Lam Sảnh bị khí thế của Giang Tiêu Tiêu dọa sợ, nhưng ngẫm lại thì bây giờ đối phương chỉ có hai bàn tay trắng, còn mình là cô chủ nhà họ Lam, dựa vào đâu mà cô ta kiêu ngạo với mình!
Nghĩ như vậy, Lam Sảnh càng hung hăng hơn, chỉ vào Tiểu Bảo nói: “Tôi nói nó đó! Lẽ nào không đúng sao? Tôi bảo này Giang Tiêu Tiêu, nhân phẩm cô tệ như vậy, đoán chừng thằng con cô cũng chẳng khá hơn chỗ nào.”
Cô ta vừa dứt lời thì một tiếng “bốp” vang lên, Lam Sảnh cảm thấy má trái đau rát, cô ta nhìn Giang Tiêu Tiêu bằng ánh mắt khiếp sợ.
Mọi người xung quanh cũng sợ hết hồn, không ai ngờ Giang Tiêu Tiêu sẽ đánh người giữa đám đông.
“Giang Tiêu Tiêu, cô dám đánh tôi? Sao hả? Tôi nói sai à? Con của cô là con hoang!”
Chồng Lam Sảnh rất đau lòng khi thấy vợ bị đánh, anh ta nổi giận bảo trợ lý gọi hiệu trưởng nhà trẻ tới.
Sau khi hiệu trưởng tới, anh ta hùng hổ nói: “Hiệu trưởng, nhân phẩm vị phụ huynh này có vấn đề, tôi lo con của cô ta cũng giống mẹ, yêu cầu nhà trường lập tức đuổi học nó kẻo con trai tôi bị ảnh hưởng.”
“Phải đó hiệu trưởng, tôi và cô ta chỉ xích mích chút thôi mà cô ta thẳng tay đánh tôi.”
Những người xung quanh muốn lấy lòng Lam Sảnh nên cũng a dua theo, đổ cho Giang Tiêu Tiêu bắt nạt người khác.
Hiệu trưởng biết thân phận của Lam Sảnh. Tới khi trông thấy Tiểu Bảo, ông ta lập tức sửng sốt. Đám người xung quanh không biết nhưng hiệu trưởng biết đây là cậu chủ nhỏ nhà họ Cận, ai dám đuổi học chứ!
“Xin lỗi anh, chúng tôi không thể đuổi học cậu bé được. Có vấn đề gì, anh xem có thể hòa giải hay không.” Hiệu trưởng căng thẳng nhìn Tiểu Bảo, cậu chủ nhỏ đừng xảy ra vấn đề gì nhé! Nếu không ông ta biết giải thích với nhà họ Cận thế nào.
Lam Sảnh thấy tình hình như vậy thì lập tức nổi đóa. Chẳng phải chỉ đuổi học một đứa trẻ thôi sao, cô ta không tin mình không làm được.
Thế là cô ta lên tiếng đe dọa: “Hiệu trưởng, nếu ông không đuổi học con trai cô ta, ông có tin tôi có mười nghìn cách khiến ông thất nghiệp không?”
Cô ta bất chấp tất cả, dù thế nào hôm nay cô ta cũng phải bắt Giang Tiêu Tiêu trả giá đắt, ai bảo đối phương dám đánh mình.
“Tôi xem ai dám?”
Đúng lúc này, một giọng nói trầm khàn vang lên.
Mọi người rối rít nhìn sang, trên người Cận Tri Thận toát ra khí thế mạnh mẽ như một vị quân vương khiến đám đông tách ra một con đường cho anh.
Hiệu trưởng cung kính gọi: “Chào anh Cận.”
Anh Cận? Ai nấy đều ngây người, lẽ nào…
“Lẽ nào người này là chủ tịch tập đoàn Cận thị Cận Tri Thận? Đẹp trai quá, hệt như lời đồn!”
“Sao anh ta lại ở đây?”
“Chắc là cậu chủ nhỏ nhà họ Cận cũng học ở nhà trẻ này! Không biết là đứa trẻ nào, có quen con gái tôi không, nếu quen…”
“Đừng mơ tưởng nữa, mấy người chúng ta có thể với tới nhà họ Cận sao?”
Tiểu Bảo vừa trông thấy ba, lập tức chạy lại ôm đùi anh, đồng thời tỏ vẻ đáng thương nói: “Ba ơi, ở đây có chú xấu xa và cô xấu xa, bọn họ bắt nạt mami, còn đòi đuổi học Tiểu Bảo.”
Tiểu Bảo nháy mắt như muốn nói: ba mau chỉnh đám người xấu này đi.
Lam Sảnh vẫn còn choáng váng, nghe thấy Tiểu Bảo gọi ba, cô ta ngây ngẩn cả người.
Thằng bé này không phải con trai của Giang Tiêu Tiêu ư? Sao lại gọi Cận Tri Thận là ba? Rốt cuộc chuyện này là sao?
Cận Tri Thận sầm mặt, thong thả cất lời: “Nghe nói các người đòi đuổi học con trai tôi?”
Chồng Lam Sảnh là người đầu tiên lấy lại tinh thần. Anh ta suýt ngất đi vì sợ, cuống quít xin lỗi: “Anh Cận, xin lỗi anh, là chúng tôi có mắt như mù, không biết cậu bé này là con của anh. Chúng tôi cứ tưởng…”
Chồng Lam Sảnh lại vội vàng xin lỗi Tiểu Bảo.
“Xin lỗi cậu chủ nhỏ vì lúc nãy chúng tôi đã xúc phạm cậu.”
Tiểu Bảo tỏ ra kiêu ngạo, kéo Giang Tiêu Tiêu không nói gì.
Kẻ bắt nạt mami đều là người xấu, không đáng được tha thứ!
Cận Tri Thận phớt lờ, thẳng thừng ra lệnh cho hiệu trưởng: “Tôi không muốn nhìn thấy mấy người kia trong hoạt động hôm nay.”
Chồng của Lam Sảnh bỗng cảm thấy lòng nặng nề.
Hiệu trưởng nhận được chỉ thị nào dám chậm trễ, ông ta nói với Lam Sảnh và chồng của cô ta: “Xin lỗi anh chị, mời các vị rời đi cho.”
Lam Sảnh há miệng định nói gì đó nhưng chạm phải ánh mắt âm u của Cận Tri Thận, cô ta sợ đến nỗi không thốt nên lời.
Đứa bé bên cạnh Lam Sảnh nghe hiệu trưởng nói vậy, lập tức khóc ré lên.
“Không muốn đâu mami, con không muốn đi, con vẫn chưa lên sân khấu biểu diễn tiết mục mà!”
Sắc mặt chồng Lam Sảnh rất tệ, anh ta cũng biết dù có nói gì nữa cũng vô dụng, tâm trạng Cận Tri Thận không tốt, bây giờ đối phương đuổi người, chưa biết chừng lát nữa còn liên lụy tới công ty của anh ta.
Con trai Lam Sảnh càng khóc to hơn, còn ăn vạ dưới đất.
“Ba ơi con không muốn về đâu, con muốn ở lại đây chơi với các bạn cơ.”
Chồng Lam Sảnh bối rối, bó tay hết cách, đành phải cưỡng ép đưa con trai đi, gia đình ba người chật vật rời khỏi đây.
Mọi người xung quanh ngây ra, ai mà ngờ được đứa con hoang mà Lam Sảnh nói lại là con trai của Cận Tri Thận. Ai nấy đều chột dạ, những người vừa rồi giúp Lam Sảnh mắng Giang Tiêu Tiêu chỉ mong Cận Tri Thận đừng giận lây sang bọn họ.
Giang Tiêu Tiêu đứng xem bên cạnh thầm vui vẻ, cảm giác có người làm chỗ dựa mới tuyệt vời làm sao!
Lam Sảnh ra khỏi nhà trẻ với sắc mặt cực tệ, tràn đầy vẻ u ám.
Rốt cuộc chuyện này là sao? Giang Tiêu Tiêu có quan hệ với Cận Tri Thận? “Mami!” Con trai của Lam Sảnh vẫn khóc nức nở.
“Không được khóc! Chẳng phải chỉ là một hoạt động vớ vẩn thôi sao? Có gì hay mà tham gia!” Lam Sảnh quát to.
Cô ta siết chặt ngón tay, dù thế nào đi chăng nữa, Giang Tiêu Tiêu, hôm nay cô làm tôi khó chịu, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ trả lại cô gấp bội.
Trong nhà trẻ, sự việc lúc nãy chỉ như một khúc nhạc đệm nho nhỏ lướt qua, buổi biểu diễn bắt đầu.
Giang Tiêu Tiêu quên hết những chuyện không vui, tập trung ngồi dưới khán đài xem biểu diễn và chờ tới lượt bọn họ lên sân khấu.
Khi tới lượt bọn họ, gia đình ba người đi lên sân khấu, bên dưới lập tức thảo luận xôn xao, bởi vì cả ba đều quá đẹp, Tiểu Bảo lại hoạt bát đáng yêu.
Màn biểu diễn bắt đầu… Cho đến kết thúc câu chuyện, sự đáng yêu của cô bé quàng khăn đỏ đã cảm hóa sói xám, cuối cùng ba người chung sống với nhau rất vui vẻ.
Mặc dù câu chuyện không rầm rộ, nhưng cả đời này Giang Tiêu Tiêu khó có thể quên nụ cười trên gương mặt Tiểu Bảo và gương mặt điển trai của Cận Tri Thận cùng với màn biểu diễn này.
Sau khi kết thúc phần biểu diễn, các giáo viên lại sắp xếp cho phụ huynh và các bạn nhỏ cùng chơi trò chơi, tiếp đó hiệu trưởng tuyên bố giải nhất của phần thi biểu diễn vừa rồi.
“Giải nhất của phần thi biểu diễn vừa rồi là câu chuyện Cô bé quàng khăn đỏ. Chúng ta hãy chúc mừng bạn nhỏ Cận Bắc Thần và phụ huynh của bé.”
Dưới sân khấu vang lên một tràng vỗ tay, các bạn nhỏ nhìn Tiểu Bảo bằng ánh mắt hầm mộ.
Tiểu Bảo vui vẻ nhảy xuống ghế.
“Ba ơi, mami ơi, chúng ta giành được giải nhất kìa!”
Giang Tiêu Tiêu nở nụ cười: “Đúng vậy, Tiểu Bảo nhà chúng ta giỏi quá!”
Giáo viên trao phần thưởng giải nhất, là một con búp bê siêu to, còn to hơn cả Tiểu Bảo, cậu nhóc thích lắm.
Nghĩ như vậy, Lam Sảnh càng hung hăng hơn, chỉ vào Tiểu Bảo nói: “Tôi nói nó đó! Lẽ nào không đúng sao? Tôi bảo này Giang Tiêu Tiêu, nhân phẩm cô tệ như vậy, đoán chừng thằng con cô cũng chẳng khá hơn chỗ nào.”
Cô ta vừa dứt lời thì một tiếng “bốp” vang lên, Lam Sảnh cảm thấy má trái đau rát, cô ta nhìn Giang Tiêu Tiêu bằng ánh mắt khiếp sợ.
Mọi người xung quanh cũng sợ hết hồn, không ai ngờ Giang Tiêu Tiêu sẽ đánh người giữa đám đông.
“Giang Tiêu Tiêu, cô dám đánh tôi? Sao hả? Tôi nói sai à? Con của cô là con hoang!”
Chồng Lam Sảnh rất đau lòng khi thấy vợ bị đánh, anh ta nổi giận bảo trợ lý gọi hiệu trưởng nhà trẻ tới.
Sau khi hiệu trưởng tới, anh ta hùng hổ nói: “Hiệu trưởng, nhân phẩm vị phụ huynh này có vấn đề, tôi lo con của cô ta cũng giống mẹ, yêu cầu nhà trường lập tức đuổi học nó kẻo con trai tôi bị ảnh hưởng.”
“Phải đó hiệu trưởng, tôi và cô ta chỉ xích mích chút thôi mà cô ta thẳng tay đánh tôi.”
Những người xung quanh muốn lấy lòng Lam Sảnh nên cũng a dua theo, đổ cho Giang Tiêu Tiêu bắt nạt người khác.
Hiệu trưởng biết thân phận của Lam Sảnh. Tới khi trông thấy Tiểu Bảo, ông ta lập tức sửng sốt. Đám người xung quanh không biết nhưng hiệu trưởng biết đây là cậu chủ nhỏ nhà họ Cận, ai dám đuổi học chứ!
“Xin lỗi anh, chúng tôi không thể đuổi học cậu bé được. Có vấn đề gì, anh xem có thể hòa giải hay không.” Hiệu trưởng căng thẳng nhìn Tiểu Bảo, cậu chủ nhỏ đừng xảy ra vấn đề gì nhé! Nếu không ông ta biết giải thích với nhà họ Cận thế nào.
Lam Sảnh thấy tình hình như vậy thì lập tức nổi đóa. Chẳng phải chỉ đuổi học một đứa trẻ thôi sao, cô ta không tin mình không làm được.
Thế là cô ta lên tiếng đe dọa: “Hiệu trưởng, nếu ông không đuổi học con trai cô ta, ông có tin tôi có mười nghìn cách khiến ông thất nghiệp không?”
Cô ta bất chấp tất cả, dù thế nào hôm nay cô ta cũng phải bắt Giang Tiêu Tiêu trả giá đắt, ai bảo đối phương dám đánh mình.
“Tôi xem ai dám?”
Đúng lúc này, một giọng nói trầm khàn vang lên.
Mọi người rối rít nhìn sang, trên người Cận Tri Thận toát ra khí thế mạnh mẽ như một vị quân vương khiến đám đông tách ra một con đường cho anh.
Hiệu trưởng cung kính gọi: “Chào anh Cận.”
Anh Cận? Ai nấy đều ngây người, lẽ nào…
“Lẽ nào người này là chủ tịch tập đoàn Cận thị Cận Tri Thận? Đẹp trai quá, hệt như lời đồn!”
“Sao anh ta lại ở đây?”
“Chắc là cậu chủ nhỏ nhà họ Cận cũng học ở nhà trẻ này! Không biết là đứa trẻ nào, có quen con gái tôi không, nếu quen…”
“Đừng mơ tưởng nữa, mấy người chúng ta có thể với tới nhà họ Cận sao?”
Tiểu Bảo vừa trông thấy ba, lập tức chạy lại ôm đùi anh, đồng thời tỏ vẻ đáng thương nói: “Ba ơi, ở đây có chú xấu xa và cô xấu xa, bọn họ bắt nạt mami, còn đòi đuổi học Tiểu Bảo.”
Tiểu Bảo nháy mắt như muốn nói: ba mau chỉnh đám người xấu này đi.
Lam Sảnh vẫn còn choáng váng, nghe thấy Tiểu Bảo gọi ba, cô ta ngây ngẩn cả người.
Thằng bé này không phải con trai của Giang Tiêu Tiêu ư? Sao lại gọi Cận Tri Thận là ba? Rốt cuộc chuyện này là sao?
Cận Tri Thận sầm mặt, thong thả cất lời: “Nghe nói các người đòi đuổi học con trai tôi?”
Chồng Lam Sảnh là người đầu tiên lấy lại tinh thần. Anh ta suýt ngất đi vì sợ, cuống quít xin lỗi: “Anh Cận, xin lỗi anh, là chúng tôi có mắt như mù, không biết cậu bé này là con của anh. Chúng tôi cứ tưởng…”
Chồng Lam Sảnh lại vội vàng xin lỗi Tiểu Bảo.
“Xin lỗi cậu chủ nhỏ vì lúc nãy chúng tôi đã xúc phạm cậu.”
Tiểu Bảo tỏ ra kiêu ngạo, kéo Giang Tiêu Tiêu không nói gì.
Kẻ bắt nạt mami đều là người xấu, không đáng được tha thứ!
Cận Tri Thận phớt lờ, thẳng thừng ra lệnh cho hiệu trưởng: “Tôi không muốn nhìn thấy mấy người kia trong hoạt động hôm nay.”
Chồng của Lam Sảnh bỗng cảm thấy lòng nặng nề.
Hiệu trưởng nhận được chỉ thị nào dám chậm trễ, ông ta nói với Lam Sảnh và chồng của cô ta: “Xin lỗi anh chị, mời các vị rời đi cho.”
Lam Sảnh há miệng định nói gì đó nhưng chạm phải ánh mắt âm u của Cận Tri Thận, cô ta sợ đến nỗi không thốt nên lời.
Đứa bé bên cạnh Lam Sảnh nghe hiệu trưởng nói vậy, lập tức khóc ré lên.
“Không muốn đâu mami, con không muốn đi, con vẫn chưa lên sân khấu biểu diễn tiết mục mà!”
Sắc mặt chồng Lam Sảnh rất tệ, anh ta cũng biết dù có nói gì nữa cũng vô dụng, tâm trạng Cận Tri Thận không tốt, bây giờ đối phương đuổi người, chưa biết chừng lát nữa còn liên lụy tới công ty của anh ta.
Con trai Lam Sảnh càng khóc to hơn, còn ăn vạ dưới đất.
“Ba ơi con không muốn về đâu, con muốn ở lại đây chơi với các bạn cơ.”
Chồng Lam Sảnh bối rối, bó tay hết cách, đành phải cưỡng ép đưa con trai đi, gia đình ba người chật vật rời khỏi đây.
Mọi người xung quanh ngây ra, ai mà ngờ được đứa con hoang mà Lam Sảnh nói lại là con trai của Cận Tri Thận. Ai nấy đều chột dạ, những người vừa rồi giúp Lam Sảnh mắng Giang Tiêu Tiêu chỉ mong Cận Tri Thận đừng giận lây sang bọn họ.
Giang Tiêu Tiêu đứng xem bên cạnh thầm vui vẻ, cảm giác có người làm chỗ dựa mới tuyệt vời làm sao!
Lam Sảnh ra khỏi nhà trẻ với sắc mặt cực tệ, tràn đầy vẻ u ám.
Rốt cuộc chuyện này là sao? Giang Tiêu Tiêu có quan hệ với Cận Tri Thận? “Mami!” Con trai của Lam Sảnh vẫn khóc nức nở.
“Không được khóc! Chẳng phải chỉ là một hoạt động vớ vẩn thôi sao? Có gì hay mà tham gia!” Lam Sảnh quát to.
Cô ta siết chặt ngón tay, dù thế nào đi chăng nữa, Giang Tiêu Tiêu, hôm nay cô làm tôi khó chịu, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ trả lại cô gấp bội.
Trong nhà trẻ, sự việc lúc nãy chỉ như một khúc nhạc đệm nho nhỏ lướt qua, buổi biểu diễn bắt đầu.
Giang Tiêu Tiêu quên hết những chuyện không vui, tập trung ngồi dưới khán đài xem biểu diễn và chờ tới lượt bọn họ lên sân khấu.
Khi tới lượt bọn họ, gia đình ba người đi lên sân khấu, bên dưới lập tức thảo luận xôn xao, bởi vì cả ba đều quá đẹp, Tiểu Bảo lại hoạt bát đáng yêu.
Màn biểu diễn bắt đầu… Cho đến kết thúc câu chuyện, sự đáng yêu của cô bé quàng khăn đỏ đã cảm hóa sói xám, cuối cùng ba người chung sống với nhau rất vui vẻ.
Mặc dù câu chuyện không rầm rộ, nhưng cả đời này Giang Tiêu Tiêu khó có thể quên nụ cười trên gương mặt Tiểu Bảo và gương mặt điển trai của Cận Tri Thận cùng với màn biểu diễn này.
Sau khi kết thúc phần biểu diễn, các giáo viên lại sắp xếp cho phụ huynh và các bạn nhỏ cùng chơi trò chơi, tiếp đó hiệu trưởng tuyên bố giải nhất của phần thi biểu diễn vừa rồi.
“Giải nhất của phần thi biểu diễn vừa rồi là câu chuyện Cô bé quàng khăn đỏ. Chúng ta hãy chúc mừng bạn nhỏ Cận Bắc Thần và phụ huynh của bé.”
Dưới sân khấu vang lên một tràng vỗ tay, các bạn nhỏ nhìn Tiểu Bảo bằng ánh mắt hầm mộ.
Tiểu Bảo vui vẻ nhảy xuống ghế.
“Ba ơi, mami ơi, chúng ta giành được giải nhất kìa!”
Giang Tiêu Tiêu nở nụ cười: “Đúng vậy, Tiểu Bảo nhà chúng ta giỏi quá!”
Giáo viên trao phần thưởng giải nhất, là một con búp bê siêu to, còn to hơn cả Tiểu Bảo, cậu nhóc thích lắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook