Bé Con Thân Ái
-
Chương 102
Ở nhà sư mẫu một hồi, bốn người mới lái xe trở về nhà. Càng gần tết âm lịch, càng có nhiều người đến nhà họ Cố thăm hỏi, Cố Khái Đường quyết định về nhà thu dọn một chút đồ đạc, đem theo quần áo trong nhà và đồ dùng hằng ngày, mấy ngày nữa sẽ ở lại nhà ba mẹ.
Tiền Cố Khái Đường kiếm được ngày càng nhiều, mẹ hắn nói với Đậu Tranh, đàn ông trong tay có nhiều tiền sẽ học thói xấu, cho nên mẹ Cố vẫn luôn hạn chế số tiền mặt trong tay ba Cố, bà bảo Đậu Tranh cũng quản con trai mình như thế.
Lời này nói ra thật không chút khách khí, nhưng đối với Đậu Tranh đàn ông lẫm lẫm liệt liệt mà nói tựa như gió thoảng bên tai. Hạn chế tiền trong tay Cố Khái Đường? Sau đó thì sao, để chỗ nào? Để trong tay Đậu Tranh? Vậy càng thêm thiên hạ đại loạn.
Đậu Tranh đối với Cố Khái Đường đều nhu thuận vô điều kiện, tiền lương của hai người tùy hắn xử lí. Thực ra cách nghĩ của Cố Khái Đường và mẹ Cố như nhau, cầm nhiều tiền trong tay không tốt lắm, cho nên công tác không được mấy năm liền mua nhà mới, dời đến khu biệt thự gần chỗ công tác.
Một nhà bốn người ở nhà dọn dẹp suốt một ngày, hôm sau đã có khách đến thăm. Đó là một người đồng nghiệp của Cố Khái Đường, lớn hơn hắn chừng mười tuổi, có con gái bằng tuổi Tiểu Dã. Người kia biết con gái mình và con trai Cố Khái Đường bằng tuổi, học chung trường tiểu học, quan hệ giữa hai nhà càng thêm gần gũi. Nghe nói Cố Khái Đường tết âm lịch phải về nhà lớn, vội vã mang theo con gái đến thăm, tránh cho khoảng cách xa không có biện pháp thăm hỏi.
Vị đồng nghiệp nam mang theo một thân khí lạnh đi vào nhà, hắn đưa tay sờ đầu con gái, nói: "Tinh Tinh, đi tìm Tiểu Dã chơi đi."
Bé gái gọi là Tinh Tinh gật đầu, cô bé hoảng hốt chào hỏi Cố Khái Đường và Đậu Tranh xong liền đi tới phía bên Tiểu Dã.
Tiểu Dã biểu tình nhàn nhạt, chờ cô bé đến bên, Tiểu Dã liền mang theo cô bé đến thư phòng, xem bộ dáng chính là muốn... tiếp tục làm bài tập.
Đậu Tranh thở dài, y biết Cố Khái Đường và đồng nghiệp đây là muốn bàn chuyện công việc, sợ Tiểu Mãn nghịch ngợm quấy rối Cố Khái Đường và khách khứa, liền nắm tay Tiểu Mãn, nói: "Để ba với chú nói chuyện, con, theo ba ba đi ngủ."
Tiểu Mãn nhíu mày, khoa trương uốn éo người, nói: "Không ngủ đâu."
Đậu Tranh căn bản không nghe bé con nói chuyện, nâng cái mông bé con, ôm bé về phòng.
Ngoại trừ lý do sợ bé quấy phá, Đậu Tranh ép Tiểu Mãn ngủ trưa cũng bởi vì y nghĩ đại não trẻ em phát triển đều là khi đi ngủ. Tiểu Dã vì sao thông minh như vậy chứ? Không chỉ vì ba của bé thông mình, càng là vì khi Tiểu Dã còn bé đặc biệt thích ngủ. Đậu Tranh quyết định để em trai duy trì thói quen tốt của anh trai, cho nên vô luận Tiểu Mãn không muốn thế nào, Đậu Tranh luôn dỗ bé ngủ trưa.
Nhưng Tiểu Mãn là một đứa bé tinh lực tràn đầy mười phần, mỗi lần dỗ đi ngủ trưa cũng mất mấy tiếng đồng hồ. Hôm nay cũng vậy, Đậu Tranh ôm Tiểu Mãn trong ngực, Tiểu Mãn lải nhải không ngớt, nói chuyện với Đậu Tranh, sau lại gào khóc, phiền tới mức Đậu Tranh muốn đánh một trận.
Tiểu Mãn nỗ lực cùng Đậu Tranh nói chuyện, Đậu Tranh nhắm mắt không để ý tới. Rất nhanh Tiểu Mãn đã thấy buồn chán, bé con đứng lên, nói: "Con muốn chơi với anh."
Đậu Tranh gầm lên: "Chơi cái rắm! Con nằm xuống đây cho ba ba."
Tiểu Mãn nói: "Con không nằm."
"Không nằm thì qua góc tường phạt đứng."
"..."
Tiểu Mãn cân nhắc một chút, khóc lóc nằm trên giường, nói: "Con muốn ngủ với anh...."
Đậu Tranh "ừ" một tiếng, lau nước mắt Tiểu Mãn, ôm bé con vào lòng.
Cố Khái Đường tiễn khách đi ra, Tiểu Mãn cũng vừa tỉnh ngủ, bé con xoa đầu, tóc xoăn ngã trái ngã phải, mơ màng chào tạm biệt khách. Cố Khái Đường cảm thấy buồn cười, liền ôm lấy Tiểu Mãn từ trong lòng Đậu Tranh.
Tiểu Mãn ôm cổ Cố Khái Đường, cúi đầu dựa vào ngực hắn, nỏi: "Ba, con nhớ ông nội bà nội."
Cố Khái Đường không biết nói gì. Mỗi lần Tiểu Mãn bị Đậu Tranh dạy dỗ xong, câu đầu tiên chính là nhớ ông nội bà nội, nếu không chính là nhớ anh hai, hơn nữa nhất định lúc nói thì hai mắt rưng rưng lệ, dùng giọng nũng nịu, khiến người khác thương vô cùng.
Cố Khái Đường nói: "Ngày mai, hoặc là ngày mốt đi qua ông nội bà nội được không?"
Tiểu Mãn gật đầu, lắc người đi xuống, nói chuyện với Tiểu Dã.
Đêm đó, dùng xong cơm tối, Cố Khái Đường mở máy tính ra làm việc. Lòng bao dung của Đậu Tranh với Tiểu Mãn tăng dần theo từng năm, chỉ cần bé không chơi điện không nghịch lửa, không ăn bậy uống bậy, Đậu Tranh rất ít khi ra tay đánh. Nhưng những chuyện liên quan tới Cố Khái Đường, tỷ như Tiểu Mãn đụng bậy vào máy vi tính của hắn, Đậu Tranh sẽ nổi trận lôi đình, sợ đến mức Tiểu Mãn vừa nhìn thấy Cố Khái Đường ngồi vào bàn máy tính sẽ tránh đi rất xa.
Cố Khái Đường dùng hai tiềng đồng hồ xử lý xong công chuyện, khi đó đã là tám giờ tối, Đậu Tranh và Tiểu Mãn ngồi ở phía sau xem Tiểu Dã làm bài tập, không khí trong phòng vô cùng yên lặng.
Cố Khái Đường hưởng thụ bầu không khí trong nhà, hắn nhích về phía sau, đột nhiên nhớ tới bộ nhớ trong điện thoại sắp đầy, liền đứng dậy đi lấy, hắn định sẽ đem ảnh trong điện thoại lưu hết vào máy tính.
Lúc Cố Khái Đường học đại học có lưu wechat của một vị thầy giáo, phát hiện bên trong đều là ảnh chụp của con thầy, hơn nữa tần suất post bài rất cao, hầu như mỗi ngày đều có năm sáu video, có video vô cùng nhàm chán, chỉ là đứa nhỏ ôm quả táo nói hai câu, cũng làm cho vị giáo sư kia hô to gọi nhỏ, mừng rỡ như điên.
Cố Khái Đường nghĩ, có gì thú vị đâu chứ?
Hiện tại hoàn toàn có thể lý giải. Trong điện thoại di động của hắn toàn là hình người nhà, một tấm cũng không nỡ xóa.
Đợi lưu ảnh mười phút, Cố Khái Đường tùy ý lên mạng. Hắn nhớ Đậu Tranh có một cái weibo, bên trong hình như post rất nhiều ảnh người một nhà.
Cố Khái Đường vì sao lại biết chứ? Đương nhiên là vì hai người sớm chiều ở chung, thân mật như vậy thì còn có bí mật gì. Ngay cả tài khoản weibo của Đậu Tranh, Cố Khái Đường cũng biết, chỉ là vì lúc trước quá bận rộn, không có thời gian xem qua mà thôi.
Vừa vặn lúc này nghỉ tết, Cố Khái Đường liền có thời gian, Cố Khái Đường đăng nhập tài khoản dùng cho công viêc ngày trước, thuận tiện xem của Đậu Tranh.
Tiền Cố Khái Đường kiếm được ngày càng nhiều, mẹ hắn nói với Đậu Tranh, đàn ông trong tay có nhiều tiền sẽ học thói xấu, cho nên mẹ Cố vẫn luôn hạn chế số tiền mặt trong tay ba Cố, bà bảo Đậu Tranh cũng quản con trai mình như thế.
Lời này nói ra thật không chút khách khí, nhưng đối với Đậu Tranh đàn ông lẫm lẫm liệt liệt mà nói tựa như gió thoảng bên tai. Hạn chế tiền trong tay Cố Khái Đường? Sau đó thì sao, để chỗ nào? Để trong tay Đậu Tranh? Vậy càng thêm thiên hạ đại loạn.
Đậu Tranh đối với Cố Khái Đường đều nhu thuận vô điều kiện, tiền lương của hai người tùy hắn xử lí. Thực ra cách nghĩ của Cố Khái Đường và mẹ Cố như nhau, cầm nhiều tiền trong tay không tốt lắm, cho nên công tác không được mấy năm liền mua nhà mới, dời đến khu biệt thự gần chỗ công tác.
Một nhà bốn người ở nhà dọn dẹp suốt một ngày, hôm sau đã có khách đến thăm. Đó là một người đồng nghiệp của Cố Khái Đường, lớn hơn hắn chừng mười tuổi, có con gái bằng tuổi Tiểu Dã. Người kia biết con gái mình và con trai Cố Khái Đường bằng tuổi, học chung trường tiểu học, quan hệ giữa hai nhà càng thêm gần gũi. Nghe nói Cố Khái Đường tết âm lịch phải về nhà lớn, vội vã mang theo con gái đến thăm, tránh cho khoảng cách xa không có biện pháp thăm hỏi.
Vị đồng nghiệp nam mang theo một thân khí lạnh đi vào nhà, hắn đưa tay sờ đầu con gái, nói: "Tinh Tinh, đi tìm Tiểu Dã chơi đi."
Bé gái gọi là Tinh Tinh gật đầu, cô bé hoảng hốt chào hỏi Cố Khái Đường và Đậu Tranh xong liền đi tới phía bên Tiểu Dã.
Tiểu Dã biểu tình nhàn nhạt, chờ cô bé đến bên, Tiểu Dã liền mang theo cô bé đến thư phòng, xem bộ dáng chính là muốn... tiếp tục làm bài tập.
Đậu Tranh thở dài, y biết Cố Khái Đường và đồng nghiệp đây là muốn bàn chuyện công việc, sợ Tiểu Mãn nghịch ngợm quấy rối Cố Khái Đường và khách khứa, liền nắm tay Tiểu Mãn, nói: "Để ba với chú nói chuyện, con, theo ba ba đi ngủ."
Tiểu Mãn nhíu mày, khoa trương uốn éo người, nói: "Không ngủ đâu."
Đậu Tranh căn bản không nghe bé con nói chuyện, nâng cái mông bé con, ôm bé về phòng.
Ngoại trừ lý do sợ bé quấy phá, Đậu Tranh ép Tiểu Mãn ngủ trưa cũng bởi vì y nghĩ đại não trẻ em phát triển đều là khi đi ngủ. Tiểu Dã vì sao thông minh như vậy chứ? Không chỉ vì ba của bé thông mình, càng là vì khi Tiểu Dã còn bé đặc biệt thích ngủ. Đậu Tranh quyết định để em trai duy trì thói quen tốt của anh trai, cho nên vô luận Tiểu Mãn không muốn thế nào, Đậu Tranh luôn dỗ bé ngủ trưa.
Nhưng Tiểu Mãn là một đứa bé tinh lực tràn đầy mười phần, mỗi lần dỗ đi ngủ trưa cũng mất mấy tiếng đồng hồ. Hôm nay cũng vậy, Đậu Tranh ôm Tiểu Mãn trong ngực, Tiểu Mãn lải nhải không ngớt, nói chuyện với Đậu Tranh, sau lại gào khóc, phiền tới mức Đậu Tranh muốn đánh một trận.
Tiểu Mãn nỗ lực cùng Đậu Tranh nói chuyện, Đậu Tranh nhắm mắt không để ý tới. Rất nhanh Tiểu Mãn đã thấy buồn chán, bé con đứng lên, nói: "Con muốn chơi với anh."
Đậu Tranh gầm lên: "Chơi cái rắm! Con nằm xuống đây cho ba ba."
Tiểu Mãn nói: "Con không nằm."
"Không nằm thì qua góc tường phạt đứng."
"..."
Tiểu Mãn cân nhắc một chút, khóc lóc nằm trên giường, nói: "Con muốn ngủ với anh...."
Đậu Tranh "ừ" một tiếng, lau nước mắt Tiểu Mãn, ôm bé con vào lòng.
Cố Khái Đường tiễn khách đi ra, Tiểu Mãn cũng vừa tỉnh ngủ, bé con xoa đầu, tóc xoăn ngã trái ngã phải, mơ màng chào tạm biệt khách. Cố Khái Đường cảm thấy buồn cười, liền ôm lấy Tiểu Mãn từ trong lòng Đậu Tranh.
Tiểu Mãn ôm cổ Cố Khái Đường, cúi đầu dựa vào ngực hắn, nỏi: "Ba, con nhớ ông nội bà nội."
Cố Khái Đường không biết nói gì. Mỗi lần Tiểu Mãn bị Đậu Tranh dạy dỗ xong, câu đầu tiên chính là nhớ ông nội bà nội, nếu không chính là nhớ anh hai, hơn nữa nhất định lúc nói thì hai mắt rưng rưng lệ, dùng giọng nũng nịu, khiến người khác thương vô cùng.
Cố Khái Đường nói: "Ngày mai, hoặc là ngày mốt đi qua ông nội bà nội được không?"
Tiểu Mãn gật đầu, lắc người đi xuống, nói chuyện với Tiểu Dã.
Đêm đó, dùng xong cơm tối, Cố Khái Đường mở máy tính ra làm việc. Lòng bao dung của Đậu Tranh với Tiểu Mãn tăng dần theo từng năm, chỉ cần bé không chơi điện không nghịch lửa, không ăn bậy uống bậy, Đậu Tranh rất ít khi ra tay đánh. Nhưng những chuyện liên quan tới Cố Khái Đường, tỷ như Tiểu Mãn đụng bậy vào máy vi tính của hắn, Đậu Tranh sẽ nổi trận lôi đình, sợ đến mức Tiểu Mãn vừa nhìn thấy Cố Khái Đường ngồi vào bàn máy tính sẽ tránh đi rất xa.
Cố Khái Đường dùng hai tiềng đồng hồ xử lý xong công chuyện, khi đó đã là tám giờ tối, Đậu Tranh và Tiểu Mãn ngồi ở phía sau xem Tiểu Dã làm bài tập, không khí trong phòng vô cùng yên lặng.
Cố Khái Đường hưởng thụ bầu không khí trong nhà, hắn nhích về phía sau, đột nhiên nhớ tới bộ nhớ trong điện thoại sắp đầy, liền đứng dậy đi lấy, hắn định sẽ đem ảnh trong điện thoại lưu hết vào máy tính.
Lúc Cố Khái Đường học đại học có lưu wechat của một vị thầy giáo, phát hiện bên trong đều là ảnh chụp của con thầy, hơn nữa tần suất post bài rất cao, hầu như mỗi ngày đều có năm sáu video, có video vô cùng nhàm chán, chỉ là đứa nhỏ ôm quả táo nói hai câu, cũng làm cho vị giáo sư kia hô to gọi nhỏ, mừng rỡ như điên.
Cố Khái Đường nghĩ, có gì thú vị đâu chứ?
Hiện tại hoàn toàn có thể lý giải. Trong điện thoại di động của hắn toàn là hình người nhà, một tấm cũng không nỡ xóa.
Đợi lưu ảnh mười phút, Cố Khái Đường tùy ý lên mạng. Hắn nhớ Đậu Tranh có một cái weibo, bên trong hình như post rất nhiều ảnh người một nhà.
Cố Khái Đường vì sao lại biết chứ? Đương nhiên là vì hai người sớm chiều ở chung, thân mật như vậy thì còn có bí mật gì. Ngay cả tài khoản weibo của Đậu Tranh, Cố Khái Đường cũng biết, chỉ là vì lúc trước quá bận rộn, không có thời gian xem qua mà thôi.
Vừa vặn lúc này nghỉ tết, Cố Khái Đường liền có thời gian, Cố Khái Đường đăng nhập tài khoản dùng cho công viêc ngày trước, thuận tiện xem của Đậu Tranh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook