Giang Tiêu Tiêu mặc mặc áo sơ mi trắng quần jean, tuy đơn giản nhưng trông vẫn đẹp mắt. Mặt cô đỏ ửng, chắc là đã uống rượu.

Cận Tri Thận nhìn Giang Tiêu Tiêu, đáy mắt cuộn trào bao cảm xúc phức tạp.

Giang Tiêu Tiêu có phần hoảng loạn, cô không nhớ lần gặp trước đó cách đây bao lâu.

Khi ấy hai người cắt đứt quan hệ.

Mà giờ đây cả hai lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, Giang Tiêu Tiêu đang rối rắm có nên đến chào hỏi hay không.

Trong lúc cô đang bối rối, cửa phòng trước mặt bọn họ bật mở, Cận Tri Dực vừa đi ra vừa lải nhải: “Anh mình đâu rồi? Uống bao nhiêu rượu như thế, đã say khướt rồi mà còn chạy đi đầu nhỉ?”

Cận Tri Dực ngước mắt thì trông thấy Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu.

“Anh ở đây ạ, em tìm anh lâu ơi là lâu. Anh uống nhiều rượu thế có sao không?”

Cận Tri Thận hơi híp mắt lại.

Giang Tiêu Tiêu lúng túng, bây giờ không chào hỏi thì không hay lắm nên cô bước lên phía trước, cố nói chuyện thật bình tĩnh: “Chào anh Cận, chào cậu hai.”

Cô cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt của Cận Tri Thận.

Cận Tri Dực giả vờ kinh ngạc: “Chào cô Giang, trùng hợp thật đấy!”

“Vâng, công ty chúng tôi liên hoan ở đây.”

“Vậy ư? Buổi liên hoan kết thúc rồi à? Cô đang định về sao?”

Giang Tiêu Tiêu sửng sốt, Cận Tri Dực nhìn cô như trông thấy cọng rơm cứu mạng, không lắng nhằng mà lập tức nói ngay: “Anh tôi say rồi, phiền cô chăm sóc anh ấy một lát được không?”

“Hả?” Giang Tiêu Tiêu chớp mắt, chẳng hiểu ra sao.

Không không không, Giang Tiêu Tiêu thầm từ chối hàng ngàn hàng vạn lần trong lòng, bọn họ đã cắt đứt quan hệ rồi, nếu chỉ có hai người ở cùng nhau trong một không gian riêng thì lúng túng lắm!

“Tôi còn phải tiếp khách trong phòng nữa, thật sự là không thể dứt ra được, cô giúp tôi đi mà! Cô đưa anh ấy về nhà là ok, cô thấy có được không?” Cận Tri Dực vội nói.

Cứ như là bên trong phòng riêng có đơn hàng mấy trăm triệu, không thể lãng phí một giây phút nào.

Giang Tiêu Tiêu mấp máy khóe miệng, bọn họ ra ngoài xã giao không dẫn theo trợ lý hoặc là tài xế sao?

Cận Tri Thận đứng bên cạnh lạnh lùng lườm Cận Tri Dực diễn kịch nãy giờ. Anh mới uống vài ly, không hề say rượu, chỉ đi ra ngoài cho thoáng thôi.

Mắt Cận Tri Dực như bị rút gân, điên cuồng ra hiệu cho anh.

Anh à, hạnh phúc đang ở ngay trước mắt, anh đừng chậm lụt thế chứ? Lúc này Cận Tri Dực thật sự sợ Cận Tri Thận bình tĩnh phun ra mấy chữ “anh không say”.

Anh ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng, có vẻ như anh ta đã hạ quyết tâm, duỗi tay đẩy người đàn ông bên cạnh.

Cận Tri Thận không kịp phản ứng, cả người loạng choạng đổ về phía trước.

Con ngươi Giang Tiêu Tiêu co rút lại, cô cuống quít đỡ lấy anh, lắp bắp hỏi: “Anh… anh có sao không?”

Cận Tri Dực nở nụ cười đắc ý.

“Nhờ cô nhé, tôi giao anh tôi cho cô chăm sóc đó!”

Dứt lời Cận Tri Dực tức tốc vọt vào trong phòng.

Giang Tiêu Tiêu đờ đẫn nhìn người bên cạnh, Cận Tri Thận lười biếng dựa vào người cô, hơi thở nóng hầm hập và mùi rượu phả lên mặt cô.

Anh say thật à?

Giang Tiêu Tiêu câm nín, cô không thể bỏ mặc anh, đành chấp nhận số phận. Cô hỏi: “Anh vẫn đi được chứ?”

Cận Tri Thận lắc đầu, cánh môi mỏng mím lại, thản nhiên trả lời: “Không thể, em dìu tôi đi.”

Giọng điệu như một đứa trẻ, đã say rồi mà còn ngang ngược như vậy. Giang Tiêu Tiêu bất đắc dĩ gật đầu.

“Được được được, tôi dìu anh. Nhưng mà tôi phải chào đồng nghiệp rồi mới đưa anh về được. Anh đứng đây chờ tôi một lát được không?”

Giang Tiêu Tiêu đến đây liên hoan, tất nhiên cô không thể rời đi mà không nói tiếng nào được.

Nhưng ai dè Cận Tri Thận lại đáp thẳng thừng: “Không được!”

Anh không đứng đây đợi cô một mình đâu.

Giang Tiêu Tiêu: “.”

Quả nhiên cậu chủ chính là cậu chủ, rượu say còn cáu kỉnh.

Cô nghĩ thôi thì lát nữa nhắn tin cho đồng nghiệp cũng được. Đúng lúc này, cửa phòng bên cạnh mở ra, Tô San đang định đi toilet xuất hiện.

Giang Tiêu Tiêu vội bước tới nói: “Giám đốc Tô, tôi thật lòng xin lỗi. Tôi gặp một người bạn uống say, bây giờ phải đưa anh ấy về nhà. Cô có thể giúp tôi chuyển lời tới mọi người rằng tôi đi trước được không?”

Tô San ngước mắt nhìn, tức thì sợ ngây người khi trông thấy người đàn ông bên cạnh Giang Tiêu Tiêu.

Đây… đây chẳng phải là sếp tổng ư?

Sếp tổng và Giang Tiêu Tiêu đều ở đây sao?

Trong đầu Tô San nảy ra rất nhiều suy nghĩ, chẳng trách cậu hai ra lệnh tổ chức liên hoan, lại còn đến câu lạc bộ này và đặt phòng trước, thì ra là vì sếp tổng ở đây.

Tô San nhận ra ánh nhìn của Cận Tri Thận, bèn vội vàng lên tiếng: “Được chứ được chứ, cô mau đưa bạn về đi, bên kia cứ để tôi nói cho.”

“Cảm ơn giám đốc Tô.”

Giang Tiêu Tiêu không hề nhận ra điểm bất thường, nói cảm ơn xong thì dìu Cận Tri Thận rời đi.

Tô Sang đứng đằng sau, có thể hình dung bằng cụm từ ngổn ngang trong gió. Giang Tiêu Tiêu… và ông chủ có quan hệ gì vậy?

Cận Tri Dực nhìn qua khe cửa khép hờ. Khi trông thấy Giang Tiêu Tiêu đỡ anh mình rời khỏi đây, anh ta cong khóe môi nở nụ cười chiến thắng. Mình thật thông minh, tiếp theo phải dựa vào anh trai rồi!

Mà ở bên này, lúc đi xuống tầng Cận Tri Thận gần như dựa hẳn lên người Giang Tiêu Tiêu.

Giang Tiêu Tiêu mệt ná thở, vừa trợn mắt trừng anh vừa thở hổn hển: “Anh ăn gì mà lớn vậy?”

Sao nặng thế?

Nghe cô nói vậy, Cận Tri Thận rất buồn cười nhưng vẫn cố nhịn.

Cô bé này thật ngây thơ, ngay cả say thật hay giả say cũng không phân biệt được.

Khó khăn lắm mới lết xuống tầng, Giang Tiêu Tiêu hỏi: “Xe của anh ở đâu?”

Cận Tri Thận chỉ về phía bãi đậu xe.

Giang Tiêu Tiêu tiếp tục dìu anh tới đó. Sau khi tìm được xe, cô đặt Cận Tri Thận vào ghế lái phụ. Không biết vì quán tính hay gì mà cô ngã nhào vào lòng Cận Tri Thận.

Cô mệt đến mức thở hồng hộc, gần như chẳng còn tí sức lực nào.

Sau khi đỡ mệt, Giang Tiêu Tiêu mới phát hiện tư thế của hai người không ổn lắm, vội vàng muốn lùi ra nhưng lại bị Cận Tri Thận ôm lấy eo.

Anh chăm chú nhìn cô, mượn cơn say lèm bèm hỏi: “Giang Tiêu Tiêu, tại sao em lại né tránh tôi?”

Vì sao cô không kể cho mình quá khứ của cô? Vì sao không cho Thẩm Mộ Bạch nói cho mình biết cô xảy ra chuyện? Vì sao sau khi trêu chọc anh rồi lại muốn cắt đứt quan hệ…

Giang Tiêu Tiêu bỗng hoảng hốt khi bất ngờ đối diện với ánh mắt sâu thẳm kia. Cô cuống cuồng định đứng dậy nhưng ai dè Cận Tri Thận lại giữ chặt đầu cô, hôn lên môi cô.

Giang Tiêu Tiêu đờ ra như bị sét đánh. Sau khi tỉnh táo lại, cô lập tức giãy giụa nhưng sức quá yếu, chẳng ăn nhằm gì.

Cận Tri Thận ôm chặt cô, môi anh lạnh lẽo song cũng dịu dàng, đầu lưỡi anh rong ruổi trong miệng cô, mùi thuốc lá thuộc về người đàn ông quanh quần trong mũi Giang Tiêu Tiêu.

Buồng xe chật hẹp, không khí yên tĩnh, Giang Tiêu Tiêu loáng thoáng nghe thấy tiếng tim anh đang đập rộn. Cô cảm thấy đầu óc trống rỗng, trong lòng trào dâng cảm giác khác thường.

Chẳng biết có phải do uống rượu hay không mà lúc này Giang Tiêu Tiêu cảm thấy chóng mặt, nhưng bị anh hôn một hồi thì chẳng mấy chốc cơ thể đã nhũn ra, mất hết lý trí.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương