Mùi lãnh tùng so với mùi sữa càng thêm lạnh lẽo, là mùi hương cô độc, cao quý.
Hai tay Trần Thừa Phong chống hai bên sườn An Lê, toàn bộ cơ thể bao phủ cậu, cúi đầu, làm nụ hôn sâu hơn.
Đây là mị lực của pheromone, có thể khiến hai người dần dần trầm luân trong bể tình của đối phương.

Đối với chuyện hôn môi, cậu dốt đặc cán mai, đúng như Trần Thừa Phong nói, cậu chính là một học sinh kém.
Nhịn không được, căn bản là nhịn không được, hận không thể sau này cứ ở bên nhau như vậy.

Dùng pheromone của hắn, cũng như dục vọng trong nội tâm, chiếm lấy omega này.
Mặt An Lê nóng muốn chết, một bên bị tát còn đang sưng tấy.

Trần Thừa Phong hôn thật cẩn thận, sợ làm cậu đau.

Trần tổng luôn sấm rền gió cuốn, vốn tưởng bản thân có thể khống chế được mọi chuyện, nhưng từ khi gặp nhóc con mảnh mai này, dường như hắn luôn cảm thấy mới mẻ, khiến hắn muốn ngừng mà không được.
"Tiên sinh..." An Lê lẩm bẩm gọi tên Trần Thừa Phong, bám vào người đang đè cậu xuống mà hôn, khiến cậu hơi thở dốc.
Trần Thừa Phong biết trên người An Lê có vết thương, cho nên hôm nay sẽ không làm cậu.

Chỉ có thể đơn giản hôn vài cái, cọ cọ khuôn mặt mềm mại làm nội tâm khô cằn trở nên ngọt ngào, hắn trầm giọng nói, "An An, không được khóc."
Hắn đau lòng, đau lòng An Lê bị đánh, đau lòng An Lê chịu khổ nhiều năm như vậy, có chuyện gì cũng chỉ yên lặng chịu đựng một mình.


Hắn hôn mấy cái, sao có thể hôn lên những khổ cực mà An Lê từng phải chịu?
Hơn nữa cậu càng khóc mới càng khiến Trần Thừa Phong mất tâm trí, muốn thật sự xuống tay bắt nạt cậu.

Mặc dù hiện tại hắn cũng đã không nhịn được.
Vì không để An Lê giãy giụa chạy trốn, hắn dùng một tay, dễ dàng đè cậu xuống.

Cho dù bây giờ An Lê muốn đổi ý cũng không được.
Trần Thừa Phong hôn từng chút xuống dưới, cởi bỏ tây trang của An Lê.

Khi tay hắn sờ đến bên hông, An Lê rên lên một tiếng, nơi này không chỉ mẫn cảm, không biết từ lúc nào lại bầm tím, hẳn là đụng vào đâu đó rồi.

Lúc nãy không kiểm tra kĩ, thế mà lại xuất hiện vết thương lớn như vậy.
Nhìn An Lê đang bị hắn đè dưới thân, đôi mắt như nai con ngơ ngác, tim Trần Thừa Phong hẫng một nhịp.

Hắn nhẹ nhàng ấn lên vị trí bị bầm kia, quả nhiên An Lê vẫn rất đau.
Trần Thừa Phong nhíu mày, thấp giọng thầm mắng một câu, "Đệch."
Bình tĩnh, bình tĩnh.
"Hu hu...!Tiên sinh, anh cắn em đi..." Giọng điệu cầu xin của An Lê thật sự làm hắn khó chịu.

Bị pheromone hấp dẫn, hắn cảm thấy bản thân đời trước tạo nghiệt gì nên đời này mới gặp phải một tiểu yêu tinh mê người như thế này.
An Lê quá mức kích động, kéo theo pheromone tán loạn.

Hiện tại cả người An Lê đều nóng hầm hập, nhưng Trần Thừa Phong nhìn cậu, cả khuôn mặt sưng đỏ, đầu còn bị thương, trên eo cũng có vết thương không biết từ đâu ra.
"Cố ý tra tấn tôi phải không? Rốt cuộc là ai quyến rũ ai? Hửm?" Trần Thừa Phong cắn vành tai An Lê thấp giọng nói.

Hô hấp nóng bỏng của hắn phả lên cổ An Lê, chỉ ngửi thấy mùi sữa trên người An Lê.
Mùi hương rất thơm, thật sự đã câu mất hồn phách của hắn.
Không có cách nào, An Lê giờ đang thế này, lúc này tạo kết là không đúng lúc đúng chỗ, hẳn sẽ để lại ấn tượng đau đớn cho cậu.

Cậu thích khóc như vậy, nhất định sẽ rất sợ.

Trần Thừa Phong muốn là sau khi kết hôn, nằm ở nhà, trên giường lớn mềm mại mà An Lê thích, từ từ, chậm rãi làm...
An Lê ôm Trần Thừa Phong, không cho hắn đi.


Cậu sắp động dục đến nơi, ỷ lại vào pheromone của alpha, ngay cả khi cơ thể đang đau, cậu cũng bị pheromone khống chế muốn bị alpha cắn, cả người khó chịu.
"Tiên sinh đừng đi, đừng đi..."
"An An ngoan, tôi không đi, em quay sang đây đi." Trần Thừa Phong hô hấp dồn dập nói, điều chỉnh tư thế.

Hắn cứ chọc vào cậu thế này cũng không chịu nổi.
Đứa trẻ nghe lời sẽ có kẹo, An Lê ngoan ngoãn nằm xuống, xoay người qua, còn vén mái tóc ngắn xoăn xoăn lên, quay đầu dùng dư quang nhìn Trần Thừa Phong, "Tiên sinh, cắn em đi..."
"Chết tiệt." Trần Thừa Phong thô bạo đè người xuống, nuốt nước miếng.

Hắn chỉ có thể đánh dấu tạm thời cho An Lê thoải mái, tỉnh táo hơn.

Tạo kết còn phải chờ một thời gian nữa.
Trên người người này toàn là vết thương, hắn còn tạo kết, chẳng phải là t*ng trùng thượng não sao.
An Lê chờ đến gấp gáp, tuyến thể của cậu rất mỏng, một khối thịt mềm hồng phấn, Trần Thừa Phong vừa chạm vào đã làm cả người cậu mềm nhũn.
"Tiên sinh...!Ưm..."
Cậu không chịu nổi muốn gọi tên Trần Thừa Phong, nhưng Trần Thừa Phong lại dùng tay che kín miệng, không cho cậu phát ra âm thanh, "Còn gọi tôi nữa, tôi sẽ thật sự muốn làm em, muốn tra tấn em đấy.

Chờ em tốt lên, tôi sẽ không bỏ qua cho em."
Ngoài miệng thì hù dọa cậu, nhưng vẫn sợ bản thân cắn làm cậu đau, chậm rãi hôn tuyến thể An Lê, giúp cậu thả lỏng.

Thân thể cậu vì phát tán pheromone nên đã xụi lơ, mặc cho Trần Thừa Phong đùa giỡn.
Mùi sữa nồng đậm ấy chính là thứ thuần khiết nhất, đánh dấu kí hiệu thuộc về mình lên đó, căn bản là không ai có thể cự tuyệt.
Hương vị nồng đậm mê người...
"An An...!làm sao bây giờ..."
Làm sao bây giờ, Trần Thừa Phong cảm thấy bản thân hẳn đã luân hãm.


An Lê nức nở trong vòng tay hắn.

Hàm răng Trần Thừa Phong chầm chậm cắn vào tuyến thể sau cổ An Lê, An Lê ăn đau rầm rì một tiếng, nhưng cũng không giãy giụa.
"Ưm..."
"Thơm quá...!thật ngọt..." Trần Thừa Phong cắn tuyến thể An Lê, rót pheromone mùi lãnh tùng vào, tiến hành đánh dấu tạm thời.
Pheromone của alpha chậm rãi rót vào, làm An Lê an tĩnh hơn nhiều, ngón tay bấu chặt lấy ga giường, nước mắt không hiểu sao lại chảy ra, cậu có chút không thở nổi.
"Tiên sinh..." An Lê cảm thấy thân thể đã không còn nóng nữa, chỉ là biểu tình vẫn rất mông lung, "Đau quá à..."
"Như vậy đã đau?" Trần Thừa Phong cười khẽ một tiếng, "Vậy sau này phải làm sao đây?"
Thành kết, đánh dấu hoàn toàn, đứa nhỏ An Lê này không chịu được đau, ngược lại Trần Thừa Phong lại càng đau đầu, không biết sau này nên dỗ người ta thế nào.
Thật thơm, hương vị nồng đậm như khắc sâu vào tâm trí Trần Thừa Phong, khiến hắn lưu luyến không thôi.

Hắn rất thích, sao người này có thể ngọt như vậy?
An Lê muốn xoay người.

Trần Thừa Phong còn đè trên người cậu, hôn từng chút từng chút sau cổ.

Gáy An Lê lúc này rất mẫn cảm, chạm vào một cái là cậu sẽ run rẩy, nhẹ nhàng cựa quậy, lại cảm thấy ở khe mông có gì đó chọc vào...
Trần Thừa Phong rên lên một tiếng, cảnh cáo cậu, "Đừng lộn xộn.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương