Ông cụ đã vừa ý Cận Tri Thận từ khi anh còn nhỏ, nếu Tô Uyển Ương lấy đối phương thì ông cụ đều yên tâm về hạnh phúc của cháu gái mình và Tô thị. Nhân cơ hội tối nay, ông cụ Tô thuận theo tự nhiên đề cập tới chuyện này.

Giang Tiêu Tiêu lập tức sững người khi nghe ông cụ nói vậy, quả nhiên ông cụ Tô muốn gả Tô Uyển Ương cho Cận Tri Thận. Cũng đúng thôi, có ai lại không thích một người đàn ông ưu tú như vậy chứ!

Song Cận Tri Dực lại bĩu môi, anh ta biết ngay tối nay anh trai tới đây chắc chắn không có chuyện tốt lành gì mà.

Cận Tri Thận cũng giật mình, có vẻ như anh không ngờ ông cụ lại hỏi thẳng thừng như vậy. Anh nhìn Giang Tiêu Tiêu, cánh môi mỏng hé mở: “Cô Tô rất ưu tú, cũng rất tốt.”

“Tất nhiên, mấy năm trước, khi ông nội cháu còn sống đã nghĩ tới chuyện hai nhà kết thông gia rồi, nhưng còn chưa kịp tiến hành thì ông ấy đã… Nếu được như mong muốn của ông ấy thì hai nhà chúng ta cũng càng thêm lớn mạnh, cháu thấy có đúng không?”

Tô Uyển Ương đứng bên cạnh không lên tiếng, chỉ thẹn thùng nhìn Cận Tri Thận, tâm trạng vừa mong chờ vừa hồi hộp.

Ánh mắt Cận Tri Thận có phần né tránh, anh mím môi đáp: “Ông nói đùa rồi, cô Tô xứng đáng với người tốt hơn. Cháu là người khô khan, sợ làm lỡ dở cô ấy.”

Tô Uyển Ương nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi.

Anh từ chối khéo ư?

Ánh mắt cô ta không giấu được sự thất vọng, anh thật sự không thích cô ta một chút nào sao?

Ông cụ Tô cũng nhận ra ẩn ý trong câu nói này, tức thì vẻ mặt đanh lại, nhưng sau đó lại mỉm cười nói: “Ở thành phố Cẩm không có ai ưu tú hơn cháu đâu. Có điều không vội, tương lai còn dài.”

Thật ra bị một thằng nhóc từ chối, ông cụ Tô chẳng dễ chịu gì, lại càng thêm tức giận khi thấy bộ dáng thất vọng buồn bã của Tô Uyển Ương. Cận Tri Thận đúng là không biết điều, cháu gái mình có điểm nào không tốt chứ?

Cận Tri Thận không nói thêm gì nữa, bầu không khí bỗng trở nên lúng túng trong nháy mắt.

Giang Tiêu Tiêu đứng ở một bên, mặc dù Cận Tri Thận đã từ chối Tô Uyển Ương, song không hiểu sao cô vẫn thấy buồn bực vô cùng.

Dường như ông cụ Tô muốn nói Cận Tri Thận ưu tú, mà Tô Uyển Ương cũng vậy, ở thành phố Cẩm này không có cô gái nào xuất sắc hơn cô ta, hai người đến với nhau chỉ là chuyện sớm muộn.

Giang Tiêu Tiêu không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, vẫn tỏ vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình.

Lúc này, Cận Tri Dực lên tiếng: “Ông Tô à, cháu cũng đâu kém hơn anh cháu, sao ông không khen cháu?”

Một câu nói cứu vãn cục diện lúng túng, ông cụ Tô bị chọc cười.

“Phải phải phải, Tri Dực cũng rất ưu tú, nhưng cũng đến lúc tìm bạn gái rồi đấy, có muốn ông giới thiệu cho không?”

Cận Tri Dực vừa nghe ông cụ nói vậy thì lập tức biến sắc, anh ta cười ngượng ngập: “Không không ông ơi, cháu không vội.”

Cận Tri Dực nhìn ông cụ Tô và nhớ lại câu nói vừa nãy của ông cụ, anh ta thầm cà khịa: tương lai còn dài cái gì chứ, anh trai mình và Tô Uyển Ương không thể đến với nhau đầu, chị dâu đang đứng sờ sờ ở đây này!

Mấy người lại trò chuyện thêm một lát, sau đó ông cụ Tô đi tiếp đãi khách khứa.

Giang Tiêu Tiêu lấy cớ đi toilet, cô cụp mắt đứng trước gương trong tâm trạng buồn bã.

Nếu như một ngày nào đó Cận Tri Thận thật sự cưới Tô Uyển Ương, chắc chắn lễ cưới của bọn họ sẽ rất long trọng!

Giang Tiêu Tiêu không dám tưởng tượng đến cái ngày ấy.

Không biết qua bao lâu cô mới ra khỏi toilet. Cận Tri Thận đứng dựa bên cạnh cửa, trong tay cầm một điếu thuốc chưa châm lửa, lúc này anh cúi đầu chẳng biết đang nghĩ gì.

Giang Tiêu Tiêu giật mình, không ngờ lại gặp anh ở đây.

“Cận… Cận Tri Thận, sao anh lại ở đây?”

“Em nói xem?” Cận Tri Thận nhìn chằm chằm vào Giang Tiêu Tiêu.

Tối nay cô ăn mặc trang điểm xinh đẹp, anh đương nhiên phải để ý kỹ kẻo bị người khác cướp mất.

Giang Tiêu Tiêu bỗng hiểu ra, nhất định là anh đi vệ sinh hoặc là hút thuốc, chứ không lẽ anh đang chờ mình? Sao có thể chứ!

Bầu không khí chợt trở nên gượng gạo, Giang Tiêu Tiêu cũng không biết tại sao mình lại hỏi: “Vì sao vừa nãy anh lại từ chối lời đề nghị kết thông gia của ông cụ Tô vậy?”

Vừa hỏi xong cô đã hối hận.

Đang yên đang lành mình hỏi vấn đề này làm gì chứ! Có liên quan gì đến cô đâu! Giang Tiêu

Tiêu không dám nhìn Cận Tri Thận, chỉ sợ anh hiểu lầm.

Cận Tri Thận nhếch môi nở nụ cười khó nhận ra.

“Em thấy sao?”

Giang Tiêu Tiêu khẽ nhíu mày, lẽ nào thật sự là bởi vì anh không muốn người ta lỡ dở? Có quỷ mới tin!

“Cô Tô vừa ưu tú, vừa xinh đẹp, lại vừa có gia thể chỗ dựa tốt. Ông Tô đã nói rồi đó, nếu hai người ở bên nhau, có lẽ Cận thị sẽ càng thêm lớn mạnh! Chẳng lẽ anh không dao động, không thích một chút nào sao?”

Nếu mình là đàn ông thì có lẽ mình cũng sẽ thích một người như Tô Uyển Ương! Huống chi cô ta và Cận Tri Thận còn quen biết từ nhỏ, lẽ nào anh thật sự không có tình ý với Tô Uyển Ương?

“Không thích.” Cận Tri Thận đáp với giọng điệu kiên định trôi chảy. Anh nhìn Giang Tiêu Tiêu bằng ánh mắt sa sầm, đồng thời cất giọng âm u: “Cận Tri Thận tôi trông giống hạng người cần tới phụ nữ để giúp công ty phát triển lớn mạnh sao?” Kể cũng đúng, không có Tô thị thì Cận thị vẫn rất mạnh.

“Vậy anh thích mẫu người như thế nào…”

Giang Tiêu Tiêu cảm thấy mình điên thật rồi, không hiểu sao cô lại nghĩ gì nói nấy như vậy… Vừa hỏi xong cô đã hối hận, vội giải thích: “Anh đừng hiểu lầm! Tôi chỉ tò mò thôi. Không phải, tôi cũng không tò mò, tôi chỉ…”

Giang Tiêu Tiêu nói năng lộn xộn, không biết phải giải thích tại sao mình lại hỏi câu này, nghe cứ như là cô thích anh vậy.

Cận Tri Thận chăm chú nhìn cô gái đang đứng trước mặt, mình thích mẫu người như thế nào? Anh khẽ mỉm cười, đang định lên tiến…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương