Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành
-
Chương 16: Quỳ xuống xin lỗi
Buổi sáng, Giang Tiêu Tiêu vùi đầu vào công việc, thoắt cái đã quên béng chuyện hồi sáng, cũng không gặp lại Giang Tình Tình và Lam Quân Hạo.
Cô cứ tưởng hai người họ đã đi rồi.
Buổi trưa, Hạ Lâm gọi cô cùng đi ăn cơm nhưng cô không đi mà vào nhà vệ sinh.
Ai ngờ vừa mới ra ngoài đã trông thấy Giang Tình Tình đứng trước bồn rửa tay dặm phấn.
Giang Tiêu Tiêu ngây người, ánh mắt sa sầm, chậm rãi bước tới rửa tay.
Hai người đứng song song.
Giang Tình Tình nhìn Giang Tiêu Tiêu qua gương, đôi môi đỏ mọng nhếch lên thành một độ cong giễu cọt: “Chị gái yêu quý, lại gặp nhau rồi!”
Giang Tiêu Tiêu chẳng thèm liếc nhìn cô ta, như thể không nghe thấy gì.
Giang Tình Tình chẳng mảy may để ý, vẫn nói tiếp: “Năm năm không gặp, không có tin tức gì của chị, em còn tưởng chị đã xảy ra chuyện gì rồi cơ, nhưng không ngờ chị lại trốn trong công ty nhỏ này. Chị… vẫn sống tệ như xưa nhỉ!”
Nói đến đây, cô ta cười mỉa mai.
Trong mắt Giang Tiêu Tiêu tràn ngập vẻ chán ghét: “Đừng xưng hô thân thiết như thế, mẹ tôi chỉ sinh một đứa con, tôi không nhớ khi nào thì bà sinh thêm một đứa con hoang”
Giang Tình Tình vốn đang vênh vang đắc ý, nhưng vừa nghe thấy hai tiếng “con hoang”, sắc mặt cô ta lập tức sa sầm, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Mày nói ai là con hoang?”
“Ai đáp thì là kẻ đó!”
Giang Tiêu Tiêu tắt vòi nước, ngạo mạn vẩy tay, sau đó nhìn thẳng vào cô ta nói: “Giang Tình Tình, mấy năm không gặp mà cô vẫn nhảy lên nhảy xuống như bọ chét khiến người ta chán ghét nhỉ!”
Giang Tình Tình giận đến tái xanh mặt.
Đời này cô ta ghét nhất bị người khác gọi là con hoang.
Mỗi lần nghe thấy hai tiếng này, cô ta đều cảm thấy dường như người ta đang chế giễu mình là con của kẻ thứ ba.
Bây giờ Giang Tiêu Tiêu không chỉ gọi cô †a là con hoang mà nói cô ta là bọ chét!
“Con khốn này, mày có tư cách gì mà nói †ao là con hoang? So với loại đàn bà sinh con hoang rồi tàn nhẫn vứt bỏ như mày thì tao còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần.”
Giang Tình Tình mắng lời lẽ cay độc, hòng kích thích Giang Tiêu Tiêu bằng mọi cách.
Sắc mặt Giang Tiêu Tiêu bỗng trở nên khó coi, hai tay siết chặt thành nắm đấm, cắn răng nói: “Cô lặp lại những lời vừa rồi một lần nữa xeml”
Giang Tình Tình chẳng sợ, lạnh lùng nói: “Lặp lại một lần nữa thì sao? Chẳng lẽ tao nói sai à? Mày vì tiền mà sinh con cho người ta, đúng là hành vi thấp hèn, không biết xấu hổ! Nhà họ Giang bị mày làm bẽ mặt, chẳng trách ba và anh Quân Hạo.
không cần mày. Nếu mẹ mày biết chuyện này thì nói không chừng bà ta sẽ hận không thể chết quách đi cho xong, đỡ bị mày làm mất mặt…”
Giang Tình Tình càng nói càng hăng, thậm chí cuối cùng còn cười không kiêng nể gì.
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy máu trong người đang sôi sục.
Cô không thể nào kìm nén sự bực bội và cơn giận đang đè nén trong lòng được nữa.
Cô vung tay tát Giang Tình Tình thật mạnh.
Bốp!
Tiếng bạt tai mạnh mẽ vang vọng trong nhà vệ sinh.
Giang Tình Tình bị tát lệch mặt, trên gương mặt trắng nõn hiện lên một dấu tay đỏ bừng, còn hơi sưng lên.
Cô ta nhìn Giang Tiêu Tiêu với vẻ khó tin, dường như không ngờ đối phương sẽ đánh cô ta.
Mãi một lúc sau cô ta mới phản ứng lại, ánh mắt tràn đầy thù hận, khuôn mặt vặn vẹo: “Giang Tiêu Tiêu, mày… mày dám đánh tao!”. Ngôn Tình Sủng
Cô ta vừa dứt lời, Giang Tiêu Tiêu lại dùng sức tát thêm một cái.
“Tôi đánh cô đấy! Giang Tình Tình, tôi có ngày hôm nay đều do cô ban tặng, cô lấy đâu ra mặt mũi mà ra oai ở đây? Tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi đánh cô là do cô đáng đời!”
Sau khi nói xong, Giang Tiêu Tiêu không nhìn cô ta nữa mà xoay người sải bước rời đi.
Làm sao Giang Tình Tình có thể bỏ qua như vậy được, cô ta rảo bước đuổi theo, hét lên như điên loạn: “Giang Tiêu Tiêu!”
Giang Tiêu Tiêu ngó lơ cô ta.
Ngay sau đó, cô chạm mặt Lam Quân Hạo.
đang đợi bên ngoài.
Người đàn ông này vẫn thanh lịch như trước.
Lúc trông thấy cô, trên mặt anh ta xuất hiện vẻ ngạc nhiên nhưng biến mất rất nhanh, sau đó lại biến sắc khi nhìn thấy dấu tay trên mặt Giang Tình Tình.
“Tình Tình! Em bị làm sao vậy?”
Giang Tình Tình vừa trông thấy Lam Quân Hạo, lập tức che giấu vẻ mặt ác độc, đồng thời tỏ ra yếu đuối đáng thương, khóc lóc kể lể: “Anh Quân Hạo…”
“Mặt em… Lam Quân Hạo thấy mặt cô ta sưng đỏ thì cực kỳ sửng sốt, sau đó nhìn Giang Tiêu Tiêu bằng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Giang Tiêu Tiêu! Là cô làm?”
Giang Tiêu Tiêu hờ hững xoay người lại nhìn anh ta: “Đúng thì sao?”
Lam Quân Hạo giận tái mặt, chẳng phân biệt đúng sai đã giận dữ quát lên: “Tình Tình là em gái cô, tại sao cô lại đánh em ấy?”
Giang Tình Tình núp trong lòng anh ta, ấm ức mách lẻo: “Lúc nãy gặp chị trong đó em đã rất vui, liền nói với chị mấy câu. Ai dè chị chẳng nói chẳng rằng lập tức đánh em.
Trong mắt Giang Tiêu Tiêu tràn ngập ý cười lạnh giá.
Bao nhiêu năm qua, bản lĩnh lật mặt như lật sách này của Giang Tiêu Tiêu ngày càng thành thạo.
Mà Lam Quân Hạo vẫn chỉ tin tưởng cô ta như trước.
“Giang Tiêu Tiêu, lập tức xin lỗi Tình Tình ngay!” Người đàn ông sa sầm mặt ra lệnh, ánh mắt sắc nhọn như dao.
Giang Tiêu Tiêu nhìn anh ta, chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc.
Tình nghĩa thanh mai trúc mã hai mươi mấy năm lại không chống đỡ được mấy lời ngon tiếng ngọt của Giang Tình Tình.
Năm năm trước là vậy, năm năm sau vẫn thết Tuy trong tim không còn hình bóng của người đàn ông này, nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn không kìm được mà buồn bã.
Buồn vì năm xưa mình bị mù, lại thích một gã đàn ông như vậy!
Cô cười giễu cợt, đáp lại anh ta bằng ánh mắt sắc bén: “Anh là cái thá gì? Có tư cách gì mà bắt tôi xin lỗi?”
Lam Quân Hạo nghe vậy, sắc mặt càng thêm u ám.
Cô gái trước mặt đã không còn ngoan ngoãn yếu đuối khi đứng trước mặt anh ta như ngày xưa nữa.
Cô trở nên mạnh mẽ, gai góc, ánh mắt nhìn anh ta chỉ có sự lạnh lùng và chán ghét.
Trái tim anh ta đau nhói như bị kim đâm, cảm thấy hơi khó chịu.
Mà lúc này, Lý Thắng và Nhan Dĩ Phi nghe thấy động tĩnh đã chạy tới. Trông thấy cảnh tượng giằng co này, cả hai vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.
“Tổng giám đốc Lam… xảy ra chuyện gì vậy?”
Lam Quân Hạo sực tỉnh, lạnh lùng nhìn Giang Tiêu Tiêu: “Tổng giám đốc Lý, vị này là nhân viên của công ty các ông phải không?”
Lý Thắng nhìn Giang Tiêu Tiêu rồi đáp: “Phải, cô ấy là người phụ trách chính trong hạng mục liên quan đến tập đoàn Cận thị lần này”
“Ha, hay cho một người phụ trách chính!
Lớn lối thật đấy, ngay cả vợ chưa cưới của tôi mà cũng dám đánh! Tổng giám đốc Lý định trả lại công bằng cho tôi thế nào.
đây?”
Lam Quân Hạo vừa ôm Giang Tình Tình vừa hỏi Lý Thắng.
Lý Thắng và Nhan Dĩ Phi trông thấy gương mặt sưng vù của Giang Tình Tình thì đều trợn mắt há mồm.
“Việc này… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Giang Tiêu Tiêu, đây là chuyện tốt của cô hả?” Lý Thắng hỏi với vẻ ngạc nhiên và nghỉ ngờ.
Giang Tiêu Tiêu cũng không phủ nhận: “Là tôi!”
Nhan Dĩ Phi vốn ghét Giang Tiêu Tiêu, bây giờ thấy cô đắc tội với khách quý, đương nhiên cô ta sẽ ra sức chèn ép: “Giang Tiêu Tiêu, cô to gan thật đấy, dám đắc tội khách quý, còn không mau xin lỗi người ta đi. Cô muốn hại công ty đấy à?”
Giang Tiêu Tiêu cười một cách khinh thường: “Đừng mơi”
Sắc mặt Lam Quân Hạo càng thêm khó coi: “Tổng giám đốc Lý… xem ra chúng ta không có cơ hội hợp tác rồi. Hôm nay đã làm phiền ông rồi.” Dứt lời anh ta ôm Giang Tiêu Tiêu định rời đi.
Lý Thắng sốt ruột, vội kéo Lam Quân Hạo lại: “Tổng giám đốc Lam, cậu chờ chút!”
Sau đó, ông ta lại chạy tới kéo Giang Tiêu Tiêu hỏi chuyện: “Giang Tiêu Tiêu, cô bị làm sao thế? Cô có biết đây là ai không hả? Đây là chỗ dựa lớn của công ty chúng ta trong tương lai đó! Cô chán sống rồi à, sao lại đắc tội bọn họ? Cô có biết nếu bọn họ đi, công ty chúng ta sẽ tổn thất bao.
nhiêu không?”
Giang Tiêu Tiêu cắn răng hỏi ông ta: “Vậy giám đốc muốn tôi phải làm gì?”
Lý Thắng bực bội nói: “Tất nhiên là xin lỗi TÔI.
“Xin lỗi là được ư?” Giang Tiêu Tiêu liếc nhìn Giang Tình Tình cười khẩy.
Cô không cho rằng người phụ nữ kia chịu để yên chuyện này.
Quả nhiên, một giây sau cô nghe thấy Giang Tình Tình nói: ‘Quỳ xuống xin lỗi tôi!”
Cô cứ tưởng hai người họ đã đi rồi.
Buổi trưa, Hạ Lâm gọi cô cùng đi ăn cơm nhưng cô không đi mà vào nhà vệ sinh.
Ai ngờ vừa mới ra ngoài đã trông thấy Giang Tình Tình đứng trước bồn rửa tay dặm phấn.
Giang Tiêu Tiêu ngây người, ánh mắt sa sầm, chậm rãi bước tới rửa tay.
Hai người đứng song song.
Giang Tình Tình nhìn Giang Tiêu Tiêu qua gương, đôi môi đỏ mọng nhếch lên thành một độ cong giễu cọt: “Chị gái yêu quý, lại gặp nhau rồi!”
Giang Tiêu Tiêu chẳng thèm liếc nhìn cô ta, như thể không nghe thấy gì.
Giang Tình Tình chẳng mảy may để ý, vẫn nói tiếp: “Năm năm không gặp, không có tin tức gì của chị, em còn tưởng chị đã xảy ra chuyện gì rồi cơ, nhưng không ngờ chị lại trốn trong công ty nhỏ này. Chị… vẫn sống tệ như xưa nhỉ!”
Nói đến đây, cô ta cười mỉa mai.
Trong mắt Giang Tiêu Tiêu tràn ngập vẻ chán ghét: “Đừng xưng hô thân thiết như thế, mẹ tôi chỉ sinh một đứa con, tôi không nhớ khi nào thì bà sinh thêm một đứa con hoang”
Giang Tình Tình vốn đang vênh vang đắc ý, nhưng vừa nghe thấy hai tiếng “con hoang”, sắc mặt cô ta lập tức sa sầm, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Mày nói ai là con hoang?”
“Ai đáp thì là kẻ đó!”
Giang Tiêu Tiêu tắt vòi nước, ngạo mạn vẩy tay, sau đó nhìn thẳng vào cô ta nói: “Giang Tình Tình, mấy năm không gặp mà cô vẫn nhảy lên nhảy xuống như bọ chét khiến người ta chán ghét nhỉ!”
Giang Tình Tình giận đến tái xanh mặt.
Đời này cô ta ghét nhất bị người khác gọi là con hoang.
Mỗi lần nghe thấy hai tiếng này, cô ta đều cảm thấy dường như người ta đang chế giễu mình là con của kẻ thứ ba.
Bây giờ Giang Tiêu Tiêu không chỉ gọi cô †a là con hoang mà nói cô ta là bọ chét!
“Con khốn này, mày có tư cách gì mà nói †ao là con hoang? So với loại đàn bà sinh con hoang rồi tàn nhẫn vứt bỏ như mày thì tao còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần.”
Giang Tình Tình mắng lời lẽ cay độc, hòng kích thích Giang Tiêu Tiêu bằng mọi cách.
Sắc mặt Giang Tiêu Tiêu bỗng trở nên khó coi, hai tay siết chặt thành nắm đấm, cắn răng nói: “Cô lặp lại những lời vừa rồi một lần nữa xeml”
Giang Tình Tình chẳng sợ, lạnh lùng nói: “Lặp lại một lần nữa thì sao? Chẳng lẽ tao nói sai à? Mày vì tiền mà sinh con cho người ta, đúng là hành vi thấp hèn, không biết xấu hổ! Nhà họ Giang bị mày làm bẽ mặt, chẳng trách ba và anh Quân Hạo.
không cần mày. Nếu mẹ mày biết chuyện này thì nói không chừng bà ta sẽ hận không thể chết quách đi cho xong, đỡ bị mày làm mất mặt…”
Giang Tình Tình càng nói càng hăng, thậm chí cuối cùng còn cười không kiêng nể gì.
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy máu trong người đang sôi sục.
Cô không thể nào kìm nén sự bực bội và cơn giận đang đè nén trong lòng được nữa.
Cô vung tay tát Giang Tình Tình thật mạnh.
Bốp!
Tiếng bạt tai mạnh mẽ vang vọng trong nhà vệ sinh.
Giang Tình Tình bị tát lệch mặt, trên gương mặt trắng nõn hiện lên một dấu tay đỏ bừng, còn hơi sưng lên.
Cô ta nhìn Giang Tiêu Tiêu với vẻ khó tin, dường như không ngờ đối phương sẽ đánh cô ta.
Mãi một lúc sau cô ta mới phản ứng lại, ánh mắt tràn đầy thù hận, khuôn mặt vặn vẹo: “Giang Tiêu Tiêu, mày… mày dám đánh tao!”. Ngôn Tình Sủng
Cô ta vừa dứt lời, Giang Tiêu Tiêu lại dùng sức tát thêm một cái.
“Tôi đánh cô đấy! Giang Tình Tình, tôi có ngày hôm nay đều do cô ban tặng, cô lấy đâu ra mặt mũi mà ra oai ở đây? Tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi đánh cô là do cô đáng đời!”
Sau khi nói xong, Giang Tiêu Tiêu không nhìn cô ta nữa mà xoay người sải bước rời đi.
Làm sao Giang Tình Tình có thể bỏ qua như vậy được, cô ta rảo bước đuổi theo, hét lên như điên loạn: “Giang Tiêu Tiêu!”
Giang Tiêu Tiêu ngó lơ cô ta.
Ngay sau đó, cô chạm mặt Lam Quân Hạo.
đang đợi bên ngoài.
Người đàn ông này vẫn thanh lịch như trước.
Lúc trông thấy cô, trên mặt anh ta xuất hiện vẻ ngạc nhiên nhưng biến mất rất nhanh, sau đó lại biến sắc khi nhìn thấy dấu tay trên mặt Giang Tình Tình.
“Tình Tình! Em bị làm sao vậy?”
Giang Tình Tình vừa trông thấy Lam Quân Hạo, lập tức che giấu vẻ mặt ác độc, đồng thời tỏ ra yếu đuối đáng thương, khóc lóc kể lể: “Anh Quân Hạo…”
“Mặt em… Lam Quân Hạo thấy mặt cô ta sưng đỏ thì cực kỳ sửng sốt, sau đó nhìn Giang Tiêu Tiêu bằng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Giang Tiêu Tiêu! Là cô làm?”
Giang Tiêu Tiêu hờ hững xoay người lại nhìn anh ta: “Đúng thì sao?”
Lam Quân Hạo giận tái mặt, chẳng phân biệt đúng sai đã giận dữ quát lên: “Tình Tình là em gái cô, tại sao cô lại đánh em ấy?”
Giang Tình Tình núp trong lòng anh ta, ấm ức mách lẻo: “Lúc nãy gặp chị trong đó em đã rất vui, liền nói với chị mấy câu. Ai dè chị chẳng nói chẳng rằng lập tức đánh em.
Trong mắt Giang Tiêu Tiêu tràn ngập ý cười lạnh giá.
Bao nhiêu năm qua, bản lĩnh lật mặt như lật sách này của Giang Tiêu Tiêu ngày càng thành thạo.
Mà Lam Quân Hạo vẫn chỉ tin tưởng cô ta như trước.
“Giang Tiêu Tiêu, lập tức xin lỗi Tình Tình ngay!” Người đàn ông sa sầm mặt ra lệnh, ánh mắt sắc nhọn như dao.
Giang Tiêu Tiêu nhìn anh ta, chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc.
Tình nghĩa thanh mai trúc mã hai mươi mấy năm lại không chống đỡ được mấy lời ngon tiếng ngọt của Giang Tình Tình.
Năm năm trước là vậy, năm năm sau vẫn thết Tuy trong tim không còn hình bóng của người đàn ông này, nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn không kìm được mà buồn bã.
Buồn vì năm xưa mình bị mù, lại thích một gã đàn ông như vậy!
Cô cười giễu cợt, đáp lại anh ta bằng ánh mắt sắc bén: “Anh là cái thá gì? Có tư cách gì mà bắt tôi xin lỗi?”
Lam Quân Hạo nghe vậy, sắc mặt càng thêm u ám.
Cô gái trước mặt đã không còn ngoan ngoãn yếu đuối khi đứng trước mặt anh ta như ngày xưa nữa.
Cô trở nên mạnh mẽ, gai góc, ánh mắt nhìn anh ta chỉ có sự lạnh lùng và chán ghét.
Trái tim anh ta đau nhói như bị kim đâm, cảm thấy hơi khó chịu.
Mà lúc này, Lý Thắng và Nhan Dĩ Phi nghe thấy động tĩnh đã chạy tới. Trông thấy cảnh tượng giằng co này, cả hai vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.
“Tổng giám đốc Lam… xảy ra chuyện gì vậy?”
Lam Quân Hạo sực tỉnh, lạnh lùng nhìn Giang Tiêu Tiêu: “Tổng giám đốc Lý, vị này là nhân viên của công ty các ông phải không?”
Lý Thắng nhìn Giang Tiêu Tiêu rồi đáp: “Phải, cô ấy là người phụ trách chính trong hạng mục liên quan đến tập đoàn Cận thị lần này”
“Ha, hay cho một người phụ trách chính!
Lớn lối thật đấy, ngay cả vợ chưa cưới của tôi mà cũng dám đánh! Tổng giám đốc Lý định trả lại công bằng cho tôi thế nào.
đây?”
Lam Quân Hạo vừa ôm Giang Tình Tình vừa hỏi Lý Thắng.
Lý Thắng và Nhan Dĩ Phi trông thấy gương mặt sưng vù của Giang Tình Tình thì đều trợn mắt há mồm.
“Việc này… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Giang Tiêu Tiêu, đây là chuyện tốt của cô hả?” Lý Thắng hỏi với vẻ ngạc nhiên và nghỉ ngờ.
Giang Tiêu Tiêu cũng không phủ nhận: “Là tôi!”
Nhan Dĩ Phi vốn ghét Giang Tiêu Tiêu, bây giờ thấy cô đắc tội với khách quý, đương nhiên cô ta sẽ ra sức chèn ép: “Giang Tiêu Tiêu, cô to gan thật đấy, dám đắc tội khách quý, còn không mau xin lỗi người ta đi. Cô muốn hại công ty đấy à?”
Giang Tiêu Tiêu cười một cách khinh thường: “Đừng mơi”
Sắc mặt Lam Quân Hạo càng thêm khó coi: “Tổng giám đốc Lý… xem ra chúng ta không có cơ hội hợp tác rồi. Hôm nay đã làm phiền ông rồi.” Dứt lời anh ta ôm Giang Tiêu Tiêu định rời đi.
Lý Thắng sốt ruột, vội kéo Lam Quân Hạo lại: “Tổng giám đốc Lam, cậu chờ chút!”
Sau đó, ông ta lại chạy tới kéo Giang Tiêu Tiêu hỏi chuyện: “Giang Tiêu Tiêu, cô bị làm sao thế? Cô có biết đây là ai không hả? Đây là chỗ dựa lớn của công ty chúng ta trong tương lai đó! Cô chán sống rồi à, sao lại đắc tội bọn họ? Cô có biết nếu bọn họ đi, công ty chúng ta sẽ tổn thất bao.
nhiêu không?”
Giang Tiêu Tiêu cắn răng hỏi ông ta: “Vậy giám đốc muốn tôi phải làm gì?”
Lý Thắng bực bội nói: “Tất nhiên là xin lỗi TÔI.
“Xin lỗi là được ư?” Giang Tiêu Tiêu liếc nhìn Giang Tình Tình cười khẩy.
Cô không cho rằng người phụ nữ kia chịu để yên chuyện này.
Quả nhiên, một giây sau cô nghe thấy Giang Tình Tình nói: ‘Quỳ xuống xin lỗi tôi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook