Lúc này chiếc váy của cô Giang Tiêu Tiêu sắp bị xé rách, cô cảm nhận được nỗi tuyệt vọng bủa vây trái tim cô.
Giang Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào cửa phòng, trong đầu cô lúc này chỉ toàn là tên của Cận Tri Thận.
Anh sẽ tìm được cô, nhất định anh sẽ tìm được cô.
Ánh mắt của người đàn ông kia cực kỳ hưng phấn, tuyệt thật, người phụ nữ xinh đẹp nhất trong bữa tiệc ngày hôm nay sắp trở thành của gā.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má Giang Tiêu Tiêu, cảm giác bất lực ngập đầy trong lòng cô. Cận Tri Thận, anh vẫn không đến thì tôi xong rồi..
Ngay khi chiếc váy trên người Giang Tiêu Tiêu sắp bị xé nát, đúng lúc này tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
“Xin hỏi có ai ở trong phòng không?” Là giọng của Cận Tri Thận.
Giang Tiêu Tiêu vốn đã mất hết ý chí nhưng khi nghe thấy giọng nói này, tức khắc trong cô chợt bừng lên một tia hy vọng.
Giang Tiêu Tiêu toan hét lên cầu cứu, thế nhưng người đàn ông kia hành động nhanh hơn cô.
“U…”
Đôi tay bịt chặt miệng cô lại, không để cô phát ra bất cứ âm thanh gì, cô vùng vẫy nhưng vẫn chẳng ăn thua.
Gã đàn ông kia nhìn ra phía ngoài với vẻ hoảng loạn, gã sợ bọn họ thật sự xông vào phòng.
Ngoài cửa lại trở nên yên tĩnh, không biết người bên ngoài đã đi hay chưa.
Giang Tiêu Tiêu nghẹn ngào vùng vẫy, chút hy vọng nhỏ nhoi trong mắt cô cũng sắp tàn lụi.
Cô cảm thấy đầu mình choáng váng và nặng trĩu, ý thức càng lúc càng mơ hồ, cô cố gắng duy trì sự tỉnh táo, thậm chí cô có ý định giữ chút sức lực cuối cùng để lúc sau đâm đầu vào tường, chung quy người này cũng không đến mức làm gì với xác chết…
Đối phương khôi phục lại vẻ mặt như trước, vừa rồi chỉ là một sự gián đoạn nho nhỏ mà thôi.
Giang Tiêu Tiêu hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, thế nhưng khi cô cho rằng không còn hy vọng gì nữa thì cửa phòng bật mở.
Khoảnh khắc ấy, cô còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, là Cận Tri Thận ư? Anh đến rồi..
Gã đàn ông hoảng hốt nhìn mấy người xông vào, vội vàng buông Giang Tiêu Tiêu ra.
Trong phòng khách sạn, Giang Tiêu Tiêu rệu rã tựa vào mép giường, đầu tóc cô rối bù, váy dạ hội cũng bị xé rách tả tơi, khuôn mặt hồng hào giờ đây lại vô cùng tái nhợt, dấu bàn tay cực kỳ rõ ràng trên mặt cô.
Xung quanh Cận Tri Thận tản ra bầu không khí u ám, lúc này trông anh giống hệt một quỷ tu la bước ra từ địa ngục, ánh mắt của anh như có thể hủy diệt tất cả.
Anh sải bước đi lên trước, đá bay người đàn ông trên mặt đất.
Cận Tri Thận cởi áo khoác ra đắp lên người Giang Tiêu Tiêu, anh ôm chặt lấy cô gái vẫn đang run rẩy.
Ý thức của Giang Tiêu Tiêu đã trở nên mơ hồ, cô yếu ớt tựa vào lòng anh, có một khoảnh khắc cô tưởng như mình sắp chết.
Hơi ấm quen thuộc bao bọc làm Giang Tiêu Tiêu cảm thấy yên tâm.
“Cận Tri Thận.” Giang Tiêu Tiêu suy yếu đến mức chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn, yếu ớt.
“Anh đây, xin lỗi, anh đến muộn.”
Giọng nói trầm thấp lọt vào tai, Giang Tiêu Tiêu nhận ra rõ ràng, anh ấy đến thật rồi, không phải mình nằm mơ.
Chút lý trí và tỉnh táo cuối cùng trong cô cũng sụp đổ, cô rơi vào hôn mê.
Cận Tri Dực đứng sững tại chỗ nhìn cảnh tượng trước mắt, thấy Giang Tiêu Tiêu ngất đi thì vội nói: “Anh à, anh mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi.”
Nghe em trai nói thế, Cận Tri Thận lập tức ôm cô dậy một cách cẩn thận.
Anh nhìn người đàn ông trên mặt đất với ánh mắt như muốn giết người, anh dùng giọng điệu lạnh lẽo âm u nói rằng: “Trông chừng người này.”
Một câu nói giống như đang phán đối phương tội chết.
Cận Tri Dực gật đầu: “Vâng anh, anh cứ yên tâm!”
Người nọ run bần bật, gã biết người này là cậu hai nhà họ Cận.
Xong đời, xong đời rồi…
Rõ ràng cô gái kia nói với mình là người này không có tiếng tăm, không có chỗ dựa cơ mà? Tại sao lại có quan hệ với cậu hai nhà họ Cận?
Sau khi lấy lại tinh thần, gã vội vàng nói xin lỗi: “Cậu Cận, cậu hai, xin lỗi, tôi không biết đó là người của anh, tôi xin lỗi, tôi biết sai rồi, xin các anh hãy tha cho tôi!”
Cận Tri Thận không để ý đến gã mà ôm Giang Tiêu Tiêu đi luôn.
Gã đàn ông không thể làm gì khác hơn là nhìn sang Cận Tri Dực, sau đó quỳ xuống dập đầu liên tục.
“Cậu hai, xin cậu tha cho tôi! Tôi không chạm vào cô ấy, tôi thật sự chưa làm gì cô ấy cả, thật đấy, tôi biết lỗi rồi, cầu xin các anh tha cho tôi!”
Cận Tri Dực cười gằn: “Tha cho mày? Hừ, mày chết trăm lần cũng không đủ.”
Xảy ra chuyện này, Cận Tri Dực cảm thấy mình còn sống được hay không cũng đã là vấn đề, nói cho cùng đây là lần đầu tiên trong suốt bao nhiều năm qua, đứa em trai là anh ta mới nhìn thấy Cận Tri Thận tức giận đến thế.
Anh ta lại nghĩ đến tình trạng vừa rồi của chị dâu, cũng cảm thấy đau lòng.
Dù thế nào người này cũng xong đời rồi, Cận Tri Dực lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát.
“Đừng mà cậu hai Cận, xin anh hãy tha cho tôi!”
Người nọ quỳ xuống ôm chân Cận Tri Dực xin tha rối rít, không, gã không thể vào tù được, bằng không sẽ mất hết tất cả.
Cận Tri Dực đá văng đối phương ra, gã vốn đã bị thương do vừa bị Giang Tiêu Tiêu lấy bình hoa đập vào đầu, giờ lại bị cậu hai Cận đá một cú, thế là gã ngất xỉu ngay lập tức.
Tô Uyển Ương ngơ ngác đứng ở bên cạnh, không một ai để ý đến cô ta.
Nói thật, vừa mở cửa ra đã thấy cảnh máu me be bét đập vào mắt, cô ta cũng rất sợ hãi.
Đồng thời cô ta cũng cảm nhận được sự lo lắng của Cận Tri Thận dành cho Giang Tiêu Tiêu.
Bầu không khí xung quanh anh lạnh lẽo và đầy áp lực, trong khoảnh khắc ấy, Tô Uyển Ương thật sự nghĩ rằng anh muốn giết chết người đàn ông kia.
Cô nghệt ra nhìn người đàn ông mình yêu khoác áo cho Giang Tiêu Tiêu, ôm cô rời đi thật cẩn thận, anh không nói với cô ta một câu, thậm chí còn không nhìn cô ta một lần nào cả. Tô Uyển Ương cảm thấy cực kỳ khó chịu, Quả nhiên ý nghĩ lúc trước của cô ta là chính xác.
Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Dực không có quan hệ gì với nhau, người có quan hệ với cô là Cận Tri Thân.
Tô Uyển Ương chưa bao giờ nhìn thấy anh lo lắng đến như vậy, cô ta ghen ghét đến phát điện.
Trong nháy mắt đó, Tô Uyển Ương ước gì vừa nãy mình không hỏi nhân viên phục vụ kia Giang Tiêu Tiêu ở đâu, thế thì bọn họ cũng sẽ không tìm được cô nhanh như vậy…
Nếu Giang Tiêu Tiêu thật sự bị hãm hiếp thì có lẽ Cận Tri Thận cũng sẽ không cần cô nữa.
Tô Uyển Ương không biết tại sao mình lại có suy nghĩ đáng sợ như thế, cô hồn xiêu phách lạc đi ra khỏi phòng.
Giang Tiêu Tiêu được đưa đi bệnh viện.
Người lái xe là tài xế, trên đường đi, cô vẫn luôn giữ chặt ống tay áo của Cận Tri Thận không chịu buông ra.
Nhìn gương mặt tái nhợt của cô, Cận Tri Thận cảm thấy trái tim mình quặn đau, anh không dám tưởng tượng nếu mình đến muộn hơn chút nữa thì chuyện gì sẽ xảy ra…
“Đi nhanh hơn.” Cận Tri Thận bảo tài xế.
Tài xế lập tức tăng tốc.
Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra cho Giang Tiêu Tiêu xong rồi nói: “Cậu Cận, cô gái này ngoài vết thương trên tay cùng với bị ngạt thở nhẹ ra thì không có vấn đề gì khác, nghỉ ngơi một chút là sẽ tỉnh lại.”
Cận Tri Thận nghe được kết quả này thì thở phào nhẹ nhõm, may mà cô không có gì đáng ngại.
Sau khi bác sĩ rời đi, phòng bệnh chìm vào yên lặng, Giang Tiêu Tiêu nằm trên giường bệnh, còn Cận Tri Thận vẫn ngồi bên cạnh trông cô.
Sắc mặt cô vẫn tái nhợt như trước, hình như gặp phải ác mộng, cô la hét không ngừng: “Đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi..”
“Giang Tiêu Tiêu, anh đây.”
Giang Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào cửa phòng, trong đầu cô lúc này chỉ toàn là tên của Cận Tri Thận.
Anh sẽ tìm được cô, nhất định anh sẽ tìm được cô.
Ánh mắt của người đàn ông kia cực kỳ hưng phấn, tuyệt thật, người phụ nữ xinh đẹp nhất trong bữa tiệc ngày hôm nay sắp trở thành của gā.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má Giang Tiêu Tiêu, cảm giác bất lực ngập đầy trong lòng cô. Cận Tri Thận, anh vẫn không đến thì tôi xong rồi..
Ngay khi chiếc váy trên người Giang Tiêu Tiêu sắp bị xé nát, đúng lúc này tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
“Xin hỏi có ai ở trong phòng không?” Là giọng của Cận Tri Thận.
Giang Tiêu Tiêu vốn đã mất hết ý chí nhưng khi nghe thấy giọng nói này, tức khắc trong cô chợt bừng lên một tia hy vọng.
Giang Tiêu Tiêu toan hét lên cầu cứu, thế nhưng người đàn ông kia hành động nhanh hơn cô.
“U…”
Đôi tay bịt chặt miệng cô lại, không để cô phát ra bất cứ âm thanh gì, cô vùng vẫy nhưng vẫn chẳng ăn thua.
Gã đàn ông kia nhìn ra phía ngoài với vẻ hoảng loạn, gã sợ bọn họ thật sự xông vào phòng.
Ngoài cửa lại trở nên yên tĩnh, không biết người bên ngoài đã đi hay chưa.
Giang Tiêu Tiêu nghẹn ngào vùng vẫy, chút hy vọng nhỏ nhoi trong mắt cô cũng sắp tàn lụi.
Cô cảm thấy đầu mình choáng váng và nặng trĩu, ý thức càng lúc càng mơ hồ, cô cố gắng duy trì sự tỉnh táo, thậm chí cô có ý định giữ chút sức lực cuối cùng để lúc sau đâm đầu vào tường, chung quy người này cũng không đến mức làm gì với xác chết…
Đối phương khôi phục lại vẻ mặt như trước, vừa rồi chỉ là một sự gián đoạn nho nhỏ mà thôi.
Giang Tiêu Tiêu hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, thế nhưng khi cô cho rằng không còn hy vọng gì nữa thì cửa phòng bật mở.
Khoảnh khắc ấy, cô còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, là Cận Tri Thận ư? Anh đến rồi..
Gã đàn ông hoảng hốt nhìn mấy người xông vào, vội vàng buông Giang Tiêu Tiêu ra.
Trong phòng khách sạn, Giang Tiêu Tiêu rệu rã tựa vào mép giường, đầu tóc cô rối bù, váy dạ hội cũng bị xé rách tả tơi, khuôn mặt hồng hào giờ đây lại vô cùng tái nhợt, dấu bàn tay cực kỳ rõ ràng trên mặt cô.
Xung quanh Cận Tri Thận tản ra bầu không khí u ám, lúc này trông anh giống hệt một quỷ tu la bước ra từ địa ngục, ánh mắt của anh như có thể hủy diệt tất cả.
Anh sải bước đi lên trước, đá bay người đàn ông trên mặt đất.
Cận Tri Thận cởi áo khoác ra đắp lên người Giang Tiêu Tiêu, anh ôm chặt lấy cô gái vẫn đang run rẩy.
Ý thức của Giang Tiêu Tiêu đã trở nên mơ hồ, cô yếu ớt tựa vào lòng anh, có một khoảnh khắc cô tưởng như mình sắp chết.
Hơi ấm quen thuộc bao bọc làm Giang Tiêu Tiêu cảm thấy yên tâm.
“Cận Tri Thận.” Giang Tiêu Tiêu suy yếu đến mức chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn, yếu ớt.
“Anh đây, xin lỗi, anh đến muộn.”
Giọng nói trầm thấp lọt vào tai, Giang Tiêu Tiêu nhận ra rõ ràng, anh ấy đến thật rồi, không phải mình nằm mơ.
Chút lý trí và tỉnh táo cuối cùng trong cô cũng sụp đổ, cô rơi vào hôn mê.
Cận Tri Dực đứng sững tại chỗ nhìn cảnh tượng trước mắt, thấy Giang Tiêu Tiêu ngất đi thì vội nói: “Anh à, anh mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi.”
Nghe em trai nói thế, Cận Tri Thận lập tức ôm cô dậy một cách cẩn thận.
Anh nhìn người đàn ông trên mặt đất với ánh mắt như muốn giết người, anh dùng giọng điệu lạnh lẽo âm u nói rằng: “Trông chừng người này.”
Một câu nói giống như đang phán đối phương tội chết.
Cận Tri Dực gật đầu: “Vâng anh, anh cứ yên tâm!”
Người nọ run bần bật, gã biết người này là cậu hai nhà họ Cận.
Xong đời, xong đời rồi…
Rõ ràng cô gái kia nói với mình là người này không có tiếng tăm, không có chỗ dựa cơ mà? Tại sao lại có quan hệ với cậu hai nhà họ Cận?
Sau khi lấy lại tinh thần, gã vội vàng nói xin lỗi: “Cậu Cận, cậu hai, xin lỗi, tôi không biết đó là người của anh, tôi xin lỗi, tôi biết sai rồi, xin các anh hãy tha cho tôi!”
Cận Tri Thận không để ý đến gã mà ôm Giang Tiêu Tiêu đi luôn.
Gã đàn ông không thể làm gì khác hơn là nhìn sang Cận Tri Dực, sau đó quỳ xuống dập đầu liên tục.
“Cậu hai, xin cậu tha cho tôi! Tôi không chạm vào cô ấy, tôi thật sự chưa làm gì cô ấy cả, thật đấy, tôi biết lỗi rồi, cầu xin các anh tha cho tôi!”
Cận Tri Dực cười gằn: “Tha cho mày? Hừ, mày chết trăm lần cũng không đủ.”
Xảy ra chuyện này, Cận Tri Dực cảm thấy mình còn sống được hay không cũng đã là vấn đề, nói cho cùng đây là lần đầu tiên trong suốt bao nhiều năm qua, đứa em trai là anh ta mới nhìn thấy Cận Tri Thận tức giận đến thế.
Anh ta lại nghĩ đến tình trạng vừa rồi của chị dâu, cũng cảm thấy đau lòng.
Dù thế nào người này cũng xong đời rồi, Cận Tri Dực lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát.
“Đừng mà cậu hai Cận, xin anh hãy tha cho tôi!”
Người nọ quỳ xuống ôm chân Cận Tri Dực xin tha rối rít, không, gã không thể vào tù được, bằng không sẽ mất hết tất cả.
Cận Tri Dực đá văng đối phương ra, gã vốn đã bị thương do vừa bị Giang Tiêu Tiêu lấy bình hoa đập vào đầu, giờ lại bị cậu hai Cận đá một cú, thế là gã ngất xỉu ngay lập tức.
Tô Uyển Ương ngơ ngác đứng ở bên cạnh, không một ai để ý đến cô ta.
Nói thật, vừa mở cửa ra đã thấy cảnh máu me be bét đập vào mắt, cô ta cũng rất sợ hãi.
Đồng thời cô ta cũng cảm nhận được sự lo lắng của Cận Tri Thận dành cho Giang Tiêu Tiêu.
Bầu không khí xung quanh anh lạnh lẽo và đầy áp lực, trong khoảnh khắc ấy, Tô Uyển Ương thật sự nghĩ rằng anh muốn giết chết người đàn ông kia.
Cô nghệt ra nhìn người đàn ông mình yêu khoác áo cho Giang Tiêu Tiêu, ôm cô rời đi thật cẩn thận, anh không nói với cô ta một câu, thậm chí còn không nhìn cô ta một lần nào cả. Tô Uyển Ương cảm thấy cực kỳ khó chịu, Quả nhiên ý nghĩ lúc trước của cô ta là chính xác.
Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Dực không có quan hệ gì với nhau, người có quan hệ với cô là Cận Tri Thân.
Tô Uyển Ương chưa bao giờ nhìn thấy anh lo lắng đến như vậy, cô ta ghen ghét đến phát điện.
Trong nháy mắt đó, Tô Uyển Ương ước gì vừa nãy mình không hỏi nhân viên phục vụ kia Giang Tiêu Tiêu ở đâu, thế thì bọn họ cũng sẽ không tìm được cô nhanh như vậy…
Nếu Giang Tiêu Tiêu thật sự bị hãm hiếp thì có lẽ Cận Tri Thận cũng sẽ không cần cô nữa.
Tô Uyển Ương không biết tại sao mình lại có suy nghĩ đáng sợ như thế, cô hồn xiêu phách lạc đi ra khỏi phòng.
Giang Tiêu Tiêu được đưa đi bệnh viện.
Người lái xe là tài xế, trên đường đi, cô vẫn luôn giữ chặt ống tay áo của Cận Tri Thận không chịu buông ra.
Nhìn gương mặt tái nhợt của cô, Cận Tri Thận cảm thấy trái tim mình quặn đau, anh không dám tưởng tượng nếu mình đến muộn hơn chút nữa thì chuyện gì sẽ xảy ra…
“Đi nhanh hơn.” Cận Tri Thận bảo tài xế.
Tài xế lập tức tăng tốc.
Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra cho Giang Tiêu Tiêu xong rồi nói: “Cậu Cận, cô gái này ngoài vết thương trên tay cùng với bị ngạt thở nhẹ ra thì không có vấn đề gì khác, nghỉ ngơi một chút là sẽ tỉnh lại.”
Cận Tri Thận nghe được kết quả này thì thở phào nhẹ nhõm, may mà cô không có gì đáng ngại.
Sau khi bác sĩ rời đi, phòng bệnh chìm vào yên lặng, Giang Tiêu Tiêu nằm trên giường bệnh, còn Cận Tri Thận vẫn ngồi bên cạnh trông cô.
Sắc mặt cô vẫn tái nhợt như trước, hình như gặp phải ác mộng, cô la hét không ngừng: “Đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi..”
“Giang Tiêu Tiêu, anh đây.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook