Bé Con, Chú Không Thể Chờ
-
Chương 562
Chương 562:
Cho dù không gian mơ hồ như thế nào, cho dù anh ta chỉ nói một câu như vậy, nhưng mà Tống Ân có thể nhìn ra anh ta thực sự tức giận, hơn nữa…
Rất tức giận.
“Sao anh lại tới đây?”
“Tôi hỏi lại một lần nữa… tuần này, em đi đâu?” Không khí trong xe đột nhiên hạ thấp. Hơn nữa, có thể khiến cho con người ta không thở nổi.
Tống Ân có thể cảm thấy được trong mắt anh ta giờ phút này chính là có một tầng băng mỏng.
“… Tôi ra nước ngoài nghỉ phép.”
“Nghỉ phép?” Anh ta cười lạnh.
Thật đúng là một kỳ nghỉ phép tuyệt vời!
Không biết vì cái gì, đối mặt trước lời chất vấn của anh ta, cô lại có chút chột dạ.
Cô cứ thế mà đi, một người lại cứ như bốc hơi khỏi thế gian. Nói với anh †a là đi nghỉ phép, không bằng nói là đi giải sâu. Hoặc là…
Tự mình chữa vết thương lòng…
Cô sửa lại tóc, không nhìn anh ta, sau đó liếm liếm môi, nhẹ giọng nói: “Tôi… Thời gian trước quay phim ở bên ngoài, cảm thấy rất mệt. Cho nên… Lần này xin nghỉ phép, đi thả lỏng tâm tình”
“Hay cho câu đi thả lỏng tâm tình!
Điện thoại của em đâu?” €ô nói vô cùng bình thản, vô cùng thoải mái, lửa giận trong lòng Lê Tiến Minh khó khăn mới đè nén được giờ đây lại bùng lên.
“… Tắt điện thoại.”
“Vì sao lại tắt máy?” Anh ta liên tục chất vấn, đang gây sự.
“Nghỉ phép… Muốn được yên tĩnh, không hy vọng có người quấy rầy” Hô hấp Lê Tiến Minh càng trở nên nặng nề. Lời cô vừa mới nói ra, mày anh ta lập tức nhíu chặt.
Tay phải liền chạm lên người cô.
Hơi dùng sức, không thể nói là sờ cũng chẳng thể nói là siết.
Đến khi sờ thấy điện thoại của cô, không nói gì liền lấy ra, bước ra ngoài, trực tiếp ném đi.
“Ba…” Một thanh âm vang lên trong đêm tĩnh lặng, dường như vô cùng đột ngột. Đại khái là rơi xuống nền đất ở tiểu khu âm thanh vang lên chỉ sợ chiếc điện thoại kia cũng không còn nguyên vẹn.
Tống Ân cũng theo ra: “Anh đang phát điên cái gì vậy?” Cũng may, trong điện thoại của cô cũng không có gì quan trọng.
Ada không yên tâm về cô, cho nên những thông tin quan trọng đều do cô ấy giữ.
“Điện thoại mang theo bên người cũng không liên lạc, còn muốn giữ làm gì? Ném đi bớt việc!” Tống Ân biết anh ta đang tức giận.
Hơn nữa còn đang cực kỳ tức giận.
“Hiện tại cũng không còn sớm, tôi có chút mệt. Nếu như phải cãi nhau, chờ tới khi tinh thân tôi khá hơn rồi nói.
Tôi về trước.” Tống Ân kéo hành lý, muốn đi vào tiểu khu.
Lê Tiến Minh một tay bắt lấy cô, dùng sức một chút, đã ép cả người cô lên thân xe.
Sức lực của anh ta không nhẹ, cả người cô liền va vào xe, phía sau lưng nên thật mạnh vào thân xe, đau đến nỗi cô phải keei lên.
“Khi ở ở đảo Mộng Ly, có nhớ tới tôi không?” Anh ta chất vấn.
Tống Ân nhất quyết cắn môi, không nói.
“Chưa từng nghĩ tới sẽ gọi cho tôi dù chỉ là một cuộc điện thoại, báo bình an?
“..” Cô vẫn trầm mặc như trước.
Trong bóng tối, vẫn có thể nhìn ra được gân xanh nối trên trán anh ta: “Em có biết hay không, tôi con mẹ thiếu chút nữa đã báo cảnh sát.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook