Chương 581:

 

Tống Ân chỉ hỏi: “Ngày mai em có lịch gì?”

 

“Công việc ngày mai là lễ trao giải Cánh Diều Vàng, và em là khách mời danh dự. Sẽ có một cuộc phỏng vấn với tạp chí Elle trong ngày, sẽ bận rộn lắm”

 

“Em biết rồi”

 

“Giọng em nghe không ổn, có chuyện gì vậy?” Ada hỏi.

 

Tống Ân cầm điện thoại di động, mệt mỏi ngồi trong xe. Trong một thời gian dài, mắt nhìn xa xăm, không có tiêu điểm gì cả.

 

Đợi một lúc lâu trước khi nói: “Ada, chị có nhớ những chuyện em đã nói với chị về mười năm trước không?” Ada sửng sốt, hiển nhiên cô ấy không ngờ cô sẽ đột nhiên nhắc đến chuyện mười năm trước, một lúc sau mới nói: “Mọi chuyện đã kết thúc rồi, em còn muốn làm gì nữa? Hơn nữa, hiện tại em sống rất tốt, để chuyện quá khứ qua đi. Tiến về phía trước.”

 

“Em cũng hy vọng rằng tất cả những điều này có thể trôi qua nhanh chóng. Nhưng, bây giờ… người đó đã xuất hiện”

 

“Ai?”

 

“Mười năm trước… người đã làm cho em mang…” Giọng Tống Ân nhẹ, phảng phất như một làn khói sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

 

“Người đó đã xuất hiện? Nói cho chị biết, đó là thằng khốn nào!” Ada đang điên ở đó. Tống An không nói người bên kia là ai, mà chỉ hỏi: “Ada, nếu là chị, chị có tha thứ cho anh ta không?”

 

“Sao em lại hỏi chị loại chuyện này? Loại người này đá cho tên khốn đó ra xa, còn có cái gì tha thứ!” Tống Ân cũng không nói thêm gì nữa, tùy ý nói qua loa vài câu với Ada rồi cúp điện thoại.

 

Người đó, tại sao lại là anh ta.

 

Vì là anh ta, cô ấy nên cười hay nên khóc đây?

 

Trong cuộc đời cô ấy, hóa ra anh ta là người đàn ông duy nhất của cô ấy.

 

Điều này lẽ ra phải là một chuyện tốt. Tuy nhiên, người này cũng chính là người đã mang đến cho cô vô số cơn ác mộng…

 

Có lẽ không dễ dàng gì khi phải nói rằng cô không quan tâm chút nào, cứ chấp nhận như vậy!

 

Lê Tiến Minh đi lấy chiếc nhẫn và gọi Vũ Uyên đến.

 

Cả Vũ Uyên và Trần Phong đều vô cùng kinh ngạc.

 

“Cậu Lê, anh đang cầu hôn chị Tống Ân của chúng tôi sao?”

 

“Không được sao?” Lê Tiến Minh nhướng mày nhìn Vũ Uyên. Đôi mắt chất chứa hạnh phúc.

 

“Quá nhanh!” Trần Phong cảm thán.

 

Đến bây giờ hai người mới yêu nhau 3 tháng. Anh ta sợ rằng chưa đủ thời gian để xác định là yêu thật lòng.

 

“Cậu Lê, anh thật sự không kết hôn. Nhưng một khi kết hôn, chính là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng.”

 

“Anh thì biết cái gì. Đây là mười năm duyên phận”

 

“Mười năm duyên phận?” Trần Phong càng thêm bối rối “Tôi ni anh sẽ không hiểu đâu” Lê Tiến Minh cũng lười nói lại với Trần Phong.

 

Ở đây, những người ở quầy đã mang một số nhẫn kim cương phiên bản giới hạn đến cho họ. Chỉ với một cái liếc mắt, Vũ Uyên ánh mắt liền sáng lên.

 

“Đẹp quá!” Cô ấy không nỡ bỏ xuống từng cái, nhặt cái này lên thử cái kia, “Có ai cầu hôn tôi cái này, cho dù là đầu hói, tôi cũng sẽ gả cho anh ta” Lê Tiến Minh liếc nhìn cô ấy: “Cô quá dễ dãi” Vũ Uyên ủ rũ cười: “Đây không phải ai cũng mua được.”

 

“Chọn một cái mà Tống Ân sẽ thích, thích thì sẽ gật đầu đồng ý gả cho cậu khi nhìn thấy cái này”

 

“Chị Tống Ân…” Vũ Uyên đau đầu, nhằm xong từng thứ một, cô lắc đầu: “Chị Tống Ân không phải là người vô kỷ luật như em. Anh cũng biết chị ấy. Nếu chị ấy thật sự không muốn kết hôn, tất cả những thứ này có để trước mặt, chị ấy cũng sẽ không bị lung lay” Đây là sự thật.

 

Người phụ nữ đó, rất khó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương