Bên trong ngục không biết ngày đêm.

Diệp Đinh bị ngâm trong nước giếng lạnh băng, bên trong ngục âm u lạnh lẽo là thân thể nóng bỏng nằm trong đó một ngày, bị sức sống trong bụng làm cho quặn đau đến tỉnh.

Không biết vì sao, tinh thần thế mà cực tốt, đỡ mình từ dưới đất ngồi dậy, hắn thầm nghĩ tám chín phần là muốn hồi quang phản chiếu*.
Hắn cúi đầu nhìn bụng, bỗng nhiên một trận đau đớn từ đáy bụng như muốn nổ tung, đau đớn khiến hắn ôm bụng chán nản ngã xuống, hô hấp chật vật mang theo sương trắng lạnh lẽo, trước mặt phun ra một tầng hơi mỏng, trong giây lát liền tan hết, nửa ngày mới thở ra một hơi.

"Hự ừ...!Nhị ca..." Diệp Đinh cắn chặt môi dưới, từ trong cổ họng nghẹn ngào ra vài câu rên rỉ.

Y phục đơn bạc rách nát khiến làn da Diệp Đinh đông cứng tím tái, một tay Diệp Đinh đưa lên miệng mình, hơ cho nóng lên sau đó mới sờ lên bụng, thời điểm sờ đến đáy bụng, mơ hồ có thể chạm đến một cái đầu nhỏ tròn trịa cứng rắn, chính là đang liều mạng muốn hướng ra ngoài.

"Xong rồi...!Đứa nhỏ ngoan...!Cha không còn khí lực, chính ngươi ngoan chút đi ra...!Hự..." Diệp Đinh mím chặt khóe môi trắng bệch, một tay quấn lên bên trên dây sắt, càng lúc càng kéo căng, bỗng nhiên giữ chặt xích, phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.

Lao ngục âm u, Diệp Đinh không ngừng mà phát run, chỉ cảm thấy trên người nói không nên lời là lạnh hay nóng, thời điểm năm đó mai phục trên núi tuyết, cũng xuất hiện qua tình huống này, chẳng qua khi đó tốt xấu gì cũng còn có lông chồn bao bọc, bây giờ cái gì cũng không còn nữa.

Tình trạng mất nhiệt càng ngày càng nghiêm trọng, hắn không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu.

Đứa nhỏ trong bụng còn đang làm ầm ĩ, tựa hồ muốn tìm kiếm đường sống cuối cùng, liều mạng tìm chỗ ra cho mình, đá đạp lung tung khiến Diệp Đinh đau nhức không thể nói.

Lúc trước thời điểm trợ giúp Ngụy Uyên phá vòng vây, hắn cố ý lưu lại một nhánh Phi Hồng quân đi đốt lương thảo của Tư Luật.

Vì tranh thủ thời gian cho nhánh Phi Hồng quân này, hắn dụ Tư Luật ở sườn núi Lang Châu tốn gần một ngày.

Nếu không phải là vì lương thảo, hắn cũng không rơi vào tay Tư Luật.

Chẳng qua nghĩ lại cũng không hối hận, trước mắt chính là thời điểm thiếu lương thảo, bên trong Hoa Quốc hơn phân nửa đất nước đều quy thuận Ngụy Uyên, nguyện ý tôn Ngụy Uyên là đế.

Ngụy Chiêu tuy trông coi hoàng thành, nhưng kỳ thật sớm đã là cá trong chậu, có thể tập trung lương thảo cũng là có hạn.

Trước mắt quân Địch Nhung không có lương thảo, đơn giản chỉ còn lại hai con đường có thể đi, hoặc là lui binh, ở đâu đến thì lăn về đấy, đừng nghĩ nhúng chàm một tấc lãnh thổ Hoa Quốc.

Hoặc là tử thủ ở nơi này, cùng Ngụy Uyên chết chung, không có lương thảo chống đỡ, kết quả có thể thấy được chút ít.

Nghĩ đến đây, trong bóng đêm Diệp Đinh run rẩy cười vài tiếng, lại không thể cười thống khoái, sẽ bị đứa bé trong bụng ra sức đá đạp, liền biến thành tiếng rên rỉ bất lực.

Nếu hỏi có điều gì hối hận, đại khái chính là không sớm sinh đứa bé ra mà đã lên chiến trường, sẽ không đến mức khiến đứa nhỏ này chết chung với hắn.

Diệp Đinh đem mặt chôn trong lòng bàn tay, nửa ngày mới bật ra vài tiếng thống khổ nghẹn ngào.

"Nhị ca..."
Đối với đứa bé này, cho tới nay hắn đều là kinh hãi nhiều hơn chờ mong.

Bởi vì thấy nhị ca thích, trên miệng hắn không nói, nhưng trong lòng lại khó chịu vô cùng.

Tự do đã quen, cảm giác bỗng nhiên bị trói chặt tay chân sẽ như thế nào?
"Tựa như là Hải Đông Thanh gãy cánh, Ô Vân Đạp Tuyết què chân." Khi đó Diệp Đinh nói cho Ngụy Uyên nghe.

Ngụy Uyên coi như hắn hồ nháo, dỗ dành đút hắn uống một bát thuốc dưỡng thai, đem hắn nhét vào trong chăn.

Kỳ thật, là rất khó chịu, hắn chỉ mím chặt khóe môi, không nói chuyện.

Bây giờ muốn trở lại tất cả không tình nguyện lúc trước, đấy chẳng qua là chưa từng gặp tao ngộ dứt bỏ tính tình nóng nảy.

Chỉ có giờ phút này mới hiểu rõ, hắn muốn lưu đứa bé này biết bao nhiêu.

...!
Xích sắt ma sát tạo ra tiếng vang quanh quẩn trong ngục tù tĩnh mịch, Diệp Đinh cúi đầu ho khan vài tiếng, đem thân thể vừa cuộn lại song mở rộng, mặt đất cứng rắn lạnh lẽo làm xương cốt hắn cấn đến phát đau, hiện tại muốn xoay người lại không có khí lực, hắn buồn bực cắn vào mu bàn tay mấy cái, nuốt xuống tiếng rên rỉ vô lực.

Lại là một trận co thắt, Diệp Đinh bỗng nhiên xoắn xích sắt trong tay, theo bản năng mở ra hai chân, đau đớn thở ra vài tiếng, thanh âm mất tiếng không tưởng nổi.

Trong lao ngục tràn đầy tiếng thở dốc ồm ồm cùng tiếng rên rỉ nhỏ nhặt, cùng thanh âm dây sắt vang lên leng keng.

Diệp Đinh một tay ôm lấy bụng, đau đến hận không thể ngất đi, hết lần này tới lần khác lại đặc biệt thanh tỉnh, đến mức tiếng bước chân Tư Luật đi vào nghe đặc biệt rõ ràng.


Trong lao ngục mờ tối bỗng thấy có bó đuốc được đốt lên, ánh lửa có chút âm trầm, chập chờn, khiến người ta cảm thấy không có bất kì nhiệt độ gì.

Một cái bao bố bị ném ở trước mặt Diệp Đinh, bên trong lăn ra hai cái bánh ngô lạnh cứng.

Diệp Đinh nhìn thoáng qua, đưa tay nhặt lên một cái nhét vào trong miệng, bánh ngô khô khốc giống như là cát đá khó mà nuốt trôi, hắn thấp giọng ho khan, hòa với máu cứ như vậy nuốt mấy ngụm, ngước mắt lạnh lùng trừng Tư Luật có chút hứng thú đang nhìn hắn, âm thanh lạnh lùng nói: "Keo kiệt."
Tốt xấu cũng cho uống miếng nước chứ, cứ như vậy cho hai bánh ngô nguội ngắt khô queo, còn có mặt mũi không?
Tư Luật ngồi xổm người xuống, đưa tay vén tóc ở hai bên mặt Diệp Đinh quấn vào sau tai, lộ ra một gương mặt tinh xảo mĩ lệ lại tái nhợt tới cực điểm, ngón tay thô ráp dán ở gương mặt Diệp Đinh chậm rãi trượt xuống, rơi xuống đường cong nhu hòa trên cằm vuốt ve một vòng.

Hồi lâu, Tư Luật kinh ngạc nhìn Diệp Đinh nửa ngày, nói: "Hôm nay ngoan như vậy, sao thế? Không đánh lại à?"
Diệp Đinh chán ghét nhìn y một cái, một bên vừa nói chuyện một bên phun lương khô vào bản mặt cặn bã của y: "Nhìn ngươi bỉ ổi, chạy đến đây đòi đánh à."
Nửa bên mặt Tư Luật bị băng vải bao lấy, trên cổ cũng quấn một vòng thật dày, xuyên thấu qua băng vải còn mơ hồ có thể thấy được bên trong lộ ra huyết sắc, nghe thấy lời nói Diệp Đinh, trên tay y sựng lại.

Thật đúng là...!
Diệp Đinh miễn cưỡng nuốt xuống nửa cái bánh ngô, liền ăn không vô nữa, ho khan nằm rạp trên mặt đất co lại thành một đoàn.

Tư Luật giống như trộm chó sờ lên đầu hắn.

Năm đó lúc ở Tây Bắc, y ở xa ngồi bên trên đại uyển lần đầu tiên trông thấy Diệp Đinh, mái tóc dài của Diệp Đinh buộc cao, theo Ô Vân Đạp Tuyết phi nhanh, mái tóc dài lắc lắc, bị gió thổi bay lên từng sợi chiếu ra hào quang đầy trời.

Khi đó y liền suy nghĩ, nếu như một ngày kia có thể bắt người này làm tù binh trong lòng bàn tay, nhất định phải xoa bằng được mái tóc đen phấp phới theo gió kia, xem nó mượt thế nào, mềm ra sao mới thỏa.

Bây giờ nắm trong tay, Tư Luật lại không hề sinh ra nửa phần cảm giác thỏa mãn, y cúi đầu nhìn Diệp Đinh, thấy Diệp Đinh cắn chặt hàm răng, nằm trên đất ôm thành một đoàn, toàn thân đều phát run, trong ngục âm lãnh thế nhưng mồ hôi trên trán Diệp Đinh tựa như rơi xuống từng giọt lớn.

"Ngươi làm sao vậy?" Tư Luật phát giác được có điều không đúng, đưa tay kéo Diệp Đinh từ dưới ngồi dậy.

Trong chớp mắt lúc bị kéo lên, Diệp Đinh trở tay lấy ra bội đao bên hông hắn, một đao lưu loát trên tay chuyển tới, lưỡi đao băng lãnh đã dán lên trên cổ Tư Luật.

Tư Luật giật mình, đối mặt với ánh mắt hung ác của Diệp Đinh.

"Cút! Thật mẹ nó coi là lão tử chỉ biết kéo cung?"
Tư Luật bỗng nhiên nở nụ cười, hồn nhiên không quan tâm lưỡi đao đang kề trên cổ mình: "Một đao kia chém xuống, chính ngươi cũng trốn không thoát, uổng công hủy đi giao dịch giữa ta và Ngụy Uyên, đánh gãy đường sống của chính mình, cần gì chứ."
Nhắc đến Ngụy Uyên, tay Diệp Đinh khựng lại một chút, giết Tư Luật tuy xong hết mọi chuyện, nhưng hắn không có cách nào sống mà đi ra đại lao.

Tư Luật dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi đao nhẹ nhàng dịch chuyển khỏi cổ: "Ngụy Uyên thật là thương ngươi, vì ngươi thế mà cam tâm trực tiếp lui binh đến phía nam Đại Giang, hừ...!chỉ là để đổi lấy ngươi."
Bụng Diệp Đinh căng lên một trận, vừa rồi một phen giày vò đã là nỏ mạnh hết đà, lúc này càng là đau nói không ra lời, mồ hôi lạnh tuôn rơi xuống, thân thể co rút dẫn tới dây sắt đi theo rung động kêu leng keng.

Tư Luật đưa tay sờ lên bụng của hắn, xúc cảm cứng rắn như đá, sắc mặt không khỏi biến hóa: "Ngươi đây là phải sinh? Phải sinh còn có thể giày vò như vậy..."
Diệp Đinh cắn răng sống qua một trận co thắt, cứng rắn trong bụng giống như là bao vây lấy một khối cự thạch nóng hổi, nghiền nát lục phủ ngũ tạng, mỗi một đốt xương dưới thân đều như bị đốt, cảm gíac như thịt nát xương tan.

Hắn cuối cùng không nhịn được ôm bụng hô đau một tiếng, cổ ngửa ra sau, lộ ra đường cong yếu ớt, mồ hôi làm vết thương nứt toác, máu ướt đẫm đã sớm lạnh dưới lớp quần áo rách nát.

Tư Luật an vị ở bên cạnh nhìn hắn, nửa ngày mới vươn tay đè lại đầu vai hắn, một tay cầm lấy quần trong của hắn xé nát ném sang một bên.

Diệp Đinh nhổ ra hai ngụm máu, đề phòng nhìn hắn, hai con ngươi như lửa, lộ ra hung ác.

Chẳng qua được một lát lại bị sinh sản tra tấn, thân thể trở nên mềm nhũn, đau đớn nằm trên đất đứt quãng rên rỉ.

"Mặc quần làm sao sinh?" Tư Luật kéo Diệp Đinh vào trong ngực, ở trên lưng hắn đập đập mấy lần, nhìn hắn phun ra mấy ngụm máu, lúc này mới thừa cơ thăm dò dưới thân hắn, nói: "Sản khẩu đã mở một nửa rồi cơ à? Đau bao lâu rồi?"
Diệp Đinh bị Tư Luật làm cho chán ghét đến không chịu được, phất tay phải đánh tới, bị Tư Luật trói ngược tay lại, cố định trong ngực.

"Chớ ép cô đem cái tay này của ngươi cũng phế đi." Tư Luật cười lạnh vài tiếng, nói: "Trong bụng ngươi có phải là giống nòi của Ngụy Uyên không?"
Diệp Đinh chỉ là toàn thân đau đến phát run, móng tay bấm vào khe hở trong xiềng xích, run rẩy khép lại hai chân, không chịu để cho Tư Luật lại đụng hắn nửa phần.

Tư Luật trầm mặt nói: "Xem ra ta nói đúng rồi, cô đụng ngươi một chút ngươi liền cùng cô liều mạng, thế nhưng lại nguyện ý sinh con cho Ngụy Uyên?"
Diệp Đinh đau vô cùng, cắn răng, một bàn tay quất tới: "Con mẹ nó ngươi bệnh à, lão tử yêu ai, sinh con cho ai đến phiên ngươi quản chắc?"
Tư Luật bắt lấy tay hắn, bóp trong lòng bàn tay: "Chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi rốt cuộc có muốn đem con của Ngụy Uyên sinh ra hay không?"
Diệp Đinh cắn chặt khớp hàm, tay toàn là máu nắm lấy cổ áo hắn, nửa ngày mới run rẩy nói: "Sinh!"
Tư Luật cười lạnh vài tiếng, từ trong ngực lấy ra chìa khoá mở dây sắt trên tay cùng mắt cá chân cho Diệp Đinh, đem hắn từ dưới đất ôm lên: "Vậy liền chống đỡ chút, nếu chết, cô lấy cái gì cùng Ngụy Uyên đổi thành trì.

Chờ ngươi sinh đứa nhỏ ra, cô liền lưu lại đứa nhỏ, lại đem oắt con vô dụng trong hoàng thành giết chết, trực tiếp chiếm cứ nửa giang sơn, ngươi cảm thấy thế nào."
Diệp Đinh sắc mặt tái xanh: "Ý nghĩ hão huyền."
Tư Luật cười vài tiếng: "Có phải ý nghĩ hão huyền hay không, thử một chút thì biết."

Diệp Đinh có chút muốn bóp chết y, điều kiện tiên quyết là mình còn có khí lực bóp người...!
Tư Luật đem Diệp Đinh ôm đến bên trong doanh trướng của mình, đặt ở trên da hổ mềm mại trải trên giường, trong doanh trướng chậu than cháy vô cùng ấm áp, so với điều kiện trong lao thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Trên người Diệp Đinh chỉ có áo mỏng bị rách, toàn thân trên dưới tràn đầy máu, từng sợi từng sợi tóc quấn trên người, trông đặc biệt chật vật.

Bụng lớn rơi ở giữa chân, ngẫu nhiên bị đứa nhỏ trong bụng đá đạp lung tung, nhấc lên thành cái bọc nhỏ, hắn chỉ có thể phí sức một tay ôm bụng, đau đớn trằn trọc.

Tư Luật thở dài, ngồi bên cạnh Diệp Đinh hỏi: "Vì hắn, đem chính mình biến thành bộ dạng này đáng giá không?"
Diệp Đinh vô ý thức xé rách đệm giường ở dưới thân, chật vật đứng thẳng người dậy, nửa ngày mới rặn ra vài tiếng rên rỉ, chán nản đem mặt vùi sâu vào giường, run giọng nói: "Ngươi im miệng..."
Tư Luật nhìn hắn một hồi lâu, không nói chuyện.

Trông thấy Diệp Đinh liều mạng sinh con cho Ngụy Uyên, trong lòng của y rất khó chịu, không nhịn được muốn kháy Diệp Đinh vài câu.

"Hự ừ...!Đau...!Tư Luật, a...!Chửi chết con mẹ ngươi...!Đau chết lão tử..." Diệp Đinh dùng sức nắm chặt đệm chăn, xương ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi lên, một lát lại co rút toàn thân, đau đến thở dốc không đều.

Tư Luật ở một bên lạnh lẽo nói: "Diệp Đinh, ngươi cũng không phải sinh con cho cô, ngươi mắng cô làm gì."
Diệp Đinh cắn chặt răng chịu đựng qua một hồi, thở ra một hơi, nói: "Lão tử cứ thích đấy..."
Tư Luật tiếp tục lạnh lẽo nói: "Ngươi ngược lại nên mắng Ngụy Uyên vài tiếng nghe chơi, y là người khiến ngươi đau thành như vậy, bên trong bụng của ngươi cũng là giống nòi nhà y."
Mồ hôi trên trán che trước mắt hắn, ánh mắt mơ hồ một mảnh, cả người Diệp Đinh giống như là chết chìm không tìm được một cây cỏ cứu mạng, chật vật hé miệng thở ra vài tiếng biến thành rên rỉ nhỏ nhặt, trong bụng đau giống như đem cả người hắn nghiền nát, đau nhức kịch liệt dưới hạ thân ngược lại khiến bên trong thân thể cảm thụ rõ ràng.

Rõ ràng đến mức có thể cảm giác được mỗi một vết thương trên người đang từng chút rách toác, cảm nhận đau đớn từ mỗi mảnh xương vỡ vụn từ cổ tay gãy nát xuyên qua thớ thịt, cảm nhận được mỗi một tấc đứa nhỏ trong bụng đạp xuống xương cùng đang phát ra rung động kẽo kẹt vang dội.

Diệp Đinh đưa tay để lên trên mắt, nửa ngày mới run rẩy gọi ra tiếng 'nhị ca'.

Tư Luật sầm mặt lại, đem tay của hắn từ trên mắt kéo xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi vẫn là mắng cô đi, đừng nói đến Ngụy Uyên."
Diệp Đinh làm sao còn có khí lực mắng chửi người, cả người giống như mới từ trong ước vớt ra, ướt dầm dề nằm ở trên giường, hai con ngươi vô thần mở to, nửa ngày mới sặc ra vài tiếng thở, thi thoảng mới có thể góp nhặt một chút sức lực thừa dịp thời điểm co thắt, thân thể khẽ run, ưỡn người dùng sức xuống hạ thân rặn, ngay sau đó liền vô lực ngã về giường, sắc mặt lại tái nhợt hơn một phần.

Tư Luật nhìn hắn nửa ngày, mới nói: "Diệp Đinh ngươi xong rồi, thân thể ngươi như thế này, không chừng cả đời này cũng nuôi không tốt lên.

Ngụy Uyên hiện tại sủng ái ngươi, đơn giản bởi ngươi là tướng tài, điểm ấy cô cũng thừa nhận.

Thế nhưng ngươi bị phế rồi, hắn sẽ còn đem ngươi thành bảo bối cung phụng sao?"
Diệp Đinh không muốn nghe y lảm nhảm, liền quay mặt sang hướng khác, nhắm mắt làm ngơ.

Tư Luật cười lạnh vài tiếng: "Nói không chừng trực tiếp an bài cho ngươi một thôn trang, đem cô nhi quả phu nhà người ném bỏ, nói hoa mỹ là tịnh dưỡng thân thể, kỳ thật là chê ngươi vướng bận."
Sắc mặt Diệp Đinh đột nhiên trắng bệch, bật thốt lên một tiếng hét thảm, quanh thân rung động lớn.

Tư Luật khẽ giật mình, lập tức đứng dậy xem xét, mới nói: "Vỡ ối, cô đi tìm đại vu tới."
Co thắt đã không còn lúc ngơi nghỉ, Diệp Đinh ngay cả thời gian thở dốc cũng không có, hai mắt đỏ lên, khống chế không nổi tiếng kêu thảm thiết, tay chế trụ đệm giường không ngừng phát run, mồ hôi hòa với máu rơi xuống một nơi, toàn thân lại lần nữa ướt đẫm.

Diệp Đinh nghĩ thầm, không phải như vậy...!Nhị ca không ném hắn đi đâu, sẽ không chê hắn vướng bận...!
Trước kia lúc học ở thư viện, hắn không thích cố gắng, mỗi ngày liền suy nghĩ nên cúp học như thế nào, lười biếng đi ra ngoài chơi.

Một khi cha muốn kiểm tra bài tập, nhị ca kiểu gì cũng sẽ giúp hắn học bổ túc, trộm truyền tờ giấy nhỏ cho hắn.

Mỗi lần bị cha phạt chép sách, nhị ca luôn luôn khêu đèn thay hắn chép cùng hắn.

Nhị ca sẽ bắt chước chữ viết của hắn, viết ngay cả chính hắn còn không phân biệt được.

Hắn lần trước không nghe lời, ham chơi, nhị ca cũng không ghét bỏ hắn, hiện tại hắn đã rất lợi hại, hắn có thể thay nhị ca ra chiến trường, thay nhị ca đoạt thiên hạ, nhị ca sao có thể không cần hắn?
Tại sao lại ném hắn vào điền trang, mới không phải...!
Thời điểm Tư Luật mang theo đại vu chạy tới, da bạch hổ trên giường đã bị máu nhuộm thành màu đỏ chói mắt.

Diệp Đinh giống như một huyết nhân nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, chỉ có cái bụng cao long phát ra run rẩy nhỏ bé, mới có thể phát giác được dấu hiệu tồn tại của sinh mệnh.

Tư Luật giật mình kinh ngạc, hai bước tiến lên đem Diệp Đinh ôm bên cạnh: "Vừa nãy đâu phải thế này, Diệp Đinh? Diệp Đinh!"
Đại vu người khoác áo lông vũ, cổ đeo ngà voi, tay cầm trường trượng, mắt nhìn Diệp Đinh, cúi đầu lảm nhảm tự nói.

"Đại vu, hắn thế nào?" Tư Luật sờ người trong ngực đã dần dần lạnh, có chút bối rối.


Đại vu lắc đầu, lập tức sai người ở trong trướng đốt mấy chậu than, cầm chu sa vung vẩy ngọn lửa trong tay, trong miệng nói lẩm bẩm.

Tư Luật nhẹ nhàng thở ra, nói với người trong ngực: "Diệp Đinh, có đại vu thay ngươi cầu phúc, ngươi sẽ không có việc gì đâu.

Ngươi không phải sống dai lắm sao, làm gì mới sinh một đứa đã nửa chết nửa sống rồi? Mấy nữ tử yếu đuối trong hậu cung cô còn có thể sinh cho cô vài đứa nhỏ."
Mí mắt Diệp Đinh run rẩy, ngón tay tràn đầy máu vô lực nắm lấy cổ áo Tư Luật, nửa ngày mới mơ hồ kêu: "Ca..."
Tư Luật cười lạnh một tiếng, không đáp lời, nhìn thấy hai mắt Diệp Đinh đỏ lên, trong mắt phủ đầy tơ hồng mang theo một tầng nước phủ lên hiện ra màu máu, theo lông mi rung động mà rơi xuống một hàng nước mắt, vỡ tan trong lồng ngực y.

"Nhị ca...!Huynh đừng không quan tâm ta..." Trong giọng nói của Diệp Đinh tràn đầy thận trọng cầu xin, giống như là bị điên, tự lẩm bẩm.

"Ta rất lợi hại...!Ta có thể thay huynh đi bình Tây Bắc...!Đám Hung Nô đó đánh không lại ta..."
Tư Luật mắt lạnh nhìn hắn, hừ nhẹ vài tiếng.

"Còn có thể thay ngươi khứ thủ phục kích, ta, ta không sợ lạnh..."
"Ta còn có Phi Hồng Quân...!Bọn họ đều rất lợi hại...!Có thể thay huynh đi phá hoàng thành..."
"Coi như tay bị phế đi...!Ta cũng có thể thay huynh đánh trận, kiếm pháp của ta cũng rất tốt...!Tiên hoàng cũng từng khen ta..."
"Nhị ca, ta sẽ không cản trở, ngươi không cần...!Bỏ lại ta."
Diệp Đinh nhắm mắt lại, tiếng nghẹn ngào nhỏ vụn ở trong doanh trướng của vu sư gần như thấp đến mức không thể nghe thấy.

Tư Luật trầm mặc nửa ngày, đem cánh tay bị Diệp Đinh ôm lấy nắm thật chặt, lạnh như băng nói: "Ngụy Uyên sẽ không không cần ngươi."
"Ngươi tốt như vậy, hắn đầu óc hỏng rồi mới có thể ném ngươi." Tư Luật hơi không kiên nhẫn nói: "Tổ tiên của hắn tích đức, có ngươi thay hắn liều mạng như thế.

Mẹ! Đúng là vận khí con mẹ nó tốt..."
Từ trong cổ họng Diệp Đinh nhả ra tiếng rên rỉ thê lương, cả người đều căng thẳng, máu giữa hai chân tích ở trên da hổ một tầng máu thấm không hết.

Tư Luật mặt đen thui, nói: "An tâm sinh con, đừng nghĩ tới những cái không có, coi như Ngụy Uyên không cần ngươi..." Hắn đem nửa câu còn lại nuốt trở về, hừ lạnh một tiếng xem xét tình huống dưới thân Diệp Đinh.

Cung khẩu giữa hai chân đã sớm mở, nước ối cùng máu không giữ được từ dưới chảy ra, làm bẩn cả một giường.

Diệp Đinh đau nhức thở vài tiếng, con ngươi hỗn độn dần dần có mấy phần thanh minh, đưa tay kéo lấy ống tay áo của Tư Luật, há to miệng nói câu gì.

Tư Luật nhíu chặt lông mày cúi người: "Cái gì?"
Bàn tay loang lổ đầy vết máu đang nắm lấy ống tay áo của y, móng tay hiện ra màu xám trắng nhàn nhạt, không cầm được run rẩy.

Tư Luật bị quỷ thần xui khiến thế nào mà lại nắm chặt lấy cái tay lạnh như băng kia, nửa ngày mới chua xót nói: "Lúc này mới biết đau, lúc trước thời điểm lên giường cùng Ngụy Uyên tại sao lại không nghĩ tới hôm nay? Còn sinh con cho y, y cho ngươi mặt mũi sao?"
Diệp Đinh sặc vài tiếng, khôi phục mấy phần thanh tỉnh, bất lực rên rỉ nói: "Tư Luật, giúp ta đem đứa nhỏ mổ lấy thai...!Đừng kéo dài, hự ừ...!Kéo dài nữa...!Một xác hai mệnh, ngươi cái gì cũng không lấy được..."
Tư Luật sửng sốt, trước mắt khắp người Diệp Đinh gần như đều bị máu bao phủ, còn đôi mắt lại sáng kinh người, y hệt năm đó giục ngựa Tây Bắc hào hùng lẫm liệt, đại mạc Cô Yên rơi vào trong mắt hắn, cuốn tung phần hào sảng chỉ hắn mới có được.

"Thận trọng chút, đừng tổn thương đứa nhỏ...!Nếu không...!Nhị ca ta sẽ không bỏ qua ngươi." Diệp Đinh nhả ra câu nói sau cùng, chậm rãi nhắm mắt lại, ngay cả khí lực thở dốc cũng biến mất hầu như không còn.

Tư Luật cứng ngắc một lát, một tay kéo Diệp Đinh lên, hung hăng nói: "Vì nhãi con Ngụy Uyên ngươi ngay cả mệnh cũng không cần? Ngay cả đứa bé còn không sinh được, tiền đồ của Diệp Đinh ngươi chỉ nhỏ nhoi ngần ấy."
Diệp Đinh đau nhức tới cực điểm, cuống họng rên rỉ vài tiếng, thầm nghĩ cũng không phải ngươi sinh, người ngoài cuộc nói gì chẳng được.

Tư Luật ngồi xuôi theo giường, đưa tay đặt lên trên bụng Diệp Đinh, nắm đúng vị trí bào thai hướng xuống dưới đẩy.

Diệp Đinh khó được còn có sức lực kêu thảm một tiếng, cố sức nắm lấy cổ tay của hắn, không muốn hắn đụng.

Một bàn tay của Tư Luật đập vào tay hắn: "Còn có thể dùng mấy phần khí lực thì dùng đi, còn không sinh vật nhỏ này ra thì nó ngộp chết đấy."
Diệp Đinh thở hổn hển một hồi lâu, phát động khí lực theo động tác đè xuống của Tư Luật mà cùng dùng sức, cả người hắn đều đang phát run, con mắt trợn lên cực lớn, hồi lâu mới từ trong cổ họng gạt ra tiếng khàn khàn nghẹn ngào.

Sau đó Tư Luật đẩy mấy lần, nhìn thấy sắc mặt Diệp Đinh càng ngày càng trắng, tóc dài ướt dầm dề kề sát bên trên khuôn mặt tái nhợt, một thân mướt mồ hôi, tất cả miệng vết thương trên người hắn tựa hồ đều vỡ ra, máu vẫn không dừng chảy.

Tư Luật nhìn xuống một cái, giữa hai đùi Diệp Đinh ẩn ẩn nhìn thấy tóc trẻ con màu đen.

"Còn chịu đựng được không, đứa nhỏ sắp ra rồi." Tư Luật có chút ghét bỏ liếc nhìn vật nhỏ mãi chưa đi ra, thật mẹ nó có thể giày vò người.

Diệp Đinh không biết nói cái gì, Tư Luật đến gần nghe, loáng thoáng nghe thấy hắn lặp đi lặp lại một câu: 'nhị ca cứu ta'.

Tư Luật lạnh lùng nói: "Ngươi còn không bằng cầu cô cứu ngươi." Nói xong, lần nữa đặt tay lên bụng Diệp Đinh không chút nào lưu tình đẩy mấy lần, từ trước đến nay sức tay hắn lớn, lực đạo này đè xuống, quả thật trông thấy màu tóc trẻ sơ sinh càng ngày càng thấy rõ ràng.

Ngay lúc mắt thấy đầu đứa nhỏ đi ra, bên ngoài một trận tiếng bước chân vội vàng, phó tướng Địch Nhung trực tiếp nâng màn tiến vào, thần sắc hốt hoảng.

"Vương thượng, tướng Hoa quân đã bao vây toàn bộ mười dặm sườn núi!"
Mười dặm sườn núi là nơi hạ trại của quân Địch Nhung, mới qua ba ngày mà thôi, Hoa quân nguyên khí đại thương tại sao lại bỗng nhiên giết ngược? Tư Luật khẽ giật mình, lập tức nhìn về phía Diệp Đinh.

"Vương thượng, tổng đốc Giang Phóng đóng quân ở Tân Châu điều binh viện trợ Hoa quân, quân ta giao chiến nửa ngày liền chống cự không nổi lui binh vào mười dặm sườn núi, nhưng Hoa quân tựa hồ không có ý ngừng, tình trạng đúng là ngầm đem mười dặm sườn núi vây khốn đến chết..." Phó tướng xanh cả mặt, nhìn về phía người còn chút hơi tàn trên giường, ánh mắt mang theo vài phần âm tàn.

Tư Luật thần sắc u ám, đứng lên nói: "Chỉnh quân xuất chiến!"
"Vương thượng!" Phó tướng mắt nhìn Diệp Đinh, nói là: "Đem hắn cùng đi, Hoa quân không dám vọng động."
Tư Luật mắt nhìn Diệp Đinh, mồ hôi gột đi vết máu trên mặt, khuôn mặt tái nhợt đến trong suốt khắp là thống khổ giãy dụa, cái đầu nhỏ đã ở giữa hai chân như ẩn như hiện, lúc này Diệp Đinh yếu ớt như là một trang giấy.

Tóc dài rơi xuống, bên trên nhỏ xuống mấy giọt nước, cần cổ thon dài của hắn quấn đầy tóc, càng có vẻ lẻ loi đáng thương.


"Để hắn ở đây." Một cái chớp mắt Tư Luật liền mềm lòng, đem Diệp Đinh như thế này mang ra ngoài, cũng không khác gì lấy luôn mạng hắn.

Phó tướng còn muốn nói tiếp cái gì, lại bị Tư Luật phất tay cắt ngang.

Tư Luật từ trên tay người hầu tiếp nhận chiến giáp, đi đến trước mặt Diệp Đinh, âm thanh lạnh lùng nói: "Cô không giúp ngươi, muốn mạng sống thì chính mình sinh.

Ngụy Uyên dùng kế hoãn binh, cô nếu hôm nay không về được...!Ngươi..."
Đầu ngón tay Diệp Đinh bỗng nhiên xoắn lấy đệm chăn, nửa người trên cũng nâng theo, thống khổ rên một tiếng, máu sặc ra từ khóe môi, xương cốt dưới thân bị banh rộng, giữa hai chân trầm xuống, có cái gì phải phá thể mà ra.

Tư Luật không nói hết lời, nhìn Diệp Đinh thật sâu một chút, quay người theo phó tướng rời đi.

...!
Diệp Đinh cắn xương quai hàm đau nhức, thở ra một hơi, nằm ở trên giường không nhúc nhích, đống lửa bên cạnh khiến hắn cảm thấy có chút không thở nổi.

Trước khi xuất chiến, hắn cũng đã từng thảo luận với Giang Phóng, mượn hai mươi vạn binh đến Lang Châu.

Chẳng qua lúc đó Ngụy Uyên còn bị vây nhốt ở sườn núi Lang Châu, hắn không thể không đi trước một bước nghĩ cách cứu viện, cũng may hiện tại trú binh Tân Châu đã đến.

Về phần tiếng còi kia, chẳng qua là khi ước định cùng nhị ca, lúc đó hắn quá mức nghịch ngợm, thường bị cha nhà mình xách về nhà đánh một trận tơi bời.

Nhị ca đau lòng hắn, luôn luôn đi cầu tình, thế nhưng đối với phương diện dạy dỗ con trai thái phó luôn đặc biệt nghiêm khắc.

Nhị ca không có cách nào chỉ có thể trộm đứng ở ngoài cửa phòng của hắn hỏi thăm kẻ đã bị đánh đến không xuống được giường.

Tiếng huýt sáo nghịch ngợm cách cửa sổ truyền đi, khi đó hắn liền cùng nhị ca có ước định.

Nếu nghe thấy tiếng huýt sáo, trước hết hồi cung, ba ngày sau lại tới tìm.
...!
Về sau Ngụy Uyên hỏi qua Diệp Đinh, tại sao lại phải chờ qua ba ngày mới đến.

Diệp Đinh không nói cho y biết, bởi vì vừa bị đánh qua một trận, quá chật vật, ba ngày sau tốt xấu gì hắn cũng đã có thể vui vẻ nhảy nhót.

Đến lúc đó lại xuất hiện trước mặt nhị ca, sẽ không khiến nhị ca lo lắng.

.

truyện ngôn tình
Hắn nghĩ, chí ít trước mặt nhị ca mãi mãi có thể bay nhảy như gió.

Diệp Đinh phí sức đưa tay để lên trên bụng, nghĩ thầm lần này sợ là không được, đã chật vật đến cực điểm rồi.

"Ôi...!Ta nói..." Diệp Đinh mở mắt ra, nhìn đại vu còn đang vội vàng nhảy tới nhảy lui, trong miệng nói lẩm bẩm.

Đại vu bị hắn gọi, bước nhảy dừng lại.

Diệp Đinh ngoắc ngón tay gọi hắn: "Đừng nhảy...!Tốt xấu nên làm chút chuyện thực tế...!Tê ừ...!Giúp ta xem một chút, đứa nhỏ kẹt ở đâu..."
Đại vu tựa hồ ngẩn người, lập tức tức giận ném cây trượng, đi đến chỗ hắn.

Diệp Đinh mím môi cắn chặt răng, lần nữa động thân đem sức lực sau cùng đẩy ra ngoài, chẳng qua chớp mắt một cái liền bất lực ngã về trên giường, mồ hôi chảy vào trong mắt, con ngươi có chút mỏi nhừ, muốn khóc.

Đại vu nhìn dưới thân Diệp Đinh, đầu thai nhi đã ra, đang kẹt ở vai, khó trách ra không được.

"Hự ừ...!Giúp ta...!Đẩy đứa nhỏ ra..." Diệp Đinh run giọng nói, mặc dù Tư Luật ra tay vô cùng ác độc, nhưng quả thật là hữu dụng, chí ít dựa vào chút sức lực còn sót lại của hắn, thật sự là không sinh ra được.

Đại vu do dự chớp mắt một cái, thấy Diệp Đinh gần như không còn mấy hơi thở, cũng bất đắc dĩ đè chặt bắp đùi chảy máu của hắn, ngăn chặn cái đầu nhỏ ướt nhẹp.

Diệp Đinh sắc mặt xanh trắng, hồi lâu mới hít sâu một hơi, chống đỡ nửa người dậy, một tay đặt ở trên bụng không đè ép được một tiếng rên rỉ thê lương, nặng nề ngã về trên giường, mắt tối sầm lại, lại lập tức cắn đầu lưỡi, trong miệng tràn đầy mùi máu tươi, lại cố nén không ngất đi.

Đại vu đè lại bụng dưới cao lớn Diệp Đinh, dùng sức ấn mấy lần, đem đứa nhỏ từ trong cơ thể hắn đẩy ra.

Chớp mắt khi thai nhi đi ra, Diệp Đinh chỉ cảm thấy dưới thân chợt nhẹ, trong nháy mắt cảm giác trời đất có chút quay cuồng, sau hồi lâu mới thở ra một hơi, bên tai cũng vang lên âm thanh khóc nỉ non của trẻ con.

Không hổ là đứa nhỏ của nhị ca, khóc cũng vang dội như vậy...!Diệp Đinh mơ mơ màng màng nghĩ.

Đại vu lấy kéo cắt cuống rốn, dùng gấm vóc bao bọc lấy đứa nhỏ, đặt bên người Diệp Đinh, Diệp Đinh cố gắng miễn cưỡng lên tinh thần nhìn, mệt mỏi đến mức muốn cứ như vậy ngất đi.

"A, lại giúp ta một việc..." Diệp Đinh chật vật đem đứa nhỏ ôm ở trong lồng ngực của mình, vật nhỏ mềm mại yếu ớt đến mức hắn không dám dùng sức.

Đại vu cảm thấy người này thật sự là được một tấc lại muốn tiến một thước, không đợi lão nổi giận, bỗng nhiên trên cổ mát lạnh, đã bị một lưỡi đao chặn lại.

Diệp Đinh rút đao ở bên vách tường miễn cưỡng cong cong khóe môi, nói: "Xin lỗi.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương