Bé Cưng Của Lục Tiên Sinh
C7: Chap 7 (hơi H)

Chán qá nên vt tiếp th chứ cx kcj, ít view thấy ớn luôn mng, ko ưng thì bảo mình sửa chỗ này chỗ kia chứ mk càng năng suất view càng ít mk cx buồn😞💔. Hay fetish của mk ko hợp mng z😞💦
Chap nào cx hơn 1k từ hết đó🥹🫶
_____________________
Sở Tinh nằm gọn trong lòng Lục Xuyên Thời nhìn hắn được 5 phút rồi. Mới nãy cậu tỉnh dậy, thấy hắn đang ôm mông cậu thở đều khiến cậu chẳng dám nhúc nhích. Cậu nhìn chăm chú từ hàng lông mày sắc bén đến yết hầu gợi cảm. "Đẹp trai quá!", tim Sở Tinh thập thình thịch, rút đôi tay nhỏ ra khỏi chăn, thử lay nhẹ hắn, thấy không có phản ứng cậu mới đỏ mặt, dướn môi lên chạm nhẹ vào môi hắn. Làm xong cậu cũng đỏ bừng hai má mà chạy đi. Cánh cửa phòng tắm khép lại cũng là lúc Lục Xuyên Thời mở mắt ra, hắn lau mép, nhếch môi mỏng:
"Bé chồng nhỏ dễ ngại thật".
1


Hắn mạnh dạn bước vào phòng tắm, hắn muốn coi cái người mới hôn trộm hắn kia đang làm gì. Cửa mở "Xoạch", Sở Tinh giật nảy mình, cậu đang đỏ bừng mặt để dán urgo vào hai đầu ti sưng tấy. Ban nãy khi lấy áo phông mỏng ra mặc, cậu thấy vú mình dường như to hơn, giờ đây một bàn tay của cậu không thể cầm trọn một bên thịt vú nữa rồi, đầu vú thì khỏi nói, sưng húp, xung quanh đầy vết gặm cắn của hắn, khi mặc áo vào đầu vú bị quẹt vào như bỏng rát, đau đến ứa nước mắt. Cậu đành lấy urgo ra dán vào. Trái ngược với Sở Tinh đang ngại chín người, Lục Xuyên Thời bước vào thấy cảnh này lại vô cùng thích thú.
"Để tôi giúp em".

Hắn giật lấy hai miếng urgo trên tay cậu, bóc ra, ấn phần bông mềm vào đỉnh vú, còn nghịch ngợm xoay xoay rồi mới dán xuống. Xong xuôi, hắn còn ngứa tay, búng đầu vú cậu một cái khiến thịt vú run rẩy cả lên. Sở Tinh không dám phản bác mà cúi đầu cắn môi, kiềm chế bản thân thốt ra tiếng, cậu bị tiên sinh trêu chọc đến mức chảy nước.

Bỗng cậu bị bế đặt lên bồn rửa mặt, xoay lưng với hắn, đối mặt với gương, tiếp tục bị lột phăng quần nhỏ, lộ ra cái lồn sưng húp, dù hôm qua đã được hắn bôi thuốc nhưng sáng nay vẫn phải bôi thêm một lần để tiêu sưng hẳn. Hắn bẻ hai chân cậu thành hình chữ M khiến cậu hốt hoảng:
"Aa.. không cần nhìn.. xin ngài.. ư.. a xấu lắm.. kh.. không cần bôi.. cũng được.."
"Ngồi ngoan". Hắn vỗ mông cậu cảnh cáo khiến cậu chỉ dám len lén hé mắt nhìn.

Ngón tay quệt một ít thuốc bôi lên phần đùi non xước đỏ khiến cậu run lên. Hắn tiếp tục lấy một ít thuốc bôi lần lượt lên môi lồn, âm đế, hột le. Sở Tinh bị bôi thuốc đến sắp cao trào, cơn khoái cảm vừa đau vừa sướng khiến cậu phát điên. Liếc nhìn thấy cậu bị trêu chọc khổ sở, hắn cố tình quệt thêm thuốc, vói vào trong lỗ lồn truy tìm điểm G của cậu để trêu đùa.
"Haa.. ức.. đừng.. dừng lại.. aa tiên sinh.. em ra mất.. hức"


Sau 10 phút bôi thuốc chật vật thì Sở Tinh đã đạt cao trào hai lần, nhìn xuống bàn tay của tiên sinh thấm đẫm nước dâm của mình khiến cậu ngại chín người, vội mắc quần áo rồi chạy đi nấu bữa sáng. Lục Xuyên Thời nhìn đôi tay ướt đẫm của mình thoang thoảng đầy mùi tanh ngọt mà cương cứng. "Bé chồng nhỏ này thật làm người khác khó nhịn mà", hắn thở dài.

Cậu nấu xong bữa sáng cũng là lúc hắn đi ra, Lục Xuyên Thời nhìn đĩa đồ ăn chỉ bằng một nửa đĩa của mình bên kia mà ngứa mắt, "Ăn ít vậy rồi sao em ấy sống được vậy?" Sở Tinh thì vẫn không hay biết mà cắm cúi ăn hết suất ăn của mình, ăn xong cậu lại lén lén nhìn trộm tiên sinh một chút, cậu không dám nhìn lâu vì sợ tiên sinh lại khó chịu như lần trước. Trong khi đó hắn lại đăm chiêu nghĩ thầm "Mình phải giám sát em ấy ăn thôi, đã ăn ít rồi nhỡ còn bỏ bữa thì biết làm sao?", hắn gật đầu tán thành với ý kiến này rồi giải quyết xong bữa sáng.

Lúc Sở Tinh thu dọn xong bát đĩa, đi ra phòng khách thì thấy Lục Xuyên Thời đang đứng trước gương, cầm lấy chiếc cà vạt, thấy cậu đi ra thì đưa nó cho cậu. Sở Tinh ngơ ngác cầm cà vạt đến khi hắn nhìn lại cậu mới nhận ra ý của tiên sinh là muốn cậu giúp thắt cà vạt. Cậu bước đến như bé chồng nhỏ chăm chú thắt cà vạt cho chồng, giúp chồng chỉnh cổ áo, khuy tay áo,... Xong xuôi, hắn bước ra huyền quan thay giày, cậu thì đứng trước thềm tiễn hắn, bỗng thấy hắn nói:
"Trưa thư kí sẽ đón em đến ăn trưa với tôi".


Cậu bất ngờ mở to mắt, vui vẻ đáp:
"Vậy phiền quá, kh-không cần gọi thư kí của ngài đâu, em tự bắt taxi đến cũng được".
"Được, tùy em".

Sau khi hắn đi, cậu hớn hở cả ngày, mong chờ đến trưa thật nhanh mà không thể ngồi im. Cậu quyết định đi làm bánh ngọt và pha cà phê đếm cho tiên sinh ăn tráng miệng và ăn bữa xế. Đến đúng 11 giờ, sau cả tiếng đồng hồ ngồi bên tủ quần áo, cuối cùng cậu cũng chọn được bộ quần áo phù hợp - một chiếc áo thủy thủ và chiếc quần soóc dài đến đầu gối. Bên cạnh đó, tất cả những chiếc bánh ngọt xinh đẹp nhất cũng đã được cậu lựa ra để chung với hai cốc cà phê để chuẩn bị xuất phát. Sở Tinh khóa cửa, vui vẻ bước ra đường đón taxi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương