Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!
Chương 13: Hành thích vua

Tuyên đế thần sắc đạm nhiên, ánh mắt xa xăm, tay hơi nâng lên, tư thái mềm nhẹ giống như muốn đi vịn cành bẻ hoa. Nhưng mà khi tay giơ tới giữa không trung, lại cực kì mạnh mẽ phất về phía trước, gào to: “Động thủ!”

Hai mươi thân vệ binh đều là theo Chu Huyên vào sinh ra tử, rèn luyện nhiều năm, động tác cùng nhau rút ra trường kiếm vang dội đồng điệu đến nỗi tưởng như cùng một người rút kiếm, so với Ngự lâm quân khí thế càng tăng cao.

Bọn họ lấy mã chiến nghênh bộ chiến, đi trước chiếm một phần tiện nghi, hơn nữa Lâm Xuyên vương lại đang ở trước mặt bọn họ, Ngự lâm quân ngoài cửa không dám tùy tiện bắn tên, tuy rằng hai bên nhân số kém xa, nhưng luận tiên cơ giao chiến, vẫn là phe Tuyên đế đi trước một bước.

Quyết chiến sinh tử đều tại thời khắc này.

Bên ngoài tiếng giao tranh vang lên khắp nơi, máu văng tung tóe. Bên trong cung nhân thái giám đều sợ tới mức run lẩy bẩy. Giữa chiến trường đẫm máu, Tuyên đế cùng Thành Đế đều bất động, chỉ đứng ở xa xa đối mặt lẫn nhau.

Một mũi tên từ đâu bay tới, Tuyên đế ghìm chặt cương ngựa, ngựa hí vang một tiếng, cả cơ thể chồm thẳng lên, trên cổ đã bị mũi tên cắm sâu vào, giãy giụa hai cái liền ngã xuống. Tuyên đế sớm có chuẩn bị, nhảy xuống khỏi thân ngựa, rơi vào trong đình. Hai mươi thân vệ lập tức thu nhỏ vòng chiến, đem hắn bảo hộ chặt chẽ ở giữa.

Thành Đế khoanh tay đối diện với đình viện, thở ra khói trắng mà mở miệng nói: “A Chí, trẫm cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lúc này thu tay lại, ngươi và ta vẫn là huynh đệ, trẫm tuy không thể lại cho ngươi tôn vinh như trước, nhưng cũng không tiếc một cái vị trí tôn thất nhàn tản. Nếu đợi trẫm đem ngươi bắt được, về sau ngươi liền không còn là đệ đệ của trẫm, mà chỉ là một nô bộc trong cung của trẫm.”

Tuyên đế sắc mặt lạnh đi vài phần, cũng không trả lời, chỉ nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng dồn dập, ánh đuốc lấp ló ẩn hiện, chiếu đến bên trong Phúc Ninh cung sáng như ban ngày. Trong lúc bên trong đang hỗn loạn, một tiếng gọi tên vang lên trong không trung.

Chu Huyên đã đánh tới!

Trong lòng hắn phút chốc buông lỏng, trên mặt rốt cuộc hiện lên một nụ cười tươi rói. Thành Đế dao động nhìn hắn, chỉ cảm thấy nụ cười của hắn so với bình thường chân thật động lòng người hơn rất nhiều, nụ cười này như mai nở đầu cành, rực rỡ chói lọi.

Thành Đế mắt mê tâm huyễn, lại có chút thầm oán hận trong lòng, nụ cười này của hắn, cũng không biết là vì ai. Ngày ấy hắn rời cung lúc dược tính còn chưa giải hết, nói không chừng đã tiện nghi…… tên Chu Huyên kia, nhất quyết không thể lưu.

Trong viện Ngự lâm quân càng giết càng nhiều, Tuyên đế mang đến hai mươi thân vệ binh dần dần mệt mỏi, đã có vài người bị chém rơi khỏi ngựa, chết ở trong viện. Thây chất thành núi máu chảy thành sông, một mảnh hỗn độn. Tuyên đế đem tay vòng qua thắt lưng, lôi ra một chiếc cung nỏ nhỏ xinh tinh xảo, lấp tên lên dây.

Thành Đế lui về phía sau hai bước, cách tầng tầng lớp lớp tường người nhìn hắn, hai mắt nhíu lại, trên người tản mát ra vài phần hàn ý: “A Chí, ngươi thật muốn hành thích trẫm? Ngươi cho rằng chỉ bằng cái cung nỏ nhỏ xíu đó liền có thể làm bị thương trẫm?”

Tuyên đế đặt tay lên cò nỏ, bước lên một bước, hướng về Thành Đế mỉm cười: “Hoàng huynh yên tâm, hậu sự của ngươi thần đệ sẽ tận tâm lo liệu, chọn cho hoàng huynh một cái thụy hào thật vừa ý.”

Ngoài cửa quân binh của Chu Huyên càng lúc càng tới gần, lúc áp sát cửa cung, Ngự lâm quân lập tức không tiếng động mà ngã xuống.

Ngón tay Tuyên đế khẽ nhúc nhích, một đường xé gió liền xuyên qua tường người lao thẳng về phía Thành Đế.

Thành Đế phẫn nộ hét lên: “Đem Lâm Xuyên vương bắt lấy, bị thương không cần quan tâm, chỉ chừa cho hắn một hơi thở là đủ!”

Tuyên đế lúc này lại không chút ham chiến, xoay người bỏ chạy. Hắn đơn độc tới đây không phải vì tìm chết, mà là muốn thay Chu Huyên giữ chặt chú ý của Thành Đế, tranh thủ thời gian mà thôi. Chu Huyên nay đã tới, vô luận mũi tên kia có làm bị thương đến Thành Đế không, hắn cũng không để tâm.

Một thân vệ binh phóng ngựa đến, kéo Tuyên đế lên lưng ngựa hướng ngoài cửa phóng đi. Bốn phía Ngự lâm quân lũ lượt xông ra, Tuyên đế ngồi ở phía trước rút kiếm liền chém bay mấy người, cảm giác áp lực chung quanh nhẹ đi, trước mắt Ngự lâm quân đã bắt đầu xoay chuyển tình thế chém giết lẫn nhau, có người còn chủ động vì hắn mở đường.

Ngoài cửa một người mặc trang phục giáo úy đem mũ giáp tháo xuống, duỗi tay nghênh hướng Tuyên đế: “Lâm Xuyên, đến bên này.”

Máu tươi nhiễu đầy mặt đất, người nọ tư thế oai hùng, trên mặt cũng đầm đìa vết máu, một thân khí thế dũng mãnh sát phạt, lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng tin cậy.

Tuyên đế theo tiếng xoay người xuống ngựa, rơi xuống trước mặt y. Chu Huyên ở trên eo Tuyên Đế nhẹ nhàng giữ lấy, đỡ hắn xuống khỏi ngựa xong, liền nhìn xung quanh chiến trường, giương giọng quát: “Bắn tên!”

Những thân binh đã thay đổi quần áo của Ngự lâm quân liền đốt cháy đầu mũi tên quấn vải dầu, không chút do dự mà bắn vào bên trong. Phúc Ninh cung một mảnh hỗn loạn, tiếng khóc la vang dậy khắp nơi, ngay cả Ngự lâm hộ vệ cũng phát ra thanh âm kêu gào thảm thiết.

Một đợt mưa tên qua đi, Chu Huyên liền lệnh quân sĩ tiến bước vào bên trong cung uyển. Tường cung kiên cố, hành lang cột trụ cũng mấy tầng sơn, hỏa tiễn bắn vào trong viện không gây thiệt hại lớn, nhưng tác dụng đối với con người thì mạnh hơn rất nhiều so với mũi tên sát thương thông thường.

Lại bắn thêm một đợt, Chu Huyên mới mang theo Tuyên đế bước vào Phúc Ninh cung. Thành Đế đã lui tới bên trong tẩm điện, cửa sổ đóng chặt, chỉ có giết chóc vẫn còn tiếp diễn trong viện.

Dưới sự chỉ huy của Chu Huyên, nội cung liền bị khống chế, Ngự lâm quân hoặc chết hoặc hàng, đã hoàn toàn mất đi lực chiến đấu. Thân binh của Chu Huyên đi trước xông vào tẩm điện.

Thành Đế từ trong vòng vây của mọi người chậm rãi đi ra, hướng về ngoài cửa cười lạnh một tiếng: “Đại tướng quân, ngươi không gấp rút đi tiếp viện Tuyên Phủ, ở trong cung làm gì?” Nói xong lại xoay chuyển ánh mắt, dừng ở trên mặt Tuyên đế: “Khó trách ngươi lá gan lớn như vậy, dám hành thích trẫm, nguyên lai là sau lưng có người trợ giúp. A Chí, trẫm cho rằng bản lĩnh ngươi thật lớn, hóa ra cũng chỉ là mượn thế lực của người khác, thật làm trẫm thất vọng.”

Chu Huyên tiến lên phía trước một bước, chắp tay hành lễ: “Thần nghe nói Hoàng Thượng bị thương nặng, trong cung bị vây cánh của gian phi Trương thị khống chế, liền cùng Lâm Xuyên vương tới cứu giá. Chỉ tiếc đến chậm một bước, tróc nã được kẻ phản bội, lại không cứu được Hoàng Thượng đang bị thương nghiêm trọng.”

Thành Đế hất mặt cười nói: “Nói đúng lắm! Nhưng mà lời nói dối vô căn cứ này cần gì phải nói trước mặt trẫm! A Chí như thế nào cầu được ngươi bỏ xuống tánh mạng không cần, vì hắn mà làm ra hành vi phạm thượng thế này, trẫm không cần nghĩ cũng biết. Ngày ấy ngươi đem hắn từ trong cung mang đi, chắc là đã hưởng qua của trẫm……”

Một mũi tên xé gió lao tới, Tuyên đế sắc mặt tái nhợt như tuyết, hai mắt sáng ngời dị thường, trong tay vững vàng cầm một cái cung nỏ không có mũi tên. Thanh âm hắn bình tĩnh trầm ổn, chứa đựng một tia sát ý không dung tha: “Hoàng huynh, ta sẽ trở thành thiên cổ minh quân, ngươi không cần có vướng bận.”

Thành Đế nắm lấy đuôi mũi tên lộ ra trước ngực, không thể tin mà nhìn chằm chằm hắn, khoảnh khắc sau đó lại cười ha hả nói: “Tốt! Thật tàn nhẫn…… ngươi cho rằng y…… so với trẫm lại có gì khác biệt……”

Thành Đế lảo đảo đi về phía trước, khắp điện tiếng khóc vang lên, lửa từ trong phòng lan ra hừng hực bốc cháy. Lý Đức từ sau lưng ôm lấy Thành Đế, kéo hắn hướng vào trong điện chạy đi, trong miệng không ngừng hô quát mọi người đốt lửa.

Tuyên đế vừa mới động thủ giết Thành Đế, trong lòng đủ loại cảm xúc chưa thể bình phục, cũng bất chấp những người đó làm cái gì. Chu Huyên từ sau lưng đỡ lấy hắn, cùng mười ngón tay của hắn đan vào nhau, đem người kéo tới ven tường, phân phó binh sĩ: “Dập lửa! Đem người trong điện đều giết, một cái cũng không lưu!”

Thân binh đều có kỷ luật nghiêm minh, tiến lùi chừng mực, trong viện dần dần an tĩnh trở lại, chỉ nghe tiếng bước chân cùng tiếng nước, ngẫu nhiên có vài tiếng chỉ huy hô quát. Chu Huyên duỗi tay ôm eo Tuyên đế, ở bên tai hắn nói: “Lâm Xuyên, chúng ta thắng, hôn quân đã chết, ngươi không cần phải lo lắng nữa.”

Tuyên đế nắm chặt tay y, nhìn chằm chằm ánh lửa thiêu đốt khắp nơi trong cung điện, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một ý niệm: Thiên hạ này, rốt cuộc lại quay về với trẫm!

Thiên hạ hiện giờ còn chưa bị Thành Đế phá hoại đến nỗi quốc khố trống không, dân tình than oán, chưa từng trải qua Chu Huyên phản loạn Tây Bắc, trong triều đều là lương tướng tinh binh, càng chưa từng bị di địch xâm lấn, bá tánh an cư lạc nghiệp…… Đây là thiên hạ của hắn, là giang sơn của hắn, hắn sẽ làm cho quốc gia này so với đời trước càng thêm huy hoàng thịnh thế!

Hắn kích động đến nỗi toàn thân đều run lên nhè nhẹ, tay siết chặt lại. Đến lúc này mới ý thức được chính mình còn đang bị Chu Huyên ôm ở trong lòng ngực.

Tuyên đế rốt cuộc tỉnh táo lại, trong tai cũng nghe được lời nói của Chu Huyên lập đi lập lại. Hắn đưa mắt nhìn quanh bốn phía, thấy xác thật không ai chú ý bọn họ, mới ngẩng đầu đáp: “A Huyên không cần lo lắng, ta không có việc gì. Chỉ cần ngươi không…… chỉ cần ngươi không rời khỏi ta, ta về sau cũng không có gì phải lo lắng.”

Chỉ cần Chu Huyên không phản, Tây Nhung Nam Cương, hắn không cần phải phiền muộn.

Chu Huyên siết chặt cánh tay, thấp giọng đáp: “Đã gặp quân tử, như rồng tỏa rạng. Ân đức khó đền, suốt đời không quên.” Đôi môi mỏng ở bên tai hắn lúc khép lúc mở, thanh âm trầm thấp đến tưởng chừng nghe không rõ, nhưng hơi thở nóng cháy thổi đến vành tai, làm Tuyên đế tim đập nhanh dần, hai chân cũng có chút nhũn ra.

Từ hôm mùng tám tháng chạp gặp biến cố, tới nay đã qua hơn một tháng, tác dụng của loại dược kia làm thân thể hắn dần dần có những biến đổi rõ rệt. Mặc dù Thành Đế đã chết, oán hận trong lòng hắn vẫn khó giải trừ.

Tuyên đế lạnh lùng nhìn đám lửa, đẩy mạnh Chu Huyên ra, hít sâu một hơi đứng yên, trầm giọng nói: “A Huyên, trước cùng ta đi Văn Đức Điện bàn luận chuyện chiếu chỉ, sau đó triệu chúng thần vào cung. Sớm ngày đem việc này định rõ, miễn cho đêm dài lắm mộng.”

Hắn cố gắng trấn định, trong thanh âm lại vẫn chứa một tia run rẩy, không dám nhìn Chu Huyên, xoay người hướng ra phía ngoài mà đi.

Chu Huyên lúc nào cũng chú ý hắn, há có thể không biết mới vừa rồi thân mình hắn run rẩy? Chỉ là y cũng biết Tuyên đế tính tình kiêu ngạo, không chịu tỏ ra yếu thế trước mặt người khác, liền xoay người phân phó tâm phúc xử lý chuyện Phúc Ninh cung, bản thân thì đi theo phía sau Tuyên đế, cưỡi ngựa sóng vai cùng hắn ra ngoài.

Tới Văn Đức Điện, Tuyên đế cực kì thuần thục mà lôi ra giấy bút ấn tỉ, tạo di chiếu giả. Chu Huyên đứng phía sau hắn nhìn nét chữ uy nghiêm kia, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ tình cảm lo lắng được mất, cúi thấp người hỏi: “Lâm Xuyên, ngươi và ta sau này liền quân thần khác biệt. Tâm ngươi đối với ta, vẫn sẽ như từ trước đến nay giống nhau chứ?”

Tuyên đế trong lòng chợt động, vội đem bút nhấc ra, tránh làm bẩn trang giấy, trầm ngâm một lúc lâu, xoay người thản nhiên đáp: “Giữa chúng ta sớm đã không phân biệt quân thần, mặc dù trẫm đăng cơ, nhưng có thể nào đem ngươi cùng người khác đối xử như nhau? Ngươi muốn cái gì, trẫm nếu có thể cho ngươi liền cho ngươi, trẫm chỉ cần ngươi…… vĩnh viễn không phụ trẫm.”

Chu Huyên hai mắt sáng ngời, cầm tay hắn tỉ mỉ vuốt ve, cả mặt đều là ôn nhu, nói: “Thần không dám cầu Thánh Thượng cái gì, chỉ muốn cầu Lâm Xuyên vương ngươi…… cho ta một đêm ân ái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương