*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 557:

 

Đúng là kỳ lạ.

 

Lại có chút ngọt.

 

Đang miên man suy nghĩ, phía trước bị một người ngăn lại.

 

“Cô Tống.” Tống Ân qua kính râm liếc mắt nhìn đối phương một cái. Là một người xa lạ.

 

“Bà Lê muốn gặp cô, phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến.” Tống Ân nhíu mày.

 

“Bà Lê là ai?”

 

“Là mẹ của Lê Tiến Minh” Tống Ân biết. Nhưng cô ấy không nghĩ rằng chuyện với Lê Tiến Minh nhanh như vậy mẹ anh ta đã biết.

 

Nhớ tới lần trước đã gặp qua ở nhà Lê Tiến Thành nhưng không mấy thoải mái, trong lòng Tống Ân không khỏi có chút bồn chồn. Lần này đi so với lần trước nhất định sẽ không phải chuyện tốt đẹp gì.

 

 

Đối phương liếc nhìn cô một cái, nhướng mày: “Ngồi đi.” Khi Tống Ân ngồi xuống, Trần Phương Linh cũng không lập tức nói chuyện, chính là dùng ánh mắt đánh giá cô. Tống Ân cũng ngẩng đầu nhìn về phía bà ta nở nụ cười, thản nhiên cùng thẳng thản, khiến có Trần Phương Linh cảm thấy có chút xấu hổ.

 

Không thể không nói, cô gái tên Tống Ân này, quả thật rất đẹp.

 

Đàn ông bại trong tay cô cũng không có gì lạ.

 

Chính là một cô gái có thể yêu nhưng không thích hợp lấy về làm vợ.

 

Không chờ Trần Phương Linh mở miệng nói chuyện trước, Tống Ân liền nói: “ Bà Lê, hôm nay tìm tôi tới đây, là muốn nói về chuyện của Lê Tiến Minh?”

 

“Cô cũng đã rất rõ ý định của tôi.

 

Vậy cô phải hiểu rất rõ suy nghĩ của tôi cũng như nhà họ Lê chúng tôi. Cô Tống, tuy rằng có chút nặng lời, nhưng lần trước cha mẹ của Tiến Thành cũng đã nói qua, nhất định cô cũng không thích nghe, tôi cũng không thích nói.

 

Nhưng mà, cô lại là phụ nữ, tốt nhất nên tự mình hiểu lấy…. Người phụ nữ mà Tiến Thành không cần, nếu như: Tiến Minh nhà chúng tôi tiếp nhận, lời này nói ra tuy khó nghe nhưng mặt mũi Lê gia chúng tôi phải để vào đâu. Còn nữa, Tiến Minh nhà chúng tôi không phải thùng rác.” Tống Ân uống một ngụm cà phê, ngón tay trắng bệch.

 

Thùng rác?

 

Á….

 

Thực sự, khiến người khác cảm thấy tổn thương.

 

Trần Phương Linh liếc mắt nhìn, thấy mắt cô cụp xuống trong lòng lại không đành mà có chút mềm lòng, nói: “Tôi biết những lời tôi nói có thể có chút nặng lời, nhưng mà người bên ngoài chính là thích để ý tới những chuyện như vậy. Cũng hy vọng cô có thể hiểu cho tấm lòng của một người làm mẹ” Tống Ân mím môi, hít vào một hơi lấy dũng khí, thật lâu sau mới nói: ” Bác Lê, cháu thực sự thích Tiến Minh, ít nhất, tại đây ngay lúc này, trong lòng cháu có anh ấy. Cho nên, lần trước cháu cũng không ngờ mẹ của Tiến Thành sẽ tới tìm bác.” Trần Phương Linh nhất thời giật mình.

 

Lần trước đã chứng kiến qua một Tống Ân lời lẽ sắc bén, Trần Phương Linh cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý đối phương đối với mình sẽ không khách khí, nhưng thực sự lại không nghĩ tới lần này Tống Ân lại dịu dàng như vậy.

 

Đặc biệt Trần Phương Linh không phải một người thích nói đạo lý, thở dài nói: “Thật ra hiện tại tôi cũng muốn nói rõ ràng với cô, cũng là vì tốt cho cô, tránh cho việc sau này càng lún càng sâu. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này Tiến Minh cũng có bạn gái mới.” Tống Ân ngước mắt lên.

 

“Chắc cô ở bên ngoài quay phim nên không biết, gần đây nó cũng đã tìm được cô gái mà nó thích, tôi cũng rất thích con bé. Hôm nay tôi tới tìm cô, con bé cũng tới. Đang ngồi chờ ở trên xe” Trần Phương Linh chỉ ra bên ngoài.

 

Tống Ân nhìn theo hướng bà ta chỉ, cửa kính xe đóng chặt, không nhìn thấy người. Cô cũng có thể nhìn ra được người phụ nữ trước mặt này đang rất hài lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương