Âm thanh mang theo giọng sữa đầy đáng thương, đôi mắt xinh đẹp dần ửng đỏ, mũi nhỏ sụt sịt, nước mắt sắp trào ra.


Khương Nhược Thần thấy trong lòng mình mềm nhũn, hắn ngồi xổm xuống trước mặt bé con, kiên nhẫn giả thích: "Bé con, anh không phải là anh trai em, để anh bảo người này đưa em đi tìm anh trai được không?"

Hắn cần phải xuất phát, chậm trễ nữa liền khồng thể tìm được em trai mình.


Bánh bao nhỏ bụ bẫm đáng yêu quật cường mà nắm lấy quần hắn kéo kéo, khụt khịt nói: "Nhưng em là em trai anh mà.

"

"Vì sao anh không tin em.

"

Không có biện pháp nào, cùng bé con nói không thông.


Khương Nhực Thần đành mang theo nhóc con đột nhiên xuất hiện này cùng lên đường, sau đó một đường đem nhóc tới cục cảnh sát.


Nhìn thấy chị cảnh sát, bé con liền oa một tiếng khóc ra tới.


"Anh trai không cần mình nữa! "


Khương Nhược Thần tức khắc bị một đống ánh mắt nghi ngờ nhìn vào.


"Không phải! Không phải! Tôi không phải anh trai nó! Bé con này nhận sai người, tôi là đi đường nhặt được bé.

"

"Cái gì mà không phải, anh nhìn xem khuôn mặt nhỏ này cùng anh rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt.

"

Giúp bé con rửa sạch mặt chị cảnh sát không màng thân thận mà lên tiếng bất bình.


Lại là một tên vứt bỏ trẻ con.


Đẻ bé con ngoan ngoãn như vậy mặc quần áo rách lung tung, lại còn nói là nhẳt được.


Cô ra đường sao lại không nhặt được ngoan bảo bảo như thế này.


Còn không phải cảm thấy nhóc con trói buộc mình nên muốn vứt bỏ nó sao.


Quả thật vô nhân tính.


Khương Nhược Thần rũ mắt sửng sốt.


Sau khi rửa sạch khuôn mặt dính bùn đất, khuôn mắt trắng nỗn, đôi mắt to tròn trong sáng hiện lên rõ ràng.

Bây giờ bé đang chép cái miệng nhỏ, ánh mắt lên án mà nhìn hắn.


Đặc trợ Trần Lập cũng nhìn ra điểm không thích hợp, tiến lên bên tai hắn nói: "Gia, tôi cũng cảm thấy bé con này cũng rất giống ngài, bằng không xét nghiệm ADN một chút xem sao.

"

Dù sao bọn họ cũng là tới tìm người, xét nghiệm một chút cũng không mất nhiều thời gian.


Khương Nhược Thần ngơ ngác nhìn bé đạo sĩ nhỏ đang ngồi trên ghế nói: "Được, cậu đi làm đi.

"

Xét nghiệm chút cũng không sao.



Bế con bò xuống khỏi ghế dựa, lộc cộc chạy tới trước mặt hắn, tay nhỏ mềm mại giữ chặt lấy ngón tay hắn: "Anh.

"

"Em thật sự là em trai anh, không tin thì anh xem.

"

Dưới ánh mắt chăm chú của Khương Nhược Thần bé con dùng ngón tay điểm lộn xộn, một cái sợi dây đỏ từ nói hắn với bé con đó.


"Đây là sợi dây thân nhân, sợi dây này đại biểu em và anh có huyết thống quan hệ, là người một nhà đó nha.

"

Khương Nhược Thần chớp chớp mắt nghi hoặc, nhìn chỗ đó trống không, nghi ngờ, thậm chí còn ngó trái phải.


Gì mà sơi dây thân nhân?

Sao hắn không nhìn thấy.


Bé con thấy hắn không phản ứng vỗ trán ảo não; "Ôi trời! Quả Quả quên mất anh trai không nhìn thấy.

"

"Anh trai ngồi xổm xuống được không? Một chút liền được rồi.

"

Khương Nhược Thần không muốn nhưng thấy bé không vui liền chậm rãi ngồi xổm xuống.



Vừa ngồi xổm xuống, bé con từ túi vải lấy ra một cái hộp nhỏ, lau chút chất lỏng trong suốt vuốt vào mí mắt hắn.


Hơi lạnh, thậm chí có chút kí©h thí©ɧ, hơi giống tinh dầu.


Hắn theo bản năng nhắm mắt lại, long mi lóe lên, hốc mắt bắt đầu phiến hồng mang theo chút ánh nước, nhưng khi hắn mở mắt ra hắn liền thấy ở bên tay trái có một sợi chỉ đỏ đang buộc, một đầu khác đang nối ở trong tay bé con.


Khương Nhược Thần ngốc lăng, có chút không thể tin được.


"Này! "

Sợi chỉ đỏ hư vô mờ mịt, giống như trong TV vậy, đây không phải giả chứ?

Lại nhìn về phía bé con trước mẳt, khuôn mắt trằn nỗn mang theo nụ cười xán lạn, lộ ra hàm răng nhỏ trắng tuyết, phá lên nhuyễn manh đáng yêu.


"Anh trai, hiện giờ đã tin chưa? Em thật sự là em trai anh nha.

"

"Quả Quả không có lừa anh nha ~"


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương