Bé Cưng Của Lục Tiên Sinh
-
C22: Chap 19
Èo ơi mng bình tĩnh chớ vote nhanh qá t kco kịp vt, nhanh qá thì t sủi nhe🫣
Lần nì lỡ hứa thì lên th👁️👄👁️🤌
___________________
Lục Xuyên Thời bế cậu đặt lên bồn rửa mặt, toan lấy tay định moi tinh dịch ra thì bị cậu chặn lại. Hắn nhìn bé cưng vẫn còn đang mơ màng nhưng bàn tay nhỏ lại kiên quyết giữ chặt tay hắn:
"Không cho.. không cho tiên sinh lấy ra đâu.. của em mà.."
Hắn im lặng nhìn cậu rồi lại hôn lên môi nhỏ đang trề ra, nhỏ nhẹ khuyên răn:
"Bé cưng ngoan, để anh lấy ra cho em không thì sẽ bị đau bụng mất, ngoan, anh thương mà"
Sở Tinh tủi thân nhìn tiên sinh đang không nghe theo ý mình rồi lại mếu máo lên án:
"Hức.. tiên sinh không thương em.. của em hết hư.. ức tiên sinh bắn cho em rồi không được lấy ra đâu hức.. của em mà.."
Sở Tinh khóc nức nở che đi hai lỗ nhỏ đang tí tách chảy dịch, cậu luống cuống muốn nhét lại tinh dịch vào bên trong lỗ nhỏ nhưng không được. Cậu càng cố bao nhiêu thì chúng lại chảy ra bấy nhiêu. Sở Tinh òa khóc, nhìn xuống hai bàn tay nhỏ dính đầy tinh dịch rồi lại nhìn lên khuôn mặt giàn giụa nước mắt, Lục Xuyên Thời cảm thấy tâm can mình sẽ nát bấy mất:
"Xin lỗi bé cưng, xin lỗi em, anh đi 2 tuần rồi về với em mà, xin em đừng như thế anh đau lòng chết mất"
Sở Tinh bôi nước mắt nước mũi lem nhem hết lên ngực hắn, khóc đến thoát lực rồi lại ngủ lịm đi trên vai hắn. Lục Xuyên Thời chẳng biết nói gì cho phải đành vỗ lưng an ủi cho cậu phát tiết hết rồi mới cẩn thận bế cậu vào vệ sinh sạch sẽ. Chẳng cần đến ăn uống, hai người lại lên giường quấn lấy nhau, tận hưởng chút thời gian cuối cùng bên nhau.
Lúc Sở Tinh tỉnh dậy cũng đã là đầu giờ chiều, tầm này trời đã bắt đầu trở lạnh rồi, cậu lo tiên sinh đi công tác sẽ ốm mất, nhẹ nhàng ôm hắn một cái rồi bước xuống giường, nén nước mắt rồi nhét thêm cho hắn vài chiếc áo ấm. Lục Xuyên Thời tỉnh dậy đầy mỏi mệt nhưng việc đầu tiên hắn làm vẫn là tìm kiếm hình bóng chồng nhỏ của mình. Hắn chạy ra bếp, ôm lấy cái eo nhỏ của con người nhỏ nhắn kia, cậu tươi cười xoay người lại, thẹn thùng chui vào lòng hắn.
Lục Xuyên Thời hôn lên đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều, bàn tay to rộng lại nhẹ nhàng xoa nắn eo nhỏ. Hai người đều ăn ý không nhắc lại chuyện đi công tác mà vui vẻ ăn bữa tối, xong xuôi cậu bắt đầu xếp lại những đồ dùng cần thiết của hắn. Lục Xuyên Thời cũng chuẩn bị thay quần áo để xuất phát nhưng lạ thay hắn lại chẳng tìm thấy chiếc măng tô mà hắn mặc mấy hôm nay, hắn đành phải lấy tạm chiếc áo khoác khác rồi dần kéo hành lí ra cửa.
Sở Tinh nín thin thít nhìn hắn, đứng trước huyền quan hai người nhìn nhau một lúc lâu, hắn không cho cậu tiễn ra sân bay vì hắn sợ hắn sẽ vì tiếc nuối mà ở lại mất. Lục Xuyên Thời tiến đến trao cho cậu một cái hôn sâu, mắt Sở Tinh đỏ hoe nhưng cậu không khóc, mũi nhỏ hít thở liên tục để cố kìm nước mắt, hắn hôn lên khóe mắt, hôn lên chóp mũi, hôn lên đôi môi của cậu rồi nói lời tạm biệt.
Đến khi hắn bước ra khỏi cửa cậu mới khuỵu xuống, tủi thân mà chảy nước mắt. Sở Tinh bước vào phòng, lấy ra từ trong góc tủ chiếc áo măng tô mà Lục Xuyên Thời đã tìm mãi không ra, ôm lên giường, cởi hết quần áo rồi mặc duy nhất chiếc áo phông của hắn. Sở Tinh nằm lên chiếc gối mà tiên sinh thường nằm với cậu, quấn chặt lấy chiếc chăn bông, rồi ôm chặt lấy chiếc áo còn vương mùi hương của hắn mà thiếp đi khi bờ mi còn vương nước mắt.
Không có cái ôm ấm áp như mọi ngày khiến cậu không quen, nằm ngủ trằn trọc cả đêm, đến sáng dậy thì dưới mắt cũng đã có quầng thâm nhạt màu, Sở Tinh mệt mỏi đi trông thấy. Đời sống tinh thần sung sướng trước đây khi có tiên sinh giờ đây lại chẳng còn khiến cậu khó mà tiếp thu. Cậu bước xuống nhà, ngồi lên bàn nhìn đồ ăn sáng đã được thư kí của hắn chuẩn bị, Lục Xuyên Thời đã để lại cho cậu một thư kí để chăm lo việc ăn uống, ngủ nghỉ của cậu. Ăn được ba miếng cậu đã bỏ mứa, dù là món mì cậu thích nhất cũng chẳng thể khơi gợi sự thèm ăn của cậu như khi ăn trứng ốp cùng tiên sinh.
Sở Tinh cố gắng nuốt nốt miếng mì, ngay khi cậu đặt đũa xuống thì một cuộc gọi được gọi tới, tiên sinh của cậu đến Đức rồi. Cậu vui vẻ mở điện thoại lên nghe máy, đập vào mắt là gương mặt đầy bụi trần của hắn, máy bay vừa đáp xuống hắn đã gọi ngay cho bé cưng ở nhà rồi:
"Bé cưng dậy rồi hả, thư kí đã mang đồ ăn sáng đến chưa em?"
"Em dậy được một lúc rồi, cũng ăn sáng xong rồi ạ", Sở Tinh nhìn bát mì còn đầy ự, nói dối không chớp mắt.
"Ngoan quá, thưởng cho bé cưng một cái hôn nhé"
Sở Tinh đỏ bừng mặt, sao tiên sinh nói chuyện với cậu như dỗ em bé thế, hai người nói chuyện một lúc thì cậu thấy hắn đã bắt đầu ngáp ngủ đành giục hắn nhanh nhanh đi ngủ cho hồi sức rồi nói tạm biệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook