Tuy rằng cô vẫn không muốn có quan hệ với người đàn ông này, nhưng cô có sự tò mò rất cơ bản - Một nửa gen của đứa bé là do người ba ban tặng, cô không thể không tò mò về việc ba của đứa trẻ là người như thế nào.

Sự tò mò này, cộng thêm việc cô biết được cái tên mơ hồ của ba Miêu Miểu mà cũng không chắc anh là ai, khiến cô không khỏi đoán mò lung tung.

Vẫn còn quá trẻ.

Minh Xán thở dài, không nghĩ đến chuyện này nữa.

Ăn trưa xong, Minh Xán và Hứa Gia Quân đến thư viện tìm một chiếc ghế sofa dựa vào đó chợp mắt một lát.

Minh Xán ngủ rất say, khi tỉnh dậy cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Một giờ có tiết, bọn họ đội nắng trưa rời khỏi thư viện.

Cách đó không xa, tòa nhà giảng dạy như được bao phủ trong một quầng sáng rực rỡ, sáng đến mức không mở mắt ra được.

Tầng một của tòa giảng dạy có quán cà phê, Hứa Gia Quân dừng lại để mua cà phê, còn Minh Xán lên tầng trước để chiếm chỗ.

Tòa nhà giảng dạy này mới xây dựng được hai năm, rất sáng sủa, mặt hướng Nam có một bức tường kính, bên trong và bên ngoài đều nắng như nhau.


Minh Xán đi ra khỏi cầu thang, ánh sáng phản chiếu từ tòa nhà đối diện chiếu thẳng vào mắt.

Cô nheo mắt, bước tới vài bước, bất ngờ nghe thấy có người bên cạnh gọi cô: “Lớp trưởng.


Bên đó là một khu tự học, Minh Xán đưa tay che mắt nhìn qua.

Chỉ thấy một chàng trai mặc áo khoác hoodie màu xám đứng dậy đi tới, dáng người rất cao, đeo ba lô trên một bên vai, toát lên vẻ lười biếng.

Cậu từ trong bóng tối đi đến trước mặt Minh Xán, bất ngờ bị ánh sáng chói vào mắt nên quay đầu đi, khuôn mặt nghiêng hiện ra trước mắt Minh Xán, được ánh sáng chiếu rọi, sống mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt vô cùng đẹp.

Trong chớp mắt, Minh Xán như nhìn thấy ai đó qua cậu, mở to mắt không thể tin nổi.

Quá giống rồi.

Khuôn mặt nghiêng của cậu! và khuôn mặt nghiêng của Miểu Miểu.

Đặc biệt là sống mũi.


“Cậu! ” Minh Xán mấp máy môi, đọc tên người này: “Trì Diệu?”
Trời ạ.

Tên đọc lên cũng rất giống!
Minh Xán vô thức lùi lại một bước, vịn vào bức tường phía sau, móng tay bấu chặt vào khe gạch, mắt không rời người kia.

Trì Diệu dần thích nghi với ánh sáng nơi đây, buồn bực hỏi cô: “Sao thế?”
Làm như thấy ma vậy.

Khuôn mặt chính diện của cậu cũng rất đẹp, lông mày rậm, mắt sâu, góc cạnh rõ ràng, đẹp trai một cách trực quan, nhưng nhìn thẳng thì không giống Miểu Miểu lắm, đường nét của Miểu Miểu tinh tế hơn cậu một chút.

Minh Xán không trả lời, tự mình đi vòng ra phía sau lại quan sát cậu một lúc.

Chỉ là góc nghiêng này.

Thật sự có vài phần giống.

”Làm gì đấy.

” Trì Diệu xoa xoa tai: “Có đẹp trai đến mấy thì cũng không cần phải ngắm từ mọi góc độ như thế đâu? Ngại chết đi được.


Minh Xán:…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương