Edit: Phong Lãnh
Beta: Esther
***
Thân thể Khương Tú Mai chợt lạnh, suýt chút nữa là ngất.

Bà mơ mơ màng màng vừa sợ vừa giận, giận con trai không biết phấn đấu, cả ngày chẳng làm cái gì ra hồn, suốt ngày chỉ biết tụ tập với một đám bạn bè xấu ăn chơi hưởng lạc, đi gây phiền phức khắp nơi.

Hiện tại thì hay rồi, nó còn tự khiến bản thân dính dáng vào chuyện tai bay vạ gió.

Khương Tú Mai vội vã trở về nhà, lục tung căn nhà gom hết tiền vốn ban đầu ra, sau nghĩ lại vẫn còn chưa đủ bà liền sang hàng xóm mượn thêm một ít.

Ngày thường đều là các chị em già cùng nhau tán gẫu, hiện giờ Khương gia gặp chuyện, hàng xóm cũng không hề nhiều lời lập tức lấy ra hai ngàn đồng tiền.

"Bà chị, chị đừng lo lắng quá, nói không chừng người không có việc gì.

Sau khi khỏi bệnh liền đưa về nhà giám sát chặt chẽ, đừng để gây thêm chuyện gì nữa."
Khương Tú Mai gật đầu, rơm rớm nước mắt nói: "Tiểu Mãn nhờ cô trông hộ một chút, đứa nhỏ này rất ngoan, tôi đi mấy ngày sẽ trở về."
Tất nhiên là bà hàng xóm không từ chối.

Khương Tiểu Mãn cũng muốn đi bệnh viện nhưng Khương Tú Mai lúc này đâu còn thời gian để lo lắng cho bé, chỉ đành để bé ngốc ở trong nhà không cho đi đâu.

Không còn cách nào khác, Khương Tiểu Mãn chỉ có thể ngồi trước cửa nhà mà rơi lệ.

Thời điểm bé khóc không giống như các đứa trẻ khác ồn ào náo loạn mà bé chỉ lặng yên không tiếng động rơi nước mắt, nhẹ nhàng nức nở.

Trên hàng mi tất cả đều là những giọt nước mắt nhỏ bé, khóc đến mức làm cho người ta đau lòng.

Bà hàng xóm cũng là người nhìn Khương Tiểu Mãn lớn lên, bé lớn lên vừa ngoan ngoãn lại tốt bụng, khuôn mặt trắng nõn mềm mại, phấn điêu ngọc trác (*), trên trấn không có đứa nhỏ nào có thể đẹp hơn bé.

Thấy bé cứ khóc như vậy, bà hàng xóm đau lòng thở dài nói: "Tiểu Mãn ngoan, về sau trong nhà sẽ không dễ chịu lắm, đừng chọc bà ngoại cháu tức giận, biết không?"
(*) Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.

Bà nói xong còn đưa cho Khương Tiểu Mãn một cái bánh bột ngô hấp để dỗ dành bé.

Khương Tiểu Mãn gật đầu, nói cảm ơn bà.

Mọi người đi hết rồi, Khương Tiểu Mãn mới hỏi hệ thống: "Hệ thống ca ca, cậu tôi sẽ trở về đúng không?"
Hệ thống chỉ là một hệ thống không có tình cảm, nó trả lời đúng sự thật: "Sẽ không."
"Nhưng bà ngoại đã đi cứu cậu rồi."

Hệ thống tiếp tục lạnh nhạt nói: "Quan tài của bà ngoại cô đã sớm chuẩn bị sẵn, nhưng tiền dành dụm chăm lo cho các cô còn chưa dành dụm đủ nên về sau cuộc sống của cô sẽ ngày càng nghèo khó, ngày càng khổ sở, ngày tháng trôi qua chắc chắn sẽ không bằng một phần mười so với lúc trước."
Khương Tiểu Mãn vốn không biết quan tài là cái gì, cũng không quan tâm những ngày tháng sau này sẽ khổ sở như thế nào.

Bà ngoại cũng không hề than phiền với cô bé cuộc sống của hai người vốn có bao nhiêu khó khăn.

Khương Tiểu Mãn suy nghĩ, bé dùng tư duy đơn giản mà thô bạo nghĩ một chút, hỏi: "Có phải nếu chúng ta có đủ tiền thì cậu sẽ không chết?"
"Có thể hắn sẽ sống được lâu hơn một chút."
Dùng tiền đổi mệnh, dùng trang thiết bị cũng như các loại thuốc tốt nhất, đương nhiên có thể kéo dài tuổi thọ.

Tất nhiên, dùng phương thức khoa học để duy trì sự sống như thế này cũng thì chỉ có thể sống lâu hơn một chút mà thôi.

Đương nhiên là đã đến lúc chết thì vẫn phải chết.

Nghe hệ thống nói xong, hai mắt Khương Tiểu Mãn lập tức sáng ngời, hỏi lại: "Hệ thống ca ca có tiền không?"
"Có, có thể dùng tích phân để đổi."
Hệ thống có tiền, hơn nữa ở trong thiết lập trao đổi định giá của nó tiền là thứ đồ "không đáng giá nhất".

Bởi vì trong giả thiết khi nó trói định Khương Tiểu Mãn, cô đã trở về gia đình hào môn rồi.

Khương Tiểu Mãn có thể thiếu tình thương, thiếu tự tôn, chỉ có tiền là cô không thiếu.

Khương Tiểu Mãn không có khái niệm về tiền, nhưng tích phân thì bé biết, tích phân là một thứ tốt.

Ngày thường bé muốn ăn rất nhiều kẹo đều sẽ dùng tích phân đổi lấy.

Khương Tiểu Mãn biết bản thân nên làm gì.

Bé có thể dùng tích phân đổi lấy tiền, sau đó cậu liền có thể được cứu chữa.

Chính là...!
Hệ thống mau chóng hắt cho bé thau nước lạnh: "Ký chủ, cô không có tích phân."
A a a, đúng vậy! Bé không có tích phân để dùng!
Ngày thường bé muốn kiếm tích phân để tiêu vặt cũng rất rất là khó!
Khương Tiểu Mãn hừ một tiếng, không đem lời nói của hệ thống đặt ở trong lòng, nhanh chóng chạy về nhà.

Bé lục tung đồ, từ trong một cái hộp sắt lấy ra một đống kẹo đủ màu: "Tôi dùng nó để đổi lấy tích phân với cậu."
Đây đều là những thứ tốt tồn kho của bé.

Khi trao đổi kẹo đường với hệ thống nhưng ăn không hết, bé liền giấu đi, phòng ngừa khi bà ngoại không cho bé ăn kẹo thì còn có thứ này để bé ăn vặt.


Bé biết bao lần cảm thấy cách làm này thực sự quá thông minh, hiện tại những hộp đựng đầy kẹo này cuối cùng cũng có tác dụng.

Trọng giọng nói của Khương Tiểu Mãn tràn đầy chân thành.

Hệ thống trầm mặc thật lâu, một lúc sau nó lãnh khốc vô tình cự tuyệt: "Tôi không cần."
"Tại sao?" Khương Tiểu Mãn hỏi.

"Hệ thống không thể ăn bất cứ thứ gì, kẹo đối với ta là vô dụng.

Hơn nữa kẹo này là cô đổi lấy từ chỗ tôi, ký chủ dựa vào cái gì mà lại dùng kẹo đổi tích phân với tôi?"
Khương Tiểu Mãn thắc mắc: "Nếu tôi có thể sử dụng tích phân để đổi lấy kẹo từ cậu thì sao lại không thể dùng kẹo của tôi để đổi lấy tích phân?"
Ngày thường nếu trong nhà không đủ gạo, bà ngoại sẽ đi tới nhà nãi nãi ở cách vách, dùng bột ngô đổi lấy lương thực.

Hoặc là nếu muốn ăn bánh bắp mà lương thực trong nhà vẫn còn dư, đều có thể dùng lương thực để đổi lấy bột ngô.

Không phải đều giống nhau sao? Tại sao cái này lại không được?
Hệ thống thật sự rất đau đầu, nó cảm giác như tư duy trình tự của bản thân đang rối loạn lung tung, nhưng vẫn như cũ kiên quyết cự tuyệt: "Không được."
Khương Tiểu Mãn chớp chớp mắt, lại bắt đầu rơi nước mắt.

Hệ thống tiếp tục trầm mặc một chút, sau đó từ trong kho tri thức khổng lồ tìm được một câu giải thích thích hợp: "Muốn giao dịch thành công thì yêu cầu hai bên phải có sự trao đổi đồng giá, cũng như có ý kiến thống nhất.

Cô dùng tích phân để đổi lấy kẹo của tôi, tôi đồng ý nhận lấy tích phân, cô cũng vui lòng được kẹo, hai bên thống nhất chung mục đích cho nên giao dịch có thể thành công tốt đẹp.

Hiện tại cô muốn dùng kẹo đổi lấy tích phân, nhưng tôi không tán thành việc đó, không đồng ý giá trị của số kẹo này.

Hơn nữa ký chủ không có đồ vật gì có thể khiến tôi hứng thú, hai bên không thống nhất ý kiến vì vậy tôi cự tuyệt giao dịch cùng ký chủ."
Khương Tiểu Mãn là một đứa trẻ thông minh, sau khi được hệ thống giải thích bé nghiêm túc suy nghĩ lời hệ thống nói, còn có thể từ một mà suy ra ba.

"Tôi hiểu rồi." Khương Tiểu Mãn trầm ngâm gật đầu.

Hệ thống đã từng nói rất nhiều lần, nó không cần ngủ không cần ăn cơm cũng không cần mặc quần áo.

Khương Tiểu Mãn nhớ ra rồi.

Xem ra nó không giống như các bạn nhỏ khác, cũng muốn ăn kẹo.

Hệ thống cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.


Dạy trẻ nhỏ thật sự quá khó khăn.

Nhưng ngay sau đó, hệ thống phát hiện nó đã cao hứng quá nhanh rồi.

Bởi vì Khương Tiểu Mãn bỗng nhiên lục tung đồ, ở trong góc của ngăn tủ lấy ra một miếng ngọc bội hình bán nguyệt!
"Tôi dùng cái này để đổi lấy tích phân của cậu." Đôi bàn tay nhỏ trắng trẻo mập mạp của Khương Tiểu Mãn cầm chặt miếng ngọc bội.

Ngọc bội này có tỷ lệ rất đẹp, đặt dưới ánh nắng sẽ phát ra ánh sáng êm dịu huyền ảo, cực kỳ đẹp mắt.

Hệ thống kêu to: "Cái này không được!"
Khương Tiểu Mãn có chút tức giận: "Cái này không đáng tiền sao? Là cậu dặn dò tôi phải cất cho kỹ!"
"Đáng giá." Hệ thống vội la lên: "Nhưng đây là đạo cụ để cô đi đúng cốt truyện quan trọng, không thể dùng để giao dịch!."
Đây là tín vật dùng để nhận thân với cha mẹ hào môn, sao có thể không quan trọng cho được? Ngày đầu tiên trói định với Khương Tiểu Mãn, hệ thống liền tận chức tận trách nói cho Khương Tiểu Mãn biết đây là một thứ đồ tốt, về sau có tác dụng cực lớn.

"Nếu đáng giá thì tại sao lại không thể dùng nó để đối lấy tích phân?" Khương Tiểu Mãn cũng gấp tới độ khóc nức nở.

"Không thể chính là không thể." Hệ thống kiên trì nói: "Tôi cự tuyệt giao dịch cùng ký chủ."
"Tại sao?" Khương Tiểu Mãn gấp tới mức khóc lên.

Nhưng lúc này nó không trả lời bé, bởi vì nó không tìm ra được câu từ chuyên nghiệp để trả lời vấn đề này.

[Đối phương cự tuyệt nói chuyện cùng bạn.]
[Đối phương cự tuyệt nói chuyện cùng bạn.]
[Đối phương cự tuyệt nói chuyện cùng bạn.]
Âm thanh lạnh lẽo vang lên trong đầu, không còn ai đáp lại lời của Khương Tiểu Mãn.

Hệ thống quyết định giả chết rồi.

Khương Tiểu Mãn sau khi khóc xong, tay nhỏ gạt đi lệ châu, cầm ngọc bội đi ra cửa.

Bé nhỏ người chân ngắn không thể đi nhanh được, chưa được một lúc mồ hôi đã chảy đầy đầu nhưng bước chân vẫn không hề dừng lại.

Hệ thống cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi: "Ký chủ muốn làm gì?"
"Tìm một người đồng ý cùng tôi giao dịch." Khương Tiểu Mãn khóc cực kỳ thê thảm, trên đôi má bụ bẫm thậm chí còn có giọt nước mắt đọng lại: "Sẽ có người đồng ý thôi."
"!!!" Hệ thống lập tức nói: "Không được, mau cất lại đi!"
Cái miệng nhỏ của Khương Tiểu Mãn mấp máy, một câu cũng không thèm nói, phảng phất như không nghe thấy hệ thống nói, chỉ mặc niệm ở trong lòng: Đối phương cự tuyệt nói chuyện cùng bạn, đối phương cự tuyệt nói chuyện cùng bạn, đối phương cự tuyệt nói chuyện cùng bạn.

"..." Hệ thống không có biện pháp đành bó tay, nhưng nó không thể để Khương Tiểu Mãn làm mất đi đạo cụ quan trọng này được.

"Ký chủ, tôi có thể cứu cậu của cô." Thấy Khương Tiểu Mãn cũng không quay đầu lại, hệ thống sốt ruột rồi.

Nó không chút nghi ngờ, Khương Tiểu Mãn thật sự có thể đem bán ngọc bội ra ngoài.

Khương Tiểu Mãn cắn môi do dự chốc lát, vừa khóc vừa nói: "Nhưng tôi không thể miễn cưỡng hệ thống, bà ngoại nói dưa xanh hái không ngọt.


Tôi đi tìm bác trưởng thôn, nhà bác ấy có tiền, ngọc bội này quý giá như vậy, bác ấy nhất định sẽ thích."
"Không, không, không, tôi một chút cũng không miễn cưỡng.

Ký chủ mau cất đồ trở lại đi." Hệ thống vội phát ra thanh âm điện tử: "Hơn nữa dù có tiền cũng không thể cứu mạng của cậu cô, nhiều nhất chỉ có thể giúp hắn sống lâu thêm mấy ngày thôi, nhưng tôi lại có thể cứu hắn."
Khương Tinh căn bản không có chính thức xuất hiện, hắn chỉ là một nhân vật đi ngang qua sân khấu, trong nguyên tác đến phận pháo hôi cũng không xứng.

Chỉ cần có đủ tích phân là được, hệ thống vẫn có quyền hạn sửa chữa số liệu của một vai pháo hôi phông nền.

Khương Tiểu Mãn không có tích phân cũng không sao, nó có thể cho bé nợ tích phân, sau này trả lại cũng được.

"Thật không?" Khương Tiểu Mãn vẫn hoài nghi.

"Thật sự." Hệ thống có một loại cảm giác vô lực sâu sắc: "Nhưng tôi chỉ giúp cô lần này thôi, về sau sẽ không bao giờ giúp cô thêm lần nào nữa!"
Khương Tiểu Mãn lúc này mới nín khóc mỉm cười: "Hệ thống ca ca thật là một người tốt, cậu mãi mãi là bạn tốt của tôi."
"...!Hệ thống không cần bạn." Cũng không phải người tốt.


Khương Tú Mai ở bệnh viện thành phố suốt hai ngày.

Hai ngày nay, Khương Tinh đã hai lần được đưa vào phòng cấp cứu.

Mỗi lần ra chỉ còn lại một hơi thở, bác sĩ nói bà nên chuẩn bị tinh thần thật tốt.

Đứa con trai này từ nhỏ đã ngỗ nghịch, lại không nghe lời dạy dỗ.

Đã không có tiền đồ thì cũng thôi, Khương Tú Mai cũng chẳng trông cậy vào việc hắn sẽ trở nên nổi bật bà chỉ mong cả đời hắn có thể an an ổn ổn mà sống.

Nhưng hiện tại ngay cả điều này cũng chẳng được.

Con trai hôn mê đã hai ngày, vậy mà còn có cảnh sát tìm tới cửa hỏi chuyện.

Khương Tú Mai hỏi đã xảy ra chuyện gì, đối phương cũng chỉ nói là đang điều tra, cụ thể sau này sẽ nói rõ, bà chỉ biết Khương Tinh đánh nhau với người khác.

Cảnh sát đều đã tới của, sự tình sao có thể không nghiêm trọng? Khương Tú Mai chỉ cảm thấy như trời sập rồi
Khương Tú Mai nhìn con trai nằm trên giường bệnh, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: "Tao đã nói rồi, đám bạn hồ bằng cẩu hữu kia không có ai là tốt hết, bảo mày bớt cùng bọn họ lui tới đi mà mày lại không nghe.

Giờ thì tốt rồi, mạng thì sắp mất! Huynh đệ quan trọng hơn mẹ của mày hả? Về sau tao phải sống như thế nào hả?"
Khương Tú Mai thấp giọng nức nở nói: "Nếu mày còn không có mở mắt, tao liền coi như không có đứa con trai này.

Tao cũng sẽ không hạ táng cho mày mà sẽ đem mày đi thiêu, thiêu đến tro cốt cũng không còn!"
Nhưng vào lúc này, Khương Tinh vừa rồi vẫn còn đang nửa sống nửa chết tùy thời có thể tắt thở bỗng nhiên ngồi dậy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Khương Tú Mai: "Mẹ, mẹ cũng thật nhẫn tâm.

Con còn chưa có chết mà mẹ đã nghĩ tới việc thu dọn tro cốt của con rồi."
Khương Tú Mai sửng sốt, tiếp theo là mừng như điên: "Trời đất ơi! Bác sĩ, bác sĩ! Mau tới đây, con trai tôi tỉnh lại rồi!!!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương