Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi
-
Chương 103: Ngoại truyện 20 : Vân Tri khi còn nhỏ
Vân Tri sớm lên bốn tuổi.
Bé con mặc tăng bào cũ rộng thùng thình của sư phụ, đầu trọc nhỏ, mỗi ngày đều chạy trên con đường núi sỏi đá, bên cạnh là núi rừng.
Vân Tri luôn lễ phép với tất cả những gì xung quanh bé con.
Thường hay chào hỏi chim thú, hỏi thăm sức khỏe của những chú cá trong dòng nước, gặp con kiến khi dọn nhà cũng ngồi xổm nhìn xuống hồi lâu, nếu trời mưa, bé con còn hái lá cây che mưa cho chúng.
Chính vì điều này mà mỗi lần về nhà với Vân Tri luôn mất thời gian.
Ngày xuân nhu hòa, cây cối xanh tươi tốt, nước suối chảy róc rách, Vân Tri đeo cái giỏ nhỏ bằng trúc giống sư phụ, lẽo đẽo đi theo sau ông.
Đại sư Liễu Thiền không dám đi quá nhanh, đi được hai bước thì dừng lại nhìn cô bé.
Phía trước là cầu gỗ, ông sợ Vân Tri té ngã nên giang tay ra định ôm cô bé.
Vân Tri tránh né, giọng nói non nớt: “Vân Tri đã lớn rồi, không cần sư phụ ôm nữa đâu.” Cô bé nắm chặt miếng vải trên người, “Vân Tri biết mình có thể tự đi.”
Nói xong, ngẩng đầu, ưỡn ngực lên đi về phía trước.
Đại sư Liễu Thiền nín cười, im lặng không nói gì mà chỉ đi theo sau bảo vệ.
Cầu gỗ rất cũ kỹ nhưng lại rất bền chắc.
Mỗi lần đạp chân lên đi sẽ có tiếng lêu cót két, dưới cầu là dòng nước trong xanh, những chú cá đang bơi lội vui đùa trong đó.
Vân Tri nhón chân lên nhìn xuống, cô bé thấy chú cá đáng yêu nên lấy cái bánh bao ra, xé nhỏ từng miếng bỏ xuống, rồi lại cầm miếng bánh bao lớn, vừa đi vừa ăn.
Chốc chốc lại thấy người, nhà thấp đứng san sát nhau, dân làng vừa tán chuyện vừa cắn hạt dưa.
Đầu đông, thôn có chuyện vui, hôm nay đại sư Liễu Thiền đến đây tụng kinh.
Ông thay cà sa, mở cửa bước vào, để Vân Tri ngồi chơi trong sân.
Trong và ngoài sân có rất nhiều người, trẻ em thì trèo lên cây xem náo nhiệt, còn người lớn thì ngồi trên đá nghe nhạc.
Vân Tri không dám đi lại, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Đột nhiên, một vài cậu bé hơn cô bé vài tuổi bước tới.
Mấy đứa con trai mặt mũi lấm lem.
Vân Tri trong trắng, thuần khiết, đôi mắt trong như ngọc.
Thằng bé chùi nước mũi nói: “Mày là hòa thượng trên chùa xuống hả?”
Vân Tri thành thật gật đầu.
“Ba mẹ mày đâu?”
Vân Tri ngẩn người, nói: “Em không có ba mẹ.”
Thằng bé không chịu buông tha: “Sao lại không có ba mẹ, người khác ai cũng có ba mẹ. Chẳng lẽ mày giống Tôn Ngộ Không được đẻ ra từ vách núi đá?”
“Không phải, em không có từ vách núi ra.” Vân Tri vội giải thích, “Em.. Em có sư phụ nuôi mà.”
“Nhưng sư phụ cũng không phải là ba mẹ, ba mẹ mày ở đâu? Có phải bọn họ không thương mày nữa nên mới bỏ mày đi không?”
Đề tài lại được mở ra.
Vân Tri ngậm miệng, chậm rãi cúi đầu xuống thấp.
“Thằng hai, tới ăn cơm!!”
Phía sau có người phụ nữ kêu to.
“Con tới đây —!” Thằng bé không nói chuyện với Vân Tri nữa, chạy đi.
“Nhìn vết đen gì trên mặt mày đây.” Người phụ nữ nói, dùng khăn tắm xoa lên má nhỏ bẩn thỉu của cậu.
Một lúc sau, những cậu bé đang chơi đùa đều chạy về trong vòng tay của bố mẹ.
Vân Tri đứng tại chỗ nhìn, cô bé còn quá nhỏ, không biết buồn là gì, mất mát gì, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, khó chịu.
Mặt trời lặn, đại sư Liễu Thiền làm xong việc rồi cầm thù lao đưa Vân Tri về chùa.
Cô bé im lặng cả đường, cúi đầu buồn bực.
Đại sư Liễu Thiền thấy không đúng nên nhẹ hỏi: “Vân Tri con không vui hả?”
Vân Tri lẳng lặng suy tư, lắc đầu.
“Có người bắt nạt Vân Tri à?”
Vân Tri lại lắc đầu.
Cô bé ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, “Sư phụ, tại sao những đứa trẻ khác đều có cha mẹ mà Vân Tri không có.”
Đại sư Liễu Thiền giật mình, cảm giác đau khổ và đau đớn dần dần chiếm trọn lồng ngực.
“Nhưng mà nếu con có ba mẹ, thì phải ở cùng ba mẹ, không thể ở bên chăm sóc sư phụ được.” Cô gái nhỏ tự an ủi mình, khuôn mặt nhỏ nhắn cười thật tươi, “Sư phụ chỉ có một mình, còn ba có mẹ rồi, cho nên Phật tổ muốn để Vân Tri ở bên sư phụ.”
Cánh tay nhỏ bé giang ra ôm lấy đại sư, âm thanh non nớt, “Vân Tri không muốn ba mẹ, Vân Tri chỉ cần sư phụ thôi.”
Tiếng ve kêu thật đẹp, và gió thổi nhẹ.
Ông sờ lên cái đầu trọc nhỏ của Vân Tri, cởi chiếc giỏ tre trên vai cô bé ra, cúi xuống bế cô đặt vào trong giỏ. Đại sư Liễu Thiền cõng cô bé trên lưng, từng bước bước lên bậc thềm đá.
Bé con ngồi trong giỏ, hai tay chống má, lắc đầu nguầy nguậy, mắt dõi theo đàn bướm bay.
Một lúc sau, cô bé bắt đầu nhẹ giọng hát: “Tiểu hòa thượng không có nhà, giống như kẻ ngốc chỉ có áo cà sa; áo bào không có nhà, chỉ có tiểu hòa thượng, đại ngốc…”
Đại sư Liễu Thiền cười hiền: “Sao bài hát này sư phụ chưa bao giờ nghe.”
Vân Tri cười hì hì, giọng kiêu ngạo: “Con tự sáng tác mà, sư phụ thấy con sáng tác có hay không ạ.”
“Hay.” Đại sư gật đầu, “Vân Tri thật thông minh.”
Cây trái dại hai bên đường đua nhau đơm hoa kết trái, ông dừng lại, hái một trái tròn, lấy tay áo lau sạch rồi đưa cho Vân Tri.
Vân Tri ôm trái cây gặm, sau khi gặm được một lúc thì đột nhiên buồn ngủ, cô bé dụi mắt rồi ngủ gật trên tay.
Màn đêm đã buông xuống, núi rừng ẩn hiện trong hoàng hôn.
Đại sư cõng tiểu hòa thượng trôi đi, không lâu sau liền biến mất ở chỗ sâu trong màn đêm.
Có thể là do cô bé ngủ quên, Vân Tri đột nhiên phát sốt vào nửa đêm.
Bệnh tật ập đến như núi, cô gái nhỏ vốn còn hoạt bát ban ngày bỗng như cá ra nước, đỏ bừng cả người, môi khô khốc.
Cơn sốt vẫn không giảm, cô bé lại bắt đầu ho, kèm theo tiếng đờm đặc quánh trong cơn ho.
Đại sư Liễu Thiền đun nước cho thuốc uống, và chăm sóc cô bé.
Cô bé mở mắt, giọng nói nhỏ bé yếu ớt: “Sư phụ, con khó chịu…”
Đại sư Liễu Thiền nắm tay nhỏ bé của Vân Tri, trầm giọng an ủi: “Sư phụ ở đây.”
Vân Tri thút thít rồi từ từ nhắm mắt lại.
Ông liếc nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, mây đen đè nặng lên cây cối, như thể một trận mưa lớn sắp đổ xuống.
Thuốc ở nhà không còn đủ, đại sư Liễu Thiền không dám cho cô bé uống thuốc bắc, Vân Tri còn quá nhỏ, dạ dày không uống được rồi bị thêm bệnh thì mất còn nhiều hơn được.
Đại sư Liễu Thiền tìm chiếc áo bông dày nhất quấn chặt lấy cô bé, cho cô bé vào trong chiếc giỏ sau, đậy nắp cẩn thận, cầm theo đèn pin đi thẳng xuống núi.
Đêm xuân trong rừng se lạnh, ánh sáng từ ngọn đèn pin hắt hiu trong màn đêm dày đặc.
Ông bị mờ mắt không nhìn rõ đường, đi đường loạng choạng suýt ngã nhiều lần.
Vân Tri trong giỏ bất tỉnh, ho khan liên tục.
Mỗi lần cô bé ho thì tim đại sư Liễu Thiền như bị thắt lại.
“Sư phụ, Vân Tri muốn uống nước…”
“Lát nữa đến nhà trưởng thôn sư phụ cho con uống nước nhé.”
Cô bé ậm ừ, cơ thể nhỏ bé run lên.
Một trận sấm sét xuyên qua bầu trời đêm, làm đổ hạt mưa và rung chuyển, hai người ở trên mặt đất dày đặc.
Bây giờ đã gần đến chân núi, ông tăng tốc độ một cách vô thức. Đôi chân trơn trượt, ông bước đi một cách vỗi vã rồi loạng choạng ngã xuống bên đường.
May mà phía sau giỏ có nắp đậy lại nên Vân Tri không bị ngã ra ngoài.
Ông nghiến răng, chống tay xuống đất cố gắng đứng dậy, nhưng chỉ cần cử động nhẹ, đầu gối đau nhói khiến toàn thân cứng đờ.
Ông thở hổn hển, đang suy nghĩ muốn thử lại lần nữa thì cách đó không xa có ánh sáng truyền đến, tiếp theo là tiếng của Hổ Tử: “Sư phụ? Là đại sư Liễu Thiền đấy ạ?”
Ánh sáng chiếu trên người đại sư.
Tăng bào của ông dính đầy bùn đất, toàn thần dính nước mưa, chật vật khó chịu.
Hổ Tử vội vàng chạy tới: “Trễ như vậy rồi sao đại sư còn xuống núi.”
Sau khi ông không kịp giải thích, ông đã cầm giỏ sau lưng đưa cho, giọng run run: “Vân Tri bị sốt về đêm, uống thuốc xong không khỏi. Con hãy đưa Vân Tri về cho ba con đi.”
Hồ Tử không chút do dự cầm lấy giỏ sau, do dự liếc nhìn ông: “Sư phụ…”
“Đừng lo lắng cho tôi.” Ông vẫy tay, “Sau này tôi sẽ tự mình đi qua, cứu Vân Tri trước, Vân Tri là quan trọng nhất.”
Hồ Tử biết chuyện này không thể chậm trễ, sau khi đưa chiếc ô trong tay, anh nói: “Vậy thì con đưa Vân Tri đến đó trước, lát nữa con sẽ quay lại.” Nói xong liền xách giỏ chạy về nhà.
Trái tim đang treo lơ lửng của đại sư Liễu Thiền nhẹ bỗng, ông chắp hai tay, niệm mấy câu “A di đà phật”.
Vân Tri bị sốt là do viêm phổi ở trẻ em, chỉ cần tiêm thuốc vài ngày là có thể khỏi, còn với tình trạng bong gân của sư phụ thì hơi nghiêm trọng, ít nhất nửa tháng cũng không thể đi làm.
Đại sư Liễu Thiền đối xử tốt với trưởng thôn, nên bác không nỡ để ông già góa bụa đưa đứa trẻ lên núi sống, nên hằng ngày nhờ đứa con trai nhỏ giúp.
Vân Tri rất nhanh khỏe lại, cô bé cũng không nhàn rỗi, cả ngày đi loanh quanh sau mông của Hổ Tử.
“Chú Hổ Tử, con có thể giúp chú làm gì không ạ?”
“Chú Hổ Tử, bao giờ sư phụ con mới khỏe?”
“Chú Hổ Tử, chú kể chuyện cho con nghe với nhé?”
Hổ Tử: “…”
Sao đứa nhỏ này lại nói nhiều vậy!
Sau khi đại sư hết bệnh, trưởng thôn đã gửi một mấy miếng thịt muối và chất dinh dưỡng cho Vân Tri và ông để bồi bổ cơ thể. Đại sư không ăn thịt, vì vậy nó trở thành món ăn của cô bé trong mâm bữa ăn.
Thịt rất ngon, và Vân Tri ăn cũng rất ngon.
Sư phụ ở bên cạnh đang húp nước mì.
Cô bé liếm miệng, gắp một miếng thịt đặt lên đĩa nhỏ trước mặt sư phụ.
Đại sư Liễu Thiền ngừng lại, im lặng gắp miếng thịt bỏ ra.
Vân Tri nghiêng đầu, chưa từ bỏ ý định mà gắp tiếp, “Sư phụ cũng ăn đi mà, chú Hổ Tử nói ăn thịt thì sẽ sẽ tốt cho cơ thể.”
“Sư phụ là người xuất gia không ăn thịt, Vân Tri ăn là được rồi.”
Mặc dù đại sư Liễu Thiền là một nhà sư nhưng ông đã nuôi dạy Vân Trii như một đứa trẻ bình thường và không nói cho cô bé biết thế nào là một nhà sư. Cô bé thường ngồi thiền và tụng kinh, nhưng cô bé không hiểu mình đang làm gì, chỉ nghĩ đó là một điều thú vị và mới lạ.
Vân Tri không hiểu: “Người xuất gia thì không được ăn thịt ạ?”
Đại sư Liễu Thiền gật đầu: “Đức Phật lấy từ bi làm gốc, không thể sát sinh, không thể ăn mặn. Vân Tri còn nhỏ, không cần phải hiểu những điều này.”
Vân Tri suy nghĩ một hồi, đẩy thịt đi. “Vậy Vân Tri cũng không ăn thịt.”
Đại sư Liễu Thiền ngẩn người.
Cô bé chắp tay và nói: “Đức Phật lấy cốc làm gốc. Sư phụ không ăn, và Vân Tri cũng không ăn.”
Ông cười: “Đó là từ bi chứ không phải cái cốc”.
“Từ bi viết thế nào ạ?” Vân Tri nghiêng đầu, nghiêm túc tìm hiểu.
Sư phụ nhúng đũa vào nước, viết chữ từ bi trên chiếc bàn gỗ.
Hai chữ này có nhiều nét quá nên Vân Tri nhìn tới nhìn lui vẫn không hiểu, lại hỏi: “Sư phụ, từ bi là gì ạ?”
Ông nói: “Vân Tri cho cá ăn bánh bao hấp, đó là từ bi; Vân Tri che mưa cho kiến, đó cũng là từ bi.”
Vân Tri gật đầu, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, “Sư phụ đưa Vân Chi đi khám bác sĩ là từ bi; chú Hổ Tử cũng là từ bi khi giúp đỡ chúng ta.”
Đại sư gật đầu nhẹ nhõm.
Ông hơi ngạc nhiên khi cô bé có thể hiểu những điều này.
“Từ nay về sau, con sẽ từ bi như sư phụ.” Cô bé chắp tay lại, “A Di Đà.”
Đại sư Liễu Thiền sờ sờ cái đầu trọc lóc nhỏ bé của cô bé, “Nhưng Vân Tri nên học chữ từ bi trước đã.”
Trẻ nhỏ ba hoặc bốn tuổi nên được gửi đến nhà trẻ để học, không có trường mẫu giáo trong làng, chỉ trường mẫu giáo duy nhất được thành lập trong thị trấn. Học phí do nhà nước quy định, mọi người chỉ cần trả tiền ăn hàng tháng là có thể vào học.
Đại sư Liễu Thiền im lặng nhìn Vân Tri.
Từ sau khi ôm cô bé trở về, cô bé chưa bao giờ ra khỏi núi chứ đừng nói đến tiếp xúc với những người bạn cùng trang lứa. Xem ra cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt cho tuổi thơ của đứa trẻ …
Có lẽ Vân Tri nên đi học mẫu giáo.
Sau khi định tâm, ngày hôm sau, đại sư đưa Vân Tri đến thị trấn Hoài Nguyệt.
Đây là lần đầu tiên cô bé đến thị trấn, cực kỳ mới lạ trong lúc nhất thời.
Thị trấn nhỏ, địa hình được bao quanh bởi những ngọn núi để giữ cho thị trấn này tránh xa sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố. Những con đường của thị trấn nhỏ hẹp và quanh co, những sân nhỏ được xây bằng gạch xanh nằm san sát nhau.
Vân Tri được đại sư Liễu Thiền nắm chặt tay, tò mò nhìn xung quanh.
Hai bên đường có các cửa hàng, một số bán bánh bao hấp, kẹo hồ lô. Mùi vị của các loại thức ăn hòa quyện tạo thành một mùi thơm khó tả, làm Vân Tri thèm thuồng.
Cô bé nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm kẹo hồ lô trước mặt.
Nhìn thấy niềm khao khát trong tầm mắt cô, người bán hàng rong lấy một chiếc bước tới và hỏi: “Cô bé có muốn ăn kẹo kéo không? Một đồng một cây.”
Vân Tri liếm miệng, trốn phía sau quần áo của Sư phụ, che mặt xấu hổ. Sau hai ba giây, cô bé hơi thò ra nửa đầu và tiếp tục nhìn chằm chằm vào những cây kẹo.
“Sư phụ, ông có muốn mua kẹo kéo cho con bé không?” Người bán hàng nhìn ông với nụ cười trên môi.
Khi ông định lấy tiền trong ví ra, thì tay áo của ông bị kéo.
Ông nhìn xuống.
Vân Tri ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Sư phụ, con không muốn ăn.” Cô bé nói, “Con, con không thích ăn.” Nói, nuốt hai ngụm nước bọt.
Đại sư nhẹ nhàng cười, sờ sờ đầu của cô bé, lấy ra một đồng đưa qua, “Lấy một cái.”
“Đây.” Người bán đưa kẹo cho Vân Tri, “Tiểu hòa thượng cầm lấy, đừng làm rơi nhé.”
“Cảm ơn cô.” Đôi mắt Vân Tri sáng lên, nói một cách ngọt ngào sau khi lấy kẹo.
Cô bé sinh ra đã rất dễ thương.
Người bán hàng rong ở đây nhiều năm chưa từng thấy qua một cô gái nhỏ nào đáng yêu như vậy, nhất thời tình mẫu tử tràn ngập, liền lấy một viên kẹo đưa qua, “Đây là quà cho con.”
“Cảm ơn cô, nhưng con không mua thứ đó, vì vậy con không thể lấy được.” Cô bé lắc đầu và đi theo sư phụ vào đám đông với cây kẹo.
Người bán hàng rong sững lại một lúc rồi mỉm cười, đặt viên kẹo về vị trí cũ.
Vân Tri ăn xong cây kẹo thì đến nhà trẻ.
Quy mô của trường mẫu giáo này nhỏ, chỉ có 30 hoặc 40 giáo viên.
Sau khi vào cửa, Vân Tri được đặt ở ngoài sân để chơi với những đứa trẻ khác, đại sư Liễu thiền đi vào để tìm hiểu tình hình.
Sân nhỏ có xích đu, cầu trượt, bọn trẻ vui đùa, Vân Tri đứng sang một bên không dám nhúc nhích, phải đến khi những đứa trẻ khác đến nắm tay cô bé, cô bé mới vui vẻ đi chơi cùng nhau.
Chẳng mấy chốc, ông và giáo viên trường bước ra ngoài.
Nhìn Vân Tri đang vui vẻ, cô giáo nói: “Nếu không lo lắng thì có thể để con bé làm quen trong hôm nay, sau đó có thể quyết định.”
Đại sư nhìn Vân Tri chằm chằm mà không nói.
“Nếu gia đình ở xa, ông có thể để con bé ở đây và về vào cuối tuần. Nhiều đứa nhỏ cũng từ các nơi khác đến đây ở.”
Một số ba mẹ của mấy đứa nhỏ làm việc bán thời gian và một số ở ngoài thị trấn, người già không tiện chăm sóc con cái, vì vậy họ chọn giữ trẻ ở nhà trẻ, điều này có thể giảm bớt gánh nặng cho người lớn.
Thấy ông vẫn không nói lời nào, cô giáo nói tiếp“Lúc đầu chắc là không quen, khi trẻ quen sẽ không sao”.
Vân Trii bắt đầu cùng lũ trẻ chơi trò chim ưng bắt gà con, tạo nên một tràng cười lộn xộn.
Rốt cuộc thì cũng là trẻ nhỏ, sẽ hạnh phúc hơn so với những người lớn.
Sau khi cân nhắc, đại sư Liễu Thiền cũng quyết định.
“Vậy thì… hãy để con bé ở lại đây một ngày hôm nay, tôi sẽ quay lại vào ngày mai.”
“Được rồi.” Cô giáo cười gật đầu, “Vậy thì ông có thể lẻn đi ngay, kẻo con bé phát hiện sẽ khóc.”
Ông gật đầu, sau khi liếc nhìn Vân Tri lần cuối, ông rời sân.
Ngay khi rời đi, Vân Tri, người đang chơi phía sau, ngẩng đầu lên một cách tỉnh táo.
Cô bé lau mồ hôi trên đầu, đứng yên nhìn đi nhìn lại, ánh mắt thất thần, vừa hụt hẫng, vừa sợ hãi.
“Các con ơi, đến giờ ăn rồi!” Giáo viên vỗ tay và gọi các bé lại, “Xếp hàng vào lớp nào.”
“Ăn cơm thôi!”
“Cô ơi con có thể ăn táo được không ạ?”
“Được.”
Rất nhanh, những người bạn nhỏ cũng trở lại trong phòng học, chỉ còn lại Vân Tri còn ở trong sân nhìn.
Cô bé đơn độc, đáng thương như một con mèo con bị bỏ rơi.
Cô giáo ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, nhẹ giọng nói: “Tiểu Vân Tri, chúng ta cũng đi ăn cơm đi.”
Ngón chân Vân Tri kề sát vào nhau, ngón tay đảo qua khuấy lại, đôi mắt tròn đầy sương mù, “Sư phụ của con đâu ~”
Giáo viên đã quen với loại thái độ này của trẻ con, mặt không chút thay đổi: “Ăn xong ngủ một lát, sư phụ sẽ tới tìm con.”
Chóp mũi Vân Tri lập tức đỏ lên, cô bé liếc nhìn về phía cổng, cuối cùng chạy tới, dùng hai tay kéo lan can cổng sắt, không khỏi nhìn ra ngoài.
Người đi đường tới đi vội vàng.
Không có một người nào giống sư phụ.
“Bạn nhỏ Vân Tri, chúng ta đi ăn cơm nào.” Cô giáo tiến lên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé.
Vân Tri lúng túng gạt đi, ngón tay cố chấp giật mạnh lan can không buông.
“Vân Tri?” Cô giáo ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, trong chốc lát thấy môi mím chặt, nước mắt lưng tròng đọng lại.
Trái tim của cô giáo lập tức dịu lại, nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu trọc nhỏ của cô bé: “Ở nhà trẻ có rất nhiều bạn chơi với Vân Tri. Vân Tri ở đây sẽ rất vui.”
“Con muốn sư phụ …” Cô bé nghẹn ngào nói, nước mắt rơi theo vỗ về, cô bé rất sợ hãi, cô bé muốn sư phụ, muốn tìm sư phụ ôm.
“Còn rất nhiều đồ ăn vặt, con không muốn ăn ngon sao?”
Vân Tri nghẹn ngào dừng một chút, đột nhiên nhìn cô: “Ngon, có nhiều đồ ăn ngon không ạ?”
Cô giáo sửng sốt rồi gật đầu: “Nhiều lắm, Vân Tri muốn ăn cái gì cũng được.”
Vân Tri buông tay vịn bằng sắt, đi vào lớp học.
Cô bé buồn đến mức ăn mấy cái bánh nhân đậu đỏ, ăn một cái là khóc một lúc rồi lại tiếp tục ăn.
Cuối cùng thì trong đĩa nhỏ cũng còn một cái bánh bao, Vân Tri nhìn xung quanh chắc chắn không ai để ý, cô bé lén giấu vào trong chiếc túi nhỏ, muốn mang về cho sư phụ ăn ~
Sau giờ cơm là giờ ăn trái cây, Vân Tri không ăn, giữ lại để mang về cho sư phụ.
Kế tiếp là thời gian nghỉ trưa, cô bé khóc mệt, trong chốc lát liền ngủ thật say.
Năm giờ chiều, phụ huynh đến đón con về nhà, nhiều bé còn chưa đi về, như Vân Tri đứng ở cửa lớp nhìn những đứa trẻ chạy vội về phía cha mẹ.
Bọn trẻ lần lượt rời đi, trong sân trống không, Vân Tri vẫn đứng yên nhìn về hướng cửa.
── Sư phụ không muốn mình nữa.
—- Tại sao sư phụ vẫn chưa tới?
Khi mặt trời lặn, Vân Tri được giáo viên ôm đi về phía phòng sau.
Những đứa trẻ ở đây từ lâu đã quen với những ngày không có người lớn bên cạnh, chúng vẫn nô đùa vui vẻ.
Cô bé ngồi xổm trong góc ôm chặt lấy đầu gối, nỗi sợ hãi khổng lồ gần như nuốt chửng lấy cô bé, khiến cô bé thút thít.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Tai của Vân Tri chuyển động, đôi mắt đẫm lệ nhìn sang.
Đại sư Liễu Thiền đứng ngoài cửa khẽ cúi đầu, nói xin lỗi với cô giáo.
“Vân Tri, có người đến đưa con về rồi.” Cô giáo tiến lên thu dọn quần áo và cặp sách của cô bé rồi kéo cô bé ra ngoài.
Vân Tri nhìn sư phụ không chớp mắt.
Ông cúi xuống nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Vân Tri, “Vân Tri, sư phụ tới đón con rồi.”
Chia tay cô giáo, sư phụ và tiểu hòa thường lại đi bộ về nhà.
Bóng trăng đung đưa, Vân Tri cúi đầu không nói gì.
“Hôm nay Vân Tri có ngoan không?”
“Dạ có.” Cô bé cắn môi, “Vân Tri là bé ngoan, Vân Tri không khóc, thật đấy..” Vừa nói, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.
Đại sư Liễu Thiền dừng lại, cúi người lấy khăn che mặt lau những giọt nước mắt.
Vân Tri thút thít khóc, “Sư phụ không cần con nữa sao?”
Ông sững sờ.
“Con, con con… Con ngoan lắm, sư phụ đừng bỏ con nhé.” Cô bé khàn khàn kêu lên, lúc này mới trút được hoảng sợ đè nén một ngày, “Sư phụ không thương Vân Tri nữa…”
“Vân Tri …” Ông cảm thấy cổ họng trào ra một nỗi chua xót, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói được gì.
“Sư phụ sẽ không rời khỏi Vân Tri, Vân Tri đừng khóc.” Ông bế cô bé lên, “Chúng ta về nhà nào.”
Cô bé nghẹn ngào gật đầu, bám chặt lấy ông.
Sau một lúc, Vân Tri lấy phần thức ăn còn lại trong cặp sách nhỏ của mình và đưa cho, “Sư phụ, đây ~”
Cái bánh kia chỉ có một cái, nhân bánh cũng nhiều, buổi tối Vân Tri không chịu ăn.
“Cho…” Vân Tri khó khăn nói ra, “Cho sư phụ ăn.”
Nhìn chiếc bánh tròn trong tay cô bé, đôi mắt của đại sư lập tức ươn ướt.
Ông chia nó ra làm đôi, đưa phần to cho Vân Tri.
Vân Tri nhai bánh, lấy ra táo và một ít nho đã khô héo trong túi. “Đây cũng là cho sư phụ.”
Đại sư Liễu Thiền hít sâu, “Ở nhà trẻ con không vui sao?”
“Vui ạ.” Vân Tri liếm môi, “Có mấy bạn nhỏ chơi với con, cũng có nhiều đồ ăn ngon nữa.”
“Vậy tại sao Vân Tri lại không muốn ở lại.”
Vân Tri nói không hề do dự: “Bởi vì sư phụ không ở đó.”
Trong thế giới nhỏ bé của Vân Tri, sư phụ là duy nhất và là tất cả đối với cô bé; có thể vui vẻ khi ở bên người khác, nhưng nhất định sẽ không hạnh phúc nếu không có sư phụ.
So với đồ ăn ngon và đồ chơi vui vẻ, cô bé thà dành thời gian với sư phụ trong chùa.
Đại sư Liễu Thiền giữ lấy cô bé: “Thật ra, nếu Vân Tri không có ở đó, sư phụ cũng không yên.”
Ông đã hối hận ngay khi để Vân Tri ở lại đó.
Ông nhìn trộm cô bé ngoài cửa một lúc, cô bé đang khóc bên trong còn ông thì lau nước mắt ở bên ngoài, cuối cùng ông muốn tàn nhẫn rời đi nhưng thấy mình không thể tàn nhẫn nên quay lại đưa cô bé về.
“Về sau sư phụ sẽ dạy con học nhé.”
Vân Tri gật đầu mạnh, ngáp một cái, dựa vào vai ông ngủ thiếp đi.
Kể từ ngày này, Vân Tri không bao giờ được đại sư Liễu Thiền đưa xuống núi nữa.
Ông đã mua các dụng cụ học tập khác nhau, làm một tấm bảng đen nhỏ và ở trong chùa để dạy Vân Tri tập đọc.
Cô bé học rất nhanh và từ đầu tiên cô bé học viết là “Sư phụ”. Chữ viết của Vân Tri cong queo và dính chặt vào giấy như con sâu róm, nhưng điều đó khiến sư phụ vui vẻ rất lâu. Ông lấy mảnh giấy đó đeo trên người mỗi ngày, gặp ai cũng đều khoe..
Sau đó Vân Tri còn muốn làm hòa thượng giống sư phụ, mặc kệ sư phụ dỗ như thế nào cũng không chịu ăn thịt.
Ý tưởng của cô bé rất đơn giản, vì sư phụ là một nhà sư, cô bé cũng phải là một nhà sư, sư phụ không ăn thịt nên mình cũng không ăn thịt; sư phụ lấy lòng từ bi làm tâm, và cô bé cũng phải lấy từ bi làm tâm.
Vân Tri còn nhỏ nhưng cố chấp. Đại sư Liễu Thiền không còn cách nào khác là cho cô bé ăn thêm trứng và hoa quả.
Lớn hơn, Vân Tri không còn được ngủ với sư phụ.
Đại sư Liễu Thiền đã dọn dẹp phòng cho Vân Tri, và gia cố lan can xung quanh giường để tránh cô bé vô tình ngã xuống.
Vào ngày đầu tiên sau khi ngủ riêng, Vân Tri sợ hãi, nhưng không khóc, ngoài cửa, sư phụ đã lén nhìn cô qua cửa sổ.
Có một ngọn đèn nhỏ trong phòng.
Cô bé nằm nghiêng trên giường, đưa tay vỗ vỗ cái bụng bầu bĩnh của mình: “Vân Tri mau ngủ đi, không sợ bị trăng sao kèm theo; Vân Tri mau ngủ đi, sư phụ sẽ cùng mình đi trong mộng cảnh…”
Sau khi nhận ra cô bé đang làm gì, ông đột nhiên mỉm cười.
Tự sáng tác nhạc rồi dỗ mình.
“Quán tự tại Bồ tát, được… Được đại ba la… Ba la mật.” Vân Tri cau mày, lắc đầu một cái, “Không đúng không đúng, không phải như vậy…”
Sư phụ đọc sao nhỉ?
Ôi, không nghĩ ra.
Vân Tri gõ đầu tự mắng mình bằng một giọng non nớt: “Thật là ngu ngốc, không học được những thứ đơn giản như vậy, thật là ngu ngốc.”
Đại sư Liễu thiền mím môi cười, tiếp tục trốn kỹ nhìn vào.
Vân Tri trở mình, đổi tay vỗ vỗ chính mình: “Tiểu hòa thượng, đầu to không mẹ không nhà; tiểu hòa thượng, mặc áo bào, mưa to sẽ không về nhà…”
Giọng cô bé yếu dần, và cuối cùng im lặng.
Đại sư Liễu Thiền cẩn thận đẩy cửa ra, đi vào, đắp chăn bông cho cô bé, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Đêm trôi qua thật nhanh.
Ngày hôm sau, cái đầu trọc nhỏ vừa ngủ dậy đã bàng hoàng nhìn vũng nước ướt dưới ga trải giường, khi nhận ra đó là thứ gì, mắt cô bé đỏ bừng và bật khóc.
Cô bé khóc rất to, và nhanh chóng thu hút sự chú ý của sư phụ.
Ông vội vàng chạy vào, suy nghĩ không biết có chuyện gì xảy ra với cô bé, vừa vào cửa lo lắng, phát hiện cô bé vừa làm ướt giường, sững sờ tại chỗ, liền quay đầu lại cười không ra mặt.
Ông cười, Vân Tri càng buồn hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa khóc vừa nghiêm khắc lên án bản thân: “Vân Tri, đã là lớn rồi, sao có thể làm ướt giường! Hư…” Cô bé vừa khóc vừa chửi rủa, “Xấu hổ, không có bạn bè. “
Đại sư thở dài, “Không sao, sư phụ sẽ giặt sạch cho con nhé.”
Vân Tri lau đi nước mắt, trở mình xuống giường, “Sư phụ không cần giặt, Vân Tri tự mình giặt.”
Sư phụ nhướng mày, “Tự con?”
Cô bé trịnh trọng gật đầu: “Con giặt.”
Sư phụ không ngăn lại, để cô bé làm.
Sau đó, cô bé tự mình giặt quần áo, gấp chăn bông rồi tự dỗ mình ngủ, khi không có việc gì thì theo sư phụ đi học, theo sư phụ lang thang khắp nơi, theo ông đi khắp chùa chiền vào những mùa đông tuyết, xuân ấm, hạ nóng hay cuối thu;
Cô bé không có bạn bè, không có bạn chơi, không có váy hoa xinh đẹp hay kẹp tóc, nhưng cô bé lớn lên lạc quan và vui vẻ hơn bất cứ ai khác.
Năm mười bảy tuổi.
Lần đầu tiên có người đến ngôi chùa đổ nát này.
Một người đàn ông trung niên mặc vest và đi giày da có khí chất quý phái, người phụ nữ bên ông thì như ngọc, mềm mại và xinh đẹp.
Cô đặt đống củi vừa nhặt xuống, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Vân Tri, lại đây.” Sư phụ vẫy tay với cô.
Vân Tri siết chặt hai tay sau lưng, dời bước, chậm rãi đi tới, mở miệng yếu ớt gọi: “Sư phụ.”
“Đây là anh Hàn, chị Hàn.”
Vân Tri cẩn thận nhìn người đàn ông trung niên.
So với cặp vợ chồng quyến rũ, Vân Tri trong chiếc tăng bào lớn chẳng khác gì con giun xéo trong đất, đầu cạo sạch sẽ, vầng trán trắng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Mẹ Hàn sững sờ nhìn trên đầu trọc nhỏ, rồi lại nhìn xuống gương mặt.
Vân Tri đã trổ mã.
Từ nhỏ cô sống trên núi nên đôi mắt trong veo, mũi nhỏ, môi đỏ và răng trắng, xinh đẹp tuyệt trần.
“Anh Hàn tìm con đã lâu, lần này muốn đưa con về.”
Vân Tri mở miệng mà không phát ra âm thanh nào.
“… Nhưng con không biết họ.” Cô nói, nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình, “Con đi đun nước và nấu ăn đây.”
“Vân Tri.” Ông gọi cô, “Họ là anh hai và chị dâu của con, là người thân của con.”
Cả hai có vẻ không yên, cứ im lặng nhìn cô.
Sự xuất hiện của họ đã làm gợn sóng trong cuộc sống yên bình của Vân Tri, khiến cô không thể đối phó.
Đêm đó, vợ chồng Hàn ở trong chùa.
Vân Tri quỳ xuống và ngồi trước hội trường Phật giáo tụng kinh.
Sau lưng cô có tiếng bước chân, không lâu sau, sư phụ ngồi xếp bằng trên chiếc chiếu bên cạnh cô.
“Vân Tri không muốn nghĩ vào thành phố xem thử sao.”
Lông mi của Vân Tri run rẩy.
Tại sao cô lại không nghĩ.
Tất nhiên cô đã nghĩ về nó.
Nhưng so với những thứ đó, cô muốn ở bên cạnh sư phụ nhiều hơn.
Sư phụ đã hơn nửa trăm tuổi, chân tay mỗi ngày một nặng, giờ cúi xuống gánh nước rất khó khăn. Vân Tri nhận ra rằng sư phụ đã già và đã đến lúc cô cần chăm sóc cho sư phụ.
Vân Tri mở mắt nhìn sang: “Nếu con rời đi, sư phụ cũng sẽ ở cùng con sao?”
Sư phụ nửa đầu ngẩng lên, ánh mắt từ bi phản chiếu bức tượng Phật.
“Ngôi chùa này là sư phụ để lại cho sư phụ. Sau khi ông ra đi, sư phụ xin tuân theo thỉnh cầu, chuyên tâm hướng về Phật môn.” Ông nhìn Vân Tri, ánh mắt bi thương, “Vân tri, sư phụ sinh ra trong chùa này, ở trong ngôi chùa này, trừ ngôi chùa này ra, trừ ngọn núi này ra thì sư phụ không biết đi nơi nào nữa.”
Hốc mắt Vân Tri chua xót, từ từ cầm lấy đôi bàn tay khô khốc của ông: “Sư phụ có thể đi với Vân Tri, con sẽ không bỏ sư phụ lại đâu.”
Ông lắc đầu một cái, ánh mắt già nua kiên định: “Đây là nơi chôn cất linh hồn anh hùng. Thi thể của sư phụ sẽ bị hủy hoại trong một ngày, và anh hùng sẽ ở lại canh nom không tiêu tan.”
Khi chiến tranh nổ ra, hai mươi nhà sư của chùa Thanh tâm xuống núi cùng ngày và không ai trong số họ trở về.
Trụ trì lớn tuổi tụng kinh và dựng tượng đài ở Hầu Lâm, rồi viên tịch.
Đại sư Liễu Thiền từ nhỏ đã nghe những câu chuyện của sư phụ, sau khi sư phụ đi rồi thì kế thừa tâm nguyện cuối cùng của mình.
Ông có thể rời đi không?
Tất nhiên ông có thể rời đi.
Nhưng luôn có người ở lại, luôn có người làm những việc này, luôn có người canh giữ nguyện vọng của người chết.
“Vân Tri, sư phụ già rồi.” Tóc bạc và lưng không còn thẳng, luôn bị bệnh tật hành hạ trong mỗi đêm đông.
“Con thì khác, con còn trẻ, nên đi gặp thế giới bên ngoài.”
Vân Tri đã khóc đầy mặt, ánh mắt không chịu nổi nữa.
“Chờ lúc con đi học trở về, sẽ càng làm sư phụ thêm tự hào.”
“Con không cần lo cho sư phụ, sư phụ sẽ tự chăm sóc mình, trưởng thôn cũng chăm sóc sư phụ mà.”
Vân Tri nức nở, từ từ dịch lại bên cạnh sư phụ.
Vài ngày sau, vào một ngày nắng đẹp, tiểu hòa thượng thu dọn đồ đạc xuống núi.
Đại sư Liễu Thiền tiễn cô xuống núi.
Trước khi đi, Vân Tri tạ đầu đại sư Liễu Thiền, cuối cùng được mẹ Hàn dắt lên xe.
Đại sư Liễu Thiền đi lên mấy bước, xuyên qua cửa kính, ông dặn dò: “Ở bên ngoài phải chăm sóc mình thật tốt con nhé.”
Hai mắt Vân Tri ngấn nước, gật đầu.
Ông nắm tay Vân Tri, trong mắt nổi hơi nước, “Mặc quần áo nhiều vàođừngđể bị lạnh.”
Xe hơi nổ máy, đại sư Liễu Thiền buông lỏng tay ra.
Cô không thể không nhìn ra sau cửa sổ.
Sư phụ cô đứng ở trước sương mù núi rừng, gió thu cuộn lên áo bào trắng tu sĩ, thân hình héo rũ, cuối cùng chậm rãi bị sương mù nuốt chửng.
Tim Vân Tri đập thình thịch, lòng bàn tay cô dựa vào cửa sổ siết chặt thành nắm đấm.
Cô ngồi xuống, nheo mắt, cúi đầu lau đi những giọt nước mắt đã rơi.
Cô đã trưởng thành rồi.
Cô đang rời quê hương và dấn thân vào một con đường vô định.
Bé con mặc tăng bào cũ rộng thùng thình của sư phụ, đầu trọc nhỏ, mỗi ngày đều chạy trên con đường núi sỏi đá, bên cạnh là núi rừng.
Vân Tri luôn lễ phép với tất cả những gì xung quanh bé con.
Thường hay chào hỏi chim thú, hỏi thăm sức khỏe của những chú cá trong dòng nước, gặp con kiến khi dọn nhà cũng ngồi xổm nhìn xuống hồi lâu, nếu trời mưa, bé con còn hái lá cây che mưa cho chúng.
Chính vì điều này mà mỗi lần về nhà với Vân Tri luôn mất thời gian.
Ngày xuân nhu hòa, cây cối xanh tươi tốt, nước suối chảy róc rách, Vân Tri đeo cái giỏ nhỏ bằng trúc giống sư phụ, lẽo đẽo đi theo sau ông.
Đại sư Liễu Thiền không dám đi quá nhanh, đi được hai bước thì dừng lại nhìn cô bé.
Phía trước là cầu gỗ, ông sợ Vân Tri té ngã nên giang tay ra định ôm cô bé.
Vân Tri tránh né, giọng nói non nớt: “Vân Tri đã lớn rồi, không cần sư phụ ôm nữa đâu.” Cô bé nắm chặt miếng vải trên người, “Vân Tri biết mình có thể tự đi.”
Nói xong, ngẩng đầu, ưỡn ngực lên đi về phía trước.
Đại sư Liễu Thiền nín cười, im lặng không nói gì mà chỉ đi theo sau bảo vệ.
Cầu gỗ rất cũ kỹ nhưng lại rất bền chắc.
Mỗi lần đạp chân lên đi sẽ có tiếng lêu cót két, dưới cầu là dòng nước trong xanh, những chú cá đang bơi lội vui đùa trong đó.
Vân Tri nhón chân lên nhìn xuống, cô bé thấy chú cá đáng yêu nên lấy cái bánh bao ra, xé nhỏ từng miếng bỏ xuống, rồi lại cầm miếng bánh bao lớn, vừa đi vừa ăn.
Chốc chốc lại thấy người, nhà thấp đứng san sát nhau, dân làng vừa tán chuyện vừa cắn hạt dưa.
Đầu đông, thôn có chuyện vui, hôm nay đại sư Liễu Thiền đến đây tụng kinh.
Ông thay cà sa, mở cửa bước vào, để Vân Tri ngồi chơi trong sân.
Trong và ngoài sân có rất nhiều người, trẻ em thì trèo lên cây xem náo nhiệt, còn người lớn thì ngồi trên đá nghe nhạc.
Vân Tri không dám đi lại, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Đột nhiên, một vài cậu bé hơn cô bé vài tuổi bước tới.
Mấy đứa con trai mặt mũi lấm lem.
Vân Tri trong trắng, thuần khiết, đôi mắt trong như ngọc.
Thằng bé chùi nước mũi nói: “Mày là hòa thượng trên chùa xuống hả?”
Vân Tri thành thật gật đầu.
“Ba mẹ mày đâu?”
Vân Tri ngẩn người, nói: “Em không có ba mẹ.”
Thằng bé không chịu buông tha: “Sao lại không có ba mẹ, người khác ai cũng có ba mẹ. Chẳng lẽ mày giống Tôn Ngộ Không được đẻ ra từ vách núi đá?”
“Không phải, em không có từ vách núi ra.” Vân Tri vội giải thích, “Em.. Em có sư phụ nuôi mà.”
“Nhưng sư phụ cũng không phải là ba mẹ, ba mẹ mày ở đâu? Có phải bọn họ không thương mày nữa nên mới bỏ mày đi không?”
Đề tài lại được mở ra.
Vân Tri ngậm miệng, chậm rãi cúi đầu xuống thấp.
“Thằng hai, tới ăn cơm!!”
Phía sau có người phụ nữ kêu to.
“Con tới đây —!” Thằng bé không nói chuyện với Vân Tri nữa, chạy đi.
“Nhìn vết đen gì trên mặt mày đây.” Người phụ nữ nói, dùng khăn tắm xoa lên má nhỏ bẩn thỉu của cậu.
Một lúc sau, những cậu bé đang chơi đùa đều chạy về trong vòng tay của bố mẹ.
Vân Tri đứng tại chỗ nhìn, cô bé còn quá nhỏ, không biết buồn là gì, mất mát gì, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, khó chịu.
Mặt trời lặn, đại sư Liễu Thiền làm xong việc rồi cầm thù lao đưa Vân Tri về chùa.
Cô bé im lặng cả đường, cúi đầu buồn bực.
Đại sư Liễu Thiền thấy không đúng nên nhẹ hỏi: “Vân Tri con không vui hả?”
Vân Tri lẳng lặng suy tư, lắc đầu.
“Có người bắt nạt Vân Tri à?”
Vân Tri lại lắc đầu.
Cô bé ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, “Sư phụ, tại sao những đứa trẻ khác đều có cha mẹ mà Vân Tri không có.”
Đại sư Liễu Thiền giật mình, cảm giác đau khổ và đau đớn dần dần chiếm trọn lồng ngực.
“Nhưng mà nếu con có ba mẹ, thì phải ở cùng ba mẹ, không thể ở bên chăm sóc sư phụ được.” Cô gái nhỏ tự an ủi mình, khuôn mặt nhỏ nhắn cười thật tươi, “Sư phụ chỉ có một mình, còn ba có mẹ rồi, cho nên Phật tổ muốn để Vân Tri ở bên sư phụ.”
Cánh tay nhỏ bé giang ra ôm lấy đại sư, âm thanh non nớt, “Vân Tri không muốn ba mẹ, Vân Tri chỉ cần sư phụ thôi.”
Tiếng ve kêu thật đẹp, và gió thổi nhẹ.
Ông sờ lên cái đầu trọc nhỏ của Vân Tri, cởi chiếc giỏ tre trên vai cô bé ra, cúi xuống bế cô đặt vào trong giỏ. Đại sư Liễu Thiền cõng cô bé trên lưng, từng bước bước lên bậc thềm đá.
Bé con ngồi trong giỏ, hai tay chống má, lắc đầu nguầy nguậy, mắt dõi theo đàn bướm bay.
Một lúc sau, cô bé bắt đầu nhẹ giọng hát: “Tiểu hòa thượng không có nhà, giống như kẻ ngốc chỉ có áo cà sa; áo bào không có nhà, chỉ có tiểu hòa thượng, đại ngốc…”
Đại sư Liễu Thiền cười hiền: “Sao bài hát này sư phụ chưa bao giờ nghe.”
Vân Tri cười hì hì, giọng kiêu ngạo: “Con tự sáng tác mà, sư phụ thấy con sáng tác có hay không ạ.”
“Hay.” Đại sư gật đầu, “Vân Tri thật thông minh.”
Cây trái dại hai bên đường đua nhau đơm hoa kết trái, ông dừng lại, hái một trái tròn, lấy tay áo lau sạch rồi đưa cho Vân Tri.
Vân Tri ôm trái cây gặm, sau khi gặm được một lúc thì đột nhiên buồn ngủ, cô bé dụi mắt rồi ngủ gật trên tay.
Màn đêm đã buông xuống, núi rừng ẩn hiện trong hoàng hôn.
Đại sư cõng tiểu hòa thượng trôi đi, không lâu sau liền biến mất ở chỗ sâu trong màn đêm.
Có thể là do cô bé ngủ quên, Vân Tri đột nhiên phát sốt vào nửa đêm.
Bệnh tật ập đến như núi, cô gái nhỏ vốn còn hoạt bát ban ngày bỗng như cá ra nước, đỏ bừng cả người, môi khô khốc.
Cơn sốt vẫn không giảm, cô bé lại bắt đầu ho, kèm theo tiếng đờm đặc quánh trong cơn ho.
Đại sư Liễu Thiền đun nước cho thuốc uống, và chăm sóc cô bé.
Cô bé mở mắt, giọng nói nhỏ bé yếu ớt: “Sư phụ, con khó chịu…”
Đại sư Liễu Thiền nắm tay nhỏ bé của Vân Tri, trầm giọng an ủi: “Sư phụ ở đây.”
Vân Tri thút thít rồi từ từ nhắm mắt lại.
Ông liếc nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, mây đen đè nặng lên cây cối, như thể một trận mưa lớn sắp đổ xuống.
Thuốc ở nhà không còn đủ, đại sư Liễu Thiền không dám cho cô bé uống thuốc bắc, Vân Tri còn quá nhỏ, dạ dày không uống được rồi bị thêm bệnh thì mất còn nhiều hơn được.
Đại sư Liễu Thiền tìm chiếc áo bông dày nhất quấn chặt lấy cô bé, cho cô bé vào trong chiếc giỏ sau, đậy nắp cẩn thận, cầm theo đèn pin đi thẳng xuống núi.
Đêm xuân trong rừng se lạnh, ánh sáng từ ngọn đèn pin hắt hiu trong màn đêm dày đặc.
Ông bị mờ mắt không nhìn rõ đường, đi đường loạng choạng suýt ngã nhiều lần.
Vân Tri trong giỏ bất tỉnh, ho khan liên tục.
Mỗi lần cô bé ho thì tim đại sư Liễu Thiền như bị thắt lại.
“Sư phụ, Vân Tri muốn uống nước…”
“Lát nữa đến nhà trưởng thôn sư phụ cho con uống nước nhé.”
Cô bé ậm ừ, cơ thể nhỏ bé run lên.
Một trận sấm sét xuyên qua bầu trời đêm, làm đổ hạt mưa và rung chuyển, hai người ở trên mặt đất dày đặc.
Bây giờ đã gần đến chân núi, ông tăng tốc độ một cách vô thức. Đôi chân trơn trượt, ông bước đi một cách vỗi vã rồi loạng choạng ngã xuống bên đường.
May mà phía sau giỏ có nắp đậy lại nên Vân Tri không bị ngã ra ngoài.
Ông nghiến răng, chống tay xuống đất cố gắng đứng dậy, nhưng chỉ cần cử động nhẹ, đầu gối đau nhói khiến toàn thân cứng đờ.
Ông thở hổn hển, đang suy nghĩ muốn thử lại lần nữa thì cách đó không xa có ánh sáng truyền đến, tiếp theo là tiếng của Hổ Tử: “Sư phụ? Là đại sư Liễu Thiền đấy ạ?”
Ánh sáng chiếu trên người đại sư.
Tăng bào của ông dính đầy bùn đất, toàn thần dính nước mưa, chật vật khó chịu.
Hổ Tử vội vàng chạy tới: “Trễ như vậy rồi sao đại sư còn xuống núi.”
Sau khi ông không kịp giải thích, ông đã cầm giỏ sau lưng đưa cho, giọng run run: “Vân Tri bị sốt về đêm, uống thuốc xong không khỏi. Con hãy đưa Vân Tri về cho ba con đi.”
Hồ Tử không chút do dự cầm lấy giỏ sau, do dự liếc nhìn ông: “Sư phụ…”
“Đừng lo lắng cho tôi.” Ông vẫy tay, “Sau này tôi sẽ tự mình đi qua, cứu Vân Tri trước, Vân Tri là quan trọng nhất.”
Hồ Tử biết chuyện này không thể chậm trễ, sau khi đưa chiếc ô trong tay, anh nói: “Vậy thì con đưa Vân Tri đến đó trước, lát nữa con sẽ quay lại.” Nói xong liền xách giỏ chạy về nhà.
Trái tim đang treo lơ lửng của đại sư Liễu Thiền nhẹ bỗng, ông chắp hai tay, niệm mấy câu “A di đà phật”.
Vân Tri bị sốt là do viêm phổi ở trẻ em, chỉ cần tiêm thuốc vài ngày là có thể khỏi, còn với tình trạng bong gân của sư phụ thì hơi nghiêm trọng, ít nhất nửa tháng cũng không thể đi làm.
Đại sư Liễu Thiền đối xử tốt với trưởng thôn, nên bác không nỡ để ông già góa bụa đưa đứa trẻ lên núi sống, nên hằng ngày nhờ đứa con trai nhỏ giúp.
Vân Tri rất nhanh khỏe lại, cô bé cũng không nhàn rỗi, cả ngày đi loanh quanh sau mông của Hổ Tử.
“Chú Hổ Tử, con có thể giúp chú làm gì không ạ?”
“Chú Hổ Tử, bao giờ sư phụ con mới khỏe?”
“Chú Hổ Tử, chú kể chuyện cho con nghe với nhé?”
Hổ Tử: “…”
Sao đứa nhỏ này lại nói nhiều vậy!
Sau khi đại sư hết bệnh, trưởng thôn đã gửi một mấy miếng thịt muối và chất dinh dưỡng cho Vân Tri và ông để bồi bổ cơ thể. Đại sư không ăn thịt, vì vậy nó trở thành món ăn của cô bé trong mâm bữa ăn.
Thịt rất ngon, và Vân Tri ăn cũng rất ngon.
Sư phụ ở bên cạnh đang húp nước mì.
Cô bé liếm miệng, gắp một miếng thịt đặt lên đĩa nhỏ trước mặt sư phụ.
Đại sư Liễu Thiền ngừng lại, im lặng gắp miếng thịt bỏ ra.
Vân Tri nghiêng đầu, chưa từ bỏ ý định mà gắp tiếp, “Sư phụ cũng ăn đi mà, chú Hổ Tử nói ăn thịt thì sẽ sẽ tốt cho cơ thể.”
“Sư phụ là người xuất gia không ăn thịt, Vân Tri ăn là được rồi.”
Mặc dù đại sư Liễu Thiền là một nhà sư nhưng ông đã nuôi dạy Vân Trii như một đứa trẻ bình thường và không nói cho cô bé biết thế nào là một nhà sư. Cô bé thường ngồi thiền và tụng kinh, nhưng cô bé không hiểu mình đang làm gì, chỉ nghĩ đó là một điều thú vị và mới lạ.
Vân Tri không hiểu: “Người xuất gia thì không được ăn thịt ạ?”
Đại sư Liễu Thiền gật đầu: “Đức Phật lấy từ bi làm gốc, không thể sát sinh, không thể ăn mặn. Vân Tri còn nhỏ, không cần phải hiểu những điều này.”
Vân Tri suy nghĩ một hồi, đẩy thịt đi. “Vậy Vân Tri cũng không ăn thịt.”
Đại sư Liễu Thiền ngẩn người.
Cô bé chắp tay và nói: “Đức Phật lấy cốc làm gốc. Sư phụ không ăn, và Vân Tri cũng không ăn.”
Ông cười: “Đó là từ bi chứ không phải cái cốc”.
“Từ bi viết thế nào ạ?” Vân Tri nghiêng đầu, nghiêm túc tìm hiểu.
Sư phụ nhúng đũa vào nước, viết chữ từ bi trên chiếc bàn gỗ.
Hai chữ này có nhiều nét quá nên Vân Tri nhìn tới nhìn lui vẫn không hiểu, lại hỏi: “Sư phụ, từ bi là gì ạ?”
Ông nói: “Vân Tri cho cá ăn bánh bao hấp, đó là từ bi; Vân Tri che mưa cho kiến, đó cũng là từ bi.”
Vân Tri gật đầu, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, “Sư phụ đưa Vân Chi đi khám bác sĩ là từ bi; chú Hổ Tử cũng là từ bi khi giúp đỡ chúng ta.”
Đại sư gật đầu nhẹ nhõm.
Ông hơi ngạc nhiên khi cô bé có thể hiểu những điều này.
“Từ nay về sau, con sẽ từ bi như sư phụ.” Cô bé chắp tay lại, “A Di Đà.”
Đại sư Liễu Thiền sờ sờ cái đầu trọc lóc nhỏ bé của cô bé, “Nhưng Vân Tri nên học chữ từ bi trước đã.”
Trẻ nhỏ ba hoặc bốn tuổi nên được gửi đến nhà trẻ để học, không có trường mẫu giáo trong làng, chỉ trường mẫu giáo duy nhất được thành lập trong thị trấn. Học phí do nhà nước quy định, mọi người chỉ cần trả tiền ăn hàng tháng là có thể vào học.
Đại sư Liễu Thiền im lặng nhìn Vân Tri.
Từ sau khi ôm cô bé trở về, cô bé chưa bao giờ ra khỏi núi chứ đừng nói đến tiếp xúc với những người bạn cùng trang lứa. Xem ra cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt cho tuổi thơ của đứa trẻ …
Có lẽ Vân Tri nên đi học mẫu giáo.
Sau khi định tâm, ngày hôm sau, đại sư đưa Vân Tri đến thị trấn Hoài Nguyệt.
Đây là lần đầu tiên cô bé đến thị trấn, cực kỳ mới lạ trong lúc nhất thời.
Thị trấn nhỏ, địa hình được bao quanh bởi những ngọn núi để giữ cho thị trấn này tránh xa sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố. Những con đường của thị trấn nhỏ hẹp và quanh co, những sân nhỏ được xây bằng gạch xanh nằm san sát nhau.
Vân Tri được đại sư Liễu Thiền nắm chặt tay, tò mò nhìn xung quanh.
Hai bên đường có các cửa hàng, một số bán bánh bao hấp, kẹo hồ lô. Mùi vị của các loại thức ăn hòa quyện tạo thành một mùi thơm khó tả, làm Vân Tri thèm thuồng.
Cô bé nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm kẹo hồ lô trước mặt.
Nhìn thấy niềm khao khát trong tầm mắt cô, người bán hàng rong lấy một chiếc bước tới và hỏi: “Cô bé có muốn ăn kẹo kéo không? Một đồng một cây.”
Vân Tri liếm miệng, trốn phía sau quần áo của Sư phụ, che mặt xấu hổ. Sau hai ba giây, cô bé hơi thò ra nửa đầu và tiếp tục nhìn chằm chằm vào những cây kẹo.
“Sư phụ, ông có muốn mua kẹo kéo cho con bé không?” Người bán hàng nhìn ông với nụ cười trên môi.
Khi ông định lấy tiền trong ví ra, thì tay áo của ông bị kéo.
Ông nhìn xuống.
Vân Tri ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Sư phụ, con không muốn ăn.” Cô bé nói, “Con, con không thích ăn.” Nói, nuốt hai ngụm nước bọt.
Đại sư nhẹ nhàng cười, sờ sờ đầu của cô bé, lấy ra một đồng đưa qua, “Lấy một cái.”
“Đây.” Người bán đưa kẹo cho Vân Tri, “Tiểu hòa thượng cầm lấy, đừng làm rơi nhé.”
“Cảm ơn cô.” Đôi mắt Vân Tri sáng lên, nói một cách ngọt ngào sau khi lấy kẹo.
Cô bé sinh ra đã rất dễ thương.
Người bán hàng rong ở đây nhiều năm chưa từng thấy qua một cô gái nhỏ nào đáng yêu như vậy, nhất thời tình mẫu tử tràn ngập, liền lấy một viên kẹo đưa qua, “Đây là quà cho con.”
“Cảm ơn cô, nhưng con không mua thứ đó, vì vậy con không thể lấy được.” Cô bé lắc đầu và đi theo sư phụ vào đám đông với cây kẹo.
Người bán hàng rong sững lại một lúc rồi mỉm cười, đặt viên kẹo về vị trí cũ.
Vân Tri ăn xong cây kẹo thì đến nhà trẻ.
Quy mô của trường mẫu giáo này nhỏ, chỉ có 30 hoặc 40 giáo viên.
Sau khi vào cửa, Vân Tri được đặt ở ngoài sân để chơi với những đứa trẻ khác, đại sư Liễu thiền đi vào để tìm hiểu tình hình.
Sân nhỏ có xích đu, cầu trượt, bọn trẻ vui đùa, Vân Tri đứng sang một bên không dám nhúc nhích, phải đến khi những đứa trẻ khác đến nắm tay cô bé, cô bé mới vui vẻ đi chơi cùng nhau.
Chẳng mấy chốc, ông và giáo viên trường bước ra ngoài.
Nhìn Vân Tri đang vui vẻ, cô giáo nói: “Nếu không lo lắng thì có thể để con bé làm quen trong hôm nay, sau đó có thể quyết định.”
Đại sư nhìn Vân Tri chằm chằm mà không nói.
“Nếu gia đình ở xa, ông có thể để con bé ở đây và về vào cuối tuần. Nhiều đứa nhỏ cũng từ các nơi khác đến đây ở.”
Một số ba mẹ của mấy đứa nhỏ làm việc bán thời gian và một số ở ngoài thị trấn, người già không tiện chăm sóc con cái, vì vậy họ chọn giữ trẻ ở nhà trẻ, điều này có thể giảm bớt gánh nặng cho người lớn.
Thấy ông vẫn không nói lời nào, cô giáo nói tiếp“Lúc đầu chắc là không quen, khi trẻ quen sẽ không sao”.
Vân Trii bắt đầu cùng lũ trẻ chơi trò chim ưng bắt gà con, tạo nên một tràng cười lộn xộn.
Rốt cuộc thì cũng là trẻ nhỏ, sẽ hạnh phúc hơn so với những người lớn.
Sau khi cân nhắc, đại sư Liễu Thiền cũng quyết định.
“Vậy thì… hãy để con bé ở lại đây một ngày hôm nay, tôi sẽ quay lại vào ngày mai.”
“Được rồi.” Cô giáo cười gật đầu, “Vậy thì ông có thể lẻn đi ngay, kẻo con bé phát hiện sẽ khóc.”
Ông gật đầu, sau khi liếc nhìn Vân Tri lần cuối, ông rời sân.
Ngay khi rời đi, Vân Tri, người đang chơi phía sau, ngẩng đầu lên một cách tỉnh táo.
Cô bé lau mồ hôi trên đầu, đứng yên nhìn đi nhìn lại, ánh mắt thất thần, vừa hụt hẫng, vừa sợ hãi.
“Các con ơi, đến giờ ăn rồi!” Giáo viên vỗ tay và gọi các bé lại, “Xếp hàng vào lớp nào.”
“Ăn cơm thôi!”
“Cô ơi con có thể ăn táo được không ạ?”
“Được.”
Rất nhanh, những người bạn nhỏ cũng trở lại trong phòng học, chỉ còn lại Vân Tri còn ở trong sân nhìn.
Cô bé đơn độc, đáng thương như một con mèo con bị bỏ rơi.
Cô giáo ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, nhẹ giọng nói: “Tiểu Vân Tri, chúng ta cũng đi ăn cơm đi.”
Ngón chân Vân Tri kề sát vào nhau, ngón tay đảo qua khuấy lại, đôi mắt tròn đầy sương mù, “Sư phụ của con đâu ~”
Giáo viên đã quen với loại thái độ này của trẻ con, mặt không chút thay đổi: “Ăn xong ngủ một lát, sư phụ sẽ tới tìm con.”
Chóp mũi Vân Tri lập tức đỏ lên, cô bé liếc nhìn về phía cổng, cuối cùng chạy tới, dùng hai tay kéo lan can cổng sắt, không khỏi nhìn ra ngoài.
Người đi đường tới đi vội vàng.
Không có một người nào giống sư phụ.
“Bạn nhỏ Vân Tri, chúng ta đi ăn cơm nào.” Cô giáo tiến lên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé.
Vân Tri lúng túng gạt đi, ngón tay cố chấp giật mạnh lan can không buông.
“Vân Tri?” Cô giáo ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, trong chốc lát thấy môi mím chặt, nước mắt lưng tròng đọng lại.
Trái tim của cô giáo lập tức dịu lại, nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu trọc nhỏ của cô bé: “Ở nhà trẻ có rất nhiều bạn chơi với Vân Tri. Vân Tri ở đây sẽ rất vui.”
“Con muốn sư phụ …” Cô bé nghẹn ngào nói, nước mắt rơi theo vỗ về, cô bé rất sợ hãi, cô bé muốn sư phụ, muốn tìm sư phụ ôm.
“Còn rất nhiều đồ ăn vặt, con không muốn ăn ngon sao?”
Vân Tri nghẹn ngào dừng một chút, đột nhiên nhìn cô: “Ngon, có nhiều đồ ăn ngon không ạ?”
Cô giáo sửng sốt rồi gật đầu: “Nhiều lắm, Vân Tri muốn ăn cái gì cũng được.”
Vân Tri buông tay vịn bằng sắt, đi vào lớp học.
Cô bé buồn đến mức ăn mấy cái bánh nhân đậu đỏ, ăn một cái là khóc một lúc rồi lại tiếp tục ăn.
Cuối cùng thì trong đĩa nhỏ cũng còn một cái bánh bao, Vân Tri nhìn xung quanh chắc chắn không ai để ý, cô bé lén giấu vào trong chiếc túi nhỏ, muốn mang về cho sư phụ ăn ~
Sau giờ cơm là giờ ăn trái cây, Vân Tri không ăn, giữ lại để mang về cho sư phụ.
Kế tiếp là thời gian nghỉ trưa, cô bé khóc mệt, trong chốc lát liền ngủ thật say.
Năm giờ chiều, phụ huynh đến đón con về nhà, nhiều bé còn chưa đi về, như Vân Tri đứng ở cửa lớp nhìn những đứa trẻ chạy vội về phía cha mẹ.
Bọn trẻ lần lượt rời đi, trong sân trống không, Vân Tri vẫn đứng yên nhìn về hướng cửa.
── Sư phụ không muốn mình nữa.
—- Tại sao sư phụ vẫn chưa tới?
Khi mặt trời lặn, Vân Tri được giáo viên ôm đi về phía phòng sau.
Những đứa trẻ ở đây từ lâu đã quen với những ngày không có người lớn bên cạnh, chúng vẫn nô đùa vui vẻ.
Cô bé ngồi xổm trong góc ôm chặt lấy đầu gối, nỗi sợ hãi khổng lồ gần như nuốt chửng lấy cô bé, khiến cô bé thút thít.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Tai của Vân Tri chuyển động, đôi mắt đẫm lệ nhìn sang.
Đại sư Liễu Thiền đứng ngoài cửa khẽ cúi đầu, nói xin lỗi với cô giáo.
“Vân Tri, có người đến đưa con về rồi.” Cô giáo tiến lên thu dọn quần áo và cặp sách của cô bé rồi kéo cô bé ra ngoài.
Vân Tri nhìn sư phụ không chớp mắt.
Ông cúi xuống nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Vân Tri, “Vân Tri, sư phụ tới đón con rồi.”
Chia tay cô giáo, sư phụ và tiểu hòa thường lại đi bộ về nhà.
Bóng trăng đung đưa, Vân Tri cúi đầu không nói gì.
“Hôm nay Vân Tri có ngoan không?”
“Dạ có.” Cô bé cắn môi, “Vân Tri là bé ngoan, Vân Tri không khóc, thật đấy..” Vừa nói, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.
Đại sư Liễu Thiền dừng lại, cúi người lấy khăn che mặt lau những giọt nước mắt.
Vân Tri thút thít khóc, “Sư phụ không cần con nữa sao?”
Ông sững sờ.
“Con, con con… Con ngoan lắm, sư phụ đừng bỏ con nhé.” Cô bé khàn khàn kêu lên, lúc này mới trút được hoảng sợ đè nén một ngày, “Sư phụ không thương Vân Tri nữa…”
“Vân Tri …” Ông cảm thấy cổ họng trào ra một nỗi chua xót, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói được gì.
“Sư phụ sẽ không rời khỏi Vân Tri, Vân Tri đừng khóc.” Ông bế cô bé lên, “Chúng ta về nhà nào.”
Cô bé nghẹn ngào gật đầu, bám chặt lấy ông.
Sau một lúc, Vân Tri lấy phần thức ăn còn lại trong cặp sách nhỏ của mình và đưa cho, “Sư phụ, đây ~”
Cái bánh kia chỉ có một cái, nhân bánh cũng nhiều, buổi tối Vân Tri không chịu ăn.
“Cho…” Vân Tri khó khăn nói ra, “Cho sư phụ ăn.”
Nhìn chiếc bánh tròn trong tay cô bé, đôi mắt của đại sư lập tức ươn ướt.
Ông chia nó ra làm đôi, đưa phần to cho Vân Tri.
Vân Tri nhai bánh, lấy ra táo và một ít nho đã khô héo trong túi. “Đây cũng là cho sư phụ.”
Đại sư Liễu Thiền hít sâu, “Ở nhà trẻ con không vui sao?”
“Vui ạ.” Vân Tri liếm môi, “Có mấy bạn nhỏ chơi với con, cũng có nhiều đồ ăn ngon nữa.”
“Vậy tại sao Vân Tri lại không muốn ở lại.”
Vân Tri nói không hề do dự: “Bởi vì sư phụ không ở đó.”
Trong thế giới nhỏ bé của Vân Tri, sư phụ là duy nhất và là tất cả đối với cô bé; có thể vui vẻ khi ở bên người khác, nhưng nhất định sẽ không hạnh phúc nếu không có sư phụ.
So với đồ ăn ngon và đồ chơi vui vẻ, cô bé thà dành thời gian với sư phụ trong chùa.
Đại sư Liễu Thiền giữ lấy cô bé: “Thật ra, nếu Vân Tri không có ở đó, sư phụ cũng không yên.”
Ông đã hối hận ngay khi để Vân Tri ở lại đó.
Ông nhìn trộm cô bé ngoài cửa một lúc, cô bé đang khóc bên trong còn ông thì lau nước mắt ở bên ngoài, cuối cùng ông muốn tàn nhẫn rời đi nhưng thấy mình không thể tàn nhẫn nên quay lại đưa cô bé về.
“Về sau sư phụ sẽ dạy con học nhé.”
Vân Tri gật đầu mạnh, ngáp một cái, dựa vào vai ông ngủ thiếp đi.
Kể từ ngày này, Vân Tri không bao giờ được đại sư Liễu Thiền đưa xuống núi nữa.
Ông đã mua các dụng cụ học tập khác nhau, làm một tấm bảng đen nhỏ và ở trong chùa để dạy Vân Tri tập đọc.
Cô bé học rất nhanh và từ đầu tiên cô bé học viết là “Sư phụ”. Chữ viết của Vân Tri cong queo và dính chặt vào giấy như con sâu róm, nhưng điều đó khiến sư phụ vui vẻ rất lâu. Ông lấy mảnh giấy đó đeo trên người mỗi ngày, gặp ai cũng đều khoe..
Sau đó Vân Tri còn muốn làm hòa thượng giống sư phụ, mặc kệ sư phụ dỗ như thế nào cũng không chịu ăn thịt.
Ý tưởng của cô bé rất đơn giản, vì sư phụ là một nhà sư, cô bé cũng phải là một nhà sư, sư phụ không ăn thịt nên mình cũng không ăn thịt; sư phụ lấy lòng từ bi làm tâm, và cô bé cũng phải lấy từ bi làm tâm.
Vân Tri còn nhỏ nhưng cố chấp. Đại sư Liễu Thiền không còn cách nào khác là cho cô bé ăn thêm trứng và hoa quả.
Lớn hơn, Vân Tri không còn được ngủ với sư phụ.
Đại sư Liễu Thiền đã dọn dẹp phòng cho Vân Tri, và gia cố lan can xung quanh giường để tránh cô bé vô tình ngã xuống.
Vào ngày đầu tiên sau khi ngủ riêng, Vân Tri sợ hãi, nhưng không khóc, ngoài cửa, sư phụ đã lén nhìn cô qua cửa sổ.
Có một ngọn đèn nhỏ trong phòng.
Cô bé nằm nghiêng trên giường, đưa tay vỗ vỗ cái bụng bầu bĩnh của mình: “Vân Tri mau ngủ đi, không sợ bị trăng sao kèm theo; Vân Tri mau ngủ đi, sư phụ sẽ cùng mình đi trong mộng cảnh…”
Sau khi nhận ra cô bé đang làm gì, ông đột nhiên mỉm cười.
Tự sáng tác nhạc rồi dỗ mình.
“Quán tự tại Bồ tát, được… Được đại ba la… Ba la mật.” Vân Tri cau mày, lắc đầu một cái, “Không đúng không đúng, không phải như vậy…”
Sư phụ đọc sao nhỉ?
Ôi, không nghĩ ra.
Vân Tri gõ đầu tự mắng mình bằng một giọng non nớt: “Thật là ngu ngốc, không học được những thứ đơn giản như vậy, thật là ngu ngốc.”
Đại sư Liễu thiền mím môi cười, tiếp tục trốn kỹ nhìn vào.
Vân Tri trở mình, đổi tay vỗ vỗ chính mình: “Tiểu hòa thượng, đầu to không mẹ không nhà; tiểu hòa thượng, mặc áo bào, mưa to sẽ không về nhà…”
Giọng cô bé yếu dần, và cuối cùng im lặng.
Đại sư Liễu Thiền cẩn thận đẩy cửa ra, đi vào, đắp chăn bông cho cô bé, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Đêm trôi qua thật nhanh.
Ngày hôm sau, cái đầu trọc nhỏ vừa ngủ dậy đã bàng hoàng nhìn vũng nước ướt dưới ga trải giường, khi nhận ra đó là thứ gì, mắt cô bé đỏ bừng và bật khóc.
Cô bé khóc rất to, và nhanh chóng thu hút sự chú ý của sư phụ.
Ông vội vàng chạy vào, suy nghĩ không biết có chuyện gì xảy ra với cô bé, vừa vào cửa lo lắng, phát hiện cô bé vừa làm ướt giường, sững sờ tại chỗ, liền quay đầu lại cười không ra mặt.
Ông cười, Vân Tri càng buồn hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa khóc vừa nghiêm khắc lên án bản thân: “Vân Tri, đã là lớn rồi, sao có thể làm ướt giường! Hư…” Cô bé vừa khóc vừa chửi rủa, “Xấu hổ, không có bạn bè. “
Đại sư thở dài, “Không sao, sư phụ sẽ giặt sạch cho con nhé.”
Vân Tri lau đi nước mắt, trở mình xuống giường, “Sư phụ không cần giặt, Vân Tri tự mình giặt.”
Sư phụ nhướng mày, “Tự con?”
Cô bé trịnh trọng gật đầu: “Con giặt.”
Sư phụ không ngăn lại, để cô bé làm.
Sau đó, cô bé tự mình giặt quần áo, gấp chăn bông rồi tự dỗ mình ngủ, khi không có việc gì thì theo sư phụ đi học, theo sư phụ lang thang khắp nơi, theo ông đi khắp chùa chiền vào những mùa đông tuyết, xuân ấm, hạ nóng hay cuối thu;
Cô bé không có bạn bè, không có bạn chơi, không có váy hoa xinh đẹp hay kẹp tóc, nhưng cô bé lớn lên lạc quan và vui vẻ hơn bất cứ ai khác.
Năm mười bảy tuổi.
Lần đầu tiên có người đến ngôi chùa đổ nát này.
Một người đàn ông trung niên mặc vest và đi giày da có khí chất quý phái, người phụ nữ bên ông thì như ngọc, mềm mại và xinh đẹp.
Cô đặt đống củi vừa nhặt xuống, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Vân Tri, lại đây.” Sư phụ vẫy tay với cô.
Vân Tri siết chặt hai tay sau lưng, dời bước, chậm rãi đi tới, mở miệng yếu ớt gọi: “Sư phụ.”
“Đây là anh Hàn, chị Hàn.”
Vân Tri cẩn thận nhìn người đàn ông trung niên.
So với cặp vợ chồng quyến rũ, Vân Tri trong chiếc tăng bào lớn chẳng khác gì con giun xéo trong đất, đầu cạo sạch sẽ, vầng trán trắng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Mẹ Hàn sững sờ nhìn trên đầu trọc nhỏ, rồi lại nhìn xuống gương mặt.
Vân Tri đã trổ mã.
Từ nhỏ cô sống trên núi nên đôi mắt trong veo, mũi nhỏ, môi đỏ và răng trắng, xinh đẹp tuyệt trần.
“Anh Hàn tìm con đã lâu, lần này muốn đưa con về.”
Vân Tri mở miệng mà không phát ra âm thanh nào.
“… Nhưng con không biết họ.” Cô nói, nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình, “Con đi đun nước và nấu ăn đây.”
“Vân Tri.” Ông gọi cô, “Họ là anh hai và chị dâu của con, là người thân của con.”
Cả hai có vẻ không yên, cứ im lặng nhìn cô.
Sự xuất hiện của họ đã làm gợn sóng trong cuộc sống yên bình của Vân Tri, khiến cô không thể đối phó.
Đêm đó, vợ chồng Hàn ở trong chùa.
Vân Tri quỳ xuống và ngồi trước hội trường Phật giáo tụng kinh.
Sau lưng cô có tiếng bước chân, không lâu sau, sư phụ ngồi xếp bằng trên chiếc chiếu bên cạnh cô.
“Vân Tri không muốn nghĩ vào thành phố xem thử sao.”
Lông mi của Vân Tri run rẩy.
Tại sao cô lại không nghĩ.
Tất nhiên cô đã nghĩ về nó.
Nhưng so với những thứ đó, cô muốn ở bên cạnh sư phụ nhiều hơn.
Sư phụ đã hơn nửa trăm tuổi, chân tay mỗi ngày một nặng, giờ cúi xuống gánh nước rất khó khăn. Vân Tri nhận ra rằng sư phụ đã già và đã đến lúc cô cần chăm sóc cho sư phụ.
Vân Tri mở mắt nhìn sang: “Nếu con rời đi, sư phụ cũng sẽ ở cùng con sao?”
Sư phụ nửa đầu ngẩng lên, ánh mắt từ bi phản chiếu bức tượng Phật.
“Ngôi chùa này là sư phụ để lại cho sư phụ. Sau khi ông ra đi, sư phụ xin tuân theo thỉnh cầu, chuyên tâm hướng về Phật môn.” Ông nhìn Vân Tri, ánh mắt bi thương, “Vân tri, sư phụ sinh ra trong chùa này, ở trong ngôi chùa này, trừ ngôi chùa này ra, trừ ngọn núi này ra thì sư phụ không biết đi nơi nào nữa.”
Hốc mắt Vân Tri chua xót, từ từ cầm lấy đôi bàn tay khô khốc của ông: “Sư phụ có thể đi với Vân Tri, con sẽ không bỏ sư phụ lại đâu.”
Ông lắc đầu một cái, ánh mắt già nua kiên định: “Đây là nơi chôn cất linh hồn anh hùng. Thi thể của sư phụ sẽ bị hủy hoại trong một ngày, và anh hùng sẽ ở lại canh nom không tiêu tan.”
Khi chiến tranh nổ ra, hai mươi nhà sư của chùa Thanh tâm xuống núi cùng ngày và không ai trong số họ trở về.
Trụ trì lớn tuổi tụng kinh và dựng tượng đài ở Hầu Lâm, rồi viên tịch.
Đại sư Liễu Thiền từ nhỏ đã nghe những câu chuyện của sư phụ, sau khi sư phụ đi rồi thì kế thừa tâm nguyện cuối cùng của mình.
Ông có thể rời đi không?
Tất nhiên ông có thể rời đi.
Nhưng luôn có người ở lại, luôn có người làm những việc này, luôn có người canh giữ nguyện vọng của người chết.
“Vân Tri, sư phụ già rồi.” Tóc bạc và lưng không còn thẳng, luôn bị bệnh tật hành hạ trong mỗi đêm đông.
“Con thì khác, con còn trẻ, nên đi gặp thế giới bên ngoài.”
Vân Tri đã khóc đầy mặt, ánh mắt không chịu nổi nữa.
“Chờ lúc con đi học trở về, sẽ càng làm sư phụ thêm tự hào.”
“Con không cần lo cho sư phụ, sư phụ sẽ tự chăm sóc mình, trưởng thôn cũng chăm sóc sư phụ mà.”
Vân Tri nức nở, từ từ dịch lại bên cạnh sư phụ.
Vài ngày sau, vào một ngày nắng đẹp, tiểu hòa thượng thu dọn đồ đạc xuống núi.
Đại sư Liễu Thiền tiễn cô xuống núi.
Trước khi đi, Vân Tri tạ đầu đại sư Liễu Thiền, cuối cùng được mẹ Hàn dắt lên xe.
Đại sư Liễu Thiền đi lên mấy bước, xuyên qua cửa kính, ông dặn dò: “Ở bên ngoài phải chăm sóc mình thật tốt con nhé.”
Hai mắt Vân Tri ngấn nước, gật đầu.
Ông nắm tay Vân Tri, trong mắt nổi hơi nước, “Mặc quần áo nhiều vàođừngđể bị lạnh.”
Xe hơi nổ máy, đại sư Liễu Thiền buông lỏng tay ra.
Cô không thể không nhìn ra sau cửa sổ.
Sư phụ cô đứng ở trước sương mù núi rừng, gió thu cuộn lên áo bào trắng tu sĩ, thân hình héo rũ, cuối cùng chậm rãi bị sương mù nuốt chửng.
Tim Vân Tri đập thình thịch, lòng bàn tay cô dựa vào cửa sổ siết chặt thành nắm đấm.
Cô ngồi xuống, nheo mắt, cúi đầu lau đi những giọt nước mắt đã rơi.
Cô đã trưởng thành rồi.
Cô đang rời quê hương và dấn thân vào một con đường vô định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook