Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị
-
Chương 3: Thiên vị tuyệt đối
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Hàm nhanh chóng đưa Tiêu Gia Niên cả người đang nóng bừng vào bệnh viện. Nhìn các bác sĩ, y tá vội vàng thay quần áo ướt đầm đìa trên người cậu và bình truyền nước tích tắc từng giọt, Hoắc Hàm khi đó mới an tâm. Lúc này hắn mới rảnh rỗi đánh giá đứa con trai bảo bối của mình.
Làm nhân vật chính thụ vạn nhân mê tất nhiên Tiêu Gia Niên sẽ có dung mạo cực kỳ đẹp, làn da trắng nõn trong suốt, giống như miếng dương chi bạch ngọc tốt nhất, mặt mày như tranh, mỗi phân mỗi tấc phảng phất như được Chúa sáng thế tỉ mỉ điêu khắc qua. Nếu cậu có thể mở mắt ra, đôi mắt ấy chắc hẳn sẽ trong suốt sáng ngời chứa đựng đầy ánh trăng ngoài cửa sổ, tràn ngập sóng nước lấp lánh, khiến lòng người rung động không thể kiềm chế.
Nhưng hiện tại, lông mày thiếu niên nhíu chặt, sắc mặt đỏ bừng, cho dù đang hôn mê, cũng tràn đầy sự bất an và thống khổ. Thiếu niên nhẹ giọng nỉ non điều gì đó, Hoắc Hàm nghe không rõ lắm nên vội vàng đưa lỗ tai lại gần, muốn biết có chỗ nào làm cậu không thoải mái.
Tiếng khóc gọi "...... Ba ơi...... Ba......" nhẹ nhàng vang lên.
Hoắc Hàm đau lòng thắt lại, nhẹ nhàng nắm tay Tiêu Gia Niên, thanh âm dịu dàng đến mức có thể chảy nước, hắn nhỏ giọng lặp đi lặp lại: "Ở đây, ba ở đây."
Trợ lý Trần ở một bên liếc mắt nhìn đại Boss nhà mình: Wow, thật không biết xấu hổ.
Nhưng đối với Hoắc Hàm mà nói, Tiêu Gia Niên thật sự là con trai của hắn nha, còn là đứa con trai cục cưng hắn thương nhất nhất nhất. Nếu hắn biết suy nghĩ trong đầu trợ lý Trần, chắc chắn sẽ nói với y một câu: Con trai lớn, con cũng phải gọi tôi một tiếng ba!
Trận bệnh này của Tiêu Gia Niên mãi không lùi, sốt tới sốt lui, lúc nào cũng mắc kẹt trong những cơn ác mộng. Cậu thấy mình như rơi từ trên cao xuống, không có chút sức lực nào, cảm giác không trọng lực làm cậu khủng hoảng.
Đột nhiên, có ai đó nắm lấy tay cậu, cậu loáng thoáng nghe được người nọ ở bên tai dỗ dành mình, gọi cậu là "Kiêu Kiêu, Kiêu Kiêu". Tựa như vào khoảnh khắc sắp rơi xuống đáy vực, có người đỡ được cậu.
Tiêu Gia Niên từ từ mở mắt, việc hôn mê kéo dài khiến cho đầu óc cậu trở nên hỗn độn. Một lúc sau cậu mới nhận thấy có người đàn ông mặt mày như tranh vẽ đang ngồi bên cạnh. Nhìn hắn ta giống như đã vài đêm ngủ không ngon giấc, sắc mặt có đôi chút tiều tụy. Một tay của hắn đang chống huyệt Thái Dương để nhắm mắt nghỉ ngơi, còn tay kia thì đang nắm tay cậu.
Tiêu Gia Niên xốc lại tinh thần, mặt không cảm xúc quay đầu đi, rút tay mình ra. Hoắc Hàm ngủ cũng không ngon, chỉ cần Tiêu Gia Niên có động tác gì, hắn sẽ lập tức tỉnh dậy.
Tiêu Gia Niên ngơ ngác nhìn trần nhà. Cậu đối với việc người bên cạnh mình là ai, muốn làm cái gì đều không tò mò, cậu đã không còn thừa tâm trạng chú ý tới chuyện khác.
Hoắc Hàm có chút căng thẳng, trong mấy ngày Tiêu Gia Niên hôn mê, hắn đã nhanh chóng nghĩ ra lý do.
"Xin chào, anh tên là Hoắc Hàm." Hoắc Hàm nhẹ giọng, "Trước kia anh luôn ở nước ngoài, cho nên chắc em không biết anh đâu, nhưng anh có quen cha em."
Nói tới đây, Tiêu Gia Niên chớp chớp mắt, cuối cùng có động tĩnh.
Đúng rồi, ba ba.
Tiêu Gia Niên vội vàng ngồi dậy, cũng không nói lời nào, cúi đầu rút cây kim trên mu bàn tay mình, giày cũng không kịp xỏ chuẩn bị đi hỏi thăm tình hình của cha Tiêu.
Hoắc Hàm nhìn trạng thái của cậu như vậy liền hốt hoảng, chặn ngang ôm lấy cậu, ngăn không cho cậu giãy giụa, rồi vội vàng giải thích: "Anh đã gọi bác sĩ uy tín nhất đến xem bệnh cho cha em, còn dùng loại thuốc tốt nhất, em đừng gấp!"
Nghe được lời này, Tiêu Gia Niên mới ngừng giãy giụa, cuối cùng cũng nghiêm túc quan sát Hoắc Hàm. Cậu để mặc cho hắn bế lên giường, rồi nhìn người đàn ông này vội vã rút khăn giấy để đè mu bàn tay đang chảy máu vì rút kim quá mạnh của mình.
Hoắc Hàm ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt đứa trẻ lạnh nhạt phủ đầy băng giá. Nhưng Hoắc Hàm biết lớp băng này rất mỏng manh, chỉ cần chọc một phát sẽ vỡ, lộ ra một cảnh hoang tàn.
Hoắc Hàm biết cậu đang có nhiều nghi vấn nên kiên nhẫn giải thích: "Tiêu tiên sinh thật sự là một bác sĩ vĩ đại, ông ấy từng cứu cha anh, nên những gì anh làm bây giờ là để báo ân, em không cần áp lực."
Trên thực tế không có chuyện này, nhưng lão gia tử Hoắc gia đã qua đời mấy năm trước, cha Tiêu đã cứu nhiều người như vậy Tiêu Gia Niên không thể biết hết được, mọi việc bây giờ khó mà xác minh. Nếu vô cớ giúp đỡ Tiêu Gia Niên, khả năng cao cậu sẽ cảnh giác, cho nên Hoắc Hàm đã sớm tìm lý do thích hợp.
Ban đầu Tiêu Gia Niên còn có thể duy trì sự lạnh nhạt của mình. Nhưng khi nghe được còn có người nói cha cậu là một bác sĩ vĩ đại, Tiêu Gia Niên cuối cùng không thể nhịn được nữa.
Lớp băng vỡ nát.
Sự khủng hoảng cùng bất lực liên tiếp trào ra, thế giới chân không của Tiêu Gia Niên rốt cuộc cũng bị xé rách một lỗ hổng. Cậu cuối cùng có thể hít thở sâu một hơi, bắt đầu hô hấp bình thường.
Từng giọt nước mắt lăn dài từ đôi mắt cậu, hốc mắt đỏ ửng. Cậu nức nở, co rúm người lại thành một cục, một tay nắm chặt lấy ngón tay cái của Hoắc Hàm, như đang bám víu vào cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình.
"...... Cảm ơn...... Thật sự cảm ơn......"
Ngoài việc nói cảm ơn, lúc này Tiêu Gia Niên với hai bàn tay trắng, không biết bằng cách nào có thể bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với Hoắc Hàm. Không ai biết được, vào thời điểm này, sự xuất hiện đột ngột của Hoắc Hàm giống như một vị cứu tinh đối với Tiêu Gia Niên.
Hoắc Hàm một tay cầm tay cậu, tay kia ấn chuông, chuẩn bị gọi y tá đến truyền nước lại cho cậu. Hắn nhẹ nhàng xoa xoa thái dương Tiêu Gia Niên: "Ngủ đi, truyền nước xong anh sẽ đưa em đi gặp ba." Nhìn Tiêu Gia Niên lần đầu tiên trong mấy ngày nay không còn cau mày chìm vào giấc ngủ, đôi mắt Hoắc Hàm đỏ hoe.
Lúc hắn ở nước M, ngay khi biết tin Tiêu gia gặp chuyện, Hoắc Hàm đã lập tức cử bác sĩ giỏi nhất sang cứu chữa cho cha Tiêu và tìm người điều tra vụ tai nạn y tế.
Lúc đó, bác sĩ đã thông báo cho Hoắc Hàm rằng cha Tiêu bị thương nặng không thể cứu chữa được. Hiện tại ông đang được duy trì sự sống trong phòng ICU bằng máy móc và thuốc men tốt nhất. Mặc dù ông có thể kéo dài thêm ít thời gian nhưng cũng là sống trong đau đớn.
Mấy ngày gần đây, tiếng chuông báo động từ máy theo dõi liên tục vang lên, các bác sĩ ra vào phòng cấp cứu liên tục. Ngay từ đầu, Tiêu Gia Niên đã biết chuyện này cũng sẽ đến nhưng cậu chỉ muốn ở bên cạnh cha thêm một thời gian nữa. Mỗi ngày trôi qua như một sự tra tấn, không biết ngày cha ra đi sẽ vào lúc nào.
Hoắc Hàm lấy mu bàn tay lau khóe mắt mình, lúc này hắn mới có lòng dạ bắt đầu tự hỏi vì sao thế giới lại bị hỏng thành thế này. Trước giờ hắn không hề viết bất kỳ sự cố tai nạn vào viện nào, truyện gốc hắn còn để cha Tiêu sống thọ và chết tại nhà, nhóm vai chính công dưới ngòi bút của hắn tuyệt đối sẽ không lạnh lùng vô tình như vậy.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Hoắc Hàm bỗng nhiên cảm nhận được sự bất lực trong mình, hắn mới xuyên vào chưa bao lâu, một chút manh mối cũng không có. Điều duy nhất hắn có thể làm là bảo vệ Tiêu Gia Niên trong ngày tháng tiếp theo. Những sự kiện đã xảy ra rồi, hắn không có khả năng thay đổi, nhưng hắn muốn cho Kiêu Kiêu một cuộc sống hạnh phúc bình yên về sau.
Mỗi ngày, Tiêu Gia Niên đều dành nửa tiếng để vào phòng ICU thăm cha. Sau mỗi lần gặp, cậu đều bước ra với đôi mắt đỏ hoe. Tiếng bíp báo động từ máy theo dõi nhịp tim lại vang lên một lần nữa, đội ngũ bác sĩ mang thế trận lớn chưa từng có. Hoắc Hàm bỗng dưng cảm thấy một linh cảm không lành, ngày này cuối cùng vẫn đến.
Hoắc Hàm và Tiêu Gia Niên cả hai đều mặc bộ đồ bảo hộ y tế và bước vào phòng ICU. Có lẽ là do hiện tượng "hồi quang phản chiếu" trước khi lâm chung, cha Tiêu đã bất ngờ tỉnh dậy.
Tiêu Gia Niên quỳ gối bên giường, nắm chặt lấy tay cha, như thể muốn níu giữ sinh mệnh của cha đang dần trôi đi. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cha Tiêu, ông cố gắng mở miệng, nhưng chỉ có những âm thanh rên rỉ yếu ớt lọt qua máy thở oxy. Đôi mắt cha Tiêu tràn đầy tuyệt vọng, ông không cam tâm, ông không muốn chết, ông không thể để lại đứa con trai quý giá của mình bơ vơ giữa bầy sói xung quanh này được.
Nếu ông không còn, Kiều Kiều nhà ông phải làm sao đây?
Nhưng ông hiểu cơ thể mình đã không còn đủ sức chống chọi. Ông mở to mắt, nỗi đau đớn khắp cơ thể không thể sánh bằng nỗi đau xót trong tim ông.
Hoắc Hàm quỳ gối bên cạnh Tiêu Gia Niên, cúi đầu xuống, dùng dáng vẻ và thái độ khiêm tốn nói: "Thưa bác, cháu tên là Hoắc Hàm. Bác có thể không nhớ, nhưng bác đã từng có ân với cháu. Cháu hứa với bác rằng cháu sẽ chăm sóc tốt cho con trai bác, không để cậu ấy phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Cháu sẽ cho cậu ấy một cuộc sống vô lo vô nghĩ. Xin bác hãy tin tưởng cháu."
Lời nói của hắn vô cùng chân thành và tha thiết.
Cha Tiêu không tin tưởng lòng tốt vô cớ của một người, nhưng nếu nói rằng có ân nghĩa, có lẽ có thể khiến ông yên tâm phần nào. Suốt cuộc đời, cha Tiêu đã làm việc thiện nhiều không đếm xuể. Hơn nữa, trong tình huống hiện tại, ông cũng không còn thời gian để suy nghĩ nhiều.
"...Được... được!" - Cha Tiêu khàn giọng nói, rồi nắm chặt lấy tay Tiêu Gia Niên, giọng nói yếu ớt, Tiêu Gia Niên cố kìm nén nước mắt, ghé sát tai nghe: "Kiều Kiều, Kiều Kiều của ba."
Hoắc Hàm rưng rưng nghiêng mặt nhìn ra ngoài, không muốn làm phiền khoảnh khắc chia tay cuối cùng của hai cha con.
Đôi mắt của cha Tiêu Gia Niên đã đục ngầu, không còn nhìn rõ, nước mắt chảy dài từ đuôi mắt thấm ướt chiếc gối, nhưng vẫn cố gắng an ủi Tiêu Gia Niên.
"Kiều Kiều đừng khóc, ba có thể đi tìm mẹ rồi. Chắc bà ấy đang rất tức giận lắm vì ba đến muộn như vậy."
Giọng nói của Tiêu Gia Niên nghẹn ngào, yếu ớt nói đùa: "Mẹ chắc chắn sẽ rất tức giận, nhưng không phải vì lý do này. Khi gặp lại mẹ, bà ấy nhất định sẽ mắng ba: "Sao anh dám bỏ mặc Kiều Kiều một mình để lại đây tìm em?"."
Môi cha Tiêu cong lên một chút, gần như không thể nhận ra: "Vậy thì... đành để bà ấy mắng thôi..."
Câu nói cuối cùng của cha hòa vào tiếng kêu chói tai của máy điện tim. Tiêu Gia Niên không rời đi, vẫn cố gắng kìm nén tiếng khóc. Sau khi tiếng báo động ngừng lại, trong không gian im lặng vang lên giọng nói run rẩy của cậu: "Ba ơi, ba hãy chào mẹ giúp con."
Cậu lặp đi lặp lại: "Con sẽ ăn uống, học tập và sống thật tốt. Chỉ có điều, thỉnh thoảng khi con nhớ ba, ba hãy dắt tay mẹ đến thăm con trong mơ nhé."
Và cuối cùng, một lần rồi lại một lần nữa: "Ba ơi, con yêu ba."
Thính giác là giác quan biến mất sau cùng khi con người qua đời. Lúc cha trút hơi thở cuối cùng, người ông đầy vết thương và dơ bẩn*.
(Dơ bẩn: Tui nghĩ ý tác giả nói đến là vấn đề thiết bị y tế đang bị điều tra, dư luận đều cho rằng cha Tiêu có lỗi trong chuyện này)
Ít nhất, trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, cậu muốn cha ra đi thanh thản, muốn được nghe lời thổ lộ chân thành từ người con yêu quý nhất của mình.
Gió rít qua cửa sổ, cuốn theo những chiếc lá vàng khô úa rải đầy mặt đất. Mùa thu đã đến.
Rất lâu về trước, Tiêu Gia Niên từng xem một bộ phim tài liệu về thiên nhiên. Khi tuyết lở xảy ra ở những ngọn núi tuyết phía bắc dãy Alps*, nó sẽ lao xuống với tốc độ hơn 400 km/h, cuốn phăng mọi thứ trên đường đi.
Dãy Alps*: Dãy núi cao nhất châu Âu.
Nó tàn phá mọi thứ dưới chân núi, không sinh vật nào có thể tồn tại trong hoàn cảnh này. Đó là một cảnh tượng vô cùng hùng vĩ và có sức tác động mạnh mẽ. Giờ đây, Tiêu Gia Niên cảm thấy như mình đang đứng dưới chân núi. Tuyết trắng bao phủ mọi thứ, chôn vùi cả cậu.
Cuối cùng, với sự giúp đỡ của Hoắc Hàm, Tiêu Gia Niên đã cố gắng gượng dậy để tổ chức tang lễ cho cha. Không có nhiều người đến viếng, chỉ có một số họ hàng xa không thân thiết và một số ít bệnh nhân mà cha cậu từng cứu chữa. Các cơ quan chức năng vẫn đang điều tra vụ tai nạn y tế đó, bên ngoài vẫn còn nhiều tranh cãi về cha Tiêu Gia Niên, không ai dám đến đây vào lúc này để tìm xui xẻo.
Mưa mùa thu không ngừng rơi.
Tiêu Gia Niên cầm chiếc ô đen, mặc bộ vest đen đứng trước mộ cha, bên cạnh là mộ mẹ. Cả hai vợ chồng đều có ngoại hình ưa nhìn, khi cười đôi mắt cong cong, trông rất hiền hậu.
Từ phía sau vang lên một tiếng cười cợt: "Chà, dạo này trông gầy đi không ít nhỉ."
Tiêu Gia Niên quay đầu, nhìn thấy Văn Thần Cảnh mặc áo khoác bóng chày màu đỏ, nở nụ cười bước đến. Như nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu, Tiêu Gia Niên lạnh lùng quay đầu đi: "Cút xa ra, anh không có tư cách đến trước mặt cha tôi."
"Ha ha." Văn Thần Cảnh cười khẩy hai tiếng: "Ai nói tôi đến đây để thăm cha cậu? Tôi chỉ muốn đến xem bộ dạng thảm hại của cậu bây giờ thôi. Cậu không biết đâu, nhìn cậu như vậy tâm trạng tôi thoải mái lắm đấy."
Còn chưa kịp dứt lời, Văn Thần Cảnh đã bị một cú đá vào bụng, cả người ngã xuống đất, lăn hai vòng theo ba bốn bậc cầu thang. Nước mưa hòa với nước bẩn trên nền đất bắn tung tóe lên người anh.
"Chết tiệt!" Văn Thần Cảnh chỉ cảm thấy dạ dày sôi lên, máu dồn lên não, có thể thấy cú đá vừa rồi mạnh đến mức nào.
Anh ta kinh ngạc ngước nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai vẻ mặt lạnh lùng đứng che ô bên cạnh Tiêu Gia Niên: "Cậu?!"
"Văn Thần Cảnh, nhà họ Hoắc sẽ không để lại cho anh một xu. Ông bố vĩ đại của anh ở bên ngoài cũng có cả đống con riêng. Anh có thể thử xem, liệu tôi có thể khiến anh còn giữ được một xu nào từ nhà họ Văn hay không."
Giọng nói của Hoắc Hàm vô cùng lạnh lùng, không chút nể nang. Mặt Văn Thần Cảnh tái nhợt. Hoắc Hàm tiếp tục: "Về sau Tiêu Gia Niên sẽ do tôi nuôi dưỡng, không được phép quấy rối cậu ấy - đây là mệnh lệnh, cút đi!"
Văn Thần Cảnh chật vật đứng dậy, nhặt ô chuẩn bị rời đi, đáy mắt lóe lên tia oán hận. Nhưng hiện tại, lý do cha Văn vẫn coi trọng anh ta nhất chính là vì anh ta là cháu ngoại của nhà họ Hoắc, nếu không có chống lưng của nhà họ Hoắc, những đứa con riêng kia sớm muộn cũng sẽ leo lên đầu anh ta.
Anh ta không thể mạo hiểm.
Nhìn Văn Thần Cảnh ôm bụng, quay người chuẩn bị rời đi, sau lưng lại vang lên giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông.
"Văn Thần Cảnh, anh bị loại, hy vọng sau này anh đừng hối hận."
Văn Thần Cảnh không hiểu hắn có ý gì, nhưng điều đó không ngăn cản được nỗi đau nhói như kim đâm râm ran trong lòng anh ta, như thể anh ta đã mất đi thứ gì đó quan trọng.
Hoắc Hàm lạnh lùng nhìn bóng dáng anh ta rời đi, cơn tức giận trong lòng như muốn bùng nổ, như có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Nếu như lúc đầu, hắn còn nghĩ rằng có thể có hiểu lầm gì đó, đến lúc giải thích sẽ ổn thôi. Nhưng vừa rồi, hắn chỉ mới đi vệ sinh một lúc, Văn Thần Cảnh đã nhân cơ hội sỉ nhục Tiêu Gia Niên một phen.
Hắn có thể chấp nhận các nhân vật công chính của mình có những khuyết điểm nhỏ và không hề hoàn hảo. Nhưng hắn không cho phép họ độc ác, đê tiện, đáng khinh bỉ như vậy, đó là vấn đề thiếu hụt phẩm chất. Trong tất cả các nhân vật của hắn, chỉ có Tiêu Gia Niên là khác biệt.
Hắn quay đầu lại nhìn thiếu niên với tấm lưng thẳng tắp, dáng người cao lớn, mạnh mẽ đang đứng trước bia mộ.
Hắn sáng tác một quyển sách, sáng tạo ra một thế giới mới. Mỗi nhân vật đều được hắn tỉ mỉ khắc họa, mỗi nhân vật đều là tâm huyết của hắn. Nhưng dù sao thì mỗi nhân vật cũng sẽ không giống nhau.
Hoắc Hàm có thể vì nhân vật chính Tiêu Gia Niên mà lật đổ tất cả các nhân vật khác. Vai chính công không còn là vai chính công, hắn có quyền tước đoạt hết thảy quyền lợi của họ. Lý do nhân vật chính là nhân vật chính, không thể nghi ngờ gì nữa, đây là —
Sự thiên vị tuyệt đối của đấng sáng tạo dành cho cậu.
________
Tác giả có lời muốn nói: Có ai nhận ra chưa? HH đại đại là thụ khống.
A, tôi không làm được, viết xong chương này gian nan cực kỳ, điểm ngược của tôi thật sự rất thấp.
________
Editor có lời muốn nói: Điểm ngược của tui cũng rất thấp, lúc edit chương này tui đã rơi nước mắt á.
Tui có 1 bạn beta giúp mình rồi nè. Cảm ơn Azin vì đã đến ヽ (* ・ ω ・) ノ.
Hoắc Hàm nhanh chóng đưa Tiêu Gia Niên cả người đang nóng bừng vào bệnh viện. Nhìn các bác sĩ, y tá vội vàng thay quần áo ướt đầm đìa trên người cậu và bình truyền nước tích tắc từng giọt, Hoắc Hàm khi đó mới an tâm. Lúc này hắn mới rảnh rỗi đánh giá đứa con trai bảo bối của mình.
Làm nhân vật chính thụ vạn nhân mê tất nhiên Tiêu Gia Niên sẽ có dung mạo cực kỳ đẹp, làn da trắng nõn trong suốt, giống như miếng dương chi bạch ngọc tốt nhất, mặt mày như tranh, mỗi phân mỗi tấc phảng phất như được Chúa sáng thế tỉ mỉ điêu khắc qua. Nếu cậu có thể mở mắt ra, đôi mắt ấy chắc hẳn sẽ trong suốt sáng ngời chứa đựng đầy ánh trăng ngoài cửa sổ, tràn ngập sóng nước lấp lánh, khiến lòng người rung động không thể kiềm chế.
Nhưng hiện tại, lông mày thiếu niên nhíu chặt, sắc mặt đỏ bừng, cho dù đang hôn mê, cũng tràn đầy sự bất an và thống khổ. Thiếu niên nhẹ giọng nỉ non điều gì đó, Hoắc Hàm nghe không rõ lắm nên vội vàng đưa lỗ tai lại gần, muốn biết có chỗ nào làm cậu không thoải mái.
Tiếng khóc gọi "...... Ba ơi...... Ba......" nhẹ nhàng vang lên.
Hoắc Hàm đau lòng thắt lại, nhẹ nhàng nắm tay Tiêu Gia Niên, thanh âm dịu dàng đến mức có thể chảy nước, hắn nhỏ giọng lặp đi lặp lại: "Ở đây, ba ở đây."
Trợ lý Trần ở một bên liếc mắt nhìn đại Boss nhà mình: Wow, thật không biết xấu hổ.
Nhưng đối với Hoắc Hàm mà nói, Tiêu Gia Niên thật sự là con trai của hắn nha, còn là đứa con trai cục cưng hắn thương nhất nhất nhất. Nếu hắn biết suy nghĩ trong đầu trợ lý Trần, chắc chắn sẽ nói với y một câu: Con trai lớn, con cũng phải gọi tôi một tiếng ba!
Trận bệnh này của Tiêu Gia Niên mãi không lùi, sốt tới sốt lui, lúc nào cũng mắc kẹt trong những cơn ác mộng. Cậu thấy mình như rơi từ trên cao xuống, không có chút sức lực nào, cảm giác không trọng lực làm cậu khủng hoảng.
Đột nhiên, có ai đó nắm lấy tay cậu, cậu loáng thoáng nghe được người nọ ở bên tai dỗ dành mình, gọi cậu là "Kiêu Kiêu, Kiêu Kiêu". Tựa như vào khoảnh khắc sắp rơi xuống đáy vực, có người đỡ được cậu.
Tiêu Gia Niên từ từ mở mắt, việc hôn mê kéo dài khiến cho đầu óc cậu trở nên hỗn độn. Một lúc sau cậu mới nhận thấy có người đàn ông mặt mày như tranh vẽ đang ngồi bên cạnh. Nhìn hắn ta giống như đã vài đêm ngủ không ngon giấc, sắc mặt có đôi chút tiều tụy. Một tay của hắn đang chống huyệt Thái Dương để nhắm mắt nghỉ ngơi, còn tay kia thì đang nắm tay cậu.
Tiêu Gia Niên xốc lại tinh thần, mặt không cảm xúc quay đầu đi, rút tay mình ra. Hoắc Hàm ngủ cũng không ngon, chỉ cần Tiêu Gia Niên có động tác gì, hắn sẽ lập tức tỉnh dậy.
Tiêu Gia Niên ngơ ngác nhìn trần nhà. Cậu đối với việc người bên cạnh mình là ai, muốn làm cái gì đều không tò mò, cậu đã không còn thừa tâm trạng chú ý tới chuyện khác.
Hoắc Hàm có chút căng thẳng, trong mấy ngày Tiêu Gia Niên hôn mê, hắn đã nhanh chóng nghĩ ra lý do.
"Xin chào, anh tên là Hoắc Hàm." Hoắc Hàm nhẹ giọng, "Trước kia anh luôn ở nước ngoài, cho nên chắc em không biết anh đâu, nhưng anh có quen cha em."
Nói tới đây, Tiêu Gia Niên chớp chớp mắt, cuối cùng có động tĩnh.
Đúng rồi, ba ba.
Tiêu Gia Niên vội vàng ngồi dậy, cũng không nói lời nào, cúi đầu rút cây kim trên mu bàn tay mình, giày cũng không kịp xỏ chuẩn bị đi hỏi thăm tình hình của cha Tiêu.
Hoắc Hàm nhìn trạng thái của cậu như vậy liền hốt hoảng, chặn ngang ôm lấy cậu, ngăn không cho cậu giãy giụa, rồi vội vàng giải thích: "Anh đã gọi bác sĩ uy tín nhất đến xem bệnh cho cha em, còn dùng loại thuốc tốt nhất, em đừng gấp!"
Nghe được lời này, Tiêu Gia Niên mới ngừng giãy giụa, cuối cùng cũng nghiêm túc quan sát Hoắc Hàm. Cậu để mặc cho hắn bế lên giường, rồi nhìn người đàn ông này vội vã rút khăn giấy để đè mu bàn tay đang chảy máu vì rút kim quá mạnh của mình.
Hoắc Hàm ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt đứa trẻ lạnh nhạt phủ đầy băng giá. Nhưng Hoắc Hàm biết lớp băng này rất mỏng manh, chỉ cần chọc một phát sẽ vỡ, lộ ra một cảnh hoang tàn.
Hoắc Hàm biết cậu đang có nhiều nghi vấn nên kiên nhẫn giải thích: "Tiêu tiên sinh thật sự là một bác sĩ vĩ đại, ông ấy từng cứu cha anh, nên những gì anh làm bây giờ là để báo ân, em không cần áp lực."
Trên thực tế không có chuyện này, nhưng lão gia tử Hoắc gia đã qua đời mấy năm trước, cha Tiêu đã cứu nhiều người như vậy Tiêu Gia Niên không thể biết hết được, mọi việc bây giờ khó mà xác minh. Nếu vô cớ giúp đỡ Tiêu Gia Niên, khả năng cao cậu sẽ cảnh giác, cho nên Hoắc Hàm đã sớm tìm lý do thích hợp.
Ban đầu Tiêu Gia Niên còn có thể duy trì sự lạnh nhạt của mình. Nhưng khi nghe được còn có người nói cha cậu là một bác sĩ vĩ đại, Tiêu Gia Niên cuối cùng không thể nhịn được nữa.
Lớp băng vỡ nát.
Sự khủng hoảng cùng bất lực liên tiếp trào ra, thế giới chân không của Tiêu Gia Niên rốt cuộc cũng bị xé rách một lỗ hổng. Cậu cuối cùng có thể hít thở sâu một hơi, bắt đầu hô hấp bình thường.
Từng giọt nước mắt lăn dài từ đôi mắt cậu, hốc mắt đỏ ửng. Cậu nức nở, co rúm người lại thành một cục, một tay nắm chặt lấy ngón tay cái của Hoắc Hàm, như đang bám víu vào cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình.
"...... Cảm ơn...... Thật sự cảm ơn......"
Ngoài việc nói cảm ơn, lúc này Tiêu Gia Niên với hai bàn tay trắng, không biết bằng cách nào có thể bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với Hoắc Hàm. Không ai biết được, vào thời điểm này, sự xuất hiện đột ngột của Hoắc Hàm giống như một vị cứu tinh đối với Tiêu Gia Niên.
Hoắc Hàm một tay cầm tay cậu, tay kia ấn chuông, chuẩn bị gọi y tá đến truyền nước lại cho cậu. Hắn nhẹ nhàng xoa xoa thái dương Tiêu Gia Niên: "Ngủ đi, truyền nước xong anh sẽ đưa em đi gặp ba." Nhìn Tiêu Gia Niên lần đầu tiên trong mấy ngày nay không còn cau mày chìm vào giấc ngủ, đôi mắt Hoắc Hàm đỏ hoe.
Lúc hắn ở nước M, ngay khi biết tin Tiêu gia gặp chuyện, Hoắc Hàm đã lập tức cử bác sĩ giỏi nhất sang cứu chữa cho cha Tiêu và tìm người điều tra vụ tai nạn y tế.
Lúc đó, bác sĩ đã thông báo cho Hoắc Hàm rằng cha Tiêu bị thương nặng không thể cứu chữa được. Hiện tại ông đang được duy trì sự sống trong phòng ICU bằng máy móc và thuốc men tốt nhất. Mặc dù ông có thể kéo dài thêm ít thời gian nhưng cũng là sống trong đau đớn.
Mấy ngày gần đây, tiếng chuông báo động từ máy theo dõi liên tục vang lên, các bác sĩ ra vào phòng cấp cứu liên tục. Ngay từ đầu, Tiêu Gia Niên đã biết chuyện này cũng sẽ đến nhưng cậu chỉ muốn ở bên cạnh cha thêm một thời gian nữa. Mỗi ngày trôi qua như một sự tra tấn, không biết ngày cha ra đi sẽ vào lúc nào.
Hoắc Hàm lấy mu bàn tay lau khóe mắt mình, lúc này hắn mới có lòng dạ bắt đầu tự hỏi vì sao thế giới lại bị hỏng thành thế này. Trước giờ hắn không hề viết bất kỳ sự cố tai nạn vào viện nào, truyện gốc hắn còn để cha Tiêu sống thọ và chết tại nhà, nhóm vai chính công dưới ngòi bút của hắn tuyệt đối sẽ không lạnh lùng vô tình như vậy.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Hoắc Hàm bỗng nhiên cảm nhận được sự bất lực trong mình, hắn mới xuyên vào chưa bao lâu, một chút manh mối cũng không có. Điều duy nhất hắn có thể làm là bảo vệ Tiêu Gia Niên trong ngày tháng tiếp theo. Những sự kiện đã xảy ra rồi, hắn không có khả năng thay đổi, nhưng hắn muốn cho Kiêu Kiêu một cuộc sống hạnh phúc bình yên về sau.
Mỗi ngày, Tiêu Gia Niên đều dành nửa tiếng để vào phòng ICU thăm cha. Sau mỗi lần gặp, cậu đều bước ra với đôi mắt đỏ hoe. Tiếng bíp báo động từ máy theo dõi nhịp tim lại vang lên một lần nữa, đội ngũ bác sĩ mang thế trận lớn chưa từng có. Hoắc Hàm bỗng dưng cảm thấy một linh cảm không lành, ngày này cuối cùng vẫn đến.
Hoắc Hàm và Tiêu Gia Niên cả hai đều mặc bộ đồ bảo hộ y tế và bước vào phòng ICU. Có lẽ là do hiện tượng "hồi quang phản chiếu" trước khi lâm chung, cha Tiêu đã bất ngờ tỉnh dậy.
Tiêu Gia Niên quỳ gối bên giường, nắm chặt lấy tay cha, như thể muốn níu giữ sinh mệnh của cha đang dần trôi đi. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cha Tiêu, ông cố gắng mở miệng, nhưng chỉ có những âm thanh rên rỉ yếu ớt lọt qua máy thở oxy. Đôi mắt cha Tiêu tràn đầy tuyệt vọng, ông không cam tâm, ông không muốn chết, ông không thể để lại đứa con trai quý giá của mình bơ vơ giữa bầy sói xung quanh này được.
Nếu ông không còn, Kiều Kiều nhà ông phải làm sao đây?
Nhưng ông hiểu cơ thể mình đã không còn đủ sức chống chọi. Ông mở to mắt, nỗi đau đớn khắp cơ thể không thể sánh bằng nỗi đau xót trong tim ông.
Hoắc Hàm quỳ gối bên cạnh Tiêu Gia Niên, cúi đầu xuống, dùng dáng vẻ và thái độ khiêm tốn nói: "Thưa bác, cháu tên là Hoắc Hàm. Bác có thể không nhớ, nhưng bác đã từng có ân với cháu. Cháu hứa với bác rằng cháu sẽ chăm sóc tốt cho con trai bác, không để cậu ấy phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Cháu sẽ cho cậu ấy một cuộc sống vô lo vô nghĩ. Xin bác hãy tin tưởng cháu."
Lời nói của hắn vô cùng chân thành và tha thiết.
Cha Tiêu không tin tưởng lòng tốt vô cớ của một người, nhưng nếu nói rằng có ân nghĩa, có lẽ có thể khiến ông yên tâm phần nào. Suốt cuộc đời, cha Tiêu đã làm việc thiện nhiều không đếm xuể. Hơn nữa, trong tình huống hiện tại, ông cũng không còn thời gian để suy nghĩ nhiều.
"...Được... được!" - Cha Tiêu khàn giọng nói, rồi nắm chặt lấy tay Tiêu Gia Niên, giọng nói yếu ớt, Tiêu Gia Niên cố kìm nén nước mắt, ghé sát tai nghe: "Kiều Kiều, Kiều Kiều của ba."
Hoắc Hàm rưng rưng nghiêng mặt nhìn ra ngoài, không muốn làm phiền khoảnh khắc chia tay cuối cùng của hai cha con.
Đôi mắt của cha Tiêu Gia Niên đã đục ngầu, không còn nhìn rõ, nước mắt chảy dài từ đuôi mắt thấm ướt chiếc gối, nhưng vẫn cố gắng an ủi Tiêu Gia Niên.
"Kiều Kiều đừng khóc, ba có thể đi tìm mẹ rồi. Chắc bà ấy đang rất tức giận lắm vì ba đến muộn như vậy."
Giọng nói của Tiêu Gia Niên nghẹn ngào, yếu ớt nói đùa: "Mẹ chắc chắn sẽ rất tức giận, nhưng không phải vì lý do này. Khi gặp lại mẹ, bà ấy nhất định sẽ mắng ba: "Sao anh dám bỏ mặc Kiều Kiều một mình để lại đây tìm em?"."
Môi cha Tiêu cong lên một chút, gần như không thể nhận ra: "Vậy thì... đành để bà ấy mắng thôi..."
Câu nói cuối cùng của cha hòa vào tiếng kêu chói tai của máy điện tim. Tiêu Gia Niên không rời đi, vẫn cố gắng kìm nén tiếng khóc. Sau khi tiếng báo động ngừng lại, trong không gian im lặng vang lên giọng nói run rẩy của cậu: "Ba ơi, ba hãy chào mẹ giúp con."
Cậu lặp đi lặp lại: "Con sẽ ăn uống, học tập và sống thật tốt. Chỉ có điều, thỉnh thoảng khi con nhớ ba, ba hãy dắt tay mẹ đến thăm con trong mơ nhé."
Và cuối cùng, một lần rồi lại một lần nữa: "Ba ơi, con yêu ba."
Thính giác là giác quan biến mất sau cùng khi con người qua đời. Lúc cha trút hơi thở cuối cùng, người ông đầy vết thương và dơ bẩn*.
(Dơ bẩn: Tui nghĩ ý tác giả nói đến là vấn đề thiết bị y tế đang bị điều tra, dư luận đều cho rằng cha Tiêu có lỗi trong chuyện này)
Ít nhất, trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, cậu muốn cha ra đi thanh thản, muốn được nghe lời thổ lộ chân thành từ người con yêu quý nhất của mình.
Gió rít qua cửa sổ, cuốn theo những chiếc lá vàng khô úa rải đầy mặt đất. Mùa thu đã đến.
Rất lâu về trước, Tiêu Gia Niên từng xem một bộ phim tài liệu về thiên nhiên. Khi tuyết lở xảy ra ở những ngọn núi tuyết phía bắc dãy Alps*, nó sẽ lao xuống với tốc độ hơn 400 km/h, cuốn phăng mọi thứ trên đường đi.
Dãy Alps*: Dãy núi cao nhất châu Âu.
Nó tàn phá mọi thứ dưới chân núi, không sinh vật nào có thể tồn tại trong hoàn cảnh này. Đó là một cảnh tượng vô cùng hùng vĩ và có sức tác động mạnh mẽ. Giờ đây, Tiêu Gia Niên cảm thấy như mình đang đứng dưới chân núi. Tuyết trắng bao phủ mọi thứ, chôn vùi cả cậu.
Cuối cùng, với sự giúp đỡ của Hoắc Hàm, Tiêu Gia Niên đã cố gắng gượng dậy để tổ chức tang lễ cho cha. Không có nhiều người đến viếng, chỉ có một số họ hàng xa không thân thiết và một số ít bệnh nhân mà cha cậu từng cứu chữa. Các cơ quan chức năng vẫn đang điều tra vụ tai nạn y tế đó, bên ngoài vẫn còn nhiều tranh cãi về cha Tiêu Gia Niên, không ai dám đến đây vào lúc này để tìm xui xẻo.
Mưa mùa thu không ngừng rơi.
Tiêu Gia Niên cầm chiếc ô đen, mặc bộ vest đen đứng trước mộ cha, bên cạnh là mộ mẹ. Cả hai vợ chồng đều có ngoại hình ưa nhìn, khi cười đôi mắt cong cong, trông rất hiền hậu.
Từ phía sau vang lên một tiếng cười cợt: "Chà, dạo này trông gầy đi không ít nhỉ."
Tiêu Gia Niên quay đầu, nhìn thấy Văn Thần Cảnh mặc áo khoác bóng chày màu đỏ, nở nụ cười bước đến. Như nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu, Tiêu Gia Niên lạnh lùng quay đầu đi: "Cút xa ra, anh không có tư cách đến trước mặt cha tôi."
"Ha ha." Văn Thần Cảnh cười khẩy hai tiếng: "Ai nói tôi đến đây để thăm cha cậu? Tôi chỉ muốn đến xem bộ dạng thảm hại của cậu bây giờ thôi. Cậu không biết đâu, nhìn cậu như vậy tâm trạng tôi thoải mái lắm đấy."
Còn chưa kịp dứt lời, Văn Thần Cảnh đã bị một cú đá vào bụng, cả người ngã xuống đất, lăn hai vòng theo ba bốn bậc cầu thang. Nước mưa hòa với nước bẩn trên nền đất bắn tung tóe lên người anh.
"Chết tiệt!" Văn Thần Cảnh chỉ cảm thấy dạ dày sôi lên, máu dồn lên não, có thể thấy cú đá vừa rồi mạnh đến mức nào.
Anh ta kinh ngạc ngước nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai vẻ mặt lạnh lùng đứng che ô bên cạnh Tiêu Gia Niên: "Cậu?!"
"Văn Thần Cảnh, nhà họ Hoắc sẽ không để lại cho anh một xu. Ông bố vĩ đại của anh ở bên ngoài cũng có cả đống con riêng. Anh có thể thử xem, liệu tôi có thể khiến anh còn giữ được một xu nào từ nhà họ Văn hay không."
Giọng nói của Hoắc Hàm vô cùng lạnh lùng, không chút nể nang. Mặt Văn Thần Cảnh tái nhợt. Hoắc Hàm tiếp tục: "Về sau Tiêu Gia Niên sẽ do tôi nuôi dưỡng, không được phép quấy rối cậu ấy - đây là mệnh lệnh, cút đi!"
Văn Thần Cảnh chật vật đứng dậy, nhặt ô chuẩn bị rời đi, đáy mắt lóe lên tia oán hận. Nhưng hiện tại, lý do cha Văn vẫn coi trọng anh ta nhất chính là vì anh ta là cháu ngoại của nhà họ Hoắc, nếu không có chống lưng của nhà họ Hoắc, những đứa con riêng kia sớm muộn cũng sẽ leo lên đầu anh ta.
Anh ta không thể mạo hiểm.
Nhìn Văn Thần Cảnh ôm bụng, quay người chuẩn bị rời đi, sau lưng lại vang lên giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông.
"Văn Thần Cảnh, anh bị loại, hy vọng sau này anh đừng hối hận."
Văn Thần Cảnh không hiểu hắn có ý gì, nhưng điều đó không ngăn cản được nỗi đau nhói như kim đâm râm ran trong lòng anh ta, như thể anh ta đã mất đi thứ gì đó quan trọng.
Hoắc Hàm lạnh lùng nhìn bóng dáng anh ta rời đi, cơn tức giận trong lòng như muốn bùng nổ, như có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Nếu như lúc đầu, hắn còn nghĩ rằng có thể có hiểu lầm gì đó, đến lúc giải thích sẽ ổn thôi. Nhưng vừa rồi, hắn chỉ mới đi vệ sinh một lúc, Văn Thần Cảnh đã nhân cơ hội sỉ nhục Tiêu Gia Niên một phen.
Hắn có thể chấp nhận các nhân vật công chính của mình có những khuyết điểm nhỏ và không hề hoàn hảo. Nhưng hắn không cho phép họ độc ác, đê tiện, đáng khinh bỉ như vậy, đó là vấn đề thiếu hụt phẩm chất. Trong tất cả các nhân vật của hắn, chỉ có Tiêu Gia Niên là khác biệt.
Hắn quay đầu lại nhìn thiếu niên với tấm lưng thẳng tắp, dáng người cao lớn, mạnh mẽ đang đứng trước bia mộ.
Hắn sáng tác một quyển sách, sáng tạo ra một thế giới mới. Mỗi nhân vật đều được hắn tỉ mỉ khắc họa, mỗi nhân vật đều là tâm huyết của hắn. Nhưng dù sao thì mỗi nhân vật cũng sẽ không giống nhau.
Hoắc Hàm có thể vì nhân vật chính Tiêu Gia Niên mà lật đổ tất cả các nhân vật khác. Vai chính công không còn là vai chính công, hắn có quyền tước đoạt hết thảy quyền lợi của họ. Lý do nhân vật chính là nhân vật chính, không thể nghi ngờ gì nữa, đây là —
Sự thiên vị tuyệt đối của đấng sáng tạo dành cho cậu.
________
Tác giả có lời muốn nói: Có ai nhận ra chưa? HH đại đại là thụ khống.
A, tôi không làm được, viết xong chương này gian nan cực kỳ, điểm ngược của tôi thật sự rất thấp.
________
Editor có lời muốn nói: Điểm ngược của tui cũng rất thấp, lúc edit chương này tui đã rơi nước mắt á.
Tui có 1 bạn beta giúp mình rồi nè. Cảm ơn Azin vì đã đến ヽ (* ・ ω ・) ノ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook