Bé Cưng, Về Đội Anh Nào! Ngoan! Ngoan!
-
Quyển 1 - Chương 14: Bị bắt cóc...hay cóc bị bắt...???
̣ bắt cóc...Hay cóc bị bắt...???
" Đại ca, em đã đưa con nhỏ đó đến rồi ạ."
Đôi mắt nó khép hờ, thuốc mê cũng sắp hết tác dụng. Nó mê man thoáng thấy bóng ảnh một người con trai đang ngồi chễm chệ trên ghế. Tay đong đưa ly rượu vang đỏ trông quyến rũ, mị hoặc.
"Tốt lắm, cứ để cô ta ở đây."
Đôi môi cậu ta khẽ nhếch lên một đường cong quyến rũ. Nó khó chịu khẽ cựa mình,bấy giờ mới phát hiện ra, tay nó bị trói chặt.
" Xong việc rồi, em xin phép"
Người kia khẽ cúi đầu rồi xoay lưng bước đi. Thân ảnh ngồi trên ghế đặt ly rượu xuống, bóng lưng cao lớn tiếng tới chỗ nó.
Đôi bàn tay khẽ vuốt mái tóc bóng mượt của nó ra sau, Đôi mắt ánh lên ý trêu đùa. Môi lại bất giác cong lên.
" Thì ra đây là cô gái quan trọng mà Kaiben luôn nhớ đến"
Nó mở to mắt ra, nhìn cậu ở khoảng cách rất gần. Đầu nhếch ra khỏi đôi tay đó, môi hồng mấp máy.
"Cậu là ai? Tại sao lại bắt tôi?"
Cậu ta cười, nụ cười lọt vào đôi mắt đen của nó lại là nụ cười khinh bỉ.
" Cô biết để làm gì?"
" Tại sao tôi lại không có quyền biết hả tên hống hách kia"
Mắt nó long lên, hơi thở hấp tấp như vừa mới chạy bộ xong. Con ngươi của cậu dãn ra kinh ngạc.
"Tên hống hách???"
"Bộ...chưa nghe sao?"
Nó ngây thơ nhìn, bộ mặt này làm cậu có chút khó chịu. Chưa bao giờ cậu tiếp xúc với ánh mắt long lanh đến thế, câu hỏi lại chân thật. Chẳng lẽ nó không biết chính cậu bắt cóc nó sao? Sao còn tỏ ra thân mật và dễ gần đến thế?
"Nên nhớ, tôi là người bắt cóc cô?"
"Tôi biết mà"
Giọng nói thông cảm thánh thót, đôi mắt to tròn đen láy nhìn thẳng vào con ngươi sâu thẳm của cậu. Tình cảnh này, có chút khiến cậu bối rối.
"Cô không sợ sao?"
Đôi mày phượng tao nhã khẽ nhếch lên.
"Không, chắc có lý do cậu mới bắt tôi. "
Nó vẫn giữ nguyên khuôn mặt ngây thơ nhìn thẳng vào mắt cậu, có chút không quen. Rốt cuộc lại chính cậu lại là người lãng tránh đôi mắt đó.
" Quên đi,cứ việc ngoan ngoãn, xong việc tôi sẽ thả cô về."
Nó gật gù đồng ý, nhưng quả thực bị giam trong căn phòng này có chút hơi mất tự do. Nó ranh mãnh nghĩ ra ý hay.
"Nè, tôi có thể mượn vài người của cậu mua vài thứ đồ được không? Dù gì tôi cũng ở lại đây mấy ngày?"
Nó giở đôi mắt Cún con nhìn cậu, tiếc là cậu không nhìn nó. Đôi chân cậu đang rảo bước ra phía cửa. Bóng dáng khuất đi, chỉ có thanh âm là ở lại.
"Cô cứ việc...."
Nó cười ma mãnh, lòng vui thú với những gì sắp xảy ra.
Cùng lúc đó...
"Tiểu Khuê đâu rồi?"
Hắn hấp hối hỏi anh, vài giọt mồ hôi lấm tấm vơi trên trán. Là hắn đã truy lùng hết mọi ngóc ngách trong trường nhưng không thấy. Hắn cũng đã kiểm tra hết những chỗ có cài đặt camera nhưng dấu vết chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi.
Anh dời sự chú ý sang hắn. Đôi đồng tử dãn ra.
"Chẳng phải em ấy bảo đi tìm anh sao?"
"Không hề thấy!"
Anh tức giận đập mạnh xuống bàn, nhất định Tiểu Khuê đã xảy ra chuyện. Bây giờ chắc chắn loại trừ cơ hội về nhà. Một khi đã vào trường thì không có cách nào thoát ra, hệ thống an ninh bị quản lý rất chặt.
"Đã kiểm tra camera chưa?"
"Tất cả rồi, chắc là cậu ta đã về Việt Nam, đi thôi."
Anh dường như hiểu được hắn ám chỉ điều gì. Vội vã phóng nhanh ra khỏi trường đi mất , làm cho bao nữ sinh nuối tiếc, tại sao không ở thêm lâu tý nữa?
Theo như thông tin anh và hắn cập nhập thì khoảng hai ngày trước, Kanto đã về Việt Nam. Cậu ta không quá nguy hiểm, nhưng một khi cậu ta tức giận thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, thậm chí ngoài sức tưởng tượng. Mà Tiểu Khuê, tính nó lại thích trêu ghẹo kẻ khác, chỉ sợ vô ý trêu nhầm hắn thì sự việc không thể tả. Lần này nhất định ép anh ra mặt. Nhưng quan trọng nhất lúc này là tìm ra vị trí của bọn người đó.
"Bằng mọi giá cũng phải truy lùng ra cậu ta. Tập hợp mọi người lại, lùng soát toàn bộ Thành phố, nhất định cậu ta đang ẩn nấp đâu đó. Lưu ý cắn biệt thự màu trắng phía bắc ngoại thành."
Hắn nói như muốn nổi điên, hắn đang thật sự rất lo cho nó. Có thể thấy hắn quan tâm nó nhiều thế nào.
"Anh không nên mất bình tĩnh như thế. Không nhất thiết phải tập hợp mọi người, càng rối thôi. Chuyện này tôi có thể lo được, cậu ta sẽ liên lạc sớm ."
Anh nhìn hắn một cách chắc nịch, nhưng hắn lại gạt phăng ánh mắt đó đi, vờ như không quan tâm.
"Tại sao em dám chắc, không có gì đảm bảo Tiểu Khuê sẽ an toàn?"
"Anh yên tâm đi, mục đích của cậu ta...là tôi! Không phải Tiểu Khuê!"
Đến bấy giờ, hắn mới thư giãn được một chút, cơ bản cũng bình tĩnh hơn lúc nãy. Tuy thế nhưng hắn vẫn con nghi hoặc anh, chỉ e có biến cố.
Trong khi anh và hắn lo cho nó như thế, thì nó lại đang vui vẻ bày trò phá phách. Đứng trước mặt nó giờ đây là ba thanh niên ưu tú, đẹp trai mà nó mượn được của cậu. Nó nhìn họ chăm chú, sau đó cười ma mãnh.
"Cậu thứ nhất lại đây"
Nó đưa tay vẫy vẫy, cậu ta có chút khó hiểu nhưng rồi cũng làm theo. Nó áp sát tai hắn, vui vẻ thì thầm.
"Cậu hãy mua giúp tôi một tá băng vệ sinh phụ nữ và một bộ đồ nội y màu sắc nhé"
Mặt cậu ta biến sắc :"sao có thể...???"
Nó nghiêm nghị: " đi mua mau, cậu bây giờ phải nghe lời tôi đấy, có nhớ không?"
Mặc kệ cậu ta nhăn nhó rời khỏi, nó lại tiếp tục tương tự với người thứ hai.
" Cậu mua hộ tôi bộ đồ bikini để tắm nắng nhá"
Tên này có vẻ ngoan hơn, nói đi liền.
Tên thứ ba :" còn cậu mua giúp tôi một lưỡi lam, một bọc ớt bột, một con gà còn sống, một bọc tiêu và một chai thuốc đỏ nha."
Cậu ta khó hiểu: " cô cần những thứ đó để làm gì?"
Nó nháy mắt: " Tất nhiên là làm gà rồi, tôi sẽ làm món Gà chiên tỏi ớt cho các cậu ăn, gia liệu dụng cụ tôi nhờ cậu rồi đấy. Nhà bếp chắc mượn quá."
Cậu ta có vẻ bớt nghi ngờ hơn, nhưng vẫn tọc mạch: "thế còn chai thuốc đỏ để làm gì?"
Nó biết ngay cậu ta sẽ hỏi như vậy nên đã chuẩn bị sẵn. Nó đưa tay ra.
"Nè, không thấy sao, tay tôi bị ghẻ ăn rồi"
Cậu ta tạm tin nó, rồi cũng đi mua những thứ mà nó nhờ. Nhưng chỉ có nó là cười ma mãnh.
"Các cậu nghĩ tôi để yên cho các cậu chắc? Mơ đi! Sắp có Trò hay để chơi rồi."
" Đại ca, em đã đưa con nhỏ đó đến rồi ạ."
Đôi mắt nó khép hờ, thuốc mê cũng sắp hết tác dụng. Nó mê man thoáng thấy bóng ảnh một người con trai đang ngồi chễm chệ trên ghế. Tay đong đưa ly rượu vang đỏ trông quyến rũ, mị hoặc.
"Tốt lắm, cứ để cô ta ở đây."
Đôi môi cậu ta khẽ nhếch lên một đường cong quyến rũ. Nó khó chịu khẽ cựa mình,bấy giờ mới phát hiện ra, tay nó bị trói chặt.
" Xong việc rồi, em xin phép"
Người kia khẽ cúi đầu rồi xoay lưng bước đi. Thân ảnh ngồi trên ghế đặt ly rượu xuống, bóng lưng cao lớn tiếng tới chỗ nó.
Đôi bàn tay khẽ vuốt mái tóc bóng mượt của nó ra sau, Đôi mắt ánh lên ý trêu đùa. Môi lại bất giác cong lên.
" Thì ra đây là cô gái quan trọng mà Kaiben luôn nhớ đến"
Nó mở to mắt ra, nhìn cậu ở khoảng cách rất gần. Đầu nhếch ra khỏi đôi tay đó, môi hồng mấp máy.
"Cậu là ai? Tại sao lại bắt tôi?"
Cậu ta cười, nụ cười lọt vào đôi mắt đen của nó lại là nụ cười khinh bỉ.
" Cô biết để làm gì?"
" Tại sao tôi lại không có quyền biết hả tên hống hách kia"
Mắt nó long lên, hơi thở hấp tấp như vừa mới chạy bộ xong. Con ngươi của cậu dãn ra kinh ngạc.
"Tên hống hách???"
"Bộ...chưa nghe sao?"
Nó ngây thơ nhìn, bộ mặt này làm cậu có chút khó chịu. Chưa bao giờ cậu tiếp xúc với ánh mắt long lanh đến thế, câu hỏi lại chân thật. Chẳng lẽ nó không biết chính cậu bắt cóc nó sao? Sao còn tỏ ra thân mật và dễ gần đến thế?
"Nên nhớ, tôi là người bắt cóc cô?"
"Tôi biết mà"
Giọng nói thông cảm thánh thót, đôi mắt to tròn đen láy nhìn thẳng vào con ngươi sâu thẳm của cậu. Tình cảnh này, có chút khiến cậu bối rối.
"Cô không sợ sao?"
Đôi mày phượng tao nhã khẽ nhếch lên.
"Không, chắc có lý do cậu mới bắt tôi. "
Nó vẫn giữ nguyên khuôn mặt ngây thơ nhìn thẳng vào mắt cậu, có chút không quen. Rốt cuộc lại chính cậu lại là người lãng tránh đôi mắt đó.
" Quên đi,cứ việc ngoan ngoãn, xong việc tôi sẽ thả cô về."
Nó gật gù đồng ý, nhưng quả thực bị giam trong căn phòng này có chút hơi mất tự do. Nó ranh mãnh nghĩ ra ý hay.
"Nè, tôi có thể mượn vài người của cậu mua vài thứ đồ được không? Dù gì tôi cũng ở lại đây mấy ngày?"
Nó giở đôi mắt Cún con nhìn cậu, tiếc là cậu không nhìn nó. Đôi chân cậu đang rảo bước ra phía cửa. Bóng dáng khuất đi, chỉ có thanh âm là ở lại.
"Cô cứ việc...."
Nó cười ma mãnh, lòng vui thú với những gì sắp xảy ra.
Cùng lúc đó...
"Tiểu Khuê đâu rồi?"
Hắn hấp hối hỏi anh, vài giọt mồ hôi lấm tấm vơi trên trán. Là hắn đã truy lùng hết mọi ngóc ngách trong trường nhưng không thấy. Hắn cũng đã kiểm tra hết những chỗ có cài đặt camera nhưng dấu vết chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi.
Anh dời sự chú ý sang hắn. Đôi đồng tử dãn ra.
"Chẳng phải em ấy bảo đi tìm anh sao?"
"Không hề thấy!"
Anh tức giận đập mạnh xuống bàn, nhất định Tiểu Khuê đã xảy ra chuyện. Bây giờ chắc chắn loại trừ cơ hội về nhà. Một khi đã vào trường thì không có cách nào thoát ra, hệ thống an ninh bị quản lý rất chặt.
"Đã kiểm tra camera chưa?"
"Tất cả rồi, chắc là cậu ta đã về Việt Nam, đi thôi."
Anh dường như hiểu được hắn ám chỉ điều gì. Vội vã phóng nhanh ra khỏi trường đi mất , làm cho bao nữ sinh nuối tiếc, tại sao không ở thêm lâu tý nữa?
Theo như thông tin anh và hắn cập nhập thì khoảng hai ngày trước, Kanto đã về Việt Nam. Cậu ta không quá nguy hiểm, nhưng một khi cậu ta tức giận thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, thậm chí ngoài sức tưởng tượng. Mà Tiểu Khuê, tính nó lại thích trêu ghẹo kẻ khác, chỉ sợ vô ý trêu nhầm hắn thì sự việc không thể tả. Lần này nhất định ép anh ra mặt. Nhưng quan trọng nhất lúc này là tìm ra vị trí của bọn người đó.
"Bằng mọi giá cũng phải truy lùng ra cậu ta. Tập hợp mọi người lại, lùng soát toàn bộ Thành phố, nhất định cậu ta đang ẩn nấp đâu đó. Lưu ý cắn biệt thự màu trắng phía bắc ngoại thành."
Hắn nói như muốn nổi điên, hắn đang thật sự rất lo cho nó. Có thể thấy hắn quan tâm nó nhiều thế nào.
"Anh không nên mất bình tĩnh như thế. Không nhất thiết phải tập hợp mọi người, càng rối thôi. Chuyện này tôi có thể lo được, cậu ta sẽ liên lạc sớm ."
Anh nhìn hắn một cách chắc nịch, nhưng hắn lại gạt phăng ánh mắt đó đi, vờ như không quan tâm.
"Tại sao em dám chắc, không có gì đảm bảo Tiểu Khuê sẽ an toàn?"
"Anh yên tâm đi, mục đích của cậu ta...là tôi! Không phải Tiểu Khuê!"
Đến bấy giờ, hắn mới thư giãn được một chút, cơ bản cũng bình tĩnh hơn lúc nãy. Tuy thế nhưng hắn vẫn con nghi hoặc anh, chỉ e có biến cố.
Trong khi anh và hắn lo cho nó như thế, thì nó lại đang vui vẻ bày trò phá phách. Đứng trước mặt nó giờ đây là ba thanh niên ưu tú, đẹp trai mà nó mượn được của cậu. Nó nhìn họ chăm chú, sau đó cười ma mãnh.
"Cậu thứ nhất lại đây"
Nó đưa tay vẫy vẫy, cậu ta có chút khó hiểu nhưng rồi cũng làm theo. Nó áp sát tai hắn, vui vẻ thì thầm.
"Cậu hãy mua giúp tôi một tá băng vệ sinh phụ nữ và một bộ đồ nội y màu sắc nhé"
Mặt cậu ta biến sắc :"sao có thể...???"
Nó nghiêm nghị: " đi mua mau, cậu bây giờ phải nghe lời tôi đấy, có nhớ không?"
Mặc kệ cậu ta nhăn nhó rời khỏi, nó lại tiếp tục tương tự với người thứ hai.
" Cậu mua hộ tôi bộ đồ bikini để tắm nắng nhá"
Tên này có vẻ ngoan hơn, nói đi liền.
Tên thứ ba :" còn cậu mua giúp tôi một lưỡi lam, một bọc ớt bột, một con gà còn sống, một bọc tiêu và một chai thuốc đỏ nha."
Cậu ta khó hiểu: " cô cần những thứ đó để làm gì?"
Nó nháy mắt: " Tất nhiên là làm gà rồi, tôi sẽ làm món Gà chiên tỏi ớt cho các cậu ăn, gia liệu dụng cụ tôi nhờ cậu rồi đấy. Nhà bếp chắc mượn quá."
Cậu ta có vẻ bớt nghi ngờ hơn, nhưng vẫn tọc mạch: "thế còn chai thuốc đỏ để làm gì?"
Nó biết ngay cậu ta sẽ hỏi như vậy nên đã chuẩn bị sẵn. Nó đưa tay ra.
"Nè, không thấy sao, tay tôi bị ghẻ ăn rồi"
Cậu ta tạm tin nó, rồi cũng đi mua những thứ mà nó nhờ. Nhưng chỉ có nó là cười ma mãnh.
"Các cậu nghĩ tôi để yên cho các cậu chắc? Mơ đi! Sắp có Trò hay để chơi rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook