Bẻ Kiếm Bên Trời
-
Chương 13: Hộp ngọc cùng ngựa sắt vẫn ở trong vòng bí mật
- Tiền bối đã dạy thế và nhất định nhận gia phụ là người mà tiền bối muốn kiếm, thì tại hạ xin đem đồ vật của tiền bối về nhà đưa lại cho gia phụ. Khi tiền bối phát giác ra là nhận lầm người thì khi đó sẽ đến lấy đồ về là xong.
Thiếu phụ nở một nụ cười thê lương hỏi :
- Ta mà nhận lầm ư?
Mụ vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu tỏ ra tự tin mình cả trăm phần trăm.
Vi Quân Hiệp thấy thiếu phụ nói không đúng như ý nghĩ của mình, đành theo sau mụ tiến vào sơn động.
Vừa bước chân vào, trong động tối om. Nhưng chỉ chuyển qua một khúc quanh lại thấy sáng lòa. Vì trên nóc động có một kẽ hở, ánh dương quang từ trên nóc động lọt vào.
Sơn động này bằng đá trắng rất tinh khiết, không lấm một chút bụi trần. Thật là một căn thạch thất thiên nhiên rất thanh nhã.
Trong thạch thất có một nữ lang ngồi đó. Vừa thấy người đi vào, nữ lang khép nép đứng dậy, ra vẻ con người rất ý tứ.
Vi Quân Hiệp liếc mắt nhìn nữ lang thì thấy nàng trạc tuổi hai mươi. Tướng mạo nữ lang này giống thiếu phụ như đúc. Tuy nàng không phải là một nữ lang khuynh quốc, nhưng vừa trông thấy nàng người ta đã cảm thấy ngay như được luồng gió xuân êm dịu thổi vào và có ý muốn thân cận ngay.
Lúc này nữ lang hơi cúi đầu xuống, nét mặt ửng hồng, mà nguyên nhân chỉ vì nàng đứng trước một người lạ.
Thiếu phụ đứng tuổi vào thạch thất rồi nói :
- Nhị nha đầu! Ngươi đưa chiếc hộp đó ra đây!
Thiếu nữ khẽ đáp :
- Vâng.
Rồi đi vào phía trong. Thủy chung nàng vẫn không nhìn Vi Quân Hiệp lần nào.
Thanh âm thiếu nữ tuy nhỏ nhưng mà Vi Quân Hiệp vừa nghe đã nhận ra ngay chính cô gái bữa trước đã đứng ngoài tòa cổ thành gọi Triển Phi Yên.
Thiếu phụ kêu nàng bằng nhị nha đầu thì dĩ nhiên nàng là chị hai Triển Phi Yên.
Vi Quân Hiệp nghĩ thầm :
- Thiếu nữ này lại là chị em với Triển Phi Yên, thì ai mà tin được? Triển Phi Yên mồm năm miệng mười, tính nết ma mãnh. Dung nhan nàng tươi đẹp như đóa mai côi. Thiệt là một nữ lang đáng yêu mà đáng sợ. Nhưng cô chị nàng trái lại rất nhu mì, trông thực đáng thương, xem chừng ít khi dám to tiếng.
Vi Quân Hiệp vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn thiếu nữ. Tuy thiếu nữ thủy chung không nhìn Vi Quân Hiệp nhưng dường như nàng cũng biết Vi Quân Hiệp không ngớt nhìn mình, mặt nàng đỏ ửng, nàng hấp tấp đi vào cửa sau.
Thiếu phụ quay lại khẽ vỗ vai Vi Quân Hiệp nói :
- Cần công tử! Công tử nhìn sau lưng y làm chi?
Vi Quân Hiệp chưng hửng, chàng thẹn đỏ mặt lên ấp úng đáp :
- Tại hạ... tại hạ...
Thiếu phụ cười nói :
- Công tử làm sao lại không nói ra được?
Vi Quân Hiệp bí thế liền đáp :
- Tại hạ đang ngẫm nghĩ :
Phi Yên cô nương cùng thư thư cô, hai người tính nết khác nhau một trời, một vực.
Thiếu phụ lại bật cười. Tiếng cười của bà có vẻ thần bí, bà hỏi :
- Như vậy công tử ưa đứa nào hơn?
Vi Quân Hiệp rất sợ hãi vội đáp :
- Tiền bối!... Sao tiền bối lại hỏi vậy?
Thiếu phụ cũng chưng hửng nói :
- Ta xem ra thì công tử khác hẳn lệnh tôn.
Vi Quân Hiệp nghe bà nói, trong lòng không khỏi tức cười. Chàng lẩm bẩm :
- Theo lời bà thì dường như phụ thân mình là một tay đa tình nhất thiên hạ. Chẳng lẽ con người nghiêm nghị ít cười nói như thếâ mà ngày trước lại là một nhân vật phong tình ư?
Thiếu phụ ngồi xuống nói :
- Công tử về rồi, nếu phụ thân công tử có hỏi đến con gái lớn ta, thì bảo y là, sau khi cách biệt ta đã gả chồng cho ả rồi. Y lấy tay thủ lãnh trong Tần Lĩnh tam tà tên gọi Thiên Băng Địa Liệt Khổng Không Chấn...
Thiếu phụ nói đến đây, Vi Quân Hiệp đột nhiên biến sắc, chàng ngắt lời :
- Khổng Không Chấn ư?
Thiếu phụ đáp :
- Phải rồi! Thanh danh gã chẳng tốt đẹp gì, mà tính nết hung dữ lắm phải không? Nhưng gã đối với con gái lớn ta vẫn một dạ chân thành.
Vi Quân Hiệp trái tim đập loạn lên vì thiếu phụ đã nói Khổng Không Chấn tiếng tăm đã không hay ho gì mà người gã lại hung dữ. Đây đệ nhất là mẹ vợ phê bình con rể mà xem chừng ba ta lấy điểm này làm khoái chí.
Tần Lĩnh tam tà đã nổi tiếng càn rỡ trong võ lâm, khó tìm được một phái nào tệ hại bằng bọn chúng. Vậy gã đứng đầu Tam Tà là Thiên Băng Địa Liệt Khổng Không Chấn hẳn là một tay hung dữ đến cùng cực!
Vi Quân Hiệp vừa nghe đến tên gã đã giật mình kinh hãi, không phải vì chàng chỉ sợ một tên Khổng Không Chấn mà thôi. Chàng còn sợ Tần Lĩnh cũng chẳng xa nhà chàng là mấy. Phụ thân chàng đã trải qua nhiều phen xung đột với Tần Lĩnh tam tà, nhưng chưa bên nào chiếm được ưu thế.
Nửa năm trước đây, Tần Lĩnh tam tà lại một phen đến quấy rối. Lúc chúng bỏ đi còn tuyên bố nhất định đuổi Kim Long kiếm khách ra khỏi Lũng Tây. Nay Vi Quân Hiệp mới biết mình đến gần người thân thích của kẻ địch, trong lòng chàng không khỏi mừng thầm vì chàng chưa nói đến Kim Long kiếm khách Vi Cự Phu. Chàng yên trí người họ Cần nào đó không phải phụ thân chàng và thiếu phụ chưa biết đến phụ thân chàng là ai? Chàng càng nghĩ trong lòng càng kinh sợ, nét mặt chàng thay đổi lúc xanh lè, lúc trắng bợt.
Thiếu phụ ngó chàng thấy vậy làm lạ hỏi :
- Ô hay! Sao công tử nghe đến tên Khổng Không Chấn lại ra chiều áy náy không yên?
Vi Quân Hiệp vội nói :
- Không! Tại hạ không sao cả?
Thiếu phụ toan hỏi nữa thì thiếu nữ thong thả đi ra. Tay nàng cầm một chiếc hộp ngọc bóng lộn như trông rõ cả bên trong.
Thiếu phụ đón lấy chiếc hộp, bà buông tiếng thở dài rồi trao cho Vi Quân Hiệp nói :
- Trong khi đi đường, công tử đừng mở hộp ra xem xét gì hết nghe.
Thiếu phụ đứng lên gọi thiếu nữ :
- Nhị nha đầu! Ngươi tiễn chân công tử một quãng đường.
Nguyên chàng đối với thiếu nữ này đã có lòng yêu mến, nhưng từ lúc chàng biết chồng chị nàng là thủ lãnh Tần Lĩnh tam tà Khổng Không Chấn, chàng không dám dính líu gì đến cô em nữa, vội cự tuyệt ngay.
Thiếu nữ thở dài buồn rầu nói :
- Má má! Cần công tử bảo đã biết đường rồi, không cần con đưa nữa.
Vi Quân Hiệp nghe giọng nàng nói đầy vẻ tủi hổ, lòng chàng không khỏi áy náy, vội nói chữa :
- Triển cô nương! Cô nương đừng trách tại hạ vô lễ. Thực tình tại hạ không dám làm phiền cô nương mà thôi.
Thiếu nữ ngửng đầu lên, cặp mắt nàng lòng đen, lòng trắng rất phân minh, nàng nhìn Vi Quân Hiệp một cái rồi chớp mắt cúi đầu xuống ngay. Bốn mắt vừa chạm nhau một giây, Vi Quân Hiệp trong lòng không khỏi thẫn thờ.
Chàng xem cặp mắt nàng rất nhu mì, dường như con người đã quen chịu đựng bất cứ một hoàn cảnh nào chi phối, rồi chàng phát sinh ý niệm đồng tình với nàng. Chàng cảm thấy mình cự tuyệt hảo ý của nàng là rất phũ phàng.
Vi Quân Hiệp nghĩ vậy liền nói lại :
- Nếu Triển cô nương có ý muốn đưa tại hạ đi. Tại hạ... xin cung kính cảm tạ thịnh tình.
Thiếu nữ không nói dài dòng gì nữa, chỉ mời một câu :
- Xin mời công tử!
Vi Quân Hiệp cầm hộp ngọc đi ra phía ngoài cửa động.
Thiếu phụ không theo ra.
Vi Quân Hiệp chỉ biết rằng có mình thiếu nữ đi theo mình. Hai người một trước, một sau ra khỏi sơn động.
Vừa đi được mấy bước, thốt nhiên nghe tiếng quạ quang quác ở trên một ngọn cây gần đó.
Vi Quân Hiệp sửng sốt vì chàng đã bị tiếng chim khủng bố tại Lý gia trang, một bóng người từ trên cây nhảy xuống đứng sững trước mặt chàng. Người đó chính là cô gái tinh nghịch Triển Phi Yên.
Vi Quân Hiệp lại ngấm ngầm lo lắng, Triển Phi Yên cất tiếng hỏi thiếu nữ :
- Nhị thư! Nhị thư đi đâu vậy?
Thiếu nữ đáp :
- Má má bảo ta đưa công tử một đoạn đường.
Triển Phi Yên vội nói :
- Nhị thư về đi thôi. Để tiểu muội đưa y cũng được.
Thiếu nữ khẽ nói :
- Thế cũng được.
Vi Quân Hiệp vội quay lại thì thiếu nữ đã trở gót bước đi. Chàng toan cất tiếng gọi, nhưng lại sợ không tiện nên đành im miệng. Chàng đứng ngẩn người ra không nhúc nhích thì Triển Phi Yên lạng người đến đứng chắn trước mặt chàng không cho nhìn theo nữa và cất tiếng hỏi :
- Mẫu thân ta tìm ngươi vì việc gì vậy?
Vi Quân Hiệp đáp :
- Bà trao một chiếc hộp ngọc để đưa về cho gia phụ.
Chàng phảng phất nhìn thấy thiếu nữ đi mấy bước rồi quay đầu lại nhìn chàng mỉm cười. Chàng cũng nghiêng đầu đi nở một nụ cười để đáp lại :
Giữa lúc ấy, Triển Phi Yên thò tay ra giật cái hộp ngọc trong tay Vi Quân Hiệp rồi hỏi :
- Có phải cái này không? Trong hộp đựng gì để ta xem một chút nào.
Vi Quân Hiệp vội nói :
- Không được đâu, không được đâu! Lệnh đường đã dặn đi dặn lại là dọc đường không được mở ra coi. Vậy cô nương chớ mở ra.
Triển Phi Yên nói :
- Ta biết rồi! Má má ta chỉ bảo ngươi không được mở ra thì ngươi không mở là phải, chứ má má có biểu ta cũng không được mở ra đâu? Vậy ta có thể mở ra coi một chút. Nhưng lúc ta mở hộp ngươi phải tránh xa đừng có nhòm trộm nghe!
Vi Quân Hiệp đã biết Triển Phi Yên là con người ngang ngược tai quái, không có lời lẽ nào cản trở được, dù mình có nói gì cũng vô ích. Vả lại vật này của mẫu thân nàng, để nàng coi một chút cũng chẳng có quan hệ cho lắm.
Chàng chỉ hậm hực trở gót quay đi.
Triển Phi Yên cười khanh khách mở hộp ra coi.
Vi Quân Hiệp bỗng thấy nàng la lên một tiếng :
- Ái chà!
Thanh âm của nàng rất kỳ quái, Vi Quân Hiệp không nhịn được quay đầu lại xem thì thấy cặp mắt nàng đương nhìn vào chiếc hộp, vẻ kinh dị lộ ra nét mặt. Nhưng vì cái nắp hộp che đi, nên chàng không nhìn rõ trong hộp đựng vật chi kỳ lạ mà khiến cho Triển Phi Yên kinh dị?
Triển Phi Yên lúc này đã ngửng đầu lên. Nàng đậy nắp hộp lại đánh tách một tiếng rồi giơ tay lên ném cái hộp ngay ngắn từ từ bay về phía Vi Quân Hiệp.
Vi Quân Hiệp giơ tay ra đón lấy hộp. Chàng toan cất tiếng hỏi xem trong hộp đựng gì, nhưng rồi chàng lại nín nhịn không hỏi nữa, vì chàng biết rằng mỗi lần mình nói ra câu gì là Triển Phi Yên lại nắm lấy cơ hội để diễu cợt mình.
Vi Quân Hiệp trở gót đi luôn, nhưng Triển Phi Yên chạy theo gọi giật lại :
- Ô kìa! Nhà Phạm Thư Trai ở Nhạc Nam kia mà! Không đến đó nữa ư?
Vi Quân Hiệp không quay đầu lại đáp luôn :
- Không đi, không đi!
Chàng cắm đầu đi thật nhanh nhưng tiếng cười của Triển Phi Yên ở phía sau vẫn vọng lại không ngớt.
Vi Quân Hiệp không nhịn được nữa, đứng dừng lại nói :
- Nếu cô cứ theo tôi hoài, tôi sẽ quay về nói với lệnh đường là không thể đưa chiếc hộp này về cho gia phụ nữa.
Triển Phi Yên bật lên tràng cười ha hả, rồi kêu to lên :
- Ta cũng là người chớ có phải ma đâu mà ngươi sợ? Trên đường cái quan phải chăng chỉ để cho một mình ngươi đi? Làm sao ta không đi được?
Vi Quân Hiệp nói :
- Cô đi đi! Tôi dừng lại một chút để cô đi trước. Sao cô cũng đứng lại?
Triển Phi Yên cười đáp :
- Ngươi thật là kỳ, không biết phải trái chi hết, chẳng lẽ chỉ mình ngươi được nghỉ chân, ta dừng lại không được hay sao?
Vi Quân Hiệp thở dài than thầm :
- Ả cứ quấy rầy mình mãi thế này thì biết bao giờ về cho đến nơi.
Chàng đành tiếp tục ra đi, chẳng bao lâu đến một thị trấn nhỏ.
Vi Quân Hiệp tuy nóng lòng trở về Lý gia trang để cùng sư thúc hội diện. Nhưng chàng lại tìm cách thoát khỏi Triển Phi Yên.
Nghĩ vây, chàng liền đi vào đường lớn trong thị trấn, khi qua một nhà khách sạn chàng chợt nghĩ ra một kế, tiến thẳng vào hỏi :
- Chưởng quỹ! Có phòng nào trống không?
Chàng chưa dứt lời thì phía sau có tiếng Triển Phi Yên vọng lên nhại lại câu chàng hỏi :
- Chưởng quỹ! Có phòng nào trống không?
Chưởng quỹ ra đón Vi Quân Hiệp đưa vào một gian phòng hủ lậu trong khách sạn.
Vi Quân Hiệp thở phào một cái nhẹ nhõm. Chàng chắc mẩm Triển Phi Yên không dám vào đây. Nhưng rồi chàng lại nghĩ :
- Cô ả này ghê lắm! Việc gì ả cũng dám làm thì biết đâu ả chẳng sấn bừa vào, mình cũng không ngăn cản được.
Vi Quân Hiệp vẫn băn khoăn trong dạ. Chàng ngồi đến chừng nửa giờ vẫn không thấy động tĩnh gì, liền nằm xuống giường đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chàng chỉ mong trời chóng tối để đến đêm lẻn ra đi cho thoát khỏi tay Triển Phi Yên. Nhưng hôm nay, chàng tưởng chừng như ngày dài khác thường, chàng nóng lòng chờ mãi mà không thấy mặt trời xuống núi.
Ánh sáng ban ngày chiếu vào phòng trông rất rõ. Chàng nóng ruột đứng lên đi tới đi lui trong phòng. Đột nhiên ở phòng bên chỉ ngăn bằng một tấm vách vang lên một tiếng keng.
Vi Quân Hiệp giật mình lẩm bẩm :
- Bên kia chắc lại là Triển Phi Yên. Ả đã trọ ngay phòng bên thì nửa đêm nay liệu mình có đi thoát được không?
Chàng dừng lại nghe ngóng, lại một tiếng keng keng nữa vang lên không ngớt. Động tính hiếu kỳ, chàng muốn ngó trộm sang phòng bên xem Triển Phi Yên đang làm gì?
Vi Quân Hiệp thấy vách ngăn có một kẽ thủng, liền nhẹ nhàng tiến lại gần, để mắt nhìn sang phòng bên. Thoạt tiên chàng thấy trên bàn có để đĩa đèn dầu đang cháy. Một người vừa cao, vừa gầy cúi đầu xuống bàn, dường như đang chú ý quan sát vật gì ném xuống bàn. Người này là đàn ông chứ không phải là Triển Phi Yên.
Vi Quân Hiệp lại thở phào nhẹ nhõm, lùi lại thì thấy người phòng bên xuống ghế.
Y vừa ngồi xuống, Vi Quân Hiệp đã nhìn rõ mặt. Người này thân hình rất cao mà cái đầu nhỏ tí tẹo. Té ra lại là chúa đảo Hắc Vân ở Nam Hải tên gọi là Quản Tam Dương.
Hai con ngựa này to bằng nắm tay. Tuy hình thù hơi khác nhưng vừa trông đã biết nó cùng một loại với con ngựa sắt ở trong tay Lôi Đại Khuê rớt ra mà chàng đã lượm được, và một con nữa trong người Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ mà Triển Phi Yên đã tìm ra.
Quản Tam Dương ngồi một lúc lại lượm một con ngựa lên, lấy ngón tay búng bật lên tiếng keng keng. Y còn lật lên, lật xuống rồi xem đi, xem lại con ngựa mãi.
Vi Quân Hiệp trong lòng rất lấy làm kỳ, nghĩ thầm :
- Đôi ngựa đó chỉ có chỗ họ đúc khéo trông giống ngựa thật, chứ có gì lạ mà y lật lên, lật xuống coi đi, coi lại hoài.
Chàng ngó một lúc rồi trở về giường nằm duỗi thẳng chân ra nghỉ.
Lát sau không hiểu trong lòng chàng băn khoăn thế nào lại đứng dậy. Chàng suy nghĩ :
- Phòng mé tả là Quản Tam Dương, biết đâu phòng mé hữu chẳng là Triển Phi Yên.
Chàng liền đi lại vách tường phía hữu sờ soạng một lúc tìm được kẽ hở lại dán mắt vào coi. Nhưng phòng bên này tối đen như mực, chàng đã hơi yên lòng.
Chàng nóng ruột chờ mãi rồi cũng đến canh ba. Chàng liền nhẹ nhàng mở cửa sổ, tay bám vào thành cửa nhảy ra ngoài.
Chân vừa chấm đất, chàng lún thấp người xuống nấp nghe ngóng hồi lâu không thấy động tĩnh gì, mới đề khí băng mình chuồn ra ngoài, vượt qua đống cỏ khô, nhảy qua một bức tường thấp rồi trông về phía trước chạy băng băng.
Chàng chạy liền một lúc được đến bốn, năm dặm mới dừng bước. Chàng ngoảnh đầu nhìn lại không thấy có bóng người rượt theo thì trong bụng mừng thầm.
Vi Quân Hiệp toan thở mạnh một hơi thì đột nhiên một bàn tay đặt lên vai trái chàng.
Thiếu phụ nở một nụ cười thê lương hỏi :
- Ta mà nhận lầm ư?
Mụ vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu tỏ ra tự tin mình cả trăm phần trăm.
Vi Quân Hiệp thấy thiếu phụ nói không đúng như ý nghĩ của mình, đành theo sau mụ tiến vào sơn động.
Vừa bước chân vào, trong động tối om. Nhưng chỉ chuyển qua một khúc quanh lại thấy sáng lòa. Vì trên nóc động có một kẽ hở, ánh dương quang từ trên nóc động lọt vào.
Sơn động này bằng đá trắng rất tinh khiết, không lấm một chút bụi trần. Thật là một căn thạch thất thiên nhiên rất thanh nhã.
Trong thạch thất có một nữ lang ngồi đó. Vừa thấy người đi vào, nữ lang khép nép đứng dậy, ra vẻ con người rất ý tứ.
Vi Quân Hiệp liếc mắt nhìn nữ lang thì thấy nàng trạc tuổi hai mươi. Tướng mạo nữ lang này giống thiếu phụ như đúc. Tuy nàng không phải là một nữ lang khuynh quốc, nhưng vừa trông thấy nàng người ta đã cảm thấy ngay như được luồng gió xuân êm dịu thổi vào và có ý muốn thân cận ngay.
Lúc này nữ lang hơi cúi đầu xuống, nét mặt ửng hồng, mà nguyên nhân chỉ vì nàng đứng trước một người lạ.
Thiếu phụ đứng tuổi vào thạch thất rồi nói :
- Nhị nha đầu! Ngươi đưa chiếc hộp đó ra đây!
Thiếu nữ khẽ đáp :
- Vâng.
Rồi đi vào phía trong. Thủy chung nàng vẫn không nhìn Vi Quân Hiệp lần nào.
Thanh âm thiếu nữ tuy nhỏ nhưng mà Vi Quân Hiệp vừa nghe đã nhận ra ngay chính cô gái bữa trước đã đứng ngoài tòa cổ thành gọi Triển Phi Yên.
Thiếu phụ kêu nàng bằng nhị nha đầu thì dĩ nhiên nàng là chị hai Triển Phi Yên.
Vi Quân Hiệp nghĩ thầm :
- Thiếu nữ này lại là chị em với Triển Phi Yên, thì ai mà tin được? Triển Phi Yên mồm năm miệng mười, tính nết ma mãnh. Dung nhan nàng tươi đẹp như đóa mai côi. Thiệt là một nữ lang đáng yêu mà đáng sợ. Nhưng cô chị nàng trái lại rất nhu mì, trông thực đáng thương, xem chừng ít khi dám to tiếng.
Vi Quân Hiệp vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn thiếu nữ. Tuy thiếu nữ thủy chung không nhìn Vi Quân Hiệp nhưng dường như nàng cũng biết Vi Quân Hiệp không ngớt nhìn mình, mặt nàng đỏ ửng, nàng hấp tấp đi vào cửa sau.
Thiếu phụ quay lại khẽ vỗ vai Vi Quân Hiệp nói :
- Cần công tử! Công tử nhìn sau lưng y làm chi?
Vi Quân Hiệp chưng hửng, chàng thẹn đỏ mặt lên ấp úng đáp :
- Tại hạ... tại hạ...
Thiếu phụ cười nói :
- Công tử làm sao lại không nói ra được?
Vi Quân Hiệp bí thế liền đáp :
- Tại hạ đang ngẫm nghĩ :
Phi Yên cô nương cùng thư thư cô, hai người tính nết khác nhau một trời, một vực.
Thiếu phụ lại bật cười. Tiếng cười của bà có vẻ thần bí, bà hỏi :
- Như vậy công tử ưa đứa nào hơn?
Vi Quân Hiệp rất sợ hãi vội đáp :
- Tiền bối!... Sao tiền bối lại hỏi vậy?
Thiếu phụ cũng chưng hửng nói :
- Ta xem ra thì công tử khác hẳn lệnh tôn.
Vi Quân Hiệp nghe bà nói, trong lòng không khỏi tức cười. Chàng lẩm bẩm :
- Theo lời bà thì dường như phụ thân mình là một tay đa tình nhất thiên hạ. Chẳng lẽ con người nghiêm nghị ít cười nói như thếâ mà ngày trước lại là một nhân vật phong tình ư?
Thiếu phụ ngồi xuống nói :
- Công tử về rồi, nếu phụ thân công tử có hỏi đến con gái lớn ta, thì bảo y là, sau khi cách biệt ta đã gả chồng cho ả rồi. Y lấy tay thủ lãnh trong Tần Lĩnh tam tà tên gọi Thiên Băng Địa Liệt Khổng Không Chấn...
Thiếu phụ nói đến đây, Vi Quân Hiệp đột nhiên biến sắc, chàng ngắt lời :
- Khổng Không Chấn ư?
Thiếu phụ đáp :
- Phải rồi! Thanh danh gã chẳng tốt đẹp gì, mà tính nết hung dữ lắm phải không? Nhưng gã đối với con gái lớn ta vẫn một dạ chân thành.
Vi Quân Hiệp trái tim đập loạn lên vì thiếu phụ đã nói Khổng Không Chấn tiếng tăm đã không hay ho gì mà người gã lại hung dữ. Đây đệ nhất là mẹ vợ phê bình con rể mà xem chừng ba ta lấy điểm này làm khoái chí.
Tần Lĩnh tam tà đã nổi tiếng càn rỡ trong võ lâm, khó tìm được một phái nào tệ hại bằng bọn chúng. Vậy gã đứng đầu Tam Tà là Thiên Băng Địa Liệt Khổng Không Chấn hẳn là một tay hung dữ đến cùng cực!
Vi Quân Hiệp vừa nghe đến tên gã đã giật mình kinh hãi, không phải vì chàng chỉ sợ một tên Khổng Không Chấn mà thôi. Chàng còn sợ Tần Lĩnh cũng chẳng xa nhà chàng là mấy. Phụ thân chàng đã trải qua nhiều phen xung đột với Tần Lĩnh tam tà, nhưng chưa bên nào chiếm được ưu thế.
Nửa năm trước đây, Tần Lĩnh tam tà lại một phen đến quấy rối. Lúc chúng bỏ đi còn tuyên bố nhất định đuổi Kim Long kiếm khách ra khỏi Lũng Tây. Nay Vi Quân Hiệp mới biết mình đến gần người thân thích của kẻ địch, trong lòng chàng không khỏi mừng thầm vì chàng chưa nói đến Kim Long kiếm khách Vi Cự Phu. Chàng yên trí người họ Cần nào đó không phải phụ thân chàng và thiếu phụ chưa biết đến phụ thân chàng là ai? Chàng càng nghĩ trong lòng càng kinh sợ, nét mặt chàng thay đổi lúc xanh lè, lúc trắng bợt.
Thiếu phụ ngó chàng thấy vậy làm lạ hỏi :
- Ô hay! Sao công tử nghe đến tên Khổng Không Chấn lại ra chiều áy náy không yên?
Vi Quân Hiệp vội nói :
- Không! Tại hạ không sao cả?
Thiếu phụ toan hỏi nữa thì thiếu nữ thong thả đi ra. Tay nàng cầm một chiếc hộp ngọc bóng lộn như trông rõ cả bên trong.
Thiếu phụ đón lấy chiếc hộp, bà buông tiếng thở dài rồi trao cho Vi Quân Hiệp nói :
- Trong khi đi đường, công tử đừng mở hộp ra xem xét gì hết nghe.
Thiếu phụ đứng lên gọi thiếu nữ :
- Nhị nha đầu! Ngươi tiễn chân công tử một quãng đường.
Nguyên chàng đối với thiếu nữ này đã có lòng yêu mến, nhưng từ lúc chàng biết chồng chị nàng là thủ lãnh Tần Lĩnh tam tà Khổng Không Chấn, chàng không dám dính líu gì đến cô em nữa, vội cự tuyệt ngay.
Thiếu nữ thở dài buồn rầu nói :
- Má má! Cần công tử bảo đã biết đường rồi, không cần con đưa nữa.
Vi Quân Hiệp nghe giọng nàng nói đầy vẻ tủi hổ, lòng chàng không khỏi áy náy, vội nói chữa :
- Triển cô nương! Cô nương đừng trách tại hạ vô lễ. Thực tình tại hạ không dám làm phiền cô nương mà thôi.
Thiếu nữ ngửng đầu lên, cặp mắt nàng lòng đen, lòng trắng rất phân minh, nàng nhìn Vi Quân Hiệp một cái rồi chớp mắt cúi đầu xuống ngay. Bốn mắt vừa chạm nhau một giây, Vi Quân Hiệp trong lòng không khỏi thẫn thờ.
Chàng xem cặp mắt nàng rất nhu mì, dường như con người đã quen chịu đựng bất cứ một hoàn cảnh nào chi phối, rồi chàng phát sinh ý niệm đồng tình với nàng. Chàng cảm thấy mình cự tuyệt hảo ý của nàng là rất phũ phàng.
Vi Quân Hiệp nghĩ vậy liền nói lại :
- Nếu Triển cô nương có ý muốn đưa tại hạ đi. Tại hạ... xin cung kính cảm tạ thịnh tình.
Thiếu nữ không nói dài dòng gì nữa, chỉ mời một câu :
- Xin mời công tử!
Vi Quân Hiệp cầm hộp ngọc đi ra phía ngoài cửa động.
Thiếu phụ không theo ra.
Vi Quân Hiệp chỉ biết rằng có mình thiếu nữ đi theo mình. Hai người một trước, một sau ra khỏi sơn động.
Vừa đi được mấy bước, thốt nhiên nghe tiếng quạ quang quác ở trên một ngọn cây gần đó.
Vi Quân Hiệp sửng sốt vì chàng đã bị tiếng chim khủng bố tại Lý gia trang, một bóng người từ trên cây nhảy xuống đứng sững trước mặt chàng. Người đó chính là cô gái tinh nghịch Triển Phi Yên.
Vi Quân Hiệp lại ngấm ngầm lo lắng, Triển Phi Yên cất tiếng hỏi thiếu nữ :
- Nhị thư! Nhị thư đi đâu vậy?
Thiếu nữ đáp :
- Má má bảo ta đưa công tử một đoạn đường.
Triển Phi Yên vội nói :
- Nhị thư về đi thôi. Để tiểu muội đưa y cũng được.
Thiếu nữ khẽ nói :
- Thế cũng được.
Vi Quân Hiệp vội quay lại thì thiếu nữ đã trở gót bước đi. Chàng toan cất tiếng gọi, nhưng lại sợ không tiện nên đành im miệng. Chàng đứng ngẩn người ra không nhúc nhích thì Triển Phi Yên lạng người đến đứng chắn trước mặt chàng không cho nhìn theo nữa và cất tiếng hỏi :
- Mẫu thân ta tìm ngươi vì việc gì vậy?
Vi Quân Hiệp đáp :
- Bà trao một chiếc hộp ngọc để đưa về cho gia phụ.
Chàng phảng phất nhìn thấy thiếu nữ đi mấy bước rồi quay đầu lại nhìn chàng mỉm cười. Chàng cũng nghiêng đầu đi nở một nụ cười để đáp lại :
Giữa lúc ấy, Triển Phi Yên thò tay ra giật cái hộp ngọc trong tay Vi Quân Hiệp rồi hỏi :
- Có phải cái này không? Trong hộp đựng gì để ta xem một chút nào.
Vi Quân Hiệp vội nói :
- Không được đâu, không được đâu! Lệnh đường đã dặn đi dặn lại là dọc đường không được mở ra coi. Vậy cô nương chớ mở ra.
Triển Phi Yên nói :
- Ta biết rồi! Má má ta chỉ bảo ngươi không được mở ra thì ngươi không mở là phải, chứ má má có biểu ta cũng không được mở ra đâu? Vậy ta có thể mở ra coi một chút. Nhưng lúc ta mở hộp ngươi phải tránh xa đừng có nhòm trộm nghe!
Vi Quân Hiệp đã biết Triển Phi Yên là con người ngang ngược tai quái, không có lời lẽ nào cản trở được, dù mình có nói gì cũng vô ích. Vả lại vật này của mẫu thân nàng, để nàng coi một chút cũng chẳng có quan hệ cho lắm.
Chàng chỉ hậm hực trở gót quay đi.
Triển Phi Yên cười khanh khách mở hộp ra coi.
Vi Quân Hiệp bỗng thấy nàng la lên một tiếng :
- Ái chà!
Thanh âm của nàng rất kỳ quái, Vi Quân Hiệp không nhịn được quay đầu lại xem thì thấy cặp mắt nàng đương nhìn vào chiếc hộp, vẻ kinh dị lộ ra nét mặt. Nhưng vì cái nắp hộp che đi, nên chàng không nhìn rõ trong hộp đựng vật chi kỳ lạ mà khiến cho Triển Phi Yên kinh dị?
Triển Phi Yên lúc này đã ngửng đầu lên. Nàng đậy nắp hộp lại đánh tách một tiếng rồi giơ tay lên ném cái hộp ngay ngắn từ từ bay về phía Vi Quân Hiệp.
Vi Quân Hiệp giơ tay ra đón lấy hộp. Chàng toan cất tiếng hỏi xem trong hộp đựng gì, nhưng rồi chàng lại nín nhịn không hỏi nữa, vì chàng biết rằng mỗi lần mình nói ra câu gì là Triển Phi Yên lại nắm lấy cơ hội để diễu cợt mình.
Vi Quân Hiệp trở gót đi luôn, nhưng Triển Phi Yên chạy theo gọi giật lại :
- Ô kìa! Nhà Phạm Thư Trai ở Nhạc Nam kia mà! Không đến đó nữa ư?
Vi Quân Hiệp không quay đầu lại đáp luôn :
- Không đi, không đi!
Chàng cắm đầu đi thật nhanh nhưng tiếng cười của Triển Phi Yên ở phía sau vẫn vọng lại không ngớt.
Vi Quân Hiệp không nhịn được nữa, đứng dừng lại nói :
- Nếu cô cứ theo tôi hoài, tôi sẽ quay về nói với lệnh đường là không thể đưa chiếc hộp này về cho gia phụ nữa.
Triển Phi Yên bật lên tràng cười ha hả, rồi kêu to lên :
- Ta cũng là người chớ có phải ma đâu mà ngươi sợ? Trên đường cái quan phải chăng chỉ để cho một mình ngươi đi? Làm sao ta không đi được?
Vi Quân Hiệp nói :
- Cô đi đi! Tôi dừng lại một chút để cô đi trước. Sao cô cũng đứng lại?
Triển Phi Yên cười đáp :
- Ngươi thật là kỳ, không biết phải trái chi hết, chẳng lẽ chỉ mình ngươi được nghỉ chân, ta dừng lại không được hay sao?
Vi Quân Hiệp thở dài than thầm :
- Ả cứ quấy rầy mình mãi thế này thì biết bao giờ về cho đến nơi.
Chàng đành tiếp tục ra đi, chẳng bao lâu đến một thị trấn nhỏ.
Vi Quân Hiệp tuy nóng lòng trở về Lý gia trang để cùng sư thúc hội diện. Nhưng chàng lại tìm cách thoát khỏi Triển Phi Yên.
Nghĩ vây, chàng liền đi vào đường lớn trong thị trấn, khi qua một nhà khách sạn chàng chợt nghĩ ra một kế, tiến thẳng vào hỏi :
- Chưởng quỹ! Có phòng nào trống không?
Chàng chưa dứt lời thì phía sau có tiếng Triển Phi Yên vọng lên nhại lại câu chàng hỏi :
- Chưởng quỹ! Có phòng nào trống không?
Chưởng quỹ ra đón Vi Quân Hiệp đưa vào một gian phòng hủ lậu trong khách sạn.
Vi Quân Hiệp thở phào một cái nhẹ nhõm. Chàng chắc mẩm Triển Phi Yên không dám vào đây. Nhưng rồi chàng lại nghĩ :
- Cô ả này ghê lắm! Việc gì ả cũng dám làm thì biết đâu ả chẳng sấn bừa vào, mình cũng không ngăn cản được.
Vi Quân Hiệp vẫn băn khoăn trong dạ. Chàng ngồi đến chừng nửa giờ vẫn không thấy động tĩnh gì, liền nằm xuống giường đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chàng chỉ mong trời chóng tối để đến đêm lẻn ra đi cho thoát khỏi tay Triển Phi Yên. Nhưng hôm nay, chàng tưởng chừng như ngày dài khác thường, chàng nóng lòng chờ mãi mà không thấy mặt trời xuống núi.
Ánh sáng ban ngày chiếu vào phòng trông rất rõ. Chàng nóng ruột đứng lên đi tới đi lui trong phòng. Đột nhiên ở phòng bên chỉ ngăn bằng một tấm vách vang lên một tiếng keng.
Vi Quân Hiệp giật mình lẩm bẩm :
- Bên kia chắc lại là Triển Phi Yên. Ả đã trọ ngay phòng bên thì nửa đêm nay liệu mình có đi thoát được không?
Chàng dừng lại nghe ngóng, lại một tiếng keng keng nữa vang lên không ngớt. Động tính hiếu kỳ, chàng muốn ngó trộm sang phòng bên xem Triển Phi Yên đang làm gì?
Vi Quân Hiệp thấy vách ngăn có một kẽ thủng, liền nhẹ nhàng tiến lại gần, để mắt nhìn sang phòng bên. Thoạt tiên chàng thấy trên bàn có để đĩa đèn dầu đang cháy. Một người vừa cao, vừa gầy cúi đầu xuống bàn, dường như đang chú ý quan sát vật gì ném xuống bàn. Người này là đàn ông chứ không phải là Triển Phi Yên.
Vi Quân Hiệp lại thở phào nhẹ nhõm, lùi lại thì thấy người phòng bên xuống ghế.
Y vừa ngồi xuống, Vi Quân Hiệp đã nhìn rõ mặt. Người này thân hình rất cao mà cái đầu nhỏ tí tẹo. Té ra lại là chúa đảo Hắc Vân ở Nam Hải tên gọi là Quản Tam Dương.
Hai con ngựa này to bằng nắm tay. Tuy hình thù hơi khác nhưng vừa trông đã biết nó cùng một loại với con ngựa sắt ở trong tay Lôi Đại Khuê rớt ra mà chàng đã lượm được, và một con nữa trong người Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ mà Triển Phi Yên đã tìm ra.
Quản Tam Dương ngồi một lúc lại lượm một con ngựa lên, lấy ngón tay búng bật lên tiếng keng keng. Y còn lật lên, lật xuống rồi xem đi, xem lại con ngựa mãi.
Vi Quân Hiệp trong lòng rất lấy làm kỳ, nghĩ thầm :
- Đôi ngựa đó chỉ có chỗ họ đúc khéo trông giống ngựa thật, chứ có gì lạ mà y lật lên, lật xuống coi đi, coi lại hoài.
Chàng ngó một lúc rồi trở về giường nằm duỗi thẳng chân ra nghỉ.
Lát sau không hiểu trong lòng chàng băn khoăn thế nào lại đứng dậy. Chàng suy nghĩ :
- Phòng mé tả là Quản Tam Dương, biết đâu phòng mé hữu chẳng là Triển Phi Yên.
Chàng liền đi lại vách tường phía hữu sờ soạng một lúc tìm được kẽ hở lại dán mắt vào coi. Nhưng phòng bên này tối đen như mực, chàng đã hơi yên lòng.
Chàng nóng ruột chờ mãi rồi cũng đến canh ba. Chàng liền nhẹ nhàng mở cửa sổ, tay bám vào thành cửa nhảy ra ngoài.
Chân vừa chấm đất, chàng lún thấp người xuống nấp nghe ngóng hồi lâu không thấy động tĩnh gì, mới đề khí băng mình chuồn ra ngoài, vượt qua đống cỏ khô, nhảy qua một bức tường thấp rồi trông về phía trước chạy băng băng.
Chàng chạy liền một lúc được đến bốn, năm dặm mới dừng bước. Chàng ngoảnh đầu nhìn lại không thấy có bóng người rượt theo thì trong bụng mừng thầm.
Vi Quân Hiệp toan thở mạnh một hơi thì đột nhiên một bàn tay đặt lên vai trái chàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook