Bệ Hạ Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta
-
23: Chương 22
Tháng hai, cuối cùng Địch Nhung vương Tư Luật cùng Ngụy Uyên ký kết hiệp ước, lần này đến một chuyến, mất cả chì lẫn chài.
Diệp Đinh nghe từ trong miệng Hồ Lễ nói, nhịn không được nhíu mày: "Vô nghĩa, cmn ai giữ phu nhân của y."
Hồ Lễ nheo nheo mắt, như có điều suy nghĩ nhìn hắn một cái, Diệp Đinh bị hắn nhìn mặt có chút tái, hận không thể lôi Tư Luật đến đánh một trận.
"Điện hạ không chịu buông tha y, cho dù hao binh tổn tướng cũng muốn vì ngươi báo mối thù đánh gãy cổ tay." Hồ Lễ một bên bóc cam một bên nói: "Tư Luật cũng là co được giãn được, tự đoạn một gân tay."
Diệp Đinh khẽ giật mình, lập tức nhíu mày: "Thật sao?"
"Phí lời, bằng không ngươi nghĩ điện hạ vì sao dám thả y về Địch Nhung? " Hồ Lễ chậc chậc vài tiếng, thở dài một hơi nhẹ nhõm: "Thế này cũng coi là giải quyết xong một phần tâm sự."
Thần sắc Diệp Đinh hơi trùng xuống: "Tư Luật tâm cao khí ngạo, tính tình lại cứng rắn, món nợ này sợ là ghi ở trong lòng."
Hồ Lễ khiêu mi nói: "Ngày đó, thời điểm hắn tự đoạn gân tay nói, tạm thời trả lại cho ngươi, không hối hận."
Diệp Đinh sững sờ, trầm mặc nửa ngày.
Hồ Lễ cười nhạo nói:" Ngày mai y liền dẫn theo phân nửa đại quân đi, hơn phân nửa Địch Nhung quân muốn ở lại chúc quân ta đoạt Vương thành.
Cuộc mua bán này, có lời."
Diệp Đinh khẽ cười một tiếng: "Như thế rất tốt."
"Trong lòng ngươi cũng thả lỏng đi, dưỡng bệnh thật tốt, đợi qua một thời gian, trận chiến đoạt thành sao có thể thiếu Diệp tướng quân.
" Hồ Lễ cười nói.
Diệp Đinh khẽ vuốt cằm.
...!
Ngày Tư Luật dẫn quân đi trời nổi gió thật lớn, thổi đến người có chút không mở được mắt, y nheo lại con ngươi nhìn xa xa về phía doanh trại Lang Châu, hồi lâu không động.
Phó tướng đều ở một bên kiên nhẫn chờ, thẳng đến khi Tư Luật thu hồi ánh mắt, giục ngựa muốn đi.
Chợt phía sau truyền đến âm thanh bánh xe ngựa, tay Tư Luật dừng lại, theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy phía xa có xe ngựa chạy đến bên cạnh y.
Thật lâu, màn xe bị đẩy ra, là một cánh tay trắng nõn.
Trắng của bệnh trạng, dường như ngay cả mạch máu màu tím nhạt cũng có thể thấy rõ ràng, ngón tay thon dài lạnh như ngọc kéo rèm lên, lập tức từ bên trong có nam tử khoác áo lông chồn màu bạc đi xuống.
Thần thanh cốt tú* chẳng qua cũng chỉ đến thế này, cho dù có chút tái nhợt, thân hình lung lay dễ đổ này không khỏi khiến người ta nhớ tới trạng thái ngọc sơn tương băng*.
Tư Luật tung người xuống ngựa, đến trước mặt hắn, nói: "Diệp Đinh, cô biết ngươi sẽ đến."
Cằm Diệp Đinh hơi nâng cằm, lạnh lùng nói: "Đưa ta."
Tư Luật cười ra tiếng: "Vật gì?"
"Biết rõ còn muốn hỏi." Diệp Đinh nhíu mày, xòe tay về phía y, nói: "Trả lại cho ta, đó là đồ nhị ca đưa cho thê tử mình, ngươi đoạt làm gì."
Tư Luật:...!
Diệp Đinh hừ lạnh một tiếng: "Có trả hay không?"
Tư Luật tái mặt, vô cùng khinh thường từ trong túi y phục lấy ra một khối ngọc quyết ném cho hắn: "Đưa cô, cô cũng không cần."
Diệp Đinh đưa tay tiếp được.
Tư Luật đánh giá Diệp Đinh một chút: "Lúc nào lại thành kiều nương tử* rồi, Ngụy Uyên nuôi ngươi thế nào mà dưỡng ra bộ dạng như quỷ thế?"Môi Diệp Đinh trắng bệch mím mím, mặc kệ y.
"Diệp Đinh, cô nhớ kỹ lời ngày đó ngươi nói, giữ được núi xanh không lo thiếu củi đốt." Giọng nói Tư Luật lạnh lùng, hôm nay y thua, nhất định lúc nào đó y sẽ từng chút từng chút đoạt lại từ trong tay Ngụy Uyên.
Mảnh đất này, cùng người trước mặt.
Diệp Đinh cười lạnh một tiếng, cái cằm gầy nhỏ khéo léo lần thứ hai nâng lên ba phần, nói: "Tư Luật, hôm nay ta sẽ dạy ngươi một câu, ngươi nên nhớ cho kĩ."
Diệp Đinh ngược lại sầm mặt, gằn từng chữ: "Người phạm biên giới ta, xa đến đâu cũng giết!"
Gió lớn nổi lên làm say mắt người, Tư Luật nheo mày nhìn người trước mặt, theo bản năng muốn giơ tay vuốt mái tóc Diệp Đinh.
Cũng mềm mại hệt như mình từng nghĩ trong lòng, suôn mượt thanh tân.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, Diệp Đinh bị Tư Luật xoa nhẹ đầu một cái, nhất thời xù lông lên nói: "Tư Luật, con mẹ nó có phải ngươi tiện tay đó không?"
Trước khi Diệp Đinh kịp nổi giận, Tư Luật liền đem một vật ném cho hắn, xoay người lên ngựa.
Diệp Đinh vô thức đưa tay tiếp được, mở lòng bàn tay ra, là một phù hộ thân bằng mộc điêu giống hạng trụy, phía trên khắc đồ đằng kỳ quái.
Tư Luật nói: "Đây là đại vu tặng cho ngươi, cầu Ti Mệnh phù hộ cho đứa trẻ mới ra đời thân thể khỏe mạnh."
Tủng trường kiếm hề ủng ấu ngải.*
Phía trên khắc Thiểu Tư Mệnh, giống như dáng vẻ ngày đó Diệp Đinh khắp người là máu ôm đứa nhỏ từ trên giường sinh xuống đặt thanh kiếm ngang trước cổ đại vu.
Diệp Đinh nắm chặt hạng trụy trong tay, lớn tiếng nói về phía Tư Luật đang muốn rời ngựa đi: "Thay ta nói với đại vu một tiếng xin lỗi, ngày đó ta không cố ý trộm quần áo hắn!"
Tư Luật lảo đảo một cái, thiếu chút nữa từ trên lưng ngựa rớt xuống.
Diệp Đinh nhìn Tư Luật dẫn đại quân rời đi, thật lâu mới quay người trở về xe ngựa.
...!
Lô hỏa hừng hực, thỉnh thoảng phát ra âm thanh tí tách tí tách của than.
Lúc Ngụy Uyên tiến vào Diệp Đinh đang ngủ, trên mặt chiếu đến một tầng hồng nhạt.
Ngụy Uyên đưa tay cởi áo choàng, ngồi bên giường nhìn Diệp Đinh hồi lâu mới đưa tay sờ trán hắn.
Bàn tay nóng bỏng, cũng không biết khi nào thì phát sốt, Ngụy Uyên nhịn không được nhíu nhíu mày.
Tựa hồ trán nóng gặp lạnh, Diệp Đinh mơ mơ màng màng mở mắt ra, thuận thế đem tay Ngụy Uyên kéo xuống ôm vào trong ngực, lẩm bẩm nói: "Nhị ca, trở về rồi..."
Ngụy Uyên cũng không tránh, đầu ngón tay chạm vào tim Diệp Đinh, cúi người xuống hôn hắn.
Diệp Đinh ho hai tiếng, nhíu nhíu mày, quay má tránh Ngụy Uyên, nói: "Không được, ca...!Bệnh đó, đừng để bệnh khí lây sang cho ngươi."
Ngụy Uyên có chút dùng sức nắm cằm Diệp Đinh, mạnh mẽ ép xuống, không giống với thường ngày lướt qua liền thôi, đủ kiểu dịu dàng, hôm nay tựa hồ có chút cướp đoạt dồn dập, răng cắn trên môi Diệp Đinh, Diệp Đinh bị đau kêu lên một tiếng, mở to mắt.
Diệp Đinh có chút hụt hơi, lông mày càng nhíu chặt, thử đẩy, chẳng những không đẩy ra Ngụy Uyên, ngược lại bị bắt được cổ tay, ép trên đỉnh đầu.
Dưới chăn đệm, Diệp Đinh cảm thấy hai chân bị đầu gối của Ngụy Uyên tách ra, trong chớp mắt khiến hắn sửng sốt, ngay sau đó bả vai mát lạnh, vạt áo lỏng lẻo.
Đến giờ phút này, hắn mới hiểu nhị ca muốn đến thật.
Lần này hôn có chút dữ, khó tránh khỏi quá mức kéo dài, thậm chí Diệp Đinh có chút choáng váng suýt ngất đi.
Thẳng đến khi bên trong phổi có một cỗ khí khô nóng xâm nhập, hắn bị sặc, liên tục ho khan mới tỉnh táo thêm một chút, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Ngụy Uyên nhẹ nhàng vén mái tóc hỗn loạn bên tai Diệp Đinh, nhìn thấy tầng mồ hôi mỏng trên trán, gương mặt ửng đỏ.
"Nhị ca..." Diệp Đinh hơi thở mong manh gọi Ngụy Uyên một tiếng.
Ngụy Uyên ừ một tiếng, đưa tay lật người hắn lại.
.
Cập nhật truyện nhanh tại # TгùмT ruyện.
V N #
Diệp Đinh cảm thấy trên lưng nhẹ bẫng, quần áo đã bị lột sạch, hơi lạnh ở đầu ngón tay Ngụy Uyên che đi vết sẹo lõm trên lưng, từ xương sống một đường trượt xuống dưới, rơi xuống mông, ở bên trên mông không nặng không nhẹ bóp mấy cái, đôi môi ấm áp kề sát vào đầu vai hắn khẽ cắn một chút.
"Nhị ca, thượng ta có thể, nhưng cho ta một lý do trước." Diệp Đinh chưa từ bỏ ý định nắm chặt gối đầu nói.
Đầu ngón tay Ngụy Uyên dính cao, sau khi vết thương khép miệng, chỗ tìm kiếm càng có vẻ mềm mại.
Hơi lạnh ở ngón tay cùng thân thể nóng rực không chút khe hở khớp lại thành một, dù là Ngụy Uyên hay Diệp Đinh cũng không nhịn được run rẩy một hồi.
Xúc cảm tựa như lông vũ thiên nga khiến cho Ngụy Uyên híp mắt lại, dường như lần đầu được trải nghiệm, lần thứ hai hướng vào trong tìm kiếm, thẳng đến khi không còn cách nào xâm nhập mới dừng lại.
Diệp Đinh sớm đã không chịu nổi, cơ thể mềm nhũn, hô hấp cũng run rẩy theo, một giọt mồ hôi thuận theo chóp mũi trượt xuống, kéo ra một chút ngưa ngứa tê tê rồi trượt xuống gối, ướt một mảng gấm lụa.
Giọt nước ở trên gấm như nở rộ, giống như nhụy hoa mềm mại, thẩm thấu vào bên trong hoa văn, ánh mắt Diệp Đinh chợt hoảng hốt.
"Hiện tại còn muốn đòi lý do không?" Thanh âm Ngụy Uyên khản đặc, quỷ tha ma bắt thế nào lại vẫn mê hoặc chết người, thân thể Diệp Đinh run lên, nửa gương mặt vùi sâu vào trong gối.
"Muốn." Âm cuối Diệp Đinh phát run.
"Muốn cái gì cơ?" Ngụy Uyên khẽ cười một tiếng, đầu lưỡi câu lên vành tai Diệp Đinh, môi lưỡi cẩn thận liếm lên răng môi.
"Muốn ngươi." Diệp Đinh xì một tiếng nở nụ cười, uể oải tựa lên gối, nói: "Nhị ca, đút ta."
Ngụy Uyên ở bên hông hắn bóp một cái: "Chờ lúc nữa không cho phép cầu xin tha thứ."
Diệp Đinh ừm một tiếng, không kịp đáp lời đã bị một ngón tay khác xâm nhập vào khiến hắn thốt lên tiếng rên rỉ.
Quá lâu không thân thiết như thế này, Diệp Đinh có chút chịu không nổi, mới có ba ngón tay đã thua trận, rên rỉ đứt quãng nhưng quả thật cũng không cầu xin tha thứ.
"Nhị ca, chậm một chút...Đau thắt lưng..." Dạ dày Diệp Đinh bị đụng có chút quay cuồng, một tay duỗi ra đỡ lấy thân eo, một cái tay khác vô lực khoát lên gối.
"Gọi tên ta." Ngụy Uyên thay hắn xoa xoa eo, bên tai đầy tiếng rên rỉ ra lệnh.
"Nhị ca...!Ca...!Vân Sâm...!Hư ừ...!" Diệp Đinh thở gấp, thân thể này không thể so với lúc trước, còn rất suy yếu, hắn quả nhiên là không thể thừa nhận vận động mãnh liệt như vậy, qua một lát cả người mệt mỏi nằm trên giường như muốn tan ra thành từng mảnh, nhỏ nhẹ rên rỉ.
Ngược lại hôm nay Ngụy Uyên rất hăng hái, tới tới lui lui muốn Diệp Đinh mấy lần, thẳng đến khi dưới thân không còn tiếng mới phát giác người đã không nhịn được ngất đi.
Diệp Đinh ngủ đến nửa đêm bị khát tỉnh, cổ họng khô đau giống như cá mắc cạn, khó chịu muốn chết.
Mơ mơ màng màng mở to mắt, chén nhỏ ấm áp đã kề sát trên môi, hắn thuận thế cúi đầu xuống, uống một hơi cạn trà trong chén.
Ngụy Uyên dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước ở khóe môi Diệp Đinh, hôn lên trán hắn, nói: "Thời gian còn sớm, ngủ tiếp đi."
Diệp Đinh hư nhược núp ở trong ngực Ngụy Uyên, dán lên lồng ngực trần, mang theo giọng mũi trong lúc mơ ngủ nói: "Nhị ca, hôm nay đi tìm Tư Luật chẳng qua là vì muốn lấy lại miếng tịnh đế liên ngọc quyết*, lúc trước mang theo nó ra chiến trường, bị tên khốn nạn Tư Luật kia cướp mất, hôm nay muốn lấy về."
Thân thể Ngụy Uyên cứng đờ, lập tức nắm chặt cánh tay, vuốt vài cái lên lưng Diệp Đinh: "Ừm, nhị ca biết."
Diệp Đinh nhịn không được ghé vào trong ngực hắn cười vài tiếng: "Nhị ca nếu thật sự biết, sẽ không giày vò ta như vậy."
Ngụy Uyên: "..."
Diệp Đinh ngáp một cái, lẩm bẩm nói: "Nhị ca đúng là bình dấm chua..."
Mặt Ngụy Uyên nóng lên, ở sau gáy Diệp Đinh hơi nhéo nhéo, nói: "Tại sao trước đó không nói."
Diệp Đinh miễn cưỡng trừng mí mắt lên, nói: "Để nhị ca xả bớt lửa trước, nếu không ta nói cái gì chỉ sợ nhị ca đều cảm thấy là ngụy biện."
"Vu Nhược...!" Ngụy Uyên bất đắc dĩ điểm một cái lên mi tâm hắn.
Diệp Đinh cười cười, trở mình, trêu đùa: "Nhị ca muốn ngủ với ta có cần lý do không? Đương nhiên không cần.
Nhị ca là quân, ta là thần.
Bề tôi trung quân giống như ta, đi chỗ nào tìm được."
"Có thể có được Vu Nhược là nhị ca may mắn." Ngụy Uyên kéo tay trái Diệp Đinh đã có thể miễn cưỡng hoạt động, ở trên cổ tay hắn trịnh trọng hôn xuống một nụ hôn thành kính.
Diệp Đinh nhìn mắt Ngụy Uyên, nhẹ nhàng cùng y mười ngón đan xen, cho đến tận khi không còn kẽ hở, mới khẽ nói: "Ta cũng thế"..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook