Nhưng ông bà Cận không phát hiện ra sự bất thường, mấy người ngồi quây quần trong phòng khách.

Tô Uyển Ương cầm một chiếc hộp trên bàn đưa cho Tiểu Bảo.

“Tiểu Bảo, đây là xe đua đồ chơi phiên bản giới hạn mà cô mua ở nước ngoài mang về đấy, cháu xem có thích không?”

Không phải Tô Uyển Ương không biết ông bà Cận và Cận Tri Thận yêu chiều Tiểu Bảo nhường nào, cho nên cô ta muốn lấy lòng bé!

Tiểu Bảo thờ ơ liếc nhìn chiếc xe đua, trông không có vẻ gì là vui mừng.

Bé chẳng cần món quà cô này tặng đâu! Trong lòng Tiểu Bảo chỉ có một mình cô Tiêu Tiêu thôi.

Đương nhiên bà Cận biết suy nghĩ của cháu trai nhà mình, bà vội lên tiếng: “Uyển Ương, cảm ơn cháu, Tiểu Bảo thích lắm. Có điều sau này đến chơi cháu không cần mang theo nhiều quà quý như vậy đâu.”

“Bác gái đừng ngại.”

Tô Uyển Ương vẫn giữ nụ cười song tâm trạng không được tốt lắm.

Xem ra thái tử nhỏ nhà họ Cận không dễ đối phó.

Mọi người hàn huyên thêm vài câu, sau đó bà Cận nói vào chuyện chính.

“Tri Thận à, gần đây Uyển Ương mới về nước, chuẩn bị tiếp nhận việc công ty.”

Cận Tri Thận im lặng nghe mẹ nói tiếp: “Ông cụ Tô của con sợ con bé không đủ kinh nghiệm nên nhờ con sắp xếp cho con bé một chức vụ ở công ty, hi vọng con có thể dẫn dắt con bé để con bé học hỏi thêm. Con thấy có được không?”

Cận Tri Thận gật đầu, mím môi đáp: “Lát nữa con sẽ bảo trợ lý sắp xếp.”

Tô Uyển Ương nghe anh nói vậy, ánh mắt ngậm cười.

“Tri Thận, làm phiền anh rồi.”

Cận Tri Thận không đáp lời, anh nhìn đồng hồ rồi nói: “Ba, mẹ, lát nữa con còn có việc phải xử lý, tối nay Tiểu Bảo ở lại đây.”

Nói xong anh đứng dậy định đi.

Cho Tiểu Bảo ở lại đây, tất nhiên là ông bà Cận vui vẻ gật đầu.

Bấy giờ Tô Uyển Ương cũng đứng dậy thưa: “Bác trai bác gái, không còn sớm nữa, cháu cũng về đây, hôm khác cháu lại tới thăm hai bác.”

“Ừm, được. Lần sau đừng mang nhiều quà tới chơi nhé. À đúng rồi, Tri Thận, con tiện đường đưa Uyển Ương về đi!”

Cận Tri Thận khẽ mím môi nhưng không từ chối.

Hai người ra khỏi nhà họ Cận.

Trong buồng xe yên tĩnh, Tô Uyển Ương ngắm nhìn sườn mặt Cận Tri Thận, đồng thời lên tiếng: “Tri Thận, mấy năm qua anh sống thế nào?”

“Rất tốt.” Cận Tri Thận trả lời, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ.

Tô Uyển Ương hơi thất vọng, sao anh không hỏi mình sống có tốt không?

Cận Tri Thận không nói gì thêm, Tô Uyển Ương không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục tìm đề tài nói chuyện.

“À này, mấy hôm nữa em đến công ty của anh, nếu có chỗ nào không đúng thì anh cứ phê bình, không cần nể nang tình nghĩa giữa hai ta đâu.”

“Ừ, sẽ không.”

Thấy anh vẫn lạnh lùng như vậy, Tô Uyển Ương thở dài bất lực.

Tiếp đó, cô ta vắt óc tìm đề tài muốn trò chuyện với Cận Tri Thận nhiều hơn, thế nhưng Cận Tri Thận tiếc chữ như vàng, không muốn nói nhiều.

Chẳng mấy chốc xe đã tới nhà họ Tô, Tô Uyển Ương lưu luyến nhìn Cận Tri Thận song vẫn giữ dè dặt, lên tiếng hỏi anh: “Anh có muốn vào nhà ngồi một lát không? Hôm nay ông nội cứ nhắc đến anh mãi!”

Cận Tri Thận mím môi đáp: “Thôi khỏi, tôi còn có việc cần xử lý, lần sau lại đến thăm ông cụ Tô.”

Câu trả lời này khiến Tô Uyển Ương hơi thất vọng nhưng cô ta không tiếp tục giữ anh lại nữa.

“Thôi được rồi, anh đi đường cẩn thận nhé!”

Cô ta chậm rì rì tháo dây an toàn rồi xuống xe. Nhìn theo chiếc xe phóng đi, Tô Uyển Ương đứng tại chỗ thở dài.

Khi còn bé mình đến nhà họ Cận, Cận Tri Thận cũng rất lạnh nhạt với mình, sao bao năm qua đi mà anh vẫn không thay đổi gì vậy.

Có điều bây giờ anh càng thêm hấp dẫn..

Tô Uyển Ương cũng không biết mình thích Cận Tri Thận từ bao giờ.

Trước đây cô ta cảm thấy mình rất may mắn vì mình là cô gái duy nhất có thể qua lại với Cận Tri Thận.

Sau này Tô Uyển Ương ra nước ngoài du học, cô ta luôn chú ý tới Cận Tri Thận.

Nghe nói vào năm hai đại học anh đã hoàn thành tất cả Chương trình học, tốt nghiệp sớm và tiếp nhận công ty.

Sau khi anh tiếp nhận Cận thị, tập đoàn phát triển một cách mạnh mẽ và nhanh chóng trên mọi lĩnh vực, trở thành xí nghiệp lớn mạnh nhất cả nước.

Truyền kỳ về anh trong giới kinh doanh đã được đăng trên báo chí nước ngoài.

Khi ấy Tô Uyển Ương đã xác định được tình cảm của mình, người đàn ông ưu tú như vậy mới xứng với cô ta.

Tô Uyển Ương tiếp xúc với mọi thứ và cố gắng học tập là để đến gần Cận Tri Thận hơn.

Dưới ánh đèn soi rọi, cô ta lắng lặng nhìn theo hướng chiếc xe rời đi. Cô ta thầm nghĩ mấy hôm nữa là mình vào Cận thị làm việc rồi, đến lúc đó hai người sẽ có thêm nhiều cơ hội tiếp xúc, bây giờ không vội.

Lần này trở về cô ta nhất định phải giành được người đàn ông này bằng bất cứ giá nào.

Về phần Giang Tiêu Tiêu, cô tắm xong thì mở album ảnh trong điện thoại ra xem.

Trong đó có ảnh của Tiểu Bảo, Cận Tri Thận và các giáo viên có mặt trong hoạt động hôm nay.

Giang Tiêu Tiêu xem từng tấm ảnh, ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng.

Nhưng rồi cô lại vô thức nghĩ tới Lam Sảnh.

Cùng với nhà họ Lam, nhà họ Giang và những chuyện năm xưa.

Giang Tiêu Tiêu thở dài, khẽ chớp mắt, cô và Cận Tri Thận thật sự có thể đi tới cuối cùng sao?

Chuyện xảy xa mấy hôm nay tựa như một giấc mơ, Giang Tiêu Tiêu luôn cảm thấy mình sẽ tỉnh mộng bất cứ lúc nào.

Nhưng giờ đây cô sợ rằng cứ cái đà này thì mình sẽ hãm sâu vào giấc mộng ấy, không tự thoát ra được…

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Giang Tiêu Tiêu mới nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, Giang Tiêu Tiêu thức dậy, đánh răng rửa mặt rồi đến công ty đúng giờ như mọi khi.

Sáng tạo Cẩm Sắt mở cuộc họp, đương nhiên Giang Tiêu Tiêu cũng phải tham gia.

Công ty có rất nhiều dự án lớn, bao gồm các lĩnh vực như quảng cáo, kinh doanh, sự kiện, tiệc mừng…

Mà nội dung cuộc họp lần này là công ty muốn thảo luận về một thương hiệu áo cưới mới nổi trong nước tên là Vân Thường.

Tô San mặc đồ công sở đứng ở vị trí trung tâm cuộc họp lên tiếng: “Mấy ngày trước chúng ta nhận được tin lần này Vân Thường mở rộng thị trường sang châu Á, bọn họ có ý định tìm một công ty quảng bá thương hiệu.”

“Giám đốc Tô, chúng ta muốn giành hạng mục này ư?”

Tô San gật đầu.

Tuy Vân Thường mới thành lập chưa lâu nhưng không phải không nổi tiếng trong nước mà trái lại có rất nhiều người đặt may váy cưới của họ và mẫu váy cưới của họ đã được đăng trên tạp chí thời trang nhiều lần.

“Lần này có rất nhiều công ty lớn muốn cạnh tranh hạng mục này, vì vậy chúng ta không thể sơ suất, nhất định phải lập ra bản kế hoạch tốt nhất khiến Vân Thường hài lòng và chọn hợp tác với chúng ta.”

Mọi người rối rít gật đầu.

Hạng mục sinh nhật Tiểu Bảo đã hoàn thành, hiện tại Giang Tiêu Tiêu không có việc gì nên cô cũng phải tham gia hạng mục Vân Thường này.

Thương hiệu váy cưới? Giang Tiêu Tiêu cụp mắt suy nghĩ xem nên lập bản kế hoạch này như thế nào.

Tô San nói tiếp: “Lát nữa tôi sẽ gửi tài liệu cụ thể vào email cá nhân của mọi người, sau đó mọi người hãy chuẩn bị kế hoạch. Giờ thì giải tán thôi!”

Cô ấy nói xong, Giang Tiêu Tiêu đứng dậy ra khỏi phòng họp theo mọi người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương