Bé Cưng Của Lục Tiên Sinh
-
C36: Chap 32
Hhhh chào, pat ngo chưa đột kích nè mí mắm😈🫶
Tiện thì t lên đính chính luôn nè:
Truyện t ghi tag là song tính nma kco nghĩa là có stv mng nhen, thấy nhiều ng hiểu lầm qá tr nên fai ngoi lên ns🤧✨
Còn á, ngược của mng ở trong đây hết nè😈
3
______________________
Lục Xuyên Thời bế cậu vào phòng tắm. Sở Tinh như sợi bún mềm oặt vắt trên người hắn, cậu sắp mệt chết rồi. Hắn thả cậu vào bồn tắm, hai người ngâm mình một lúc rồi ra ngoài, Lục Xuyên Thời trân trọng mà âu yếm đặt bé cưng của mình lên giường, cậu đã thiếp đi từ lúc nào không hay rồi. Hắn hôn nhẹ lên mái tóc, xoa đầu cậu rồi cũng nằm xuống, ôm lấy vòng eo mềm mại.
Nhưng rồi hắn lại vắt tay lên trán mà suy nghĩ, mấy lần trước hắn cũng thử chơi cửa sau của bé cưng rồi, mà những lần đó cậu đều đau lắm, mãi mới thích nghi được với dương vật của hắn. Chắc hắn sẽ phải giảm tần suất chơi lỗ sau của bé cưng thôi, hắn sợ em ấy bị thương lắm. Lục Xuyên Thời thở dài, cuối cùng cũng ra quyết định, mỹ mãn mà đi ngủ.
Hai người ôm nhau ngủ một mạch đến tận trưa, trên giường là hai thân ảnh đang ôm chặt lấy nhau. Thân ảnh bé hơn còn đang bị cái to hơn ghì chặt vô lòng, trông khó chịu chết đi được, vậy mà trên gương mặt đó còn nở nụ cười mỉm nữa chứ.
Lục Xuyên Thời là người tỉnh dậy trước, hắn từ từ mở mắt, trước mặt là một cục sữa trắng nõn thơm mềm. Mỗi sáng mở mắt ra, được thấy người mình thương nằm trong lòng như thế này cũng đủ khiến hắn mãn nguyện rồi, bảo sao hồi xưa vua thường không muốn lên triều, có mỹ nhân nằm trên giường như vậy sao nỡ bỏ đi chứ. Hắn ghé sát mặt vào, hôn mạnh lên từng tấc thịt trên khuôn mặt cậu, kêu thành tiếng "Chụt", "Chụt".
Sở Tinh bị hôn đến nhăn nhó, rì rì rầm rầm đẩy mặt hắn ra rồi chẹp miệng ngủ tiếp. Hắn phì cười mà mân mê lấy vòng eo thon, chống tay lên ngắm bờ mi dài, đôi môi nhỏ đang thở ra hít vào. Sở Tinh bị sờ soạng đến khó chịu, hôm qua bị hắn lăn lộn như vậy khiến cậu buồn ngủ chết đi được. Tiên sinh thì sướng rồi, thỏa mãn cả tinh thần lẫn sinh lý, còn cậu thì đau mông không ai thấu
"Hưm.. tiên sinh tránh ra đi mà.. em buồn ngủ lắm.. em ngủ xíu nữa thôi mà"
Hắn vừa thương vừa buồn cười với bé mè nheo này, đành thỏa hiệp mà hôn chóc một cái lên môi rồi rời đi. Lục Xuyên Thời lấy chiếc quần pyjama trong tủ ra mặc rồi để lại trên giường cho cậu chiếc áo cùng bộ. Hắn phải đi dọn dẹp bãi chiến trường hôm qua thôi, rồi còn nấu ăn cho bé cưng của mình nữa.
Đến tận 2 giờ chiều Sở Tinh mới lơ mơ tỉnh dậy, sức lực bị vắt kiệt cuối cùng cũng được hồi một tí xíu. Cậu mờ mịt mặc chiếc áo quá cỡ trên giường rồi vào đánh răng. Tỉnh táo rồi mới lon ton chạy ra tìm tiên sinh của mình. Chạy ra bếp, cậu ôm chầm lấy bờ vai rộng lớn của người kia. Lục Xuyên Thời cũng mỉm cười mà quay lại bế cục cưng của mình đu lên người. Sở Tinh nằm vắt vẻo trong lòng hắn, tủm tỉm vẽ vòng tròn trên vai hắn, cậu đước bế ra ghế sofa ngồi. Còn hắn thì quỳ xuống ngước nhìn cậu từ dưới lên
"Bé cưng sao rồi, còn đau hông không? Sáng nay anh đã vào xoa bóp cho em 2 lần rồi, cũng bôi thuốc cho sò nhỏ với vài vết thương rớm máu rồi."
Hắn nhổm người dậy, hôn lên môi, lên má rồi gặm cắn cần cổ, trồng đầy dâu tây đỏ tươi lên đó.
"Hông còn hơi nhức thôi ạ, ngủ nhiều như vậy em cũng đỡ rồi"
Nói rồi cậu thấy hắn đứng lên, trang nghiêm nhìn xuống cậu rồi hất cằm ra vẻ cậu nhìn vào hắn. Bé thỏ trắng ngu ngơ nhìn lên, chỉ thấy đập vào mắt cậu là thân hình chuẩn đét nhưng đầy vết cào cắn khắp nơi. Sở Tinh ngại đến bốc khói, cúi gằm mặt xuống mà xoắn xuýt.
Lục Xuyên Thời bật cười, hắn ngồi xuống bế cậu vào lòng rồi với lấy bấm móng tay hắn đã chuẩn bị sẵn trên bàn. Hắn phải xử lí mấy trái măng cụt trắng hồng xinh xắn nhưng đầy tính công kích này thôi. Sở Tinh ngồi lọt thỏm trong lòng hắn, ngoan ngoãn xòe măng cụt ra cho tiên sinh xử lí, từng tiếng cắt "Tạch", "Tạch" vang lên càng làm cậu ngại ngùng, xoắn xuýt bấu lấy vạt áo, mím môi lặng im cho hắn cắt móng tay.
Cắt đến khi đống măng cụt trở nên ngắn ngủn, tròn trịa Lục Xuyên Thời mới buông tha cho cậu. Hắn cầm lấy đôi bàn tay thon dài, hôn lên từng đầu ngón tay thật âu yếm rồi cúi xuống áp cả mặt lên hai lòng bàn tay cậu hôn thật tỉ mỉ, trân trọng. Sở Tinh được cưng mà xúc động, cậu ôm lấy cổ hắn, chủ động tiến đến trao cho tiên sinh của mình một nụ hôn nồng thắm.
Hai người hôn nhau triền miên trên sofa, đây là những chiếc hôn chỉ để hiểu lòng nhau, chỉ để thể hiện tình cảm, thể hiện yêu thương nên chẳng có tia lửa nào được nhen lên cả. Đến khi dứt ra đã tạo thành hẳn một sợi chỉ bạc sắc tình, Lục Xuyên Thời hôn nhẹ lên mí mắt em yêu
"Anh yêu em, yêu bé cưng của anh nhiều lắm"
"Em cũng vậy, em cũng yêu tiên sinh lắm"
Hai người đồng thời mỉm cười, cái nắng giữa trưa cũng chẳng thể nào đánh tan được không khí nồng nàn tình yêu ở trong căn nhà nhỏ này. Ăn, xem phim, chăm hoa, đi dạo rồi kết thúc một ngày nghỉ bằng một video về cuộc họp báo mới đây của hắn. Không hiểu sao, bất cứ khi nào rảnh, Sở Tinh đều sẽ lôi máy tính ra chăm chú xem hết từng buổi họp báo của hắn.
Cậu ngồi trong lòng tiên sinh ôm lấy cái máy tính, im thin thít lắng nghe khiến hắn chỉ có thể im lặng ngồi xem theo
"Bé cưng a nào, người thật của em ở đây rồi em còn xem mấy thứ đó làm gì không biết nữa"
Lục Xuyên Thời cố gắng đút thêm bánh sữa để vỗ béo cho bé cưng của mình mà em yêu thì không hiểu lòng hắn, ngồi cả buổi không uống hết được một hộp sữa với nửa cái bánh
"Tiên sinh trật tự đi mà, em đang xem mà anh cứ làm phiền hoài. Em no rồi, không ăn nữa đâu mà"
Sở Tinh bức xúc lên tiếng phản bác lại cái con người này, cậu ăn tối hẳn một bát cơm đầy rồi mà cứ bắt cậu ăn thêm là sao, no chết đi được.
"Được rồi được rồi, không xị mặt nữa, anh không ép bé ăn nữa được chưa nào. Xem họp báo của em đi không được nhăn nhó nữa không là anh đè ra hôn đấy"
Đến cuối cùng hắn vẫn là người phả xử lí hết đống bánh sữa của cậu, không hiểu là vỗ béo cho cậu hay là cho hắn nữa. Lục Xuyên Thời thở dài rồi lại cưng chiều mà ngọt ngọt ngấy ngấy kết thúc ngày dài với bé cưng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook