Quân Hiệp nhảy xổ lại hỏi :
- Còn gì nào? Cô muốn sao bây giờ?
Nữ lang lại hỏi :
- Ngươi quên rồi ư? Vừa lúc nãy ngươi biểu có quen biết Lao thúc thúc và y đã xảy ra chuyện gì? Sao ngươi chưa nói hết đã nói sang chuyện bảo tiêu? Bây giờ ngươi nói nốt đi.
Vi Quân Hiệp tuy rất khó chịu nhưng cũng đáp :
- Đúng thế.
Chính ra chàng muốn đem chuyện gặp Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ kể tận tường cho nàng nghe. Nếu quả nàng quen biết Lao Tất Hỷ thì may ra biết được ít nhiều điều ngoắt ngoéo trong vụ này.
Nhưng lúc này chàng không muốn dây dưa với nàng nhiều, chỉ mong bỏ đi cho mau. Vì chàng sợ còn lẩn quẩn bên nàng thì không biết đến bao giờ mới dứt ra đi được mà còn bị nàng làm cho phải hổ thẹn hay sợ hãi nữa là khác. Vì thế chàng liền đêm những việc xảy ra rút ngắn lại nói :
- Tại hạ đi theo sư thúc gần tới đây thì gặp Lao đại hiệp. Lúc đó trời đã tối rồi. Đại hiệp cứ nhìn tại hạ và lặp lại mãi hai chữ: “Lạ thật! Lạ thật!”.
Nữ lang hỏi xen vào :
- Có chuyện chi mà lạ?
Vi Quân Hiệp trợn mắt lên nói :
- Tại hạ biết đâu đấy? Chỉ nghe Lao đại hiệp nói vậy mà thôi!
Nữ lang ra chiều tức giận nói :
- Ai to tiếng với ngươi? Sao ngươi lại gay gắt với ta làm gì?
Vi Quân Hiệp đành dằn nỗi bực tức xuống nói :
- Lao đại hiệp nói vậy rồi kêu tại hạ đi theo, nói là có một việc khẩn cấp muốn thương lượng với tại hạ.
Nữ lang lại hỏi xen vào :
- Y có việc khẩn yếu ư? Sao y không hỏi thẳng ngay, còn bảo ngươi đi theo làm gì?
Vi Quân Hiệp lại to tiếng :
- Tại hạ...
Nhưng chàng chỉ nói hai tiếng rồi hít mạnh một hơi hạ thấp giọng xuống nói :
- Tại hạ không biết.
Nữ lang hỏi :
- Thế rồi ngươi có đi theo không?
Vi Quân Hiệp đáp :
- Tại hạ đi theo đại hiệp gần đến tòa cổ thành thì đại hiệp biểu tại hạ hay vào trong khu rừng gần đó chờ y một chút. Thế rồi y bỏ đi. Chừng nửa giờ, Lao đại hiệp trở lại thì người đã bị trọng thương. Vì lúc đó đang đêm mà trời lại mưa như trút nước, đại hiệp không cho tại hạ hỏi nhiều chỉ biểu tại hạ dìu y vào trong tòa cổ thành. Nhưng vừa qua cổng, đại hiệp tiến vào rồi nằm chết ở dưới dãy hành lang.
Nữ lang giật mình hỏi :
- Nhưng không phải y chết chứ.
Vi Quân Hiệp đáp :
- Đúng thế! Y quả không chết mà chỉ giả vờ.
Nữ lang bất giác cưới hích hích ra chiều đắc ý.
Vi Quân Hiệp trợn mắt lên nói tiếp :
- Trong tòa cổ thành còn có khá đông người đang đánh nhau lục đục trong bóng tối. Ý hẳn Lao đại hiệp sợ mình cũng bị lôi cuốn vào vòng chiến, nên mới giả chết.
Nữ lang đột nhiên hỏi xen vào :
- Sao ngươi biết y giả chết?
Vi Quân Hiệp thở dài đáp :
- Cô nương! Cô đừng hỏi vặn nhiều có hay hơn không?
Nữ lang hứ một tiếng rồi hỏi :
- Ngươi gặp ta chứ có phải gặp quỷ đâu? Ngươi bắt ta cứ phải nghe ngươi nói lăng nhăng không cho ta hỏi nghĩa làm sao?
Vi Quân Hiệp không biết nói thế nào, ngẩn người ra một lúc rồi kể tiếp :
- Lao đại hiệp kêu tại hạ dìu y đưa lên một căn phòng trên gác tòa cổ thành. Đến gian phòng này, y mới nói tới nguyên nhân y kêu thiếu hiệp đi. Nguyên nhân đó là tìm kiếm giúp y một người.
Nữ lang thốt nhiên thi lễ trước Vi Quân Hiệp, khiến cho chàng rất đỗi ngạc nhiên hỏi :
- Có chuyện chi vậy?
Nữ lang cười đáp :
- Tiện nữ muốn hỏi thiếu hiệp một câu được chăng?
Vi Quân Hiệp bị nữ lang trêu cợt, khí tức xông lên đút lấy cổ họng nói không ra tiếng. Chàng đứng thộn mặt ra nhìn nàng chằm chặp.
Nữ lang gạn hỏi :
- Lao thúc thúc bảo thiếu hiệp kiếm ai?
Vi Quân Hiệp rít mạnh luôn mấy hơi rồi mới thốt nên lời :
- Lao đại hiệp... nói chưa hết lời... thì y đã tắt thở chết thật rồi.
Nữ lang hững hờ nói :
- Y không chết đâu.
Vi Quân Hiệp cãi :
- Nhất định là Lao đại hiệp chết rồi!
Nữ lang dường như nói để trêu tức :
- Ta quyết là y không chết. Tiện nữ đã nói thế nào là đúng thế.
Vi Quân Hiệp không thể nhịn được nữa, kéo gân cổ lên hét thật to :
- Lao đại hiệp chết rồi. Chắc chắn trăm phần trăm là y chết rồi!
Vi Quân Hiệp đỏ mặt tía tai lên cãi cho kỳ được, nữ lang vẫn thản nhiên, lạnh lùng, chậm rãi nói nửa ra lễ phép, nửa ra ỡm ờ :
- Thiếu hiệp quát tháo làm chi cho mệt sức? Lao thúc thúc chưa chết thì dù thiếu hiệp có gầm trời kêu đất, y vẫn không chết mà!
Vi Quân Hiệp lúc này điên tiết lên rồi. Chàng vừa to tiếng vừa nêu ra biện pháp để chứng minh lời mình nhất định không sai. Chàng hằn học nói :
- Lao đại hiệp chết, thi thể nay còn nằm rành rành trong tòa cổ thành, cô có muốn theo tại hạ vào đó để chứng nghiệm thì tại hạ dẫn đi.
Nữ lang đáp :
- Được lắm! Nhưng trường hợp thiếu hiệp nói nhăng thì sao?
Vi Quân Hiệp vẫn còn tức giận, vênh mặt lên đáp :
- Sự thực ở ngay trước mắt, cô nương không muốn vào thì thôi, hà tất phải kiếm cớ dông dài?
Nữ lang ôn tồn nói :
- Ta biết thế nào thiếu hiệp cũng thua cuộc. Vậy thiếu hiệp đưa ta đi.
Vi Quân Hiệp nghe nữ lang nói vậy lại hối hận mình vội giận mất khôn, chàng lẩm bẩm :
- Mình thật là ngu xuẩn. Thị bảo Lao Tất Hỷ chưa chết thì nhường phần phải cho thị có hay hơn không. Mình tranh hơi với thị làm chi, để cứ phải quanh quẩn với thị hoài, biết bao giờ mới ly khai ra được? Mình đã trót lỡ lời thì đành phải dẫn thị đến tòa cổ thành chứ biết sao bây giờ?
Vi Quân Hiệp vừa ngẫm nghĩ vừa liếc mắt nhìn trộm nữ lang thì thấy nàng hai má ửng hồng, cặp mắt trong như nước hồ thu. Thiệt là một trang tuyệt sắc giai nhân.
Vi Quân Hiệp ngắm nàng bất giác nảy ra một ý nghĩ kỳ khôi, chàng tự nhủ :
- Giả tỷ cô này là người câm không biết nói thì mình nguyện ý ở với nàng suốt đời cũng không ân hận.
Nữ lang cũng liếc mắt nhìn Vi Quân Hiệp tủm tỉm cười.
Vi Quân Hiệp vội nói :
- Chúng ta đi thôi!
Nữ lang đáp :
- Được rồi! Ngươi đi trước dẫn được, để ta theo sau.
Vi Quân Hiệp đề tụ chân khí băng mình đi. Chàng nhỏ lên hụp xuống hai cái, vượt lên trước nữ lang cách xa đến ba trượng. Chân trước chưa chấm đất, chàng đã nhổ chân sau, liên tiếp thoăn thoắt nhảy đi không ngớt.
Vi Quân Hiệp là dòng giống võ học uyên thâm, nên võ công chàng rất có căn bản. Nhất là lúc này, chàng chỉ lăm le bỏ rơi nữ lang thật xa để khoa trương khinh công của mình, nên chàng lao đi càng lẹ. Chỉ trong chớp mắt đã quay về đến đường lớn.
Vi Quân Hiệp dừng bước lại một chút, ngoảnh đầu nhìn lại phía sau mà không thấy bóng nữ lang đâu. Chàng yên trí bỏ rơi nữ lang một quãng khá xa rồi.
Chàng vừa giơ tay lên vuốt mồ hôi trán thì đột nhiên một mùi thơm khác lạ từ phía sau vai mình đưa tới. Rồi một bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt như bạch ngọc đã đưa ra một tấm khăn tay mùi hương ngào ngạt. Tiếng oanh thỏ thẻ cất lên :
- Ngươi cầm tấm khăn này mà lau mồ hôi.
Vi Quân Hiệp thộn mặt ra chiều e thẹn không biết chui vào đâu cho được.
Đoạn chàng vội quay mặt đi tiếp tục cắm đầu chạy về phía trước.
Thanh âm nữ lang lại vang lên ở phía sau chàng :
- Ngươi mệt quá rồi, hãy nghỉ một lúc rồi hãy chạy không được ư?
Vi Quân Hiệp chỉ hừ một tiếng chứ không trả lời. Chân không dừng bước băng băng chạy về phía trước.
Chàng chạy một lúc nữa thì tòa cổ thành dưới chân núi đã ngất ngưởng hiện ra trước mắt.
Vi Quân Hiệp chạy luôn một mạch nữa đến cổng thành, chàng trỏ tay về phía trước nói :
- Ở trong kia kìa!
Nữ lang vẫn theo sát sau lưng Vi Quân Hiệp. Chàng mệt quá thở lên hồng hộc mà nữ lang vẫn chưa hề gì, tựa hồ như người mới đi dăm bảy bước.
Nàng khoa chân tiến về phía trước mặt Vi Quân Hiệp, lả lướt nói :
- Tòa cổ thành này xem ra có vẻ âm u lạnh lẽo. Không chừng trong đó có ma cũng nên.
Vi Quân Hiệp thấy nữ lang trêu mình hỏi móc :
- Cô mà cũng sợ ma ư? Tại hạ tưởng ma quỷ nào thấy cô cũng phải sợ thì đúng hơn.
Nữ lang nhăn răng ra cười nói :
- Không phải đâu! Hiện giờ có ma chăng nữa thì chỉ một con tiểu quỷ sợ ta mà thôi.
Vi Quân Hiệp biết nữ lang cố ý chọc mình, chàng toan nói trả đũa mấy câu, nhưng lại sợ bị nàng xoắn lấy hỏi vặn cho thêm tức mình, nên chàng chỉ trừng mắt lên nói :
- Thôi đi mau lên!
Thiếu nữ đưa tay ra đẩy cổng.
Mấy tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cổng sắt từ từ mở ra.
Nữ lang cùng Vi Quân Hiệp đồng thời khoa chân bước vào.
Hai người vừa đi được mấy bước, bỗng nghe đánh sầm một tiếng. Hai cánh cổng sắt đã đóng chặt lại.
Vi Quân Hiệp cùng nữ lang đều ngoái cổ lại coi thì thấy một người đàn bà xõa tóc, toàn thân mặc đồ trắng, đứng tựa lưng vào cánh cổng.
Giữa bóng tối lờ mờ mà đột nhiên có người đàn bà thấp thoáng như ma quỷ hiện hình, càng thêm vẻ rùng rợn.
Vi Quân Hiệp không khỏi sợ hãi, bủn rủn cả người. Trống ngực đánh thình thình.
Nhưng sau chàng cố trấn tĩnh tâm thần thì nhận ra ngay bóng trắng đó chính là Thái Sơn Yêu Cơ Bạch U U. Nhưng chàng không lên tiếng, có ý định mượn cơ hội này để hăm dọa nữ lang chơi.
Vi Quân Hiệp nghĩ vậy, liền ngoảnh sang bên nhìn nữ lang thì sự thực đã khác hẳn với ý nghĩ của chàng. Vẻ mặt nữ lang ra chiều bình tĩnh hơn chàng nhiều. Dường như nàng không biết gì là kinh hãi, mà chi hơi ngạc nhiên.
Nàng lên tiếng :
- Úi chà! Bạch a di! Sao a di ở đây?
Bạch U U vẫn ẩn thân trong khu vực tòa cổ thành từ trước. Mụ thấy có người vào, lại giở trò quỷ thuật. Mụ rung hai tay một cái cho nội lực đẩy áo bạch bào ra phía trước. Nhưng hai tay mụ vừa giơ lên thì nữ lang đã lên tiếng.
Bạch U U liền khoa chân tiến về phía trước ngưng thần nhìn nội lực rồi đột nhiên lùi lại một bước, sắc mặt mụ đệ nhất xám xịt ra chiều kinh hãi.
Vi Quân Hiệp tưởng chừng không tin ở mắt mình, vì Thái Sơn Yêu Cơ Bạch U U có lối võ công đặc biệt, lại là mọt nhân vật nổi danh trong tà phái. Mấy năm nay mụ một mình đi lại trong chốn giang hồ mà chẳng ai dám gây chuyện với mụ. Sao bây giờ vừa trông thấy nữ lang, mụ đã sợ hãi đến thế? Chẳng lẽ mụ cũng như mình sợ nữ lang rắc rối khó mà thoát ly được.
Bỗng thấy Bạch U U bật lên tiếng cười rồi nói :
- Tam cô nương! Đã lâu nay không gặp. Cô nương lớn mau quá, cơ hồ ta không nhận ra ai nữa.
Nữ lang cười hỏi :
- Bạch a di! Giả tỷ a di không nhận ra tiểu nữ thì a di sẽ đối phó bằng cách nào?
Bạch U U bị nữ lang hỏi móc, cười dở, mếu dở, đáp :
- Cô nương nói giỡn hoài! Mụ... mụ... xin cáo từ thôi!
Nữ lang không hỏi nữa, đáp ngay :
- Xin a di tùy tiện.
Bạch U U lùi lại một bước rồi không hiểu mụ nghĩ sao, đứng lại hỏi :
- Tam cô nương! Hay là chúng ta hãy đùa chơi một lúc?
Nữ lang lấy làm kỳ hỏi lại :
- Có trò gì mà đùa?
Bạch U U đáp :
- Kêu cả bọn họ vào đây chơi.
Nữ lang lắc đầu đáp :
- Không phải tiểu nữ đâu. Vụ này là thế nào đây?
Bạch U U liền gạt phắt :
- Không có chi cả! Không có chi cả!
Mụ vừa nói mở hé cánh cổng, lách mình bước ra.
Nữ lang vội la gọi :
- Bạch a di! A di hãy quay lại đã!
Bình nhật Thái Sơn Yêu Cơ Bạch U U là một tay nổi tiếng về tà thuật. Thế mà bây giờ phải ngán nữ lang này. Mụ vừa quay lại, vừa thò tay vào bọc móc ra một phong thơ giơ lên nói :
- Tam cô nương! Cô nương cứ coi phong thơ nay là hiểu hết đầu đuôi.
Dường như mụ e dè không dám đến gần nữ lang, tay mụ cầm phong thơ quẳng lại cho nàng.
Nữ lang đưa tay bắt phong thơ, mở đọc rất nhanh một lượt, vẻ mặt nàng trở nên hớn hở, nàng reo lên :
- Thú quá! Thú quá!
Bạch U U nói :
- Chẳng có gì thú vị đâu! Âm Giáo chủ đã bị trọng thương, Lao Tất Hỷ cùng Lôi Đại Khuê cũng chết cả rồi.
Nữ lang lại khoa chân múa tay :
- Thế thì lại càng thú! Sao? Lao thúc thúc chết rồi ư? Hay là ai đi nói bậy?
Nữ lang vừa tiến lại gần thêm một bước.
Mụ hoảng hốt luống cuống để vạt áo trường bào giắt vào khe cổng mà không dám mở cổng ra nữa, cầm đao cắt đánh soạt một tiếng. Nửa vạt áo trường bào còn giắt lại ở khe cổng, người mụ băng băng chạy đi ngay.
Nữ lang cười ha hả nói :
- A di đi đấy ư? Miễn cho tiểu nữ khỏi tiễn đưa.
Lúc này Vi Quân Hiệp kinh hãi đến cực điểm, vì chàng thấy Bạch U U cũng kinh hoàng như thế, huống chi là mình.
Chàng hỏi ngay :
- Cô... cô là ai?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook