- Chào cô Châu.

Bảy Viễn chỉ nói được ba tiếng ấy rồi đứng bất động khá lâu. Anh hoàn toàn bất ngờ trước một phụ nữ xinh đẹp quá sức tưởng tượng...

- Chào anh Bảy, mời anh Bảy vô nhà.

Cô Châu đóng cửa cẩn thận, đưa khách tới bộ bàn ghế giữa nhà. Cô rót trà nóng trao tận khách, cười nói:

- Hình như anh Bảy có điều gì...

Bấy giờ Bảy Viễn mới nói cảm nghĩ của mình:

- Xin lỗi cô Châu về việc tôi đã ngắm nhìn cô một cách bất nhã như nãy giờ. Sự thật là tôi không hình dung nổi nơi hải đảo xa xôi này lại có một người đẹp như cô. Và nhất là người đẹp ấy lại là vợ anh Mã tà 76 mà tôi đã gặp vài lần trong khám 5.

Cô Châu cười:

- Chắc là anh Bảy không ngờ vợ thầy chú lại còn lén lút tiếp khách như thế này chớ gì?

Tới đây nàng xuống giọng trầm buồn:

- Không lẽ mới gặp nhau mà em lại kể lể chuyện không vui, nhưng nếu anh Bảy biết chồng em rồi thì anh Bảy cũng hiểu được phần nào....

Bảy Viễn gật:

- Tôi biết. Anh 76 có máu đỏ đen, thường cháy túi và thiếu nợ tứ giăng, chính tôi cũng đã từng cho anh ta vay để gỡ gạc.

Châu lắc đầu:

- Từ nay về sau, xin anh Bảy chớ cho anh ấy vay. Vì số tiền đó kể như... thí cô hồn.

Nhưng xin nói chuyện đêm nay. Anh Dao có trao cho em tờ giấy ngẫu của anh Bảy gọi là quà sơ giao. Em chưa biết anh Bảy như thế nào, nhưng lấy làm cảm kích trước cử chỉ hào hoa đó. Bây giờ thì em sẵn sàng làm vợ anh Bảy trọn đêm nay.

Nàng trao khăn lông cho Bảy Viễn, hướng dẫn tới phòng tắm:

- Anh xối nước cho khỏe. Có xà bông Cô Ba đây.

Bảy Viễn cởi bộ đồ bà ba trắng, xếp lại đặt lên bàn:

- Em Châu chu đáo quá. Một người đẹp người đẹp nết như em mà gặp anh chừng như anh 76 thì khác gì... xin lỗi em trước nghe.... khác gì bông hoa lài cắm bãi...

Châu sửa soạn giường gối, định cởi áo thì Bảy Viễn chân tay lại:

- Không cần đâu em. Thú thật với em là trước khi tới đây, anh rất cần chuyện đó. Nhưng gặp em rồi thì chuyện đó nên gác lại. Anh muốn chúng ta kết bạn dài lâu, chớ không phải là chuyện "ăn bánh trả tiền".

Châu hơi bất ngờ và gài nút áo lại:

- Nhưng anh Bảy mới gặp em lần đầu, đâu biết tính nết em ra sao mà tính kết bạn dài lâu. Em chỉ được cái mã bên ngoài thôi, còn bên trong thì rất nhiều tánh xấu, mà đứng đầu là máu cờ bạc cũng không kém gì anh 76 đâu.

Bảy Viễn nắm tay Châu, nhìn các dường chỉ tay gật gù:

- Ðúng là em có số hồng nhan gian truân, cuộc đời lận đận cũng như anh. Như vậy, hai cuộc đời chúng ta hợp lại có lý lắm....

Châu lộ vẻ áy náy:

- Kết bạn với anh Bảy thì em sẵn sàng rồi. Nhưng không lẽ nhận của anh Bảy món quà sơ giao rồi chỉ có nói chuyện khào sao?

Bảy Viễn choàng tay ôm eo Châu cười nói:

- Em sòng phẳng quá. Muốn đâu ra đó phải không? Chuyện đó dễ mà. Ðêm năm canh, thiếu gì thì giờ. Nhưng anh muốn nghe em kể chuyện trên đảo cho khuây khỏa nỗi lòng người bị lưu đày. Nhu cầu đó cũng cần thiết như nhu cầu kia. Bây giờ ta nằm bên nhau, em kể anh nghe cuộc sống của những người trên đảo....

Châu cười khúc khích:

- Chưa bao giờ em gặp một ông khách lạ lùng như anh Bảy. Tưởng thiếu cái đó ai dè lại cần cái kia. Nhưng em cũng chìu anh. Bây giờ kể gì đây?

- Kể chuyện những người tù trước đi. Họ sống như thế nào? Có cam chịu hay nổi khùng lên chống đối thầy chú? Em biết gì kể nấy. Anh cần nghe để biết cách sống cho êm thắm.

Châu nghĩ ngợi một lúc rồi kể:

- Ở đảo này nhiều vụ vượt ngục lắm đó anh. Ðời chúa đảo nào cũng có. Ðể em kể chuyện vợ chồng ông Tám Tề Thiên cho anh nghe. Chuyện xảy ra cách nay 10 năm. Có người tù tên Tám nhưng tự xưng là Tám Tề Thiên. Người ta nói Tề là bằng, Thiên là Trời. Anh Tám tự cho mình tài giỏi bằng trời đó anh Bảy. Mà anh ta tài thiệt. Ra đảo 3 năm, năm nào cũng làm bè vượt ngục. Nhưng tài bất thắng thời, khi thì bị lộ trên núi, khi thì bị ca-nô đuổi theo bắt lại.

- Sau cùng anh ta có vượt ngục được không?

- Ðược, nhưng phải nhờ bà vợ.

Bảy Viễn nhỏm dậy:

- Nhờ bà vợ? Chuyện ly kỳ đa! Em kể nghe?

Châu cười vui thú:

- Người ta tả vợ Tám Tề Thiên đẹp như em đây, nhưng về bản lãnh thì hơn em một trời một vực. Hay tin chồng ba lần vượt ngục mà không về được đất liền, chị Tám liền ra tay cứu bồ. Chị lân la tới Khám Lớn, các bót cảnh sát làm quen với thầy chú gát tù từ đảo về Sài Gòn nghỉ phép. Nhờ có nhan sắc và bạo dạn, chị cặp bồ với thằng cò Mô-rít. Thằng này chết vợ nên rất mê chị Tám. Hết phép, nó nài nỉ chị Tám ra đảo với nó. Chị Tám làm như miễn cưỡng ra đảo nhưng thật tình thì thằng cò Mô-rít đã mắc kế của chị. Ra tới đảo, chị Tám bí mật dò la sổ sách, tìm nơi anh Tám bị giam. Chị kín đáo theo dõi và mua chuộc vài thầy chú gát tù, cho họ tiền và nhờ chuyển các thứ cần thiết như dầu Nhị Thiên Ðường, cù là, muối tiêu, thuốc cảm, tiền bạc. Lần đầu chị thư từ được với chồng, cho biết mùa gió chướng tới đây hai vợ chồng sẽ vượt ngục về quê nhà ăn Tết. Tới ngày giờ đã định, hai vợ chồng đề huề lên bè cùng với 3 người tù lướt sóng ra khơi. Chỉ một đêm, thuận mùa gió chướng là bè trôi về tới Gành Hào gần mũi Cà Mau.

Bảy Viễn gật gù:

- Ðàn bà như vậy hiếm lắm!

Châu kể tiếp:

- Tới đây mới là khúc nhưn của câu chuyện. Trước khi theo chồng trở về đất liền, chị Tám Tề Thiên làm một bài thơ giã biệt anh chồng hờ. Bức thư mà cũng là bài thơ như sau:

Tạ từ (gởi me-xừ Mô-rít)

Thất thân làm kẻ vợ hờ

Vì chưng hoàn cảnh mới cơ hội này

Chia lìa hai ngả Ðông Tây

Ðó an phận đó vì đây có chồng

Xin đừng tựa cửa ngóng trông

Thuyền về bến cũ cho xong đạo hằng

Một ngày cũng nghĩa chiếu chăn

Nhưng tơ duyên cũng chỉ có ngần ấy thôi.

Tạ từ xin có mấy lời

Ông tìm người khác để tôi theo chồng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương